Chương 89: Cũng Được, Cũng Được!
U Dạ Điểm Tinh
04/07/2017
CHƯƠNG 89: CŨNG ĐƯỢC, CŨNG ĐƯỢC!
“Phụ hoàng, Tiểu Vũ, tối qua hai người không quay trở về khách ***?”
Vừa tới cửa Khách Lai khách ***, Vân Ngự cùng Vân Vũ Trạch đang muốn tiến vào khách ***, vừa vặn gặp Vân Tại Vũ cùng Vu Tắc đang định ra ngoài, Vân Tại Vũ vừa gặp hai người liền lập tức chất vấn, cũng may cho dù Vân Tại Vũ ruột để ngoài da cũng biết rõ thân phận của bọn họ, nhất là thân phận của Vân Ngự là tuyệt mật, bởi vậy cũng không dám lớn giọng hỏi, chỉ là ánh mắt thật sự gay gắt.
Vân Tại Vũ rất tức giận, phi thường sinh khí, đêm qua, lúc hắn không ngủ được, vốn định tìm Vân Vũ Trạch tâm sự, liền vừa vặn gặp Vân Vũ Trạch cùng Vân Ngự đang định ra ngoài, hỏi mới biết được hai phụ tử bọn họ đang định đi thám thính, hắn một khi đã biết tự nhiên là muốn theo, tuy rằng võ công của hắn không cao như Vân Vũ Trạch, nhưng có cả phụ hoàng của hắn cùng Vân Vũ Trạch ở đây, cho dù hắn không có võ công, phỏng chừng cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, hiểu rõ điều này cho nên hắn nhất quyết muốn đi theo, không chừng có việc hảo ngoạn, thế nhưng cho dù hắn thẽ thọt xin đi tới đâu, mặc kệ hắn thỉnh cầu thế nào, người ta cũng không cho hắn đi, này đã khiến hắn tức chết, cũng không có cách nào, bọn họ hai người võ công cao cường, công lực thâm sâu không thể lường, ấy vậy mà bọn họ không thèm nói tiếng nào, vận khinh công biến mất vô tung vô ảnh ngay trước mặt hắn, khinh công của hắn cho dù tốt, cũng không thể đuổi kịp bọn họ, khi hắn vận khinh công bay ra khỏi khách *** thì đã thấy bốn phía vắng tanh, đành phải nghẹn một bụng khí trở về khách ***, trong lòng lại ấm ức hai người bỏ rơi hắn, cả tối ngủ cũng không ngon, còn thường thường chạy qua phòng Vân Vũ Trạch xem bọn họ đã về chưa, cuối cùng còn ở lại hẳn phòng Vân Vũ Trạch chờ hai người, kết quả thì thế nào, hắn liền phải đợi cho đến lúc này, đương nhiên hắn vô cùng buồn bực.
“Ngươi đều đã biết, còn hỏi”. Vân Vũ Trạch còn chưa mở miệng nói, Vân Ngự đã mở miệng, có điều những lời này thật không giống với tính cách của Vân Ngự lúc ở trong cung, không những không có nửa điểm uy nghiêm, mà còn sử dụng ngữ khí trêu chọc nhi tử của mình, không những không có ngữ khí nghiêm túc cùng uy nghiêm như khi nói chuyện với Vân Tại Vũ lúc ở trong cung, mà còn mang theo chút thoải mái.
“Này…” Vân Tại Vũ nghe thấy Vân Ngự nói như vậy, có chút vô thố đứng ngây tại chỗ, bộ dạng tỉnh tỉnh mê mê rất đáng yêu, mãi cho tới khi tiếng cười đáng ghét của Vu Tắc truyền vào tại Vân Tại Vũ, mới làm hắn hồi phục tinh thần, buồn bực trừng Vu Tắc một cái, Vân Tại Vũ trong mắt tràn đầy ủy khuất, thật không hiểu sao phụ hoàng xuất cung lại thay đổi tính cách, trước kia trong cung lạnh như băng, mà hiện tại lại có điểm vô lại.
Vân Tại Vũ sớm đã quen với tính cách lạnh lùng của Vân Ngự, lập tức không thể lĩnh hội được tính cách tùy lúc trêu chọc của Vân Ngự, phải biết rằng lúc ở trong cung, tuy rằng phụ hoàng đối với hắn không tồi, ít nhất là so với các huynh đệ tỷ muội khác thì tốt hơn rất nhiều, có điều phụ hoàng cũng chưa từng biểu lộ bộ dạng như thế này trước mặt hắn a! Đối với Vân Vũ Trạch, phụ hoàng luôn biểu lộ bộ dáng ôn nhu, giống như sợ không cẩn thận sẽ tổn hại Vân Vũ Trạch, nhưng đó là ôn nhu, so với bộ dạng hiện tại, thật là cách biệt một trời một vực, muốn cho Vân Tại Vũ lập tức tiếp thu thật không có khả năng.
“Phụ hoàng…” Ủy khuất kêu một tiếng, Vân Tại Vũ cũng cảm thấy đối với tính cách hiện tại của phụ hoàng, hắn cũng không phản đối, hắn chỉ không hiểu được vì sao phụ hoàng đối với Vân Vũ Trạch luôn là ôn nhu, vì sao khi nhìn tới hắn nếu không phải là giáo huấn hắn thì là trêu chọc hắn a?
“Còn không phải vì các ngươi không chịu mang ta cùng đi, lại cả đêm không về, hại ta lo lắng, nếu không ta cũng lười hỏi các ngươi”. Vân Tại Vũ tức giận nói, hắn nghĩ muốn trợn trắng mắt, nếu không phải vì cố kỵ phụ hoàng, hắn đã sớm muốn chửi ầm lên, đương nhiên điều kiện tiên quyết là một kẻ chưa từng nghe kẻ thô tục nói chuyện như hắn phải chửi là lời mới được.
“Chúng ta có việc, đương nhiên không thể mang ngươi đi, cũng không ngẫm xem công lực của ngươi thấp thế nào, hơn nữa tính cách của ngươi, nếu không cẩn thận sẽ bị người phát hiện, lúc đó sẽ rất nguy hiểm, không nhưng không thám thính được mà ngược lại còn bị giết hại, còn có thể không cẩn thận mà bại lộ thân phận, tới lúc đó mặt mũi Hưởng Hằng quốc chúng ta còn có nữa không?” Vân Ngự đột nhiên biểu tình vô cùng nghiêm túc, thật sự giống như nếu mang theo Vân Tại Vũ sẽ phát sinh sự tình không thể vãn hồi, cái này còn chưa tình khuôn mặt Vân Ngự trở nên lạnh lùng, ánh mặt lạnh băng khiến cho Vân Tại Vũ thoáng chút mơ hồ.
“Ách…không nghiêm trọng như vậy đi”. Theo bản năng rụt cổ lại, cẩn thận tránh đi ánh mắt của Vân Ngự, ánh mắt kinh nghi, trong lòng thực sự có chút sợ hãi, đương nhiên hắn không phải sợ tổn hại mặt mũi của quốc gia, hắn là sợ Vân Ngự sinh khí, phải biết rằng, tuy rằng hắn rất ít khi nhìn thấy bộ dáng tức giận của phụ hoàng, có điều hắn hiểu Vân Ngự sinh khí thật sự rất đáng sợ, hắn hoàn toàn không muốn khiến Vân Ngự tức giận, hắn rất sợ Vân Ngự sinh khí.
“Ngươi nghĩ thế nào?” Vân Ngự dời mắt, không nhìn Vân Tại Vũ mà hướng sự chú ý về phía Vân Vũ Trạch, cũng phát hiện Vân Vũ Trạch bộ dáng kinh nghi nhìn mình, tựa hồ không giải thích được hành động của hắn.
Đối với Vân Vũ Trạch nở nụ cười, quay đầu đã thấy Vân Tại Vũ cúi thấp đầu, không biết suy nghĩ cái gì, thế nhưng nhìn đầu vai run rẩy của Vân Tại Vũ, thật giống như đang sợ hãi, nhìn thấy bộ dạng này của Vân Tại Vũ, ánh mắt nghiêm khắc của hắn liền thu lại, rồi lộ ra ý cười thản nhiên, vừa nhìn liền biết ban nãy là hắn trêu đùa Vân Tại Vũ.
“Phụ hoàng.” Vân Vũ Trạch cuối cùng cũng mở miệng, trong lòng có chút mơ hồ không biết phụ hoàng là muốn làm gì, phải biết rằng, chỉ bằng hai người bọn họ, đừng nói là mang theo người có công lực thâm hậu như Vân Tại Vũ, ngay đến mang theo một người không có chút võ công nào cũng là rất an toàn, sao có thể phát sinh sự tình như phụ hoàng nói? Nó thật sự không rõ.
“Không có việc gì.” Vân Ngự khẩu khí rất thoải mái nói, hơn nữa còn mang theo ý cười, có điều chỉ những người thực sự là người của Vân Ngự mới biết hắn hiện tại khác với khi ở trong cung, tuy vẫn là nụ cười mê người ấy, nhưng khác hẳn so với ở trong cung, ở trong cung tuy rằng hắn cũng cười, thế nhưng nụ cười giả dối và trống rỗng, còn nụ cười hiện tại thật chân thành, là nụ cười từ tận đáy lòng.
