Chương 75: Kịp lúc
Lê Hoàg
05/02/2022
Ở một thế giới văn minh, việc thi cử cũng khác, chỉ có áp lực là vẫn
còn. Không nhất thiết học viên phải phát triển thành thần toàn năng,
giỏi một hoặc hai mặt cũng là được rồi, tập trung phát triển mặt mạnh.
Nói chung thì thi cử ở Huyết Giới rất văn minh.
Ví dụ như Lưu Tích, sức chiến đấu mạnh, sẽ được thi tập trung vào mặt chiến đấu và cũng chỉ đánh giá mặt đó mà thôi.
Minh Đa chẳng hạn, chiến đấu không mạnh, nhưng riêng nói về kĩ năng sử dụng máy, e rằng hắn mang một thiên phú không nhỏ, hoàn toàn có thể đạp nát nhiều đời nghiên cứu của người ta. Hấp thụ và trao đổi thông tin trực tiếp từ não bộ đến máy tính, đây không phải việc ai cũng có thể làm.
Vù!!!!
Ngay trước mặt vị giám thị ngày hôm nay, một phi thuyền đáp xuống. Hiện tại đã là 8h56, gần sát mức 9h mà đợt thi lại này diễn ra. Một đống thí sinh mặt tối sầm do phải thi lại đang đứng nghiêm chỉnh cũng phải ngoái đầu sang hóng chuyện.
Minh Đa lảo đảo bước ra khỏi phi thuyền, ngay lập tức chạy vào cuối hàng để đứng. Lưu Tích thì chậm hơn một chút, cũng nháy mắt chạy xuống đằng sau thằng bạn mà đứng. Cả hai người bọn hắn thở phào nhẹ nhõm, nhìn mặt của Minh Đa thì rõ ràng như đã trút được một nỗi lo âu.
Giám thị nhìn hai thằng nhố nhăng này ngứa mắt cực kì, nhưng vì giờ bắt đầu chưa tới, hắn không có cớ để đuổi bọn hắn ra ngoài. Thở dài một hơi, vị giám thị trẻ kia nhìn xuống bảng thống kê công việc rồi bắt đầu nói:
“Công nghệ, Văn hóa, Chiến đấu, các học viên hãy tự xếp vào từng hàng một, tiếp đến sẽ tiến về các khu vực thi riêng biệt!”
Chia làm ba nhóm nghề chính, đó là cách thi của Huyết Giới. Công nghệ thì tập trung phát triển khoa học, y học, các loại máy móc. Văn hóa thì có thể là nhạc, họa, có thể là nhà văn, nói chung là một phần để khiến xã hội nhân văn và phát triển mặt tinh thần. Chiến đấu thì như tên của nó, tập trung để đào tạo ra những chiến sĩ, phó đô đốc, đô đốc, đại đô đốc, …
Đáng nhẽ từ buổi thi chính thức đã chia rồi, nhưng nhỡ đâu những tên trượt đợt 1 nhận ra thế mạnh của mình không phải như thế, đợt 2 có thể chọn lại.
Minh Đa không ngần ngại mà tiến vào khu Công nghệ.
Lưu Tích thì chắc chắn vào Chiến đấu.
Mất một lúc ổn định, cả ba nhóm đều đã được xếp. Theo quan sát thoáng qua của Lưu Tích thì nhóm Văn hóa là ít nhất, Công nghệ nhiều hơn nhưng nhiều nhất vẫn là nhóm Chiến đấu. Hắn cũng dễ giải thích vấn đề này, Chiến đấu không cần não, yếu chút cũng được, nói chung là kiểu phế vật toàn diện thì đều sẽ chọn Chiến đấu.
“Bước theo hàng, tiến về các khu kiểm tra!” Giám thị kia nhấn giọng, ra lệnh rõ ràng.
