Chương 104: Gió lặng trước cơn giông
Lê Hoàg
25/02/2022
Như bất kì ai cũng có thể đoán được, một thằng máu tổ lái như Minh Đa
khi có phi thuyền mới sẽ lao như một con ma tốc độ. Ma này hiện tại là
giả, nhưng chả biết có thành thật không… Nói chung là rất có khả năng
bọn hắn sẽ đi chầu nhà ma nếu cứ lao với vận tốc này.
Minh Đa thì thiếu tỉnh táo, lái xe như thể đã uống rượu say. Lao không phanh, không quan tâm đến những người đang run cầm cập bên ghế hành khác. Thậm chí, chính Lưu Tích còn thấy nôn nao trong ruột suốt chuyến đi này.
Hiệu suất của phi thuyền này, thực sự là quá tốt.
Nhưng điều đáng sợ là ở Hải Cương. Người ta nói cảm giác say xe chủ yếu đến từ tiền đình ở vùng tai giữa, vậy một kẻ chỉ sử dụng thính giác sẽ chịu ảnh hưởng lớn hơn người thường rất nhiều. Lưu Tích không ít lần thấy Hải Cương ôm miệng, ôm bụng, bám chặt vào ghế như thể sợ bị văng ra khỏi thế giới này.
Nhưng, bù lại cho một chuyến hành trình địa ngục là bọn hắn đã về giảng đường của Lục Nhiên trong ánh mặt trời sáng hôm sau. Thời gian giảm hơn một nửa, độ êm cũng tốt hơn nhiều. Bọn hắn không chóng mặt hoa mắt vì xóc nảy hay lỗi động cơ mà vì tốc độ quá nhanh mà thôi.
Lục Nhiên đã đứng đón sẵn, lão có thể nhìn thấy phi thuyền từ xa.
“Chẹp, lại đổi, số của thằng Đa đúng là đổi xe như đổi áo, cũng gọi là số hoàng kim.” Lão cười khi nhìn thấy bộ dạng này của bọn hắn.
Chỉ một lúc sau, phi thuyền đáp đất, lao ra đầu tiên là Lưu Tích. Sau một lúc ngồi tĩnh dưỡng và tự hồi phục những phần còn chưa xong trên cơ thể, hắn đã có thể coi là mạnh khỏe. Tiếp sau Lưu Tích là Hải Cương, dáng vẻ như cũng háo hức lắm.
Minh Đa???
“Tích ơi… gánh tao…” Lết trên ghế lái, Minh Đa thều thào thở.
Tên Thuần Huyết họ Lưu lừ mắt, đưa tay ra kéo một phát. Minh Đa gần như hóa thành chất lỏng, mềm oặt tất cả các cơ, nằm trên vai Lưu Tích. Ba người bọn hắn từ từ tiến về phía Lục Nhiên.
“Lão chữa cho thằng này với, nó sắp chết rồi.” Lưu Tích vừa nói vừa đưa mắt về phía Minh Đa trên vai mình.
Lục Nhiên bật cười, lão có thể đoán được điều đó chỉ qua cách nhìn thoáng qua. Lão già râu bạc gật gù vài cái như thể xác nhận, đồng ý sẽ sắp xếp cho Minh Đa được chạy chữa hồi phục. Đằng nào lão cũng đồng ý thôi, chỉ là thể hiện ra để cho bọn hắn yên lòng.
“Vậy, đây là ai?” Lục Nhiên quay sang nhìn người bịt mắt đang cười rất thân thiện trước mặt mình, hỏi một câu. Lão có thiện cảm với thanh niên này, trông rất có lòng thành.
“Người mà lão đã cứu một mạng đấy!” Hải Cương đáp lại, hắn vẫn nhớ rõ giọng của Lục Nhiên. Nếu lúc đó không có lão ra tay ứng cứu, có lẽ Hải Cương đã thành cái xác khô dưới nanh Hấp Huyết Quỷ.
“Ai?” Thế nhưng, Lục Nhiên không biết là ai.
