Chương 51: Chặn kẻ điên
Lê Hoàg
26/01/2022
Keng!!
Một lần nữa, con Hắc Miêu lao thẳng để Lưu Tích và tung móng vuốt. Tốc độ của nó nhanh kinh khủng, hắn cảm giác như mình đỡ được đòn chỉ dựa vào may mắn vì gần như không thể theo kịp tốc độ con mèo ấy.
Keng!!
Keng!!
Nhưng rồi đột nhiên, một lớp vật chất như cát lao đến và ôm lấy cơ thể Lưu Tích. Nó gần như khóa chặt Lưu Tích lại, mọi chuyển động của hắn đều trở nên vô cùng khó khăn.
“Vô ích thôi, Sa Huyết có khả năng hấp thụ lực cực tốt, không thể thoát ra đâu.” Tiếng Sa Thái ở phía sau vang lên.
Cảm giác khi bị Sa Huyết khóa chặt giống như rơi vào một đầm lầy hoặc vũng cát lún. Cơ thể cứ chìm dần, chìm dần, bị bọc lấy dần, càng vùng vẫy thì càng bị khóa chặt. Đây không phải lần đầu tiên Lưu Tích nhìn thấy loại Dị Huyết này nhưng sức mạnh của nó ra sao thì đây mới thực là lần đầu tiên hắn chiêm ngưỡng.
Hai tay Sa Thái giương lên, điều khiển chỗ Sa Huyết này để giữ chặt Lưu Tích.
“Bỏ tôi ra, hai con mèo kia chuẩn bị giết chết người rồi!!!!” Lưu Tích hét lên.
“Không!” Sa Thái đáp lại, ngắn gọn vô cùng.
Lưu Tích lúc này đã thêm phần khẳng định rằng những kẻ gác tàu có liên quan đến vụ mất tích. Hắn đã nhìn thấy hai con Hắc Miêu không ai thấy, tìm thấy người đàn ông bị ảo ảnh che mất, nhưng bây giờ, chính Sa Thái lại đang giữ hắn lại.
“Vậy ra ngươi chính là kẻ đứng sau tất cả… không có lý do gì thế hệ gác tàu bao nhiêu năm qua đều sống sót cả!!!” Lưu Tích hét lên đầy phẫn nộ.
“Anh nói gì vậy? Bằng cả danh dự của cái tên Sa Thái này, tôi không liên quan gì đến những vụ mất tích!!” Sa Thái đáp lại.
Lưu Tích gồng người lên, máu bắt đầu chuyển ra ngoài cơ thể bằng Huyết Khiển. Rồi hắn lấy đà, dồn những giọt Thuần Huyết của mình về phía sau lưng. Lấy một hơi thật sâu, gồng cơ thể thật mạnh, một cặp Huyết Dực phá tan kén Sa Huyết để thoát ra!
Phừng!!
Gió mạnh quạt ra từ Huyết Dực, những phần Sa Huyết vừa bao lấy cơ thể hắn lúc này bị ném văng ra tứ tung. Con tàu này khá rộng, tuy rằng Lưu Tích không thể bay lượn tự do nhưng chí ít hắn đủ sức để giữ cơ thể không chạm xuống đất.
Lưu Tích lao về phía trước, siết căng một quyền, sẵn sàng đấm thẳng mặt Sa Thạch.
“Con tàu này, tôi sẽ bảo vệ nó bằng mọi giá!!!” Sa Thái hét lên.
Hắn điều khiển một lượng Sa Huyết tóm lấy nắm đấm của Lưu Tích rồi từ từ tràn ngược lên vai, khóa cả cánh tay đó lại cứng đờ. Lưu Tích không thể tung ra cú đấm ấy, tiếp tục bị Sa Huyết từ đâu xông tới, khóa chặt cả cơ thể một lần nữa.
“Chết tiệt! Tên khốn Độc Huyết kia mất xác rồi!” Lưu Tích hét lên khi nhận ra Hoàng Thao đã bị hai con mèo đen lôi đi.
Hắn không thoát ra nổi khỏi cái lao tù Sa Huyết này. Sa Thái đã khóa chặt hơn cả lần trước, tuy không đau đớn nhưng mọi hoạt động của cơ thể đều bị ngưng trệ. Giãy giụa là vô ích, hắn cần nghĩ đến một phương án khác.
