Chương 68: Tảng Đá Hình Trái Tim (Thượng)
U Dạ Điểm Tinh
04/07/2017
CHƯƠNG 68: TẢNG ĐÁ HÌNH TRÁI TIM (THƯỢNG)
Dựa vào cảm giác, Vân Vũ Trạch mang Vân Tại Vũ và Vu Tắc ra ngoài thành, bước ra khỏi cửa thành, Vân Vũ Trạch dừng lại một chút.
Dù sao, nó cũng không thể dùng mắt để xác định vị trí nơi đó, nó còn nhớ rõ, lần đầu tiên bước ra ngoài, chính là cái người gọi là đệ tử kia mang nó đi một vòng quanh Na Lam, đưa tới nơi ở của tứ đại gia tộc, sau đó, mỗi khi được lệnh phải đi hạ sát, đều là nó đi một mình, về phần tại sao nó có thể tới đúng nơi ở của tứ đại gia tộc, vì sao có thể tự mình trở về căn mật thất đó, ấy là vì nó dựa vào hơi thở, nó dựa vào hơi thở của những người trong tứ đại gia tộc, đã hơn mười năm trôi qua, việc quay lại chốn cũ khiến nó có chút khó khăn lúng túng, vì dù sao cũng đã mười năm rồi, nếu nơi đó có người khác tới ở thì nó sẽ khó có thể tìm ra.
“Tiểu Vũ , tại sao lại dừng lại?” Vân Tại Vũ nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của Vân Vũ Trạch liền lên tiếng hỏi, tuy hắn không biết tại sao Tiểu Vũ lại có được manh mối, tuy nhiên hắn cũng không phải kẻ ngốc, tuy rằng có một vài phương diện quả thật là hắn trì độn, nhưng không có nghĩa là đầu óc của hắn trì độn, sau khi nghĩ lại, hắn cảm thấy có điểm thắc mắc, đó là tại sao phụ hoàng lại đồng ý cho bọn hắn rời cung? Hay như tại sao Tiểu Vũ lại biết được nơi ở của gia tộc mẫu phi Tiểu Vũ ? Hắn không nghĩ rằng đó là do phụ hoàng nói cho Tiểu Vũ biết, bởi nếu là do phụ hoàng nói, vậy tại sao phụ hoàng lại không kể rõ về chuyện mẫu tộc của Tiểu Vũ bị sát hại? Xem biểu hiện sáng nay của Tiểu Vũ , hắn chắc chắn rằng Tiểu Vũ mới nghe về việc gia tộc của mẫu phi, còn vì tại sao Tiểu Vũ lại biết, hắn đoán có lẽ đêm qua, Tiểu Vũ đã phát hiện ra điều gì, hoặc đã đi tới nơi nào đó.
“Phân biệt phương hướng.” Nhẹ nhàng nói xong, Vân Vũ Trạch lại tiếp tục tập trung tinh thần để tìm kiếm hơi thở mà cách đây mười năm thầy trò kẻ kia đã lưu lại, nó không rõ thầy trò nhà kia còn ở lại nơi đó nữa hay không, có điều, nếu bọn họ còn ở đó, thì hiện giờ nó cũng không sợ nữa, với võ công hiện tại của nó, muốn bọn họ chết là phi thường dễ dàng, huống chi hiện tại nó không còn chịu sự khống chế của bọn họ nữa, nếu có thể bắt được hai kẻ kia cũng không phải là chuyện tồi.
“Phân biệt…phương hướng?” Vân Tại Vũ há hốc mồm kinh ngạc, Vu Tắc hơi nhíu đôi mày, kì quái, Vân Vũ Trạch có trí nhớ rất phi thường, từ trước tới giờ, chưa từng thấy Vân Vũ Trạch phải phân biệt phương hướng bao giờ, vậy xem ra tối qua Vân Vũ Trạch đã tới nơi đó nhưng không nhớ đường? Vậy thì Tiểu Vũ quay về khách *** bằng cách nào?
“Ân”. Không để ý tới thanh âm kinh ngạc của Vân Tại Vũ, Vân Vũ Trạch bình thản xác nhận, nó cũng không để ý tới hành động của mình khiến Vu Tắc và Vân Tại Vũ nghi hoặc, nó vẫn tập trung vào việc tìm phương hướng. Mười năm đã trôi qua, rất nhiều đồ vật đã bị tiêu hủy không còn lưu lại dấu vết, bởi vậy nói phải vô cùng tập trung mới có thể tìm lại hơi thở xưa cũ lưu lại.
“Tìm được rồi, là bên này.” Chỉ tay về phía bên trái của mình, Vân Vũ Trạch liền cất bước rời đi, trên đường đi, nó rất cẩn thận, vẫn để ý tới một hơi thở nhàn nhạt, yếu ớt, tựa như là hơi thở của linh hồn.
Quả đúng hơi thở kia xuất phát từ một linh hồn, mà chừng như linh hồn này nó có biết, từ trước tới giờ nó vẫn cảm nhận hơi thở của con người, loài vật, đồ vật để phân biệt những thứ đó, nhưng từ sau đu theo quốc sư tu luyện, nó phát hiện ra mình còn có một khả năng nữa, đó là cảm nhận được hơi thở của linh hồn, nếu nó tập trung, nó có thể nhận ra sự khác biệt trong hơi thở của mỗi linh hồn của mỗi người, có điều, hơi thở do con người phát ra thì có thể cảm nhận từ đằng xa, nhưng hơi thở do linh hồn phát ra thì phải ở gần đó thì mới có thể cảm nhận được.
Kỳ thật, trong lòng đó có chút nghi hoặc, nó chưa từng cảm nhận sai, nhưng hình như nó đã cảm nhận thấy hơi thở của linh hồn của người kia, tuy rằng là yếu ớt, thế nhưng sao nó lại không cảm nhận thấy hơi thở của người đó? Nó còn cảm nhận thấy hơi thở của hai người mà nó biết ở nơi mật thất đó, nhưng hoàn toàn không cảm nhận thấy hơi thở của hai thầy trò kẻ kia.
Càng nghĩ càng không hiểu, Vân Vũ Trạch cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, dù sao, khi nó tới nơi, chắc chắn nó sẽ lý giải được, bởi vậy nó đi trước dẫn đường cho Vân Tại Vũ và Vu Tắc, tuy nhiên tốc độ phi thân rất nhanh, nhanh tới mức nếu không thực sự chú ý có thể không nhìn được thân ảnh của ba người họ.
