Chương 38: Ghen
Nặc Nặc Bảo Bối
04/10/2013
Sửng sốt một chút, Lam Tịch Nguyệt khởi bước hướng An Kỳ Lạc
đi tới, trong mắt Ti Đồ Triệt hiện lên một tia chế nhạo, cũng cùng đi
theo tới. Lam Tịch Nguyệt ngẩng đầu nhìn An Kỳ Lạc, trong mắt hiện lên
một tia không giải thích được: “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Nhưng ngay sau đó hiểu rõ, nam nhân tới nơi này, còn có thể tại sao chứ? An Kỳ Lạc cũng đem tầm mắt dừng lại trên người Ti Đồ Triệt, trong mắt tràn đầy
địch ý, đưa tay kéo Lam Tịch Nguyệt qua, làm cho nàng rời xa Ti Đồ
Triệt, cúi đầu nhìn nàng nói: “Còn ngươi? Ngươi tại sao tới nơi này?”
“Ách? Ta…”
“Đương nhiên là tới tìm ta, chẳng lẽ ngươi không có nhìn thấy hai người chúng ta ở chung một chỗ sao? Lại vẫn còn hỏi như vậy!”
Lam Tịch Nguyệt cùng An Kỳ Lạc đồng thời đem tầm mắt chuyển đến trên người Ti Đồ Triệt, trong mắt An Kỳ Lạc, địch ý đối với Ti Đồ Triệt càng thêm rõ ràng, trong lòng lại thêm một trận chua xót. Hắn dĩ nhiên thấy được, chẳng qua Tịch nhi tại sao phải cùng một nam nhân tới thanh lâu?
Ở chỗ này, hẳn nàng và hắn phải có mối quen biết? Ít nhất, cũng không nên quen thuộc đến mức có thể cùng nhau đi dạo nơi thanh lâu. Nhìn Ti Đồ Triệt trong ánh mắt An Kỳ Lạc một mảnh lạnh như băng, lạnh lùng hỏi: “Ngươi là người phương nào?”
Lam Tịch Nguyệt dời bước chắn trước mặt Ti Đồ Triệt, ngẩng đầu nhìn An Kỳ Lạc, thần sắc trong trẻo lạnh lùng nói: “Hắn là chủ nhân của Thính Hương lâu” (Chết cười mất thôi, anh Ti Đồ Triệt làm chủ cả một cái lầu xanh to vật vã)
Tạm thời thứ nhất nàng không muốn cho hắn biết Ti Đồ Triệt là sư huynh, thứ hai là thấy hắn cũng tới Thính Hương lâu có chút không giải thích được, dù sao trong lòng cũng rất không thoải mái, muốn cùng hắn đối nghịch! An Kỳ Lạc ánh mắt buồn bã, trong mắt hắn hành động này của Lam Tịch Nguyệt chính là che chở Ti Đồ Triệt, trong lòng chua xót càng thêm nồng đậm, đột nhiên có một cảm giác mãnh liệt muốn vứt bỏ toàn bộ thế giới này.
Trên người tản mát ra rất nhiều khí lạnh lùng, An Kỳ Lạc đưa tay bắt được bả vai của nàng, lạnh giọng hỏi: “Vậy ngươi tại sao lại muốn tới nơi này? Là tới tìm hắn?”
“Đúng!”
Lam Tịch Nguyệt thành thật trả lời, vốn đó chính là sự thật, không được phủ nhận. Nhìn Lam Tịch Nguyệt ánh mắt một mảnh trong trẻo lạnh lùng, An Kỳ Lạc dưới chân lảo đảo mấy cái, buông lỏng tay ra, chậm rãi lui về phía sau một bước, xoay người rời đi, chỉ truyền tới một thanh âm lạnh như băng: “Thính Hương lâu đợi đến lúc đóng cửa đi!”
Lam Tịch Nguyệt sửng sốt, không rõ An Kỳ Lạc làm sao đột nhiên nói như vậy. An Kỳ Lạc uy hiếp nói hắn muốn cho Thính Hương lâu đóng cửa, Ti Đồ Triệt vẻ mặt khổ sở đứng ở bên cạnh Lam Tịch Nguyệt nói: “Ta nói tiểu sư muội, sư huynh ta đúng là bị ngươi làm cho thảm hại!”