“Ngân Nhu, nhằm thẳng hướng này.” Đột nhiên, Lưu Tích lên tiếng.
Vũ Ngân Nhu trong dạng Kim Bổng lao ra từ túi áo hắn, thẳng về phía mà Lưu Tích nhìn. Nàng tuy không thể nhìn thấy hai con mèo đen nhưng qua lời hắn nói, nàng phần nào có thể xác định vị trí của chúng. Theo những gì Lưu Tích nhìn thấy, Kim Bổng không hề đánh trúng hai con mèo hay Hoàng Thao nhưng chí ít đã đuổi được bọn nó ra xa một chút.
“Đánh vào!” Lưu Tích hét.
Kim Bổng hiểu ý, bay vun vút trong không gian rồi xông tới đánh Sa Thái. Tên sở hữu Sa Huyết ấy mất tập trung, Lưu Tích cũng nhân thời cơ đó mà thoát khỏi bẫy khóa, lao một mạch về phía Hoàng Thao đang nằm lết trên mặt đất.
Hắn có thể tận dụng Hoàng Thao như một loại mồi nhử.
“Ai đó hãy chặn anh ta lại! Đừng để anh ta làm náo loạn cả đoàn tàu này!” Sa Thái kêu gọi sự giúp đỡ từ hành khách.
Ngay lập tức, những người trong toa đứng dậy. Họ đã nghi ngờ rằng Lưu Tích có vấn đề về thần kinh lâu rồi, lúc này đều đồng loạt đứng dậy để ngăn hắn lại. Thoáng thấy đã đủ loại Dị Huyết, cấp bậc thì không hề thấp, rõ ràng Lưu Tích không thể đọ lại.
“Dừng lại đi, anh không thể đối đầu với 100 hành khách trên Thiết Điện Xa đâu!!!!” Sa Thái hô lớn về phía Lưu Tích.
Khoan đã…
Có một thứ gì đó chạy qua não bộ của Lưu Tích…
Sa Thái vừa nói là 100?
Lão già kia nói là 101 hành khách cơ mà?
Chênh lệch 1 đơn vị…
“Nói đi, Sa Thái, lúc soát vé bấm bao nhiêu vé????” Lưu Tích đột nhiên lên tiếng.
“Số lượng vé bán ra là 100, bấm cũng chỉ có 100, số tròn vành vạnh!” Sa Thái đáp lại.
Lưu Tích có thể tin Sa Thái, 100 vé là con số tròn trĩnh và hợp lý, nếu vậy, tức là lão già kia nói dối. Vì sao lão lại nói dối? Lão kể cho hai người bọn hắn một truyền thuyết về Thiết Điện Xa, không có lý do gì để nói dối cả.
Lưu Tích lại nghĩ về ảo giác. Ảo giác. Ảo giác. Hắn đã từng quen một người sử dụng ảo giác – chính là Hương Anh Túc, người thầy dạy cho hắn boxing nhập môn. Nói cách khác, khi nhắc đến ảo giác, Lưu Tích nghĩ đến Hương Huyết và những người sở hữu loại Dị Huyết này.
Mắt của lão già kia có màu gì?
Hắn không nhớ.
Nhưng hiện tại, hắn cảm thấy không lành.
Hương Huyết dựa vào mùi hương để tạo ra ảo giác với người hít phải. Lưu Tích ngay lập tức nhìn sang một gói cà phê bột để trên kệ đồ ăn. Hắn lấy ra, xé tung gói lớn ấy rồi tung vào không khí.
Mùi thơm nồng của cà phê hòa vào không gian, Lưu Tích tiếp tục lấy ra các loại gia vị như bột tiêu, bột ớt, rắc lung tung, cố làm nó át đi mùi hương hiện tại trong không khí. Đoàn người trước mặt hắn bắt đầu hắt xì lung tung, tiếng ho vang lên liên tục.
Nhưng ngay sau đó, một người phụ nữ hét lên:
“Á!!!! Con mèo đen to quá!!!!!”