Nói thật, suốt đời dài của lão, số người từng cứu cũng không phải ít ỏi. Nếu nói mơ hồ như thế, lão chẳng thể nhớ nổi, đã vậy Hải Cương còn bịt mắt, Lục Nhiên thậm chí còn không biết hắn là loại huyết mạch nào, khó càng thêm khó.
“Đây là Hải Cương.” Lưu Tích cuối cùng nói thẳng, chung quy thì làm vậy đỡ mất thời gian.
Lục Nhiên tỏ rõ vẻ bất ngờ. Ấn tượng về một thằng vô danh tiểu tốt yếu nhược của lão thì rõ ràng là không có. Nhưng Hải Cương thì khác. Đây là một đối thủ của Lưu Tích, là kẻ từng muốn giết Lưu Tích, là kẻ đã được coi là chết dưới tay của Tân Huyết Hội.
Cái tiểu tốt này, Lục Nhiên có nhớ.
“Ta tưởng thằng này chết rồi?” Thế nhưng, lão vẫn hỏi một câu như vậy. Cái chết của Hải Cương gần như đã chắc chắn xảy ra. Mất tích này, có khả năng làm rò rỉ thông tin Tân Huyết Hội dẫn đến cái kết bị thanh trừng này, có vô số lý do và bằng chứng về việc Hải Cương đã chết.
“Đó là một câu chuyện dài, tốt nhất là lão nên tự nghe lời thằng Hải kể lại.” Lưu Tích nói, lại một lần nữa sởn da gà khi nghĩ về phương pháp báo thù tàn bạo của Hải Cương.
Hải Cương gật đầu lia lịa như tán thành, Lục Nhiên cũng không dây dưa nữa. Lão mở giảng đường, kéo tất cả vào trong. Mùi dược liệu thân quen lại xộc vào cánh mũi Lưu Tích như khiến hắn bừng tỉnh. Về phần Hải Cương, lần đầu tới một nơi lạ lẫm như vậy, khứu giác của hắn đang hoạt động tối đa để cảm nhận.
Lục Nhiên đỡ lấy Minh Đa, lại lôi cái thùng ngâm ra. Lão đặt tên Lôi Huyết này vào trong, bắt đầu đi lựa dược liệu theo một liệu trình chính xác nhất. Đã nói từ trước, với mỗi loại Dị Huyết đều yêu cầu tính chất dược lí khác nhau. Băng Huyết khác, Lôi Huyết khác, không giống như từng dùng với Ngọc Hoa.
“Nào, ta đang làm, kể dần đi.” Lục Nhiên nói với Hải Cương.
Thế là câu chuyện lại bắt đầu được kể một lần nữa. Lão già này càng lúc càng cảm thấy Hải Cương có một khí chất không giống người phàm. Liều lĩnh, có tính toán, dường như cũng là một kẻ đánh cược tất tay. Sống kiểu này thì dễ đạt được thành công nhưng cũng dễ ngã vào hố sâu thất bại.
Theo một phương diện nào đó, Hải Cương khá giống Lưu Tích.
Đến khi câu chuyện kết thúc, Lục Nhiên cũng phải gật đầu thán phục. Lão già râu bạc nhấc vò rượu trên tay uống một hơi dài như để say sưa hơn vào những thứ mình vừa nghe.
“Vậy giờ nhóc đang không có chỗ để đi, đúng chứ?” Lục Nhiên hỏi thẳng với Hải Cương.
“Có thể nói là như vậy.” Hải Cương đáp lại.
“Vậy nhóc có muốn ở lại giảng đường của ta không? Tự hủy đôi mắt là một hành động liều lĩnh, nhóc thậm chí không dùng Huyết Lưu để hồi phục lại nó sớm nên bây giờ nó đã thành một tật thật sự rồi. Có thể lấy lại mắt, nhưng sẽ cần kha khá thời gian uống thuốc bồi bổ của ta…” Lục Nhiên nói, vừa nói vừa nghĩ.
