Chương 62: Mỹ nhân kế
Băng Dữ Hỏa
07/11/2020
Hôm
sau trời vừa sáng, Lưu đại nhân đúng hẹn chờ ở thạch đình, trải bức họa
ra giả vờ mài mực vẽ tranh, trong lòng lại nôn nóng bất an, lo lắng mỹ
nhân kia quên lời hẹn, chốc lát lại e sợ mỹ nhân kia không có ý với
mình, tâm tư hoảng hốt, vẽ họa trông giống như vẽ bùa.
Đợi lúc lâu, nữ tử áo tím cũng tới, Lưu đại nhân làm bộ vùi đầu vẽ tranh, trên tay cầm bút đột nhiên cảm thấy nặng thêm trăm cân, trán dần rịn ra từng giọt mồ hôi lớn, không biết nên dừng bút nơi nào trên bức họa đây.
May mắn thay một cơn gió nhẹ thổi qua, khăn tay mỹ nhân bị thổi bay đến thạch bàn, Lưu đại nhân liền mượn cơ hội 'phát hiện' mỹ nhân đến, vội xoay người lại thở dài: "Vừa rồi chăm chú vẽ tranh, không biết cô nương đại giá quang lâm, thật là thất lễ."
Thanh Vũ làm bộ như cẩn thận xem xét bức họa của Lưu đại nhân, ngoài miệng tuy rằng chậc chậc khen ngợi, trong lòng lại thiếu chút nữa cười xòa, họa này cũng dám lấy ra cùng người khác luận bàn ư?
Thật sự là quá xấu hổ a...nàng lười lãng phí thời gian 'luận bàn' cùng Lưu đại nhân này, nói chuyện phiếm vài câu lập tức chuyển đề tài:
"Tiểu nữ và tiên sinh thật là hợp ý, lúc này sắc trời còn sớm, nhà tiểu nữ ngay tại chân núi, hay là thỉnh tiên sinh đến nhà tiểu nữ uống chén nước trà?"
Lưu đại nhân nghe vậy thiếu chút nữa cao hứng mà nhảy lên, trong lòng thầm tạ ơn trời giúp ta!
Giả bộ chối từ vài câu liền thu dọn dụng cụ vẽ tranh đi theo mỹ nhân xuống núi, vào một căn nhà tranh ngồi xuống.
Mỹ nhân bưng chén nước trà đưa cho hắn, sóng mắt đưa tình, Lưu đại nhân nhất thời hiểu ý, uống liền mấy ngụm nước trà nóng vào bụng thế mà chẳng thấy nóng chút nào, hai tay hắn dần dần không an phận, mỹ nhân vội nói:
"Đại nhân sao lại nóng vội như thế...chúng ta vừa xuống núi người đầy mô hôi, phòng sau đã chuẩn bị nước ấm, chi bằng đi tắm trước, nhất thời không nên vội..."
Lưu đại nhân trong lòng mừng rỡ, vội vàng đáp ứng ra phòng sau, đang định vào mộc bồn toan mở miệng gọi mỹ nhân vào tắm cùng thì bỗng mũi ngửi thấy mùi thơm lạ lùng, vừa định mở miệng hỏi thì thấy trước mắt toàn màu đen, trong nháy mắt liền hôn mê bất tỉnh.
Buổi trưa ngày hôm sau, Lưu phu nhân ở nhà bỗng nhận được tin nói lão gia nhà nàng xảy ra chuyện, kêu người nhanh chạy ra Phù Dung Hoa Lâu xem thử, Lưu phu nhân nghe ba từ Phù Dung Hoa có chút kinh ngạc, vợ chồng nàng ta thành thân hơn mười năm nay, cho tới bây giờ Lưu đại nhân luôn giữ mình trong sạch, cho dù có tà tâm cũng không dám làm càn, hôm nay sao lại đến nơi ấy?
Trong lòng nhủ thầm chẳng việc gì, phỏng chừng uống rượu không mang đủ tiền, cuối cùng mang theo gã sai vặt đi ra cửa.
Đến Phù Dung Hoa, thấy đường lớn đầy người chật như nêm cối, từng vòng từng vòng người ngóng cổ xem xem chỉ trỏ, mặt lộ vẻ châm biếm.
Lưu phu nhân nhướn cổ nhìn theo ánh mắt mọi người thì vừa thấy tình cảnh thiếu chút nữa té xỉu.