Họ đã thoát khỏi ảo giác, vậy cũng có nghĩa là toàn bộ sự kiện này được thao túng bởi một kẻ Hương Huyết và hai con Hắc Miêu. Lưu Tích để lại một con mèo ở đó và ngay lập tức đoàn người đã khống chế được nó, đánh hội đồng như giang hồ với một con mèo đen.
Hắn thì chạy thẳng về toa 5, trên vai vẫn vác Hoàng Thao.
Lão già kia là mấu chốt, Lưu Tích có thể chắc chắn điều đó.
Nhưng chưa đến toa 5, những âm thanh cào xé đã vang lên trong không gian này. Lưu Tích nhìn thấy từng hành khách một gấp gáp chạy khỏi toa 4 và toa 5. Hắn cố nhìn, nhưng tuyệt nhiên không thấy Minh Đa.
Với tính cách của Minh Đa, Lưu Tích chắc chắn tên Lôi Huyết này đã đứng lại để đối đầu với nguy hiểm, bảo vệ người dân chạy trước. Hắn không thể để bạn mình đơn đả độc đấu với kẻ thù được nữa, điều đó quá nguy hiểm.
Nhưng đúng lúc ấy, lão già kia chạy tới, đâm sầm vào người Lưu Tích. Như một kẻ yếu ớt vô cùng, lão gục xuống đất, hoảng loạn hét lên vài tiếng, vẻ sợ hãi lộ rõ qua nét mặt lão.
Nhưng Lưu Tích ngay lập tức tóm lấy lão già và nhìn thẳng vào mắt hắn. Nếu ở đó là hai đồng tử màu hồng của Hương Huyết, hắn sẽ xử lý con cáo già này ngay và luôn, lão ta thậm chí dám vừa ăn cắp vừa la làng, là kẻ giết người nhưng lúc này đang tỏ ra là bị hại.
Nhưng khi lật lên, đôi đồng tử già nua của lão già kia lại là một màu vàng nhạt, đại diện cho Quang Huyết.
Lưu Tích bối rối…
Nếu không phải lão già này, vậy thì là ai?
Thứ đang ở toa 5 là gì?
Minh Đa đang đối đầu với cái gì?
Ngay lập tức, hắn chạy đi, bỏ lại lão già ấy, vẫn vác Hoàng Thao trên vai.
Một lần nữa, con Hắc Miêu lao thẳng để Lưu Tích và tung móng vuốt. Tốc độ của nó nhanh kinh khủng, hắn cảm giác như mình đỡ được đòn chỉ dựa vào may mắn vì gần như không thể theo kịp tốc độ con mèo ấy.
Keng!!
Keng!!
Nhưng rồi đột nhiên, một lớp vật chất như cát lao đến và ôm lấy cơ thể Lưu Tích. Nó gần như khóa chặt Lưu Tích lại, mọi chuyển động của hắn đều trở nên vô cùng khó khăn.
“Vô ích thôi, Sa Huyết có khả năng hấp thụ lực cực tốt, không thể thoát ra đâu.” Tiếng Sa Thái ở phía sau vang lên.
Cảm giác khi bị Sa Huyết khóa chặt giống như rơi vào một đầm lầy hoặc vũng cát lún. Cơ thể cứ chìm dần, chìm dần, bị bọc lấy dần, càng vùng vẫy thì càng bị khóa chặt. Đây không phải lần đầu tiên Lưu Tích nhìn thấy loại Dị Huyết này nhưng sức mạnh của nó ra sao thì đây mới thực là lần đầu tiên hắn chiêm ngưỡng.
Hai tay Sa Thái giương lên, điều khiển chỗ Sa Huyết này để giữ chặt Lưu Tích.
“Bỏ tôi ra, hai con mèo kia chuẩn bị giết chết người rồi!!!!” Lưu Tích hét lên.
“Không!” Sa Thái đáp lại, ngắn gọn vô cùng.
Lưu Tích lúc này đã thêm phần khẳng định rằng những kẻ gác tàu có liên quan đến vụ mất tích. Hắn đã nhìn thấy hai con Hắc Miêu không ai thấy, tìm thấy người đàn ông bị ảo ảnh che mất, nhưng bây giờ, chính Sa Thái lại đang giữ hắn lại.
“Vậy ra ngươi chính là kẻ đứng sau tất cả… không có lý do gì thế hệ gác tàu bao nhiêu năm qua đều sống sót cả!!!” Lưu Tích hét lên đầy phẫn nộ.