“Thích phụ hoàng cười như vậy”. Vân Vũ Trạch nghe Vân Ngự nói vậy, cũng không hỏi thêm, chỉ có chút sững sờ khi nhìn thấy nụ cười tự nhiên của Vân Ngự, trong lòng không biết vì sao lại cảm thấy vô cùng vui vẻ. Nó thích phụ hoàng như thế này, nụ cười bây giờ của phụ hoàng còn đẹp hơn rất nhiều so với trước, phụ hoàng như vậy so với khi ở trong cung thật không giống, tuy rằng phụ hoàng lúc đó đối với nó vẫn thực chân thành, thực ôn nhu, nhưng khi đối mặt với những người khác, nụ cười của phụ hoàng đều chỉ là tựa tiếu phi tiếu, cười mà không cười mà thôi, không phải nụ cười xuất phát từ đáy lòng, nụ cười như vậy còn khiến cho người ta có cảm giác lạnh băng, nó có thể cảm thấy được, phụ hoàng của nó cũng không thích hoàng cung, không thích những người gọi là đại thần kia. Khi còn nhỏ, nó không hiểu tại sao phụ hoàng không thích những người đó, vậy mà mỗi ngày đều đi gặp họ, cũng không hiểu tại sao phụ hoàng không thích hoàng cung, vậy sao không sang nơi khác ở, mãi cho tới khi nó hiểu đế vương là gì, quốc gia là thế nào, nó mới hiểu.
Nguyên nhân phụ hoàng không rời đi thật đơn giản, bởi vì trách nhiệm của người chính là gánh vác cả quốc gia này, bảo hộ Hưởng Hằng quốc, lần này phụ hoàng cuối cùng cùng bỏ xuống trách nhiệm, một lần nữa có được tự do.
“Vũ nhi thích, kia phụ hoàng mỗi ngày đều cười như thế cho Vũ nhi xem”. Thanh âm Vân Ngự trầm thấp mà ôn nhu, mang theo từ tính, hắn thật vui vẻ, nếu cuộc sống cứ tiếp tục như thế này hắn vui mừng đón nhận, hắn không thích hoàng cung trói buộc hắn, khiến hắn hít thở không thông, trước kia hắn hoàn toàn không biết cuộc sống có thể vui vẻ như vậy nên mới tiếp nhận ngôi vị hoàng đế, sau đó hắn cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, chỉ tới tận khi Vũ nhi xuất hiện.
Vũ nhi xuất hiện khiến hắn rung động, không ai biết rằng hắn từ tay Hắc y nhân kia đoạt lại Vũ nhi có bao nhiêu khiếp sợ, không ai biết rằng ngay tại thời điểm đó, tình yêu của hắn bắt đầu mọc rễ nảy mần, một ngày rồi một ngày nhìn tiểu nhân nhi kia chậm rãi lớn dần, một ngày rồi một ngày nhìn khuôn mặt lạnh băng ấy chậm rãi biến đổi, sự chờ đợi giày vò hắn, nhiều khi hắn hi vọng Vũ nhi mau lớn nhanh hơn một chút, sự ôn nhu của hắn cuối cùng cũng có ích, trong tim Vũ nhi có hắn, tình cảm của hắn chậm rãi nảy mầm, hiện giờ Vũ nhi của hắn đã trưởng thành, Vũ nhi của hắn đã biết cười với hắn, biết làm nũng hắn, hắn thực hạnh phúc, hắn tin tưởng một ngày nào đó Vũ nhi sẽ hoàn toàn thuộc về hắn.
“Hảo, Vũ nhi mỗi ngày đều nhìn phụ hoàng cười”. Phụ hoàng thật vui vẻ, nó cảm thấy phụ hoàng hiện tại tâm tình rất tốt, phi thường tốt, tuy rằng trước kia mỗi lần ở bên nó, phụ hoàng tâm tình đều tốt, cũng thực ôn nhu vui vẻ, nhưng vẫn thật không giống bây giờ, tựa hồ phụ hoàng không phải chỉ ôn nhu đối đãi nó mà còn ẩn chứa gì đó mà nó không rõ.
“Thực buồn nôn”. Nhìn hai người tựa hồ không thèm để ý tới hắn, Vân Tại Vũ nhìn không nổi nữa, vì thế không chút do dự lên tiếng đánh gãy đoạn tình cảm phụ tử ngọt ngào này. ( em chán sống hả em ^^). Hắn thật không cam lòng nha, vì cái gì đều là hài tử của phụ hoàng, mà phụ hoàng lại đối đãi hai huynh đệ khác biệt như vậy? Thật sự là làm cho người ta không thể lí giải nổi, một người cho dù một ngày không gặp cũng không sao, còn một người thì khi gặp, cho dù xung quanh có nhiều người thế nào cũng đều bị bọn họ bỏ qua, chỉ ở trong thế giới hai người, này cũng quá thiên vị đi.
“Các ngươi định đi đâu?” Vân Ngự không để ý tới những lời bất mãn của Vân Tại Vũ, chỉ thản nhiên hỏi người nãy giờ vẫn im lặng, Vu Tắc. Thấy ánh nhìn của Vu Tắc hoàn toàn đặt trên người Vân Tại Vũ, Vân Ngự cũng chỉ thần bí nở nụ cười, cũng không nói gì thêm, tình cảm của hai người bọn họ phát triển ra sao, hắn sẽ không can thiệp, nếu thành thì tốt, nếu không cũng chỉ trách Vân Tại Vũ không có phúc phận.
“Vốn là định tới gần tiểu viện kia xem xét, dù sao các ngươi đi cả một buổi tối không về, chúng ta cũng rất lo lắng, tuy rằng công lực của hai người thâm sâu khó dò, thế nhưng cũng không nên dễ dàng mạo hiểm a”. Vân Tại Vũ nghe Vu Tắc nói, mặt lập tức đen lại, đích xác, ngay từ đầu hắn chỉ là trách hai người bọn họ không chịu mang hắn theo, thế nhưng sau đó, đợi mãi không thấy hai người trở về, hắn cũng tự nhiên đem bất mãn quên sạch sẽ, trong lòng chỉ lo lắng an nguy của hai người, liền chạy tới phòng Vu Tắc, lôi Vu Tắc cùng chờ với hắn, mãi cho tới khi trời sáng, không thấy Vân Ngự cùng Vân Vũ Trạch trở về, vì lo lắng nên mới quyết định đi xem.
“Vốn là muốn đi tìm lão gia cùng Vân Vũ Trạch, tiểu Tại Vũ thật lo lắng cho hai người”. Vu Tắc bình thản nói, khi nói chuyện, trừ bỏ thái độ cung kính với Vân Ngự, còn ánh mắt vẫn đặt trên người Vân Tại Vũ, ánh mắt nhìn hắn giống như nhìn bảo bối vậy, có thể thấy tình cảm của y đối với Vân Tại Vũ thật vô cùng thâm sâu.
“Ăn sáng chưa?” Biết Vân Tại Vũ thật sự lo lắng cho hắn cùng Vũ nhi, Vân Ngự nhìn về phía Vân Tại Vũ ánh mắt càng thêm ôn hòa, hắn tuy rằng luôn lãnh tình, đối với hài tử của mình, trừ Vũ nhi ra, còn lại đều đối với bọn họ rất lạnh lùng, cho tới bây giờ cũng chưa từng có chút ôn nhu, thậm chí đôi khi hắn coi bọn họ là công cụ để bồi dưỡng, cho dù hắn chưa bao giờ thể hiện ra, nhưng luôn chú ý tới tiềm lực của từng người, xem ai là kẻ có năng lực tiếp nhận vị trí của hắn, mà vốn cũng chỉ có hài tử đó mới nhận được một ít chú ý của hắn mà thôi, nhưng hiện tại, hắn cũng chú ý tới Vân Tại Vũ như chú ý tới hài tử của chính mình, nhưng cũng chỉ có duy nhất mình Vân Tại Vũ mà thôi.
“Còn chưa có ăn”. Cho nên hắn mới ủy khuất nha, hắn thật lo lắng cho bọn họ, nào biết phụ hoàng mở miệng, đầu tiên là trêu chọc hắn một phen, muốn có bao nhiêu ủy khuất liền có bấy nhiêu ủy khuất, có điều ủy khuất này, nhận được tựa hồ có chút đáng giá, ít nhất phụ hoàng của hắn cũng không đối xử với hắn lãnh đạm như khi ở trong cung, phụ hoàng là coi hắn là hài tử của người, cho dù đã hơn mười năm qua đi, cho dù hắn không hy vọng có được thân tình từ phụ hoàng, có điều phụ hoàng đối với hắn cũng có chút cảm tình.