Dọc đường đi, Vu Tắc vẫn trầm mặc theo sau, hắn nghĩ, có lẽ hắn đã đoán ra nơi Vân Vũ Trạch định đưa hắn và Tại Vũ tới là nơi nào, nếu cứ đi theo hướng này, chắc chắn sẽ tới nơi đó. Hắn nhớ rõ, năm đó, khi tới nơi đó, hắn đã tìm thấy một cỗ thi thể nằm tại mật thất vô cùng đơn sơ kia, có lẽ lần này Vân Vũ Trạch đưa hắn tơi nơi đó, hắn sẽ hiểu thêm một số việc khác, đó là nguyên nhân tại sao tứ đại gia tộc bị diệt vong, hay như xuất thân của Huyết Oa hoặc thân phận của cái xác kia.
Sau một hồi trèo đèo lội suối, Vân Vũ Trạch đang dẫn Vu Tắc và Vân Tại Vũ tới căn mật thất, nơi mà Huyết Oa được sinh ra, càng tới gần, nó lại càng cảm nhận một cách rõ rệt hơi thở của linh hồn kia, tuy rằng hơi thở đó nếu không cố ý để ý, thì sẽ không thể nhận ra bởi sự yếu ớt của hơi thở, hơi thở đó, tựa hồ trải qua bao năm tháng, dường như ngày một tiêu tán, dường như sắp hòa vào không khí.
Khi ba người dừng chân, bọn họ đang đứng trên một vùng ngoại thành vắng vẻ, trống trải, nơi này cỏ mọc um tùm, cao tới nửa thân người, hương hoa đồng nội theo gió tản khắp không gian, thật là mê người.
Thế nhưng, khung cảnh thơ mộng này chỉ có Vân Tại Vũ thưởng thức, Vân Vũ Trạch và Vu Tắc thậm chí còn không buồn để ý, dù sao đây là lần đầu tiên Vân Tại Vũ nhìn thấy một vùng hoang sơ như thế, lần đầu tiên tới một nơi thật khác hoàng cung, thật khác chốn đô thị ồn ào sầm uất, bởi vậy Vân Tại Vũ đương nhiên sẽ cảm thấy rất thoải mái, dễ chịu, thậm chí trong đầu còn nổi lên ý muốn sống ở nơi này một thời gian, còn Vân Vũ Trạch và Vu Tắc, nếu là hoàn cảnh bình thường, có lẽ họ cũng dừng lại cảm thụ một chút, nhưng hiện tại cả hai người đều không có cái tâm tình kia.
Ba người tiếp tục bước đi, thế nhưng tốc độ đã trở nên chậm rãi, ba người hiện tại đang từ từ bước đi.
Trời cao xanh vời vợi, mây trắng lững lờ trôi, núi cao xanh mơn mởn, mặt nước xanh thăm thẳm!
Ba người đi vào một con đường mòn vào núi, thế rồi ba người bước tới một gian mật thất nhỏ.
Nơi này gọi là mật thất bởi vì nó bí ẩn, thế nhưng vị trí của nó lại giống như nơi dùng để tu luyện võ công, khi Vân Vũ Trạch tới mật thất, liền biết ngay trong mật thất hiện đang có người, là hai người mà nó biết, có điều nó không hiểu tại sao hai người đó lại tới nơi này, và tại sao bọn họ có thể tìm ra nơi này.
Nơi này rất kín đáo, rất khó để tìm ra, mà cho dù có thể tìm ra, thì cũng ít ai biết rằng dưới chân mình đang đứng chính là một căn mật thất, có điều Vân Vũ Trạch cũng không biết rằng, căn mật thất này đã có rất nhiều người đi tới, Vu Tắc cũng đã từng đi tới nơi này, bọn họ có thể tìm ra được căn mật thất này là do năm xưa, ngay khi tên đồ đệ xuống tay hạ sát sư phụ của mình trong căn mật thất này, rồi mang đi trái tim phong ấn của Huyết Oa và cổ thư của Vu tộc, y hoàn toàn không có ý định che giấu căn mật thất này, có lẽ y đã tính sai một bước, khiến cho căn mật thất sớm bị phát hiện.
“Phía dưới có người”. Vân Vũ Trạch lên tiếng nhắc nhở Vu Tắc cùng Vân Tại Vũ.
“Có người? Vậy chúng ta có đi xuống dưới đó nữa không?” Vân Tại Vũ hỏi, Ba người bọn hắn đi tới đây là việc bí mật, chẳng phải là không muốn người khác biết sao?
“Đi xuống, bọn họ là người của Bắc Đường gia”. Vân Vũ Trạch bình thản nói xong, liền quay lại nói với Vân Tại Vũ : “ Chính bọn họ là người nói cho ta biết mẫu phi thuộc Bắc Đường gia.”
“Ra vậy”. Vu Tắc và Vân Tại Vũ bây giờ mới vỡ lẽ, có điều hai người cũng không nói thêm điều gì, im lặng cẩn thận theo sau Vân Vũ Trạch, tuy rằng những người dưới mật thất là người của Bắc Đường gia, bọn họ không cần phải đề phòng, thế nhưng vẫn cần phải đề phòng những kẻ khác, nếu có người tới sau ba người bọn họ thì sao? Vu Tắc nghe Vân Vũ Trạch nói dưới mật thất có người của Bắc Đường gia thì cũng biết những người Vân Vũ Trạch nói tới là ai, bởi theo bảo cáo của thuộc hạ, Vu Tắc biết được hai người bọn họ từ Tử Vận thành trở về Na Lam, xem ra bọn họ cũng phát hiện ra manh mối gì.
“Ai?” Ngay khi ba người vừa bước vào mật thất, một thanh âm lạnh băng vang lên, tiếp đến là một đạo kiếm quang lóe lên.
“Ngươi gặp ai cũng thích hua kiếm sao?” Vân Vũ Trạch nghi hoặc hỏi, nó thông thạo võ công, kiếm pháp nó cũng rất thông thạo, tuy rằng nó cảm thấy cầm kiếm khá là phiền phức, nhưng kiếm pháp mà phụ hoàng và Vu Tắc dạy cho, nó đều tiếp thu, hơn nữa lại còn rất tinh thông, nhưng chưa bao giờ nó hua kiếm trước mặt người khác, có lẽ bởi vì không ai dạy nó làm thế.
