Chương 23: Đi ra ngoài
Nặc Nặc Bảo Bối
04/10/2013
An Nhâm Kình sắc mặt xanh lét ngồi ở trên cao, An Kỳ Lạc thật sự quá kỳ cục, là tân lang nhưng lại biến mất khỏi Vương phủ, cả sảnh
đường đầy tân khách hắn cũng không ngó ngàng, cứ như vậy biến mất không
biết đến nơi nào rồi!
Hoàng hậu ngồi ở bên cạnh, nhẹ giọng an ủi nói: “Hoàng thượng, ngài ngàn vạn lần xin bớt giận, nếu bị chọc tức sẽ không tốt cho long thể! Kỳ Vương cũng thiệt là, hôm nay dẫu sao cũng là ngày đại hôn của hắn, làm sao không nói một tiếng đã mất tăm mất tích không thấy bóng người đâu? Bất quá Hoàng thượng cũng không phải không biết hắn từ trước đến giờ cũng không biết theo phép tắc mà làm, ngài cũng đừng chấp nhặt!”
Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ giận dữ, đúng là đồ oan nghiệt. không coi trọng mặt mũi của phụ hoàng hắn, giám đối nghịch với ta, sớm biết như vậy lúc hắn mới chào đời đem giết quách đi!
Trước mắt Hoàng thượng bỗng xuất hiện một đôi ánh mắt huyết sắc, trong lòng không nhịn được khẽ run, nói thật, ban đầu không giết hắn cũng bởi vì đôi mắt này, Hoàng thượng không dám giết vì sợ vạn nhất giết hắn thật có thể sẽ gặp tai họa.
Nếu như hắn đúng là ác ma đầu thai, giết hắn chẳng khác nào giết ác ma, ác ma đối với cừu nhân của mình chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình! (Hờ hờ, Hoàng thượng suy nghĩ logic đấy)
Ý nghĩ như vậy xen vào khiến Hoàng thượng không giết hắn, hoặc nói đúng hơn là không dám giết hắn, thậm chí còn phong vương, cũng chỉ vì nguyên nhân trọng yếu không muốn An Kỳ Lạc tiếp tục ở trong cung, sẽ làm cuộc sống Hoàng thượng bất an!
Ngồi ở bên cạnh, Hoàng hậu bất đắc dĩ thở dài, cho dù biết rõ An Ky Lạc cố ý đối nghịch nhưng sao hắn có thể tác oai tác quái? Ở Lâm Nguyệt quốc này có ai dám cùng hắn gây sự đâu? Chỉ nhìn thấy ánh mắt kinh khủng kia cũng có người đã bị làm cho sợ hãi đến run rẩy. Thở dài, Hoàng hậu lẩm bẩm nói: “Tịch Nguyệt công chúa cũng thật là đáng thương, gả cho một ác ma như vậy, chỉ cầu nàng có thể vượt qua sợ hãi đau khổ!”
Lam Tịch Nguyệt lúc này đang an tĩnh ngồi trong tân phòng, cẩn thận gỡ đồ trang trí trên đầu.
Nàng ba chân bốn cẳng muốn tháo bỏ y phục trên người thật nhanh, nhưng không biết cởi thế nào, không khỏi phiền muộn nhíu mày, có chuyện gì với bộ trang phục này vậy? Hình thức phiền phức, mặc lên người nặng như vậy, bây giờ muốn đem cởi ra thay đồ khác nhẹ nhàng hơn một chút cũng khó khăn, thật không phải là y phục cho người mặc!
Vất vả trải qua gần một canh giờ phấn đấu, rốt cục nàng cũng cởi được bộ quần áo tân nương phiền phức, tất cả đồ cởi ra bị vo vào một cục khiến người ta nhìn không rõ kia từng là vật gì. Tiện tay nàng ném trên mặt đất, trên người chỉ mặc đồ lót, đi tới hộc tủ bên cạnh, mở ra tìm y phục khác, một bộ nhẹ nhàng hơn. Mở hộc tủ tìm mãi cũng không thấy, cũng bởi vì ở toàn bộ đồ trong đó là y phục của nam tử, hoặc chính xác là y phục của An Kỳ Lạc, một cô nương có thể mặc sao?