Lưu đại nhân toàn thân trần truồng bị treo trước cửa kỹ viện, trên người chi chít dấu son môi to nhỏ đủ màu đủ sắc, hai mắt khép hờ còn chép chép miệng, vừa nhìn đã biết say rượu chưa tỉnh, trên người không mang theo tiền nên bị người kỹ viện lột đồ treo trước cửa thị chúng.
Lưu phu nhân tức giận muốn ngất đi, cứng lưỡi không nói nên lời, chỉ có thể lấy tay chỉ vào Lưu lão gia, gã sai vặt kia hiểu ý, nhưng hắn có một mình không ai giúp đỡ, nếu mở dây thừng trói lão gia ra sẽ rơi thẳng xuống đất, đang vò đầu bứt tai tiến thoái lưỡng nan thì bỗng một đám hồng y quan sai chen vào đám người, cầm đầu là tên thái giám, theo sau là vài tên đới đao thị vệ cởi dây trói thả Lưu đại nhân xuống đất, trước mặt mọi người, thái giám mở ra cuộn vải chỉ vàng, cất cao giọng the thé nói: "Lưu Uy tiếp chỉ!"
Mọi người nghe thấy lời này vội quỳ xuống, Lưu phu nhân nơm nớp lo sợ đỡ lấy Lưu đại nhân còn đang say chưa tỉnh, lưng túa ra mồ hôi lạnh, không biết sao Hoàng thượng lại hay tin nhanh như vậy.
Nàng đâu biết rằng, hôm nay tính là mỗi ba ngày một lần lâm triều (quy định của Thái tử Huyền sau khi lên làm vua), triều đình bá quan đều đến đông đủ, chỉ có Lưu đại nhân là nghỉ không phép, lại không có công vụ bên ngoài, khiến Hoàng đế đợi ước chừng một canh giờ cũng không thấy bóng dáng, Thừa tướng sớm đã thu được tin tức, gian kỹ viện này là chỗ dựa của cùng phái quan viên với lão, nói cách khác cũng không dám đối đãi như vậy với Lại bộ Thượng thư.
Thừa tướng xem canh giờ đã muộn mới bước ra khỏi hàng tâu chuyện Lưu đại nhân dèm pha, đường đường là nhất phẩm quan to lại làm ra loại chuyện quả thực làm mất mặt triều đình, khiến Hoàng đế tức giận, Thái sư chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tự mình tấu thỉnh Hoàng thượng đưa Lưu đại nhân đi làm quan tây bắc biên thùy.
Lưu phu nhân nghe xong thánh chỉ tuyên thì kêu 'toang' một tiếng, đầu ngả ra đất, chết ngất nằm song song cùng lão gia trên mặt đất, nhìn hướng nào cũng như là một đôi 'đồng mệnh uyên ương', chỉ còn lại gã sai vặt hoang mang đến độ đầu đầy mồ hôi, không biết phải làm sao.
Thanh Vũ mang theo Lâm Lang ngồi ở gian tửu lâu tại Phù Dung Hoa, hôm này nàng cố ý xin Hoàng đế cho nghỉ, đặc biệt dẫn Lâm Lang đến đây xem trò hay, hai người dựa vào cửa sổ gian phòng nhìn xuống dưới lầu đầy biển người vây xem vợ chồng Lưu lão gia.
Lâm Lang cười càng thêm vui vẻ, không nghĩ Linh Phượng nhi này còn cao tay hơn cả nàng, nhưng vạn lần không nghĩ tới Hoàng đế lại điều Lưu đại nhân kia đi tây bắc làm quan, tưởng rằng chỉ phạt mấy tháng bổng lộc mà thôi, nếu hậu quả như thế thì trận này có vẻ hơi quá chăng?
Thanh Vũ rót thêm rượu cho Lâm Lang nói: "Hao tâm tổn trí làm gì? Do Lưu Uy Lưu đại nhân tự mình đánh vào thể diện Hoàng thượng, đâu can hệ gì tới chúng ta.
Nếu hắn thật sự giữ mình trong sạch thì đã không có sự này, huống hồ nếu sau lưng hắn không nói gì với phu nhân hắn thì một nữ nhân trong nhà làm sao biết việc gì trong triều mà thưa thốt?
