Huyết Nô: Ác Ma Muốn Chiếm Hữu
Chương 19: Muốn bỏ trốn
Thúy Hường
22/06/2021
Ngưng Tịnh mơ mơ màng màng giữa thực và mơ, đột nhiên cô cảm thấy cổ
mình ươn ướt như có ai đang hôn xuống cổ. Cảm giác dễ chịu khiến cho cô
yên tâm hơn chút, nhưng đột nhiên cảm giác đau đớn ập tới.
Là Hoắc Thường Nghị đã nhe răng ra cắn cô một cái.
Hoắc Thường Nghị nhẹ nhàng liếm những vệt máu tươi trên cổ cô, nhấm nháp từng chút một. Cho tới khi thoả mãn, hắn mới buông tha cho cô. Hắn luôn là người biết chừng mực, cho tới khi cô cầu xin hắn thì hắn sẽ không biến cô trở thành huyết nô của mình.
Hoắc Thường Nghị lại lặng lẽ rời đi trong đêm.
Ngày hôm sau, Ngưng Tịnh tỉnh dậy, cảm thấy cổ mình đau đau. Cô đi đánh răng rửa mặt và soi gương, vô tình nhìn thấy vết cắn trên cổ. Cô sực nhớ lại đêm mà Hoắc Thường Nghị chiếm đoạt cô cũng cắn cô như vậy. Và cả chuyện của 13 năm trước, cô cũng từng bị cắn.
Ngưng Tịnh giật mình hoảng sợ, tới nỗi làm rơi cả bàn chải đánh răng. Trong đầu cô hiện lên ba chữ duy nhất, ma cà rồng.
Không, cô không thể ở lại đây biến mình thành thức ăn của Hoắc Thường Nghị được, cô phải bỏ chạy.
Ngưng Tịnh cố gắng bình tĩnh lại, xuống dưới nhà, giúp việc và đầu bếp đã tới. Thường ngày cô hay ngồi ủ rũ trong phòng, hôm nay cô quyết định đi dạo một vòng biệt thự để do thám xem có con đường nào có thể bỏ trốn được không?
Đám giúp việc cứ ngỡ là Ngưng Tịnh đã suy nghĩ thông suốt, cho nên bọn họ cũng không quan tâm tới cô lắm. Mọi cô gái khác cũng đều vậy thôi, được ông chủ của bọn họ nhìn trúng đều vui sướng như điên. Ngưng Tịnh cũng không ngoại lệ. Chỉ tiếc là sau khi chơi chán thì bọn họ sẽ bị Hoắc Thường Nghị lạnh lùng phủi tay, bò xuống giường hắn thì cũng trở thành người dưng.
Ngưng Tịnh cảm thấy may mắn khi không ai chú ý đế mình, cô cẩn thận ngắm nhìn cửa sổ tầng 1, phía xa xa chính là một con đường quốc lộ. Bây giơ Ngưng Tịnh mới có tâm tư chú ý đến mọi cảnh vật bên ngoài, cô không khỏi sửng sốt. Căn biệt thự này ở tại một nơi vắng vẻ vô cùng, ngay cả con đường quốc lộ ở phía xa cũng ít xe cộ qua lại. Đột nhiên cô lại cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, nghĩ đến mỗi đêm cô đều một mình ở đây là cô lại thấy sợ.
Ngưng Tịnh càng quyết tâm phải trốn thoát bằng được. Cô hay xem mấy bộ phim ma cà rồng, nạn nhân sẽ bị hút hết máu và trở thành một cái xác khô. Cô không thể giống như vậy được.
Ngưng Tịnh không hề biết, toàn bộ hành động của mình đã thu lại trên chiếc camera ẩn, Hoắc Thường Nghị trên tay cầm iPad, khẽ nhếch môi. Nhìn cô như con thú ngơ ngác cố vùng vẫy, hắn lại vô cùng thích thú.
Bên cạnh đột nhiên truyền tới một cánh tay mềm mại như nước, từ từ ôm lấy Hoắc Thường Nghị. Hắn lập tức tắt camera lại, liếc nhìn Kim Tuyết Vũ.
Khi nãy Kim Tuyết Vũ bước vào phòng làm việc, nhưng Hoắc Thường Nghị dường như đang rất chuyên tâm quan sát cái gì đó, còn không thèm để ý tới cô ta. Với lại mấy ngày nay hắn không có đến chỗ Kim Tuyết Vũ khiến cho cô ta luôn không yên lòng.
- Thường Nghị...!
Hoắc Thường Nghị không từ chối sự mềm mại của Kim Tuyết Vũ, chỉ nhướn mày chất vấn:
- Em vào không biết gõ cửa sao?
Km Tuyết Vũ giật mình hoảng hốt, lập tức giải thích:
- Khi đó em gõ cửa mấy lần rồi nhưng không thấy anh trả lời, nên em mới...Thường Nghị, đừng giận em có được không?
Kim Tuyết Vũ vừa lo sợ, nhưng cũng vừa làm liều. Muốn dập tắt ngọn lửa tức giận của Hoắc Thường Nghị cũng không phải là không có cách. Cô ta hiểu rõ dục vọng của Hoắc Thường Nghị mạnh mẽ tới mức nào, lập tức hạ cánh tay mềm mại xuống:
- Anh đừng giận em nha.