Nhẹ nhàng nhăn lông mày, nàng quay đầu lại chán ghét nhìn thoáng qua đống đồ đã bị nàng vò thành một cục ném xuống đất, rồi lại lần nữa quay đầu cẩn thận tìm kiếm xem có lẽ nơi nào đó sẽ có y phục của nữ tử. Tìm tòi thêm nửa canh giờ, rốt cục nàng đành bỏ qua, chắt lưỡi rồi ngậm miệng, cúi đầu nhìn thoáng qua mình bây giờ mặc trên người đồ lót màu trắng không thể nào đi ra ngoài trong bộ dạng này? Ngẩng đầu lên ngó chừng bộ y phục treo trong tủ, nàng chọn lấy một trường bào màu trắng, cầm cái kéo bên cạnh sửa lại chút xíu cho hợp với thân hình nhỏ bé hơn.
Giải quyết xong y phục trên người, sau đó nàng tháo tung đầu tóc búi thành kiểu tóc đơn giản của nam tử, trong chốc lát một công tử tuấn tú xuất hiện ở tân phòng nhưng trên mặt vẫn còn dấu vết của vết sẹo do bỏng!
Nhẹ nhàng mở cánh cửa sổ, không hề khách khí nàng cái lắc mình một cái rồi biến mất khỏi tân phòng. Nàng muốn đi ra ngoài tìm hiểu tình hình Nguyệt thành, ít nhất phải nắm được tình thế của mình hiện giờ thế nào mới có thể tồn tại ở đây lâu một chút. Đang đứng ở nơi rộng rãi nhưng mọi người cảm giác không khí xung quanh bị đè nén khiến không ai dám hít thở. Xa xa phía trên cao có một thân hình dóng dả đang ngồi, hắn đeo mặt nạ, cả người dựa vào ghế nhàn nhạt quét tầm mắt xuống phía dưới
Mỗi khi ánh mắt của hắn quét qua người nào, người ấy liền không nhịn được đáy lòng như có hàn khí nổi lên, không khí bị đè nén muốn xoay người chạy trốn! Nam tử kia ngồi trên đó, khuôn mặt ẩn dưới mặt nạ nhìn không ra vẻ mặt thế nào, ngay cả ánh mắt của hắn cũng ẩn dưới mặt nạ, không bất kỳ người nào có thể nhìn thấy.
Giờ phút này cả người hắn cũng tản ra một trận hàn khí mãnh liệt, nhưng hắn chỉ ngồi ở chỗ đó không hề nhúc nhích động đậy, tựa hồ gặp chuyện gì khiến cho hắn sinh lòng tức giận. Tầm mắt hắn dừng lại trên người đứng phía dưới, lạnh giọng hỏi: “Duệ, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao cho điều tra lại Lam Tịch Nguyệt mà vẫn không có khác biệt lớn gì?”
Bị gọi tên, Duệ sửng sốt một chút, vội vàng khom người nói: “Chủ tử thứ tội, thuộc hạ đã dốc toàn lực đi điều tra, nhưng nội dung điều tra chính là như vậy, Lam Tịch Nguyệt quả thật từ lúc mới ra đời chưa rời cửa cung nửa bước, vẫn luôn là sâu nuôi trong cung!”
“Hừ, sâu nuôi trong cung?” Sâu nuôi trong cung giống như bộ dạng của nàng sao? Ánh mắt trẻo lạnh lùng như vậy, tựa hồ không đem bất cứ chuyện gì của thế gian hay bất kỳ kẻ nào để vào trong mắt, là một loại ánh mắt lãnh khốc tuyệt tình, có điểm giống ánh mắt hắn, nhưng lại có chút ít không giống.