Lưu Tích cứ như vậy bước theo nhóm Chiến đấu, hắn dần thấy Minh Đa đã đi xa, bản thân thì tiến vào một phòng tập lớn. Nơi này có một đài thi đấu, khá nhỏ, chung quy vì đây chỉ là thi học kì thôi, không phải một trận chiến giữa cách thiên kiêu như ở giải đấu đầu năm.
Ở đó, đã có ngay một vị giám thị đứng canh, bên cạnh đó còn vài ba vị nữa. Họ nhìn đến khi cả đoàn học viên đã đi vào mới bắt đầu ngồi xuống ghế.
“Thể thức thi: hỗn chiến trên sàn, mười thí sinh gục đầu tiên sẽ bị đánh trượt.” Một vị giám thị nhìn vào bảng thông tin, nói, có vẻ như đang coi nhẹ tất thảy học viên tham gia thi lại.
Lưu Tích ngay lập tức lên sàn, đứng đó, chiến ý bừng bừng. Nói gì thì nói, hắn nhất định sẽ không trượt. Nhưng hắn cũng có thể nhận ra có thứ gì đó sai sai.
Mấy bạn sao không lên sàn vậy?
Đám học viên phải thi lại kia rúm vào với nhau thành một hội, bọn hắn dĩ nhiên có thể nhận ra Lưu Tích là ai. Nói cho cùng, vô địch khóa này không phải là một danh hiệu nhỏ trong Tam Hợp Viện, nhất là khi hắn đã hóa Hấp Huyết Quỷ và dọa sợ không ít người.
Chẳng mấy chốc, mấy giám thị kia cũng nhận ra Lưu Tích. Họ thậm chí còn biết nhiều hơn, biết rằng Lưu Tích là tiên phong của trận đánh với Thạch Tộc, được phong làm phó đô đốc, trong bảng chiến tích thậm chí còn có phá giải vụ án trên Thiết Điện Xa suốt hai thế kỉ.
Nói thật, ngần này tuổi rồi, họ vẫn còn cảm thấy mình thua kém Lưu Tích quá nhiều, không thể trách lũ kia sợ hãi. Một vị giám thị đứng dậy, lấy một hơi thật sâu, bước đến và đẩy mấy tên thí sinh còn đang sợ hãi lên sàn, rủ rỉ một câu:
“Cố lên.”
Và thế là toàn bộ học viên đã lên sàn. Không, thế trận này có gì đó sai sai, Lưu Tích đứng ở nửa sân đấu, mấy người còn lại đứng ở nửa còn lại của sân đấu, tuyệt không dám bước sang dù nửa bước. Mất một lúc chần chừ mất thời gian, chính Lưu Tích cũng cảm thấy chán.
“Ta hứa sẽ không tham gia vào, các ngươi cứ việc đánh nhau đi.”
Nói dứt câu, hắn ngồi xuống, dang Huyết Dực sau lưng ra để che đi bản thân. Trông Lưu Tích lúc này hệt như một con Hỏa Long đang nheo mắt theo dõi thế gian ngoài kia, không phải vật mà người thường dám đụng tới!
Mấy tên học viên kia được giải tỏa, bắt đầu giở hết món nghề ra đấm nhau loạn xạ, tất nhiên là chỉ ở một phần sân. Rất nhanh, đã có vài ba tên ngã xuống, số còn lại thì tập trung để phòng thủ, cố không để kẻ bị loại là mình.
Trong lúc đó, ở phía Công nghệ của Minh Đa…
Đề bài mà những học viên chọn nhóm này nhận được là “Hãy chế tạo một vũ khí cầm tay.”
Trong khi tất cả bắt đầu lao đầu vào các loại máy móc và thiết bị để chế tạo, Minh Đa có thể nói là vẫn khá yên ắng. Xung quanh hắn, bắt đầu có những khẩu súng được thành hình, có cả những thanh kiếm, có cả một vài vật phẩm kì lạ hơn với chức năng lạ hơn như lao móc, phi tiêu, tên lửa cầm tay.