Lam Tịch Nguyệt xoay người sang chỗ khác, nhìn Ti Đồ Triệt rất vô tình nói: “Đâu có chuyện gì liên quan tới ta?”
“Dĩ nhiên liên quan đến chuyện của ngươi, nếu như không vì để cho An Kỳ Lạc thấy ta với ngươi ở chung một chỗ, hắn làm sao muốn đóng cửa Thính Hương lâu?”
“Ngươi đừng nói lung tung, điều này sao có thể?”
Ti Đồ Triệt cơ hồ thét chói tai nói: “Tại sao không thể nào? Ngươi không muốn ta nhìn ra, An Kỳ Lạc bởi vì gặp ngươi đi cùng một chỗ với ta mới có thể nói như vậy! Ngay cả ta cũng đã nhìn ra, hắn nhìn ánh mắt của ta tràn đầy địch ý, nhất định là ghen tị!”
“Uy, Ti Đồ Triệt, ngươi không nên nói lung tung, có tin ta đối với ngươi sẽ không hề khách khí!”
“Có nói lung tung hay không ta tin tưởng trong lòng ngươi cũng đã rõ ràng, ta nói tiểu sư muội, thật không nghĩ tới, ngươi chỉ dùng thời gian vài ngày đã làm cho An Kỳ Lạc yêu ngươi, quả nhiên mị lực không xoàng! Nhưng bất kể thế nào, ngươi ngàn vạn lần không thể để cho Thính Hương lâu của ta gặp chuyện không may, nếu không ta sẽ liều mạng!”
Lam Tịch Nguyệt vẫn vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng, càng thêm vô tình nói: “Thính Hương lâu của ngươi đâu có chuyện gì liên quan tới ta? Muốn tìm ta liều mạng cũng được, ta sẽ đáp ứng!”
Vừa nói xong nàng xoay người muốn đi, Ti Đồ Triệt vội vươn tay giữ nàng lại, tiến tới trước mặt nàng cẩn thận đánh giá khuôn mặt, một lúc sau chế nhạo nói: “Tiểu sư muội, ngươi sẽ không phải vì thấy tướng công xuất hiện ở Thính Hương lâu cho nên cũng ghen sao?”
“Ti Đồ Triệt…”
“Ai! Trước hết đừng nói, chờ ta nói cho xong đã”.
Ti Đồ Triệt tiếp tục đánh giá nàng, nói: “Xem bộ dạng ngươi tựa hồ thật sự là như vậy, thấy tướng công của mình đến thanh lâu, trong lòng dĩ nhiên sẽ không dễ chịu, chẳng qua là, tiểu sư muội, ngươi sao bắt đầu để ý những chuyện như vậy rồi? Theo lý thuyết, ngươi sẽ không vì hắn là tướng công của ngươi mà đối với hắn đặc biệt, ngươi cũng không phải là người như vậy!”
Lam Tịch Nguyệt trong mắt hàn quang thoáng hiện, lạnh lùng nhìn hắn nói: “Muốn chết thì ngươi cứ tiếp tục ở đó mà xằng ngôn đi!” Bất đắc dĩ Ti Đồ Triệt nhún vai: “Nếu như ngươi không thừa nhận lời của, ta cũng không có cách nào, chẳng qua là tiểu sư muội một mình ngươi nhớ không được để cho bẩn thân chịu ủy khuất nha!”
Lam Tịch Nguyệt sửng sốt một chút, rất nhanh khôi phục thần sắc, vẻ mặt hờ hững chuyển mặt hướng sang nơi khác, hừ lạnh nói: “Không khiến ngươi dạy bảo!”
Tay Ti Đồ Triệt nhẹ nhàng khoác lên vai của nàng, trong giọng nói khó giấu nhàn nhạt thương cảm: “Tiểu sư muội, ngươi hẳn cũng hiểu, đối với ta mà nói, ngươi chính là thân nhân duy nhất , ta chỉ hy vọng ngươi có thể sống vui vẻ một chút mà thôi”.
Trên mặt Lam Tịch Nguyệt có một chút lay động, khẽ nghiêng qua nhìn Ti Đồ Triệt nói: “Cám ơn ngươi, sư huynh!”
