Chương 84
U Dạ Điểm Tinh
04/07/2017
CHƯƠNG 84 LẦN THEO DẤU VẾT
“Chủ tử, hôm nay tiểu viện đã bị đột nhập, có nên chuyển đến nơi khác?”
Bên trong tiểu viện, cảnh sắc mĩ lệ, màu xanh hòa cùng màu hồng thấp thoáng khắp nơi, chứng tỏ chủ nhân tiểu viện này là một nữ nhân , chỉ cần nhìn thiết kế cùng bố trí trong tiểu viện cũng liền biết người thiết kế có óc thẩm mĩ vô cung tinh tế.
Cái độc đáo của tiểu viện này chính là sự hòa hợp một cách kì lạ giữa khí chất thanh cao với phong cách hào sảng, không khiến cho người khác có cảm giác ủy mị, yếu đuối, âm thịnh dương suy, nhưng cũng không khiến cho người ta có cảm giác quá thô ráp, quan sát kĩ nơi đây thật sự có ý vị riêng.
Tiểu viện dường như biệt lập, không nhiễm bụi trần, chủ nhân tiểu viện thì sao? Liệu có cô lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài? Tựa hồ không phải.
Ngay lúc này, trong hoa viên của tiểu viện, hai nam một nữ đang ngồi trong đình nghỉ, tựa hồ như đang nhàn nhã thưởng trà ngắm hoa, thanh âm nói chuyện như có như không, tựa hồ rất đủng đỉnh ung dung.
“Ngươi nghĩ nếu thực sự bị người biết được, còn có thể rời đi sao?” Trong đình nghỉ, một thanh y nữ tử nghiêng chén nhấp một ngụm trà, nụ cười tự tin mê hồn quyến rũ ẩn hiện trên môi, khí chất hoặc nhân hiển hiện, kẻ có diễm phúc nhìn thấy cảnh này nếu không ngây ngẩn hẳn là gã mù, có điều hai nam nhân dung mạo đặc biệt đứng trong đình nghỉ này vẫn bất vi sở động, thần tình vô cùng nghiêm lãnh.
“Thuộc hạ cảm thấy rằng, tuy từ hôm qua tới giờ chưa có sự gì phát sinh, thế nhưng vẫn nên đề phòng”. Một thanh y nam tử khoảng chừng ba mươi tuổi, thần sắc lạnh lùng mà vẫn mang theo cung kính, ánh mắt ánh lên nét lo lắng khẩn trương.
“Đương nhiên là cần phải đề phòng, về phần rời đi, cho dù muốn thì cũng không dễ dàng như thế, nếu kẻ kia biết đồng bọn của y đã bỏ mình ở đây, vậy chúng ta hẳn chừng đã bị theo dõi, hơn nữa nhiều người rời đi như vậy, ngươi thử nghĩ xem hậu quả thế nào? ” Nữ tử vẫn như cũ mềm nhẹ cười, nhìn tới ánh mắt nàng, cũng liền hiểu nàng cũng không mấy bình tĩnh như bề ngoài biểu lộ, thậm chí còn ẩn giấu vẻ tức giận, có thể thấy được tâm tình thực kém vô cùng, chính là thói quen khiến nàng vẫn bày ra bộ mặt tươi cười.
“Nếu thực bị theo dõi, vậy hiện tại rời đi cũng sẽ bị chúng biết, chuyện này đối với chúng ta chẳng những không có lợi, còn khiến cứ điểm trọng yếu của chúng ta bị lộ, như vậy chi bắng thủ vững tại đây”. Anh tuấn nam tử vẻ mặt lạnh băng, nãy giờ vẫn đứng bất động thanh sắc phía sau nữ tử lên tiếng, đôi mày nhíu lại, ẩn giấu vẻ tức giận.
“Đúng vậy, hiện tại không thể rời đi, sẽ phá hủy kết quả của chúng ta, hiện tại dù bị phát hiện, cùng lắm là bị đối phương theo dõi mà thôi, nói vậy, nếu kẻ kia thực chưa chết, đem thông tin thu thập chỗ chúng ta báo cáo cho tổ chức của y, những kẻ đó sẽ đánh giá được khá đầy đủ thực lực của chúng ta, trong lúc nhất thời sẽ không dám động thủ, lợi dụng khoảng thời gian này chúng ta sẽ chuẩn bị kế sách”. Nữ nhân nghe nam tử phía sau nói, không khỏi cười khẽ ra tiếng, vẻ tức giận trong mắt biến mất, trên mặt biểu lộ vẻ vừa lòng, tựa hồ rất cao hứng đối với việc nam tử đó có thể thấu triệt mọi thứ.
“Ta lo lắng đối phương nếu biết chúng ta không phải thế lực thuộc Hưởng Hằng quốc, sẽ liên kết các thế lực lại chống chúng ta” Thanh y nam tử phi thường bất mãn với những lời nam tử kia nói, thật không ngờ là nữ tử cũng có ý tưởng như thế, trong lòng tuy rất nhiều bất mãn, thế nhưng cũng không dám biểu lộ ra, chỉ đành lập tức thu hồi thần sắc tức giận, suy nghĩ hồi lâu mới nói.
“Lo lắng của ngươi cũng không sai, chuyện này có thể xảy ra, có điếu nếu phát hiện ra chúng ta không phải thế lực trên giang hồ của Hưởng Hằng quốc thì sao? Mặc dù thế lực của đối phương rất lớn nhưng cũng không dễ dàng khởi binh, mà một vài thế lực nho nhỏ, chúng ta dư sức đối phó, không phải sao?” Nữ tử cặn kẽ phân tích, nàng biết thanh y nam tử chẳng qua là quá lo lắng, nàng trước đó cũng có ý nghĩ thế này, chẳng qua là bị chính nàng bác bỏ mà thôi, dù sao sự cố lần này không thể khiến nàng từ bỏ nguyện vọng bao năm qua, tuyệt đối không có khả năng, nàng đã phi thường vất vả, tại Hưởng Hằng quốc xây dựng được một thế lực không nhỏ, cũng đã vất vả khống chế một vài môn phái trong Hưởng Hằng quốc, hiện giờ bắt nàng buông tay, sao có thể?
“Ý của chủ tử là, kẻ hôm qua tới do thám chúng ta không thuộc thế lực trong giang hồ của Hưởng Hằng quốc?” Thanh y nam tử nghe nữ tử kia nói xong, có chút đăm chiêu hỏi, trong lòng cũng cảm thán nữ tử suy nghĩ thật cao thâm, chỉ trong một buổi tối có thể suy tính thấu đáo như vậy.
“Đúng, ta dám khẳng định kẻ đột nhập vào đây hôm qua không thuộc bất cứ một môn phái nào trong giang hồ, có điều theo võ công của hắn mà nói, y cũng tuyệt đối không phải kẻ lưu lạc giang hồ, mà là mật thám được huấn luyện, bằng không, với võ công của Tả hộ pháp, sao có thể bị y theo dõi lâu như vậy mà không phát hiện ra, hơn nữa thực lực đối phương là dưới Tả hộ pháp.” Tuy rằng không trực tiếp nhìn thấy y, nhưng theo bọn họ thuật lại, nàng có thể thấy rõ nam nhân kia không phải người thường, bọn y chỉ có bao người ,bị biết bao cao thủ bao vây vẫn có thể hạ dược bọn họ, hơn nữa còn có thể chạy thoát.