Duệ cúi đầu, hắn quả thật chỉ điều tra được những thứ này, không thể nào vì trình độ người của hắn quá thấp, chính là vì Tịch Nguyệt công chúa che dấu công phu. Mà nam nhân đang thượng tọa kia tựa hồ cũng nghĩ như vậy, hắn chỉ hỏi một câu như thế chứ cũng không muốn làm khó Duệ, đem tầm mắt từ dời đi, nhìn những người khác, nói: “Chuyện kia chuẩn bị xong chưa?” Mọi người nhất tề đáp: “Bẩm chủ nhân, đã chuẩn bị xong!”
Hắn từ trên ghế đứng lên, xoay người hướng mật thất phía sau, quay lưng về phía bọn họ nhẹ nói: “Các ngươi tự biết hành động!” “Dạ!” Sau đó thân ảnh liền biến mất ở trước mặt mọi người.
Nghe thanh âm khép lại từ phía sau truyền đến, hắn tự tay cất mặt nạ xuống, rõ ràng chính là khuôn mặt của An Kỳ Lạc, ánh mắt huyết sắc của An Kỳ Lạc. Hướng mật thất đi xuống càng sâu, khuôn mặt không giống người thật, trước mắt đột nhiên hiện ra cặp mắt trong trẻo lạnh lùng cua Lam Tịch Nguyệt và câu đầu tiên nàng nói quanh quẩn bên tai hắn.
Thân hình không khỏi ngừng lại, nàng nói hai mắt của mình rất đẹp, là lời nàng nói sao? Tay hắn không khỏi xoa hai mắt của mình, đôi mắt này đã khến hắn chịu bao tia nhìn chèn ép cùng xa cách, nàng tại sao nói rất đẹp?
Mặc dù sau đó nàng đổi lời nói ánh mắt của hắn thật sự là quá khó nhìn, ánh mắt huyết sắc, là của ác quỷ đầu thai, thị huyết, tàn nhẫn, nhưng một chút hắn cũng không thèm để ý, chẳng lẽ cũng bởi vì câu nói đầu tiên của nàng sao? Trong nháy mắt hắn đột nhiên khựng lại, rất nhanh ném suy nghĩ về Lam Tịch Nguyệt ra ngoài, thần sắc trở lại lạnh lùng, sải bước đi sâu hơn trong mật thất.
Hoàng hậu ngồi ở bên cạnh, nhẹ giọng an ủi nói: “Hoàng thượng, ngài ngàn vạn lần xin bớt giận, nếu bị chọc tức sẽ không tốt cho long thể! Kỳ Vương cũng thiệt là, hôm nay dẫu sao cũng là ngày đại hôn của hắn, làm sao không nói một tiếng đã mất tăm mất tích không thấy bóng người đâu? Bất quá Hoàng thượng cũng không phải không biết hắn từ trước đến giờ cũng không biết theo phép tắc mà làm, ngài cũng đừng chấp nhặt!”
Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ giận dữ, đúng là đồ oan nghiệt. không coi trọng mặt mũi của phụ hoàng hắn, giám đối nghịch với ta, sớm biết như vậy lúc hắn mới chào đời đem giết quách đi!
Trước mắt Hoàng thượng bỗng xuất hiện một đôi ánh mắt huyết sắc, trong lòng không nhịn được khẽ run, nói thật, ban đầu không giết hắn cũng bởi vì đôi mắt này, Hoàng thượng không dám giết vì sợ vạn nhất giết hắn thật có thể sẽ gặp tai họa.
Nếu như hắn đúng là ác ma đầu thai, giết hắn chẳng khác nào giết ác ma, ác ma đối với cừu nhân của mình chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình! (Hờ hờ, Hoàng thượng suy nghĩ logic đấy)
Ý nghĩ như vậy xen vào khiến Hoàng thượng không giết hắn, hoặc nói đúng hơn là không dám giết hắn, thậm chí còn phong vương, cũng chỉ vì nguyên nhân trọng yếu không muốn An Kỳ Lạc tiếp tục ở trong cung, sẽ làm cuộc sống Hoàng thượng bất an!