Hắn không cho ta biết thì thôi, còn dám trước mặt phu nhân ta đấu võ mồm, cái này tự làm bậy thì tự chịu."
Lâm Lang bĩu môi, chuyện quan trường nàng không muốn hỏi tới, phụ thân và ngoại công cũng như thế, chuyện Thanh Vũ cũng thế, khó được lúc oan gia này nói ra với mình, cứ đơn giản ngồi một bên bồi nàng uống rượu, một ly lại một ly cho đến khi mặt trời hạ xuống đằng tây, hai người đều có men say, tửu lượng Lâm Lang không bằng Thanh Vũ, nhũn người nằm dài trên bàn.
Thanh Vũ nở nụ cười nhìn nàng hồi lâu, đứng lên tiêu sái đến bên nàng, đưa tay bế nàng lên, vừa ôm vừa cười nói:
"Còn dám tự xưng ngàn chén không say...mới có...có ba vò rượu đã không gượng dậy nổi rồi."
Lâm Lang ôm lấy nàng nói: "...Ai nói...ai nói ta say, ta...ta chỉ...chỉ kiểm tra...kiểm tra xem nàng có đùa giỡn ta hay không..."
Thanh Vũ cười hì hì, chân đá qua đá lại đi không vững, tựa vào trụ nói: "Thế ta...có đùa giỡn gì nàng không? Từ khi nàng chê ta không uống được rượu, về sau ta liền...mỗi ngày luyện, mỗi tháng luyện, luyện đến bây giờ mười người như nàng cũng không phải đối thủ của ta..."
Lâm Lang nghe vậy nở nụ cười, xoay người áp sát vào ngực Thanh Vũ, tay chạm vào môi nàng nói: "Nàng...thật yêu ta đến vậy sao?"
Thanh Vũ nghiêm mặt không hờn giận nói: "Cư...nhiên không tin ta à?"
Cúi đầu hôn Lâm Lang, hai người ngã ra đất quấn quít say mê lúc lâu mới buông tha nàng nói: "Giờ thì đã tin chưa..."
Lâm Lang hì hì cười đẩy nàng ra, hỏi: "Nàng thành thật khai báo xem, ngày hôm qua...ngày hôm qua có bị họ Lưu 'ăn đậu hũ' không đấy?"
Thanh Vũ che miệng nở nụ cười, trong đầu có chút mê muội, nằm ngửa người trên mặt đất nói:
"Họ Lưu kia nếu dám... chạm vào ta, lúc này chỉ sợ không phải đi tây bắc, mà là...mà là đi địa phủ rồi."
Lâm Lang nghe vậy mới vừa lòng nằm trên người nàng, mặt úp vào ngực nàng, ánh mắt ngượng ngùng thổ lộ:
"Đồ oan gia này...bất luận nàng là nam trang...hay nữ trang đều khiến thiên hạ tâm tư nổi loạn, hồn vía lên mây..."
Thanh Vũ nắm tay nàng đưa lên môi hôn:
"Nàng cũng thế...vừa gặp nàng làm hại ta ngày đêm mơ tưởng, còn mạo hiểm phạm tội tru di cửu tộc giả dạng nam nhân thi cử khảo công danh...Nếu một ngày nàng dám rời xa ta, ta chắc chắn...chắc chắn sẽ giết nàng."
Nói xong Thanh Vũ há miệng cắn nhẹ vào cổ tay nàng, Lâm Lang cười cười, nàng cảm thấy say, say rượu hay say tình, chỉ biết cất lời ngọt ngào này vào lòng, hai người ở trong phòng đánh một giấc, chờ cảm giác say đi qua, tỉnh lại vài phần mới đỡ nhau cùng trở về phủ.
Trở về phủ Thượng Thư lúc trời chạng vạng, Cửu gia thấy hai người đầy mùi rượu, đi đường lắc lư, vội vàng gọi nha hoàn đỡ hai người vào phòng, nhìn hai người say khướt lời nơi cổ họng muốn nói lại nuốt trở vào, đành chờ hai người tỉnh rượu rồi nói sau.
Ngủ thẳng giấc tới nửa đêm, bỗng Thanh Vũ đau nhức tỉnh lại, ngón tay út đau đớn tựa như bị dao cắt, Lâm Lang cũng bừng tỉnh dậy, đốt nến lên thì không thấy ngón tay có gì khác thường nhưng lại đau đớn vô cùng.