“Có điều không biết do kẻ nào phái tới?” Thanh y nam tử tựa hồ hiểu được một chút, có điều trong lòng bất an vẫn chưa hết, thế lực ngầm kia là của kẻ nào? Có thể thoát khỏi truy sát của bọn y, đối phương tuyệt đối không đơn giản, nếu không phải y có con át chủ bài trong tay, y hẳn là đã rất bất an, dù sao đối phương có thể theo dõi bọn y tới đây, khẳng định y thuộc một tổ chức vô cùng tàn bạo độc ác, nhất là đối phương đã biết bọn y, tuy rằng không rõ hết thực lực của bọn y, nhưng cũng biết đến sự tồn tại của bọn y, khách quan mà nói bọn y lại không biết bọn chúng là ai, ngày hôm qua bắt đầu từ hai cỗ thi thể kia điều tra, cũng không phát hiện ra manh mối gì, bởi vậy có thể thấy đối phương là kẻ rất cẩn thận tỉ mỉ, kẻ như vậy rất khó đối phó.
“Chúng ta hiện thời không thể tra ra thế lực kia, có điều đối phương cũng không dám dễ dàng ra tay với chúng ta, một khi đã như vậy thì làm sao phải lo lắng? Không bằng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này tìm cách che giấu cứ điểm trọng yếu, không để đối phương điều tra ra được”. Nữ tử kì thực cũng có chút lo lắng, nhưng so với dã tâm của nàng, chuyện này không đáng gì, khôngthể chờ cơ hội sau, thành lập lại cứ địa trong Hưởng Hằng quốc, nàng cũng không tin nhiều năm xây dựng cứ điểm như thế, lại có thể kém đối phương, hơn nữa nàng cũng tin tưởng, nàng có thể tra ra thế lực này, dù sao mười năm qua đâu kẻ nào nắm được cái đuôi của nàng, một khi đã như vậy nàng sợ gì? Hơn nữa nàng còn đang nắm con át chủ bài trong tay.
“Ta nghĩ có lẽ chúng ta nên án binh bất động một thời gian, nếu như hiện tại quay về Lãm Nguyệt cũng tốt”. Nam tử phía sau nữ tử lại mở miệng nói, lần này trừ khí thế lạnh băng còn mang theo một cỗ bất an, khiến kẻ khác ngạc nhiên một nam nhân lạnh lùng băng lãnh như vậy mà cũng có cảm giác sợ hãi, tựa hồ không giống y chút nào.
“Án binh bất động? Mười năm chuẩn bị, đã thật lâu, còn muốn án binh bất động tới khi nào?” Nữ tử hiển nhiên không đồng ý, mười năm đối với nàng thật dài, nếu hiện tại quay về, án binh bất động, vậy phải đợi tới khi nào nàng mới có thể hoàn thành được tâm nguyện của mình? Nàng tới khi nào mới dựng lên nghiệp lớn?
“Ta cảm thấy đối thủ xuất hiện lần này tuyệt đối không đơn giản, nếu chúng ta tiếp tục ở lại đây, sẽ có nhiều phiền toái cũng không chừng.” Nam tử tựa hồ biết nữ tử rất là không cao hứng, về phần là vì cái gì, y cũng phi thường rõ, tuy rằng y cũng không muốn nàng buông bỏ, thế nhưng y không muốn nàng xảy ra chuyện, nên không thể ngừng việc khuyên nhủ, tuy rằng bên này bọn y xây dựng được thế lực rất lớn, thế nhưng y vẫn rất bất an.
“Ngươi không cần nhiều lời, chuyện này đã được quyết định, hiện tại ta không thể quay về Lãm Nguyệt.” Nữ tử khẩu khí dị thường kiên định, không vì lời nói của nam tử mà dao động, tuy rằng nàng nghe những lời nói của nam tử, thế nhưng nàng không đặt nó ở trong lòng, hiện tại trong lòng nàng còn có việc quan trọng hơn chờ nàng hoàn thành.
“Ngươi…” Vì sao phải cố chấp thế? Chẳng lẽ quyền lực thực sự trọng yếu như vậy sao? Chẳng lẽ trên đời này ngoài quyền thế khi sinh ra chưa có, khi chết đi thì không thể mang theo, còn ngoài ra không còn gì khác sao? Là có, có điều hẳn là không quan trọng bằng quyền thế đi?
“Ngươi biết tâm nguyện của ta không phải sao? ” Không hề để nam tử có cơ hội thuyết phục, nữ tử một câu cắt đứt những gì y sắp nói ra, nàng hiểu y quan tâm an nguy của nàng, nhưng điều này không phải điều nàng muốn, mang theo y, để y ở bên cạnh không phải để y trở ngại kế hoạch của nàng, nàng muốn y trở thành trợ thủ đắc lực của nàng, có thể giúp nàng xử lí mọi sự tình, đây mới là giá trị của y.
Nam tử nghe nàng nói, cuối cùng không nói ra những lời trong lòng, có điều bất an càng lớn.
Vì quyền thế có thể không cần để ý an nguy chính mình? Y vốn muốn nói, có điều y cảm giác được nàng sắp sinh khí, nhìn gương mặt xinh đẹp đang trầm tư của nữ tử, nam tử yên lặng đắm mình vào suy nghĩ riêng, một câu y cũng không thể nói nên lời.
Đứng đầu tứ quốc, Hưởng Hằng quốc, hẳn là cũng không đơn giản như bề ngoài, ngươi cũng biết? Này một chuyến hành trình đi Hưởng Hằng này, xem ra ngay từ đầu đã không đơn giản!
……………………….
Ánh trăng rực rỡ mà nhẹ nhàng chậm rãi chiếu xuống, đêm sáng trăng treo, lúc này thật thích hợp xuất môn, mà cũng không thích hợp chút nào, tại sao ư? Bởi vì lúc đó nhìn sự vật tưởng chừng như nhau, nhưng thực sự không giống nhau.
Loại người thích hợp xuất môn, đều là những người phong hoa tuyết nguyệt, ra đường tìm hoan, thế còn loại người không nên xuất môn? Ấy chính là những người có thân phận đặc thù.
Trên đường cái, hai thân ảnh một thấp một cao sóng vai nhau cùng bước, cả hai đều là một thân bạch y, diện mạo tuyệt luân, một người là thiếu niên tầm mười bảy, mười tám tuổi, một người là nam tử tầm hơn hai mươi tuổi, hai người sóng bước bên nhau thật đẹp đôi, không có nửa điểm kì quái.
Chính là tuyệt thế giai nhân bước trên đường, tại sao không có người chú ý?
Nơi hai người đi qua, mọi người hết thảy vẫn ngoạn nháo,vẫn nói cười hoạt động bình thường, thoạt nhìn không có gì nhưng đây lại chính là điều bất thường, cho dù bọn họ không biết thân phận của hai người kia, thế nhưng chỉ dựa vào dung mạo tuyệt luân của hai người cũng đủ khiến người người ngây ngất, quỷ dị thay, khách nhân hai bên người việc mình mình làm, không nửa điểm kinh ngạc.
“Vũ nhi, ngươi thử nói xem, chúng ta đi điều tra vào ban đêm, liệu có thể bị bắt?” Nam tử trên người tỏa ra khí chất thành thục của nam nhân, phong mạo cao quý ngữ khí trêu chọc hỏi thiếu niên dung mạo xuất chúng hơn tiên tử bộn phần, câu hỏi này, y cảm thấy thiếu niên không nhất thiết phải trả lời, thế nhưng thiếu niên lại thực nghiêm túc, nghiêng nghiêng đầu, bộ dạng như đang suy nghĩ, thập phần đáng yêu, y chính vì mục đích muốn nhìn bộ dáng này mới hỏi.