Hoắc Thường Nghị không nói gì, cũng không biểu lộ ra cảm xúc của minh. Hắn trực tiếp ấn cô ta ngã xuống, ép cô ta đối diện với vật kiêu ngạo của mình.
Kim Tuyết Vũ đương nhiên sẽ không từ chối, vui vẻ đáp ứng nhu cầu của Hoắc Thường Nghị.
Còn ở bên ngoài cửa lúc này...
Thuộc hạ chỉ dám đứng bên ngoài phòng làm việc, muốn gõ cửa nhưng lại không dám. Bởi vì anh ta hiểu rõ bên trong ông chủ và Kim Tuyết Vũ đang làm gì, sau đó liền lặng lẽ rời đi.
...
Buổi chiều, Kim Tuyết Vũ trở về nhà với cái thân mỏi mệt. Lẽ ra Hoắc Thường Nghị sẽ đưa cô ta đi ăn tối, nhưng đột nhiên hắn nói có việc và kêu thuộc hạ đưa cô ta về, khiến cho cô ta vô cùng hụt hẫng.
Kim Tuyết Vũ nằm trên sofa, vò đầu suy nghĩ lại những chuyện đã qua...
Tại sao cho tới giờ, Hoắc Thường Nghị chưa biến Kim Tuyết Vũ trở thành huyết nô của mình, thậm chí còn chưa từng hút máu cô ta? Kim Tuyết Vũ thật sự không cam tâm, thật sự rất muốn trở thành huyết nô của Hoắc Thường Nghị.
Sở dĩ Kim Tuyết Vũ biết Hoắc Thường Nghị là ma cà rồng vì có một lần cô ta được chứng kiến cảnh tàn nhẫn của hắn. Ban đầu cô ta rất sợ hãi, nhưng lâu dần cũng quen. Cô ta còn nhiều lần muốn Hoắc Thường Nghị biến mình trở thành huyết nô, nhưng năm lần bảy lượt đều bị từ chối. Cả hôm nay cũng vậy.
Rốt cuộc là vì sao? Trong lòng Kim Tuyết Vũ bất an không yên, vô thức nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp của Ngưng Tịnh trong buổi lễ trao giải cho diễn viên. Không hiểu vì sao khi lần đầu nhìn thấy Ngưng Tịnh, Kim Tuyết Vũ đã có cảm giác Ngưng Tịnh là một đối thủ lớn cần phải loại bỏ.
Chẳng nhẽ...Ngưng Tịnh đã thực sự leo lên giường của Hoắc Thường Nghị rồi sao? Kim Tuyết Vũ không muốn nghĩ đến nữa, vì càng nghĩ càng tức giận.
Là Hoắc Thường Nghị đã nhe răng ra cắn cô một cái.
Hoắc Thường Nghị nhẹ nhàng liếm những vệt máu tươi trên cổ cô, nhấm nháp từng chút một. Cho tới khi thoả mãn, hắn mới buông tha cho cô. Hắn luôn là người biết chừng mực, cho tới khi cô cầu xin hắn thì hắn sẽ không biến cô trở thành huyết nô của mình.
Hoắc Thường Nghị lại lặng lẽ rời đi trong đêm.
Ngày hôm sau, Ngưng Tịnh tỉnh dậy, cảm thấy cổ mình đau đau. Cô đi đánh răng rửa mặt và soi gương, vô tình nhìn thấy vết cắn trên cổ. Cô sực nhớ lại đêm mà Hoắc Thường Nghị chiếm đoạt cô cũng cắn cô như vậy. Và cả chuyện của 13 năm trước, cô cũng từng bị cắn.
Ngưng Tịnh giật mình hoảng sợ, tới nỗi làm rơi cả bàn chải đánh răng. Trong đầu cô hiện lên ba chữ duy nhất, ma cà rồng.
Không, cô không thể ở lại đây biến mình thành thức ăn của Hoắc Thường Nghị được, cô phải bỏ chạy.
Ngưng Tịnh cố gắng bình tĩnh lại, xuống dưới nhà, giúp việc và đầu bếp đã tới. Thường ngày cô hay ngồi ủ rũ trong phòng, hôm nay cô quyết định đi dạo một vòng biệt thự để do thám xem có con đường nào có thể bỏ trốn được không?
Đám giúp việc cứ ngỡ là Ngưng Tịnh đã suy nghĩ thông suốt, cho nên bọn họ cũng không quan tâm tới cô lắm. Mọi cô gái khác cũng đều vậy thôi, được ông chủ của bọn họ nhìn trúng đều vui sướng như điên. Ngưng Tịnh cũng không ngoại lệ. Chỉ tiếc là sau khi chơi chán thì bọn họ sẽ bị Hoắc Thường Nghị lạnh lùng phủi tay, bò xuống giường hắn thì cũng trở thành người dưng.
