Chương 45: Lễ Rửa Tội.
U Dạ Điểm Tinh
04/07/2017
CHƯƠNG 45: LỄ RỬA TỘI.
Chiếc đồng hồ nước từng giọt từng giọt chảy, mặt trời cũng dần dần lên tới đỉnh cao nhất, nơi điện tế vốn yên tĩnh giờ cũng bắt đầu nổi lên những tiếng xì xào.
Lần này là do mình ra lệnh tổ chức lễ chúc phúc cho bé, nhưng người chủ trì lại là Quốc sư, bởi vậy Vân Ngự không lên trên ngồi vào Long ỷ đã được chuẩn bị sẵn ở trên mà cũng đứng ở phía dưới.
Ánh mắt đặt tại cánh cửa đang đóng chặt của từ đường, Vân Ngự thắc mắc không hiểu tại sao Quốc sư lại tự mình đưa Vũ nhi đi. Vân Ngự không phải kẻ không có lòng nghi ngờ, nhưng người mang Vũ nhi đi là Quốc sư, là trụ cột của Hưởng Hằng quốc, trọng yếu hơn, Vân Ngự tin tưởng Quốc sư sẽ không làm chuyện gì ảnh hưởng không tốt tới Vũ nhi, tính mệnh Vũ nhi là do Quốc sư cứu, Quốc sư vô cùng cao thâm, dù hắn và Quốc sư giống nhau nhưng hắn cũng không hiểu được Quốc sư cao thâm tới trình độ nào.
Đứng dưới ánh nắng rực rỡ ngoài sân từ đường, Vân Ngự rất bình tĩnh, hắn tin tưởng Quốc sư tuyệt đối không vô duyên vô cớ mang Vũ nhi tới từ đường trước, hiện tại hắn chỉ cần đợi, lát nữa Vũ nhi sẽ cho hắn đáp án.
Trái với Vân Ngự, nhiều người trong lòng đã tương đối sốt ruột, đương nhiên trong đó có cả các phi tần trong hậu cung của Vân Ngự.
Lúc này, rất nhiều cung phi bất mãn nghị luận, Lòng dạ đàn bà, các nàng cũng không cảm thấy Quốc sư có tầm quan trọng ra sao, điều các nàng để ý đó là được Hoàng thượng sủng hạnh, tiếc thay Hoàng thượng khiết phích, các nàng không ai có thể tới gần Hoàng thượng, hôm nay các nàng được diện kiến Hoàng thượng, hơn nữa lại có thể đứng cùng với Hoàng thượng lâu như vậy, các nàng rất là cao hứng, giá như nắng không chói chang thế này và có ghế để ngồi cho đỡ mỏi chân thì còn tuyệt hơn.
“Rốt cuộc còn phải đợi bao lâu?” Cuối cùng cũng có người mất kiên nhẫn buột miệng hỏi, tuy nhiên tiếng nói rất nhỏ, ngoài một vài người đứng cạnh bên nàng thì không một ai nghe thấy.
“Đúng vậy”. Có người mở đầu, tự nhiên sẽ có người không nhịn được tiếp tục bàn tán.
“Không phải chỉ là một lễ chúc phúc thôi sao? Sao phải chờ lâu tới vậy?”
“Thật là, nóng chết người”.
……….
Ban đầu chỉ là một vài người nói chuyện với nhau, chỉ lúc sau trở thành nhiều người bàn tán, tuy nhiên ai cũng như ai, không ai dám lớn tiếng đứng ra trước mặt Hoàng thượng để nói.
Dù vậy, trong khi những người khác xì xào bàn tán thì vẫn có một số người vẫn im lặng như cũ, trong đó ngoài những trọng thần triều đình còn có một số hoàng phi và hoàng hậu.
Các nàng có địa vị cao hơn các cung phi khác, nên đương nhiên sẽ không cùng bọn họ nói chuyện, tuy các nàng cũng ít nhận được sủng hạnh của Hoàng thượng, nhưng gia tộc của các nàng có địa vị khá cao trong triều đình, ít nhất là hơn gia tộc của các cung phi khác.
“Hừ!” Một vài người thấp giọng khinh thường, hừ lạnh một tiếng, quay đầu không thèm để ý tới những kẻ đang bàn tán kia, như để tỏ rõ lập trường, có người còn cố gắng đứng thẳng, nhằm khiến Hoàng thượng chú ý.
Khác biệt với các nàng, đứng bên cạnh Hoàng thượng là Hoàng hậu và đứng ngay phía sau là bốn vị quý phi nương nương. Là mẫu nghĩ thiên hạ, Hoàng hậu Trần Chiêu Lâm toát lên phong thái ung dung tự nhiên, thân đứng trên địa vị cao nhất, nàng đã sớm không còn tính cách của một tiểu thư, nhất là so với trước kia cùng tranh giành sự sủng ái của Hoàng thượng với các phi tần khác, hiện tại, nàng thể hiện ra là một hoàng hậu hiền hậu, đức độ, ít nhất là bề ngoài của nàng thể hiện như thế, cho dù là ánh nắng mặt trời đang vô cùng gay gắt, cho dù khiến cho nàng phải đứng dưới cái nắng gắt này chờ đợi chính là đứa con của nàng phi đó, nàng vẫn ung dung mỉm cười, mắt tỏa ra sự hiền hòa, tựa hồ không để ý.
