Huyết Phượng Kỳ Duyên

Chương 122: Tìm người [Hạ]

Băng Dữ Hỏa

07/11/2020

Càng đi về phía tây sương mù phía trước càng ngày càng dày đặc, Hạo Nguyệt ôm theo tiên tử và Lâm Lang bay vào trong màn sương dày, nhìn kỹ, nguyên lai làn sương mù này là xuất phát từ một hồ nước có dương liễu rũ xuống, mặt nước sóng gợn lăn tăn.

Hạo Nguyệt đứng yên trên mép hồ, hững hờ dùng chân đá một hòn đá nhỏ bay vào nước, mặt hồ bị kích thích có hơi chấn động, phá vỡ sự yên tĩnh ở bốn phía, chỉ một thoáng từ giữa hồ truyền đến một tiếng đàn, thẳng hướng Hạo Nguyệt bắn tới, "Vụt ——" một tiếng, nhưng chỉ bay đến cách nàng ba thước đã bị hóa giải, từ giữa hồ lập tức truyền đến một chuỗi tiếng cười to, một bạch y thư sinh trong ngực ôm cầm nhảy lên tiến vào ven bờ hồ, hạ xuống đối diện Hạo Nguyệt, vuốt sợi râu đen bên mép nói: "Hồ Vân Lạc đã thật lâu không có cố nhân tới thăm, Cơ Hồng Ngọc, hôm nay ngọn gió nào đã đưa ngươi đến đây thế?"

Hạo Nguyệt nghe lời này có chút xúc động, hôm nay đi vội vàng nàng không kịp mang mặt nạ vẫn thường đeo khi ra ngoài, nghe ba chữ "Cơ Hồng Ngọc" khiến nàng hơi không thoải mái, lạnh lùng nói: "Cơ Hồng Ngọc đã chết từ lâu rồi, Âu Dương Vô Kỵ, ta hỏi ngươi, mới nãy Bồng Lai tam tiên có đi qua chỗ ngươi hay không?" Cầm tiên Âu Dương Vô Kỵ nghe vậy không khỏi có chút kinh ngạc, hắn ở trong hồ tâm tu hành quá lâu, chuyện phát sinh ở nhân gian cơ hồ không nắm rõ lắm, Cơ Hồng Ngọc thân là hồ tộc chi trưởng, sau lưng có lục vĩ thế mà cũng không thoát được thiên phạt sao? Lại cẩn thận nhìn hai người nữ tử được Hạo Nguyệt ôm theo bên cạnh, thần sắc hắn không khỏi run lên: "Bồng Lai tiên tử! Tiên tử vì sao cũng tới đây?" Lại nhìn hai mắt nàng đỏ bừng, bộ dạng như vừa khóc, trong lòng không khỏi sinh ra lo lắng, trước đó hắn đã từng được gặp tiên tử một lần, đối với tiên tử có loại hảo cảm không nói rõ được, lúc ấy tiên tử đang vì chuyện Kiếm hồn mà phiền não, thế là hắn liền chỉ điểm tiên tử đến mộ phần Hiên Viên lấy Thất Tuyệt Thiên Thư, không ngờ là đã hai mươi năm không gặp, hôm nay lại có thể gặp lại nàng ở hồ Vân Lạc.

Hạo Nguyệt thấy hai mắt Âu Dương Vô Kỵ cứ không ngừng nhìn về phía tiên tử, trong lòng nhất thời bốc lên một cỗ hỏa khí, giơ tay bắn ra hai đoạn lụa mỏng, trùng điệp đánh hai cái vào gò má Âu Dương Vô Kỵ, kiềm chế tức giận nói: "Lời ta hỏi ngươi có nghe thấy không hả!" Âu Dương Vô Kỵ còn chưa kịp phản ứng đã chịu hai cái đánh, người trước mặt này hiển nhiên tu vi cao hơn hắn không chỉ mấy tầng, trên mặt tuy là khinh thường lau đi khóe miệng, trong lòng cũng không dám lỗ mãng, hỏi: "Nếu ngươi đã không phải là Cơ Hồng Ngọc vậy ngươi là ai?"