Vì sao cơ chế hồi phục của Huyết Tộc lại yêu cầu bộ não có điều khiển? Đó là vì những trường hợp bắt buộc phải sử dụng máu cho mục đích khác, kiểu Lưu Tích mang vết thương trên ngực mà dốc toàn lực đánh nhau với Tiên Ma vậy.
Vì thế, kĩ năng đặc trưng cho hành động điều khiển máu hồi phục bộ phận gọi là Huyết Lưu.
Nếu như bộ phận không được hồi phục sớm, những cảm giác về bộ phận ấy sẽ dần phai nhạt trong tâm trí, lâu ngày sinh thành một khiếm khuyết thật sự. Nói cách khác, Hải Cương bây giờ dù có muốn hồi phục mắt cũng không thể hồi phục ngay.
Hắn cần một cú hích, trong trường hợp này, thứ mà Lục Nhiên đề nghị để sử dụng là thuốc của lão.
“Tôi sẽ ở lại, kể cả lão có chữa cho tôi hay không cũng được.” Hải Cương ngắt dòng giải thích của Lục Nhiên.
Lão già râu bạc bật cười vì thái độ hào sảng này. Gật đầu một cái, Lục Nhiên đã tự chốt trong lòng quyết định của mình.
“Ta vốn là học về y thuật, thấy người chết không cứu, đó là một nỗi nhục. Nhóc cũng vậy, bằng danh dự của mình, ta cam kết đôi mắt của nhóc sẽ được chữa khỏi. Nhưng hãy nhớ, đây chỉ là cam kết về kết quả cho ra chứ không hề nhắc kĩ về thời gian, có thể nói là ta không chắc sẽ sửa được khiếm khuyết này trong một sớm một chiều đâu.”
Lục Nhiên nói dõng dạc và hào hùng, hệt như lúc lão nói qua loa phóng thanh để động viên thanh niên đi nhập ngũ. Hải Cương không biết nói gì hơn ngoài cảm ơn, cúi đầu chào thật sâu. Hắn trong lòng cũng mừng vì cuối cùng đã tìm được một chốn về.
Ở nơi này, chắc chắn sẽ không tàn bạo và khốc liệt nhưu thế giới bên ngoài, ở nơi này, hắn đã cảm nhận được tình người.
Minh Đa thì thiếu tỉnh táo, lái xe như thể đã uống rượu say. Lao không phanh, không quan tâm đến những người đang run cầm cập bên ghế hành khác. Thậm chí, chính Lưu Tích còn thấy nôn nao trong ruột suốt chuyến đi này.
Hiệu suất của phi thuyền này, thực sự là quá tốt.
Nhưng điều đáng sợ là ở Hải Cương. Người ta nói cảm giác say xe chủ yếu đến từ tiền đình ở vùng tai giữa, vậy một kẻ chỉ sử dụng thính giác sẽ chịu ảnh hưởng lớn hơn người thường rất nhiều. Lưu Tích không ít lần thấy Hải Cương ôm miệng, ôm bụng, bám chặt vào ghế như thể sợ bị văng ra khỏi thế giới này.
Nhưng, bù lại cho một chuyến hành trình địa ngục là bọn hắn đã về giảng đường của Lục Nhiên trong ánh mặt trời sáng hôm sau. Thời gian giảm hơn một nửa, độ êm cũng tốt hơn nhiều. Bọn hắn không chóng mặt hoa mắt vì xóc nảy hay lỗi động cơ mà vì tốc độ quá nhanh mà thôi.
Lục Nhiên đã đứng đón sẵn, lão có thể nhìn thấy phi thuyền từ xa.
“Chẹp, lại đổi, số của thằng Đa đúng là đổi xe như đổi áo, cũng gọi là số hoàng kim.” Lão cười khi nhìn thấy bộ dạng này của bọn hắn.
Chỉ một lúc sau, phi thuyền đáp đất, lao ra đầu tiên là Lưu Tích. Sau một lúc ngồi tĩnh dưỡng và tự hồi phục những phần còn chưa xong trên cơ thể, hắn đã có thể coi là mạnh khỏe. Tiếp sau Lưu Tích là Hải Cương, dáng vẻ như cũng háo hức lắm.
