Chương 32: Tự vấn
Lê Hoàg
26/01/2022
“Lưu Tích…..”
“Lưu Tích, tỉnh lại đi…”
“Lưu Tích!!”
Cuối cùng, hắn cũng bừng tỉnh. Cảm giác như vừa hồi sinh từ một cơn chết đuối hụt vậy. Trong tay hắn vẫn cầm chặt Kim Bổng, cơ thể hắn vẫn đứng như một bức tượng bất tử. Hắn không thể di chuyển cơ thể, chỉ có thể mãi đứng im như vậy. Bên ngoài thì kiên cường bất khuất nhưng bên trong, những cơn đau đang giằng xé hắn.
“Tỉnh chưa dợ?” Giọng Kim Bổng lại vang lên một lần nữa.
“Rồi, tỉnh rồi…” Lưu Tích thì thào, không đủ sức để thốt ra thành tiếng.
“Ha, vậy là cậu chưa chết.”
“Chúng ta đều chưa chết… thần kì thật.” Lưu Tích bật cười.
Ngay lập tức hắn nhận ra từ phía xa có thứ gì đó đang tiến đến. Đó là Minh Đa, tên Lôi Huyết này vừa chạy vừa ứa nước mắt, dĩ nhiên hắn rất mừng vì Lưu Tích còn toàn mạng. Lưu Thanh chỉ đứng ở phía xa, nàng vốn muốn hắn chết đi nhưng hắn sống cũng không sao.
Một thoáng sau, Hương Anh Túc bước vào, cả đội quân Huyết Tộc phía sau cũng ào theo. Hai tên Tối Hậu Cự Nhân đã bị hạ. Đô đốc Hương Anh Túc sờ vào bàn điều khiển, liếc nhìn xác tên đô đốc Thạch Tộc, nhìn cả khối lò phản ứng trước mắt. Trong một phút ngắn ngủi, hắn đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Hắn nhận ra Lưu Tích, Minh Đa và Lưu Thanh là ba kẻ lập công ngày hôm nay, thành công ngăn chặn quả bom tự bạo. Vấn đề là cả ba đều chỉ là cấp D còn tên đô đốc Thạch Tộc kia là cấp B, chênh lệch lớn như vậy vẫn có thể chiến thắng, ấy không phải chỉ do thực lực.
Nó còn do cả tiềm năng bộc phát lúc nguy cấp và nghị lực.
Nói cách khác, ba cái tên sáng giá nhất của trận chiến lần này chính là ba tên này.
“Về nghỉ ngơi đi, quá sức rồi.” Hương Anh Túc bước tới, ghé vai vác Lưu Tích lên. Kim Bổng thu nhỏ lại và nháy mắt chui vào túi áo hắn.
* * * * *
Bọn hắn được đưa về doanh trại, à không, về thẳng Tam Hợp Viện và được ở phòng riêng tĩnh dưỡng cho tốt. Minh Đa và Lưu Tích một phòng, Vũ Ngân Nhu cũng vô tình ở luôn phòng đó vì nàng ở dạng Kim Bổng khiến người ta nghĩ đó chỉ là vũ khí. Lưu Thanh thì ở một phòng khác.
Chỉ tối hôm đó, Lưu Tích đã hồi phục hoàn toàn, chỉ còn mệt chứ không hề sót lại chút thương tích nào. Hắn cùng Minh Đa dựa lên lan can của phòng tĩnh dướng, hưởng trăng đêm và hương hoa mọc trước hiên. Cả hai im lặng. Một lúc sau, có thêm Vũ Ngân Nhu đến tựa lên vai Lưu Tích.
“Cô đã hấp thụ nguồn năng lượng ấy, đúng chứ?” Minh Đa nói ra.
Vũ Ngân Nhu gật đầu. Ngoài Lưu Tích ra, nàng hầu như không giao tiếp với người ngoài nên chỉ có thể gật đầu để đáp lại.
