Chương 16
Akame Hell
15/06/2015
Các nàng đi lòng vòng quanh phủ được một thời gian thì bắt đầu thấy mỏi chân. Bỗng Kiều tuyết hét lên cảnh báo Huyết Tử:
"Cẩn thận"
Tuy nhiên đã quá muộn. Huyết Tử dẫm vào viên đá dưới chân và ngã chúi về phía trước hứa hẹn một màn đáp đất đầy hứa hẹn. Bỗng từ đâu, một cánh ray rắn chắc ấm áp luồn qua eo nàng, đỡ nàng.
Kiều Tuyết trố mắt. Lại trò gì nữa đây?
"Thả ra được chưa?"
Giọng thâm trầm lạnh lẽo của Huyết Tử vang lên cắt đứt mạch cảm xúc của mọi người. Người con trai ấy giật mình bỏ nàng ra.
"Tử Tử! Không sao chứ?"
Kiều Tuyết tiến đến, giọng đầy lo lắng.
"Không sao"
Huyết Tử cười khiến ai đó đỏ mặt.
"Ngươi là ai?"
Huyết Tử quay sang phía chàng trai vừa cứu mình.
"Người qua đường thôi"
Chàng trai ấy nở nụ cười tươi như hoa. Kiều Tuyết nhíu mày. Nàng ghét con trai. Mà ghét trên cả là cái loại không nghiêm túc này. Nhận thấy điều đó trong đôi mắt Kiều Tuyết, Huyết Tử nhanh chóng đưa lời đề nghị chấm dứt cuộc chạm mặt đầy lãng mạn này:
"Vậy thôi chúng ta đi"- Nói rồi nàng kéo tay Kiều Tuyết đi. Tuy nhiên có một tiếng nói làm các nàng chợt khựng lại.
"Không có đến một câu cảm ơn sao? Đến cẩu còn biết trả ơn đó"
Câu nói mang hàm ý châm chọc này theo gió đến tai hai nàng kích hoạt cơn thịnh nộ của Kiều Tuyết cùng hàn khí lạnh lẽo của Huyết Tử. Kiều Tuyết quay phắt lại, cố kòm nén tữ giận mà nói bằng giọng bình thường nhất có thể, nàng hỏi:
"Ta nhờ ngươi giúp sao?"
Bây giờ nàng mới nhận ra người nói lũ nãy không phải là nam nhân kia mà là một nam nhân khác vừa bước tới. Hắn mặc bộ lam y. Dáng vóc chuẩn, cao, khuân mặt có thể xếp vào hàng mĩ nam hiếm có. Nhưng mà rất tiếc loại này nàng cũng không vừa mắt.
"Ngươi vừa phải thôi. Nếu không phải nhờ đệ đệ ta thì bạn ngươi ngã lâu rồi"- Tên nam nhân đó chẳng phải là loại vừa, cãi lại.
"Liên quan tới ngươi à đồ lắm chuyện"- Nhưng nếu nghĩ nàng là loại vừa hơn thì đúng là một sai lầm nghiêm trọng.
"Thế cũng đâu có liên quan tới ngươi à đồ nhiều chuyện"
"Đó là bạn ta"
"Thì đó là đệ đệ ta"
"Con trai không được chấp con gái. Đồ hèn"
"Được giúp đỡ mà không xin lỗi. Đồ vô duyên"
"Ừ thì ta vô duyên đấy còn hơn cái đồ hèn hèn hèn hèn..."
Cứ thế hai bên đôi co không dứt. Hai người là nguyên nhân chính gây ra chuyện thì bị hai nhân vật phụ cho ra dìa
"Thôi nào Tuyết Tuyết cậu trông như con nít ba tuổi ấy"
Quá đủ cho cái lỗ tai của Huyết Tử, nàng đành xông vào can ngăn.
"Ca ca! Đệ. cũng thấy vậy đó. Ca ca y hệt trẻ con"
Phía bên kia cũng phải ra ngăn cản.
"Hừ...."
"Huyết Tử!"- Nam nhân ấy gọi.
Kiều Tuyết cùng Huyết Tử giật mình.
"Sao ngươi biết tên ta?"- Huyết Tử đề phòng.