Đứng sau Hoàng hậ cùng Hoàng thượng chính là bốn vị quý phi nương nương. Biểu hiện của bốn nàng cũng thể hiện rõ sự tôn quý, thân mình đứng thẳng, khuôn mặt ung dung, tuy so với Hoàng hậu có hơi kém một chút, trong đó, đáng chú ý nhất chính là Trúc phi, đứng dưới ánh nắng mặt trời chói chang là vậy, nhưng trên người nàng không thấy chút mồ hôi, phong thái vẫn khoan thai nhẹ nhàng vô cùng, khuôn mặt thanh tú dường như không trang điểm, ánh mắt phi thường lãnh đạm, tựa hồ mọi việc xảy ra tại đây không quan hệ tới nàng, kể cả Hoàng thượng đang đứng tại đây cũng không khiến nàng chú ý. Vị quý phi thứ hai chính là Tiếu phi Hàm Tiếu, Hàm tiếu nương nương thật không hổ được phong danh Hàm Tiếu, tái đây, khuôn mặt nàng vẫn toát lên ý cười ngọt ngào, chân thành, khiến mọi người ngạc nhiên không thôi. Lúc này, ánh mắt Hàm Tiếu có chút tò mò, con mắt linh động nhìn xung quanh đánh giá mọi người. Vị quý phi thứ ba chính là Điệp phi Tú điệp, Điệp phi múa rất đẹp, nơi nàng ngụ có tên Vũ Điệp cung cũng là do nguyên nhân này mà có, Tú Điệp có một cơ thể mềm mại của một vũ kĩ, tuy thế lực chống đỡ sau lưng nàng có hơi khác biệt so với Hoàng hậu và các quý phi khác, Tú điệp là con gái của một thương nhân, thân là con gái của thương nhân nhưng Tú Điệp không để ý tới việc tranh đoạt địa vị, chính sự ung dung tự tại của nàng khiến Vân Ngự hài lòng, cũng vì nguyên nhân này, nàng có thể bình yên sinh tồn trong cung, thậm chí đạt được tới địa vị này. Hiện nàng đôi mắt khép hờ, trong mắt lại tràn đầy tinh quang, đối với Vân Vũ Trạch, đứa nhỏ thường xuyên được hoàng nhi của mình nhắc tới, nàng cảm thấy vô cùng hứng thú, có điều, nàng muốn bảo hộ hoàng nhi Vân Tại Vũ của mình thật tốt, để con nàng sẽ không bị thương tổn sau này, nàng không muốn con mình ngồi lên cái vị trí mà các hoàng tử khác đang thèm muốn, nàng chỉ muốn con nàng vĩnh viễn sống thật vui vẻ hoạt khoái.
Đứng ở phía trước, Vân Ngự thoáng nhăn mặt, ánh mắt sắc lạnh, quay đầu quét một lượt toàn thể quần thần, khiến mọi người im bặt, sau đó mới quay người hướng về phía cửa từ đường tiếp tục chờ đợi.
Vũ nhi, phụ hoàng nhớ người!
[thình thịch!]
[thình thịch! thình thịch!]
Trong từ đường, từng đạo bạch quang bắn ra từ tay Quốc sư, lao vào thân thể Vân Vũ Trạch, liên tục không chút gián đoạn khiến cả từ đường bừng sáng. Cả từ đường sáng rực rỡ là vậy, nhưng không một tia sáng nào lọt qua khe cửa để ra khỏi từ đường.
Tay của Quốc sư áp vào lưng Vân Vũ Trạch, rồi di chuyển từ lưng lên tới đỉnh đầu, rồi lại hướng từ đỉnh đầu xuống lưng, lúc này Quốc sư vô cùng tập trung.
Một lúc sau, trong lòng bàn tay của Quốc sư xuất hiện một đạo bạch quang, giống như là một nguồn năng lượng, sau đó, đạo quang không ngừng xoay tròn, vừa xoay vừa lớn dần, sau đó nhanh chóng đi về phía đầu và tứ chi của Vân Vũ Trạch.
“Cảm giác thế nào?” Quốc sư thanh âm ôn hòa hỏi Vân Vũ Trạch.
“Thực thoải mái”. Vân Vũ Trạch đáp.
Quả thực rất là thoải mái, ban đầu cơ thể có nhiều chỗ đau, sau đó liền cảm thấy vô cùng thoải mái, cảm giác đau đớn không còn chút gì, chỉ có cảm giác thoải mái bao trùm khắp thân thể.
“Ân, rất tốt”. Quả nhiên giống như lão nghĩ, làm vậy không những giảm bớt đau đớn mà còn khiến cơ thể thoái mái, xem ra là lão đã thành công.
“Còn lâu nữa không?” Vân Vũ Trạch sốt ruột hỏi, không biết phụ hoàng có tìm nó không, không biết phụ hoàng có vì thế mà sinh khí?
“Tiểu tử kia, phải chuyên tâm làm lễ bái sư, không được nghĩ ngợi lung tung, phụ hoàng ngươi biết ta mang ngươi tới đây, sẽ không lo lắng đâu”. Dường như đoán được Vân Vũ Trạch đang suy nghĩ điều gì, Quốc sư bất đắc dĩ nói.
“Hừ, đã biết”. Bất mãn hừ lạnh một tiếng, Vân Vũ Trạch sau khi nghe Quốc sư nói, trong lòng cũng thấy yên tâm, chỉ cần phụ hoàng không tức giận là tốt rồi.
“Rất tốt, sắp xong rồi, đừng có gấp, phụ hoàng đang chờ ngươi ở ngoài kia rồi”. Quốc sư nói, lão cũng thừa biết, bên ngoài từ đường có rất nhiều người đang đứng chờ, thật là, chỉ là một lễ rửa tội mà thôi, sao phải làm quan trọng thế, thật đúng là thế tục giới quả nhiên thế tục! (câu này có nghĩa là trần gian quả nhiên là trần tục,ý chỉ người sống trong nhân gian sẽ không thể thoát được vòng thế tục. )
“Thật không?” Phụ hoàng đang ở bên ngoài chờ nó, sao nó không cảm nhận được hơi thở của phụ hoàng?“Không chỉ một mình phụ hoàng của ngươi, bên ngoài có rất nhiều người đang chờ ngươi, vậy sẽ xong sớm hơn, sẽ mau được ra ngoài gặp phụ hoàng của ngươi”. Quốc sư khuyên bảo, ánh mắt có chút lơ đễnh, dựa vào đạo hạnh của đứa nhỏ này hiện giờ, không thể cảm nhận được hơi thở của Hoàng thượng lúc này.