“Bản năng Lôi Huyết của tôi có thể cảm nhận khoảng 90% năng lượng của vụ nổ đã được cô hấp thụ. Thế cũng là một điều tốt, nếu không, thằng ngu tên Tích này đã chết banh xác rồi. Nhưng Kim Tộc hấp thụ năng lượng có phải chuyện thường thấy không?” Minh Đa tiếp lời, tay đung đưa một bông hoa nhỏ.
Vũ Ngân Nhu lắc đầu.
“Tích này, khi tiếp nhận thông tin về phi thuyền ấy, có một thứ gì đó gọi là khả năng của những chủng tộc vật chất hóa. Kim Tộc, Thạch Tộc, Mộc Tộc, vân vân, các chủng tộc vật chất hóa thường đóng vai trò làm một linh hồn phụ thể lên các chủng tộc khác. Giống như Thạch Tộc, trong phi thuyền có nhắc đến trạng thái Thạch Giáp – khi Thạch Tộc biến thành một bộ khải giáp để nâng cao sức phòng thủ của người mặc. Tối Hậu Cự Nhân cũng là một dạng phụ thể, nhiều cá thể đồng thời phụ thể lên một bản thể.” Minh Đa nói.
Ngừng lại một chút, Minh Đa lại tiếp tục dòng suy luận của mình và nói:
“Ý tao là, cô ấy có thể đánh thức năng lực của Kim Tộc và phụ thể lên mày đó Tích, chỉ cần tìm ra cách thức để làm như vậy thôi. Tao không chắc tác dụng của nó là gì nhưng chắc chắn sẽ rất mạnh.”
Lưu Tích chỉ gật gù. Hắn nhìn Vũ Ngân Nhu bên cạnh mình. Nàng không phải vũ khí của hắn mà là một bạn đồng hành trân quý. Hắn sẽ không cố gắng để đánh thức một thứ gì đó với mục đích biến nàng thành sức mạnh của mình. Kim Bổng và Lưu Tích, đó đã là sự kết hợp hoàn mỹ nhất đối với hắn.
“Với tao, Ngân Nhu là bạn, không phải vũ khí.” Lưu Tích đưa ra lời khẳng định.
Minh Đa bật cười, hắn cũng đoán được Lưu Tích sẽ nói ra câu ấy. Ngay lập tức, hắn đáp lại:
“Ok, đó là quyết định của mày, tao không can thiệp. Nhưng tiếp này, trong những nhiệm vụ được giao cho binh đoàn này của Thạch Tộc có nhắc đến “Thiên Môn”. Bọn hắn, nếu như thành công đổ bộ, sẽ lên đường đi tìm một mảnh của “Thiên Môn”.
Theo tao, “Thiên Môn” là một nguồn sức mạnh, từ lâu đã bị Vạn Giới Chi Chủ tách ra và phân tán trên khắp Huyết Giới. Chúng ta bị tấn công cũng vì sự thèm khát sức mạnh ấy của các chủng tộc khác.”
Lưu Tích trầm ngâm. “Thiên Môn” nếu cũng được các chủng tộc khác săn lùng tức là đó không phải sức mạnh của riêng Huyết Tộc. Huyết Thần khi xưa đã được giao cho trách nhiệm canh giữ nó. Sức mạnh đằng sau “Thiên Môn” vẫn là một bí ẩn lớn, nhưng, Lưu Tích sẽ theo đuổi nó đến cùng, không để nó lọt vào tay Tân Huyết Hội.
“Vậy vị trí mảnh “Thiên Môn” bọn chúng nói là ở đâu?” Lưu Tích hỏi.
“Cấm Ma Lâm, cách đây khoảng vài trăm km, tin tao đi, mày không thể lên đường tới đó ngay đâu. Một đợt tổng kết trận chiến này còn đang đợi mày vào tao, cả cô ấy nữa… Nói chung là ngủ sớm đi.” Minh Đa vỗ vai Lưu Tích, nói.
“Cô ấy là con ả từ Tân Huyết Hội? Mày thích ả ta?” Lưu Tích xuất hiện một nét kinh tởm trên mặt.