Thanh Vũ bị tra tấn rốt cuộc ngủ không được, nằm không được ngồi cũng không xong, chịu đau đớn đến khi bình minh thức giấc, sự đau đớn trên tay vẫn không giảm bớt, không biết làm sao chỉ nói Lâm Lang viết phương thuốc giảm đau, sau đó kêu gã sai vặt đi bốc thuốc thật nhanh, uống xong thuốc ngón tay đau nhức vẫn không giảm bớt ngược lại ngày càng nghiêm trọng, sau đó đau đớn đến mức Thanh Vũ nhắm thẳng tường đấm tới.
Lâm Lang đau lòng rơi nước mắt, nhưng vô kế khả thi, ngay cả Thanh Vũ cũng không biết sinh bệnh gì, đau đến mức cả ngày nàng chưa uống một giọt nước, nếu ngày mai vẫn đau như thế chỉ sợ phải chặt đứt ngón tay út này đi...
Lâm Lang nghe nàng nói vậy, đau lòng nhìn Thanh Vũ bị tra tấn không thành người mà nước mắt chảy xuống như mưa, hôm qua còn khỏe mạnh mà bỗng dưng hôm nay lại biến thành bộ dạng này, chẳng lẽ đã đắc tội với thần linh nào rồi?
Nghĩ đến đây, Lâm Lang vội vàng chạy đến hỏi Thanh Vũ ngẫm lại xem nhiều ngày qua có đụng chạm thần tiên ma quái nào không.
Thanh Vũ nhịn đau suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu, tục ngữ nói tay đứt ruột xót, bình thường nàng rất bình tĩnh, việc gì khó đều bình tĩnh ứng phó, nhưng sự tình này phát sinh trên người nàng làm nàng không thể trấn tĩnh nghĩ ra đối sách được, theo lý trong thân thể nàng có năm trăm năm công lực thì làm sao sinh bệnh được?
Trận bệnh này quả thật kỳ quái, không chừng có liên quan đến quỷ thần.
Thanh Vũ nắm ngón tay cắn răng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫy tay ngoắc Lâm Lang, Lâm Lang vội chạy nhanh tới bên giường ôm nàng vào lòng, nghe nàng thở hổn hển nói:
"Việc này e là không đơn giản, nếu ngộ nhỡ ta xảy ra chuyện gì, nàng...nàng phải ráng bảo trọng, đừng quá thương tâm..."
Nói chưa hoàn câu, Lâm Lang đã nổi giận: "Nàng nói mê sảng cái gì vậy! Nếu nàng có chuyện gì làm sao ta sống nổi. Nếu nàng thật sự lo lắng cho ta như lời nàng nói thì mau mau điều trị cho hết bệnh đi, bằng không chúng ta sẽ cùng nhau đến địa phủ làm đôi quỷ uyên ương!"
Thanh Vũ nghe lời nói này mà nước mắt rơi xuống, nắm tay Lâm Lang không biết nên nói gì. Cửu gia mang theo nhóm tôi tớ cúi đầu thở dài, đột nhiên, Ngũ Như Ý lên tiếng: "Cửu gia, không phải ông còn có việc muốn bẩm báo đại nhân sao?"
Cửu gia vội vàng ngẩng đầu, không biết Ngũ cô nương khi nào cũng vào phòng, trong lòng ôm tỳ bà, thản nhiên nói ra lời này giống như thuận miệng mà nói, lại cúi người nói với Thanh Vũ: "Đại nhân bảo trọng." sau đó liền rời khỏi phòng.
Lúc này Cửu gia mới hồi phục tinh thần, vốn việc này không quan hệ tới việc ốm đau của chủ tử, hắn định tạm gác lại chờ đại nhân khỏe mới bẩm báo sau, nhưng Ngũ Như Ý nhắc tới thì hắn đành phải bẩm báo:
"Bẩm đại nhân, lúc trước ngài từ Tê Hà trấn mang về đứa nhỏ thì ngày hôm trước đã qua đời, đại phu xem qua nói nguyên nhân do nội tạng, ngày hôm qua ta đã định bẩm báo ngài nhưng ngay lúc ngài và phu nhân đều say rượu, vừa rồi Ngũ cô nương không đề cập tới thì ta cũng suýt nữa quên."