Ngồi ở bên cạnh, Hoàng hậu bất đắc dĩ thở dài, cho dù biết rõ An Ky Lạc cố ý đối nghịch nhưng sao hắn có thể tác oai tác quái? Ở Lâm Nguyệt quốc này có ai dám cùng hắn gây sự đâu? Chỉ nhìn thấy ánh mắt kinh khủng kia cũng có người đã bị làm cho sợ hãi đến run rẩy. Thở dài, Hoàng hậu lẩm bẩm nói: “Tịch Nguyệt công chúa cũng thật là đáng thương, gả cho một ác ma như vậy, chỉ cầu nàng có thể vượt qua sợ hãi đau khổ!”
Lam Tịch Nguyệt lúc này đang an tĩnh ngồi trong tân phòng, cẩn thận gỡ đồ trang trí trên đầu.
Nàng ba chân bốn cẳng muốn tháo bỏ y phục trên người thật nhanh, nhưng không biết cởi thế nào, không khỏi phiền muộn nhíu mày, có chuyện gì với bộ trang phục này vậy? Hình thức phiền phức, mặc lên người nặng như vậy, bây giờ muốn đem cởi ra thay đồ khác nhẹ nhàng hơn một chút cũng khó khăn, thật không phải là y phục cho người mặc!
Vất vả trải qua gần một canh giờ phấn đấu, rốt cục nàng cũng cởi được bộ quần áo tân nương phiền phức, tất cả đồ cởi ra bị vo vào một cục khiến người ta nhìn không rõ kia từng là vật gì. Tiện tay nàng ném trên mặt đất, trên người chỉ mặc đồ lót, đi tới hộc tủ bên cạnh, mở ra tìm y phục khác, một bộ nhẹ nhàng hơn. Mở hộc tủ tìm mãi cũng không thấy, cũng bởi vì ở toàn bộ đồ trong đó là y phục của nam tử, hoặc chính xác là y phục của An Kỳ Lạc, một cô nương có thể mặc sao?
Nhẹ nhàng nhăn lông mày, nàng quay đầu lại chán ghét nhìn thoáng qua đống đồ đã bị nàng vò thành một cục ném xuống đất, rồi lại lần nữa quay đầu cẩn thận tìm kiếm xem có lẽ nơi nào đó sẽ có y phục của nữ tử. Tìm tòi thêm nửa canh giờ, rốt cục nàng đành bỏ qua, chắt lưỡi rồi ngậm miệng, cúi đầu nhìn thoáng qua mình bây giờ mặc trên người đồ lót màu trắng không thể nào đi ra ngoài trong bộ dạng này? Ngẩng đầu lên ngó chừng bộ y phục treo trong tủ, nàng chọn lấy một trường bào màu trắng, cầm cái kéo bên cạnh sửa lại chút xíu cho hợp với thân hình nhỏ bé hơn.
Giải quyết xong y phục trên người, sau đó nàng tháo tung đầu tóc búi thành kiểu tóc đơn giản của nam tử, trong chốc lát một công tử tuấn tú xuất hiện ở tân phòng nhưng trên mặt vẫn còn dấu vết của vết sẹo do bỏng!
Nhẹ nhàng mở cánh cửa sổ, không hề khách khí nàng cái lắc mình một cái rồi biến mất khỏi tân phòng. Nàng muốn đi ra ngoài tìm hiểu tình hình Nguyệt thành, ít nhất phải nắm được tình thế của mình hiện giờ thế nào mới có thể tồn tại ở đây lâu một chút. Đang đứng ở nơi rộng rãi nhưng mọi người cảm giác không khí xung quanh bị đè nén khiến không ai dám hít thở. Xa xa phía trên cao có một thân hình dóng dả đang ngồi, hắn đeo mặt nạ, cả người dựa vào ghế nhàn nhạt quét tầm mắt xuống phía dưới
Mỗi khi ánh mắt của hắn quét qua người nào, người ấy liền không nhịn được đáy lòng như có hàn khí nổi lên, không khí bị đè nén muốn xoay người chạy trốn! Nam tử kia ngồi trên đó, khuôn mặt ẩn dưới mặt nạ nhìn không ra vẻ mặt thế nào, ngay cả ánh mắt của hắn cũng ẩn dưới mặt nạ, không bất kỳ người nào có thể nhìn thấy.