"Ta là Thượng Quan Phong"- chàng trai ấy nói.
"Ta không quen"
"Cẩn thận"
Tuy nhiên đã quá muộn. Huyết Tử dẫm vào viên đá dưới chân và ngã chúi về phía trước hứa hẹn một màn đáp đất đầy hứa hẹn. Bỗng từ đâu, một cánh ray rắn chắc ấm áp luồn qua eo nàng, đỡ nàng.
Kiều Tuyết trố mắt. Lại trò gì nữa đây?
"Thả ra được chưa?"
Giọng thâm trầm lạnh lẽo của Huyết Tử vang lên cắt đứt mạch cảm xúc của mọi người. Người con trai ấy giật mình bỏ nàng ra.
"Tử Tử! Không sao chứ?"
Kiều Tuyết tiến đến, giọng đầy lo lắng.
"Không sao"
Huyết Tử cười khiến ai đó đỏ mặt.
"Ngươi là ai?"
Huyết Tử quay sang phía chàng trai vừa cứu mình.
"Người qua đường thôi"
Chàng trai ấy nở nụ cười tươi như hoa. Kiều Tuyết nhíu mày. Nàng ghét con trai. Mà ghét trên cả là cái loại không nghiêm túc này. Nhận thấy điều đó trong đôi mắt Kiều Tuyết, Huyết Tử nhanh chóng đưa lời đề nghị chấm dứt cuộc chạm mặt đầy lãng mạn này:
"Vậy thôi chúng ta đi"- Nói rồi nàng kéo tay Kiều Tuyết đi. Tuy nhiên có một tiếng nói làm các nàng chợt khựng lại.
"Không có đến một câu cảm ơn sao? Đến cẩu còn biết trả ơn đó"
Câu nói mang hàm ý châm chọc này theo gió đến tai hai nàng kích hoạt cơn thịnh nộ của Kiều Tuyết cùng hàn khí lạnh lẽo của Huyết Tử. Kiều Tuyết quay phắt lại, cố kòm nén tữ giận mà nói bằng giọng bình thường nhất có thể, nàng hỏi:
"Ta nhờ ngươi giúp sao?"
Bây giờ nàng mới nhận ra người nói lũ nãy không phải là nam nhân kia mà là một nam nhân khác vừa bước tới. Hắn mặc bộ lam y. Dáng vóc chuẩn, cao, khuân mặt có thể xếp vào hàng mĩ nam hiếm có. Nhưng mà rất tiếc loại này nàng cũng không vừa mắt.
"Ngươi vừa phải thôi. Nếu không phải nhờ đệ đệ ta thì bạn ngươi ngã lâu rồi"- Tên nam nhân đó chẳng phải là loại vừa, cãi lại.
"Liên quan tới ngươi à đồ lắm chuyện"- Nhưng nếu nghĩ nàng là loại vừa hơn thì đúng là một sai lầm nghiêm trọng.
"Thế cũng đâu có liên quan tới ngươi à đồ nhiều chuyện"
"Đó là bạn ta"
"Thì đó là đệ đệ ta"
"Con trai không được chấp con gái. Đồ hèn"
"Được giúp đỡ mà không xin lỗi. Đồ vô duyên"
"Ừ thì ta vô duyên đấy còn hơn cái đồ hèn hèn hèn hèn..."
Cứ thế hai bên đôi co không dứt. Hai người là nguyên nhân chính gây ra chuyện thì bị hai nhân vật phụ cho ra dìa
"Thôi nào Tuyết Tuyết cậu trông như con nít ba tuổi ấy"
Quá đủ cho cái lỗ tai của Huyết Tử, nàng đành xông vào can ngăn.
"Ca ca! Đệ. cũng thấy vậy đó. Ca ca y hệt trẻ con"
Phía bên kia cũng phải ra ngăn cản.
"Hừ...."
"Huyết Tử!"- Nam nhân ấy gọi.
Kiều Tuyết cùng Huyết Tử giật mình.
"Sao ngươi biết tên ta?"- Huyết Tử đề phòng.
"Ta là Thượng Quan Phong"- chàng trai ấy nói.
"Ta không quen"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.