“Đi thôi, đi ăn sáng trước, sau đó sẽ bàn bạc một chút rồi định ra kế hoạch”. Vân Ngự đi qua ôm lấy Vân Vũ Trạch rồi đi vào khách ***, đằng sau Vân Tại Vũ nhìn bóng lưng phụ hoàng, vui vẻ kéo Vu Tắc cùng vào, bình thường bọn họ
đã sớm ăn sáng, chậm trễ lâu như vậy hắn hiện tại có chút đói bụng.
Hì hì, ăn sáng thôi!
Dùng bữa sáng xong, bốn người trở lại phòng, lúc này bốn người cũng không định đi Ảnh Đường, đối với bốn người mà nói, Ảnh Đường hiện tại an toàn, ít nhất với những gì tối qua nghe được, bọn chúng còn chưa phát hiện ra Ảnh Đường, còn không biết bọn họ thuộc thế lực nào, bọn họ không hề biết sự tồn tại của Ảnh Đường, bất quá, dù sao bọn chúng xây dựng thế lực ở Hưởng Hằng quốc chỉ mới mười năm, mặc dù thủ đoạn của bọn chúng thâm độc, tiềm lực của bọn chúng lớn mạnh ra sao, nhưng cũng không thể so sánh với lịch sử lâu đời của Ảnh Đường, cho dù thế lực bọn chúng cường đại, nhưng sao có thể so sánh với thế lực của Ảnh Đường do chính vương tộc bồi dưỡng?
“Chủ thượng, tối hôm qua….” Vu Tắc có chút chần chừ nhìn Vân Ngự, hắn ban đầu cũng không biết việc Vân Ngự cùng Vân Vũ Trạch ra ngoài, mãi tới khi Vân Tại Vũ nói hắn mới biết, bởi vậy hắn cũng không hiểu được tại sao tối hôm qua hai người họ lại đi, tuy rằng hắn có thầm phán đoán, thế nhưng Vân Ngự cũng chưa nói.
“Tối hôm qua ta cùng Vũ nhi đi tới cứ điểm mà Vu Tịnh phát hiện ra, thám thính một ít tin tức”. Vân Ngự nói qua một chút quá trình hắn cùng Vũ nhi thám thính, nói qua một chút về việc gặp Huyết Linh, ít nhất là để cho Vu Tắc và Vân Tại Vũ hiểu được Huyết Oa không phải là tồn tại kinh khủng, tuy rằng Huyết Oa rất mạnh, nhưng lại không hề muốn giết người, chẳng qua là bị người ta khống chế mà thôi, kỳ thật trong lòng rất là không nguyện ý.
Nói việc này cho Vu Tắc và Vân Tại Vũ, Vân Ngự là có chủ đích, tuy rằng hắn không chắc về sau Vân Vũ Trạch có thể bị phát hiện thân phận hay không, chính là hắn chuẩn bị sẵn con đường thật tốt cho Vân Vũ Trạch, tuy rằng hắn hoàn toàn không muốn việc đó xảy ra, thế nhưng hắn bất quá cũng chỉ là một phàm phu tục tử, sao có thể chống lại thiên mệnh? Không biết tương lai thế nào là thứ mà người ta sợ hãi nhất, thế nhưng cho dù sợ hãi, cho dù không thể nắm trong tay, thế nhưng hắn vẫn vì ngày ấy mà làm chút chuẩn bị.
Hiện tại hắn chính là làm cho một số ít những người có quan hệ với Vũ nhi hiểu được nỗi khổ của Huyết Oa, sự bất đắc dĩ của Huyết Oa, nếu hiện tại bọn họ có thể thông cảm cho Huyết Linh ,như vậy tới một ngày bọn họ phát hiện ra Vũ nhi chính là Huyết Oa cách đây mười năm, tuy rằng trong lúc nhất thời không thể chấp nhận, nhưng hẳn là sẽ rất nhanh lí giải cùng thông cảm, bởi vậy hắn quyết tâm làm cho bọn họ một chút chuẩn bị.
“Huyết Linh, không phải Huyết Oa sao?” Vân Tại Vũ tò mò hỏi Vân Ngự, không có biện pháp, hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy Huyết Oa, đừng nói là chưa từng gặp, đến nghe nói trước đó hắn cũng chưa từng nghe nói qua, trước kia hắn ở trong cung, sao có thể biết đến Huyết Oa? Hơn nữa năm đó khi Huyết Oa xuất hiện hắn còn quá nhỏ, hiện giờ hắn mới được nghe tới Huyết Oa, lại phát hiện rất nhiều người sợ hãi Huyết Oa, với tâm tình tò mò của hắn, sao có thể không hỏi rõ ràng.
“Huyết Linh cũng là Huyết Oa, chẳng qua gọi là Huyết Linh mà thôi”. Vân Vũ Trạch lên tiếng. Huyết Oa là Huyết Oa, cho dù là nó hay Huyết Linh, chẳng qua chỉ là tên của một công cụ giết người mà thôi, đương nhiên hiện giờ nó đã không như thế, có điều Huyết Linh thì thế nào, tới khi nào hắn mới có thể thoát được? Khi nào hắn mới có thể giống nó có một cuộc sống tự do, có thể yêu thương?
Tình cảm của Vân Vũ Trạch đối với Huyết Linh thật phức tạp, nhưng cũng thật đơn thuần, nó muốn giúp Huyết Linh, đây là ý tưởng trong lòng nó, hơn nữa ý tưởng này sau khi gặp Huyết Linh liền một mực trong lòng nó nảy sinh, không ngừng mạnh lên, nó không rõ vì sao khi nhìn thấy Huyết Linh lại có cảm giác rất mãnh liệt, nhưng nó không để ý, có lẽ bởi nó cùng Huyết Linh có hoàn cảnh tương tự, cũng có thể là lí do khác, nhưng điều đó không ảnh hưởng gì tới ý nghĩ muốn cứu Huyết Linh của nó, ý tưởng này, nó nghĩ phải đợi tới ngày Huyết Linh tự do mới có thể mất đi.
“Huyết Linh là Huyết Oa, Huyết Oa là Huyết Linh, hẳn là như thế đi”. Vân Tại Vũ nghĩ nghĩ rồi nói, Huyết Linh, thật không biết bộ dáng Huyết Linh thế nào, có phải giống như lời đồn về Huyết Oa tuyệt luân xuất trần? Hắn thật sự là muốn nhìn Huyết Linh một chút a, có điều hắn biết tạm thời không thể, dù sao Huyết Linh cũng rất nguy hiểm, tuy rằng phụ hoàng nói Huyết Linh bất quá chỉ là đứa nhỏ không hiểu chuyện, nhưng vẫn rất nguy hiểm, người nguy hiểm như vậy hắn không thể tiếp cận, nếu kẻ luyện chế ra Huyết Linh không ở đó thì thật tốt, nếu y ở bên cạnh Huyết Linh thì thật hết cách, dù sao Huyết Linh cũng là người bị khống chế, trừ bỏ nghe lời còn có thể thế nào? Huyết Linh thật đáng thương, có một số phận bi thảm như vậy, một Huyết Linh như thế, cho dù có năng lực cường thịnh thì thế nào? Chẳng phải chỉ có thể tuân lệnh đi giết những người mà mình không muốn thương tổn hay sao, Huyết Oa mười năm trước phải chăng cũng như vậy? Tứ đại gia tộc bị hủy diệt có phải cũng bởi Huyết Oa bị ép phải ra tay?
“Huyết Linh là Huyết Oa, nhưng Huyết Oa không nhất định là Huyết Linh, nói tóm lại, Huyết Oa là cách gọi nói chung của một loại người, còn về phần Huyết Linh, đại khái là kẻ luyện chế ra Huyết Linh không muốn Huyết Linh bị bại lộ thân phận, vì vậy mới đặt tên khác”. Vân Ngự không đơn thuần giống Vân Vũ Trạch, sau một hồi suy ngẫm cũng hiểu được đại khái, dù sao sự tồn tại của Huyết Oa quá mức nghịch thiên, nếu để cho người khác phát hiện, dù sao cũng không thể để một thứ quá mức cường đại như vậy tồn tại, hắn nghĩ, trừ kẻ nắm trong tay Huyết Oa, còn lại không người nào muốn Huyết Oa tồn tại đi, nếu không Vũ nhi của hắn năm đó đã không có kết cục như vậy, chẳng qua không thể tưởng tượng được chính là cái kẻ dùng trăm phương nghìn kế hủy diệt Huyết Oa, cuối cùng lại chế tạo ra Huyết Oa, nhân loại thật là ích kỉ!
“Nga, như vậy a, nói cách khác Huyết Linh cùng Huyết Oa cách đây mười năm đều là do kẻ nắm giữ phương pháp luyện chế ra, là một công cụ bị chi phối, đương nhiên cũng chỉ có những kẻ ghê tởm mới sử dụng họ như một công cụ”. Dù là Vân Tại Vũ hày Vu Tắc, cách nhìn của bọn họ về Huyết Oa đã có chút cải biến, giết người thì như thế nào? Năng lực cường đại thì sao? Bọn hắn vì cái gì mà sợ bọn họ? Bọn họ bất quá chỉ là những kẻ đáng thương mà thôi, bọn họ đáng được bọn hắn đồng tình, bọn họ giết người là vì kẻ khác ra lệnh, bọn họ cũng là không thể làm khác, một khi đã như vậy, chứng tỏ bọn họ không phải kẻ đại gian ác, chẳng qua….