Hạo Nguyệt đáp: "Yêu hoàng Hạo Nguyệt." Bốn chữ này vừa ra khỏi miệng, Âu Dương Vô Kỵ chỉ cảm thấy da đầu có chút tê rần, mặc dù hắn trường cư trong hồ Vân Lạc, lâu rồi không nghe đến sự tình ở nhân gian, nhưng chuyện về Bồng Lai tiên tử lại biết một chút, năm đó Hạo Nguyệt rầm rộ đón tiên tử đến Vọng Hải Các làm xôn xao cả tiên phàm lưỡng giới, chư tiên trên Bồng Lai đảo ngại Yêu hoàng thế lớn không dám làm gì, ngay cả tiên gia cũng không thể làm gì được hồ yêu kia, hắn chỉ là một tán tu nhỏ bé thì có thể làm được gì đây? Cho nên hơn mười năm qua Âu Dương Vô Kỵ một mực chờ ở hồ Vân Lạc hăng hái tu hành, mong một ngày nào đó có thể đoạt lại tiên tử về bên người, làm bạn bên cạnh dài lâu. Cho đến hôm nay đích thân thấy được Yêu hoàng kẻ đã "cưới" Bồng Lai tiên tử, Âu Dương Vô Kỵ mới minh bạch, chỉ sợ bản thân tu đến đèn cạn dầu thì hắn cũng không có cơ hội đoạt lại được tiên tử.

Đang lúc suy nghĩ trong đầu bay tán loạn, bỗng nhiên trên mặt lại bị đau nhức kịch liệt, Hạo Nguyệt lại dùng lụa mỏng hung hăng đánh hai gò má hắn một cái, lạnh lùng nói: "Ngươi bị điếc hay là bị câm? Ta hỏi ngươi vì sao không đáp?" Âu Dương Vô Kỵ tự xưng là tài tử phong lưu, đâu chịu nổi loại vũ nhục này? Huống chi còn ở ngay trước mặt tiên tử? Sống mũi thẳng tắp bị quất đến đỏ bừng, rất giống mũi sùi đỏ (mũi đỏ lên vì uống nhiều rượu), thấy tiên tử vừa rồi hai mắt vẫn còn đẫm lệ chớp mắt lại muốn bật cười, quay lưng đi cố nín cười, Âu Dương Vô Kỵ dùng cầm hất lụa mỏng ra, mắng: "Hồ yêu! Ngươi đừng khinh người quá đáng, ta không hề thấy tam tiên đến đây, ngươi đi nơi khác mà tìm!"

Vừa dứt lời, trên mặt lại bị quất mạnh, Hạo Nguyệt vẫn lạnh như băng nói: "Nếu ngươi nói láo thì sao?" Âu Dương Vô Kỵ tức giận khó mà bình tĩnh nói: "Hồ Vân Lạc quanh năm bị sương mù nồng đậm bao phủ, nếu có tiên gia đi qua nơi này sương mù sẽ tản đi, lúc ngươi đến có thấy sương mù bị tản ra không?"

"Việc này hình như không có." Hạo Nguyệt bình tĩnh nói, tay vừa đưa ra hung ác quất lên mặt hắn một cái nói: "Vậy cảm ơn ngươi nha." Trên khuôn mặt Âu Dương Vô Kỵ hiện lên từng lằn đỏ, suýt chút nữa tức muốn bể phổi, một mạch xông thẳng lên đầu, "A ——" quát to một tiếng như sấm, thân hình thoắt cái tiến vào ngôi đình giữa hồ, trong đình ở bốn hướng đông tây nam bắc đều có bày biện bốn thiết cầm, hai tay Âu Dương Vô Kỵ gảy bốn sợi dây đàn tựa như kéo loạn, tiếng đàn bắn ra bốn phía như vạn tiễn cùng phát, Hạo Nguyệt lập tức thi pháp biến ra một vòng bình chướng đem tiên tử và Lâm Lang bảo hộ ở giữa, thân hình hóa thành một đạo yêu quang bắn vào trong đình, mượn thanh hồng kiếm kia của tiên tử một kiếm chém xuống chặt đứt hai tay của Âu Dương Vô Kỵ đang đặt trên đàn, tiếng kêu thê thảm làm cho cả nước hồ cũng lay động, tiên tử bịt chặt lỗ tai, nhưng tiếng chửi rủa của Âu Dương Vô Kỵ vẫn truyền vào trong tai: "Ta cùng ngươi không oán không cừu lại bị ngươi đùa bỡn như thế, hồ yêu nhà ngươi có chết cũng không yên đâu! Cho dù xuống địa phủ cũng sẽ bị phanh thây! Vĩnh viễn không thoát thân được!" Lời này từng chữ xuyên thẳng vào trái tim tiên tử, bởi vì một câu nói vô tình của mình mà hại chết hai vị tiên trưởng, oan gia này ngày càng tạo nhiều nghiệp chướng hơn, sau này nên thu thập thế nào đây!