“Hkjafjsjskjsjfksj!! TAO KHÔNG NGHE THẤY MÀY NÓI GÌ HẾT, NGỦ ĐI!” Minh Đa phun ra một tràng âm thanh đánh trống lảng rồi nhảy phóc lên giường, trùm chăn, cố lờ Lưu Tích đi.
Lưu Tích cười khẩy, nhìn kiểu này rõ ràng là có tình ý với người ta, đã nghiện lại còn ngại. Nhưng soi mói vào một câu chuyện tình tuổi thanh xuân người khác không phải việc nên làm, Lưu Tích cũng không làm. Hắn tiếp tục nhìn ra bầu trời đêm phía xa kia, miệng nở một nụ cười.
Tại sao trận chiến này lại có ý nghĩa đến vậy?
Dường như, hắn đã chưa từng lung lay suốt trận chiến này. Từ khoảnh khắc quyết định đối đầu với đô đốc Thạch Tộc, khoảnh khắc nhờ Cự Gia ném mình thẳng vào một tên Tối Hậu Cự Nhân, cả lúc đập tung lớp kính bảo vệ của lò phản ứng và lao vào lõi năng lượng chuẩn bị nổ tung nữa? Tại sao tất cả những lúc sống chết và liều mạng đến ngu ngốc như vậy, hắn đều quyết đoán.
Hắn cũng chả biết nữa.
Dạng như lo lắng về mạng sống của mình nó thấp hơn cái mục tiêu của hắn vào những thời điểm ấy. Nếu hạ được Tối Hậu Cự Nhân, nhiều Huyết Tộc sẽ không bị dẫm nát. Nếu thắng được đô đốc Thạch Tộc, Minh Đa sẽ có cơ hội ngăn quả bom tự bạo. Nếu hắn tự hi sinh và đập nát cái lõi… những đồng bào ngoài kia sẽ có cơ hội sống…
Ra là vậy, hắn đã phần nào hiểu cái “chết vì đại đạo” là gì…
Ra là vậy, hắn đã hạnh phúc khi làm như vậy, lo cho người khác, cho dân tộc và đồng bào…
Vui chứ?!
Ai nói là không vui?!
Huyết Tộc tuy còn non trẻ thật, còn yếu đuối thật, còn nhiều người nhìn hắn bằng kì thị nhưng cùng với những sự thật ấy, còn một sự thật khác hiển nhiên hơn: hắn là Huyết Tộc. Vì vậy, chiến đấu vì dân tộc và Huyết Giới là điều hắn nên làm.
“Ha, ngủ ngon nhé, đồ tương tư ~~~” Lưu Tích nhảy lên giường bên cạnh, buông lời trêu Minh Đa trước khi nhắm mắt, kết thúc một ngày điên rồ.
“Lưu Tích, tỉnh lại đi…”
“Lưu Tích!!”
Cuối cùng, hắn cũng bừng tỉnh. Cảm giác như vừa hồi sinh từ một cơn chết đuối hụt vậy. Trong tay hắn vẫn cầm chặt Kim Bổng, cơ thể hắn vẫn đứng như một bức tượng bất tử. Hắn không thể di chuyển cơ thể, chỉ có thể mãi đứng im như vậy. Bên ngoài thì kiên cường bất khuất nhưng bên trong, những cơn đau đang giằng xé hắn.
“Tỉnh chưa dợ?” Giọng Kim Bổng lại vang lên một lần nữa.
“Rồi, tỉnh rồi…” Lưu Tích thì thào, không đủ sức để thốt ra thành tiếng.
“Ha, vậy là cậu chưa chết.”
“Chúng ta đều chưa chết… thần kì thật.” Lưu Tích bật cười.
Ngay lập tức hắn nhận ra từ phía xa có thứ gì đó đang tiến đến. Đó là Minh Đa, tên Lôi Huyết này vừa chạy vừa ứa nước mắt, dĩ nhiên hắn rất mừng vì Lưu Tích còn toàn mạng. Lưu Thanh chỉ đứng ở phía xa, nàng vốn muốn hắn chết đi nhưng hắn sống cũng không sao.