“Nếu là ta, ta sẽ rất dễ dàng phát hiện ra phụ hoàng.” Suy nghĩ thật lâu, thiếu niên thản nhiên nói, ngữ khí vô cùng khẳng định, tựa hồ như cho dù phụ hoàng của nó công lực thâm hậu thế nào, tu vi thâm sâu thế nào, nó đều có thể nháy mắt phát hiện ra phụ hoàng.
Nguyên lai, hai người này chính là Vân Ngự cùng Vân Vũ Trạch.
Lúc này đôi phụ tử dung mạo có thể so với thần tiên không nhanh không chậm bước đi trên phố, tưởng chừng như là hai người đang dạo phố. Thế nhưng kì thực không phải thế, bọn họ lúc này chính là lợi dụng đêm tối, đi thăm dò thực lực của đối phương.
“Ta biết”. Vân Ngự cười nói, hắn tự nhiên biết Vũ nhi rất nhanh có thể phát hiện ra hắn, giống như tối hôm qua vậy, vừa vào cửa Vũ nhi đã phát hiện ra hắn, có điều hắn cũng không cảm thấy có gì khác lạ, vì bọn hắn đã vô cùng quen thuộc lẫn nhau, đổi là hắn, hắn cũng sẽ lập tức phát hiện ra Vũ nhi.
Có điều như vậy không có nghĩa là người khác có thể dễ dàng phát hiện ra bọn họ.
Nguyên lai, hôm nay sau khi bọn họ ở Ảnh Đường thảo luận, Vân Ngự ra lệnh cho người của Ảnh Đường xuất thủ, hiện tại quan trọng nhất chính là cần trong thời gian ngắn nhất điều tra rõ thực lực đối phương, phải nhanh chóng tìm ra tất cả cứ điểm của kẻ địch tại Hưởng Hằng quốc, hắn tin tưởng, mười năm qua bọn chúng cũng đã bí mật xây dựng được một lực lượng rất lớn tại đây, nếu không sớm trừ bỏ, đối với bọn hắn là vô cùng có hại, hơn nữa hắn tin tưởng, âm mưu của kẻ địch không phải chỉ là bá chủ giang hồ tại Hưởng Hằng quốc, bất quá thế lực triều đình của Hưởng Hằng quốc quá mức cường hãn, nên bọn chúng chỉ có thể tạm thời thâu tóm thế lực giang hồ mà thôi, cho tới khi bọn chúng đã thâu tóm toàn bộ thế lực giang hồ, sẽ lập tức nhắm đến triều đình Hưởng Hằng quốc, điều này là điều hắn tuyệt đối không cho phép, mặc dù hắn đã chuẩn bị buông bỏ trách nhiệm của quân chủ, mặc dù tâm hắn không để ở quốc gia này, nhưng hắn quyết không cho phép quốc gia khác xâm lược quốc gia hắn, đánh giết con dân của hắn.
Bởi vậy hắn đã làm tốt công tác chuẩn bị, để không đả thảo kinh xà, hắn không dùng đến lực lượng trong triều đình mà sử dụng chính thủ hạ của mình, để phòng đối phương biết hắn chú ý tới bọn chúng mà lập tức xóa đi dấu vết.
Đương nhiên, không chỉ có thủ hạ, chính hắn cũng động thủ, đối mặt với sự tình tùy thời đều có thể trở nên nguy hiểm, Vân Ngự tuy rằng vẫn bình tĩnh, cũng không thể ngồi yên, bởi vậy đêm nay hắn liền cùng Vũ nhi của hắn xuất hiện trên đường cái, không chút hoang mang chạy tới cứ địa của bọn chúng, một phen thăm dò.
Một màn khí trong suốt bao bọc xung quanh hai người thỉnh thoảng dao động, khiến cho thân hình hai người như ẩn, như hiện, có chút mơ hồ, đây là một tầng kết giới bảo hộ, do Vân Ngự tạo ra, đừng hỏi tại sao bọn họ đi ra đường lại giăng kết giới ẩn mình, rất đơn giản, bởi vì đêm nay bọn họ không phải ra ngoài du ngoạn, cho dù vậy, bọn họ cũng không nhất thiết phải tạo kết giới, với công lực và tu vi thâm hậu của bọn họ, người trên trần gian này muốn phát hiện tung tích của bọn họ, thế nhưng sao bọn họ lại hạ kết giới? Bởi phe địch có kẻ mà bọn họ cũng cố kị.
“Phụ hoàng, ta nói không phải là ta hiện tại, mà nói là ta trước kia, lúc còn chưa trở thành Vân Vũ Trạch.” Vân Vũ Trạch biết Vân Ngự hiểu nó muốn nói gì, nó biết rõ, với năng lực của Huyết Oa, nó tuyệt đối có thể phát hiện ra nó và phụ hoàng , tuy nó và phụ hoàng thực có thể dễ dàng thoát thân, nhưng nếu không cẩn thận cũng sẽ bị dính vào phiền phức.
“Ồ, vậy theo như Vũ nhi nói, làm thế nào để phát hiện?” Vân Ngự thấy đôi mày khéo léo thanh tú của Vân Vũ Trạch nhíu lại, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, Vũ nhi của hắn nha, đã có những biểu cảm của con người, không đạm mạc nghèo nàn biểu cảm như trước kia, mà ngày một phong phú hơn, tuy rằng trước kia Vũ nhi thật đáng yêu, có điều Vũ nhi hiện tại, cũng là một phen phong tình, vẫn đáng yêu như thế, nhưng hiện tại còn hấp dẫn hắn, hắn phát hiện, hắn hiện tại đã không thể khống chế tốt tâm tư, thật không biết nên như thế nào mới tốt, thật hi vọng không xúc phạm tới Vũ nhi của hắn.
“Ân?” Nghe Vân Ngự nói vậy, Vân Vũ Trạch có chút ngạc nhiên ngẩn người, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, nó chỉ có thể nhìn phụ hoàng vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, nhất thời không biết trả lời sao.
“Ý của phụ hoàng là, Vũ nhi lại có thể phát hiện ra phụ hoàng, như vậy là dùng biện pháp gì phát hiện sự tồn tại của phụ hoàng?” Vân Ngự nhìn thấy vẻ mặt nhi tử không hiểu mà ngây ngốc, khuôn mặt tuyệt luân tràn đầy khó hiểu cùng nghi hoặc, không khỏi cười ra tiếng, thanh âm trầm thấp kề bên cạnh lỗ tai Vân Vũ Trạch, khiến nó không hiểu sao liền mặt đỏ tai hồng.
“Nga!” Có chút hoảng hốt lên tiếng, thần sắc Vân Vũ Trạch từ không hiểu chuyển thành mê ly, bộ dáng mê mang thật đáng yêu, hơn nữa khuôn mặt nhiễm một tầng đỏ ửng, đôi môi tuyệt sắc khẽ mở, thần sắc mê người tất thảy lọt vào trong đáy mắt Vân Ngự khiến hắn cười khổ.
“Vũ nhi hẳn là nghĩ ra rồi?” Vân Ngự thu hồi tình tự thoáng hiện trong đáy mắt, thanh âm ngữ điệu trêu chọc hỏi, ý đồ đưa Vân Vũ Trạch đang trong cơn mê mang tỉnh táo lại, đúng lúc khiến Vân Vũ Trạch thu hồi tư thái mê người, cũng là khiến hắn tỉnh táo lại, không làm ra chuyện gì có lỗi với Vân Vũ Trạch.