Tâm đang trải qua dày vò, lại nghe thanh âm Hạo Nguyệt từ giữa hồ truyền đến: "Ngươi mà cũng xem như vô tội ư? Năm đó ngươi xui khiến người hai phái chính tà đi Tu Di phong đòi ma thai, làm hại mấy chục nhân mạng chết thảm, hại song thân Huyết Phượng Hoàng lâm nạn, bây giờ vợ ta vì bảo vệ một mạng của Huyết Phượng Hoàng mà vô tình dẫn ta tới nơi này, đây cũng là số trời, trong cõi u minh tự có thiên định, đôi tay này của ngươi cũng coi là vì Huyết Phượng Hoàng mà đứt, xem như ngươi cũng không chịu thiệt thòi, ngươi nói có đúng không?"

"Ngươi... ngươi..." Âu Dương Vô Kỵ bị nàng nói đến á khẩu không trả lời được, nửa ngày chợt nhớ tới chuyện này: "Ngươi vì sao biết được nhiều như vậy? Chẳng lẽ... ngươi chính là Cơ Hồng..." Lời nói còn chưa ra hết, lòng bàn tay Hạo Nguyệt hiện lên một đạo tử quang, Âu Dương Vô Kỵ thấy rõ rành rành, đó là quang mang Tử Kim toa phát ra, chỉ thấy trước mắt lóe lên, trong miệng lập tức truyền đến một cỗ đau nhức kịch liệt, "Lách cách!" một tiếng, thì thấy nửa đầu lưỡi của mình từ trong miệng rơi ra, tiếng gào thê lương lần nữa vang vọng cả hồ Vân Lạc, Hạo Nguyệt liếc hắn một cái nói: "Ta không muốn từ miệng ngoại nhân nghe thấy ba chữ kia." Quay người ung dung đi tới trước mặt tiên tử và Lâm Lang, nhìn tiên tử khẽ cười nói: "Bây giờ nàng lại muốn gạt ta đi đến nơi nào nữa?" Tiên tử nghiêng mặt không biết trả lời thế nào, Lâm Lang mạnh mẽ nhìn nàng, cố gắng nói thành câu: "Tóm lại... ba vị tiên trưởng đúng là đi hướng Tây, chúng ta không biết rốt cuộc bọn họ đi chỗ nào ở phía Tây, tự ngươi đi loạn... tại sao còn trách chúng ta?"

Giá mà nàng không nói lời nào thì tốt, Hạo Nguyệt lấy tay rút kiếm thẳng hướng gân chân trái nàng cắt đứt, Lâm Lang cơ hồ cắn môi đến chảy máu, Hạo Nguyệt mỉm cười nói với nàng: "Ngươi bây giờ chỉ còn lại cánh tay trái, nếu còn tiếp tục gạt ta lần nữa thì chỉ còn lại một cái đầu thôi đấy. Sao nào? Vẫn tiếp tục đi hướng Tây sao?" Tiên tử đau lòng muốn ngất đi, nửa tựa vào cái cây ở một bên, hai mắt ngơ ngác nhìn phía trước, Lâm Lang thấy tiên tử đã nói không ra lời, đành phải cứng rắn gật đầu nói: "Ngươi cứ chạy theo hướng Tây là được! Cùng lắm thì... ta đem cái đầu này bồi ngươi!"