Kiếm quang lao tới, nhưng kiếm khí này sao có thể phá được khí tức phòng ngự xung quanh thân thể nó, cũng giống như tối hôm qua vậy.
“Là ngươi?” Dường như nhận ra thanh âm của Vân Vũ Trạch, hơn nữa kiếm quang cũng soi tỏ mặt người, thanh âm lạnh băng của Bạch Lăng liền trở nên nhu hòa, có điều Bạch Lăng quả thật không hiểu tại sao công lực của Lục hoàng tử sao lạnh mạnh tới vậy, quả thật là bí hiểm, bởi theo như những gì Bạch Lăng được biết, Lục hoàng tử là một hài tử bị sinh non, hơn nữa từ khi sinh ra liền ngủ suốt bảy năm trời, bởi vậy chỉ với mười năm luyện võ công, sao nội lực có thể mạnh mẽ tới vậy? Hơn nữa, cơ thể thoạt nhìn hơi gầy, nhưng hoàn toàn không có sự yếu ớt của một người bị sinh thiếu tháng.
Có lẽ, Hoàng thượng đã ban cho Lục hoàng tử thứ thuốc bổ gì đó rất trân quý, có điều càng nghĩ Bạch Lăng càng không đoán ra, rốt cuộc trên đời này có loại dược liệu gì có thể khiến một đứa nhỏ ngủ suốt bảy năm trời tích tụ được công lực như hiện nay?
“Ngươi tại sao lại biết nơi này?” Thanh âm cất lên chính là của Thường Thiết, người thường đi theo Bạch Lăng.
“Vô tình biết”. Vu Tắc thay Vân Vũ Trạch trả lời. Ba người đi xuống gian mật thất, trong gian mật thất bỗng chốc trở nên chật chội vì nhiều người.
“Ồ”. Thường Thiết lấy ra mồi lửa, châm lại ngọn lửa trên giá cắm nến mà ban nãy y vừa thổi tắt, gian mật thất bỗng chốc sáng lên, khiến mọi người có thể nhìn thấy nhau, cẩn thận quan sát đối phương.
“Các ngươi là…?” Bạch Lăng đoán hai người đi theo Vân Vũ Trạch là người trong cung, có điều nhìn khí chất hai người đó không giống như là thuộc hạ, không tính đến Hắc y nam tử khuôn mặt nãy giờ vẫn lạnh băng, thiếu niên đi cùng Vân Vũ Trạch, xét về dung mạo hay khí độ đều chỉ kém Vân Vũ Trạch một chút mà thôi, dung mạo kiều mĩ, phong thái ung dung kia thật giống như được dạy dỗ từ nhỏ.
“Ta nhận ra hắn”. Thường Thiết chỉ vào Vân Tại Vũ nói, khẩu khí mang chút ý cười, trong mấy người đứng đây, có lẽ chỉ có Vân Vũ Trạch hiểu tại sao y nói như vậy.
“Ngươi nhận ra ta?” Vân Tại Vũ kinh ngạc chỉ vào mũi mình, sau đó lại ngây ngốc nói: “Có điều ta không biết ngươi a?” Vẻ mặt nghi hoặc xen lẫn ngạc nhiên nhìn vô cùng đáng yêu.
“Thảo dân tham kiến Ngũ điện hạ, Lục điện hạ”. Y không phải là Bạch Lăng, bởi vậy thái độ của y đối với hai vị điện hạ có phần cung kính, bởi vì y không phải người trong giang hồ, y chẳng qua chỉ là một kẻ không có gia đình, được người ta nhận vào làm thị vệ gác cổng mà thôi.
“Quả đúng là biết ta a, kỳ quái, ta chưa từng ra khỏi cung, sao có thể quen biết người trong giang hồ? chẳng lẽ ngươi đã từng vào cung? Hắc hắc, ngươi vào cung để ăn trộm a =.=!” Vân Tại Vũ nhìn Thường Thiết, cười như tiểu miêu tóm được điểm yếu của kẻ khác.
“Này…Ngũ hoàng tử thật biết đùa, mấy ai dám đùa với thiên? Thảo dân nào dám vào cung mà không được phép, kỳ thật, là do mười năm trước điện hạ từng ra khỏi cung, có lẽ điện hạ đã quên rồi…” Thường Thiết bẽn lẽn cười, y thật không biết nói sao cho phải, tuy rằng y chưa từng lẻn vào cung, nhưng cái người bên cạnh y thì đã từng, vậy nên y phải nói cẩn thận mới được, nhỡ cái đắc tội với cái kẻ cho hắn chỗ ăn chỗ ở thì phiền a.
“Thì ra là vậy, cách đây mười năm, đúng là chúng ta đã từng ra cung, có điều lại hồi cung ngay sau đó”. Vân Tại Vũ không nhắc tới việc, ngày đó, hắn là bị lôi cổ về cung, vì nói vậy xem chừng rất mất mặt, hơn nữa, lại còn chuyện ngày đó bọn hắn lấy đồ của người ta mà chưa trả tiền, thật hy vọng là người này không có thấy, đường đường là một hoàng tử, vậy mà cầm đồ của người ta không thèm trả tiền, thể diện hoàng gia bị bọn hắn phá hỏng hết, cho dù là lúc đó bọn hắn là không hiểu chuyện.
“Đúng vậy, hai vị điện hạ còn nhớ năm đó đòi lấy mứt quả của thảo dân mà không trả tiền không? ”
“Ngạch…” Thật là ghét của nào trời trao của đấy, Vân Tại Vũ thật là xấu hổ a, Vân Vũ Trạch hơi cau mày nhìn vào trong mật thất, tựa hồ không để ý tới cuộc nói chuyện vừa nãy.