“Phụ hoàng, bọn họ có năng lực cường đại như vậy, thế nhưng lại là người được luyện chế ra, bọn họ có thất tình lục dục không? Bọn họ đối với nhân loại, đối với thế giới này có tình cảm gì không?” Tuy rằng ngoại hình là người, nhưng là người được luyện chế ra, người như vậy, tồn tại cường đại như vậy, có phải ngoài ngoại hình con người còn có tình cảm? Nếu có, Huyết Oa cường đại sẽ không tùy tiện giết người, thế giới này cũng ít hơn một mối nguy.
“Bọn họ đều không phải hoàn toàn là công cụ, bọn họ cũng có tình cảm như nhân loại, chẳng qua bọn họ bị ra lệnh là không được có tình cảm thôi”. Nói xong bàn tay nắm lấy tay Vân Vũ Trạch không khỏi siết chặt, tựa hồ như nhớ lại bảo bối của hắn năm đó cũng bị cầm tù, cũng không được có tình cảm, cuối cùng, thậm chí vì tiếp xúc với một ít thế sự, có được một ít tình cảm mơ hồ mà chuốc lấy họa sát thân, bất quá, phúc họa tương y, Vũ nhi của hắn cũng bởi vậy mà trở về bên hắn.
“Bọn họ cũng có tâm nguyện như nhân loại, cũng có khát vọng, bọn họ không muốn làm công cụ, bọn họ muốn làm người, làm một còn người thật sự, muốn cười liền cười, muốn khóc liền khóc, bọn họ không muốn cô độc, bọn họ cũng mong có người thân quan tâm tới mình, yêu thương mình, càng mong muốn có bằng hữu chẳng những không sợ bọn họ mà còn có thể cùng bọn họ nói chuyện, tâm nguyện của bọn họ rất nhỏ, chỉ cần có người cười với bọn họ, bọn họ đã rất vui vẻ, đã thực thỏa mãn! ” Vân Vũ Trạch cảm giác bàn tay đang nắm lấy tay nó run nhè nhẹ, không khỏi ngẩng đầu nhìn Vân Ngự, cho hắn nụ cười trấn an, tự động tiếp lời hắn nói tiếp. Tuy rằng nó không ngốc, nhưng có một số việc nó không thể lập tức lí giải được, có điều sự quan tâm của phụ hoàng đối với nó, hành động vì nó làm hết thảy của phụ hoàng nó đều cảm nhận được, đồng thời ghi tạc thật sâu trong lòng. Nó hiểu tại sao phụ hoàng lại nói chuyện Huyết Oa với Vu Tắc cùng Vân Tại Vũ, nó hiểu vì sao phụ hoàng nói tốt cho Huyết Oa, nó hiểu phụ hoàng làm như vậy là vì nó, vì cái ngày nó bị bại lộ thân phận không biết có đến hay không mà chuẩn bị, vì bảo hộ nó.
Phụ hoàng vì nó làm nhiều như vậy, vậy cũng đủ rồi, nó không thể cái gì cũng để phụ hoàng vì nó mà làm, chính nó cũng phải vì tương lai của chính mình mà hành động. Nó không thể lùi bước, nếu nó một mực thối lui liền khiến cho bao tâm lực của phụ hoàng không công lãng phí, phụ hoàng, Vũ nhi hiểu được, Vũ nhi sẽ không quá để ý tới quá khí như trước nữa, nếu đã qua đi, liền để cho nó phai nhạt dần theo thời gian.
Thanh âm của Vân Vũ Trạch không còn trong trẻo giống mọi ngày mà tựa hồ có chút tang thương, có chút từng trải, Vân Vũ Trạch kể về khát vọng của Huyết Linh, cũng chính là khát vọng của chính nó trước đây, đối với người khác, khát vọng này chẳng qua chỉ là tâm nguyện nho nhỏ, đối với bọn nó lại là khát vọng không cùng.
Thanh âm trầm thấp vang lên trong phòng, đẩy đi ấm áp trong phòng, lúc này trong phòng chỉ còn tràn ngập tang thương cùng tịch liêu, khiến kẻ khác nín thở vì luyến tiếc đánh vỡ tịch liêu, trong căn phòng tịch liêu nho nhỏ này nổi lên một tâm nguyện nho nhỏ, giống như tâm nguyện mà Vân Vũ Trạch chôn giấu thật sâu trong lòng, chưa từng thổ lộ cùng Vân Tại Vũ.
“Tiểu Vũ….” Thật muốn hỏi tại sao Tiểu Vũ lại hiểu rõ như vậy, vì sao giọng nói lại bi thương đến vậy, giống như Tiểu Vũ từng tự mình trải qua, chính là không hiểu tại sao nhìn khuôn mặt thường ngày vẫn luôn bình tĩnh vô ba của Tiểu Vũ hiện tại nổi lên một mạt chua sót, hắn phát hiện sở trường hay hỏi của hắn bỗng nhiên bay biến đâu mất, nhìn Vân Vũ Trạch như vậy, hắn hoàn toàn không thể mở miệng hỏi, giống như một khi đã hỏi sẽ nghe được đáp án mà hắn không muốn biết.
Không biết làm sao, Vân Tại Vũ nhìn về phía phụ hoàng, liền phát hiện phụ hoàng căn bản không chú ý tới bọn hắn ở bên này mà là ôm Tiểu Vũ, chuyên chú nhìn Tiểu Vũ, hắn phát hiện ánh mắt phụ hoàng nhìn Tiểu Vũ tựa hồ thật quen thuộc, thật giống ánh mắt mà Vu Tắc nhìn hắn, chẳng lẽ tình cảm phụ hoàng đối với Tiểu Vũ cũng giống như tình cảm mà Vu Tắc dành cho hắn? Cũng không đúng a, phụ hoàng cùng Tiểu Vũ là phụ tử, còn Vu Tắc và hắn lại không phải, chẳng lẽ trong đó có tình tự ẩn giấu gì mà hắn không biết?
Nghĩ tới đây, hắn phát hiện suy nghĩ của mình có chút hỗn loạn, đây là chuyện gì? Vừa lúc này không phải vẫn tốt sao? Vì sao Tiểu Vũ bỗng nhiên lại có biểu tình chua xót như vậy? Tiểu Vũ vì sao lại khổ sở? Vì sao hắn một chút cũng không biết nỗi khổ trong lòng Tiểu Vũ? Còn có phụ hoàng, vì sao hôm nay cũng quái lạ như vậy? Hôm nay hết thảy đều tựa hồ thật quỷ dị, làm cho hắn trong lòng thật bất an.
Đột nhiên, Vân Tại Vũ nghĩ tới Vu Tắc, nghĩ tới cái kẻ vẫn luôn ở bên hắn, không có việc cũng trêu chọc nói móc hắn, thế nhưng một khi hắn gặp chuyện y so với kẻ khác còn khẩn trương hơn, theo bản năng Vân Tại Vũ nhìn về phía Vu Tắc vẫn đang ngồi bên cạnh liền bắt gặp đôi mắt chân thành tha thiết, vô hạn thâm tình, bất an trong lòng đột nhiên biến mất, cảm giác an toàn nảy sinh, giờ khắc này hắn mới phát hiện thì ra hắn cần người này tới vậy, ỷ lại y tới vậy, ỷ lại đến mức nếu không có y ở bên cạnh sẽ ngày nhớ đêm mong, tâm tình không yên, bắt đầu từ lúc nào? Hắn thế nhưng bây giờ mới phát hiện.
“Không có việc gì, đừng lo lắng”. Đang suy nghĩ hỗn loạn đột nhiên bên tai vang lên thanh âm trầm thấp, tràn đầy từ tính, trấn an bất an trong lòng hắn, Vân Tại Vũ biết vì lo lắng cho hắn nên y âm thầm truyền âm.
Tự động nắm lấy bàn tay to của Vu Tắc, Vân Tại Vũ thả lỏng tâm thần, đối với Vu Tắc gật gật đầu, siết chặt đôi tay, hắn quyết không buông bàn tay này ra, không bao giờ!
Lúc này Vân Tại Vũ lại nhìn về phía phụ hoàng cùng Tiểu Vũ, đột nhiên phát hiện hình ảnh bọn họ ôm nhau thật đẹp, thật tự nhiên, tựa hồ thế giới của bọn họ chỉ có hai người, quyết không dung thêm người thứ ba.
Phụ tử thì thế nào? Hạnh phúc là được rồi, cần gì phải so đo nhiều?
Huyết Linh cũng vậy, Huyết Oa cũng thế, có liên quan tới Tiểu Vũ thì sao? Tiểu Vũ vẫn là Tiểu Vũ, mặc kệ Tiểu Vũ có liên quan tới Huyết Oa hay không, Tiểu Vũ vẫn là đệ đệ của hắn, là đệ đệ đáng yêu nhất của hắn. Đăng bởi: admin
“Phụ hoàng, Tiểu Vũ, tối qua hai người không quay trở về khách ***?”
