Chương 1: Huyết Oa Oa Sinh Ra.
U Dạ Điểm Tinh
04/07/2017
CHƯƠNG 1: HUYẾT OA OA SINH RA.
“Sư phụ , tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng”, Người vừa nói với âm thanh vô cảm, vọng ra từ một mật thất là một kẻ còn trẻ , khuôn mặt lạnh lùng.
Đây thật sự đang trong mật thất.
Mật thất này trông khá đơn giản, có thể nói là đơn giản tới mức quá đơn điệu. Cấu trúc của mật thất gồm một phòng đơn nhỏ, với các vách tường đã cũ, thoạt nhìn tưởmg như ngay cả những lỗ thông hơi cũng không có. Bởi vì cấu trúc của mật thất khá đơn giản nên nhìn qua có thể bao quát hết được bên trong mật thất.
Trong mật thất nhỏ này hoàn toàn không cất giấu vàng bạc châu báu hay bảo vật gì, cũng không có tranh cổ, chỉ có một số vật dụng đơn giản như bàn, ghế, …
Tuy nhiên trừ bổ những thứ trên, trong mật thất còn có mấy thứ cổ quái, nhưng người bình thường không mấy ai hiểu được tác dụng, cũng không hiểu được giá trị thực của chúng, trong mất họ, mấy thứ đồ kì lạ đó trông chả khác gì đống sắt vụn.
Bình thường, những kẻ có tiền thường tạo trong nhà mình một mật thất, và thường cất giấu vàng bạc của cải trong mật thất, còn chủ nhân nơi này dùng mật thất để lưu trữ toàn phế vật, thật sự không thể hiểu được! nơi này không có lỗ thông gió, sao con người có thể sống ở nơi này? Lấy đâu ra không khí để thở?
“Ân”, một giọng nói trầm ám của người già truyền tới, dường như để đáp lại giọng nói của người trẻ tuổi.
Không lâu sau đó, có tiếng bước chân vang lên khe khẽ, hướng phía người trẻ tuổi đi tới.
“Không tồi, tốt lắm, như vậy bắt đầu nghi thức đi”.Giọng nói u tối vang lên lần nữa, tựa hồ hướng về một người khác để phát mệnh lệnh.
“Vâng, thưa sư phụ”, giọng nói trẻ tuổi đáp lại, tiếp đó, là những lời niệm chú nghe rất khó hiểu vang lên, sau đó hai thầy trò bắt đầu những nghi lễ mà họ đã mất mười năm để chuẩn bị.
Với những câu chú ngữ được xướng lên lúc bổng lúc trầm, trước mặt hai người bày ra một chiếc đỉnh lớn, đang bắt đầu vận hành, một trận máu tanh không ngừng từ miệng đỉnh tràn ra, mùi máu tanh tràn ngập khắp gian mật thất kín gió, tuy nhiên cả hai thầy trò đều tiếp tục niệm chú không ngừng.
Cái đỉnh quay ngày một nhanh, mùi máu trong không khí ngày một nồng, nếu là người bình thường chắc rằng không có khả năng chịu đựng mùi máu đã vô cùng nồng nặc, nhưng hai người họ vẫn thản nhiên bình thản.
Vào lúc này quanh thân cái đỉnh lớn xuất hiện những chữ màu máu tươi, không ngừng vặn véo uốn éo, trông thật giống những con trùng gớm ghiếc.
…vù vù ….
Những giọt mồ hôi lớn không ngừng chảy xuống từ mặt hai thầy trò, tích lại trên sàn một lớp bóng loáng, quần áo hai người cũng gần như ướt sũng vì mồ hôi.
Cuối cùng….
…[Bành!]..
Một tiếng nổ lớn vang vọng trong phòng, làm rung chuyển sàn căn mật thất, đồ đạc trong phòng hỗn độn, duy chỉ thấy hai thầy trò vẫn đứng vững tại chỗ.
“Sư phụ, có phải chúng ta đã thành công? ”, giọng nói vốn lãnh đạm giờ pha chút kinh hỉ.
“Chắc chắn thành công”, so với đệ tử, sư phụ có vẻ đã có kinh nghiệm, trong thanh âm hoàn toàn lãnh đạm, không có bất cứ phập phồng, giọng nói thể hiện chủ nhân của nó là con người bình tĩnh và đa mưu.
