Chương 127: Góc nhìn
Lê Hoàg
15/03/2022
Lưu Tích im lặng nghe lời giãi bày của mấy tên này. Hắn không biết nói
gì, tạm thời là như vậy, có những khoảnh khắc mà con người chỉ muốn yên
tĩnh và đây là một trong số đó. Nếu nói ra, Lưu Tích sợ rằng hắn có thể
phá tan bầu không khí.
“Ta sẽ sống theo cách của ta nhưng vẫn đạt được yêu cầu của tất cả các ngươi, vậy thôi. Ta sẽ không coi mục tiêu các ngươi là mục tiêu của ta, tất cả những điều đó chỉ là phần thưởng của chuyến hành trình.” Lưu Tích nói, thở dài một hơi.
Hắn sẽ không sống theo ước vọng kẻ khác và hắn phải làm rõ điều đó trước mấy tên này.
“Yep, nói chung thì đối đầu với một kẻ cứng đầu như ngươi, bọn ta đã lường trước được sự cố chấp này. Ngươi có thể nói là khá ngu dốt khi luôn đâm đầu theo ý mình nhưng kì lạ là điều đó khiến bọn ta cảm phục. Hãy cứ làm những điều ngươi muốn.” Sát Thủ đáp lại.
Lưu Tích gật gù, vậy là đã gần xong mọi thứ rồi, chẳng còn gì đáng để hắn nói thêm cả. Hoặc là không, hắn vẫn cảm giác như mình đã bỏ lỡ một thứ gì đó. Sau một hồi suy nghĩ, Lưu Tích bật miệng, gần như xổ ra.
“Các ngươi có thể truy cập vào góc nhìn của ta không? Kiểu như ta nhìn cái gì thì các ngươi có nhìn thấy không?”
Cái này cực kì nguy hiểm. Nếu như bọn hắn có thể nhìn và nghe như Lưu Tích, rất có thể sẽ lộ nhiều chuyện đời tư ra, đến lúc đó, quả thực không biết phải xử trí thế nào cho phải. Lưu Tích cứ nghĩ về khoảng thời gian vừa rồi, không biết có lúc nào hắn ngu ngơ rồi để bọn này biết được hay không.
“Ngươi nhìn thấy cái ngai kia chứ?” Sát Thủ hỏi.
“Có.” Lưu Tích đáp ngắn.
“Thứ đó truyền đạt suy nghĩ của ngươi. Bọn ta không thể nghe và nhìn trực tiếp với thế giới bên ngoài nhưng bọn ta có thể tiếp cận với suy nghĩ của ngươi, cũng có thể chen vào nói vài câu trong suy nghĩ của ngươi. Ngươi không cần phải lo về việc bọn ta nhìn ngó được đâu.” Sát Thủ nói ra, gật đầu chắc nịch.
“Thật không?” Lưu Tích nheo mắt, hỏi lại như vẫn còn nghi ngờ.
“Ta không dám nói dối.” Sát Thủ đáp.
Vậy là Lưu Tích cũng có thể yên tâm.
“À mà, cảm xúc của ngươi, bọn ta cũng thấy rất rõ đấy. Hôm trước, cả không gian này nồng nặc mùi cơm chó, thực nói tình yêu các ngươi giống một bộ phim hài dài tập, đến mức đó rồi mà vẫn chưa thành đôi. Lưu Tích, ngươi còn e ngại điều gì?”
Đột nhiên, Hương Tam cười cợt nói. Mấy tên còn lại cũng che miệng mà cười. Bọn hắn thấy được suy nghĩ, thấy được cảm xúc, dựa vào suy diễn của bản thân, dĩ nhiên cũng có thể hiểu chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.
Nhưng chuyện giữa Lưu Tích và nàng thơ nó vẫn chưa chạm đến cái khái niệm của tình yêu, bọn hắn cáu ở chỗ đó, nhìn chỉ muốn ghép hai đứa thành đôi mà hai đứa vẫn chỉ coi nhau là bạn.