Vừa tới cửa Khách Lai khách ***, Vân Ngự cùng Vân Vũ Trạch đang muốn tiến vào khách ***, vừa vặn gặp Vân Tại Vũ cùng Vu Tắc đang định ra ngoài, Vân Tại Vũ vừa gặp hai người liền lập tức chất vấn, cũng may cho dù Vân Tại Vũ ruột để ngoài da cũng biết rõ thân phận của bọn họ, nhất là thân phận của Vân Ngự là tuyệt mật, bởi vậy cũng không dám lớn giọng hỏi, chỉ là ánh mắt thật sự gay gắt.
Vân Tại Vũ rất tức giận, phi thường sinh khí, đêm qua, lúc hắn không ngủ được, vốn định tìm Vân Vũ Trạch tâm sự, liền vừa vặn gặp Vân Vũ Trạch cùng Vân Ngự đang định ra ngoài, hỏi mới biết được hai phụ tử bọn họ đang định đi thám thính, hắn một khi đã biết tự nhiên là muốn theo, tuy rằng võ công của hắn không cao như Vân Vũ Trạch, nhưng có cả phụ hoàng của hắn cùng Vân Vũ Trạch ở đây, cho dù hắn không có võ công, phỏng chừng cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, hiểu rõ điều này cho nên hắn nhất quyết muốn đi theo, không chừng có việc hảo ngoạn, thế nhưng cho dù hắn thẽ thọt xin đi tới đâu, mặc kệ hắn thỉnh cầu thế nào, người ta cũng không cho hắn đi, này đã khiến hắn tức chết, cũng không có cách nào, bọn họ hai người võ công cao cường, công lực thâm sâu không thể lường, ấy vậy mà bọn họ không thèm nói tiếng nào, vận khinh công biến mất vô tung vô ảnh ngay trước mặt hắn, khinh công của hắn cho dù tốt, cũng không thể đuổi kịp bọn họ, khi hắn vận khinh công bay ra khỏi khách *** thì đã thấy bốn phía vắng tanh, đành phải nghẹn một bụng khí trở về khách ***, trong lòng lại ấm ức hai người bỏ rơi hắn, cả tối ngủ cũng không ngon, còn thường thường chạy qua phòng Vân Vũ Trạch xem bọn họ đã về chưa, cuối cùng còn ở lại hẳn phòng Vân Vũ Trạch chờ hai người, kết quả thì thế nào, hắn liền phải đợi cho đến lúc này, đương nhiên hắn vô cùng buồn bực.
“Ngươi đều đã biết, còn hỏi”. Vân Vũ Trạch còn chưa mở miệng nói, Vân Ngự đã mở miệng, có điều những lời này thật không giống với tính cách của Vân Ngự lúc ở trong cung, không những không có nửa điểm uy nghiêm, mà còn sử dụng ngữ khí trêu chọc nhi tử của mình, không những không có ngữ khí nghiêm túc cùng uy nghiêm như khi nói chuyện với Vân Tại Vũ lúc ở trong cung, mà còn mang theo chút thoải mái.
“Này…” Vân Tại Vũ nghe thấy Vân Ngự nói như vậy, có chút vô thố đứng ngây tại chỗ, bộ dạng tỉnh tỉnh mê mê rất đáng yêu, mãi cho tới khi tiếng cười đáng ghét của Vu Tắc truyền vào tại Vân Tại Vũ, mới làm hắn hồi phục tinh thần, buồn bực trừng Vu Tắc một cái, Vân Tại Vũ trong mắt tràn đầy ủy khuất, thật không hiểu sao phụ hoàng xuất cung lại thay đổi tính cách, trước kia trong cung lạnh như băng, mà hiện tại lại có điểm vô lại.
Vân Tại Vũ sớm đã quen với tính cách lạnh lùng của Vân Ngự, lập tức không thể lĩnh hội được tính cách tùy lúc trêu chọc của Vân Ngự, phải biết rằng lúc ở trong cung, tuy rằng phụ hoàng đối với hắn không tồi, ít nhất là so với các huynh đệ tỷ muội khác thì tốt hơn rất nhiều, có điều phụ hoàng cũng chưa từng biểu lộ bộ dạng như thế này trước mặt hắn a! Đối với Vân Vũ Trạch, phụ hoàng luôn biểu lộ bộ dáng ôn nhu, giống như sợ không cẩn thận sẽ tổn hại Vân Vũ Trạch, nhưng đó là ôn nhu, so với bộ dạng hiện tại, thật là cách biệt một trời một vực, muốn cho Vân Tại Vũ lập tức tiếp thu thật không có khả năng.
“Phụ hoàng…” Ủy khuất kêu một tiếng, Vân Tại Vũ cũng cảm thấy đối với tính cách hiện tại của phụ hoàng, hắn cũng không phản đối, hắn chỉ không hiểu được vì sao phụ hoàng đối với Vân Vũ Trạch luôn là ôn nhu, vì sao khi nhìn tới hắn nếu không phải là giáo huấn hắn thì là trêu chọc hắn a?
“Còn không phải vì các ngươi không chịu mang ta cùng đi, lại cả đêm không về, hại ta lo lắng, nếu không ta cũng lười hỏi các ngươi”. Vân Tại Vũ tức giận nói, hắn nghĩ muốn trợn trắng mắt, nếu không phải vì cố kỵ phụ hoàng, hắn đã sớm muốn chửi ầm lên, đương nhiên điều kiện tiên quyết là một kẻ chưa từng nghe kẻ thô tục nói chuyện như hắn phải chửi là lời mới được.
“Chúng ta có việc, đương nhiên không thể mang ngươi đi, cũng không ngẫm xem công lực của ngươi thấp thế nào, hơn nữa tính cách của ngươi, nếu không cẩn thận sẽ bị người phát hiện, lúc đó sẽ rất nguy hiểm, không nhưng không thám thính được mà ngược lại còn bị giết hại, còn có thể không cẩn thận mà bại lộ thân phận, tới lúc đó mặt mũi Hưởng Hằng quốc chúng ta còn có nữa không?” Vân Ngự đột nhiên biểu tình vô cùng nghiêm túc, thật sự giống như nếu mang theo Vân Tại Vũ sẽ phát sinh sự tình không thể vãn hồi, cái này còn chưa tình khuôn mặt Vân Ngự trở nên lạnh lùng, ánh mặt lạnh băng khiến cho Vân Tại Vũ thoáng chút mơ hồ.
“Ách…không nghiêm trọng như vậy đi”. Theo bản năng rụt cổ lại, cẩn thận tránh đi ánh mắt của Vân Ngự, ánh mắt kinh nghi, trong lòng thực sự có chút sợ hãi, đương nhiên hắn không phải sợ tổn hại mặt mũi của quốc gia, hắn là sợ Vân Ngự sinh khí, phải biết rằng, tuy rằng hắn rất ít khi nhìn thấy bộ dáng tức giận của phụ hoàng, có điều hắn hiểu Vân Ngự sinh khí thật sự rất đáng sợ, hắn hoàn toàn không muốn khiến Vân Ngự tức giận, hắn rất sợ Vân Ngự sinh khí.
“Ngươi nghĩ thế nào?” Vân Ngự dời mắt, không nhìn Vân Tại Vũ mà hướng sự chú ý về phía Vân Vũ Trạch, cũng phát hiện Vân Vũ Trạch bộ dáng kinh nghi nhìn mình, tựa hồ không giải thích được hành động của hắn.
Đối với Vân Vũ Trạch nở nụ cười, quay đầu đã thấy Vân Tại Vũ cúi thấp đầu, không biết suy nghĩ cái gì, thế nhưng nhìn đầu vai run rẩy của Vân Tại Vũ, thật giống như đang sợ hãi, nhìn thấy bộ dạng này của Vân Tại Vũ, ánh mắt nghiêm khắc của hắn liền thu lại, rồi lộ ra ý cười thản nhiên, vừa nhìn liền biết ban nãy là hắn trêu đùa Vân Tại Vũ.
“Phụ hoàng.” Vân Vũ Trạch cuối cùng cũng mở miệng, trong lòng có chút mơ hồ không biết phụ hoàng là muốn làm gì, phải biết rằng, chỉ bằng hai người bọn họ, đừng nói là mang theo người có công lực thâm hậu như Vân Tại Vũ, ngay đến mang theo một người không có chút võ công nào cũng là rất an toàn, sao có thể phát sinh sự tình như phụ hoàng nói? Nó thật sự không rõ.
“Không có việc gì.” Vân Ngự khẩu khí rất thoải mái nói, hơn nữa còn mang theo ý cười, có điều chỉ những người thực sự là người của Vân Ngự mới biết hắn hiện tại khác với khi ở trong cung, tuy vẫn là nụ cười mê người ấy, nhưng khác hẳn so với ở trong cung, ở trong cung tuy rằng hắn cũng cười, thế nhưng nụ cười giả dối và trống rỗng, còn nụ cười hiện tại thật chân thành, là nụ cười từ tận đáy lòng.