Một thoáng sau, Hương Anh Túc bước vào, cả đội quân Huyết Tộc phía sau cũng ào theo. Hai tên Tối Hậu Cự Nhân đã bị hạ. Đô đốc Hương Anh Túc sờ vào bàn điều khiển, liếc nhìn xác tên đô đốc Thạch Tộc, nhìn cả khối lò phản ứng trước mắt. Trong một phút ngắn ngủi, hắn đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Hắn nhận ra Lưu Tích, Minh Đa và Lưu Thanh là ba kẻ lập công ngày hôm nay, thành công ngăn chặn quả bom tự bạo. Vấn đề là cả ba đều chỉ là cấp D còn tên đô đốc Thạch Tộc kia là cấp B, chênh lệch lớn như vậy vẫn có thể chiến thắng, ấy không phải chỉ do thực lực.
Nó còn do cả tiềm năng bộc phát lúc nguy cấp và nghị lực.
Nói cách khác, ba cái tên sáng giá nhất của trận chiến lần này chính là ba tên này.
“Về nghỉ ngơi đi, quá sức rồi.” Hương Anh Túc bước tới, ghé vai vác Lưu Tích lên. Kim Bổng thu nhỏ lại và nháy mắt chui vào túi áo hắn.
* * * * *
Bọn hắn được đưa về doanh trại, à không, về thẳng Tam Hợp Viện và được ở phòng riêng tĩnh dưỡng cho tốt. Minh Đa và Lưu Tích một phòng, Vũ Ngân Nhu cũng vô tình ở luôn phòng đó vì nàng ở dạng Kim Bổng khiến người ta nghĩ đó chỉ là vũ khí. Lưu Thanh thì ở một phòng khác.
Chỉ tối hôm đó, Lưu Tích đã hồi phục hoàn toàn, chỉ còn mệt chứ không hề sót lại chút thương tích nào. Hắn cùng Minh Đa dựa lên lan can của phòng tĩnh dướng, hưởng trăng đêm và hương hoa mọc trước hiên. Cả hai im lặng. Một lúc sau, có thêm Vũ Ngân Nhu đến tựa lên vai Lưu Tích.
“Cô đã hấp thụ nguồn năng lượng ấy, đúng chứ?” Minh Đa nói ra.
Vũ Ngân Nhu gật đầu. Ngoài Lưu Tích ra, nàng hầu như không giao tiếp với người ngoài nên chỉ có thể gật đầu để đáp lại.
“Bản năng Lôi Huyết của tôi có thể cảm nhận khoảng 90% năng lượng của vụ nổ đã được cô hấp thụ. Thế cũng là một điều tốt, nếu không, thằng ngu tên Tích này đã chết banh xác rồi. Nhưng Kim Tộc hấp thụ năng lượng có phải chuyện thường thấy không?” Minh Đa tiếp lời, tay đung đưa một bông hoa nhỏ.
Vũ Ngân Nhu lắc đầu.
“Tích này, khi tiếp nhận thông tin về phi thuyền ấy, có một thứ gì đó gọi là khả năng của những chủng tộc vật chất hóa. Kim Tộc, Thạch Tộc, Mộc Tộc, vân vân, các chủng tộc vật chất hóa thường đóng vai trò làm một linh hồn phụ thể lên các chủng tộc khác. Giống như Thạch Tộc, trong phi thuyền có nhắc đến trạng thái Thạch Giáp – khi Thạch Tộc biến thành một bộ khải giáp để nâng cao sức phòng thủ của người mặc. Tối Hậu Cự Nhân cũng là một dạng phụ thể, nhiều cá thể đồng thời phụ thể lên một bản thể.” Minh Đa nói.
Ngừng lại một chút, Minh Đa lại tiếp tục dòng suy luận của mình và nói:
“Ý tao là, cô ấy có thể đánh thức năng lực của Kim Tộc và phụ thể lên mày đó Tích, chỉ cần tìm ra cách thức để làm như vậy thôi. Tao không chắc tác dụng của nó là gì nhưng chắc chắn sẽ rất mạnh.”