Hai thầy trò cùng nhau ngẩng đầu nhìn phía trên thì chỉ thấy cái đỉnh lớn đã vỡ vụn, các mảnh vỡ hiện đã nằm trên mặt đất trên không trung một làn sương khói màu máu mơ hồ bao quanh một hình hài của một tiểu hài nhi tám tuổi.
Dần dần, màn sương mù đỏ như máu tiêu tan dần, tự như bị hấp thu, trong mật thất, mùi máu tươi cũng vơi bớt một nửa, lúc này, lơ lửng giữa không trung là đứa trẻ cũng đang từ từ hạ xuống, đôi chân nhỏ trắng mềm từ từ chạm đất. Đứa trẻ toàn thân đỏ như máu, toàn thân đứa trẻ, ngoài màu da trắng nõn cùng đôi mắt vẫn nhắm chặt, còn lại mái tóc dài màu đỏ buông mềm mại, quần áo cũng tiệp một màu máu đỏ, màu đỏ điên cuồng, màu đỏ tội lỗi.Lông mi đứa bé khẽ run rẩy, đôi con ngươi màu đỏ máu tuyệt đẹp khiến người ta liên tưởng tới viên bảo thạch quí giá.
Bỗng chốc hai thấy trò vốn đang say sưa ngắm tiểu nam hài xinh đẹp, chợt thoáng cái rùng mình, chuyển dời ánh mắt, đó là vì đứa bé nhìn lại hai người bọn họ với đôi mắt màu đỏ nhưng ánh nhìn lạnh băng, cùng khuôn mặt tuyệt nhiên không có cảm xúc, đôi mắt lạnh lùng vô cảm không khỏi khiến cho người ta liên tưởng tới ánh mắt vô hồn của người chết, khiến hai thấy trò cảm thấy lạnh run, lông tơ trên người dựng đứng.
….Ha hả ….ha hả….
“Thành công, đại thành công! Chúc ta sẽ giết sạch bọn chúng, chúng ta sẽ giết sạch những kẻ đáng chết!” Đăng bởi: admin
“Sư phụ , tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng”, Người vừa nói với âm thanh vô cảm, vọng ra từ một mật thất là một kẻ còn trẻ , khuôn mặt lạnh lùng.
Đây thật sự đang trong mật thất.
Mật thất này trông khá đơn giản, có thể nói là đơn giản tới mức quá đơn điệu. Cấu trúc của mật thất gồm một phòng đơn nhỏ, với các vách tường đã cũ, thoạt nhìn tưởmg như ngay cả những lỗ thông hơi cũng không có. Bởi vì cấu trúc của mật thất khá đơn giản nên nhìn qua có thể bao quát hết được bên trong mật thất.
Trong mật thất nhỏ này hoàn toàn không cất giấu vàng bạc châu báu hay bảo vật gì, cũng không có tranh cổ, chỉ có một số vật dụng đơn giản như bàn, ghế, …
Tuy nhiên trừ bổ những thứ trên, trong mật thất còn có mấy thứ cổ quái, nhưng người bình thường không mấy ai hiểu được tác dụng, cũng không hiểu được giá trị thực của chúng, trong mất họ, mấy thứ đồ kì lạ đó trông chả khác gì đống sắt vụn.
Bình thường, những kẻ có tiền thường tạo trong nhà mình một mật thất, và thường cất giấu vàng bạc của cải trong mật thất, còn chủ nhân nơi này dùng mật thất để lưu trữ toàn phế vật, thật sự không thể hiểu được! nơi này không có lỗ thông gió, sao con người có thể sống ở nơi này? Lấy đâu ra không khí để thở?
“Ân”, một giọng nói trầm ám của người già truyền tới, dường như để đáp lại giọng nói của người trẻ tuổi.
Không lâu sau đó, có tiếng bước chân vang lên khe khẽ, hướng phía người trẻ tuổi đi tới.
“Không tồi, tốt lắm, như vậy bắt đầu nghi thức đi”.Giọng nói u tối vang lên lần nữa, tựa hồ hướng về một người khác để phát mệnh lệnh.