“Đã nghĩ ra”. Tựa hồ không phát hiện bối rối nơi Vân Ngự, Vân Vũ Trạch ngẩng đầu nhìn Vân Ngự nở nụ cười, nụ cười hồn nhiên mà mê người, đáng tiếc nụ cười này chỉ một người được thưởng thức, nếu như đám Vu Lai, Chu Liên Ngọc mà biết kẻ so với Đường chủ của bọn y còn lạnh lùng hơn có thể có nụ cười tuyệt mĩ đến vậy hẳn cằm đã rớt khỏi miệng.
“Nghĩ ra rồi thì trả lời phụ hoàng đi”. Ngữ khí trêu chọc của Vân Ngự hoàn toàn biến mất, một người như Vũ nhi, không hiểu thế nào là tán tỉnh, đương nhiên, một người đơn thuần như Vũ nhi, chưa tình có kinh nghiệm tiếp xúc với thế giới bên ngoài, sẽ là như vậy.
“Hơi thở, chúng ta có thể ẩn nấp, nhưng không giấu được hơi thở, chỉ cần trong phạm vi nhất định, Vũ nhi có thể từ hơi thở mà phát hiện ra trong phạm vi đó ẩn giấu người nào .” Vân Vũ Trạch nói xong, biểu tình vẫn như cũ, tựa hồ không giống như trước kia có điều cố kị khi nhắc về những sự việc của mười năm trước, lúc này nó đã không còn suy nghĩ vẩn vơ nữa, chỉ đơn thuần muốn nói cho phụ hoàng biết được đáp án, mà Vân Ngự, tựa hồ cũng chú ý tới điểm này.
“Tuy rằng đối với công lực của chúng ta, ẩn giấu hơi thở tựa hồ là dễ dàng, đối phương khó có thể phát hiện ra chúng ta, nhưng có một thứ, đó là khứu giác, lần trước Vũ nhi có thể dễ dàng phát hiện ra phụ hoàng là nhờ khứu giác, từ trước, khứu giác của Vũ nhi đã thực mẫn cảm, chỉ cần là mùi xa lạ, Vũ nhi lập tức có thể phát hiện ra, có điều không có nghĩa là kẻ kia cũng sẽ có khả năng này, dù sao Vũ nhi cũng không rõ ràng Vũ nhi và kẻ kia có giống nhau không”. Mặc dù nói ra, nhưng Vân Vũ Trạch cũng không hoàn toàn khẳng định việc đối phương có thể phát giác ra bọn họ hay không, tuy rằng trước đây nó cũng là Huyết Oa, nhưng trước đây cũng chỉ có duy nhất mình nó là Huyết Oa, nó không có tiếp xúc với Huyết Oa nào khác, bởi vậy nó không thể khẳng định các Huyết Oa có giống nhau hay không.
“Như vậy, chúng ta tạm thời coi rằng hắn cũng có khả năng này, để cho chắc chắn.” Điều đó là đúng, đánh giá địch cao hơn vẫn tốt hơn việc coi thường kẻ địch, chuẩn bị chu đáo một chút cũng tốt, sẽ càng nắm chắc phần thắng, Vân Ngự vừa nói vừa hàm chứa ý cười, Vân Vũ Trạch có thể thản nhiên nhắc tới chuyện năm đó với hắn, thản nhiên đối mặt với thân phận của mình, Vân Ngự cảm thấy rất là cao hứng, tuy hắn biết Vũ nhi với mình có mối quan hệ thật bền chặt, biết rằng chỉ khi ở trước mặt mình Vũ nhi mới có đủ loại biểu cảm, thế nhưng hắn vẫn cao hứng, bởi vì điều đó cho thấy Vũ nhi rất tin tưởng hắn, ở trong lòng Vũ nhi, hắn vô cùng quan trọng.
“Ân, đúng vậy, phụ hoàng, ta có cách có thể che giấu thân thể rất đặc biệt, phụ hoàng có muốn xem?” Vân Vũ Trạch dường như nhớ ra điều gì, trong mắt hiện lên một mạt hưng phấn, tựa hồ phương pháp này làm cho nó rất cao hứng, hơn nữa lại có thế nhanh chóng giúp đỡ phụ hoàng khiến cho nó rất vui vẻ.
“Vũ nhi có, phụ hoàng đương nhiên muốn biết”.Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Vân Vũ Trạch, Vân Ngự sủng nịch nói, hắn cũng tò mò muốn biết phương pháp nào lại có thể khiến cho Vũ nhi luôn luôn trẫm tĩnh của hắn hưng phấn tới vậy, chuyện của Vũ nhi, hắn luôn luôn muốn biết, hơn nữa có phương pháp như vậy, bọn hắn cũng được đảm bảo an toàn.
“Ân” Cao hứng gật đầu vài lần, Vân Vũ Trạch bắt đầu nhớ lại tri thức trong đầu mình, sau đó Vân Vũ Trạch đứng trước mặt Vân Ngự, bàn tay khum lại hình bông sen, miệng lẩm nhẩm pháp quyết.
Ngay khi Vân Vũ Trạch vừa làm pháp quyết, quanh thân Vân Ngự cùng Vân Vũ Trạch được bao quanh bởi một dải sáng màu tím, động tác của Vân Vũ Trạch rất nhanh, nó không phải vì không muốn phụ hoàng xem được pháp quyết mà làm nhanh mà bởi vì pháp quyết này thực đơn giản, mà hào quang bao quanh hai người lóe lên rồi biến mất.
“Tốt rồi”. Vân Vũ Trạch mở to đôi mắt, chờ mong nhìn phụ hoàng, tựa hồ là muốn nhận sự khích lệ của Vân Ngự, mà Vân Ngự cũng không làm cho Vân Vũ Trạch thất vọng.
“Nhanh như vậy? Vũ nhi thật lợi hại.” Vân Ngự đương nhiên nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Vân Vũ Trạch, đương nhiên cũng không keo kiệt nói câu khích lệ, hắn biết Vũ nhi của hắn thật dễ thỏa mãn, mà sự thật liền chứng minh, Vũ nhi vừa nghe một câu khích lệ đơn giản, trong mắt ánh lên thần sắc vui vẻ cùng thỏa mãn.
“Vũ nhi, cái này là do Quốc sư dạy cho ngươi?” Vân Ngự suy nghĩ rồi hỏi, Vân Ngự là võ nhập vào người, nhiều thứ cũng là tự mình tìm hiểu nghiên cứu, chứ không có lão sư, may mắn là Vân Ngự vốn thông minh tuyệt đỉnh, có điều không có danh sư dạy, đối với việc vận dụng quyết pháp nhiều khi có khó khăn, hiện giờ nhìn thấy Vân Vũ Trạch sử dụng quyết pháp này, Vân Ngự liền nghĩ tới Quốc sư.
“Không phải”. Quốc sư cho tới bây giờ cũng chưa từng dạy nó cái gì, nguyên nhân nó cũng không biết, có điều nó cũng không muốn hỏi, dù sao nó chỉ cần được ở bên phụ hoàng, còn những việc khác nó không để ý.
“Vậy Vũ nhi học của ai?” Mấy cái này đương nhiên không phải do Vũ nhi sáng tạo ra, mặc dù Vũ nhi rất lợi hại, thế nhưng vẫn còn chưa quá sâu sắc, mà nếu không phải do Quốc sư dạy cho, vậy Vũ nhi là theo ai học? Đăng bởi: admin
“Chủ tử, hôm nay tiểu viện đã bị đột nhập, có nên chuyển đến nơi khác?”
Bên trong tiểu viện, cảnh sắc mĩ lệ, màu xanh hòa cùng màu hồng thấp thoáng khắp nơi, chứng tỏ chủ nhân tiểu viện này là một nữ nhân , chỉ cần nhìn thiết kế cùng bố trí trong tiểu viện cũng liền biết người thiết kế có óc thẩm mĩ vô cung tinh tế.
Cái độc đáo của tiểu viện này chính là sự hòa hợp một cách kì lạ giữa khí chất thanh cao với phong cách hào sảng, không khiến cho người khác có cảm giác ủy mị, yếu đuối, âm thịnh dương suy, nhưng cũng không khiến cho người ta có cảm giác quá thô ráp, quan sát kĩ nơi đây thật sự có ý vị riêng.
Tiểu viện dường như biệt lập, không nhiễm bụi trần, chủ nhân tiểu viện thì sao? Liệu có cô lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài? Tựa hồ không phải.
Ngay lúc này, trong hoa viên của tiểu viện, hai nam một nữ đang ngồi trong đình nghỉ, tựa hồ như đang nhàn nhã thưởng trà ngắm hoa, thanh âm nói chuyện như có như không, tựa hồ rất đủng đỉnh ung dung.
“Ngươi nghĩ nếu thực sự bị người biết được, còn có thể rời đi sao?” Trong đình nghỉ, một thanh y nữ tử nghiêng chén nhấp một ngụm trà, nụ cười tự tin mê hồn quyến rũ ẩn hiện trên môi, khí chất hoặc nhân hiển hiện, kẻ có diễm phúc nhìn thấy cảnh này nếu không ngây ngẩn hẳn là gã mù, có điều hai nam nhân dung mạo đặc biệt đứng trong đình nghỉ này vẫn bất vi sở động, thần tình vô cùng nghiêm lãnh.
“Thuộc hạ cảm thấy rằng, tuy từ hôm qua tới giờ chưa có sự gì phát sinh, thế nhưng vẫn nên đề phòng”. Một thanh y nam tử khoảng chừng ba mươi tuổi, thần sắc lạnh lùng mà vẫn mang theo cung kính, ánh mắt ánh lên nét lo lắng khẩn trương.
“Đương nhiên là cần phải đề phòng, về phần rời đi, cho dù muốn thì cũng không dễ dàng như thế, nếu kẻ kia biết đồng bọn của y đã bỏ mình ở đây, vậy chúng ta hẳn chừng đã bị theo dõi, hơn nữa nhiều người rời đi như vậy, ngươi thử nghĩ xem hậu quả thế nào? ” Nữ tử vẫn như cũ mềm nhẹ cười, nhìn tới ánh mắt nàng, cũng liền hiểu nàng cũng không mấy bình tĩnh như bề ngoài biểu lộ, thậm chí còn ẩn giấu vẻ tức giận, có thể thấy được tâm tình thực kém vô cùng, chính là thói quen khiến nàng vẫn bày ra bộ mặt tươi cười.
“Nếu thực bị theo dõi, vậy hiện tại rời đi cũng sẽ bị chúng biết, chuyện này đối với chúng ta chẳng những không có lợi, còn khiến cứ điểm trọng yếu của chúng ta bị lộ, như vậy chi bắng thủ vững tại đây”. Anh tuấn nam tử vẻ mặt lạnh băng, nãy giờ vẫn đứng bất động thanh sắc phía sau nữ tử lên tiếng, đôi mày nhíu lại, ẩn giấu vẻ tức giận.
“Đúng vậy, hiện tại không thể rời đi, sẽ phá hủy kết quả của chúng ta, hiện tại dù bị phát hiện, cùng lắm là bị đối phương theo dõi mà thôi, nói vậy, nếu kẻ kia thực chưa chết, đem thông tin thu thập chỗ chúng ta báo cáo cho tổ chức của y, những kẻ đó sẽ đánh giá được khá đầy đủ thực lực của chúng ta, trong lúc nhất thời sẽ không dám động thủ, lợi dụng khoảng thời gian này chúng ta sẽ chuẩn bị kế sách”. Nữ nhân nghe nam tử phía sau nói, không khỏi cười khẽ ra tiếng, vẻ tức giận trong mắt biến mất, trên mặt biểu lộ vẻ vừa lòng, tựa hồ rất cao hứng đối với việc nam tử đó có thể thấu triệt mọi thứ.
“Ta lo lắng đối phương nếu biết chúng ta không phải thế lực thuộc Hưởng Hằng quốc, sẽ liên kết các thế lực lại chống chúng ta” Thanh y nam tử phi thường bất mãn với những lời nam tử kia nói, thật không ngờ là nữ tử cũng có ý tưởng như thế, trong lòng tuy rất nhiều bất mãn, thế nhưng cũng không dám biểu lộ ra, chỉ đành lập tức thu hồi thần sắc tức giận, suy nghĩ hồi lâu mới nói.
“Lo lắng của ngươi cũng không sai, chuyện này có thể xảy ra, có điếu nếu phát hiện ra chúng ta không phải thế lực trên giang hồ của Hưởng Hằng quốc thì sao? Mặc dù thế lực của đối phương rất lớn nhưng cũng không dễ dàng khởi binh, mà một vài thế lực nho nhỏ, chúng ta dư sức đối phó, không phải sao?” Nữ tử cặn kẽ phân tích, nàng biết thanh y nam tử chẳng qua là quá lo lắng, nàng trước đó cũng có ý nghĩ thế này, chẳng qua là bị chính nàng bác bỏ mà thôi, dù sao sự cố lần này không thể khiến nàng từ bỏ nguyện vọng bao năm qua, tuyệt đối không có khả năng, nàng đã phi thường vất vả, tại Hưởng Hằng quốc xây dựng được một thế lực không nhỏ, cũng đã vất vả khống chế một vài môn phái trong Hưởng Hằng quốc, hiện giờ bắt nàng buông tay, sao có thể?
“Ý của chủ tử là, kẻ hôm qua tới do thám chúng ta không thuộc thế lực trong giang hồ của Hưởng Hằng quốc?” Thanh y nam tử nghe nữ tử kia nói xong, có chút đăm chiêu hỏi, trong lòng cũng cảm thán nữ tử suy nghĩ thật cao thâm, chỉ trong một buổi tối có thể suy tính thấu đáo như vậy.
“Đúng, ta dám khẳng định kẻ đột nhập vào đây hôm qua không thuộc bất cứ một môn phái nào trong giang hồ, có điều theo võ công của hắn mà nói, y cũng tuyệt đối không phải kẻ lưu lạc giang hồ, mà là mật thám được huấn luyện, bằng không, với võ công của Tả hộ pháp, sao có thể bị y theo dõi lâu như vậy mà không phát hiện ra, hơn nữa thực lực đối phương là dưới Tả hộ pháp.” Tuy rằng không trực tiếp nhìn thấy y, nhưng theo bọn họ thuật lại, nàng có thể thấy rõ nam nhân kia không phải người thường, bọn y chỉ có bao người ,bị biết bao cao thủ bao vây vẫn có thể hạ dược bọn họ, hơn nữa còn có thể chạy thoát.
“Có điều không biết do kẻ nào phái tới?” Thanh y nam tử tựa hồ hiểu được một chút, có điều trong lòng bất an vẫn chưa hết, thế lực ngầm kia là của kẻ nào? Có thể thoát khỏi truy sát của bọn y, đối phương tuyệt đối không đơn giản, nếu không phải y có con át chủ bài trong tay, y hẳn là đã rất bất an, dù sao đối phương có thể theo dõi bọn y tới đây, khẳng định y thuộc một tổ chức vô cùng tàn bạo độc ác, nhất là đối phương đã biết bọn y, tuy rằng không rõ hết thực lực của bọn y, nhưng cũng biết đến sự tồn tại của bọn y, khách quan mà nói bọn y lại không biết bọn chúng là ai, ngày hôm qua bắt đầu từ hai cỗ thi thể kia điều tra, cũng không phát hiện ra manh mối gì, bởi vậy có thể thấy đối phương là kẻ rất cẩn thận tỉ mỉ, kẻ như vậy rất khó đối phó.
“Chúng ta hiện thời không thể tra ra thế lực kia, có điều đối phương cũng không dám dễ dàng ra tay với chúng ta, một khi đã như vậy thì làm sao phải lo lắng? Không bằng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này tìm cách che giấu cứ điểm trọng yếu, không để đối phương điều tra ra được”. Nữ tử kì thực cũng có chút lo lắng, nhưng so với dã tâm của nàng, chuyện này không đáng gì, khôngthể chờ cơ hội sau, thành lập lại cứ địa trong Hưởng Hằng quốc, nàng cũng không tin nhiều năm xây dựng cứ điểm như thế, lại có thể kém đối phương, hơn nữa nàng cũng tin tưởng, nàng có thể tra ra thế lực này, dù sao mười năm qua đâu kẻ nào nắm được cái đuôi của nàng, một khi đã như vậy nàng sợ gì? Hơn nữa nàng còn đang nắm con át chủ bài trong tay.
“Ta nghĩ có lẽ chúng ta nên án binh bất động một thời gian, nếu như hiện tại quay về Lãm Nguyệt cũng tốt”. Nam tử phía sau nữ tử lại mở miệng nói, lần này trừ khí thế lạnh băng còn mang theo một cỗ bất an, khiến kẻ khác ngạc nhiên một nam nhân lạnh lùng băng lãnh như vậy mà cũng có cảm giác sợ hãi, tựa hồ không giống y chút nào.
“Án binh bất động? Mười năm chuẩn bị, đã thật lâu, còn muốn án binh bất động tới khi nào?” Nữ tử hiển nhiên không đồng ý, mười năm đối với nàng thật dài, nếu hiện tại quay về, án binh bất động, vậy phải đợi tới khi nào nàng mới có thể hoàn thành được tâm nguyện của mình? Nàng tới khi nào mới dựng lên nghiệp lớn?
“Ta cảm thấy đối thủ xuất hiện lần này tuyệt đối không đơn giản, nếu chúng ta tiếp tục ở lại đây, sẽ có nhiều phiền toái cũng không chừng.” Nam tử tựa hồ biết nữ tử rất là không cao hứng, về phần là vì cái gì, y cũng phi thường rõ, tuy rằng y cũng không muốn nàng buông bỏ, thế nhưng y không muốn nàng xảy ra chuyện, nên không thể ngừng việc khuyên nhủ, tuy rằng bên này bọn y xây dựng được thế lực rất lớn, thế nhưng y vẫn rất bất an.
“Ngươi không cần nhiều lời, chuyện này đã được quyết định, hiện tại ta không thể quay về Lãm Nguyệt.” Nữ tử khẩu khí dị thường kiên định, không vì lời nói của nam tử mà dao động, tuy rằng nàng nghe những lời nói của nam tử, thế nhưng nàng không đặt nó ở trong lòng, hiện tại trong lòng nàng còn có việc quan trọng hơn chờ nàng hoàn thành.
“Ngươi…” Vì sao phải cố chấp thế? Chẳng lẽ quyền lực thực sự trọng yếu như vậy sao? Chẳng lẽ trên đời này ngoài quyền thế khi sinh ra chưa có, khi chết đi thì không thể mang theo, còn ngoài ra không còn gì khác sao? Là có, có điều hẳn là không quan trọng bằng quyền thế đi?
“Ngươi biết tâm nguyện của ta không phải sao? ” Không hề để nam tử có cơ hội thuyết phục, nữ tử một câu cắt đứt những gì y sắp nói ra, nàng hiểu y quan tâm an nguy của nàng, nhưng điều này không phải điều nàng muốn, mang theo y, để y ở bên cạnh không phải để y trở ngại kế hoạch của nàng, nàng muốn y trở thành trợ thủ đắc lực của nàng, có thể giúp nàng xử lí mọi sự tình, đây mới là giá trị của y.
Nam tử nghe nàng nói, cuối cùng không nói ra những lời trong lòng, có điều bất an càng lớn.
Vì quyền thế có thể không cần để ý an nguy chính mình? Y vốn muốn nói, có điều y cảm giác được nàng sắp sinh khí, nhìn gương mặt xinh đẹp đang trầm tư của nữ tử, nam tử yên lặng đắm mình vào suy nghĩ riêng, một câu y cũng không thể nói nên lời.
Đứng đầu tứ quốc, Hưởng Hằng quốc, hẳn là cũng không đơn giản như bề ngoài, ngươi cũng biết? Này một chuyến hành trình đi Hưởng Hằng này, xem ra ngay từ đầu đã không đơn giản!
……………………….
Ánh trăng rực rỡ mà nhẹ nhàng chậm rãi chiếu xuống, đêm sáng trăng treo, lúc này thật thích hợp xuất môn, mà cũng không thích hợp chút nào, tại sao ư? Bởi vì lúc đó nhìn sự vật tưởng chừng như nhau, nhưng thực sự không giống nhau.
Loại người thích hợp xuất môn, đều là những người phong hoa tuyết nguyệt, ra đường tìm hoan, thế còn loại người không nên xuất môn? Ấy chính là những người có thân phận đặc thù.
Trên đường cái, hai thân ảnh một thấp một cao sóng vai nhau cùng bước, cả hai đều là một thân bạch y, diện mạo tuyệt luân, một người là thiếu niên tầm mười bảy, mười tám tuổi, một người là nam tử tầm hơn hai mươi tuổi, hai người sóng bước bên nhau thật đẹp đôi, không có nửa điểm kì quái.
Chính là tuyệt thế giai nhân bước trên đường, tại sao không có người chú ý?
Nơi hai người đi qua, mọi người hết thảy vẫn ngoạn nháo,vẫn nói cười hoạt động bình thường, thoạt nhìn không có gì nhưng đây lại chính là điều bất thường, cho dù bọn họ không biết thân phận của hai người kia, thế nhưng chỉ dựa vào dung mạo tuyệt luân của hai người cũng đủ khiến người người ngây ngất, quỷ dị thay, khách nhân hai bên người việc mình mình làm, không nửa điểm kinh ngạc.
“Vũ nhi, ngươi thử nói xem, chúng ta đi điều tra vào ban đêm, liệu có thể bị bắt?” Nam tử trên người tỏa ra khí chất thành thục của nam nhân, phong mạo cao quý ngữ khí trêu chọc hỏi thiếu niên dung mạo xuất chúng hơn tiên tử bộn phần, câu hỏi này, y cảm thấy thiếu niên không nhất thiết phải trả lời, thế nhưng thiếu niên lại thực nghiêm túc, nghiêng nghiêng đầu, bộ dạng như đang suy nghĩ, thập phần đáng yêu, y chính vì mục đích muốn nhìn bộ dáng này mới hỏi.
“Nếu là ta, ta sẽ rất dễ dàng phát hiện ra phụ hoàng.” Suy nghĩ thật lâu, thiếu niên thản nhiên nói, ngữ khí vô cùng khẳng định, tựa hồ như cho dù phụ hoàng của nó công lực thâm hậu thế nào, tu vi thâm sâu thế nào, nó đều có thể nháy mắt phát hiện ra phụ hoàng.
Nguyên lai, hai người này chính là Vân Ngự cùng Vân Vũ Trạch.
Lúc này đôi phụ tử dung mạo có thể so với thần tiên không nhanh không chậm bước đi trên phố, tưởng chừng như là hai người đang dạo phố. Thế nhưng kì thực không phải thế, bọn họ lúc này chính là lợi dụng đêm tối, đi thăm dò thực lực của đối phương.
“Ta biết”. Vân Ngự cười nói, hắn tự nhiên biết Vũ nhi rất nhanh có thể phát hiện ra hắn, giống như tối hôm qua vậy, vừa vào cửa Vũ nhi đã phát hiện ra hắn, có điều hắn cũng không cảm thấy có gì khác lạ, vì bọn hắn đã vô cùng quen thuộc lẫn nhau, đổi là hắn, hắn cũng sẽ lập tức phát hiện ra Vũ nhi.
Có điều như vậy không có nghĩa là người khác có thể dễ dàng phát hiện ra bọn họ.
Nguyên lai, hôm nay sau khi bọn họ ở Ảnh Đường thảo luận, Vân Ngự ra lệnh cho người của Ảnh Đường xuất thủ, hiện tại quan trọng nhất chính là cần trong thời gian ngắn nhất điều tra rõ thực lực đối phương, phải nhanh chóng tìm ra tất cả cứ điểm của kẻ địch tại Hưởng Hằng quốc, hắn tin tưởng, mười năm qua bọn chúng cũng đã bí mật xây dựng được một lực lượng rất lớn tại đây, nếu không sớm trừ bỏ, đối với bọn hắn là vô cùng có hại, hơn nữa hắn tin tưởng, âm mưu của kẻ địch không phải chỉ là bá chủ giang hồ tại Hưởng Hằng quốc, bất quá thế lực triều đình của Hưởng Hằng quốc quá mức cường hãn, nên bọn chúng chỉ có thể tạm thời thâu tóm thế lực giang hồ mà thôi, cho tới khi bọn chúng đã thâu tóm toàn bộ thế lực giang hồ, sẽ lập tức nhắm đến triều đình Hưởng Hằng quốc, điều này là điều hắn tuyệt đối không cho phép, mặc dù hắn đã chuẩn bị buông bỏ trách nhiệm của quân chủ, mặc dù tâm hắn không để ở quốc gia này, nhưng hắn quyết không cho phép quốc gia khác xâm lược quốc gia hắn, đánh giết con dân của hắn.
Bởi vậy hắn đã làm tốt công tác chuẩn bị, để không đả thảo kinh xà, hắn không dùng đến lực lượng trong triều đình mà sử dụng chính thủ hạ của mình, để phòng đối phương biết hắn chú ý tới bọn chúng mà lập tức xóa đi dấu vết.
Đương nhiên, không chỉ có thủ hạ, chính hắn cũng động thủ, đối mặt với sự tình tùy thời đều có thể trở nên nguy hiểm, Vân Ngự tuy rằng vẫn bình tĩnh, cũng không thể ngồi yên, bởi vậy đêm nay hắn liền cùng Vũ nhi của hắn xuất hiện trên đường cái, không chút hoang mang chạy tới cứ địa của bọn chúng, một phen thăm dò.
Một màn khí trong suốt bao bọc xung quanh hai người thỉnh thoảng dao động, khiến cho thân hình hai người như ẩn, như hiện, có chút mơ hồ, đây là một tầng kết giới bảo hộ, do Vân Ngự tạo ra, đừng hỏi tại sao bọn họ đi ra đường lại giăng kết giới ẩn mình, rất đơn giản, bởi vì đêm nay bọn họ không phải ra ngoài du ngoạn, cho dù vậy, bọn họ cũng không nhất thiết phải tạo kết giới, với công lực và tu vi thâm hậu của bọn họ, người trên trần gian này muốn phát hiện tung tích của bọn họ, thế nhưng sao bọn họ lại hạ kết giới? Bởi phe địch có kẻ mà bọn họ cũng cố kị.
“Phụ hoàng, ta nói không phải là ta hiện tại, mà nói là ta trước kia, lúc còn chưa trở thành Vân Vũ Trạch.” Vân Vũ Trạch biết Vân Ngự hiểu nó muốn nói gì, nó biết rõ, với năng lực của Huyết Oa, nó tuyệt đối có thể phát hiện ra nó và phụ hoàng , tuy nó và phụ hoàng thực có thể dễ dàng thoát thân, nhưng nếu không cẩn thận cũng sẽ bị dính vào phiền phức.
“Ồ, vậy theo như Vũ nhi nói, làm thế nào để phát hiện?” Vân Ngự thấy đôi mày khéo léo thanh tú của Vân Vũ Trạch nhíu lại, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, Vũ nhi của hắn nha, đã có những biểu cảm của con người, không đạm mạc nghèo nàn biểu cảm như trước kia, mà ngày một phong phú hơn, tuy rằng trước kia Vũ nhi thật đáng yêu, có điều Vũ nhi hiện tại, cũng là một phen phong tình, vẫn đáng yêu như thế, nhưng hiện tại còn hấp dẫn hắn, hắn phát hiện, hắn hiện tại đã không thể khống chế tốt tâm tư, thật không biết nên như thế nào mới tốt, thật hi vọng không xúc phạm tới Vũ nhi của hắn.
“Ân?” Nghe Vân Ngự nói vậy, Vân Vũ Trạch có chút ngạc nhiên ngẩn người, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, nó chỉ có thể nhìn phụ hoàng vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, nhất thời không biết trả lời sao.
“Ý của phụ hoàng là, Vũ nhi lại có thể phát hiện ra phụ hoàng, như vậy là dùng biện pháp gì phát hiện sự tồn tại của phụ hoàng?” Vân Ngự nhìn thấy vẻ mặt nhi tử không hiểu mà ngây ngốc, khuôn mặt tuyệt luân tràn đầy khó hiểu cùng nghi hoặc, không khỏi cười ra tiếng, thanh âm trầm thấp kề bên cạnh lỗ tai Vân Vũ Trạch, khiến nó không hiểu sao liền mặt đỏ tai hồng.
“Nga!” Có chút hoảng hốt lên tiếng, thần sắc Vân Vũ Trạch từ không hiểu chuyển thành mê ly, bộ dáng mê mang thật đáng yêu, hơn nữa khuôn mặt nhiễm một tầng đỏ ửng, đôi môi tuyệt sắc khẽ mở, thần sắc mê người tất thảy lọt vào trong đáy mắt Vân Ngự khiến hắn cười khổ.
“Vũ nhi hẳn là nghĩ ra rồi?” Vân Ngự thu hồi tình tự thoáng hiện trong đáy mắt, thanh âm ngữ điệu trêu chọc hỏi, ý đồ đưa Vân Vũ Trạch đang trong cơn mê mang tỉnh táo lại, đúng lúc khiến Vân Vũ Trạch thu hồi tư thái mê người, cũng là khiến hắn tỉnh táo lại, không làm ra chuyện gì có lỗi với Vân Vũ Trạch.
“Đã nghĩ ra”. Tựa hồ không phát hiện bối rối nơi Vân Ngự, Vân Vũ Trạch ngẩng đầu nhìn Vân Ngự nở nụ cười, nụ cười hồn nhiên mà mê người, đáng tiếc nụ cười này chỉ một người được thưởng thức, nếu như đám Vu Lai, Chu Liên Ngọc mà biết kẻ so với Đường chủ của bọn y còn lạnh lùng hơn có thể có nụ cười tuyệt mĩ đến vậy hẳn cằm đã rớt khỏi miệng.
“Nghĩ ra rồi thì trả lời phụ hoàng đi”. Ngữ khí trêu chọc của Vân Ngự hoàn toàn biến mất, một người như Vũ nhi, không hiểu thế nào là tán tỉnh, đương nhiên, một người đơn thuần như Vũ nhi, chưa tình có kinh nghiệm tiếp xúc với thế giới bên ngoài, sẽ là như vậy.
“Hơi thở, chúng ta có thể ẩn nấp, nhưng không giấu được hơi thở, chỉ cần trong phạm vi nhất định, Vũ nhi có thể từ hơi thở mà phát hiện ra trong phạm vi đó ẩn giấu người nào .” Vân Vũ Trạch nói xong, biểu tình vẫn như cũ, tựa hồ không giống như trước kia có điều cố kị khi nhắc về những sự việc của mười năm trước, lúc này nó đã không còn suy nghĩ vẩn vơ nữa, chỉ đơn thuần muốn nói cho phụ hoàng biết được đáp án, mà Vân Ngự, tựa hồ cũng chú ý tới điểm này.
“Tuy rằng đối với công lực của chúng ta, ẩn giấu hơi thở tựa hồ là dễ dàng, đối phương khó có thể phát hiện ra chúng ta, nhưng có một thứ, đó là khứu giác, lần trước Vũ nhi có thể dễ dàng phát hiện ra phụ hoàng là nhờ khứu giác, từ trước, khứu giác của Vũ nhi đã thực mẫn cảm, chỉ cần là mùi xa lạ, Vũ nhi lập tức có thể phát hiện ra, có điều không có nghĩa là kẻ kia cũng sẽ có khả năng này, dù sao Vũ nhi cũng không rõ ràng Vũ nhi và kẻ kia có giống nhau không”. Mặc dù nói ra, nhưng Vân Vũ Trạch cũng không hoàn toàn khẳng định việc đối phương có thể phát giác ra bọn họ hay không, tuy rằng trước đây nó cũng là Huyết Oa, nhưng trước đây cũng chỉ có duy nhất mình nó là Huyết Oa, nó không có tiếp xúc với Huyết Oa nào khác, bởi vậy nó không thể khẳng định các Huyết Oa có giống nhau hay không.
“Như vậy, chúng ta tạm thời coi rằng hắn cũng có khả năng này, để cho chắc chắn.” Điều đó là đúng, đánh giá địch cao hơn vẫn tốt hơn việc coi thường kẻ địch, chuẩn bị chu đáo một chút cũng tốt, sẽ càng nắm chắc phần thắng, Vân Ngự vừa nói vừa hàm chứa ý cười, Vân Vũ Trạch có thể thản nhiên nhắc tới chuyện năm đó với hắn, thản nhiên đối mặt với thân phận của mình, Vân Ngự cảm thấy rất là cao hứng, tuy hắn biết Vũ nhi với mình có mối quan hệ thật bền chặt, biết rằng chỉ khi ở trước mặt mình Vũ nhi mới có đủ loại biểu cảm, thế nhưng hắn vẫn cao hứng, bởi vì điều đó cho thấy Vũ nhi rất tin tưởng hắn, ở trong lòng Vũ nhi, hắn vô cùng quan trọng.
“Ân, đúng vậy, phụ hoàng, ta có cách có thể che giấu thân thể rất đặc biệt, phụ hoàng có muốn xem?” Vân Vũ Trạch dường như nhớ ra điều gì, trong mắt hiện lên một mạt hưng phấn, tựa hồ phương pháp này làm cho nó rất cao hứng, hơn nữa lại có thế nhanh chóng giúp đỡ phụ hoàng khiến cho nó rất vui vẻ.
“Vũ nhi có, phụ hoàng đương nhiên muốn biết”.Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Vân Vũ Trạch, Vân Ngự sủng nịch nói, hắn cũng tò mò muốn biết phương pháp nào lại có thể khiến cho Vũ nhi luôn luôn trẫm tĩnh của hắn hưng phấn tới vậy, chuyện của Vũ nhi, hắn luôn luôn muốn biết, hơn nữa có phương pháp như vậy, bọn hắn cũng được đảm bảo an toàn.
“Ân” Cao hứng gật đầu vài lần, Vân Vũ Trạch bắt đầu nhớ lại tri thức trong đầu mình, sau đó Vân Vũ Trạch đứng trước mặt Vân Ngự, bàn tay khum lại hình bông sen, miệng lẩm nhẩm pháp quyết.
Ngay khi Vân Vũ Trạch vừa làm pháp quyết, quanh thân Vân Ngự cùng Vân Vũ Trạch được bao quanh bởi một dải sáng màu tím, động tác của Vân Vũ Trạch rất nhanh, nó không phải vì không muốn phụ hoàng xem được pháp quyết mà làm nhanh mà bởi vì pháp quyết này thực đơn giản, mà hào quang bao quanh hai người lóe lên rồi biến mất.
“Tốt rồi”. Vân Vũ Trạch mở to đôi mắt, chờ mong nhìn phụ hoàng, tựa hồ là muốn nhận sự khích lệ của Vân Ngự, mà Vân Ngự cũng không làm cho Vân Vũ Trạch thất vọng.
“Nhanh như vậy? Vũ nhi thật lợi hại.” Vân Ngự đương nhiên nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Vân Vũ Trạch, đương nhiên cũng không keo kiệt nói câu khích lệ, hắn biết Vũ nhi của hắn thật dễ thỏa mãn, mà sự thật liền chứng minh, Vũ nhi vừa nghe một câu khích lệ đơn giản, trong mắt ánh lên thần sắc vui vẻ cùng thỏa mãn.
“Vũ nhi, cái này là do Quốc sư dạy cho ngươi?” Vân Ngự suy nghĩ rồi hỏi, Vân Ngự là võ nhập vào người, nhiều thứ cũng là tự mình tìm hiểu nghiên cứu, chứ không có lão sư, may mắn là Vân Ngự vốn thông minh tuyệt đỉnh, có điều không có danh sư dạy, đối với việc vận dụng quyết pháp nhiều khi có khó khăn, hiện giờ nhìn thấy Vân Vũ Trạch sử dụng quyết pháp này, Vân Ngự liền nghĩ tới Quốc sư.
“Không phải”. Quốc sư cho tới bây giờ cũng chưa từng dạy nó cái gì, nguyên nhân nó cũng không biết, có điều nó cũng không muốn hỏi, dù sao nó chỉ cần được ở bên phụ hoàng, còn những việc khác nó không để ý.
“Vậy Vũ nhi học của ai?” Mấy cái này đương nhiên không phải do Vũ nhi sáng tạo ra, mặc dù Vũ nhi rất lợi hại, thế nhưng vẫn còn chưa quá sâu sắc, mà nếu không phải do Quốc sư dạy cho, vậy Vũ nhi là theo ai học? Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.