Ti Đồ Triệt trên mặt lập tức nở nụ cười, khó khăn lắm mới có thể nghe được nàng kêu một tiếng sư huynh, dĩ nhiên rất cao hứng. Cười nhìn nàng nói: “Có những lời này của ngươi, như vậy đủ rồi!”
Sau đó, Lam Tịch Nguyệt nói một câu làm Ti Đồ Triệt cười không nổi nữa: “Chuyện An Kỳ Lạc nói muốn cho Thính Hương lâu đóng cửa ngươi tự mình giải quyết đi!” (ha ha, tốn nhiều nước bọt như thế mà công toi)
Nói xong, nàng xoay người rồi rời đi, Ti Đồ Triệt ngu ngơ đứng nguyên tại chỗ, giữ lại vẻ mặt bất đắc dĩ, khuôn mặt thống khổ, một lúc sau khẽ lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Thật ác tâm!”
Tuy nói như thế, nhưng trên mặt không có nửa điểm bất mãn, nhẹ lắc đầu xoay người rồi rời đi, xem ra chuyện này phải tự mình giải quyết thôi, hắn cũng không muốn Thính Hương lâu vất vả tự mình kinh doanh như vậy bị đóng cửa một cách vội vã!
An Kỳ Lạc trên đường từ từ trở về Vương phủ, trước mắt luôn hiện ra cảnh tượng mới vừa nhìn thấy, Tịch nhi che chở hắn như vậy, thật đáng chết! Không đúng không đúng, chủ nhân Thính Hương thật đáng chết, ngày mai sẽ phải để cho Thính Hương lâu biến mất không còn chút dấu vết nào trong Nguyệt thành! Trong lúc lòng hắn tràn đầy sát khí phía trước đột nhiên xuất hiện một người, chặn đường đi của hắn lại, ngay sau đó truyện tới một thanh âm nam tử xa lạ mang theo một chút táo bạo: “Thật là lạnh, chẳng lẽ Vương gia không thể ôn nhu hơn một chút sao?” An Kỳ Lạc không vui nhíu hạ mi, ngẩng đầu nhìn về phía người đó, trong mắt lạnh lẽo càng đậm, lạnh giọng nói: “Là ngươi?”
Ti Đồ Triệt hướng An Kỳ Lạc đến gần một chút, thần sắc khó suy đoán nhìn hắn nói: “Có thể tìm một chỗ hàn huyên chút chuyện được không? Ta nghĩ, có một số việc liên quan đến Tịch nhi ngươi hẳn chưa biết!”
“Ách? Ta…”
“Đương nhiên là tới tìm ta, chẳng lẽ ngươi không có nhìn thấy hai người chúng ta ở chung một chỗ sao? Lại vẫn còn hỏi như vậy!”
Lam Tịch Nguyệt cùng An Kỳ Lạc đồng thời đem tầm mắt chuyển đến trên người Ti Đồ Triệt, trong mắt An Kỳ Lạc, địch ý đối với Ti Đồ Triệt càng thêm rõ ràng, trong lòng lại thêm một trận chua xót. Hắn dĩ nhiên thấy được, chẳng qua Tịch nhi tại sao phải cùng một nam nhân tới thanh lâu?
Ở chỗ này, hẳn nàng và hắn phải có mối quen biết? Ít nhất, cũng không nên quen thuộc đến mức có thể cùng nhau đi dạo nơi thanh lâu. Nhìn Ti Đồ Triệt trong ánh mắt An Kỳ Lạc một mảnh lạnh như băng, lạnh lùng hỏi: “Ngươi là người phương nào?”
Lam Tịch Nguyệt dời bước chắn trước mặt Ti Đồ Triệt, ngẩng đầu nhìn An Kỳ Lạc, thần sắc trong trẻo lạnh lùng nói: “Hắn là chủ nhân của Thính Hương lâu” (Chết cười mất thôi, anh Ti Đồ Triệt làm chủ cả một cái lầu xanh to vật vã)
Tạm thời thứ nhất nàng không muốn cho hắn biết Ti Đồ Triệt là sư huynh, thứ hai là thấy hắn cũng tới Thính Hương lâu có chút không giải thích được, dù sao trong lòng cũng rất không thoải mái, muốn cùng hắn đối nghịch! An Kỳ Lạc ánh mắt buồn bã, trong mắt hắn hành động này của Lam Tịch Nguyệt chính là che chở Ti Đồ Triệt, trong lòng chua xót càng thêm nồng đậm, đột nhiên có một cảm giác mãnh liệt muốn vứt bỏ toàn bộ thế giới này.