“Ta còn nhớ rõ, người bán mứt quả trước kia là một lão nhân a, sao có thể là ngươi được? tuy rằng so với ta ngươi đúng là già, nhưng đâu đến nỗi là đầu bạc? ” Nghi hoặc nhìn Thường Thiết, Vân Tại Vũ không hay biết rằng ngoài Vân Vũ Trạch, thì những lời này của hắn đã đắc tội với ba người đứng đây. Bạch Lăng khuôn mặt vẫn lạnh lùng không đổi, âm thầm đánh giá Vu Tắc, còn Vu Tắc, khi nghe Vân Tại Vũ nói vậy, mi mắt liền khẽ nhưỡn lên, mắt lóe một tia sắc lẻm, nghĩ thầm: Chả lẽ hắn chê ta già? Dù sao ta quả thật có nhiều hơn hắn 10 tuổi, có điều hiện tại ta cũng chỉ mới 28 thôi, sao có thể gọi là già? Theo bản năng, Vu Tắc đưa tay lên sờ sờ mặt mình, đương nhiên hắn liền nhanh chóng buông tay xuống dưới, có điều động tác của Vu Tắc đều bị Bạch Lăng nhìn thấy (=.= anh đẹp mặt chưa!), khiến cho Bạch Lăng cố nén cười, tuy rằng Bạch Lăng cũng nghe thấy những lời Vân Tại Vũ nói, nhưng hắn không ngờ một người lãnh tình như vậy mà lại để ý.
“Thảo dân Bạch Lăng.” Đơn giản tự giới thiệu mình, tuy rằng khẩu khí không có sự cung kính như của Thường Thiết, tuy nhiên khẩu khí như thế này đã tốt hơn bình thường rất nhiều rồi, dù sao, vị thiếu niên dung mạo bất phàm này là huynh đệ của Vân Vũ Trạch, hơn nữa tình cảm hai người lại rất tốt.
“Vu Tắc ”. Nếu nói Bạch Lăng giới thiệu đơn giản, thì Vu Tắc lại còn giản lược hơn, dù sao hắn cũng biết thân phận của Bạch Lăng, nên không quá để tâm đề phòng, Vu Tắc rời lực chú ý từ Vân Tại Vũ sang phía Vân Vũ Trạch nãy giờ vẫn đứng trầm tư.
Chẳng lẽ có gì bất thường sao?
Mọi người trong mật thất hiện giờ lực chú ý đều đặt ở Vân Vũ Trạch, dường như bọn họ đã phát hiện ra Vân Vũ Trạch có chút trầm tư khác thường, mọi người đều im lặng chờ đợi.
Bạch Lăng tối qua cũng chưa từng nói cho Vân Vũ Trạch biết về nơi này, hắn không ngờ hôm nay Vân Vũ Trạch lại mang người tới, có điều, đây cũng không phải việc trọng yếu, việc quan trọng là những người này có thể phát hiện ra mật thất này, vậy có lẽ bọn họ sẽ biết một vài điều mà hắn không biết, hắn thật không giải thích được tại sao hai vị hoàng tử lại có mặt ở đây, tuy sự xuất hiện của Vân Vũ Trạch khiên bọn hắn rất vui mừng, có lẽ mục đích của bọn họ và bọn hắn đều giống nhau, là do huyết án cách đây mười năm.
“Nơi này, trước đây các ngươi có thay đổi gì không?” Vân Vũ Trạch không biết người tới đây gần nhất là nhóm người của Ảnh Đường, cho nên đối tượng mà Vân Vũ Trạch định hỏi chính là Bạch Lăng, nhất là, trong lúc nói chuyện, đôi mắt to tròn, ngăm đen sâu thăm thẳm của Vân Vũ Trạch chăm chú nhìn vào một túi hành lí được đặt ở trên bàn.
“Có”.Suy nghĩ một hồi, Bạch Lăng liền nói, quả thật hắn đúng là đã lấy một vật nơi đây, hắn nghĩ, nếu Vân Vũ Trạch đã phát hiện, vậy bọn hắn có giấu giếm cũng vô dụng, huống chi hắn không muốn nói dối Vân Vũ Trạch, vả lại thứ mà hắn cầm đi cũng đâu có tác dụng gì.
“Chúng ta cũng có thay đổi nơi đây”. Vu Tắc trả lời, hắn biết rằng Vân Vũ Trạch không biết rằng người của hắn đã từng tới nơi đây, hắn không biết Bạch Lăng thay đổi cái gì trong gian mật thất, nhưng hắn biết người của hắn đã thay đổi những gì nơi đây.
“Cái gì vậy?” Hai người đều nói rằng đã từng thay đổi nơi này, nó nghĩ, Vu Tắc có lẽ đã động vào khối thi thể, mà cái Bạch Lăng mang đi, chính là cái vật trong cái bao quần áo kia, cái vật đang liên tục kêu gọi nó, cái vật với hơi thở quen thuộc, tựa hồ như vốn thuộc về nó.
“Một khối thi thể”, Vu Tắc nói, khối thi thể kia có thể giúp bọn hắn tìm được manh mối, nên bọn hắn đã mang đi, hơn nữa, bọn hắn cũng không tìm thấy thứ gì đáng giá, chỉ có một chiếc giường bị rạch nát mà thôi.
“Xem ra các ngươi tới chậm sau ta một bước, mật thất này có lẽ ta là người đầu tiên tìm ra, thứ ta lấy đi là thứ mà thi thể đó cầm”. Nói xong, Bạch Lăng bước tới mở hành lí, lấy ra một tảng đá hình trái tim đưa ra trước mặt Vân Vũ Trạch.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía tay Bạch Lăng, thứ bọn họ nhìn thấy chẳng qua là một tảng đã mà thôi, có điều, hình dạng của tảng đá này… thật giống hình dạng của nội tạng, không chỉ hình dạng mà màu sắc cũng giống.
“Thứ này, cho ta đi”.
Vân Vũ Trạch vừa nhìn thấy tảng đá, tim nó liền đập thình thịch, đập liên hồi, ngay khi tới vùng đồng cỏ của ngoại ô này, nó đã cảm giác có gì đó không đúng lắm, nó cảm nhận thấy hơi thở của chính mình tại mật thất, nhưng hơi thở thật yếu ớt, so với hơi thở của một linh hồn còn yếu ớt hơn, làm nó tưởng nó cảm giác nhầm, có điều ngay khi bước vào căn mật thất, tim nó liền đập liên hồi, tựa hồ như có thứ gì đó đang réo gọi nó, có điều sự réo gọi thật yếu ớt, mơ hồ, thật khó xác định.