“Anh nói gì vậy? Bằng cả danh dự của cái tên Sa Thái này, tôi không liên quan gì đến những vụ mất tích!!” Sa Thái đáp lại.
Lưu Tích gồng người lên, máu bắt đầu chuyển ra ngoài cơ thể bằng Huyết Khiển. Rồi hắn lấy đà, dồn những giọt Thuần Huyết của mình về phía sau lưng. Lấy một hơi thật sâu, gồng cơ thể thật mạnh, một cặp Huyết Dực phá tan kén Sa Huyết để thoát ra!
Phừng!!
Gió mạnh quạt ra từ Huyết Dực, những phần Sa Huyết vừa bao lấy cơ thể hắn lúc này bị ném văng ra tứ tung. Con tàu này khá rộng, tuy rằng Lưu Tích không thể bay lượn tự do nhưng chí ít hắn đủ sức để giữ cơ thể không chạm xuống đất.
Lưu Tích lao về phía trước, siết căng một quyền, sẵn sàng đấm thẳng mặt Sa Thạch.
“Con tàu này, tôi sẽ bảo vệ nó bằng mọi giá!!!” Sa Thái hét lên.
Hắn điều khiển một lượng Sa Huyết tóm lấy nắm đấm của Lưu Tích rồi từ từ tràn ngược lên vai, khóa cả cánh tay đó lại cứng đờ. Lưu Tích không thể tung ra cú đấm ấy, tiếp tục bị Sa Huyết từ đâu xông tới, khóa chặt cả cơ thể một lần nữa.
“Chết tiệt! Tên khốn Độc Huyết kia mất xác rồi!” Lưu Tích hét lên khi nhận ra Hoàng Thao đã bị hai con mèo đen lôi đi.
Hắn không thoát ra nổi khỏi cái lao tù Sa Huyết này. Sa Thái đã khóa chặt hơn cả lần trước, tuy không đau đớn nhưng mọi hoạt động của cơ thể đều bị ngưng trệ. Giãy giụa là vô ích, hắn cần nghĩ đến một phương án khác.
“Ngân Nhu, nhằm thẳng hướng này.” Đột nhiên, Lưu Tích lên tiếng.
Vũ Ngân Nhu trong dạng Kim Bổng lao ra từ túi áo hắn, thẳng về phía mà Lưu Tích nhìn. Nàng tuy không thể nhìn thấy hai con mèo đen nhưng qua lời hắn nói, nàng phần nào có thể xác định vị trí của chúng. Theo những gì Lưu Tích nhìn thấy, Kim Bổng không hề đánh trúng hai con mèo hay Hoàng Thao nhưng chí ít đã đuổi được bọn nó ra xa một chút.
“Đánh vào!” Lưu Tích hét.
Kim Bổng hiểu ý, bay vun vút trong không gian rồi xông tới đánh Sa Thái. Tên sở hữu Sa Huyết ấy mất tập trung, Lưu Tích cũng nhân thời cơ đó mà thoát khỏi bẫy khóa, lao một mạch về phía Hoàng Thao đang nằm lết trên mặt đất.
Hắn có thể tận dụng Hoàng Thao như một loại mồi nhử.
“Ai đó hãy chặn anh ta lại! Đừng để anh ta làm náo loạn cả đoàn tàu này!” Sa Thái kêu gọi sự giúp đỡ từ hành khách.
Ngay lập tức, những người trong toa đứng dậy. Họ đã nghi ngờ rằng Lưu Tích có vấn đề về thần kinh lâu rồi, lúc này đều đồng loạt đứng dậy để ngăn hắn lại. Thoáng thấy đã đủ loại Dị Huyết, cấp bậc thì không hề thấp, rõ ràng Lưu Tích không thể đọ lại.
“Dừng lại đi, anh không thể đối đầu với 100 hành khách trên Thiết Điện Xa đâu!!!!” Sa Thái hô lớn về phía Lưu Tích.
Khoan đã…
Có một thứ gì đó chạy qua não bộ của Lưu Tích…
Sa Thái vừa nói là 100?
Lão già kia nói là 101 hành khách cơ mà?