Vân Vũ Trạch không nói, mắt nhắm lại, dựa vào phương pháp mà Quốc sư vừa hướng dẫn nó để tiến vào minh tưởng. (minh tưởng:chốn u minh)
Mau tập trung làm để còn sớm được ra ngoài gặp phụ hoàng, có điều….
Quốc sư rốt cục là đang làm gì?
Vân Ngự tuy ngoài mặt vẫn không chút biểu tình nhưng trong bụng đang miên man suy nghĩ, dù sao, lễ chúc phúc đâu phải giống thế này?
Hiện tại lễ chúc phúc đã bắt đầu hay chưa, Vân Ngự cũng không rõ, nhưng hắn là Vân Ngự, là một người điềm tĩnh, là một vị vua anh minh đứng đầu một đất nước, đương nhiên hắn sẽ không làm việc hồ đồ chính là bước tới mở cánh cửa từ đường kia.
Hắn hiểu rằng, nếu hắn nóng vội đẩy cửa ra, có thể sẽ gây ra hậu quả không nhỏ.
Hiện tại trên sân vô cùng tĩnh mịch, sau khi Vân Ngự quét mắt một lượt lúc nãy, mọi người đứng đó đâu kẻ nào dám mở miệng nói thêm câu nào, có chăng chỉ là trong bụng thầm thắc mắc mà thôi.
[kịch]
Cuối cùng thì cánh cửa từ đường cũng mở ra.
“Phụ hoàng”. Ngay khi Quốc sư vừa mở cửa từ đường, Vân Vũ Trạch từ bên trong chạy vội ra, lao thẳng tới chỗ Vân Ngự.
“Quốc sư ”. Vân Ngự ôm lấy Vân Vũ Trạch, hướng về phía Quốc sư lễ phép chào hỏi.
“Ân”. Quốc sư nhìn về phía Vân Ngự gật gật đầu, rồi nói:
“Lão phu vừa tiến hành lễ rửa tội cho Lục hoàng tử, nghi thức rất thành công, hiện tại, lão phu có một việc muốn tuyên bố . ” Nói xong, Quốc sư tạm dừng một chút, đợi tất thảy mọi người hướng sự chú ý từ phía Vân Vũ Trạch chuyển sang Quốc sư, vừa lòng mới nói: “Lão phu muốn nhận Lục hoàng tử làm đồ nhi”.
Đơn giản tuyên bố một câu, chỉ trong nháy mắt đã khiến mọi người kinh ngạc.
Quả thật, mọi người kinh ngạc đều là đương nhiên, trước đây, có rất nhiều đại thần quyền thế, ngay cả hậu cung phi tử cũng mang con mình tới thỉnh Quốc sư thu làm đệ tử, nhưng đều không được Quốc sư đồng ý, cũng có rất nhiều người mang con gái tới yết kiến Quốc sư, Quốc sư cũng đều từ chối, vậy mà hôm nay Quốc sư tự nhiên tuyên bố nhận Lục hoàng tử làm đồ đệ, khiến cho mọi người vô cùng kinh ngạc, và cũng không ít người tỏ ra bất mãn.
Nghe thấy lời tuyên bố của Quốc sư, Hoàng hậu Trần Chiêu Lâm trong nháy mắt trở nên cứng người, trong đôi mắt có vẻ hiền lành, một mạt tinh quang lóe lên, một thiếu niên đứng ngay cạnh Hoàng hậu, đôi mắt cũng tràn đầy sự không cam lòng, nhìn thẳng về phía phụ hoàng đang ôm Vân Vũ Trạch một cách triều mến, ánh mắt lộ ra sự ghen tị.
Dựa vào cái gì?….
“Phụ hoàng”. Vân Vũ Trạch không hề để ý thấy những ánh mắt khác lạ nhìn nó, được Vân Ngự bế, nó đưa bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ vài cái vào mặt Vân Ngự, đôi mắt mở to chớp chớp.
“Ân?” Đang ngốc lăng tại chỗ, Vân Ngự liền khôi phục tinh thần, vui sướng nhìn Vân Vũ Trạch.
“Phụ hoàng có mệt không? Có nóng không?” Vừa bước ra ngoài, Vân Vũ Trạch liền cảm thấy ánh mặt trời chói chang chiếu vào người, nghĩ tới phụ hoàng đã đứng đây chờ nó rất lâu, liền lo lắng phụ hoàng không biết có bị nóng.
“Không nóng”. Một tia ấm áp chảy qua nội tâm lạnh lẽo của Vân Ngự, Vân Ngự mỉm cười, đưa tay xoa lên đầu Vân Vũ Trạch.
“Vũ nhi thật lợi hại, có thể khiến Quốc sư thu nhận ngươi làm đồ đệ, xem ra phụ hoàng trước đây đã coi thường Vũ nhi của phụ hoàng rồi”. Được Quốc sư nhận làm đồ đệ, hắn sẽ không phải lo lắng về an nguy của Vũ nhi nữa, Quốc sư sẽ không thể để đồ nhi duy nhất của mình gặp chuyện nguy hiểm được.
Quốc sư rất được nể trọng, được Quốc sư bảo hộ, Vũ nhi ít nhất từ nay cho tới khi trưởng thành đều được an toàn.
“Đúng vậy” Vân Vũ Trạch khẽ vênh mặt lên một chút, điệu bộ đáng yêu vô cùng.
Vân Vũ Trạch lúc này trong lòng cũng rất vui vẻ, phụ hoàng chờ nó lâu như vậy, không những không sinh khí mà còn khen ngợi nó nữa.
“Ha hả..” Tiếng cười trầm thấp sảng khoái của Vân Ngự vang lên, khiến cho mọi người biết rằng người khiến Hoàng thượng vui vẻ như vậy chính là tiểu hoàng tử dung mạo tuyệt luân Vân Vũ Trạch.
“Tất cả lui ra đi”. Vân Ngự cười xong liền lãnh đạm ra lệnh khiến mọi người đang ngơ ngẩn chợt bừng tỉnh.