Thứ này, hẳn là của nó, có điều, trước giờ nó chưa từng nhìn thấy thứ này, nó trước kia làm gì có thứ này? Đăng bởi: admin
Dựa vào cảm giác, Vân Vũ Trạch mang Vân Tại Vũ và Vu Tắc ra ngoài thành, bước ra khỏi cửa thành, Vân Vũ Trạch dừng lại một chút.
Dù sao, nó cũng không thể dùng mắt để xác định vị trí nơi đó, nó còn nhớ rõ, lần đầu tiên bước ra ngoài, chính là cái người gọi là đệ tử kia mang nó đi một vòng quanh Na Lam, đưa tới nơi ở của tứ đại gia tộc, sau đó, mỗi khi được lệnh phải đi hạ sát, đều là nó đi một mình, về phần tại sao nó có thể tới đúng nơi ở của tứ đại gia tộc, vì sao có thể tự mình trở về căn mật thất đó, ấy là vì nó dựa vào hơi thở, nó dựa vào hơi thở của những người trong tứ đại gia tộc, đã hơn mười năm trôi qua, việc quay lại chốn cũ khiến nó có chút khó khăn lúng túng, vì dù sao cũng đã mười năm rồi, nếu nơi đó có người khác tới ở thì nó sẽ khó có thể tìm ra.
“Tiểu Vũ , tại sao lại dừng lại?” Vân Tại Vũ nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của Vân Vũ Trạch liền lên tiếng hỏi, tuy hắn không biết tại sao Tiểu Vũ lại có được manh mối, tuy nhiên hắn cũng không phải kẻ ngốc, tuy rằng có một vài phương diện quả thật là hắn trì độn, nhưng không có nghĩa là đầu óc của hắn trì độn, sau khi nghĩ lại, hắn cảm thấy có điểm thắc mắc, đó là tại sao phụ hoàng lại đồng ý cho bọn hắn rời cung? Hay như tại sao Tiểu Vũ lại biết được nơi ở của gia tộc mẫu phi Tiểu Vũ ? Hắn không nghĩ rằng đó là do phụ hoàng nói cho Tiểu Vũ biết, bởi nếu là do phụ hoàng nói, vậy tại sao phụ hoàng lại không kể rõ về chuyện mẫu tộc của Tiểu Vũ bị sát hại? Xem biểu hiện sáng nay của Tiểu Vũ , hắn chắc chắn rằng Tiểu Vũ mới nghe về việc gia tộc của mẫu phi, còn vì tại sao Tiểu Vũ lại biết, hắn đoán có lẽ đêm qua, Tiểu Vũ đã phát hiện ra điều gì, hoặc đã đi tới nơi nào đó.
“Phân biệt phương hướng.” Nhẹ nhàng nói xong, Vân Vũ Trạch lại tiếp tục tập trung tinh thần để tìm kiếm hơi thở mà cách đây mười năm thầy trò kẻ kia đã lưu lại, nó không rõ thầy trò nhà kia còn ở lại nơi đó nữa hay không, có điều, nếu bọn họ còn ở đó, thì hiện giờ nó cũng không sợ nữa, với võ công hiện tại của nó, muốn bọn họ chết là phi thường dễ dàng, huống chi hiện tại nó không còn chịu sự khống chế của bọn họ nữa, nếu có thể bắt được hai kẻ kia cũng không phải là chuyện tồi.
“Phân biệt…phương hướng?” Vân Tại Vũ há hốc mồm kinh ngạc, Vu Tắc hơi nhíu đôi mày, kì quái, Vân Vũ Trạch có trí nhớ rất phi thường, từ trước tới giờ, chưa từng thấy Vân Vũ Trạch phải phân biệt phương hướng bao giờ, vậy xem ra tối qua Vân Vũ Trạch đã tới nơi đó nhưng không nhớ đường? Vậy thì Tiểu Vũ quay về khách *** bằng cách nào?
“Ân”. Không để ý tới thanh âm kinh ngạc của Vân Tại Vũ, Vân Vũ Trạch bình thản xác nhận, nó cũng không để ý tới hành động của mình khiến Vu Tắc và Vân Tại Vũ nghi hoặc, nó vẫn tập trung vào việc tìm phương hướng. Mười năm đã trôi qua, rất nhiều đồ vật đã bị tiêu hủy không còn lưu lại dấu vết, bởi vậy nói phải vô cùng tập trung mới có thể tìm lại hơi thở xưa cũ lưu lại.
“Tìm được rồi, là bên này.” Chỉ tay về phía bên trái của mình, Vân Vũ Trạch liền cất bước rời đi, trên đường đi, nó rất cẩn thận, vẫn để ý tới một hơi thở nhàn nhạt, yếu ớt, tựa như là hơi thở của linh hồn.
Quả đúng hơi thở kia xuất phát từ một linh hồn, mà chừng như linh hồn này nó có biết, từ trước tới giờ nó vẫn cảm nhận hơi thở của con người, loài vật, đồ vật để phân biệt những thứ đó, nhưng từ sau đu theo quốc sư tu luyện, nó phát hiện ra mình còn có một khả năng nữa, đó là cảm nhận được hơi thở của linh hồn, nếu nó tập trung, nó có thể nhận ra sự khác biệt trong hơi thở của mỗi linh hồn của mỗi người, có điều, hơi thở do con người phát ra thì có thể cảm nhận từ đằng xa, nhưng hơi thở do linh hồn phát ra thì phải ở gần đó thì mới có thể cảm nhận được.
Kỳ thật, trong lòng đó có chút nghi hoặc, nó chưa từng cảm nhận sai, nhưng hình như nó đã cảm nhận thấy hơi thở của linh hồn của người kia, tuy rằng là yếu ớt, thế nhưng sao nó lại không cảm nhận thấy hơi thở của người đó? Nó còn cảm nhận thấy hơi thở của hai người mà nó biết ở nơi mật thất đó, nhưng hoàn toàn không cảm nhận thấy hơi thở của hai thầy trò kẻ kia.
Càng nghĩ càng không hiểu, Vân Vũ Trạch cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, dù sao, khi nó tới nơi, chắc chắn nó sẽ lý giải được, bởi vậy nó đi trước dẫn đường cho Vân Tại Vũ và Vu Tắc, tuy nhiên tốc độ phi thân rất nhanh, nhanh tới mức nếu không thực sự chú ý có thể không nhìn được thân ảnh của ba người họ.