“Thích phụ hoàng cười như vậy”. Vân Vũ Trạch nghe Vân Ngự nói vậy, cũng không hỏi thêm, chỉ có chút sững sờ khi nhìn thấy nụ cười tự nhiên của Vân Ngự, trong lòng không biết vì sao lại cảm thấy vô cùng vui vẻ. Nó thích phụ hoàng như thế này, nụ cười bây giờ của phụ hoàng còn đẹp hơn rất nhiều so với trước, phụ hoàng như vậy so với khi ở trong cung thật không giống, tuy rằng phụ hoàng lúc đó đối với nó vẫn thực chân thành, thực ôn nhu, nhưng khi đối mặt với những người khác, nụ cười của phụ hoàng đều chỉ là tựa tiếu phi tiếu, cười mà không cười mà thôi, không phải nụ cười xuất phát từ đáy lòng, nụ cười như vậy còn khiến cho người ta có cảm giác lạnh băng, nó có thể cảm thấy được, phụ hoàng của nó cũng không thích hoàng cung, không thích những người gọi là đại thần kia. Khi còn nhỏ, nó không hiểu tại sao phụ hoàng không thích những người đó, vậy mà mỗi ngày đều đi gặp họ, cũng không hiểu tại sao phụ hoàng không thích hoàng cung, vậy sao không sang nơi khác ở, mãi cho tới khi nó hiểu đế vương là gì, quốc gia là thế nào, nó mới hiểu.
Nguyên nhân phụ hoàng không rời đi thật đơn giản, bởi vì trách nhiệm của người chính là gánh vác cả quốc gia này, bảo hộ Hưởng Hằng quốc, lần này phụ hoàng cuối cùng cùng bỏ xuống trách nhiệm, một lần nữa có được tự do.
“Vũ nhi thích, kia phụ hoàng mỗi ngày đều cười như thế cho Vũ nhi xem”. Thanh âm Vân Ngự trầm thấp mà ôn nhu, mang theo từ tính, hắn thật vui vẻ, nếu cuộc sống cứ tiếp tục như thế này hắn vui mừng đón nhận, hắn không thích hoàng cung trói buộc hắn, khiến hắn hít thở không thông, trước kia hắn hoàn toàn không biết cuộc sống có thể vui vẻ như vậy nên mới tiếp nhận ngôi vị hoàng đế, sau đó hắn cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, chỉ tới tận khi Vũ nhi xuất hiện.
Vũ nhi xuất hiện khiến hắn rung động, không ai biết rằng hắn từ tay Hắc y nhân kia đoạt lại Vũ nhi có bao nhiêu khiếp sợ, không ai biết rằng ngay tại thời điểm đó, tình yêu của hắn bắt đầu mọc rễ nảy mần, một ngày rồi một ngày nhìn tiểu nhân nhi kia chậm rãi lớn dần, một ngày rồi một ngày nhìn khuôn mặt lạnh băng ấy chậm rãi biến đổi, sự chờ đợi giày vò hắn, nhiều khi hắn hi vọng Vũ nhi mau lớn nhanh hơn một chút, sự ôn nhu của hắn cuối cùng cũng có ích, trong tim Vũ nhi có hắn, tình cảm của hắn chậm rãi nảy mầm, hiện giờ Vũ nhi của hắn đã trưởng thành, Vũ nhi của hắn đã biết cười với hắn, biết làm nũng hắn, hắn thực hạnh phúc, hắn tin tưởng một ngày nào đó Vũ nhi sẽ hoàn toàn thuộc về hắn.
“Hảo, Vũ nhi mỗi ngày đều nhìn phụ hoàng cười”. Phụ hoàng thật vui vẻ, nó cảm thấy phụ hoàng hiện tại tâm tình rất tốt, phi thường tốt, tuy rằng trước kia mỗi lần ở bên nó, phụ hoàng tâm tình đều tốt, cũng thực ôn nhu vui vẻ, nhưng vẫn thật không giống bây giờ, tựa hồ phụ hoàng không phải chỉ ôn nhu đối đãi nó mà còn ẩn chứa gì đó mà nó không rõ.
“Thực buồn nôn”. Nhìn hai người tựa hồ không thèm để ý tới hắn, Vân Tại Vũ nhìn không nổi nữa, vì thế không chút do dự lên tiếng đánh gãy đoạn tình cảm phụ tử ngọt ngào này. ( em chán sống hả em ^^). Hắn thật không cam lòng nha, vì cái gì đều là hài tử của phụ hoàng, mà phụ hoàng lại đối đãi hai huynh đệ khác biệt như vậy? Thật sự là làm cho người ta không thể lí giải nổi, một người cho dù một ngày không gặp cũng không sao, còn một người thì khi gặp, cho dù xung quanh có nhiều người thế nào cũng đều bị bọn họ bỏ qua, chỉ ở trong thế giới hai người, này cũng quá thiên vị đi.
“Các ngươi định đi đâu?” Vân Ngự không để ý tới những lời bất mãn của Vân Tại Vũ, chỉ thản nhiên hỏi người nãy giờ vẫn im lặng, Vu Tắc. Thấy ánh nhìn của Vu Tắc hoàn toàn đặt trên người Vân Tại Vũ, Vân Ngự cũng chỉ thần bí nở nụ cười, cũng không nói gì thêm, tình cảm của hai người bọn họ phát triển ra sao, hắn sẽ không can thiệp, nếu thành thì tốt, nếu không cũng chỉ trách Vân Tại Vũ không có phúc phận.
“Vốn là định tới gần tiểu viện kia xem xét, dù sao các ngươi đi cả một buổi tối không về, chúng ta cũng rất lo lắng, tuy rằng công lực của hai người thâm sâu khó dò, thế nhưng cũng không nên dễ dàng mạo hiểm a”. Vân Tại Vũ nghe Vu Tắc nói, mặt lập tức đen lại, đích xác, ngay từ đầu hắn chỉ là trách hai người bọn họ không chịu mang hắn theo, thế nhưng sau đó, đợi mãi không thấy hai người trở về, hắn cũng tự nhiên đem bất mãn quên sạch sẽ, trong lòng chỉ lo lắng an nguy của hai người, liền chạy tới phòng Vu Tắc, lôi Vu Tắc cùng chờ với hắn, mãi cho tới khi trời sáng, không thấy Vân Ngự cùng Vân Vũ Trạch trở về, vì lo lắng nên mới quyết định đi xem.
“Vốn là muốn đi tìm lão gia cùng Vân Vũ Trạch, tiểu Tại Vũ thật lo lắng cho hai người”. Vu Tắc bình thản nói, khi nói chuyện, trừ bỏ thái độ cung kính với Vân Ngự, còn ánh mắt vẫn đặt trên người Vân Tại Vũ, ánh mắt nhìn hắn giống như nhìn bảo bối vậy, có thể thấy tình cảm của y đối với Vân Tại Vũ thật vô cùng thâm sâu.
“Ăn sáng chưa?” Biết Vân Tại Vũ thật sự lo lắng cho hắn cùng Vũ nhi, Vân Ngự nhìn về phía Vân Tại Vũ ánh mắt càng thêm ôn hòa, hắn tuy rằng luôn lãnh tình, đối với hài tử của mình, trừ Vũ nhi ra, còn lại đều đối với bọn họ rất lạnh lùng, cho tới bây giờ cũng chưa từng có chút ôn nhu, thậm chí đôi khi hắn coi bọn họ là công cụ để bồi dưỡng, cho dù hắn chưa bao giờ thể hiện ra, nhưng luôn chú ý tới tiềm lực của từng người, xem ai là kẻ có năng lực tiếp nhận vị trí của hắn, mà vốn cũng chỉ có hài tử đó mới nhận được một ít chú ý của hắn mà thôi, nhưng hiện tại, hắn cũng chú ý tới Vân Tại Vũ như chú ý tới hài tử của chính mình, nhưng cũng chỉ có duy nhất mình Vân Tại Vũ mà thôi.
“Còn chưa có ăn”. Cho nên hắn mới ủy khuất nha, hắn thật lo lắng cho bọn họ, nào biết phụ hoàng mở miệng, đầu tiên là trêu chọc hắn một phen, muốn có bao nhiêu ủy khuất liền có bấy nhiêu ủy khuất, có điều ủy khuất này, nhận được tựa hồ có chút đáng giá, ít nhất phụ hoàng của hắn cũng không đối xử với hắn lãnh đạm như khi ở trong cung, phụ hoàng là coi hắn là hài tử của người, cho dù đã hơn mười năm qua đi, cho dù hắn không hy vọng có được thân tình từ phụ hoàng, có điều phụ hoàng đối với hắn cũng có chút cảm tình.
