Chương 127: Yêu lang
Băng Dữ Hỏa
07/11/2020
Thịt
dê nướng vàng óng ánh, rượu quỳnh tương* sóng sánh thơm ngát bốn bề, Kim Liên cùng Kim Văn Hổ đã lâu lắm rồi không được ăn uống thoải mái như
hôm nay, ăn nhiều đến cái bụng tròn xoe, uống nhiều đến đầu váng mắt
hoa, một chén kim trản trước mặt hóa thành hai.
(*quỳnh tương: tên một loại rượu quý)
A Cốt đêm nay lại có chút rón ra rón rén, Dưa Cáp Mật tiểu thư bảo nàng ngồi bên cạnh, không ngừng châm rượu gắp đồ ăn cho nàng, nhưng nha đầu ngốc này lại không chút nào cảm kích, cứ nhìn về phía Kim Liên như muốn đi qua, Kim Văn Hổ nhìn ra Dưa Cáp Mật tiểu thư có chút mất hứng, lặng lẽ dùng khuỷu tay huých Kim Liên, Kim Liên nhất thời hiểu ý, nấc một cái nói với A Cốt: "Ngươi...... Đêm nay...... Đêm nay hảo hảo bồi Dưa Cáp Mật tiểu thư, không được lại đây, có nghe thấy không?" A Cốt nghe vậy lông mi ánh mắt nhất thời cúi xuống, Kim Liên thấy thế quát lớn: "Không được buồn!" A Cốt thân mình run lên vội xốc lại tinh thần, chỉ nghe Kim Liên say khướt phân phó: "Cười lên cái coi--" A Cốt liền cong lên khóe miệng, tuy rằng nhìn như đang cười nhưng nụ cười kia quả thực so với khóc còn khó coi hơn, trong lòng Kim Văn Hổ ẩn ẩn có chút không được tự nhiên.
Dưa Cáp Mật tiểu thư nhận ra nữ tử tinh anh này cư nhiên đối với Kim Liên nói gì nghe nấy, quả thực giống như từng trải qua huấn luyện, trong lòng không khỏi ngày càng hứng thú với A Cốt, lặng lẽ qua hỏi Kim Liên: "Nàng ấy là gì của cô? Sao lại nghe lời cô như thế?" Kim Liên say khướt nói: "Nàng ấy hả? Nàng là do ta nhặt được ven đường......" Dưa Cáp Mật tiểu thư không khỏi có chút kinh ngạc: "Nhặt được á? Thế nàng bị người ta vứt bỏ bên ngoài sao?" Kim Liên lắc lắc đầu: "Ngày ấy ta cùng mẹ ta......Ứcc! Hai chúng ta đi qua một cánh rừng, thấy nàng ngơ ngác ngồi xổm ven đường, nhất thời...... Ứcc! Nhất thời trỗi lên hảo tâm, cho nàng miếng thịt sườn thế là nàng, nàng liền...... Nàng liền đi theo chúng ta không rời....."
"Nguyên lai là như vậy......" Dưa Cáp Mật tiểu thư tự nhủ, tiếp đó mọi người lại uống tiếp không ít rượu, một đám đều say ngã nghiêng ngã ngửa, mẹ con Kim Liên cũng bắt đầu ngà ngà say, Dưa Cáp Mật tiểu thư thấy thời cơ đã tới, quyết định ngửa bài với hai mẹ con: "Thưa hai vị phường chủ, nay các người đã làm xong xiêm y cho ta, mặt khác ta còn muốn mang theo cả A Cốt về Tây Vực, chỉ cần các người đáp ứng, ta không chỉ để lại cho các người năm trăm lượng bạc trắng mà ngay cả mười kiện hàng hóa trong xe ngựa ở hậu viện cũng sẽ là của các người."
Mẹ con nhà Kim Liên tuy rằng đã say đến mờ mắt nhưng chỉ cần nghe nhắc tới Tiền thì thần trí lập tức khôi phục lại ngay, Kim Liên nghe nàng nói muốn mang cả A Cốt theo, trong lòng nhất thời có chút do dự, A Cốt tuy rằng ngớ ngẩn nhưng dù sao đã ở bên nhau nhiều ngày như vậy, nay thiếu đi nàng dĩ nhiên trong lòng phải có luyến tiếc.
Kim Văn Hổ thì lại khác, bà ta sớm đã muốn thoát khỏi nha đầu ngốc kia, huống hồ còn đổi lấy được nhiều thứ tốt như vậy. Mắt thấy nữ nhi do do dự dự, Kim Văn Hổ nhanh chân kéo nàng ra một góc nói nhỏ: "Con còn ở đó nghĩ ngợi cái gì! Nay vừa có bạc lại còn tiễn bước được Tiểu Bạch si ngốc kia đi, chẳng lẽ còn muốn nuôi nó đến hết đời hay sao?!"
Kim Liên ôm lấy hai tay không hé răng, trên mặt vẫn không chút nào lung lay, Kim Văn Hổ biết nàng luyến tiếc A Cốt, vòng vo đảo mắt, lại khuyên nhủ: "Cho dù con có giữ nó lại bên người thì thế nào? Nha đầu kia xinh xắn, đi đứng linh động, còn có thể làm con vui vẻ, nhưng chung quy vẫn là ngốc tử không phải sao? Vừa nuôi ăn nuôi mặc còn nuôi ở, con có nhiều tiền như vậy nuôi nó sao? Nếu con thực sự muốn tốt cho nó thì hãy để nó cùng Dưa Cáp Mật về Tây Vực, ngày ngày có rượu cùng đồ ăn ngon, nào giống như đi theo chúng ta? Ăn không đủ no mặc không đủ ấm, đi đến đâu cũng không tránh khỏi kết cục đi lừa người, nếu ngày nào đó chạy chậm một chút chân bị đánh gãy, con nhẫn tâm nhìn thấy nó như vậy sao?"
Một phen khuyên nhủ này quả nhiên hiệu quả, Kim Liên bất đắc dĩ nhìn bà ta một cái, mím môi, trở lại trước mặt Dưa Cáp Mật tiểu thư nói: "Có phải ta giao A Cốt cho cô thì cô sẽ giữ lời hứa?" Dưa Cáp Mật tiểu thư ngửa mặt lên nói: "Đúng vậy." Kim Liên không khỏi nhìn về A Cốt, chỉ thấy đôi mắt nàng thẳng tắp nhìn mình, ánh mắt kia nào phải ánh mắt của một nữ tử trưởng thành? Rõ ràng là ánh mắt của một con thú nhỏ bị bỏ rơi, càng làm Kim Liên không thể yên lòng, nàng nhanh chóng dời mắt: "Được rồi...... Sau này A Cốt xin nhờ Dưa Cáp Mật tiểu thư chiếu cố cho......Cô phải cam đoan là đối tốt với nàng, không để nàng bị đói, bị lạnh, cũng không được làm cho nàng buồn......" Dưa Cáp Mật tiểu thư thấy nàng đáp ứng mình, vui mừng đến níu lấy tay A Cốt, cười một ngụm đáp: "Đó là đương nhiên! Về sau nàng chính là hảo tỷ muội bên cạnh ta, ta nhất định sẽ đối tốt với nàng!"
Kim Liên hít một hơi thật sâu, nàng cũng không biết vì sao trong lòng ẩn ẩn có chút đau đớn, giống như mất đi một thứ gì đó cực kỳ trân quý, khó chịu muốn chết đi được, chỉ là một nha đầu ngốc thôi mà......Vì sao mình phải để ý như vậy?
Cuối cùng, Dưa Cáp Mật nắm lấy A Cốt hướng hai mẹ con Kim Liên nói: "Thế nhé, giờ ta muốn mang nàng cùng trở về phòng nghỉ ngơi, nhị vị xin cứ tự nhiên, đây là tiền thù lao của các người, đúng rồi, xe ngựa ở ngay trong hậu viện, các người ăn uống xong là có thể dắt đi, ta đã dặn dò người trông cửa rồi, xin thất bồi."
Dưa Cáp Mật tiểu thư không giữ lễ nghĩa như nữ tử Trung Nguyên, toan dắt A Cốt cao hứng phấn chấn trở về phòng, A Cốt lại thẳng tắp nhìn Kim Liên, như thế nào cũng không chịu cùng nàng rời đi, Dưa Cáp Mật tiểu thư kéo vài cái không lay chuyển được nàng chút nào, trên mặt lại có chút không vui, gọi Kim Liên: "Cô mau làm cho nàng nghe theo lời ta đi!"
Kim Liên bất đắc dĩ hướng A Cốt phân phó: "Ngoan ngoãn nghe lời Dưa Cáp Mật tiểu thư đi, về sau nàng chính là hảo tỷ muội của ngươi, không được chọc giận nàng." A Cốt vẫn ngơ ngác nhìn Kim Liên, Dưa Cáp Mật tiểu thư lại thử kéo nàng, lần này rốt cục nàng cũng khẽ động, A Cốt một đường bị Dưa Cáp Mật tiểu thư kéo vào khuê phòng vẫn nhìn theo Kim Liên không chớp mắt, cửa phòng "Rầm!" một tiếng đóng chặt, trong phòng rất nhanh sáng lên ánh nến.
Không biết vì sao, Kim Liên đột nhiên rất muốn uống rượu, thân thủ kéo một vò rượu, bật nắp, ùng ục uống một ngụm to. Kim Văn Hổ nhìn ánh đèn leo lắt trong phòng nọ, sờ cằm nhẹ giọng cảm thán: "Nghe nói bọn người Tây Vực đa số đều không câu nệ tiểu tiết, A Cốt như thế này...... Chỉ sợ là sẽ thất thân."
"Thất thân" hai chữ giống như xỏ xuyên qua não, tuy rằng Kim Văn Hổ chỉ tùy tiện nói, nhưng vò rượu trong tay Kim Liên không biết vì sao lại rơi xuống dập nát, nàng lấy tay chống đầu trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên đứng dậy đi về hướng hậu viện, thanh âm nặng nề nói: "Chúng ta đi xem thử hàng hóa trên xe ngựa, đừng để cho nữ tử Tây Vực kia qua mặt." Kim Văn Hổ nhanh tay xé một chân dê, đi theo Kim Liên.
Nói về A Cốt bên này, sau khi Dưa Cáp Mật tiểu thư đem nàng vào khuê phòng liền khẩn cấp đẩy nàng lên giường, nhưng A Cốt lại có ý định cùng nàng đối nghịch, không để nàng ta toại nguyện, hai người ở trong phòng giống như mèo vờn chuột đuổi quanh cái bàn không ngừng, Dưa Cáp Mật tiểu thư đuổi theo thở hồng hộc, ở đầu bàn bên này hướng nàng nói: "Ngươi! Ngươi đã quên vừa rồi tỷ tỷ ngươi đã phân phó ngươi thế nào sao?" Kim Liên lúc này không có ở đây, nha đầu ngốc này không bị ai quản thúc, lời Kim Liên dặn nàng đã quăng ra sau đầu, không cam lòng yếu thế đáp: "Quên rồi!" câu này chọc Dưa Cáp Mật tiểu thư tức bay màu, đảo mắt bỗng nhiên nhớ tới trong phòng còn có vài vò rượu nho thượng hạng, chỉ cần chuốc say cô bé ngốc nghếch này thì không phải mình muốn làm gì thì làm sao? (Sâu: Ừ, dễ ăn lắm, dòng thứ lưu manh )
Vì thế, trong nháy mắt nàng ta đã thay đổi sắc mặt, từ trong góc ôm ra vò rượu cười dỗ dành A Cốt: "Thôi thôi được rồi, chúng ta không 'chơi' trò ngủ nữa, giờ chúng ta 'chơi' trò uống rượu được không?" Vừa nói một bên mở nắp ra, trong phòng nhất thời lan tỏa mùi rượu. A Cốt dùng sức khịt khịt cái mũi, mùi rượu này quả thực mau chóng dụ được con Sâu rượu tham ăn trong bụng nàng! Nàng nhịn không được chậm rãi đi qua, tiếp nhận vò rượu ôm vào trong ngực mạnh dạn ực một mồm to, một bên uống một bên há miệng "khà khà" ngây ngô cười, bất quá trong chốc lát vò rượu đã sạch bách, nhìn thấy Dưa Cáp Mật tiểu thư đã kinh hồn táng đảm nhưng nha đầu ngốc này cư nhiên một chút men say cũng không thấy, "hì hì" ngây ngô cười chủ động lắc lắc tay nàng, xem ra vò rượu kia chưa đủ làm cho nàng đã thèm, còn phải quất thêm vài vò nữa mới được, Dưa Cáp Mật tiểu thư nổi lên ác tâm, lại từ trong góc lấy ra thêm ba vò rượu ngon, bật tung cả ba nắp, nha đầu ngốc lúc này lại giống như chị ong nâu trông thấy mật hoa, ôm lấy vò rượu uống hết vò này tới vò khác, ba vò rượu ngon đảo mắt đã nằm trong bụng nàng, Dưa Cáp Mật tiểu thư khẩn trương nhìn nàng, giây lát qua đi, A Cốt bỗng nhiên nấc cụt đỏ mặt nhìn nàng, Dưa Cáp Mật tiểu thư bị hết hồn, vẻ mặt cùng dáng điệu say sưa quên lối về của nha đầu ngốc này thật khiến người......khiến người sợ hãi, đột nhiên, chỉ nghe nàng phát ra "Há há há" ba tiếng ngây ngô cười, tự mình chủ động nằm ngã lên giường ngủ ngon ơ, Dưa Cáp Mật tiểu thư cuối cùng mới an lòng.
Lặng lẽ kề sát vào mới thấy, nha đầu kia tuy bị ngớ ngẩn, nhưng bộ dạng này thật sự là bộ dạng khiến nữ nhân cũng phải tim đập không thôi, mái tóc bạc kia đẹp tựa nữ thần ánh trăng, trước kia còn tưởng rằng nàng nhuộm tóc, nhưng nhìn gần mới biết đây là màu tóc vốn có của nàng. Dưa Cáp Mật tiểu thư nhẹ vỗ về tóc A Cốt, chậm rãi phục trên thân thể nàng, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua khuôn mặt nàng, nha đầu ngốc này ngốc đến đáng yêu, đang ngủ mà môi còn hé ra mấp máy như hồi tưởng về rượu ngon ban nãy, thật cẩn thận nâng mặt nàng lên, từ lông mi nàng nhẹ nhàng hôn đến cổ, thân mình dần bắt đầu trở nên khô nóng, không nhịn được cuồng vọng làm càn, bắt đầu sờ soạng quanh thân nàng, đột nhiên, hai tay đụng đến trên đầu lại chạm phải một đôi tai lông lá xù xì, Dưa Cáp Mật tiểu thư kỳ quái giương mắt nhìn, vừa thấy thiếu chút nữa cả kinh hồn phi thiên ngoại, trên đầu A Cốt cư nhiên dài ra hai cái tai sói lông xù tuyết trắng, Dưa Cáp Mật tiểu thư nhảy dựng lên như tên bắn, lại thấy dưới thân nàng có một cái đuôi sói tuyết trắng ngoe nguẩy ngay mép giường. (Sâu: Tắt nắng nha HoneyBitch, hihi )
"Ááá--" tiếng thét chói tai làm bừng tỉnh tất cả mọi người còn đang ngủ say ở yến hội, Dưa Cáp Mật tiểu thư phá cửa chạy ra, vừa chạy vừa hô to "Có yêu quái!" mọi người mở to mắt nhập nhèm say lờ đờ đứng dậy, đến khi nghe rõ Dưa Cáp Mật tiểu thư kêu to cái gì thì trên người không khỏi toát mồ hôi lạnh, đều rút ra binh khí vọt vào khuê phòng của nàng. A Cốt lúc này cũng đã bị tiếng gào bừng tỉnh, nàng mơ mơ màng màng mở to mắt, trước mắt đã thấy vô số ánh chớp chói mắt do binh khí phản xạ, trong thân thể theo bản năng cảm giác không ổn, nàng hít hà vài cái hóa thành bạch lang lao ra khỏi đám người như điện xẹt chạy về hướng Kim Liên.
Giờ này khắc này Kim Liên cùng Kim Văn Hổ đang kiểm kê hàng hóa trên xe ngựa, phía sau xa xa truyền đến tiếng gào "Có yêu quái", một đám người tay cầm đuốc cùng binh khí đang chạy vội tới bên này, "rầm!" một thanh âm vang lên, trên xe ngựa giống như có cái gì trắng trắng lủi lên, hai mẹ con cũng không để ý nhiều, lúc này hai người chỉ nhìn nhau liếc mắt một cái, có khi nào Dưa Cáp Mật tiểu thư kia muốn bội ước không? Cố ý nói có yêu quái gì đó hòng đoạt lại xe ngựa cũng nên? Lúc này xe ngựa còn chưa có ngựa kéo, hai người căn bản không kịp nghĩ nhiều, xoay người nhảy lên trước xe ngựa, kéo xe lao ra cửa sau chạy như điên, nhưng mà hai nữ nhân làm sao chạy trốn khỏi một đám hán tử Tây Vực được đây? Huống hồ còn phải kéo theo một xe đầy ắp hàng hóa? Mắt thấy đám người kia sắp đuổi kịp, đột nhiên từ trong thùng xe nhảy ra một người đứng giữa hai mẹ con, Kim Liên cùng Kim Văn Hổ nhất thời giảm đi không ít áp lực trên người, ba người song song kéo xe ngựa xông thẳng về phía trước, đến khi nhìn lại, kẻ kéo xe ở giữa cư nhiên là kẻ đã bán cho người khác, A Cốt, lại nhìn lên đầu nàng, hai cái tai sói tuyết trắng dựng thẳng đứng, phía sau còn có cái đuôi sói tuyết trắng, hồi đầu nhìn hai mẹ con cười "hì hì" hai tiếng ngây ngô, Kim Liên cùng Kim Văn Hổ cả kinh tay chân đều bắt đầu bủn rủn, thân mình ngả nghiêng ra sau "rầm rầm" hai tiếng ngã vào trong xe bị dọa hôn mê bất tỉnh, A Cốt kéo xe ngựa nhanh như gió phóng về ngoại ô trấn nhỏ.
(*quỳnh tương: tên một loại rượu quý)
A Cốt đêm nay lại có chút rón ra rón rén, Dưa Cáp Mật tiểu thư bảo nàng ngồi bên cạnh, không ngừng châm rượu gắp đồ ăn cho nàng, nhưng nha đầu ngốc này lại không chút nào cảm kích, cứ nhìn về phía Kim Liên như muốn đi qua, Kim Văn Hổ nhìn ra Dưa Cáp Mật tiểu thư có chút mất hứng, lặng lẽ dùng khuỷu tay huých Kim Liên, Kim Liên nhất thời hiểu ý, nấc một cái nói với A Cốt: "Ngươi...... Đêm nay...... Đêm nay hảo hảo bồi Dưa Cáp Mật tiểu thư, không được lại đây, có nghe thấy không?" A Cốt nghe vậy lông mi ánh mắt nhất thời cúi xuống, Kim Liên thấy thế quát lớn: "Không được buồn!" A Cốt thân mình run lên vội xốc lại tinh thần, chỉ nghe Kim Liên say khướt phân phó: "Cười lên cái coi--" A Cốt liền cong lên khóe miệng, tuy rằng nhìn như đang cười nhưng nụ cười kia quả thực so với khóc còn khó coi hơn, trong lòng Kim Văn Hổ ẩn ẩn có chút không được tự nhiên.
Dưa Cáp Mật tiểu thư nhận ra nữ tử tinh anh này cư nhiên đối với Kim Liên nói gì nghe nấy, quả thực giống như từng trải qua huấn luyện, trong lòng không khỏi ngày càng hứng thú với A Cốt, lặng lẽ qua hỏi Kim Liên: "Nàng ấy là gì của cô? Sao lại nghe lời cô như thế?" Kim Liên say khướt nói: "Nàng ấy hả? Nàng là do ta nhặt được ven đường......" Dưa Cáp Mật tiểu thư không khỏi có chút kinh ngạc: "Nhặt được á? Thế nàng bị người ta vứt bỏ bên ngoài sao?" Kim Liên lắc lắc đầu: "Ngày ấy ta cùng mẹ ta......Ứcc! Hai chúng ta đi qua một cánh rừng, thấy nàng ngơ ngác ngồi xổm ven đường, nhất thời...... Ứcc! Nhất thời trỗi lên hảo tâm, cho nàng miếng thịt sườn thế là nàng, nàng liền...... Nàng liền đi theo chúng ta không rời....."
"Nguyên lai là như vậy......" Dưa Cáp Mật tiểu thư tự nhủ, tiếp đó mọi người lại uống tiếp không ít rượu, một đám đều say ngã nghiêng ngã ngửa, mẹ con Kim Liên cũng bắt đầu ngà ngà say, Dưa Cáp Mật tiểu thư thấy thời cơ đã tới, quyết định ngửa bài với hai mẹ con: "Thưa hai vị phường chủ, nay các người đã làm xong xiêm y cho ta, mặt khác ta còn muốn mang theo cả A Cốt về Tây Vực, chỉ cần các người đáp ứng, ta không chỉ để lại cho các người năm trăm lượng bạc trắng mà ngay cả mười kiện hàng hóa trong xe ngựa ở hậu viện cũng sẽ là của các người."
Mẹ con nhà Kim Liên tuy rằng đã say đến mờ mắt nhưng chỉ cần nghe nhắc tới Tiền thì thần trí lập tức khôi phục lại ngay, Kim Liên nghe nàng nói muốn mang cả A Cốt theo, trong lòng nhất thời có chút do dự, A Cốt tuy rằng ngớ ngẩn nhưng dù sao đã ở bên nhau nhiều ngày như vậy, nay thiếu đi nàng dĩ nhiên trong lòng phải có luyến tiếc.
Kim Văn Hổ thì lại khác, bà ta sớm đã muốn thoát khỏi nha đầu ngốc kia, huống hồ còn đổi lấy được nhiều thứ tốt như vậy. Mắt thấy nữ nhi do do dự dự, Kim Văn Hổ nhanh chân kéo nàng ra một góc nói nhỏ: "Con còn ở đó nghĩ ngợi cái gì! Nay vừa có bạc lại còn tiễn bước được Tiểu Bạch si ngốc kia đi, chẳng lẽ còn muốn nuôi nó đến hết đời hay sao?!"
Kim Liên ôm lấy hai tay không hé răng, trên mặt vẫn không chút nào lung lay, Kim Văn Hổ biết nàng luyến tiếc A Cốt, vòng vo đảo mắt, lại khuyên nhủ: "Cho dù con có giữ nó lại bên người thì thế nào? Nha đầu kia xinh xắn, đi đứng linh động, còn có thể làm con vui vẻ, nhưng chung quy vẫn là ngốc tử không phải sao? Vừa nuôi ăn nuôi mặc còn nuôi ở, con có nhiều tiền như vậy nuôi nó sao? Nếu con thực sự muốn tốt cho nó thì hãy để nó cùng Dưa Cáp Mật về Tây Vực, ngày ngày có rượu cùng đồ ăn ngon, nào giống như đi theo chúng ta? Ăn không đủ no mặc không đủ ấm, đi đến đâu cũng không tránh khỏi kết cục đi lừa người, nếu ngày nào đó chạy chậm một chút chân bị đánh gãy, con nhẫn tâm nhìn thấy nó như vậy sao?"
Một phen khuyên nhủ này quả nhiên hiệu quả, Kim Liên bất đắc dĩ nhìn bà ta một cái, mím môi, trở lại trước mặt Dưa Cáp Mật tiểu thư nói: "Có phải ta giao A Cốt cho cô thì cô sẽ giữ lời hứa?" Dưa Cáp Mật tiểu thư ngửa mặt lên nói: "Đúng vậy." Kim Liên không khỏi nhìn về A Cốt, chỉ thấy đôi mắt nàng thẳng tắp nhìn mình, ánh mắt kia nào phải ánh mắt của một nữ tử trưởng thành? Rõ ràng là ánh mắt của một con thú nhỏ bị bỏ rơi, càng làm Kim Liên không thể yên lòng, nàng nhanh chóng dời mắt: "Được rồi...... Sau này A Cốt xin nhờ Dưa Cáp Mật tiểu thư chiếu cố cho......Cô phải cam đoan là đối tốt với nàng, không để nàng bị đói, bị lạnh, cũng không được làm cho nàng buồn......" Dưa Cáp Mật tiểu thư thấy nàng đáp ứng mình, vui mừng đến níu lấy tay A Cốt, cười một ngụm đáp: "Đó là đương nhiên! Về sau nàng chính là hảo tỷ muội bên cạnh ta, ta nhất định sẽ đối tốt với nàng!"
Kim Liên hít một hơi thật sâu, nàng cũng không biết vì sao trong lòng ẩn ẩn có chút đau đớn, giống như mất đi một thứ gì đó cực kỳ trân quý, khó chịu muốn chết đi được, chỉ là một nha đầu ngốc thôi mà......Vì sao mình phải để ý như vậy?
Cuối cùng, Dưa Cáp Mật nắm lấy A Cốt hướng hai mẹ con Kim Liên nói: "Thế nhé, giờ ta muốn mang nàng cùng trở về phòng nghỉ ngơi, nhị vị xin cứ tự nhiên, đây là tiền thù lao của các người, đúng rồi, xe ngựa ở ngay trong hậu viện, các người ăn uống xong là có thể dắt đi, ta đã dặn dò người trông cửa rồi, xin thất bồi."
Dưa Cáp Mật tiểu thư không giữ lễ nghĩa như nữ tử Trung Nguyên, toan dắt A Cốt cao hứng phấn chấn trở về phòng, A Cốt lại thẳng tắp nhìn Kim Liên, như thế nào cũng không chịu cùng nàng rời đi, Dưa Cáp Mật tiểu thư kéo vài cái không lay chuyển được nàng chút nào, trên mặt lại có chút không vui, gọi Kim Liên: "Cô mau làm cho nàng nghe theo lời ta đi!"
Kim Liên bất đắc dĩ hướng A Cốt phân phó: "Ngoan ngoãn nghe lời Dưa Cáp Mật tiểu thư đi, về sau nàng chính là hảo tỷ muội của ngươi, không được chọc giận nàng." A Cốt vẫn ngơ ngác nhìn Kim Liên, Dưa Cáp Mật tiểu thư lại thử kéo nàng, lần này rốt cục nàng cũng khẽ động, A Cốt một đường bị Dưa Cáp Mật tiểu thư kéo vào khuê phòng vẫn nhìn theo Kim Liên không chớp mắt, cửa phòng "Rầm!" một tiếng đóng chặt, trong phòng rất nhanh sáng lên ánh nến.
Không biết vì sao, Kim Liên đột nhiên rất muốn uống rượu, thân thủ kéo một vò rượu, bật nắp, ùng ục uống một ngụm to. Kim Văn Hổ nhìn ánh đèn leo lắt trong phòng nọ, sờ cằm nhẹ giọng cảm thán: "Nghe nói bọn người Tây Vực đa số đều không câu nệ tiểu tiết, A Cốt như thế này...... Chỉ sợ là sẽ thất thân."
"Thất thân" hai chữ giống như xỏ xuyên qua não, tuy rằng Kim Văn Hổ chỉ tùy tiện nói, nhưng vò rượu trong tay Kim Liên không biết vì sao lại rơi xuống dập nát, nàng lấy tay chống đầu trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên đứng dậy đi về hướng hậu viện, thanh âm nặng nề nói: "Chúng ta đi xem thử hàng hóa trên xe ngựa, đừng để cho nữ tử Tây Vực kia qua mặt." Kim Văn Hổ nhanh tay xé một chân dê, đi theo Kim Liên.
Nói về A Cốt bên này, sau khi Dưa Cáp Mật tiểu thư đem nàng vào khuê phòng liền khẩn cấp đẩy nàng lên giường, nhưng A Cốt lại có ý định cùng nàng đối nghịch, không để nàng ta toại nguyện, hai người ở trong phòng giống như mèo vờn chuột đuổi quanh cái bàn không ngừng, Dưa Cáp Mật tiểu thư đuổi theo thở hồng hộc, ở đầu bàn bên này hướng nàng nói: "Ngươi! Ngươi đã quên vừa rồi tỷ tỷ ngươi đã phân phó ngươi thế nào sao?" Kim Liên lúc này không có ở đây, nha đầu ngốc này không bị ai quản thúc, lời Kim Liên dặn nàng đã quăng ra sau đầu, không cam lòng yếu thế đáp: "Quên rồi!" câu này chọc Dưa Cáp Mật tiểu thư tức bay màu, đảo mắt bỗng nhiên nhớ tới trong phòng còn có vài vò rượu nho thượng hạng, chỉ cần chuốc say cô bé ngốc nghếch này thì không phải mình muốn làm gì thì làm sao? (Sâu: Ừ, dễ ăn lắm, dòng thứ lưu manh )
Vì thế, trong nháy mắt nàng ta đã thay đổi sắc mặt, từ trong góc ôm ra vò rượu cười dỗ dành A Cốt: "Thôi thôi được rồi, chúng ta không 'chơi' trò ngủ nữa, giờ chúng ta 'chơi' trò uống rượu được không?" Vừa nói một bên mở nắp ra, trong phòng nhất thời lan tỏa mùi rượu. A Cốt dùng sức khịt khịt cái mũi, mùi rượu này quả thực mau chóng dụ được con Sâu rượu tham ăn trong bụng nàng! Nàng nhịn không được chậm rãi đi qua, tiếp nhận vò rượu ôm vào trong ngực mạnh dạn ực một mồm to, một bên uống một bên há miệng "khà khà" ngây ngô cười, bất quá trong chốc lát vò rượu đã sạch bách, nhìn thấy Dưa Cáp Mật tiểu thư đã kinh hồn táng đảm nhưng nha đầu ngốc này cư nhiên một chút men say cũng không thấy, "hì hì" ngây ngô cười chủ động lắc lắc tay nàng, xem ra vò rượu kia chưa đủ làm cho nàng đã thèm, còn phải quất thêm vài vò nữa mới được, Dưa Cáp Mật tiểu thư nổi lên ác tâm, lại từ trong góc lấy ra thêm ba vò rượu ngon, bật tung cả ba nắp, nha đầu ngốc lúc này lại giống như chị ong nâu trông thấy mật hoa, ôm lấy vò rượu uống hết vò này tới vò khác, ba vò rượu ngon đảo mắt đã nằm trong bụng nàng, Dưa Cáp Mật tiểu thư khẩn trương nhìn nàng, giây lát qua đi, A Cốt bỗng nhiên nấc cụt đỏ mặt nhìn nàng, Dưa Cáp Mật tiểu thư bị hết hồn, vẻ mặt cùng dáng điệu say sưa quên lối về của nha đầu ngốc này thật khiến người......khiến người sợ hãi, đột nhiên, chỉ nghe nàng phát ra "Há há há" ba tiếng ngây ngô cười, tự mình chủ động nằm ngã lên giường ngủ ngon ơ, Dưa Cáp Mật tiểu thư cuối cùng mới an lòng.
Lặng lẽ kề sát vào mới thấy, nha đầu kia tuy bị ngớ ngẩn, nhưng bộ dạng này thật sự là bộ dạng khiến nữ nhân cũng phải tim đập không thôi, mái tóc bạc kia đẹp tựa nữ thần ánh trăng, trước kia còn tưởng rằng nàng nhuộm tóc, nhưng nhìn gần mới biết đây là màu tóc vốn có của nàng. Dưa Cáp Mật tiểu thư nhẹ vỗ về tóc A Cốt, chậm rãi phục trên thân thể nàng, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua khuôn mặt nàng, nha đầu ngốc này ngốc đến đáng yêu, đang ngủ mà môi còn hé ra mấp máy như hồi tưởng về rượu ngon ban nãy, thật cẩn thận nâng mặt nàng lên, từ lông mi nàng nhẹ nhàng hôn đến cổ, thân mình dần bắt đầu trở nên khô nóng, không nhịn được cuồng vọng làm càn, bắt đầu sờ soạng quanh thân nàng, đột nhiên, hai tay đụng đến trên đầu lại chạm phải một đôi tai lông lá xù xì, Dưa Cáp Mật tiểu thư kỳ quái giương mắt nhìn, vừa thấy thiếu chút nữa cả kinh hồn phi thiên ngoại, trên đầu A Cốt cư nhiên dài ra hai cái tai sói lông xù tuyết trắng, Dưa Cáp Mật tiểu thư nhảy dựng lên như tên bắn, lại thấy dưới thân nàng có một cái đuôi sói tuyết trắng ngoe nguẩy ngay mép giường. (Sâu: Tắt nắng nha HoneyBitch, hihi )
"Ááá--" tiếng thét chói tai làm bừng tỉnh tất cả mọi người còn đang ngủ say ở yến hội, Dưa Cáp Mật tiểu thư phá cửa chạy ra, vừa chạy vừa hô to "Có yêu quái!" mọi người mở to mắt nhập nhèm say lờ đờ đứng dậy, đến khi nghe rõ Dưa Cáp Mật tiểu thư kêu to cái gì thì trên người không khỏi toát mồ hôi lạnh, đều rút ra binh khí vọt vào khuê phòng của nàng. A Cốt lúc này cũng đã bị tiếng gào bừng tỉnh, nàng mơ mơ màng màng mở to mắt, trước mắt đã thấy vô số ánh chớp chói mắt do binh khí phản xạ, trong thân thể theo bản năng cảm giác không ổn, nàng hít hà vài cái hóa thành bạch lang lao ra khỏi đám người như điện xẹt chạy về hướng Kim Liên.
Giờ này khắc này Kim Liên cùng Kim Văn Hổ đang kiểm kê hàng hóa trên xe ngựa, phía sau xa xa truyền đến tiếng gào "Có yêu quái", một đám người tay cầm đuốc cùng binh khí đang chạy vội tới bên này, "rầm!" một thanh âm vang lên, trên xe ngựa giống như có cái gì trắng trắng lủi lên, hai mẹ con cũng không để ý nhiều, lúc này hai người chỉ nhìn nhau liếc mắt một cái, có khi nào Dưa Cáp Mật tiểu thư kia muốn bội ước không? Cố ý nói có yêu quái gì đó hòng đoạt lại xe ngựa cũng nên? Lúc này xe ngựa còn chưa có ngựa kéo, hai người căn bản không kịp nghĩ nhiều, xoay người nhảy lên trước xe ngựa, kéo xe lao ra cửa sau chạy như điên, nhưng mà hai nữ nhân làm sao chạy trốn khỏi một đám hán tử Tây Vực được đây? Huống hồ còn phải kéo theo một xe đầy ắp hàng hóa? Mắt thấy đám người kia sắp đuổi kịp, đột nhiên từ trong thùng xe nhảy ra một người đứng giữa hai mẹ con, Kim Liên cùng Kim Văn Hổ nhất thời giảm đi không ít áp lực trên người, ba người song song kéo xe ngựa xông thẳng về phía trước, đến khi nhìn lại, kẻ kéo xe ở giữa cư nhiên là kẻ đã bán cho người khác, A Cốt, lại nhìn lên đầu nàng, hai cái tai sói tuyết trắng dựng thẳng đứng, phía sau còn có cái đuôi sói tuyết trắng, hồi đầu nhìn hai mẹ con cười "hì hì" hai tiếng ngây ngô, Kim Liên cùng Kim Văn Hổ cả kinh tay chân đều bắt đầu bủn rủn, thân mình ngả nghiêng ra sau "rầm rầm" hai tiếng ngã vào trong xe bị dọa hôn mê bất tỉnh, A Cốt kéo xe ngựa nhanh như gió phóng về ngoại ô trấn nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.