Giờ phút này cả người hắn cũng tản ra một trận hàn khí mãnh liệt, nhưng hắn chỉ ngồi ở chỗ đó không hề nhúc nhích động đậy, tựa hồ gặp chuyện gì khiến cho hắn sinh lòng tức giận. Tầm mắt hắn dừng lại trên người đứng phía dưới, lạnh giọng hỏi: “Duệ, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao cho điều tra lại Lam Tịch Nguyệt mà vẫn không có khác biệt lớn gì?”
Bị gọi tên, Duệ sửng sốt một chút, vội vàng khom người nói: “Chủ tử thứ tội, thuộc hạ đã dốc toàn lực đi điều tra, nhưng nội dung điều tra chính là như vậy, Lam Tịch Nguyệt quả thật từ lúc mới ra đời chưa rời cửa cung nửa bước, vẫn luôn là sâu nuôi trong cung!”
“Hừ, sâu nuôi trong cung?” Sâu nuôi trong cung giống như bộ dạng của nàng sao? Ánh mắt trẻo lạnh lùng như vậy, tựa hồ không đem bất cứ chuyện gì của thế gian hay bất kỳ kẻ nào để vào trong mắt, là một loại ánh mắt lãnh khốc tuyệt tình, có điểm giống ánh mắt hắn, nhưng lại có chút ít không giống.
Duệ cúi đầu, hắn quả thật chỉ điều tra được những thứ này, không thể nào vì trình độ người của hắn quá thấp, chính là vì Tịch Nguyệt công chúa che dấu công phu. Mà nam nhân đang thượng tọa kia tựa hồ cũng nghĩ như vậy, hắn chỉ hỏi một câu như thế chứ cũng không muốn làm khó Duệ, đem tầm mắt từ dời đi, nhìn những người khác, nói: “Chuyện kia chuẩn bị xong chưa?” Mọi người nhất tề đáp: “Bẩm chủ nhân, đã chuẩn bị xong!”
Hắn từ trên ghế đứng lên, xoay người hướng mật thất phía sau, quay lưng về phía bọn họ nhẹ nói: “Các ngươi tự biết hành động!” “Dạ!” Sau đó thân ảnh liền biến mất ở trước mặt mọi người.
Nghe thanh âm khép lại từ phía sau truyền đến, hắn tự tay cất mặt nạ xuống, rõ ràng chính là khuôn mặt của An Kỳ Lạc, ánh mắt huyết sắc của An Kỳ Lạc. Hướng mật thất đi xuống càng sâu, khuôn mặt không giống người thật, trước mắt đột nhiên hiện ra cặp mắt trong trẻo lạnh lùng cua Lam Tịch Nguyệt và câu đầu tiên nàng nói quanh quẩn bên tai hắn.
Thân hình không khỏi ngừng lại, nàng nói hai mắt của mình rất đẹp, là lời nàng nói sao? Tay hắn không khỏi xoa hai mắt của mình, đôi mắt này đã khến hắn chịu bao tia nhìn chèn ép cùng xa cách, nàng tại sao nói rất đẹp?
Mặc dù sau đó nàng đổi lời nói ánh mắt của hắn thật sự là quá khó nhìn, ánh mắt huyết sắc, là của ác quỷ đầu thai, thị huyết, tàn nhẫn, nhưng một chút hắn cũng không thèm để ý, chẳng lẽ cũng bởi vì câu nói đầu tiên của nàng sao? Trong nháy mắt hắn đột nhiên khựng lại, rất nhanh ném suy nghĩ về Lam Tịch Nguyệt ra ngoài, thần sắc trở lại lạnh lùng, sải bước đi sâu hơn trong mật thất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.