Chênh lệch 1 đơn vị…
“Nói đi, Sa Thái, lúc soát vé bấm bao nhiêu vé????” Lưu Tích đột nhiên lên tiếng.
“Số lượng vé bán ra là 100, bấm cũng chỉ có 100, số tròn vành vạnh!” Sa Thái đáp lại.
Lưu Tích có thể tin Sa Thái, 100 vé là con số tròn trĩnh và hợp lý, nếu vậy, tức là lão già kia nói dối. Vì sao lão lại nói dối? Lão kể cho hai người bọn hắn một truyền thuyết về Thiết Điện Xa, không có lý do gì để nói dối cả.
Lưu Tích lại nghĩ về ảo giác. Ảo giác. Ảo giác. Hắn đã từng quen một người sử dụng ảo giác – chính là Hương Anh Túc, người thầy dạy cho hắn boxing nhập môn. Nói cách khác, khi nhắc đến ảo giác, Lưu Tích nghĩ đến Hương Huyết và những người sở hữu loại Dị Huyết này.
Mắt của lão già kia có màu gì?
Hắn không nhớ.
Nhưng hiện tại, hắn cảm thấy không lành.
Hương Huyết dựa vào mùi hương để tạo ra ảo giác với người hít phải. Lưu Tích ngay lập tức nhìn sang một gói cà phê bột để trên kệ đồ ăn. Hắn lấy ra, xé tung gói lớn ấy rồi tung vào không khí.
Mùi thơm nồng của cà phê hòa vào không gian, Lưu Tích tiếp tục lấy ra các loại gia vị như bột tiêu, bột ớt, rắc lung tung, cố làm nó át đi mùi hương hiện tại trong không khí. Đoàn người trước mặt hắn bắt đầu hắt xì lung tung, tiếng ho vang lên liên tục.
Nhưng ngay sau đó, một người phụ nữ hét lên:
“Á!!!! Con mèo đen to quá!!!!!”
Họ đã thoát khỏi ảo giác, vậy cũng có nghĩa là toàn bộ sự kiện này được thao túng bởi một kẻ Hương Huyết và hai con Hắc Miêu. Lưu Tích để lại một con mèo ở đó và ngay lập tức đoàn người đã khống chế được nó, đánh hội đồng như giang hồ với một con mèo đen.
Hắn thì chạy thẳng về toa 5, trên vai vẫn vác Hoàng Thao.
Lão già kia là mấu chốt, Lưu Tích có thể chắc chắn điều đó.
Nhưng chưa đến toa 5, những âm thanh cào xé đã vang lên trong không gian này. Lưu Tích nhìn thấy từng hành khách một gấp gáp chạy khỏi toa 4 và toa 5. Hắn cố nhìn, nhưng tuyệt nhiên không thấy Minh Đa.
Với tính cách của Minh Đa, Lưu Tích chắc chắn tên Lôi Huyết này đã đứng lại để đối đầu với nguy hiểm, bảo vệ người dân chạy trước. Hắn không thể để bạn mình đơn đả độc đấu với kẻ thù được nữa, điều đó quá nguy hiểm.
Nhưng đúng lúc ấy, lão già kia chạy tới, đâm sầm vào người Lưu Tích. Như một kẻ yếu ớt vô cùng, lão gục xuống đất, hoảng loạn hét lên vài tiếng, vẻ sợ hãi lộ rõ qua nét mặt lão.
Nhưng Lưu Tích ngay lập tức tóm lấy lão già và nhìn thẳng vào mắt hắn. Nếu ở đó là hai đồng tử màu hồng của Hương Huyết, hắn sẽ xử lý con cáo già này ngay và luôn, lão ta thậm chí dám vừa ăn cắp vừa la làng, là kẻ giết người nhưng lúc này đang tỏ ra là bị hại.
Nhưng khi lật lên, đôi đồng tử già nua của lão già kia lại là một màu vàng nhạt, đại diện cho Quang Huyết.
Lưu Tích bối rối…
Nếu không phải lão già này, vậy thì là ai?
Thứ đang ở toa 5 là gì?
Minh Đa đang đối đầu với cái gì?
Ngay lập tức, hắn chạy đi, bỏ lại lão già ấy, vẫn vác Hoàng Thao trên vai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.