Minh Đa đặt tay lên một phần nhỏ của phòng chế tạo lớn này, máu vàng kim Lôi Huyết của hắn bắt đầu chảy vào bên trong. Rất nhanh, não bộ Minh Đa đã được kết nối với bảng thống kê của phòng chế tạo, thông tin về các linh kiện, chức năng, số lượng linh kiện chảy vào đầu hắn.
Hắn hơi nhăn mặt trước lượng thông tin cũng như nguồn năng lượng quá lớn của phòng thí nghiệm này, não bộ của hắn có vẻ đã đạt đến mức độ quá tải. Đầu dần đau như búa bổ, mọi giác quan mờ đi, tâm trí cũng như nhận thức của hắn bị trôi ngược vào và chịu sự ăn mòn của năng lượng phòng chế tạo.
“Phù!!!” Minh Đa buộc phải ngắt kết nối, hoàn hồn, nhìn lại những thiết bị và nguyên liệu trước mặt mình. Có những thứ hắn đã nằm lòng, có những thứ hắn chưa hề biết, nhưng hiện tại, trong đầu hắn đã có một ý định về việc hắn sẽ chế tạo thứ gì.
Cầm tay vào máy, Minh Đa phác thảo bản thiết kế vũ khí lên, tiếp đến là chuyển sang dạng mô hình 3D, sau đó chuyển một lượt vào máy gia công. Trong lúc máy gia công đang đẽo gọt hình dáng hắn cần, Minh Đa lao đi trong những hàng dài linh kiện xếp trên giá, liên tục lựa chọn những linh kiện hắn sẽ sử dụng.
Một thoáng sau, trên bàn đã la liệt đồ, hắn tiếp tục chia nhỏ chỗ đồ đó, lấy ra từ bên trong các linh kiện các nguyên liệu nhỏ hơn, phân loại rõ ràng.
Các giám thị dựa vào những gì mình đang thấy lúc này, có thể khẳng định rằng thứ Minh Đa định làm trong giờ thi không phải một thứ tầm thường, thậm chí có thể nói là cực kì khó để tạo ra một thứ như vậy ở phòng chế tạo còn đơn sơ này.
Ví dụ như Lưu Tích, sức chiến đấu mạnh, sẽ được thi tập trung vào mặt chiến đấu và cũng chỉ đánh giá mặt đó mà thôi.
Minh Đa chẳng hạn, chiến đấu không mạnh, nhưng riêng nói về kĩ năng sử dụng máy, e rằng hắn mang một thiên phú không nhỏ, hoàn toàn có thể đạp nát nhiều đời nghiên cứu của người ta. Hấp thụ và trao đổi thông tin trực tiếp từ não bộ đến máy tính, đây không phải việc ai cũng có thể làm.
Vù!!!!
Ngay trước mặt vị giám thị ngày hôm nay, một phi thuyền đáp xuống. Hiện tại đã là 8h56, gần sát mức 9h mà đợt thi lại này diễn ra. Một đống thí sinh mặt tối sầm do phải thi lại đang đứng nghiêm chỉnh cũng phải ngoái đầu sang hóng chuyện.
Minh Đa lảo đảo bước ra khỏi phi thuyền, ngay lập tức chạy vào cuối hàng để đứng. Lưu Tích thì chậm hơn một chút, cũng nháy mắt chạy xuống đằng sau thằng bạn mà đứng. Cả hai người bọn hắn thở phào nhẹ nhõm, nhìn mặt của Minh Đa thì rõ ràng như đã trút được một nỗi lo âu.
Giám thị nhìn hai thằng nhố nhăng này ngứa mắt cực kì, nhưng vì giờ bắt đầu chưa tới, hắn không có cớ để đuổi bọn hắn ra ngoài. Thở dài một hơi, vị giám thị trẻ kia nhìn xuống bảng thống kê công việc rồi bắt đầu nói:
“Công nghệ, Văn hóa, Chiến đấu, các học viên hãy tự xếp vào từng hàng một, tiếp đến sẽ tiến về các khu vực thi riêng biệt!”