“Ta với Ngân Nhu chỉ là bạn.” Lưu Tích đáp lại.
“Bạn cái đầu ngươi! Nếu để lỡ cơ hội, nhỡ tình này không chín thì sao?” Sát Thủ hét lên.
“Làm sao mà lỡ được.”
“Lỡ là lỡ được, ta sống hơn ngươi không biết bao nhiêu năm, dĩ nhiên từng thấy nhiều cảnh éo le ở đời. Nếu ngươi lỡ dịp, thực sự là sẽ lỡ mất tình.” Sát Thủ gàn.
Lưu Tích cảm giác không cãi nhau nổi, hắn thì chưa muốn nghĩ sâu thêm về mối quan hệ này. Một đôi bạn hiểu nhau đến từng chi tiết là quá đủ với hắn ở thời điểm hiện tại. Lưu Tích muốn rời khỏi không gian này, nháy mắt bước đến bên cái ngai máu, ngồi xuống.
Cả căn phòng im lặng…
“Ngươi muốn ra khỏi đây, đúng không?” Sát Thủ tự vỗ trán, hỏi.
“Ừ…” Lưu Tích đáp lại.
“Vậy hãy nghĩ là ngươi rời khỏi không gian này! Ngươi là đấng toàn năng ở đây cơ mà, muốn làm gì chả được!” Sát Thủ hét lên.
“Hả?”
Chưa nói hết câu, Lưu Tích đã thấy mình biến mất khỏi không gian tăm tối ấy, hắn quay lại hiện thực của mình, tay vẫn đang nắm chặt tên trọng phạm run rẩy. Dường như cuộc nói chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, dường như thời gian chưa hề trôi qua dù chỉ một tích tắc.
Lẽ nào đó thực sự chỉ là tâm thức, là tâm trí và những suy nghĩ nên không tốn quá nhiều thời gian? Con người có thể suy nghĩ vô số thông tin chỉ trong một cái nháy mắt, chỉ là không suy nghĩ hiệu quả mà thôi.
“Lại là Hoàng Thao, khốn nạn, khốn nạn!!!!!” Minh Đa rít lên sau khi nghe hết lời khai của kẻ đã chế tạo phi thuyền vũ trụ. Hắn và Lưu Tích hết lần này đến lần khác bị kẻ tên Hoàng Thao kia xoay như chong chóng, thâm thù đại hận lúc này lại tái ngộ, định mệnh một lần nữa khiến bọn hắn phải đối địch.
Nếu như khớp với hiện tại, quả thực là chưa đến một giây kể từ khi tên này khai ra. Sự xuất thần của Lưu Tích cũng chưa hề được ai phát giác mà cũng cực kì nhanh chóng, có thể gọi là không mất chút thời gian nào cũng không sai.
Thử tưởng tượng đang trong trận chiến, hắn quay vào không gian kia bàn luận một lúc rồi quay ra đánh tiếp, vậy hẳn là cực kì hiệu quả.
Nhưng Lưu Tích biết điều đó là không khả thi, hắn có thể cảm thấy việc ra vào không gian kia thực sự tốn thời gian, chỉ là rất nhỏ thôi. Đối với kẻ thù bình thường thì không sao nhưng nếu một kẻ có thể sở hữu tốc độ cực nhanh, vào không gian ấy chính là hắn tự hủy.
Hơn nữa, đánh đấm là phải đặt nhiệt huyết lên trên, cùng lắm thì mấy tên bên trong hỗ trợ bằng vài lời chứ còn ngắt mạch thì rất khó để bắt kịp lại. Hắn không muốn đánh nhau mà quá nhiều toan tính, đánh bằng thực lực, bằng sức mạnh, bằng các yếu tố ngoại cảnh và đôi khi là cả may mắn nữa.
“Vậy là Hoàng Thao có thể đang ở một thế giới nào khác trong vạn giới ngoài kia à?” Lưu Tích mở miệng, hỏi.