Minh Đa???
“Tích ơi… gánh tao…” Lết trên ghế lái, Minh Đa thều thào thở.
Tên Thuần Huyết họ Lưu lừ mắt, đưa tay ra kéo một phát. Minh Đa gần như hóa thành chất lỏng, mềm oặt tất cả các cơ, nằm trên vai Lưu Tích. Ba người bọn hắn từ từ tiến về phía Lục Nhiên.
“Lão chữa cho thằng này với, nó sắp chết rồi.” Lưu Tích vừa nói vừa đưa mắt về phía Minh Đa trên vai mình.
Lục Nhiên bật cười, lão có thể đoán được điều đó chỉ qua cách nhìn thoáng qua. Lão già râu bạc gật gù vài cái như thể xác nhận, đồng ý sẽ sắp xếp cho Minh Đa được chạy chữa hồi phục. Đằng nào lão cũng đồng ý thôi, chỉ là thể hiện ra để cho bọn hắn yên lòng.
“Vậy, đây là ai?” Lục Nhiên quay sang nhìn người bịt mắt đang cười rất thân thiện trước mặt mình, hỏi một câu. Lão có thiện cảm với thanh niên này, trông rất có lòng thành.
“Người mà lão đã cứu một mạng đấy!” Hải Cương đáp lại, hắn vẫn nhớ rõ giọng của Lục Nhiên. Nếu lúc đó không có lão ra tay ứng cứu, có lẽ Hải Cương đã thành cái xác khô dưới nanh Hấp Huyết Quỷ.
“Ai?” Thế nhưng, Lục Nhiên không biết là ai.
Nói thật, suốt đời dài của lão, số người từng cứu cũng không phải ít ỏi. Nếu nói mơ hồ như thế, lão chẳng thể nhớ nổi, đã vậy Hải Cương còn bịt mắt, Lục Nhiên thậm chí còn không biết hắn là loại huyết mạch nào, khó càng thêm khó.
“Đây là Hải Cương.” Lưu Tích cuối cùng nói thẳng, chung quy thì làm vậy đỡ mất thời gian.
Lục Nhiên tỏ rõ vẻ bất ngờ. Ấn tượng về một thằng vô danh tiểu tốt yếu nhược của lão thì rõ ràng là không có. Nhưng Hải Cương thì khác. Đây là một đối thủ của Lưu Tích, là kẻ từng muốn giết Lưu Tích, là kẻ đã được coi là chết dưới tay của Tân Huyết Hội.
Cái tiểu tốt này, Lục Nhiên có nhớ.
“Ta tưởng thằng này chết rồi?” Thế nhưng, lão vẫn hỏi một câu như vậy. Cái chết của Hải Cương gần như đã chắc chắn xảy ra. Mất tích này, có khả năng làm rò rỉ thông tin Tân Huyết Hội dẫn đến cái kết bị thanh trừng này, có vô số lý do và bằng chứng về việc Hải Cương đã chết.
“Đó là một câu chuyện dài, tốt nhất là lão nên tự nghe lời thằng Hải kể lại.” Lưu Tích nói, lại một lần nữa sởn da gà khi nghĩ về phương pháp báo thù tàn bạo của Hải Cương.
Hải Cương gật đầu lia lịa như tán thành, Lục Nhiên cũng không dây dưa nữa. Lão mở giảng đường, kéo tất cả vào trong. Mùi dược liệu thân quen lại xộc vào cánh mũi Lưu Tích như khiến hắn bừng tỉnh. Về phần Hải Cương, lần đầu tới một nơi lạ lẫm như vậy, khứu giác của hắn đang hoạt động tối đa để cảm nhận.