Chia làm ba nhóm nghề chính, đó là cách thi của Huyết Giới. Công nghệ thì tập trung phát triển khoa học, y học, các loại máy móc. Văn hóa thì có thể là nhạc, họa, có thể là nhà văn, nói chung là một phần để khiến xã hội nhân văn và phát triển mặt tinh thần. Chiến đấu thì như tên của nó, tập trung để đào tạo ra những chiến sĩ, phó đô đốc, đô đốc, đại đô đốc, …
Đáng nhẽ từ buổi thi chính thức đã chia rồi, nhưng nhỡ đâu những tên trượt đợt 1 nhận ra thế mạnh của mình không phải như thế, đợt 2 có thể chọn lại.
Minh Đa không ngần ngại mà tiến vào khu Công nghệ.
Lưu Tích thì chắc chắn vào Chiến đấu.
Mất một lúc ổn định, cả ba nhóm đều đã được xếp. Theo quan sát thoáng qua của Lưu Tích thì nhóm Văn hóa là ít nhất, Công nghệ nhiều hơn nhưng nhiều nhất vẫn là nhóm Chiến đấu. Hắn cũng dễ giải thích vấn đề này, Chiến đấu không cần não, yếu chút cũng được, nói chung là kiểu phế vật toàn diện thì đều sẽ chọn Chiến đấu.
“Bước theo hàng, tiến về các khu kiểm tra!” Giám thị kia nhấn giọng, ra lệnh rõ ràng.
Lưu Tích cứ như vậy bước theo nhóm Chiến đấu, hắn dần thấy Minh Đa đã đi xa, bản thân thì tiến vào một phòng tập lớn. Nơi này có một đài thi đấu, khá nhỏ, chung quy vì đây chỉ là thi học kì thôi, không phải một trận chiến giữa cách thiên kiêu như ở giải đấu đầu năm.
Ở đó, đã có ngay một vị giám thị đứng canh, bên cạnh đó còn vài ba vị nữa. Họ nhìn đến khi cả đoàn học viên đã đi vào mới bắt đầu ngồi xuống ghế.
“Thể thức thi: hỗn chiến trên sàn, mười thí sinh gục đầu tiên sẽ bị đánh trượt.” Một vị giám thị nhìn vào bảng thông tin, nói, có vẻ như đang coi nhẹ tất thảy học viên tham gia thi lại.
Lưu Tích ngay lập tức lên sàn, đứng đó, chiến ý bừng bừng. Nói gì thì nói, hắn nhất định sẽ không trượt. Nhưng hắn cũng có thể nhận ra có thứ gì đó sai sai.
Mấy bạn sao không lên sàn vậy?
Đám học viên phải thi lại kia rúm vào với nhau thành một hội, bọn hắn dĩ nhiên có thể nhận ra Lưu Tích là ai. Nói cho cùng, vô địch khóa này không phải là một danh hiệu nhỏ trong Tam Hợp Viện, nhất là khi hắn đã hóa Hấp Huyết Quỷ và dọa sợ không ít người.
Chẳng mấy chốc, mấy giám thị kia cũng nhận ra Lưu Tích. Họ thậm chí còn biết nhiều hơn, biết rằng Lưu Tích là tiên phong của trận đánh với Thạch Tộc, được phong làm phó đô đốc, trong bảng chiến tích thậm chí còn có phá giải vụ án trên Thiết Điện Xa suốt hai thế kỉ.
Nói thật, ngần này tuổi rồi, họ vẫn còn cảm thấy mình thua kém Lưu Tích quá nhiều, không thể trách lũ kia sợ hãi. Một vị giám thị đứng dậy, lấy một hơi thật sâu, bước đến và đẩy mấy tên thí sinh còn đang sợ hãi lên sàn, rủ rỉ một câu:
“Cố lên.”