Vừa nghe Thanh Vũ và Lâm Lang liền rùng mình, hai người liếc mắt nhìn nhau, trên mặt toát mồ hôi lạnh, xem ra nguyên nhân ngón tay này đau đớn nay đã tìm được rồi...
Đợi lúc lâu, nữ tử áo tím cũng tới, Lưu đại nhân làm bộ vùi đầu vẽ tranh, trên tay cầm bút đột nhiên cảm thấy nặng thêm trăm cân, trán dần rịn ra từng giọt mồ hôi lớn, không biết nên dừng bút nơi nào trên bức họa đây.
May mắn thay một cơn gió nhẹ thổi qua, khăn tay mỹ nhân bị thổi bay đến thạch bàn, Lưu đại nhân liền mượn cơ hội 'phát hiện' mỹ nhân đến, vội xoay người lại thở dài: "Vừa rồi chăm chú vẽ tranh, không biết cô nương đại giá quang lâm, thật là thất lễ."
Thanh Vũ làm bộ như cẩn thận xem xét bức họa của Lưu đại nhân, ngoài miệng tuy rằng chậc chậc khen ngợi, trong lòng lại thiếu chút nữa cười xòa, họa này cũng dám lấy ra cùng người khác luận bàn ư?
Thật sự là quá xấu hổ a...nàng lười lãng phí thời gian 'luận bàn' cùng Lưu đại nhân này, nói chuyện phiếm vài câu lập tức chuyển đề tài:
"Tiểu nữ và tiên sinh thật là hợp ý, lúc này sắc trời còn sớm, nhà tiểu nữ ngay tại chân núi, hay là thỉnh tiên sinh đến nhà tiểu nữ uống chén nước trà?"
Lưu đại nhân nghe vậy thiếu chút nữa cao hứng mà nhảy lên, trong lòng thầm tạ ơn trời giúp ta!
Giả bộ chối từ vài câu liền thu dọn dụng cụ vẽ tranh đi theo mỹ nhân xuống núi, vào một căn nhà tranh ngồi xuống.
Mỹ nhân bưng chén nước trà đưa cho hắn, sóng mắt đưa tình, Lưu đại nhân nhất thời hiểu ý, uống liền mấy ngụm nước trà nóng vào bụng thế mà chẳng thấy nóng chút nào, hai tay hắn dần dần không an phận, mỹ nhân vội nói:
"Đại nhân sao lại nóng vội như thế...chúng ta vừa xuống núi người đầy mô hôi, phòng sau đã chuẩn bị nước ấm, chi bằng đi tắm trước, nhất thời không nên vội..."
Lưu đại nhân trong lòng mừng rỡ, vội vàng đáp ứng ra phòng sau, đang định vào mộc bồn toan mở miệng gọi mỹ nhân vào tắm cùng thì bỗng mũi ngửi thấy mùi thơm lạ lùng, vừa định mở miệng hỏi thì thấy trước mắt toàn màu đen, trong nháy mắt liền hôn mê bất tỉnh.
Buổi trưa ngày hôm sau, Lưu phu nhân ở nhà bỗng nhận được tin nói lão gia nhà nàng xảy ra chuyện, kêu người nhanh chạy ra Phù Dung Hoa Lâu xem thử, Lưu phu nhân nghe ba từ Phù Dung Hoa có chút kinh ngạc, vợ chồng nàng ta thành thân hơn mười năm nay, cho tới bây giờ Lưu đại nhân luôn giữ mình trong sạch, cho dù có tà tâm cũng không dám làm càn, hôm nay sao lại đến nơi ấy?
Trong lòng nhủ thầm chẳng việc gì, phỏng chừng uống rượu không mang đủ tiền, cuối cùng mang theo gã sai vặt đi ra cửa.
Đến Phù Dung Hoa, thấy đường lớn đầy người chật như nêm cối, từng vòng từng vòng người ngóng cổ xem xem chỉ trỏ, mặt lộ vẻ châm biếm.
Lưu phu nhân nhướn cổ nhìn theo ánh mắt mọi người thì vừa thấy tình cảnh thiếu chút nữa té xỉu.
Lưu đại nhân toàn thân trần truồng bị treo trước cửa kỹ viện, trên người chi chít dấu son môi to nhỏ đủ màu đủ sắc, hai mắt khép hờ còn chép chép miệng, vừa nhìn đã biết say rượu chưa tỉnh, trên người không mang theo tiền nên bị người kỹ viện lột đồ treo trước cửa thị chúng.