Hạo Nguyệt nghe vậy không khỏi cười lên ha hả: "Nha đầu ngươi như vậy, trách không được Huyết Phượng Hoàng lại thích ngươi đến thế, tính tình này thật bướng bỉnh đến đáng yêu, được, ta liền tiếp tục chơi với ngươi." Hai mắt kìm không được nhìn về phía tiên tử, ngồi xổm xuống cẩn thận ôm lấy nàng, tóm lấy tay Lâm Lang tiếp tục hướng phía Tây lao đi.

Yêu quang hạ xuống trước một tòa lâu vũ nằm trên vách núi, tòa lâu vũ này được xây rất kỳ diệu, treo ở bên ngoài vách núi, phía dưới cũng không có vật chống đỡ, trên đỉnh lâu cắm một lá cờ cũ rất lớn, trên đó viết một chữ "Tửu" to bằng cái đấu. Hạo Nguyệt mắt nhìn bảng hiệu được sơn màu vàng treo trước cửa, ba chữ "Túy Tiên lâu" được viết theo kiểu chữ cổ tựa như rồng bay phượng múa, bên trong lâu truyền đến từng trận tiếng ồn ào của đám người say bí tỉ.

Hạo Nguyệt kéo tiên tử và Lâm Lang tiến vào trong lâu, chỉ thấy trong lâu ca múa không ngừng nghỉ, cảnh tượng như ở Tửu Trì - Nhục Lâm*, tựa chốn tầm hoan của nhân gian, chẳng qua là khách nhân ở đây lại có chút cổ cổ quái quái, có người trên đầu mọc ra hai cái tai mèo, có người miệng so với mỏ chim còn nhọn hơn, có người mắt lóe ra kim quang, còn có hai tay giống như cậy gậy trúc dài nhỏ; tiên tử và Lâm Lang còn đang cảm thấy hiếm lạ, chợt nghe thanh âm một nữ tử từ trên lầu các truyền đến nói: "Ôi —— hôm nay là ngày lành tháng tốt gì sao? Thế mà có khách quý như thế tới Túy Tiên lâu!" Vừa dứt lời, trong mũi ngửi được một làn gió thơm, một nữ tử yêu diễm từ lầu các phía trên trượt xuống, ngã thẳng vào trong ngực Hạo Nguyệt, ôm cổ nàng làm nũng nói: "Hồ ly đề tử* nhà ngươi, bao lâu rồi không đến gặp ta hả? Nghe nói ngươi đã đem tỷ tỷ không biết tốt xấu của ngươi, rắc ——" tay làm động tác xoay một vòng ở cổ, tiếp lấy lại ôm sát cổ nàng cười nói: "Ta còn nghe nói ngươi đón một nữ tiên trên Bồng Lai đảo về Đà Long đảo, có chuyện này không? Đúng hay không?" Hạo Nguyệt nhìn nàng mặt không đổi sắc "Ừ" một tiếng, sắc mặt nữ tử bỗng nhiên thay đổi bất thường, hung hăng nện bờ vai nàng mắng: "Ngươi là đồ đĩ hồ ly lẳng lơ! Trước kia ngươi ở trên giường ta luôn nói thích nhất là ta, tại sao quay đầu liền muốn người khác! Ta đánh chết ngươi cái đồ vô lương tâm!"

(*đề tử: đồ đĩ. Tiếng chửi con gái thời xưa.)

Tiên tử nghe lời nói này tức giận đến dưới chân hơi lảo đảo, Hạo Nguyệt vội vàng đỡ được nàng, quay đầu không kiên nhẫn đẩy nữ tử kia ra, nói: "Chớ lấy bộ dáng này ra với ta! Ta hỏi ngươi, ba lão gia hỏa Bồng Lai đảo có đi qua nơi này không?"