“Vâng, thưa sư phụ”, giọng nói trẻ tuổi đáp lại, tiếp đó, là những lời niệm chú nghe rất khó hiểu vang lên, sau đó hai thầy trò bắt đầu những nghi lễ mà họ đã mất mười năm để chuẩn bị.
Với những câu chú ngữ được xướng lên lúc bổng lúc trầm, trước mặt hai người bày ra một chiếc đỉnh lớn, đang bắt đầu vận hành, một trận máu tanh không ngừng từ miệng đỉnh tràn ra, mùi máu tanh tràn ngập khắp gian mật thất kín gió, tuy nhiên cả hai thầy trò đều tiếp tục niệm chú không ngừng.
Cái đỉnh quay ngày một nhanh, mùi máu trong không khí ngày một nồng, nếu là người bình thường chắc rằng không có khả năng chịu đựng mùi máu đã vô cùng nồng nặc, nhưng hai người họ vẫn thản nhiên bình thản.
Vào lúc này quanh thân cái đỉnh lớn xuất hiện những chữ màu máu tươi, không ngừng vặn véo uốn éo, trông thật giống những con trùng gớm ghiếc.
…vù vù ….
Những giọt mồ hôi lớn không ngừng chảy xuống từ mặt hai thầy trò, tích lại trên sàn một lớp bóng loáng, quần áo hai người cũng gần như ướt sũng vì mồ hôi.
Cuối cùng….
…[Bành!]..
Một tiếng nổ lớn vang vọng trong phòng, làm rung chuyển sàn căn mật thất, đồ đạc trong phòng hỗn độn, duy chỉ thấy hai thầy trò vẫn đứng vững tại chỗ.
“Sư phụ, có phải chúng ta đã thành công? ”, giọng nói vốn lãnh đạm giờ pha chút kinh hỉ.
“Chắc chắn thành công”, so với đệ tử, sư phụ có vẻ đã có kinh nghiệm, trong thanh âm hoàn toàn lãnh đạm, không có bất cứ phập phồng, giọng nói thể hiện chủ nhân của nó là con người bình tĩnh và đa mưu.
Hai thầy trò cùng nhau ngẩng đầu nhìn phía trên thì chỉ thấy cái đỉnh lớn đã vỡ vụn, các mảnh vỡ hiện đã nằm trên mặt đất trên không trung một làn sương khói màu máu mơ hồ bao quanh một hình hài của một tiểu hài nhi tám tuổi.
Dần dần, màn sương mù đỏ như máu tiêu tan dần, tự như bị hấp thu, trong mật thất, mùi máu tươi cũng vơi bớt một nửa, lúc này, lơ lửng giữa không trung là đứa trẻ cũng đang từ từ hạ xuống, đôi chân nhỏ trắng mềm từ từ chạm đất. Đứa trẻ toàn thân đỏ như máu, toàn thân đứa trẻ, ngoài màu da trắng nõn cùng đôi mắt vẫn nhắm chặt, còn lại mái tóc dài màu đỏ buông mềm mại, quần áo cũng tiệp một màu máu đỏ, màu đỏ điên cuồng, màu đỏ tội lỗi.Lông mi đứa bé khẽ run rẩy, đôi con ngươi màu đỏ máu tuyệt đẹp khiến người ta liên tưởng tới viên bảo thạch quí giá.
Bỗng chốc hai thấy trò vốn đang say sưa ngắm tiểu nam hài xinh đẹp, chợt thoáng cái rùng mình, chuyển dời ánh mắt, đó là vì đứa bé nhìn lại hai người bọn họ với đôi mắt màu đỏ nhưng ánh nhìn lạnh băng, cùng khuôn mặt tuyệt nhiên không có cảm xúc, đôi mắt lạnh lùng vô cảm không khỏi khiến cho người ta liên tưởng tới ánh mắt vô hồn của người chết, khiến hai thấy trò cảm thấy lạnh run, lông tơ trên người dựng đứng.
….Ha hả ….ha hả….
“Thành công, đại thành công! Chúc ta sẽ giết sạch bọn chúng, chúng ta sẽ giết sạch những kẻ đáng chết!” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.