Và thế là toàn bộ học viên đã lên sàn. Không, thế trận này có gì đó sai sai, Lưu Tích đứng ở nửa sân đấu, mấy người còn lại đứng ở nửa còn lại của sân đấu, tuyệt không dám bước sang dù nửa bước. Mất một lúc chần chừ mất thời gian, chính Lưu Tích cũng cảm thấy chán.
“Ta hứa sẽ không tham gia vào, các ngươi cứ việc đánh nhau đi.”
Nói dứt câu, hắn ngồi xuống, dang Huyết Dực sau lưng ra để che đi bản thân. Trông Lưu Tích lúc này hệt như một con Hỏa Long đang nheo mắt theo dõi thế gian ngoài kia, không phải vật mà người thường dám đụng tới!
Mấy tên học viên kia được giải tỏa, bắt đầu giở hết món nghề ra đấm nhau loạn xạ, tất nhiên là chỉ ở một phần sân. Rất nhanh, đã có vài ba tên ngã xuống, số còn lại thì tập trung để phòng thủ, cố không để kẻ bị loại là mình.
Trong lúc đó, ở phía Công nghệ của Minh Đa…
Đề bài mà những học viên chọn nhóm này nhận được là “Hãy chế tạo một vũ khí cầm tay.”
Trong khi tất cả bắt đầu lao đầu vào các loại máy móc và thiết bị để chế tạo, Minh Đa có thể nói là vẫn khá yên ắng. Xung quanh hắn, bắt đầu có những khẩu súng được thành hình, có cả những thanh kiếm, có cả một vài vật phẩm kì lạ hơn với chức năng lạ hơn như lao móc, phi tiêu, tên lửa cầm tay.
Minh Đa đặt tay lên một phần nhỏ của phòng chế tạo lớn này, máu vàng kim Lôi Huyết của hắn bắt đầu chảy vào bên trong. Rất nhanh, não bộ Minh Đa đã được kết nối với bảng thống kê của phòng chế tạo, thông tin về các linh kiện, chức năng, số lượng linh kiện chảy vào đầu hắn.
Hắn hơi nhăn mặt trước lượng thông tin cũng như nguồn năng lượng quá lớn của phòng thí nghiệm này, não bộ của hắn có vẻ đã đạt đến mức độ quá tải. Đầu dần đau như búa bổ, mọi giác quan mờ đi, tâm trí cũng như nhận thức của hắn bị trôi ngược vào và chịu sự ăn mòn của năng lượng phòng chế tạo.
“Phù!!!” Minh Đa buộc phải ngắt kết nối, hoàn hồn, nhìn lại những thiết bị và nguyên liệu trước mặt mình. Có những thứ hắn đã nằm lòng, có những thứ hắn chưa hề biết, nhưng hiện tại, trong đầu hắn đã có một ý định về việc hắn sẽ chế tạo thứ gì.
Cầm tay vào máy, Minh Đa phác thảo bản thiết kế vũ khí lên, tiếp đến là chuyển sang dạng mô hình 3D, sau đó chuyển một lượt vào máy gia công. Trong lúc máy gia công đang đẽo gọt hình dáng hắn cần, Minh Đa lao đi trong những hàng dài linh kiện xếp trên giá, liên tục lựa chọn những linh kiện hắn sẽ sử dụng.
Một thoáng sau, trên bàn đã la liệt đồ, hắn tiếp tục chia nhỏ chỗ đồ đó, lấy ra từ bên trong các linh kiện các nguyên liệu nhỏ hơn, phân loại rõ ràng.
Các giám thị dựa vào những gì mình đang thấy lúc này, có thể khẳng định rằng thứ Minh Đa định làm trong giờ thi không phải một thứ tầm thường, thậm chí có thể nói là cực kì khó để tạo ra một thứ như vậy ở phòng chế tạo còn đơn sơ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.