Lục Nhiên đỡ lấy Minh Đa, lại lôi cái thùng ngâm ra. Lão đặt tên Lôi Huyết này vào trong, bắt đầu đi lựa dược liệu theo một liệu trình chính xác nhất. Đã nói từ trước, với mỗi loại Dị Huyết đều yêu cầu tính chất dược lí khác nhau. Băng Huyết khác, Lôi Huyết khác, không giống như từng dùng với Ngọc Hoa.
“Nào, ta đang làm, kể dần đi.” Lục Nhiên nói với Hải Cương.
Thế là câu chuyện lại bắt đầu được kể một lần nữa. Lão già này càng lúc càng cảm thấy Hải Cương có một khí chất không giống người phàm. Liều lĩnh, có tính toán, dường như cũng là một kẻ đánh cược tất tay. Sống kiểu này thì dễ đạt được thành công nhưng cũng dễ ngã vào hố sâu thất bại.
Theo một phương diện nào đó, Hải Cương khá giống Lưu Tích.
Đến khi câu chuyện kết thúc, Lục Nhiên cũng phải gật đầu thán phục. Lão già râu bạc nhấc vò rượu trên tay uống một hơi dài như để say sưa hơn vào những thứ mình vừa nghe.
“Vậy giờ nhóc đang không có chỗ để đi, đúng chứ?” Lục Nhiên hỏi thẳng với Hải Cương.
“Có thể nói là như vậy.” Hải Cương đáp lại.
“Vậy nhóc có muốn ở lại giảng đường của ta không? Tự hủy đôi mắt là một hành động liều lĩnh, nhóc thậm chí không dùng Huyết Lưu để hồi phục lại nó sớm nên bây giờ nó đã thành một tật thật sự rồi. Có thể lấy lại mắt, nhưng sẽ cần kha khá thời gian uống thuốc bồi bổ của ta…” Lục Nhiên nói, vừa nói vừa nghĩ.
Vì sao cơ chế hồi phục của Huyết Tộc lại yêu cầu bộ não có điều khiển? Đó là vì những trường hợp bắt buộc phải sử dụng máu cho mục đích khác, kiểu Lưu Tích mang vết thương trên ngực mà dốc toàn lực đánh nhau với Tiên Ma vậy.
Vì thế, kĩ năng đặc trưng cho hành động điều khiển máu hồi phục bộ phận gọi là Huyết Lưu.
Nếu như bộ phận không được hồi phục sớm, những cảm giác về bộ phận ấy sẽ dần phai nhạt trong tâm trí, lâu ngày sinh thành một khiếm khuyết thật sự. Nói cách khác, Hải Cương bây giờ dù có muốn hồi phục mắt cũng không thể hồi phục ngay.
Hắn cần một cú hích, trong trường hợp này, thứ mà Lục Nhiên đề nghị để sử dụng là thuốc của lão.
“Tôi sẽ ở lại, kể cả lão có chữa cho tôi hay không cũng được.” Hải Cương ngắt dòng giải thích của Lục Nhiên.
Lão già râu bạc bật cười vì thái độ hào sảng này. Gật đầu một cái, Lục Nhiên đã tự chốt trong lòng quyết định của mình.
“Ta vốn là học về y thuật, thấy người chết không cứu, đó là một nỗi nhục. Nhóc cũng vậy, bằng danh dự của mình, ta cam kết đôi mắt của nhóc sẽ được chữa khỏi. Nhưng hãy nhớ, đây chỉ là cam kết về kết quả cho ra chứ không hề nhắc kĩ về thời gian, có thể nói là ta không chắc sẽ sửa được khiếm khuyết này trong một sớm một chiều đâu.”
Lục Nhiên nói dõng dạc và hào hùng, hệt như lúc lão nói qua loa phóng thanh để động viên thanh niên đi nhập ngũ. Hải Cương không biết nói gì hơn ngoài cảm ơn, cúi đầu chào thật sâu. Hắn trong lòng cũng mừng vì cuối cùng đã tìm được một chốn về.
Ở nơi này, chắc chắn sẽ không tàn bạo và khốc liệt nhưu thế giới bên ngoài, ở nơi này, hắn đã cảm nhận được tình người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.