Lưu phu nhân tức giận muốn ngất đi, cứng lưỡi không nói nên lời, chỉ có thể lấy tay chỉ vào Lưu lão gia, gã sai vặt kia hiểu ý, nhưng hắn có một mình không ai giúp đỡ, nếu mở dây thừng trói lão gia ra sẽ rơi thẳng xuống đất, đang vò đầu bứt tai tiến thoái lưỡng nan thì bỗng một đám hồng y quan sai chen vào đám người, cầm đầu là tên thái giám, theo sau là vài tên đới đao thị vệ cởi dây trói thả Lưu đại nhân xuống đất, trước mặt mọi người, thái giám mở ra cuộn vải chỉ vàng, cất cao giọng the thé nói: "Lưu Uy tiếp chỉ!"
Mọi người nghe thấy lời này vội quỳ xuống, Lưu phu nhân nơm nớp lo sợ đỡ lấy Lưu đại nhân còn đang say chưa tỉnh, lưng túa ra mồ hôi lạnh, không biết sao Hoàng thượng lại hay tin nhanh như vậy.
Nàng đâu biết rằng, hôm nay tính là mỗi ba ngày một lần lâm triều (quy định của Thái tử Huyền sau khi lên làm vua), triều đình bá quan đều đến đông đủ, chỉ có Lưu đại nhân là nghỉ không phép, lại không có công vụ bên ngoài, khiến Hoàng đế đợi ước chừng một canh giờ cũng không thấy bóng dáng, Thừa tướng sớm đã thu được tin tức, gian kỹ viện này là chỗ dựa của cùng phái quan viên với lão, nói cách khác cũng không dám đối đãi như vậy với Lại bộ Thượng thư.
Thừa tướng xem canh giờ đã muộn mới bước ra khỏi hàng tâu chuyện Lưu đại nhân dèm pha, đường đường là nhất phẩm quan to lại làm ra loại chuyện quả thực làm mất mặt triều đình, khiến Hoàng đế tức giận, Thái sư chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tự mình tấu thỉnh Hoàng thượng đưa Lưu đại nhân đi làm quan tây bắc biên thùy.
Lưu phu nhân nghe xong thánh chỉ tuyên thì kêu 'toang' một tiếng, đầu ngả ra đất, chết ngất nằm song song cùng lão gia trên mặt đất, nhìn hướng nào cũng như là một đôi 'đồng mệnh uyên ương', chỉ còn lại gã sai vặt hoang mang đến độ đầu đầy mồ hôi, không biết phải làm sao.
Thanh Vũ mang theo Lâm Lang ngồi ở gian tửu lâu tại Phù Dung Hoa, hôm này nàng cố ý xin Hoàng đế cho nghỉ, đặc biệt dẫn Lâm Lang đến đây xem trò hay, hai người dựa vào cửa sổ gian phòng nhìn xuống dưới lầu đầy biển người vây xem vợ chồng Lưu lão gia.
Lâm Lang cười càng thêm vui vẻ, không nghĩ Linh Phượng nhi này còn cao tay hơn cả nàng, nhưng vạn lần không nghĩ tới Hoàng đế lại điều Lưu đại nhân kia đi tây bắc làm quan, tưởng rằng chỉ phạt mấy tháng bổng lộc mà thôi, nếu hậu quả như thế thì trận này có vẻ hơi quá chăng?
Thanh Vũ rót thêm rượu cho Lâm Lang nói: "Hao tâm tổn trí làm gì? Do Lưu Uy Lưu đại nhân tự mình đánh vào thể diện Hoàng thượng, đâu can hệ gì tới chúng ta.
Nếu hắn thật sự giữ mình trong sạch thì đã không có sự này, huống hồ nếu sau lưng hắn không nói gì với phu nhân hắn thì một nữ nhân trong nhà làm sao biết việc gì trong triều mà thưa thốt?
Hắn không cho ta biết thì thôi, còn dám trước mặt phu nhân ta đấu võ mồm, cái này tự làm bậy thì tự chịu."