Dọc đường đi, Vu Tắc vẫn trầm mặc theo sau, hắn nghĩ, có lẽ hắn đã đoán ra nơi Vân Vũ Trạch định đưa hắn và Tại Vũ tới là nơi nào, nếu cứ đi theo hướng này, chắc chắn sẽ tới nơi đó. Hắn nhớ rõ, năm đó, khi tới nơi đó, hắn đã tìm thấy một cỗ thi thể nằm tại mật thất vô cùng đơn sơ kia, có lẽ lần này Vân Vũ Trạch đưa hắn tơi nơi đó, hắn sẽ hiểu thêm một số việc khác, đó là nguyên nhân tại sao tứ đại gia tộc bị diệt vong, hay như xuất thân của Huyết Oa hoặc thân phận của cái xác kia.
Sau một hồi trèo đèo lội suối, Vân Vũ Trạch đang dẫn Vu Tắc và Vân Tại Vũ tới căn mật thất, nơi mà Huyết Oa được sinh ra, càng tới gần, nó lại càng cảm nhận một cách rõ rệt hơi thở của linh hồn kia, tuy rằng hơi thở đó nếu không cố ý để ý, thì sẽ không thể nhận ra bởi sự yếu ớt của hơi thở, hơi thở đó, tựa hồ trải qua bao năm tháng, dường như ngày một tiêu tán, dường như sắp hòa vào không khí.
Khi ba người dừng chân, bọn họ đang đứng trên một vùng ngoại thành vắng vẻ, trống trải, nơi này cỏ mọc um tùm, cao tới nửa thân người, hương hoa đồng nội theo gió tản khắp không gian, thật là mê người.
Thế nhưng, khung cảnh thơ mộng này chỉ có Vân Tại Vũ thưởng thức, Vân Vũ Trạch và Vu Tắc thậm chí còn không buồn để ý, dù sao đây là lần đầu tiên Vân Tại Vũ nhìn thấy một vùng hoang sơ như thế, lần đầu tiên tới một nơi thật khác hoàng cung, thật khác chốn đô thị ồn ào sầm uất, bởi vậy Vân Tại Vũ đương nhiên sẽ cảm thấy rất thoải mái, dễ chịu, thậm chí trong đầu còn nổi lên ý muốn sống ở nơi này một thời gian, còn Vân Vũ Trạch và Vu Tắc, nếu là hoàn cảnh bình thường, có lẽ họ cũng dừng lại cảm thụ một chút, nhưng hiện tại cả hai người đều không có cái tâm tình kia.
Ba người tiếp tục bước đi, thế nhưng tốc độ đã trở nên chậm rãi, ba người hiện tại đang từ từ bước đi.
Trời cao xanh vời vợi, mây trắng lững lờ trôi, núi cao xanh mơn mởn, mặt nước xanh thăm thẳm!
Ba người đi vào một con đường mòn vào núi, thế rồi ba người bước tới một gian mật thất nhỏ.
Nơi này gọi là mật thất bởi vì nó bí ẩn, thế nhưng vị trí của nó lại giống như nơi dùng để tu luyện võ công, khi Vân Vũ Trạch tới mật thất, liền biết ngay trong mật thất hiện đang có người, là hai người mà nó biết, có điều nó không hiểu tại sao hai người đó lại tới nơi này, và tại sao bọn họ có thể tìm ra nơi này.
Nơi này rất kín đáo, rất khó để tìm ra, mà cho dù có thể tìm ra, thì cũng ít ai biết rằng dưới chân mình đang đứng chính là một căn mật thất, có điều Vân Vũ Trạch cũng không biết rằng, căn mật thất này đã có rất nhiều người đi tới, Vu Tắc cũng đã từng đi tới nơi này, bọn họ có thể tìm ra được căn mật thất này là do năm xưa, ngay khi tên đồ đệ xuống tay hạ sát sư phụ của mình trong căn mật thất này, rồi mang đi trái tim phong ấn của Huyết Oa và cổ thư của Vu tộc, y hoàn toàn không có ý định che giấu căn mật thất này, có lẽ y đã tính sai một bước, khiến cho căn mật thất sớm bị phát hiện.
“Phía dưới có người”. Vân Vũ Trạch lên tiếng nhắc nhở Vu Tắc cùng Vân Tại Vũ.
“Có người? Vậy chúng ta có đi xuống dưới đó nữa không?” Vân Tại Vũ hỏi, Ba người bọn hắn đi tới đây là việc bí mật, chẳng phải là không muốn người khác biết sao?
“Đi xuống, bọn họ là người của Bắc Đường gia”. Vân Vũ Trạch bình thản nói xong, liền quay lại nói với Vân Tại Vũ : “ Chính bọn họ là người nói cho ta biết mẫu phi thuộc Bắc Đường gia.”
“Ra vậy”. Vu Tắc và Vân Tại Vũ bây giờ mới vỡ lẽ, có điều hai người cũng không nói thêm điều gì, im lặng cẩn thận theo sau Vân Vũ Trạch, tuy rằng những người dưới mật thất là người của Bắc Đường gia, bọn họ không cần phải đề phòng, thế nhưng vẫn cần phải đề phòng những kẻ khác, nếu có người tới sau ba người bọn họ thì sao? Vu Tắc nghe Vân Vũ Trạch nói dưới mật thất có người của Bắc Đường gia thì cũng biết những người Vân Vũ Trạch nói tới là ai, bởi theo bảo cáo của thuộc hạ, Vu Tắc biết được hai người bọn họ từ Tử Vận thành trở về Na Lam, xem ra bọn họ cũng phát hiện ra manh mối gì.
“Ai?” Ngay khi ba người vừa bước vào mật thất, một thanh âm lạnh băng vang lên, tiếp đến là một đạo kiếm quang lóe lên.
“Ngươi gặp ai cũng thích hua kiếm sao?” Vân Vũ Trạch nghi hoặc hỏi, nó thông thạo võ công, kiếm pháp nó cũng rất thông thạo, tuy rằng nó cảm thấy cầm kiếm khá là phiền phức, nhưng kiếm pháp mà phụ hoàng và Vu Tắc dạy cho, nó đều tiếp thu, hơn nữa lại còn rất tinh thông, nhưng chưa bao giờ nó hua kiếm trước mặt người khác, có lẽ bởi vì không ai dạy nó làm thế.