Như vậy là kết thúc buổi lễ rồi sao?
Nhiều người thấy buổi lễ quá đơn giản liền thất vọng, bọn họ đứng đây từ nãy tới giờ cuối cùng để làm cái gì?
Chính là, bọn họ cũng chỉ có thể tuân theo lệnh của Vân Ngự mà lui ra ngoài, một số đại thần, nhất là những đại thần được giao phụ trách lễ chúc phúc trong lòng vô cùng buồn bực, lúc trước bọn họ lao tâm khổ tứ chuẩn bị thật chu đáo, kết quả là không được dùng, bất quá, yến tiệc buổi tối phải tổ chức thật linh đình long trọng để khỏi uổng công của bọn họ..
Ngồi hàn huyên với Quốc sư một lúc, Vân Ngự liền đưa Vân Vũ Trạch trở về Ngự Long cung, vui vẻ phân phó Ngự trù phòng chuẩn bị.
“Vũ nhi,kể cho phụ hoàng nghe, Quốc sư sao đột nhiên muốn nhận ngươi làm đồ đệ?” Vân Ngự bế Vân Vũ Trạch ngồi trên tràng kỉ, hỏi.
“Quốc sư kêu Vũ nhi bái Quốc sư làm thầy”. Vân Vũ Trạch ngây thơ, không hiểu thế nào là khiêm tốn, không chút do dự trả lời, dù sao, đây cũng chính là sự thật.
“Ồ?” Quốc sư muốn Vũ nhi bái Quốc sư làm thầy?
Vân Ngự không hề nghi Vân Vũ Trạch nói dối, hắn vô cùng tin tưởng Vũ nhi sẽ không nói dối hắn, không, chỉ sợ cho dù trước mặt ai, Vũ nhi cũng sẽ nói thật, vì Vũ nhi đơn thuần không biết nói dối, và cũng không hiểu nói dối nghĩa là gì.
“Vũ nhi ban đầu không muốn đồng ý”. Vân Vũ Trạch nhăn nhăn cái mũi nhỏ, nhớ tới lúc Quốc sư tự ý mang nó tới từ đường làm nó không vui.
“Ha hả, đây là chuyện tốt, Vũ nhi tại sao lại không muốn?” Hắn đương nhiên biết Vũ nhi căn bản không biết chuyện này là chuyện tốt, nhưng hắn cũng biết Vũ nhi bẩm sinh có thể dựa vào hơi thở để phân biệt người tốt, kẻ xấu, lẽ ra phải đồng ý mới đúng.
“Hắn chạm vào Vũ nhi mà chưa được sự đồng ý của Vũ nhi, Vũ nhi không muốn tới từ đường cùng hắn, vậy mà hắn cứ đưa Vũ nhi đi”. Vân Vũ Trạch nói xong, không giống như đang giải thích mà bộ dáng giống như giận dỗi.
“Nga, nguyên lai là như vậy a”. Vân Ngự biết rõ Vũ nhi rất không thích bị người khác tùy ý đụng chạm.
“Vậy Vũ nhi sau đó sao lại đồng ý bái Quốc sư làm sư phụ?” Vân Ngự quả thật rất tò mò, hắn biết rõ Vũ nhi cá tính rất là cố chấp.
“Quốc sư nói, chỉ cần bái Quốc sư là thầy, Vũ nhi sẽ không dễ bị người xấu khi dễ, phụ hoàng cũng sẽ không phải lo lắng sự an toàn của Vũ nhi nữa, hơn nữa…” Nói tới đây, mắt Vân Vũ Trạch liền bừng sáng, mở thật to nhìn Vân Ngự.
“Hơn nữa cái gì?” Vân Ngự sau khi nghe thanh âm trong trẻo, ngây thơ kia vang lên, trong lòng vô cùng cảm động, thì ra người khiến Vũ nhi thay đổi quyết định chính là hắn.
“Hơn nữa, Quốc sư nói, chỉ cần Vũ nhi bái Quốc sư làm thầy, Vũ nhi có thể ở bên phụ hoàng, vĩnh viễn ở bên phụ hoàng.” Vân Vũ Trạch thanh âm vô cùng kiên định, giờ khắc này thanh âm giòn giòn của trẻ con không làm Vân Ngự thấy buồn cười, đáng yêu nữa mà khiến Vân Ngự cảm động và kinh ngạc.
“Vũ nhi…” Vân Ngự tràn đầy kinh ngạc nhìn Vân Vũ Trạch, cảm động tới không thốt nên lời.
Vũ nhi có phải vừa nói muốn ở bên hắn, không những vậy mà còn là vĩnh viễn ở bên hắn, hắn có phải đã nghe nhầm không?
“Phụ hoàng không muốn ở bên Vũ nhi sao?” Vân Vũ Trạch nhìn biểu tình kinh ngạc của Vân Ngự, cảm thấy dậy lên một tia đau lòng, nhưng nó nghĩ, mặc kệ, dù thế nào nó cũng nhất định ở bên phụ hoàng, nhất định!
(hự, bé ý bầy tỏ tình cảm xong, không đợi anh Ngự nói câu nào đã quyết định thay ảnh rồi, hắc hắc, sau này xem ra anh Ngự khổ với tính cố chấp của Vũ nhi nha, hắc hắc)
“Không, phụ hoàng sao lại không muốn ở bên Vũ nhi chứ, phụ hoàng rất là muốn là đằng khác.” Vân Ngự thấy trong mắt Vân Vũ Trạch có chút khổ sở, liền vội vã nói.
Hắn cũng không hề nói dối, được ở bên một đệ nhất mĩ nhân thiên hạ , tính nết khiến ai cũng yêu quý, ai cũng động lòng thế này hắn vô cùng nguyện ý,cho dù cả đời hắn cũng phi thường nguyện ý.
Có điều, Quốc sư cũng thật là, có thể tìm được lí do như vậy để thuyết phục Vũ nhi, ha ha….