Lâm Lang bĩu môi, chuyện quan trường nàng không muốn hỏi tới, phụ thân và ngoại công cũng như thế, chuyện Thanh Vũ cũng thế, khó được lúc oan gia này nói ra với mình, cứ đơn giản ngồi một bên bồi nàng uống rượu, một ly lại một ly cho đến khi mặt trời hạ xuống đằng tây, hai người đều có men say, tửu lượng Lâm Lang không bằng Thanh Vũ, nhũn người nằm dài trên bàn.
Thanh Vũ nở nụ cười nhìn nàng hồi lâu, đứng lên tiêu sái đến bên nàng, đưa tay bế nàng lên, vừa ôm vừa cười nói:
"Còn dám tự xưng ngàn chén không say...mới có...có ba vò rượu đã không gượng dậy nổi rồi."
Lâm Lang ôm lấy nàng nói: "...Ai nói...ai nói ta say, ta...ta chỉ...chỉ kiểm tra...kiểm tra xem nàng có đùa giỡn ta hay không..."
Thanh Vũ cười hì hì, chân đá qua đá lại đi không vững, tựa vào trụ nói: "Thế ta...có đùa giỡn gì nàng không? Từ khi nàng chê ta không uống được rượu, về sau ta liền...mỗi ngày luyện, mỗi tháng luyện, luyện đến bây giờ mười người như nàng cũng không phải đối thủ của ta..."
Lâm Lang nghe vậy nở nụ cười, xoay người áp sát vào ngực Thanh Vũ, tay chạm vào môi nàng nói: "Nàng...thật yêu ta đến vậy sao?"
Thanh Vũ nghiêm mặt không hờn giận nói: "Cư...nhiên không tin ta à?"
Cúi đầu hôn Lâm Lang, hai người ngã ra đất quấn quít say mê lúc lâu mới buông tha nàng nói: "Giờ thì đã tin chưa..."
Lâm Lang hì hì cười đẩy nàng ra, hỏi: "Nàng thành thật khai báo xem, ngày hôm qua...ngày hôm qua có bị họ Lưu 'ăn đậu hũ' không đấy?"
Thanh Vũ che miệng nở nụ cười, trong đầu có chút mê muội, nằm ngửa người trên mặt đất nói:
"Họ Lưu kia nếu dám... chạm vào ta, lúc này chỉ sợ không phải đi tây bắc, mà là...mà là đi địa phủ rồi."
Lâm Lang nghe vậy mới vừa lòng nằm trên người nàng, mặt úp vào ngực nàng, ánh mắt ngượng ngùng thổ lộ:
"Đồ oan gia này...bất luận nàng là nam trang...hay nữ trang đều khiến thiên hạ tâm tư nổi loạn, hồn vía lên mây..."
Thanh Vũ nắm tay nàng đưa lên môi hôn:
"Nàng cũng thế...vừa gặp nàng làm hại ta ngày đêm mơ tưởng, còn mạo hiểm phạm tội tru di cửu tộc giả dạng nam nhân thi cử khảo công danh...Nếu một ngày nàng dám rời xa ta, ta chắc chắn...chắc chắn sẽ giết nàng."
Nói xong Thanh Vũ há miệng cắn nhẹ vào cổ tay nàng, Lâm Lang cười cười, nàng cảm thấy say, say rượu hay say tình, chỉ biết cất lời ngọt ngào này vào lòng, hai người ở trong phòng đánh một giấc, chờ cảm giác say đi qua, tỉnh lại vài phần mới đỡ nhau cùng trở về phủ.
Trở về phủ Thượng Thư lúc trời chạng vạng, Cửu gia thấy hai người đầy mùi rượu, đi đường lắc lư, vội vàng gọi nha hoàn đỡ hai người vào phòng, nhìn hai người say khướt lời nơi cổ họng muốn nói lại nuốt trở vào, đành chờ hai người tỉnh rượu rồi nói sau.
Ngủ thẳng giấc tới nửa đêm, bỗng Thanh Vũ đau nhức tỉnh lại, ngón tay út đau đớn tựa như bị dao cắt, Lâm Lang cũng bừng tỉnh dậy, đốt nến lên thì không thấy ngón tay có gì khác thường nhưng lại đau đớn vô cùng.