Kiếm quang lao tới, nhưng kiếm khí này sao có thể phá được khí tức phòng ngự xung quanh thân thể nó, cũng giống như tối hôm qua vậy.
“Là ngươi?” Dường như nhận ra thanh âm của Vân Vũ Trạch, hơn nữa kiếm quang cũng soi tỏ mặt người, thanh âm lạnh băng của Bạch Lăng liền trở nên nhu hòa, có điều Bạch Lăng quả thật không hiểu tại sao công lực của Lục hoàng tử sao lạnh mạnh tới vậy, quả thật là bí hiểm, bởi theo như những gì Bạch Lăng được biết, Lục hoàng tử là một hài tử bị sinh non, hơn nữa từ khi sinh ra liền ngủ suốt bảy năm trời, bởi vậy chỉ với mười năm luyện võ công, sao nội lực có thể mạnh mẽ tới vậy? Hơn nữa, cơ thể thoạt nhìn hơi gầy, nhưng hoàn toàn không có sự yếu ớt của một người bị sinh thiếu tháng.
Có lẽ, Hoàng thượng đã ban cho Lục hoàng tử thứ thuốc bổ gì đó rất trân quý, có điều càng nghĩ Bạch Lăng càng không đoán ra, rốt cuộc trên đời này có loại dược liệu gì có thể khiến một đứa nhỏ ngủ suốt bảy năm trời tích tụ được công lực như hiện nay?
“Ngươi tại sao lại biết nơi này?” Thanh âm cất lên chính là của Thường Thiết, người thường đi theo Bạch Lăng.
“Vô tình biết”. Vu Tắc thay Vân Vũ Trạch trả lời. Ba người đi xuống gian mật thất, trong gian mật thất bỗng chốc trở nên chật chội vì nhiều người.
“Ồ”. Thường Thiết lấy ra mồi lửa, châm lại ngọn lửa trên giá cắm nến mà ban nãy y vừa thổi tắt, gian mật thất bỗng chốc sáng lên, khiến mọi người có thể nhìn thấy nhau, cẩn thận quan sát đối phương.
“Các ngươi là…?” Bạch Lăng đoán hai người đi theo Vân Vũ Trạch là người trong cung, có điều nhìn khí chất hai người đó không giống như là thuộc hạ, không tính đến Hắc y nam tử khuôn mặt nãy giờ vẫn lạnh băng, thiếu niên đi cùng Vân Vũ Trạch, xét về dung mạo hay khí độ đều chỉ kém Vân Vũ Trạch một chút mà thôi, dung mạo kiều mĩ, phong thái ung dung kia thật giống như được dạy dỗ từ nhỏ.
“Ta nhận ra hắn”. Thường Thiết chỉ vào Vân Tại Vũ nói, khẩu khí mang chút ý cười, trong mấy người đứng đây, có lẽ chỉ có Vân Vũ Trạch hiểu tại sao y nói như vậy.
“Ngươi nhận ra ta?” Vân Tại Vũ kinh ngạc chỉ vào mũi mình, sau đó lại ngây ngốc nói: “Có điều ta không biết ngươi a?” Vẻ mặt nghi hoặc xen lẫn ngạc nhiên nhìn vô cùng đáng yêu.
“Thảo dân tham kiến Ngũ điện hạ, Lục điện hạ”. Y không phải là Bạch Lăng, bởi vậy thái độ của y đối với hai vị điện hạ có phần cung kính, bởi vì y không phải người trong giang hồ, y chẳng qua chỉ là một kẻ không có gia đình, được người ta nhận vào làm thị vệ gác cổng mà thôi.
“Quả đúng là biết ta a, kỳ quái, ta chưa từng ra khỏi cung, sao có thể quen biết người trong giang hồ? chẳng lẽ ngươi đã từng vào cung? Hắc hắc, ngươi vào cung để ăn trộm a =.=!” Vân Tại Vũ nhìn Thường Thiết, cười như tiểu miêu tóm được điểm yếu của kẻ khác.
“Này…Ngũ hoàng tử thật biết đùa, mấy ai dám đùa với thiên? Thảo dân nào dám vào cung mà không được phép, kỳ thật, là do mười năm trước điện hạ từng ra khỏi cung, có lẽ điện hạ đã quên rồi…” Thường Thiết bẽn lẽn cười, y thật không biết nói sao cho phải, tuy rằng y chưa từng lẻn vào cung, nhưng cái người bên cạnh y thì đã từng, vậy nên y phải nói cẩn thận mới được, nhỡ cái đắc tội với cái kẻ cho hắn chỗ ăn chỗ ở thì phiền a.
“Thì ra là vậy, cách đây mười năm, đúng là chúng ta đã từng ra cung, có điều lại hồi cung ngay sau đó”. Vân Tại Vũ không nhắc tới việc, ngày đó, hắn là bị lôi cổ về cung, vì nói vậy xem chừng rất mất mặt, hơn nữa, lại còn chuyện ngày đó bọn hắn lấy đồ của người ta mà chưa trả tiền, thật hy vọng là người này không có thấy, đường đường là một hoàng tử, vậy mà cầm đồ của người ta không thèm trả tiền, thể diện hoàng gia bị bọn hắn phá hỏng hết, cho dù là lúc đó bọn hắn là không hiểu chuyện.
“Đúng vậy, hai vị điện hạ còn nhớ năm đó đòi lấy mứt quả của thảo dân mà không trả tiền không? ”
“Ngạch…” Thật là ghét của nào trời trao của đấy, Vân Tại Vũ thật là xấu hổ a, Vân Vũ Trạch hơi cau mày nhìn vào trong mật thất, tựa hồ không để ý tới cuộc nói chuyện vừa nãy.