Thực ra, ấy là Vân Ngự không biết, Quốc sư nói như vậy không phải là không có căn cứ! Đăng bởi: admin
Chiếc đồng hồ nước từng giọt từng giọt chảy, mặt trời cũng dần dần lên tới đỉnh cao nhất, nơi điện tế vốn yên tĩnh giờ cũng bắt đầu nổi lên những tiếng xì xào.
Lần này là do mình ra lệnh tổ chức lễ chúc phúc cho bé, nhưng người chủ trì lại là Quốc sư, bởi vậy Vân Ngự không lên trên ngồi vào Long ỷ đã được chuẩn bị sẵn ở trên mà cũng đứng ở phía dưới.
Ánh mắt đặt tại cánh cửa đang đóng chặt của từ đường, Vân Ngự thắc mắc không hiểu tại sao Quốc sư lại tự mình đưa Vũ nhi đi. Vân Ngự không phải kẻ không có lòng nghi ngờ, nhưng người mang Vũ nhi đi là Quốc sư, là trụ cột của Hưởng Hằng quốc, trọng yếu hơn, Vân Ngự tin tưởng Quốc sư sẽ không làm chuyện gì ảnh hưởng không tốt tới Vũ nhi, tính mệnh Vũ nhi là do Quốc sư cứu, Quốc sư vô cùng cao thâm, dù hắn và Quốc sư giống nhau nhưng hắn cũng không hiểu được Quốc sư cao thâm tới trình độ nào.
Đứng dưới ánh nắng rực rỡ ngoài sân từ đường, Vân Ngự rất bình tĩnh, hắn tin tưởng Quốc sư tuyệt đối không vô duyên vô cớ mang Vũ nhi tới từ đường trước, hiện tại hắn chỉ cần đợi, lát nữa Vũ nhi sẽ cho hắn đáp án.
Trái với Vân Ngự, nhiều người trong lòng đã tương đối sốt ruột, đương nhiên trong đó có cả các phi tần trong hậu cung của Vân Ngự.
Lúc này, rất nhiều cung phi bất mãn nghị luận, Lòng dạ đàn bà, các nàng cũng không cảm thấy Quốc sư có tầm quan trọng ra sao, điều các nàng để ý đó là được Hoàng thượng sủng hạnh, tiếc thay Hoàng thượng khiết phích, các nàng không ai có thể tới gần Hoàng thượng, hôm nay các nàng được diện kiến Hoàng thượng, hơn nữa lại có thể đứng cùng với Hoàng thượng lâu như vậy, các nàng rất là cao hứng, giá như nắng không chói chang thế này và có ghế để ngồi cho đỡ mỏi chân thì còn tuyệt hơn.
“Rốt cuộc còn phải đợi bao lâu?” Cuối cùng cũng có người mất kiên nhẫn buột miệng hỏi, tuy nhiên tiếng nói rất nhỏ, ngoài một vài người đứng cạnh bên nàng thì không một ai nghe thấy.
“Đúng vậy”. Có người mở đầu, tự nhiên sẽ có người không nhịn được tiếp tục bàn tán.
“Không phải chỉ là một lễ chúc phúc thôi sao? Sao phải chờ lâu tới vậy?”
“Thật là, nóng chết người”.
……….
Ban đầu chỉ là một vài người nói chuyện với nhau, chỉ lúc sau trở thành nhiều người bàn tán, tuy nhiên ai cũng như ai, không ai dám lớn tiếng đứng ra trước mặt Hoàng thượng để nói.
Dù vậy, trong khi những người khác xì xào bàn tán thì vẫn có một số người vẫn im lặng như cũ, trong đó ngoài những trọng thần triều đình còn có một số hoàng phi và hoàng hậu.
Các nàng có địa vị cao hơn các cung phi khác, nên đương nhiên sẽ không cùng bọn họ nói chuyện, tuy các nàng cũng ít nhận được sủng hạnh của Hoàng thượng, nhưng gia tộc của các nàng có địa vị khá cao trong triều đình, ít nhất là hơn gia tộc của các cung phi khác.
“Hừ!” Một vài người thấp giọng khinh thường, hừ lạnh một tiếng, quay đầu không thèm để ý tới những kẻ đang bàn tán kia, như để tỏ rõ lập trường, có người còn cố gắng đứng thẳng, nhằm khiến Hoàng thượng chú ý.
Khác biệt với các nàng, đứng bên cạnh Hoàng thượng là Hoàng hậu và đứng ngay phía sau là bốn vị quý phi nương nương. Là mẫu nghĩ thiên hạ, Hoàng hậu Trần Chiêu Lâm toát lên phong thái ung dung tự nhiên, thân đứng trên địa vị cao nhất, nàng đã sớm không còn tính cách của một tiểu thư, nhất là so với trước kia cùng tranh giành sự sủng ái của Hoàng thượng với các phi tần khác, hiện tại, nàng thể hiện ra là một hoàng hậu hiền hậu, đức độ, ít nhất là bề ngoài của nàng thể hiện như thế, cho dù là ánh nắng mặt trời đang vô cùng gay gắt, cho dù khiến cho nàng phải đứng dưới cái nắng gắt này chờ đợi chính là đứa con của nàng phi đó, nàng vẫn ung dung mỉm cười, mắt tỏa ra sự hiền hòa, tựa hồ không để ý.
Đứng sau Hoàng hậ cùng Hoàng thượng chính là bốn vị quý phi nương nương. Biểu hiện của bốn nàng cũng thể hiện rõ sự tôn quý, thân mình đứng thẳng, khuôn mặt ung dung, tuy so với Hoàng hậu có hơi kém một chút, trong đó, đáng chú ý nhất chính là Trúc phi, đứng dưới ánh nắng mặt trời chói chang là vậy, nhưng trên người nàng không thấy chút mồ hôi, phong thái vẫn khoan thai nhẹ nhàng vô cùng, khuôn mặt thanh tú dường như không trang điểm, ánh mắt phi thường lãnh đạm, tựa hồ mọi việc xảy ra tại đây không quan hệ tới nàng, kể cả Hoàng thượng đang đứng tại đây cũng không khiến nàng chú ý. Vị quý phi thứ hai chính là Tiếu phi Hàm Tiếu, Hàm tiếu nương nương thật không hổ được phong danh Hàm Tiếu, tái đây, khuôn mặt nàng vẫn toát lên ý cười ngọt ngào, chân thành, khiến mọi người ngạc nhiên không thôi. Lúc này, ánh mắt Hàm Tiếu có chút tò mò, con mắt linh động nhìn xung quanh đánh giá mọi người. Vị quý phi thứ ba chính là Điệp phi Tú điệp, Điệp phi múa rất đẹp, nơi nàng ngụ có tên Vũ Điệp cung cũng là do nguyên nhân này mà có, Tú Điệp có một cơ thể mềm mại của một vũ kĩ, tuy thế lực chống đỡ sau lưng nàng có hơi khác biệt so với Hoàng hậu và các quý phi khác, Tú điệp là con gái của một thương nhân, thân là con gái của thương nhân nhưng Tú Điệp không để ý tới việc tranh đoạt địa vị, chính sự ung dung tự tại của nàng khiến Vân Ngự hài lòng, cũng vì nguyên nhân này, nàng có thể bình yên sinh tồn trong cung, thậm chí đạt được tới địa vị này. Hiện nàng đôi mắt khép hờ, trong mắt lại tràn đầy tinh quang, đối với Vân Vũ Trạch, đứa nhỏ thường xuyên được hoàng nhi của mình nhắc tới, nàng cảm thấy vô cùng hứng thú, có điều, nàng muốn bảo hộ hoàng nhi Vân Tại Vũ của mình thật tốt, để con nàng sẽ không bị thương tổn sau này, nàng không muốn con mình ngồi lên cái vị trí mà các hoàng tử khác đang thèm muốn, nàng chỉ muốn con nàng vĩnh viễn sống thật vui vẻ hoạt khoái.
Đứng ở phía trước, Vân Ngự thoáng nhăn mặt, ánh mắt sắc lạnh, quay đầu quét một lượt toàn thể quần thần, khiến mọi người im bặt, sau đó mới quay người hướng về phía cửa từ đường tiếp tục chờ đợi.
Vũ nhi, phụ hoàng nhớ người!
[thình thịch!]
[thình thịch! thình thịch!]
Trong từ đường, từng đạo bạch quang bắn ra từ tay Quốc sư, lao vào thân thể Vân Vũ Trạch, liên tục không chút gián đoạn khiến cả từ đường bừng sáng. Cả từ đường sáng rực rỡ là vậy, nhưng không một tia sáng nào lọt qua khe cửa để ra khỏi từ đường.
Tay của Quốc sư áp vào lưng Vân Vũ Trạch, rồi di chuyển từ lưng lên tới đỉnh đầu, rồi lại hướng từ đỉnh đầu xuống lưng, lúc này Quốc sư vô cùng tập trung.
Một lúc sau, trong lòng bàn tay của Quốc sư xuất hiện một đạo bạch quang, giống như là một nguồn năng lượng, sau đó, đạo quang không ngừng xoay tròn, vừa xoay vừa lớn dần, sau đó nhanh chóng đi về phía đầu và tứ chi của Vân Vũ Trạch.
“Cảm giác thế nào?” Quốc sư thanh âm ôn hòa hỏi Vân Vũ Trạch.
“Thực thoải mái”. Vân Vũ Trạch đáp.
Quả thực rất là thoải mái, ban đầu cơ thể có nhiều chỗ đau, sau đó liền cảm thấy vô cùng thoải mái, cảm giác đau đớn không còn chút gì, chỉ có cảm giác thoải mái bao trùm khắp thân thể.
“Ân, rất tốt”. Quả nhiên giống như lão nghĩ, làm vậy không những giảm bớt đau đớn mà còn khiến cơ thể thoái mái, xem ra là lão đã thành công.
“Còn lâu nữa không?” Vân Vũ Trạch sốt ruột hỏi, không biết phụ hoàng có tìm nó không, không biết phụ hoàng có vì thế mà sinh khí?
“Tiểu tử kia, phải chuyên tâm làm lễ bái sư, không được nghĩ ngợi lung tung, phụ hoàng ngươi biết ta mang ngươi tới đây, sẽ không lo lắng đâu”. Dường như đoán được Vân Vũ Trạch đang suy nghĩ điều gì, Quốc sư bất đắc dĩ nói.
“Hừ, đã biết”. Bất mãn hừ lạnh một tiếng, Vân Vũ Trạch sau khi nghe Quốc sư nói, trong lòng cũng thấy yên tâm, chỉ cần phụ hoàng không tức giận là tốt rồi.
“Rất tốt, sắp xong rồi, đừng có gấp, phụ hoàng đang chờ ngươi ở ngoài kia rồi”. Quốc sư nói, lão cũng thừa biết, bên ngoài từ đường có rất nhiều người đang đứng chờ, thật là, chỉ là một lễ rửa tội mà thôi, sao phải làm quan trọng thế, thật đúng là thế tục giới quả nhiên thế tục! (câu này có nghĩa là trần gian quả nhiên là trần tục,ý chỉ người sống trong nhân gian sẽ không thể thoát được vòng thế tục. )
“Thật không?” Phụ hoàng đang ở bên ngoài chờ nó, sao nó không cảm nhận được hơi thở của phụ hoàng?“Không chỉ một mình phụ hoàng của ngươi, bên ngoài có rất nhiều người đang chờ ngươi, vậy sẽ xong sớm hơn, sẽ mau được ra ngoài gặp phụ hoàng của ngươi”. Quốc sư khuyên bảo, ánh mắt có chút lơ đễnh, dựa vào đạo hạnh của đứa nhỏ này hiện giờ, không thể cảm nhận được hơi thở của Hoàng thượng lúc này.
Vân Vũ Trạch không nói, mắt nhắm lại, dựa vào phương pháp mà Quốc sư vừa hướng dẫn nó để tiến vào minh tưởng. (minh tưởng:chốn u minh)
Mau tập trung làm để còn sớm được ra ngoài gặp phụ hoàng, có điều….
Quốc sư rốt cục là đang làm gì?
Vân Ngự tuy ngoài mặt vẫn không chút biểu tình nhưng trong bụng đang miên man suy nghĩ, dù sao, lễ chúc phúc đâu phải giống thế này?
Hiện tại lễ chúc phúc đã bắt đầu hay chưa, Vân Ngự cũng không rõ, nhưng hắn là Vân Ngự, là một người điềm tĩnh, là một vị vua anh minh đứng đầu một đất nước, đương nhiên hắn sẽ không làm việc hồ đồ chính là bước tới mở cánh cửa từ đường kia.
Hắn hiểu rằng, nếu hắn nóng vội đẩy cửa ra, có thể sẽ gây ra hậu quả không nhỏ.
Hiện tại trên sân vô cùng tĩnh mịch, sau khi Vân Ngự quét mắt một lượt lúc nãy, mọi người đứng đó đâu kẻ nào dám mở miệng nói thêm câu nào, có chăng chỉ là trong bụng thầm thắc mắc mà thôi.
[kịch]
Cuối cùng thì cánh cửa từ đường cũng mở ra.
“Phụ hoàng”. Ngay khi Quốc sư vừa mở cửa từ đường, Vân Vũ Trạch từ bên trong chạy vội ra, lao thẳng tới chỗ Vân Ngự.
“Quốc sư ”. Vân Ngự ôm lấy Vân Vũ Trạch, hướng về phía Quốc sư lễ phép chào hỏi.
“Ân”. Quốc sư nhìn về phía Vân Ngự gật gật đầu, rồi nói:
“Lão phu vừa tiến hành lễ rửa tội cho Lục hoàng tử, nghi thức rất thành công, hiện tại, lão phu có một việc muốn tuyên bố . ” Nói xong, Quốc sư tạm dừng một chút, đợi tất thảy mọi người hướng sự chú ý từ phía Vân Vũ Trạch chuyển sang Quốc sư, vừa lòng mới nói: “Lão phu muốn nhận Lục hoàng tử làm đồ nhi”.
Đơn giản tuyên bố một câu, chỉ trong nháy mắt đã khiến mọi người kinh ngạc.
Quả thật, mọi người kinh ngạc đều là đương nhiên, trước đây, có rất nhiều đại thần quyền thế, ngay cả hậu cung phi tử cũng mang con mình tới thỉnh Quốc sư thu làm đệ tử, nhưng đều không được Quốc sư đồng ý, cũng có rất nhiều người mang con gái tới yết kiến Quốc sư, Quốc sư cũng đều từ chối, vậy mà hôm nay Quốc sư tự nhiên tuyên bố nhận Lục hoàng tử làm đồ đệ, khiến cho mọi người vô cùng kinh ngạc, và cũng không ít người tỏ ra bất mãn.
Nghe thấy lời tuyên bố của Quốc sư, Hoàng hậu Trần Chiêu Lâm trong nháy mắt trở nên cứng người, trong đôi mắt có vẻ hiền lành, một mạt tinh quang lóe lên, một thiếu niên đứng ngay cạnh Hoàng hậu, đôi mắt cũng tràn đầy sự không cam lòng, nhìn thẳng về phía phụ hoàng đang ôm Vân Vũ Trạch một cách triều mến, ánh mắt lộ ra sự ghen tị.
Dựa vào cái gì?….
“Phụ hoàng”. Vân Vũ Trạch không hề để ý thấy những ánh mắt khác lạ nhìn nó, được Vân Ngự bế, nó đưa bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ vài cái vào mặt Vân Ngự, đôi mắt mở to chớp chớp.
“Ân?” Đang ngốc lăng tại chỗ, Vân Ngự liền khôi phục tinh thần, vui sướng nhìn Vân Vũ Trạch.
“Phụ hoàng có mệt không? Có nóng không?” Vừa bước ra ngoài, Vân Vũ Trạch liền cảm thấy ánh mặt trời chói chang chiếu vào người, nghĩ tới phụ hoàng đã đứng đây chờ nó rất lâu, liền lo lắng phụ hoàng không biết có bị nóng.
“Không nóng”. Một tia ấm áp chảy qua nội tâm lạnh lẽo của Vân Ngự, Vân Ngự mỉm cười, đưa tay xoa lên đầu Vân Vũ Trạch.
“Vũ nhi thật lợi hại, có thể khiến Quốc sư thu nhận ngươi làm đồ đệ, xem ra phụ hoàng trước đây đã coi thường Vũ nhi của phụ hoàng rồi”. Được Quốc sư nhận làm đồ đệ, hắn sẽ không phải lo lắng về an nguy của Vũ nhi nữa, Quốc sư sẽ không thể để đồ nhi duy nhất của mình gặp chuyện nguy hiểm được.
Quốc sư rất được nể trọng, được Quốc sư bảo hộ, Vũ nhi ít nhất từ nay cho tới khi trưởng thành đều được an toàn.
“Đúng vậy” Vân Vũ Trạch khẽ vênh mặt lên một chút, điệu bộ đáng yêu vô cùng.
Vân Vũ Trạch lúc này trong lòng cũng rất vui vẻ, phụ hoàng chờ nó lâu như vậy, không những không sinh khí mà còn khen ngợi nó nữa.
“Ha hả..” Tiếng cười trầm thấp sảng khoái của Vân Ngự vang lên, khiến cho mọi người biết rằng người khiến Hoàng thượng vui vẻ như vậy chính là tiểu hoàng tử dung mạo tuyệt luân Vân Vũ Trạch.
“Tất cả lui ra đi”. Vân Ngự cười xong liền lãnh đạm ra lệnh khiến mọi người đang ngơ ngẩn chợt bừng tỉnh.
Như vậy là kết thúc buổi lễ rồi sao?
Nhiều người thấy buổi lễ quá đơn giản liền thất vọng, bọn họ đứng đây từ nãy tới giờ cuối cùng để làm cái gì?
Chính là, bọn họ cũng chỉ có thể tuân theo lệnh của Vân Ngự mà lui ra ngoài, một số đại thần, nhất là những đại thần được giao phụ trách lễ chúc phúc trong lòng vô cùng buồn bực, lúc trước bọn họ lao tâm khổ tứ chuẩn bị thật chu đáo, kết quả là không được dùng, bất quá, yến tiệc buổi tối phải tổ chức thật linh đình long trọng để khỏi uổng công của bọn họ..
Ngồi hàn huyên với Quốc sư một lúc, Vân Ngự liền đưa Vân Vũ Trạch trở về Ngự Long cung, vui vẻ phân phó Ngự trù phòng chuẩn bị.
“Vũ nhi,kể cho phụ hoàng nghe, Quốc sư sao đột nhiên muốn nhận ngươi làm đồ đệ?” Vân Ngự bế Vân Vũ Trạch ngồi trên tràng kỉ, hỏi.
“Quốc sư kêu Vũ nhi bái Quốc sư làm thầy”. Vân Vũ Trạch ngây thơ, không hiểu thế nào là khiêm tốn, không chút do dự trả lời, dù sao, đây cũng chính là sự thật.
“Ồ?” Quốc sư muốn Vũ nhi bái Quốc sư làm thầy?
Vân Ngự không hề nghi Vân Vũ Trạch nói dối, hắn vô cùng tin tưởng Vũ nhi sẽ không nói dối hắn, không, chỉ sợ cho dù trước mặt ai, Vũ nhi cũng sẽ nói thật, vì Vũ nhi đơn thuần không biết nói dối, và cũng không hiểu nói dối nghĩa là gì.
“Vũ nhi ban đầu không muốn đồng ý”. Vân Vũ Trạch nhăn nhăn cái mũi nhỏ, nhớ tới lúc Quốc sư tự ý mang nó tới từ đường làm nó không vui.
“Ha hả, đây là chuyện tốt, Vũ nhi tại sao lại không muốn?” Hắn đương nhiên biết Vũ nhi căn bản không biết chuyện này là chuyện tốt, nhưng hắn cũng biết Vũ nhi bẩm sinh có thể dựa vào hơi thở để phân biệt người tốt, kẻ xấu, lẽ ra phải đồng ý mới đúng.
“Hắn chạm vào Vũ nhi mà chưa được sự đồng ý của Vũ nhi, Vũ nhi không muốn tới từ đường cùng hắn, vậy mà hắn cứ đưa Vũ nhi đi”. Vân Vũ Trạch nói xong, không giống như đang giải thích mà bộ dáng giống như giận dỗi.
“Nga, nguyên lai là như vậy a”. Vân Ngự biết rõ Vũ nhi rất không thích bị người khác tùy ý đụng chạm.
“Vậy Vũ nhi sau đó sao lại đồng ý bái Quốc sư làm sư phụ?” Vân Ngự quả thật rất tò mò, hắn biết rõ Vũ nhi cá tính rất là cố chấp.
“Quốc sư nói, chỉ cần bái Quốc sư là thầy, Vũ nhi sẽ không dễ bị người xấu khi dễ, phụ hoàng cũng sẽ không phải lo lắng sự an toàn của Vũ nhi nữa, hơn nữa…” Nói tới đây, mắt Vân Vũ Trạch liền bừng sáng, mở thật to nhìn Vân Ngự.
“Hơn nữa cái gì?” Vân Ngự sau khi nghe thanh âm trong trẻo, ngây thơ kia vang lên, trong lòng vô cùng cảm động, thì ra người khiến Vũ nhi thay đổi quyết định chính là hắn.
“Hơn nữa, Quốc sư nói, chỉ cần Vũ nhi bái Quốc sư làm thầy, Vũ nhi có thể ở bên phụ hoàng, vĩnh viễn ở bên phụ hoàng.” Vân Vũ Trạch thanh âm vô cùng kiên định, giờ khắc này thanh âm giòn giòn của trẻ con không làm Vân Ngự thấy buồn cười, đáng yêu nữa mà khiến Vân Ngự cảm động và kinh ngạc.
“Vũ nhi…” Vân Ngự tràn đầy kinh ngạc nhìn Vân Vũ Trạch, cảm động tới không thốt nên lời.
Vũ nhi có phải vừa nói muốn ở bên hắn, không những vậy mà còn là vĩnh viễn ở bên hắn, hắn có phải đã nghe nhầm không?
“Phụ hoàng không muốn ở bên Vũ nhi sao?” Vân Vũ Trạch nhìn biểu tình kinh ngạc của Vân Ngự, cảm thấy dậy lên một tia đau lòng, nhưng nó nghĩ, mặc kệ, dù thế nào nó cũng nhất định ở bên phụ hoàng, nhất định!
(hự, bé ý bầy tỏ tình cảm xong, không đợi anh Ngự nói câu nào đã quyết định thay ảnh rồi, hắc hắc, sau này xem ra anh Ngự khổ với tính cố chấp của Vũ nhi nha, hắc hắc)
“Không, phụ hoàng sao lại không muốn ở bên Vũ nhi chứ, phụ hoàng rất là muốn là đằng khác.” Vân Ngự thấy trong mắt Vân Vũ Trạch có chút khổ sở, liền vội vã nói.
Hắn cũng không hề nói dối, được ở bên một đệ nhất mĩ nhân thiên hạ , tính nết khiến ai cũng yêu quý, ai cũng động lòng thế này hắn vô cùng nguyện ý,cho dù cả đời hắn cũng phi thường nguyện ý.
Có điều, Quốc sư cũng thật là, có thể tìm được lí do như vậy để thuyết phục Vũ nhi, ha ha….
Thực ra, ấy là Vân Ngự không biết, Quốc sư nói như vậy không phải là không có căn cứ! Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.