“Đi thôi, đi ăn sáng trước, sau đó sẽ bàn bạc một chút rồi định ra kế hoạch”. Vân Ngự đi qua ôm lấy Vân Vũ Trạch rồi đi vào khách ***, đằng sau Vân Tại Vũ nhìn bóng lưng phụ hoàng, vui vẻ kéo Vu Tắc cùng vào, bình thường bọn họ
đã sớm ăn sáng, chậm trễ lâu như vậy hắn hiện tại có chút đói bụng.
Hì hì, ăn sáng thôi!
Dùng bữa sáng xong, bốn người trở lại phòng, lúc này bốn người cũng không định đi Ảnh Đường, đối với bốn người mà nói, Ảnh Đường hiện tại an toàn, ít nhất với những gì tối qua nghe được, bọn chúng còn chưa phát hiện ra Ảnh Đường, còn không biết bọn họ thuộc thế lực nào, bọn họ không hề biết sự tồn tại của Ảnh Đường, bất quá, dù sao bọn chúng xây dựng thế lực ở Hưởng Hằng quốc chỉ mới mười năm, mặc dù thủ đoạn của bọn chúng thâm độc, tiềm lực của bọn chúng lớn mạnh ra sao, nhưng cũng không thể so sánh với lịch sử lâu đời của Ảnh Đường, cho dù thế lực bọn chúng cường đại, nhưng sao có thể so sánh với thế lực của Ảnh Đường do chính vương tộc bồi dưỡng?
“Chủ thượng, tối hôm qua….” Vu Tắc có chút chần chừ nhìn Vân Ngự, hắn ban đầu cũng không biết việc Vân Ngự cùng Vân Vũ Trạch ra ngoài, mãi tới khi Vân Tại Vũ nói hắn mới biết, bởi vậy hắn cũng không hiểu được tại sao tối hôm qua hai người họ lại đi, tuy rằng hắn có thầm phán đoán, thế nhưng Vân Ngự cũng chưa nói.
“Tối hôm qua ta cùng Vũ nhi đi tới cứ điểm mà Vu Tịnh phát hiện ra, thám thính một ít tin tức”. Vân Ngự nói qua một chút quá trình hắn cùng Vũ nhi thám thính, nói qua một chút về việc gặp Huyết Linh, ít nhất là để cho Vu Tắc và Vân Tại Vũ hiểu được Huyết Oa không phải là tồn tại kinh khủng, tuy rằng Huyết Oa rất mạnh, nhưng lại không hề muốn giết người, chẳng qua là bị người ta khống chế mà thôi, kỳ thật trong lòng rất là không nguyện ý.
Nói việc này cho Vu Tắc và Vân Tại Vũ, Vân Ngự là có chủ đích, tuy rằng hắn không chắc về sau Vân Vũ Trạch có thể bị phát hiện thân phận hay không, chính là hắn chuẩn bị sẵn con đường thật tốt cho Vân Vũ Trạch, tuy rằng hắn hoàn toàn không muốn việc đó xảy ra, thế nhưng hắn bất quá cũng chỉ là một phàm phu tục tử, sao có thể chống lại thiên mệnh? Không biết tương lai thế nào là thứ mà người ta sợ hãi nhất, thế nhưng cho dù sợ hãi, cho dù không thể nắm trong tay, thế nhưng hắn vẫn vì ngày ấy mà làm chút chuẩn bị.
Hiện tại hắn chính là làm cho một số ít những người có quan hệ với Vũ nhi hiểu được nỗi khổ của Huyết Oa, sự bất đắc dĩ của Huyết Oa, nếu hiện tại bọn họ có thể thông cảm cho Huyết Linh ,như vậy tới một ngày bọn họ phát hiện ra Vũ nhi chính là Huyết Oa cách đây mười năm, tuy rằng trong lúc nhất thời không thể chấp nhận, nhưng hẳn là sẽ rất nhanh lí giải cùng thông cảm, bởi vậy hắn quyết tâm làm cho bọn họ một chút chuẩn bị.
“Huyết Linh, không phải Huyết Oa sao?” Vân Tại Vũ tò mò hỏi Vân Ngự, không có biện pháp, hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy Huyết Oa, đừng nói là chưa từng gặp, đến nghe nói trước đó hắn cũng chưa từng nghe nói qua, trước kia hắn ở trong cung, sao có thể biết đến Huyết Oa? Hơn nữa năm đó khi Huyết Oa xuất hiện hắn còn quá nhỏ, hiện giờ hắn mới được nghe tới Huyết Oa, lại phát hiện rất nhiều người sợ hãi Huyết Oa, với tâm tình tò mò của hắn, sao có thể không hỏi rõ ràng.
“Huyết Linh cũng là Huyết Oa, chẳng qua gọi là Huyết Linh mà thôi”. Vân Vũ Trạch lên tiếng. Huyết Oa là Huyết Oa, cho dù là nó hay Huyết Linh, chẳng qua chỉ là tên của một công cụ giết người mà thôi, đương nhiên hiện giờ nó đã không như thế, có điều Huyết Linh thì thế nào, tới khi nào hắn mới có thể thoát được? Khi nào hắn mới có thể giống nó có một cuộc sống tự do, có thể yêu thương?
Tình cảm của Vân Vũ Trạch đối với Huyết Linh thật phức tạp, nhưng cũng thật đơn thuần, nó muốn giúp Huyết Linh, đây là ý tưởng trong lòng nó, hơn nữa ý tưởng này sau khi gặp Huyết Linh liền một mực trong lòng nó nảy sinh, không ngừng mạnh lên, nó không rõ vì sao khi nhìn thấy Huyết Linh lại có cảm giác rất mãnh liệt, nhưng nó không để ý, có lẽ bởi nó cùng Huyết Linh có hoàn cảnh tương tự, cũng có thể là lí do khác, nhưng điều đó không ảnh hưởng gì tới ý nghĩ muốn cứu Huyết Linh của nó, ý tưởng này, nó nghĩ phải đợi tới ngày Huyết Linh tự do mới có thể mất đi.
“Huyết Linh là Huyết Oa, Huyết Oa là Huyết Linh, hẳn là như thế đi”. Vân Tại Vũ nghĩ nghĩ rồi nói, Huyết Linh, thật không biết bộ dáng Huyết Linh thế nào, có phải giống như lời đồn về Huyết Oa tuyệt luân xuất trần? Hắn thật sự là muốn nhìn Huyết Linh một chút a, có điều hắn biết tạm thời không thể, dù sao Huyết Linh cũng rất nguy hiểm, tuy rằng phụ hoàng nói Huyết Linh bất quá chỉ là đứa nhỏ không hiểu chuyện, nhưng vẫn rất nguy hiểm, người nguy hiểm như vậy hắn không thể tiếp cận, nếu kẻ luyện chế ra Huyết Linh không ở đó thì thật tốt, nếu y ở bên cạnh Huyết Linh thì thật hết cách, dù sao Huyết Linh cũng là người bị khống chế, trừ bỏ nghe lời còn có thể thế nào? Huyết Linh thật đáng thương, có một số phận bi thảm như vậy, một Huyết Linh như thế, cho dù có năng lực cường thịnh thì thế nào? Chẳng phải chỉ có thể tuân lệnh đi giết những người mà mình không muốn thương tổn hay sao, Huyết Oa mười năm trước phải chăng cũng như vậy? Tứ đại gia tộc bị hủy diệt có phải cũng bởi Huyết Oa bị ép phải ra tay?
“Huyết Linh là Huyết Oa, nhưng Huyết Oa không nhất định là Huyết Linh, nói tóm lại, Huyết Oa là cách gọi nói chung của một loại người, còn về phần Huyết Linh, đại khái là kẻ luyện chế ra Huyết Linh không muốn Huyết Linh bị bại lộ thân phận, vì vậy mới đặt tên khác”. Vân Ngự không đơn thuần giống Vân Vũ Trạch, sau một hồi suy ngẫm cũng hiểu được đại khái, dù sao sự tồn tại của Huyết Oa quá mức nghịch thiên, nếu để cho người khác phát hiện, dù sao cũng không thể để một thứ quá mức cường đại như vậy tồn tại, hắn nghĩ, trừ kẻ nắm trong tay Huyết Oa, còn lại không người nào muốn Huyết Oa tồn tại đi, nếu không Vũ nhi của hắn năm đó đã không có kết cục như vậy, chẳng qua không thể tưởng tượng được chính là cái kẻ dùng trăm phương nghìn kế hủy diệt Huyết Oa, cuối cùng lại chế tạo ra Huyết Oa, nhân loại thật là ích kỉ!
“Nga, như vậy a, nói cách khác Huyết Linh cùng Huyết Oa cách đây mười năm đều là do kẻ nắm giữ phương pháp luyện chế ra, là một công cụ bị chi phối, đương nhiên cũng chỉ có những kẻ ghê tởm mới sử dụng họ như một công cụ”. Dù là Vân Tại Vũ hày Vu Tắc, cách nhìn của bọn họ về Huyết Oa đã có chút cải biến, giết người thì như thế nào? Năng lực cường đại thì sao? Bọn hắn vì cái gì mà sợ bọn họ? Bọn họ bất quá chỉ là những kẻ đáng thương mà thôi, bọn họ đáng được bọn hắn đồng tình, bọn họ giết người là vì kẻ khác ra lệnh, bọn họ cũng là không thể làm khác, một khi đã như vậy, chứng tỏ bọn họ không phải kẻ đại gian ác, chẳng qua….