Tửu Nương lão bản của Túy Tiên lâu buôn bán quán rượu đã gần hai ngàn năm, trời sinh tính tình phóng đãng không bị trói buộc, tiên phàm lưỡng giới có không ít tiên linh thần tiên ma quái đều là ân khách của nàng, Cơ Hạo Nguyệt càng là người trong lòng nàng coi trọng ngày ngày tháng tháng tưởng niệm, từ khi Hạo Nguyệt bị thân tỷ tỷ của nàng Cơ Hồng Ngọc dẫn người khóa lại trong Tỏa Yêu tháp về sau nàng cả ngày cơm nước ăn không vào, chỉ mong oan gia đĩ hồ ly này sớm được thấy ánh mặt trời, không ngờ đoạn thời gian trước nghe nói Hạo Nguyệt đã sớm thoát khỏi Tỏa Yêu tháp, còn giết chết Cơ Hồng Ngọc rửa sạch nỗi hổ thẹn cũ, vốn cho rằng hồ ly lẳng lơ này chẳng mấy chốc sẽ tìm đến mình, cùng mình ngày ngày ở Tửu Trì - Nhục Lâm này khoái hoạt, thật không ngờ lại một khoảng thời gian sau truyền đến tin nàng và Bồng Lai tiên tử trường cư ở Đà Long đảo, Tửu Nương dù nghĩ mãi vẫn không rõ, theo như tính tình của Hạo Nguyệt sao có thể vì một nữ tử mà tính toán dài lâu? Hồ ly lẳng lơ này gặp được người có mỹ mạo bất luận nam hay nữ đều sẽ không buông tha, gần vạn năm qua đều như thế, sao lại thoắt cái liền đổi tính vậy chứ? Huống hồ nàng coi như thật dự định cùng người nào đó thành thật ở chung cả đời, nhưng thế nào cũng không tới lượt nữ tiên không quản việc đời này a? Trước kia nàng vẫn thường hay nói, ghét nhất là đám tiên nhân thần giới kia một bộ diện mạo ngu như heo, thực sự không có lý nào sẽ bỗng nhiên thích một tán tiên được.

Tửu Nương trái lo phải nghĩ tổng cũng không thông, lại nhìn Hạo Nguyệt trước mắt, mặc dù cùng đĩ hồ ly lúc trước giống nhau như đúc, lại luôn cảm thấy có chút không thích hợp lắm ở đâu đó, ánh mắt nàng nhìn nữ tiên bên cạnh rõ ràng khác hẳn Hạo Nguyệt trước kia, Tửu Nương suy nghĩ nửa ngày, hướng Hạo Nguyệt nghiêm mặt nói: "Ngươi đang muốn tìm tam tiên Phúc Lộc Thọ của Bồng Lai đảo sao? Ba lão gia hỏa kia luôn nói rượu ở chỗ ta có mùi vị son phấn, chưa từng đến Túy Tiên lâu của ta, ngươi tìm nhầm chỗ rồi."

Hạo Nguyệt liếc nàng một chút, quay người đang muốn đi ra ngoài, chợt nghe phía sau vang lên giọng nói của một hán tử say sượu: "Cơ Hồng Ngọc, không phải ngươi đã chết rồi sao? Tại sao còn êm đẹp đứng nơi này? Không phải là muốn đến Túy Tiên lâu này tìm chút mới lạ chứ, để gia gia tới tiếp ngươi nhé?"

Hạo Nguyệt chậm rãi xoay người lại, thì thấy kẻ nói chuyện không phải ai khác, chính là Túy La Hán Mặc Giới, còn là người năm đó tham gia tìm ma thai ở trên Tu Di phong, Hạo Nguyệt kìm lòng không đặng cười lên ha hả, nào ngờ trong cõi u minh này thật tự có định số, nàng không muốn tự tìm vận đen, những người này lại một người tiếp một người tự mình đưa tới cửa...

--------------------------------------------

*Tửu Trì - Nhục Lâm: hồ rượu rừng thịt. Một trong những hình thức giải trí nổi tiếng nhất của Trụ Vương nhà Thương. Nhà vua sai người xây một cái ao đổ đầy rượu vào gọi là Tửu Trì, nướng thịt treo lên cây nhiều đến nỗi mặt trời chiếu không lọt gọi là Nhục Lâm làm nơi hưởng lạc cùng thê thiếp. Về sau đây đã trở thành ẩn dụ cho cuộc sống vương giả xa hoa trụy lạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Huyết Phượng Kỳ Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook