Chương 27
Akame Hell
26/06/2015
-Huyết Tử và Hải Vân là bạn thân nàng à?
-Ừ. Họ là bạn thân với ta từ nhỏ.- Kiều Tuyết không ngần ngại mà trả lời. Thực tình thì nàng rất tự hào về họ. Những đứa bạn thân của nàng không gì có thể sánh được.
-Từ nhỏ? Hải Vân là tiểu thư phủ thừa tướng mà- Thượng Quan Khương khó hiểu hỏi. Sao nàng lại nói Hải Vân là bạn thân từ nhỏ của nàng nhỉ?
-À không chỉ có mỗi Huyết Tử thôi. Ta nhầm!!!- Kiều Tuyết cười gượng. Nàng lỡ miệng a. Hy vọng hắn không nghi ngờ gì cả.
-Vậy sao?- Thượng Quan Khương nhíu mày.
-Phải phải.- Kiều Tuyết đổ mồ hôi. Bây giờ mà hắn biết Hải Vân không phải Lâm Hải Vân con gái của thừa tướng thì các nàng coi như xong. Không biết có vào tội mưu sát thái tử phi tương lai không nhỉ? Nhưng vụ đó cũng không phải do các nàng mà. Tuy vậy nhưng đâu có bằng chứng đâu. À chắc chắn sẽ bị quy vào tội giả mạo tam vương phi tương lai nhỉ? Ôi thôi xong!!!!!
-Ừ- Hắn trả lời ngắn gọn. Kiều Tuyết bỗng thấy nhẹ nhõm đi phần nào. Hắn làm nàng lo quá đi.
-Ngươi với Phong và Tam Vương Gia có vẻ thân với nhau quá nhỉ?- Nàng lập tức đổi chủ đề. không nên để hắn sinh nghi ngờ.
-Tất nhiên. Bọn ta là huynh đệ tốt mà- Thượng Quan Khương trả lời.
-Ta cứ nghĩ các ngươi phải khác cơ.- Kiều Tuyết lẩm bẩm.
-Khác?
-Thì ta thấy bình thường các nam nhân trong triều đình sẽ tranh giành ngôi vị với nhau mà. Trong khi ngươi là em ruột hoàng thượng nữa.
-Hoàng thượng, ta, nhị đệ và tam đệ đều là huynh đệ tốt với nhau. Mẫu hậu và mẫu thân của nhị đệ, tam đệ cũng là hải tỉ muội mà.
-Vậy ư? Các ngươi thật may mắn.
-Sao lại may mắn vậy?- Thượng Quan Phong khó hiểu.
-Thì trong hoàng tộc hiếm thấy ai tìm được những huynh đệ tốt như các ngươi. Chỉ là không biểu lộ ra. Nhưng trong lòng ai cũng hiểu rõ.
-Nàng thật kì lạ
~o0o~
Bên ngựa của Thượng Quan Phong cùng Huyết Tử:
Trái ngược với không khí náo nhiệt của bên kia, bên này lại mang một không khí nặng nề, im ắng. Thượng Quan Phong nãy giờ cứ im lặng với cái khuôn mặt đầy sát khí khiến người như Huyết Tử cũng hơi lo. Nàng cũng chẳng biết mở lời thế nào cả? Lỡ nói gì sai là chết. Hắn đã giận rồi lại còn giận hơn. Ừ thì hôm đó nàng có hơi thái quá thật. Hơi quá đáng với hắn thật. Nhưng chỉ hơi thôi mà. Không cầm giận đến mức đó chứ. Con trai gì mà giận dai dữ vậy? Nàng nên xin lỗi hắn ư? Không được! Như vậy nhục lắm. Nhưng mà nàng sai rồi mà. Chắc phải xin lỗi thôi.
-Ph...Phong- Huyết Tử đanh ngồi đằng trước bỗng quay đầu lại. Hai người lần nữa lại mặt đối mặt. Lần này lại còn sát hơn lần trước. Đôi môi đỏ xinh mọng nước của nàng khẽ lướt qua đôi môi quyến rũ của Thượng Quan Phong (Nói thật Akame không giỏi viết mấy cảnh này nên mong các bạn độc giả thông cảm nếu nó không hay như ý muốn)
Thượng Quan Phong trong giây phút này thật không thể giữ nổi khuôn mặt lạnh tanh nồng nặc sát khí kia nữa. Khuôn mặt hắn lại hơi hồng lên. Quay mặt sang một bên né tránh. Hắn không dám nhìn nàng nữa. Hắn sẽ không kìm lòng nổi mà tha thứ luôn cho nàng mất.
Huyết Tử cũng nhận ra cái hành động "lầm lỡ" mà mình vừa làm vội quay mặt lại bên trên, cúi gằm xuống che dấu khuôn mặt đang đỏ ửng. Khuôn mặt nàng nóng bừng lên. Hy vọng không ai nhìn thấy chuyện vừa rồi.
Tuy nhiên nàng đã lầm. Chuyện vừa rồi được thu hết vào tầm mắt của hai con người đi đau đó ngay bên cạnh. Không ai khác chính là Thượng Quan Hàn Kì và Hải Vân.
-Ừ. Họ là bạn thân với ta từ nhỏ.- Kiều Tuyết không ngần ngại mà trả lời. Thực tình thì nàng rất tự hào về họ. Những đứa bạn thân của nàng không gì có thể sánh được.
-Từ nhỏ? Hải Vân là tiểu thư phủ thừa tướng mà- Thượng Quan Khương khó hiểu hỏi. Sao nàng lại nói Hải Vân là bạn thân từ nhỏ của nàng nhỉ?
-À không chỉ có mỗi Huyết Tử thôi. Ta nhầm!!!- Kiều Tuyết cười gượng. Nàng lỡ miệng a. Hy vọng hắn không nghi ngờ gì cả.
-Vậy sao?- Thượng Quan Khương nhíu mày.
-Phải phải.- Kiều Tuyết đổ mồ hôi. Bây giờ mà hắn biết Hải Vân không phải Lâm Hải Vân con gái của thừa tướng thì các nàng coi như xong. Không biết có vào tội mưu sát thái tử phi tương lai không nhỉ? Nhưng vụ đó cũng không phải do các nàng mà. Tuy vậy nhưng đâu có bằng chứng đâu. À chắc chắn sẽ bị quy vào tội giả mạo tam vương phi tương lai nhỉ? Ôi thôi xong!!!!!
-Ừ- Hắn trả lời ngắn gọn. Kiều Tuyết bỗng thấy nhẹ nhõm đi phần nào. Hắn làm nàng lo quá đi.
-Ngươi với Phong và Tam Vương Gia có vẻ thân với nhau quá nhỉ?- Nàng lập tức đổi chủ đề. không nên để hắn sinh nghi ngờ.
-Tất nhiên. Bọn ta là huynh đệ tốt mà- Thượng Quan Khương trả lời.
-Ta cứ nghĩ các ngươi phải khác cơ.- Kiều Tuyết lẩm bẩm.
-Khác?
-Thì ta thấy bình thường các nam nhân trong triều đình sẽ tranh giành ngôi vị với nhau mà. Trong khi ngươi là em ruột hoàng thượng nữa.
-Hoàng thượng, ta, nhị đệ và tam đệ đều là huynh đệ tốt với nhau. Mẫu hậu và mẫu thân của nhị đệ, tam đệ cũng là hải tỉ muội mà.
-Vậy ư? Các ngươi thật may mắn.
-Sao lại may mắn vậy?- Thượng Quan Phong khó hiểu.
-Thì trong hoàng tộc hiếm thấy ai tìm được những huynh đệ tốt như các ngươi. Chỉ là không biểu lộ ra. Nhưng trong lòng ai cũng hiểu rõ.
-Nàng thật kì lạ
~o0o~
Bên ngựa của Thượng Quan Phong cùng Huyết Tử:
Trái ngược với không khí náo nhiệt của bên kia, bên này lại mang một không khí nặng nề, im ắng. Thượng Quan Phong nãy giờ cứ im lặng với cái khuôn mặt đầy sát khí khiến người như Huyết Tử cũng hơi lo. Nàng cũng chẳng biết mở lời thế nào cả? Lỡ nói gì sai là chết. Hắn đã giận rồi lại còn giận hơn. Ừ thì hôm đó nàng có hơi thái quá thật. Hơi quá đáng với hắn thật. Nhưng chỉ hơi thôi mà. Không cầm giận đến mức đó chứ. Con trai gì mà giận dai dữ vậy? Nàng nên xin lỗi hắn ư? Không được! Như vậy nhục lắm. Nhưng mà nàng sai rồi mà. Chắc phải xin lỗi thôi.
-Ph...Phong- Huyết Tử đanh ngồi đằng trước bỗng quay đầu lại. Hai người lần nữa lại mặt đối mặt. Lần này lại còn sát hơn lần trước. Đôi môi đỏ xinh mọng nước của nàng khẽ lướt qua đôi môi quyến rũ của Thượng Quan Phong (Nói thật Akame không giỏi viết mấy cảnh này nên mong các bạn độc giả thông cảm nếu nó không hay như ý muốn)
Thượng Quan Phong trong giây phút này thật không thể giữ nổi khuôn mặt lạnh tanh nồng nặc sát khí kia nữa. Khuôn mặt hắn lại hơi hồng lên. Quay mặt sang một bên né tránh. Hắn không dám nhìn nàng nữa. Hắn sẽ không kìm lòng nổi mà tha thứ luôn cho nàng mất.
Huyết Tử cũng nhận ra cái hành động "lầm lỡ" mà mình vừa làm vội quay mặt lại bên trên, cúi gằm xuống che dấu khuôn mặt đang đỏ ửng. Khuôn mặt nàng nóng bừng lên. Hy vọng không ai nhìn thấy chuyện vừa rồi.
Tuy nhiên nàng đã lầm. Chuyện vừa rồi được thu hết vào tầm mắt của hai con người đi đau đó ngay bên cạnh. Không ai khác chính là Thượng Quan Hàn Kì và Hải Vân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.