“Phụ hoàng, bọn họ có năng lực cường đại như vậy, thế nhưng lại là người được luyện chế ra, bọn họ có thất tình lục dục không? Bọn họ đối với nhân loại, đối với thế giới này có tình cảm gì không?” Tuy rằng ngoại hình là người, nhưng là người được luyện chế ra, người như vậy, tồn tại cường đại như vậy, có phải ngoài ngoại hình con người còn có tình cảm? Nếu có, Huyết Oa cường đại sẽ không tùy tiện giết người, thế giới này cũng ít hơn một mối nguy.
“Bọn họ đều không phải hoàn toàn là công cụ, bọn họ cũng có tình cảm như nhân loại, chẳng qua bọn họ bị ra lệnh là không được có tình cảm thôi”. Nói xong bàn tay nắm lấy tay Vân Vũ Trạch không khỏi siết chặt, tựa hồ như nhớ lại bảo bối của hắn năm đó cũng bị cầm tù, cũng không được có tình cảm, cuối cùng, thậm chí vì tiếp xúc với một ít thế sự, có được một ít tình cảm mơ hồ mà chuốc lấy họa sát thân, bất quá, phúc họa tương y, Vũ nhi của hắn cũng bởi vậy mà trở về bên hắn.
“Bọn họ cũng có tâm nguyện như nhân loại, cũng có khát vọng, bọn họ không muốn làm công cụ, bọn họ muốn làm người, làm một còn người thật sự, muốn cười liền cười, muốn khóc liền khóc, bọn họ không muốn cô độc, bọn họ cũng mong có người thân quan tâm tới mình, yêu thương mình, càng mong muốn có bằng hữu chẳng những không sợ bọn họ mà còn có thể cùng bọn họ nói chuyện, tâm nguyện của bọn họ rất nhỏ, chỉ cần có người cười với bọn họ, bọn họ đã rất vui vẻ, đã thực thỏa mãn! ” Vân Vũ Trạch cảm giác bàn tay đang nắm lấy tay nó run nhè nhẹ, không khỏi ngẩng đầu nhìn Vân Ngự, cho hắn nụ cười trấn an, tự động tiếp lời hắn nói tiếp. Tuy rằng nó không ngốc, nhưng có một số việc nó không thể lập tức lí giải được, có điều sự quan tâm của phụ hoàng đối với nó, hành động vì nó làm hết thảy của phụ hoàng nó đều cảm nhận được, đồng thời ghi tạc thật sâu trong lòng. Nó hiểu tại sao phụ hoàng lại nói chuyện Huyết Oa với Vu Tắc cùng Vân Tại Vũ, nó hiểu vì sao phụ hoàng nói tốt cho Huyết Oa, nó hiểu phụ hoàng làm như vậy là vì nó, vì cái ngày nó bị bại lộ thân phận không biết có đến hay không mà chuẩn bị, vì bảo hộ nó.
Phụ hoàng vì nó làm nhiều như vậy, vậy cũng đủ rồi, nó không thể cái gì cũng để phụ hoàng vì nó mà làm, chính nó cũng phải vì tương lai của chính mình mà hành động. Nó không thể lùi bước, nếu nó một mực thối lui liền khiến cho bao tâm lực của phụ hoàng không công lãng phí, phụ hoàng, Vũ nhi hiểu được, Vũ nhi sẽ không quá để ý tới quá khí như trước nữa, nếu đã qua đi, liền để cho nó phai nhạt dần theo thời gian.
Thanh âm của Vân Vũ Trạch không còn trong trẻo giống mọi ngày mà tựa hồ có chút tang thương, có chút từng trải, Vân Vũ Trạch kể về khát vọng của Huyết Linh, cũng chính là khát vọng của chính nó trước đây, đối với người khác, khát vọng này chẳng qua chỉ là tâm nguyện nho nhỏ, đối với bọn nó lại là khát vọng không cùng.
Thanh âm trầm thấp vang lên trong phòng, đẩy đi ấm áp trong phòng, lúc này trong phòng chỉ còn tràn ngập tang thương cùng tịch liêu, khiến kẻ khác nín thở vì luyến tiếc đánh vỡ tịch liêu, trong căn phòng tịch liêu nho nhỏ này nổi lên một tâm nguyện nho nhỏ, giống như tâm nguyện mà Vân Vũ Trạch chôn giấu thật sâu trong lòng, chưa từng thổ lộ cùng Vân Tại Vũ.
“Tiểu Vũ….” Thật muốn hỏi tại sao Tiểu Vũ lại hiểu rõ như vậy, vì sao giọng nói lại bi thương đến vậy, giống như Tiểu Vũ từng tự mình trải qua, chính là không hiểu tại sao nhìn khuôn mặt thường ngày vẫn luôn bình tĩnh vô ba của Tiểu Vũ hiện tại nổi lên một mạt chua sót, hắn phát hiện sở trường hay hỏi của hắn bỗng nhiên bay biến đâu mất, nhìn Vân Vũ Trạch như vậy, hắn hoàn toàn không thể mở miệng hỏi, giống như một khi đã hỏi sẽ nghe được đáp án mà hắn không muốn biết.
Không biết làm sao, Vân Tại Vũ nhìn về phía phụ hoàng, liền phát hiện phụ hoàng căn bản không chú ý tới bọn hắn ở bên này mà là ôm Tiểu Vũ, chuyên chú nhìn Tiểu Vũ, hắn phát hiện ánh mắt phụ hoàng nhìn Tiểu Vũ tựa hồ thật quen thuộc, thật giống ánh mắt mà Vu Tắc nhìn hắn, chẳng lẽ tình cảm phụ hoàng đối với Tiểu Vũ cũng giống như tình cảm mà Vu Tắc dành cho hắn? Cũng không đúng a, phụ hoàng cùng Tiểu Vũ là phụ tử, còn Vu Tắc và hắn lại không phải, chẳng lẽ trong đó có tình tự ẩn giấu gì mà hắn không biết?
Nghĩ tới đây, hắn phát hiện suy nghĩ của mình có chút hỗn loạn, đây là chuyện gì? Vừa lúc này không phải vẫn tốt sao? Vì sao Tiểu Vũ bỗng nhiên lại có biểu tình chua xót như vậy? Tiểu Vũ vì sao lại khổ sở? Vì sao hắn một chút cũng không biết nỗi khổ trong lòng Tiểu Vũ? Còn có phụ hoàng, vì sao hôm nay cũng quái lạ như vậy? Hôm nay hết thảy đều tựa hồ thật quỷ dị, làm cho hắn trong lòng thật bất an.
Đột nhiên, Vân Tại Vũ nghĩ tới Vu Tắc, nghĩ tới cái kẻ vẫn luôn ở bên hắn, không có việc cũng trêu chọc nói móc hắn, thế nhưng một khi hắn gặp chuyện y so với kẻ khác còn khẩn trương hơn, theo bản năng Vân Tại Vũ nhìn về phía Vu Tắc vẫn đang ngồi bên cạnh liền bắt gặp đôi mắt chân thành tha thiết, vô hạn thâm tình, bất an trong lòng đột nhiên biến mất, cảm giác an toàn nảy sinh, giờ khắc này hắn mới phát hiện thì ra hắn cần người này tới vậy, ỷ lại y tới vậy, ỷ lại đến mức nếu không có y ở bên cạnh sẽ ngày nhớ đêm mong, tâm tình không yên, bắt đầu từ lúc nào? Hắn thế nhưng bây giờ mới phát hiện.
“Không có việc gì, đừng lo lắng”. Đang suy nghĩ hỗn loạn đột nhiên bên tai vang lên thanh âm trầm thấp, tràn đầy từ tính, trấn an bất an trong lòng hắn, Vân Tại Vũ biết vì lo lắng cho hắn nên y âm thầm truyền âm.
Tự động nắm lấy bàn tay to của Vu Tắc, Vân Tại Vũ thả lỏng tâm thần, đối với Vu Tắc gật gật đầu, siết chặt đôi tay, hắn quyết không buông bàn tay này ra, không bao giờ!
Lúc này Vân Tại Vũ lại nhìn về phía phụ hoàng cùng Tiểu Vũ, đột nhiên phát hiện hình ảnh bọn họ ôm nhau thật đẹp, thật tự nhiên, tựa hồ thế giới của bọn họ chỉ có hai người, quyết không dung thêm người thứ ba.
Phụ tử thì thế nào? Hạnh phúc là được rồi, cần gì phải so đo nhiều?
Huyết Linh cũng vậy, Huyết Oa cũng thế, có liên quan tới Tiểu Vũ thì sao? Tiểu Vũ vẫn là Tiểu Vũ, mặc kệ Tiểu Vũ có liên quan tới Huyết Oa hay không, Tiểu Vũ vẫn là đệ đệ của hắn, là đệ đệ đáng yêu nhất của hắn. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.