Ngưng Tịnh cảm thấy may mắn khi không ai chú ý đế mình, cô cẩn thận ngắm nhìn cửa sổ tầng 1, phía xa xa chính là một con đường quốc lộ. Bây giơ Ngưng Tịnh mới có tâm tư chú ý đến mọi cảnh vật bên ngoài, cô không khỏi sửng sốt. Căn biệt thự này ở tại một nơi vắng vẻ vô cùng, ngay cả con đường quốc lộ ở phía xa cũng ít xe cộ qua lại. Đột nhiên cô lại cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, nghĩ đến mỗi đêm cô đều một mình ở đây là cô lại thấy sợ.
Ngưng Tịnh càng quyết tâm phải trốn thoát bằng được. Cô hay xem mấy bộ phim ma cà rồng, nạn nhân sẽ bị hút hết máu và trở thành một cái xác khô. Cô không thể giống như vậy được.
Ngưng Tịnh không hề biết, toàn bộ hành động của mình đã thu lại trên chiếc camera ẩn, Hoắc Thường Nghị trên tay cầm iPad, khẽ nhếch môi. Nhìn cô như con thú ngơ ngác cố vùng vẫy, hắn lại vô cùng thích thú.
Bên cạnh đột nhiên truyền tới một cánh tay mềm mại như nước, từ từ ôm lấy Hoắc Thường Nghị. Hắn lập tức tắt camera lại, liếc nhìn Kim Tuyết Vũ.
Khi nãy Kim Tuyết Vũ bước vào phòng làm việc, nhưng Hoắc Thường Nghị dường như đang rất chuyên tâm quan sát cái gì đó, còn không thèm để ý tới cô ta. Với lại mấy ngày nay hắn không có đến chỗ Kim Tuyết Vũ khiến cho cô ta luôn không yên lòng.
- Thường Nghị...!
Hoắc Thường Nghị không từ chối sự mềm mại của Kim Tuyết Vũ, chỉ nhướn mày chất vấn:
- Em vào không biết gõ cửa sao?
Km Tuyết Vũ giật mình hoảng hốt, lập tức giải thích:
- Khi đó em gõ cửa mấy lần rồi nhưng không thấy anh trả lời, nên em mới...Thường Nghị, đừng giận em có được không?
Kim Tuyết Vũ vừa lo sợ, nhưng cũng vừa làm liều. Muốn dập tắt ngọn lửa tức giận của Hoắc Thường Nghị cũng không phải là không có cách. Cô ta hiểu rõ dục vọng của Hoắc Thường Nghị mạnh mẽ tới mức nào, lập tức hạ cánh tay mềm mại xuống:
- Anh đừng giận em nha.
Hoắc Thường Nghị không nói gì, cũng không biểu lộ ra cảm xúc của minh. Hắn trực tiếp ấn cô ta ngã xuống, ép cô ta đối diện với vật kiêu ngạo của mình.
Kim Tuyết Vũ đương nhiên sẽ không từ chối, vui vẻ đáp ứng nhu cầu của Hoắc Thường Nghị.
Còn ở bên ngoài cửa lúc này...
Thuộc hạ chỉ dám đứng bên ngoài phòng làm việc, muốn gõ cửa nhưng lại không dám. Bởi vì anh ta hiểu rõ bên trong ông chủ và Kim Tuyết Vũ đang làm gì, sau đó liền lặng lẽ rời đi.
...
Buổi chiều, Kim Tuyết Vũ trở về nhà với cái thân mỏi mệt. Lẽ ra Hoắc Thường Nghị sẽ đưa cô ta đi ăn tối, nhưng đột nhiên hắn nói có việc và kêu thuộc hạ đưa cô ta về, khiến cho cô ta vô cùng hụt hẫng.
Kim Tuyết Vũ nằm trên sofa, vò đầu suy nghĩ lại những chuyện đã qua...
Tại sao cho tới giờ, Hoắc Thường Nghị chưa biến Kim Tuyết Vũ trở thành huyết nô của mình, thậm chí còn chưa từng hút máu cô ta? Kim Tuyết Vũ thật sự không cam tâm, thật sự rất muốn trở thành huyết nô của Hoắc Thường Nghị.
Sở dĩ Kim Tuyết Vũ biết Hoắc Thường Nghị là ma cà rồng vì có một lần cô ta được chứng kiến cảnh tàn nhẫn của hắn. Ban đầu cô ta rất sợ hãi, nhưng lâu dần cũng quen. Cô ta còn nhiều lần muốn Hoắc Thường Nghị biến mình trở thành huyết nô, nhưng năm lần bảy lượt đều bị từ chối. Cả hôm nay cũng vậy.
Rốt cuộc là vì sao? Trong lòng Kim Tuyết Vũ bất an không yên, vô thức nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp của Ngưng Tịnh trong buổi lễ trao giải cho diễn viên. Không hiểu vì sao khi lần đầu nhìn thấy Ngưng Tịnh, Kim Tuyết Vũ đã có cảm giác Ngưng Tịnh là một đối thủ lớn cần phải loại bỏ.
Chẳng nhẽ...Ngưng Tịnh đã thực sự leo lên giường của Hoắc Thường Nghị rồi sao? Kim Tuyết Vũ không muốn nghĩ đến nữa, vì càng nghĩ càng tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.