“T-Thưa, rất có thể, tuy rằng ta hèn mọn thật nhưng cả kiếp này chỉ ước mơ được chế tạo tàu vũ trụ, bao tâm huyết của bao nhiêu năm đều dồn lên phương tiện ấy… chắc chắn nó sẽ hoạt động được, thậm chí là hoạt động tốt.”
Tên kia đáp lại. Kì thực thì hắn là một kẻ mộng mơ, từ nhỏ đã hi vọng có một ngày được bay ra vũ trụ ngoài kia để rồi sự thật phũ phàng đập vào mặt. Hắn không can tâm, từ đó đến nay, hắn vẫn luôn giả định, xây dựng, thiết kế các mẫu tàu vũ trụ.
Cho đến khi Hoàng Thao tìm ra hắn, cấp tiền và vốn cho hắn để xây dựng một phi thuyền. Có thể nói tên trọng phạm này đã hoạt động với 200% công suất của bản thân, dồn cả đam mê và nhiệt huyết của biết bao năm ấp ủ lên trên một phi thuyền ấy.
Hắn không quan tâm khách hàng là ai, là người thế nào, hắn chỉ quan tâm rằng một thứ dùng để bay ra vũ trụ ngoài kia đang được hắn chế tạo. Hắn thậm chí đã kí cả giao ước với thế giới ngầm để có thể thực hiện dự án này.
Cuộc đời của hắn sau đó, có thể nói là hết điều để cố gắng, không còn gì để nuối tiếc nữa. Dù cho chính Hoàng Thao đã kéo hắn vào cái vực sâu của tội ác này, hắn vẫn cảm ơn kẻ lạnh lùng ấy vì đã cho hắn một cơ hội để chế tạo tàu vũ trụ thực sự.
Và rồi, tên trọng phạm cười khùng khục, trong đồng tử bắt đầu chuyển động như ẩn chứa vô vàn suy nghĩ. Một vài khắc đồng hồ trôi qua, trên mặt hắn chỉ còn một điệu cười nhạt, không còn những sợ hãi lúc trước nữa.
“Ta đã sẵn sàng để chết rồi, phi thuyền của ta đã bay vào không gian.” Hắn nói ra, hiên ngang, chậm rãi.
“Ta sẽ sống theo cách của ta nhưng vẫn đạt được yêu cầu của tất cả các ngươi, vậy thôi. Ta sẽ không coi mục tiêu các ngươi là mục tiêu của ta, tất cả những điều đó chỉ là phần thưởng của chuyến hành trình.” Lưu Tích nói, thở dài một hơi.
Hắn sẽ không sống theo ước vọng kẻ khác và hắn phải làm rõ điều đó trước mấy tên này.
“Yep, nói chung thì đối đầu với một kẻ cứng đầu như ngươi, bọn ta đã lường trước được sự cố chấp này. Ngươi có thể nói là khá ngu dốt khi luôn đâm đầu theo ý mình nhưng kì lạ là điều đó khiến bọn ta cảm phục. Hãy cứ làm những điều ngươi muốn.” Sát Thủ đáp lại.
Lưu Tích gật gù, vậy là đã gần xong mọi thứ rồi, chẳng còn gì đáng để hắn nói thêm cả. Hoặc là không, hắn vẫn cảm giác như mình đã bỏ lỡ một thứ gì đó. Sau một hồi suy nghĩ, Lưu Tích bật miệng, gần như xổ ra.
“Các ngươi có thể truy cập vào góc nhìn của ta không? Kiểu như ta nhìn cái gì thì các ngươi có nhìn thấy không?”
Cái này cực kì nguy hiểm. Nếu như bọn hắn có thể nhìn và nghe như Lưu Tích, rất có thể sẽ lộ nhiều chuyện đời tư ra, đến lúc đó, quả thực không biết phải xử trí thế nào cho phải. Lưu Tích cứ nghĩ về khoảng thời gian vừa rồi, không biết có lúc nào hắn ngu ngơ rồi để bọn này biết được hay không.