Trên người tản mát ra rất nhiều khí lạnh lùng, An Kỳ Lạc đưa tay bắt được bả vai của nàng, lạnh giọng hỏi: “Vậy ngươi tại sao lại muốn tới nơi này? Là tới tìm hắn?”
“Đúng!”
Lam Tịch Nguyệt thành thật trả lời, vốn đó chính là sự thật, không được phủ nhận. Nhìn Lam Tịch Nguyệt ánh mắt một mảnh trong trẻo lạnh lùng, An Kỳ Lạc dưới chân lảo đảo mấy cái, buông lỏng tay ra, chậm rãi lui về phía sau một bước, xoay người rời đi, chỉ truyền tới một thanh âm lạnh như băng: “Thính Hương lâu đợi đến lúc đóng cửa đi!”
Lam Tịch Nguyệt sửng sốt, không rõ An Kỳ Lạc làm sao đột nhiên nói như vậy. An Kỳ Lạc uy hiếp nói hắn muốn cho Thính Hương lâu đóng cửa, Ti Đồ Triệt vẻ mặt khổ sở đứng ở bên cạnh Lam Tịch Nguyệt nói: “Ta nói tiểu sư muội, sư huynh ta đúng là bị ngươi làm cho thảm hại!”
Lam Tịch Nguyệt xoay người sang chỗ khác, nhìn Ti Đồ Triệt rất vô tình nói: “Đâu có chuyện gì liên quan tới ta?”
“Dĩ nhiên liên quan đến chuyện của ngươi, nếu như không vì để cho An Kỳ Lạc thấy ta với ngươi ở chung một chỗ, hắn làm sao muốn đóng cửa Thính Hương lâu?”
“Ngươi đừng nói lung tung, điều này sao có thể?”
Ti Đồ Triệt cơ hồ thét chói tai nói: “Tại sao không thể nào? Ngươi không muốn ta nhìn ra, An Kỳ Lạc bởi vì gặp ngươi đi cùng một chỗ với ta mới có thể nói như vậy! Ngay cả ta cũng đã nhìn ra, hắn nhìn ánh mắt của ta tràn đầy địch ý, nhất định là ghen tị!”
“Uy, Ti Đồ Triệt, ngươi không nên nói lung tung, có tin ta đối với ngươi sẽ không hề khách khí!”
“Có nói lung tung hay không ta tin tưởng trong lòng ngươi cũng đã rõ ràng, ta nói tiểu sư muội, thật không nghĩ tới, ngươi chỉ dùng thời gian vài ngày đã làm cho An Kỳ Lạc yêu ngươi, quả nhiên mị lực không xoàng! Nhưng bất kể thế nào, ngươi ngàn vạn lần không thể để cho Thính Hương lâu của ta gặp chuyện không may, nếu không ta sẽ liều mạng!”
Lam Tịch Nguyệt vẫn vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng, càng thêm vô tình nói: “Thính Hương lâu của ngươi đâu có chuyện gì liên quan tới ta? Muốn tìm ta liều mạng cũng được, ta sẽ đáp ứng!”
Vừa nói xong nàng xoay người muốn đi, Ti Đồ Triệt vội vươn tay giữ nàng lại, tiến tới trước mặt nàng cẩn thận đánh giá khuôn mặt, một lúc sau chế nhạo nói: “Tiểu sư muội, ngươi sẽ không phải vì thấy tướng công xuất hiện ở Thính Hương lâu cho nên cũng ghen sao?”
“Ti Đồ Triệt…”
“Ai! Trước hết đừng nói, chờ ta nói cho xong đã”.