“Ta còn nhớ rõ, người bán mứt quả trước kia là một lão nhân a, sao có thể là ngươi được? tuy rằng so với ta ngươi đúng là già, nhưng đâu đến nỗi là đầu bạc? ” Nghi hoặc nhìn Thường Thiết, Vân Tại Vũ không hay biết rằng ngoài Vân Vũ Trạch, thì những lời này của hắn đã đắc tội với ba người đứng đây. Bạch Lăng khuôn mặt vẫn lạnh lùng không đổi, âm thầm đánh giá Vu Tắc, còn Vu Tắc, khi nghe Vân Tại Vũ nói vậy, mi mắt liền khẽ nhưỡn lên, mắt lóe một tia sắc lẻm, nghĩ thầm: Chả lẽ hắn chê ta già? Dù sao ta quả thật có nhiều hơn hắn 10 tuổi, có điều hiện tại ta cũng chỉ mới 28 thôi, sao có thể gọi là già? Theo bản năng, Vu Tắc đưa tay lên sờ sờ mặt mình, đương nhiên hắn liền nhanh chóng buông tay xuống dưới, có điều động tác của Vu Tắc đều bị Bạch Lăng nhìn thấy (=.= anh đẹp mặt chưa!), khiến cho Bạch Lăng cố nén cười, tuy rằng Bạch Lăng cũng nghe thấy những lời Vân Tại Vũ nói, nhưng hắn không ngờ một người lãnh tình như vậy mà lại để ý.
“Thảo dân Bạch Lăng.” Đơn giản tự giới thiệu mình, tuy rằng khẩu khí không có sự cung kính như của Thường Thiết, tuy nhiên khẩu khí như thế này đã tốt hơn bình thường rất nhiều rồi, dù sao, vị thiếu niên dung mạo bất phàm này là huynh đệ của Vân Vũ Trạch, hơn nữa tình cảm hai người lại rất tốt.
“Vu Tắc ”. Nếu nói Bạch Lăng giới thiệu đơn giản, thì Vu Tắc lại còn giản lược hơn, dù sao hắn cũng biết thân phận của Bạch Lăng, nên không quá để tâm đề phòng, Vu Tắc rời lực chú ý từ Vân Tại Vũ sang phía Vân Vũ Trạch nãy giờ vẫn đứng trầm tư.
Chẳng lẽ có gì bất thường sao?
Mọi người trong mật thất hiện giờ lực chú ý đều đặt ở Vân Vũ Trạch, dường như bọn họ đã phát hiện ra Vân Vũ Trạch có chút trầm tư khác thường, mọi người đều im lặng chờ đợi.
Bạch Lăng tối qua cũng chưa từng nói cho Vân Vũ Trạch biết về nơi này, hắn không ngờ hôm nay Vân Vũ Trạch lại mang người tới, có điều, đây cũng không phải việc trọng yếu, việc quan trọng là những người này có thể phát hiện ra mật thất này, vậy có lẽ bọn họ sẽ biết một vài điều mà hắn không biết, hắn thật không giải thích được tại sao hai vị hoàng tử lại có mặt ở đây, tuy sự xuất hiện của Vân Vũ Trạch khiên bọn hắn rất vui mừng, có lẽ mục đích của bọn họ và bọn hắn đều giống nhau, là do huyết án cách đây mười năm.
“Nơi này, trước đây các ngươi có thay đổi gì không?” Vân Vũ Trạch không biết người tới đây gần nhất là nhóm người của Ảnh Đường, cho nên đối tượng mà Vân Vũ Trạch định hỏi chính là Bạch Lăng, nhất là, trong lúc nói chuyện, đôi mắt to tròn, ngăm đen sâu thăm thẳm của Vân Vũ Trạch chăm chú nhìn vào một túi hành lí được đặt ở trên bàn.
“Có”.Suy nghĩ một hồi, Bạch Lăng liền nói, quả thật hắn đúng là đã lấy một vật nơi đây, hắn nghĩ, nếu Vân Vũ Trạch đã phát hiện, vậy bọn hắn có giấu giếm cũng vô dụng, huống chi hắn không muốn nói dối Vân Vũ Trạch, vả lại thứ mà hắn cầm đi cũng đâu có tác dụng gì.
“Chúng ta cũng có thay đổi nơi đây”. Vu Tắc trả lời, hắn biết rằng Vân Vũ Trạch không biết rằng người của hắn đã từng tới nơi đây, hắn không biết Bạch Lăng thay đổi cái gì trong gian mật thất, nhưng hắn biết người của hắn đã thay đổi những gì nơi đây.
“Cái gì vậy?” Hai người đều nói rằng đã từng thay đổi nơi này, nó nghĩ, Vu Tắc có lẽ đã động vào khối thi thể, mà cái Bạch Lăng mang đi, chính là cái vật trong cái bao quần áo kia, cái vật đang liên tục kêu gọi nó, cái vật với hơi thở quen thuộc, tựa hồ như vốn thuộc về nó.
“Một khối thi thể”, Vu Tắc nói, khối thi thể kia có thể giúp bọn hắn tìm được manh mối, nên bọn hắn đã mang đi, hơn nữa, bọn hắn cũng không tìm thấy thứ gì đáng giá, chỉ có một chiếc giường bị rạch nát mà thôi.
“Xem ra các ngươi tới chậm sau ta một bước, mật thất này có lẽ ta là người đầu tiên tìm ra, thứ ta lấy đi là thứ mà thi thể đó cầm”. Nói xong, Bạch Lăng bước tới mở hành lí, lấy ra một tảng đá hình trái tim đưa ra trước mặt Vân Vũ Trạch.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía tay Bạch Lăng, thứ bọn họ nhìn thấy chẳng qua là một tảng đã mà thôi, có điều, hình dạng của tảng đá này… thật giống hình dạng của nội tạng, không chỉ hình dạng mà màu sắc cũng giống.
“Thứ này, cho ta đi”.
Vân Vũ Trạch vừa nhìn thấy tảng đá, tim nó liền đập thình thịch, đập liên hồi, ngay khi tới vùng đồng cỏ của ngoại ô này, nó đã cảm giác có gì đó không đúng lắm, nó cảm nhận thấy hơi thở của chính mình tại mật thất, nhưng hơi thở thật yếu ớt, so với hơi thở của một linh hồn còn yếu ớt hơn, làm nó tưởng nó cảm giác nhầm, có điều ngay khi bước vào căn mật thất, tim nó liền đập liên hồi, tựa hồ như có thứ gì đó đang réo gọi nó, có điều sự réo gọi thật yếu ớt, mơ hồ, thật khó xác định.
Thứ này, hẳn là của nó, có điều, trước giờ nó chưa từng nhìn thấy thứ này, nó trước kia làm gì có thứ này? Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.