“Ngươi nhìn thấy cái ngai kia chứ?” Sát Thủ hỏi.
“Có.” Lưu Tích đáp ngắn.
“Thứ đó truyền đạt suy nghĩ của ngươi. Bọn ta không thể nghe và nhìn trực tiếp với thế giới bên ngoài nhưng bọn ta có thể tiếp cận với suy nghĩ của ngươi, cũng có thể chen vào nói vài câu trong suy nghĩ của ngươi. Ngươi không cần phải lo về việc bọn ta nhìn ngó được đâu.” Sát Thủ nói ra, gật đầu chắc nịch.
“Thật không?” Lưu Tích nheo mắt, hỏi lại như vẫn còn nghi ngờ.
“Ta không dám nói dối.” Sát Thủ đáp.
Vậy là Lưu Tích cũng có thể yên tâm.
“À mà, cảm xúc của ngươi, bọn ta cũng thấy rất rõ đấy. Hôm trước, cả không gian này nồng nặc mùi cơm chó, thực nói tình yêu các ngươi giống một bộ phim hài dài tập, đến mức đó rồi mà vẫn chưa thành đôi. Lưu Tích, ngươi còn e ngại điều gì?”
Đột nhiên, Hương Tam cười cợt nói. Mấy tên còn lại cũng che miệng mà cười. Bọn hắn thấy được suy nghĩ, thấy được cảm xúc, dựa vào suy diễn của bản thân, dĩ nhiên cũng có thể hiểu chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.
Nhưng chuyện giữa Lưu Tích và nàng thơ nó vẫn chưa chạm đến cái khái niệm của tình yêu, bọn hắn cáu ở chỗ đó, nhìn chỉ muốn ghép hai đứa thành đôi mà hai đứa vẫn chỉ coi nhau là bạn.
“Ta với Ngân Nhu chỉ là bạn.” Lưu Tích đáp lại.
“Bạn cái đầu ngươi! Nếu để lỡ cơ hội, nhỡ tình này không chín thì sao?” Sát Thủ hét lên.
“Làm sao mà lỡ được.”
“Lỡ là lỡ được, ta sống hơn ngươi không biết bao nhiêu năm, dĩ nhiên từng thấy nhiều cảnh éo le ở đời. Nếu ngươi lỡ dịp, thực sự là sẽ lỡ mất tình.” Sát Thủ gàn.
Lưu Tích cảm giác không cãi nhau nổi, hắn thì chưa muốn nghĩ sâu thêm về mối quan hệ này. Một đôi bạn hiểu nhau đến từng chi tiết là quá đủ với hắn ở thời điểm hiện tại. Lưu Tích muốn rời khỏi không gian này, nháy mắt bước đến bên cái ngai máu, ngồi xuống.
Cả căn phòng im lặng…
“Ngươi muốn ra khỏi đây, đúng không?” Sát Thủ tự vỗ trán, hỏi.
“Ừ…” Lưu Tích đáp lại.
“Vậy hãy nghĩ là ngươi rời khỏi không gian này! Ngươi là đấng toàn năng ở đây cơ mà, muốn làm gì chả được!” Sát Thủ hét lên.
“Hả?”
Chưa nói hết câu, Lưu Tích đã thấy mình biến mất khỏi không gian tăm tối ấy, hắn quay lại hiện thực của mình, tay vẫn đang nắm chặt tên trọng phạm run rẩy. Dường như cuộc nói chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, dường như thời gian chưa hề trôi qua dù chỉ một tích tắc.
Lẽ nào đó thực sự chỉ là tâm thức, là tâm trí và những suy nghĩ nên không tốn quá nhiều thời gian? Con người có thể suy nghĩ vô số thông tin chỉ trong một cái nháy mắt, chỉ là không suy nghĩ hiệu quả mà thôi.