Ti Đồ Triệt tiếp tục đánh giá nàng, nói: “Xem bộ dạng ngươi tựa hồ thật sự là như vậy, thấy tướng công của mình đến thanh lâu, trong lòng dĩ nhiên sẽ không dễ chịu, chẳng qua là, tiểu sư muội, ngươi sao bắt đầu để ý những chuyện như vậy rồi? Theo lý thuyết, ngươi sẽ không vì hắn là tướng công của ngươi mà đối với hắn đặc biệt, ngươi cũng không phải là người như vậy!”
Lam Tịch Nguyệt trong mắt hàn quang thoáng hiện, lạnh lùng nhìn hắn nói: “Muốn chết thì ngươi cứ tiếp tục ở đó mà xằng ngôn đi!” Bất đắc dĩ Ti Đồ Triệt nhún vai: “Nếu như ngươi không thừa nhận lời của, ta cũng không có cách nào, chẳng qua là tiểu sư muội một mình ngươi nhớ không được để cho bẩn thân chịu ủy khuất nha!”
Lam Tịch Nguyệt sửng sốt một chút, rất nhanh khôi phục thần sắc, vẻ mặt hờ hững chuyển mặt hướng sang nơi khác, hừ lạnh nói: “Không khiến ngươi dạy bảo!”
Tay Ti Đồ Triệt nhẹ nhàng khoác lên vai của nàng, trong giọng nói khó giấu nhàn nhạt thương cảm: “Tiểu sư muội, ngươi hẳn cũng hiểu, đối với ta mà nói, ngươi chính là thân nhân duy nhất , ta chỉ hy vọng ngươi có thể sống vui vẻ một chút mà thôi”.
Trên mặt Lam Tịch Nguyệt có một chút lay động, khẽ nghiêng qua nhìn Ti Đồ Triệt nói: “Cám ơn ngươi, sư huynh!”
Ti Đồ Triệt trên mặt lập tức nở nụ cười, khó khăn lắm mới có thể nghe được nàng kêu một tiếng sư huynh, dĩ nhiên rất cao hứng. Cười nhìn nàng nói: “Có những lời này của ngươi, như vậy đủ rồi!”
Sau đó, Lam Tịch Nguyệt nói một câu làm Ti Đồ Triệt cười không nổi nữa: “Chuyện An Kỳ Lạc nói muốn cho Thính Hương lâu đóng cửa ngươi tự mình giải quyết đi!” (ha ha, tốn nhiều nước bọt như thế mà công toi)
Nói xong, nàng xoay người rồi rời đi, Ti Đồ Triệt ngu ngơ đứng nguyên tại chỗ, giữ lại vẻ mặt bất đắc dĩ, khuôn mặt thống khổ, một lúc sau khẽ lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Thật ác tâm!”
Tuy nói như thế, nhưng trên mặt không có nửa điểm bất mãn, nhẹ lắc đầu xoay người rồi rời đi, xem ra chuyện này phải tự mình giải quyết thôi, hắn cũng không muốn Thính Hương lâu vất vả tự mình kinh doanh như vậy bị đóng cửa một cách vội vã!
An Kỳ Lạc trên đường từ từ trở về Vương phủ, trước mắt luôn hiện ra cảnh tượng mới vừa nhìn thấy, Tịch nhi che chở hắn như vậy, thật đáng chết! Không đúng không đúng, chủ nhân Thính Hương thật đáng chết, ngày mai sẽ phải để cho Thính Hương lâu biến mất không còn chút dấu vết nào trong Nguyệt thành! Trong lúc lòng hắn tràn đầy sát khí phía trước đột nhiên xuất hiện một người, chặn đường đi của hắn lại, ngay sau đó truyện tới một thanh âm nam tử xa lạ mang theo một chút táo bạo: “Thật là lạnh, chẳng lẽ Vương gia không thể ôn nhu hơn một chút sao?” An Kỳ Lạc không vui nhíu hạ mi, ngẩng đầu nhìn về phía người đó, trong mắt lạnh lẽo càng đậm, lạnh giọng nói: “Là ngươi?”
Ti Đồ Triệt hướng An Kỳ Lạc đến gần một chút, thần sắc khó suy đoán nhìn hắn nói: “Có thể tìm một chỗ hàn huyên chút chuyện được không? Ta nghĩ, có một số việc liên quan đến Tịch nhi ngươi hẳn chưa biết!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.