Thanh Vũ bị tra tấn rốt cuộc ngủ không được, nằm không được ngồi cũng không xong, chịu đau đớn đến khi bình minh thức giấc, sự đau đớn trên tay vẫn không giảm bớt, không biết làm sao chỉ nói Lâm Lang viết phương thuốc giảm đau, sau đó kêu gã sai vặt đi bốc thuốc thật nhanh, uống xong thuốc ngón tay đau nhức vẫn không giảm bớt ngược lại ngày càng nghiêm trọng, sau đó đau đớn đến mức Thanh Vũ nhắm thẳng tường đấm tới.
Lâm Lang đau lòng rơi nước mắt, nhưng vô kế khả thi, ngay cả Thanh Vũ cũng không biết sinh bệnh gì, đau đến mức cả ngày nàng chưa uống một giọt nước, nếu ngày mai vẫn đau như thế chỉ sợ phải chặt đứt ngón tay út này đi...
Lâm Lang nghe nàng nói vậy, đau lòng nhìn Thanh Vũ bị tra tấn không thành người mà nước mắt chảy xuống như mưa, hôm qua còn khỏe mạnh mà bỗng dưng hôm nay lại biến thành bộ dạng này, chẳng lẽ đã đắc tội với thần linh nào rồi?
Nghĩ đến đây, Lâm Lang vội vàng chạy đến hỏi Thanh Vũ ngẫm lại xem nhiều ngày qua có đụng chạm thần tiên ma quái nào không.
Thanh Vũ nhịn đau suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu, tục ngữ nói tay đứt ruột xót, bình thường nàng rất bình tĩnh, việc gì khó đều bình tĩnh ứng phó, nhưng sự tình này phát sinh trên người nàng làm nàng không thể trấn tĩnh nghĩ ra đối sách được, theo lý trong thân thể nàng có năm trăm năm công lực thì làm sao sinh bệnh được?
Trận bệnh này quả thật kỳ quái, không chừng có liên quan đến quỷ thần.
Thanh Vũ nắm ngón tay cắn răng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫy tay ngoắc Lâm Lang, Lâm Lang vội chạy nhanh tới bên giường ôm nàng vào lòng, nghe nàng thở hổn hển nói:
"Việc này e là không đơn giản, nếu ngộ nhỡ ta xảy ra chuyện gì, nàng...nàng phải ráng bảo trọng, đừng quá thương tâm..."
Nói chưa hoàn câu, Lâm Lang đã nổi giận: "Nàng nói mê sảng cái gì vậy! Nếu nàng có chuyện gì làm sao ta sống nổi. Nếu nàng thật sự lo lắng cho ta như lời nàng nói thì mau mau điều trị cho hết bệnh đi, bằng không chúng ta sẽ cùng nhau đến địa phủ làm đôi quỷ uyên ương!"
Thanh Vũ nghe lời nói này mà nước mắt rơi xuống, nắm tay Lâm Lang không biết nên nói gì. Cửu gia mang theo nhóm tôi tớ cúi đầu thở dài, đột nhiên, Ngũ Như Ý lên tiếng: "Cửu gia, không phải ông còn có việc muốn bẩm báo đại nhân sao?"
Cửu gia vội vàng ngẩng đầu, không biết Ngũ cô nương khi nào cũng vào phòng, trong lòng ôm tỳ bà, thản nhiên nói ra lời này giống như thuận miệng mà nói, lại cúi người nói với Thanh Vũ: "Đại nhân bảo trọng." sau đó liền rời khỏi phòng.
Lúc này Cửu gia mới hồi phục tinh thần, vốn việc này không quan hệ tới việc ốm đau của chủ tử, hắn định tạm gác lại chờ đại nhân khỏe mới bẩm báo sau, nhưng Ngũ Như Ý nhắc tới thì hắn đành phải bẩm báo:
"Bẩm đại nhân, lúc trước ngài từ Tê Hà trấn mang về đứa nhỏ thì ngày hôm trước đã qua đời, đại phu xem qua nói nguyên nhân do nội tạng, ngày hôm qua ta đã định bẩm báo ngài nhưng ngay lúc ngài và phu nhân đều say rượu, vừa rồi Ngũ cô nương không đề cập tới thì ta cũng suýt nữa quên."
Vừa nghe Thanh Vũ và Lâm Lang liền rùng mình, hai người liếc mắt nhìn nhau, trên mặt toát mồ hôi lạnh, xem ra nguyên nhân ngón tay này đau đớn nay đã tìm được rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.