“Lại là Hoàng Thao, khốn nạn, khốn nạn!!!!!” Minh Đa rít lên sau khi nghe hết lời khai của kẻ đã chế tạo phi thuyền vũ trụ. Hắn và Lưu Tích hết lần này đến lần khác bị kẻ tên Hoàng Thao kia xoay như chong chóng, thâm thù đại hận lúc này lại tái ngộ, định mệnh một lần nữa khiến bọn hắn phải đối địch.
Nếu như khớp với hiện tại, quả thực là chưa đến một giây kể từ khi tên này khai ra. Sự xuất thần của Lưu Tích cũng chưa hề được ai phát giác mà cũng cực kì nhanh chóng, có thể gọi là không mất chút thời gian nào cũng không sai.
Thử tưởng tượng đang trong trận chiến, hắn quay vào không gian kia bàn luận một lúc rồi quay ra đánh tiếp, vậy hẳn là cực kì hiệu quả.
Nhưng Lưu Tích biết điều đó là không khả thi, hắn có thể cảm thấy việc ra vào không gian kia thực sự tốn thời gian, chỉ là rất nhỏ thôi. Đối với kẻ thù bình thường thì không sao nhưng nếu một kẻ có thể sở hữu tốc độ cực nhanh, vào không gian ấy chính là hắn tự hủy.
Hơn nữa, đánh đấm là phải đặt nhiệt huyết lên trên, cùng lắm thì mấy tên bên trong hỗ trợ bằng vài lời chứ còn ngắt mạch thì rất khó để bắt kịp lại. Hắn không muốn đánh nhau mà quá nhiều toan tính, đánh bằng thực lực, bằng sức mạnh, bằng các yếu tố ngoại cảnh và đôi khi là cả may mắn nữa.
“Vậy là Hoàng Thao có thể đang ở một thế giới nào khác trong vạn giới ngoài kia à?” Lưu Tích mở miệng, hỏi.
“T-Thưa, rất có thể, tuy rằng ta hèn mọn thật nhưng cả kiếp này chỉ ước mơ được chế tạo tàu vũ trụ, bao tâm huyết của bao nhiêu năm đều dồn lên phương tiện ấy… chắc chắn nó sẽ hoạt động được, thậm chí là hoạt động tốt.”
Tên kia đáp lại. Kì thực thì hắn là một kẻ mộng mơ, từ nhỏ đã hi vọng có một ngày được bay ra vũ trụ ngoài kia để rồi sự thật phũ phàng đập vào mặt. Hắn không can tâm, từ đó đến nay, hắn vẫn luôn giả định, xây dựng, thiết kế các mẫu tàu vũ trụ.
Cho đến khi Hoàng Thao tìm ra hắn, cấp tiền và vốn cho hắn để xây dựng một phi thuyền. Có thể nói tên trọng phạm này đã hoạt động với 200% công suất của bản thân, dồn cả đam mê và nhiệt huyết của biết bao năm ấp ủ lên trên một phi thuyền ấy.
Hắn không quan tâm khách hàng là ai, là người thế nào, hắn chỉ quan tâm rằng một thứ dùng để bay ra vũ trụ ngoài kia đang được hắn chế tạo. Hắn thậm chí đã kí cả giao ước với thế giới ngầm để có thể thực hiện dự án này.
Cuộc đời của hắn sau đó, có thể nói là hết điều để cố gắng, không còn gì để nuối tiếc nữa. Dù cho chính Hoàng Thao đã kéo hắn vào cái vực sâu của tội ác này, hắn vẫn cảm ơn kẻ lạnh lùng ấy vì đã cho hắn một cơ hội để chế tạo tàu vũ trụ thực sự.
Và rồi, tên trọng phạm cười khùng khục, trong đồng tử bắt đầu chuyển động như ẩn chứa vô vàn suy nghĩ. Một vài khắc đồng hồ trôi qua, trên mặt hắn chỉ còn một điệu cười nhạt, không còn những sợ hãi lúc trước nữa.
“Ta đã sẵn sàng để chết rồi, phi thuyền của ta đã bay vào không gian.” Hắn nói ra, hiên ngang, chậm rãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.