Lưu Tích chỉ gật gù. Hắn nhìn Vũ Ngân Nhu bên cạnh mình. Nàng không phải vũ khí của hắn mà là một bạn đồng hành trân quý. Hắn sẽ không cố gắng để đánh thức một thứ gì đó với mục đích biến nàng thành sức mạnh của mình. Kim Bổng và Lưu Tích, đó đã là sự kết hợp hoàn mỹ nhất đối với hắn.
“Với tao, Ngân Nhu là bạn, không phải vũ khí.” Lưu Tích đưa ra lời khẳng định.
Minh Đa bật cười, hắn cũng đoán được Lưu Tích sẽ nói ra câu ấy. Ngay lập tức, hắn đáp lại:
“Ok, đó là quyết định của mày, tao không can thiệp. Nhưng tiếp này, trong những nhiệm vụ được giao cho binh đoàn này của Thạch Tộc có nhắc đến “Thiên Môn”. Bọn hắn, nếu như thành công đổ bộ, sẽ lên đường đi tìm một mảnh của “Thiên Môn”.
Theo tao, “Thiên Môn” là một nguồn sức mạnh, từ lâu đã bị Vạn Giới Chi Chủ tách ra và phân tán trên khắp Huyết Giới. Chúng ta bị tấn công cũng vì sự thèm khát sức mạnh ấy của các chủng tộc khác.”
Lưu Tích trầm ngâm. “Thiên Môn” nếu cũng được các chủng tộc khác săn lùng tức là đó không phải sức mạnh của riêng Huyết Tộc. Huyết Thần khi xưa đã được giao cho trách nhiệm canh giữ nó. Sức mạnh đằng sau “Thiên Môn” vẫn là một bí ẩn lớn, nhưng, Lưu Tích sẽ theo đuổi nó đến cùng, không để nó lọt vào tay Tân Huyết Hội.
“Vậy vị trí mảnh “Thiên Môn” bọn chúng nói là ở đâu?” Lưu Tích hỏi.
“Cấm Ma Lâm, cách đây khoảng vài trăm km, tin tao đi, mày không thể lên đường tới đó ngay đâu. Một đợt tổng kết trận chiến này còn đang đợi mày vào tao, cả cô ấy nữa… Nói chung là ngủ sớm đi.” Minh Đa vỗ vai Lưu Tích, nói.
“Cô ấy là con ả từ Tân Huyết Hội? Mày thích ả ta?” Lưu Tích xuất hiện một nét kinh tởm trên mặt.
“Hkjafjsjskjsjfksj!! TAO KHÔNG NGHE THẤY MÀY NÓI GÌ HẾT, NGỦ ĐI!” Minh Đa phun ra một tràng âm thanh đánh trống lảng rồi nhảy phóc lên giường, trùm chăn, cố lờ Lưu Tích đi.
Lưu Tích cười khẩy, nhìn kiểu này rõ ràng là có tình ý với người ta, đã nghiện lại còn ngại. Nhưng soi mói vào một câu chuyện tình tuổi thanh xuân người khác không phải việc nên làm, Lưu Tích cũng không làm. Hắn tiếp tục nhìn ra bầu trời đêm phía xa kia, miệng nở một nụ cười.
Tại sao trận chiến này lại có ý nghĩa đến vậy?
Dường như, hắn đã chưa từng lung lay suốt trận chiến này. Từ khoảnh khắc quyết định đối đầu với đô đốc Thạch Tộc, khoảnh khắc nhờ Cự Gia ném mình thẳng vào một tên Tối Hậu Cự Nhân, cả lúc đập tung lớp kính bảo vệ của lò phản ứng và lao vào lõi năng lượng chuẩn bị nổ tung nữa? Tại sao tất cả những lúc sống chết và liều mạng đến ngu ngốc như vậy, hắn đều quyết đoán.
Hắn cũng chả biết nữa.
Dạng như lo lắng về mạng sống của mình nó thấp hơn cái mục tiêu của hắn vào những thời điểm ấy. Nếu hạ được Tối Hậu Cự Nhân, nhiều Huyết Tộc sẽ không bị dẫm nát. Nếu thắng được đô đốc Thạch Tộc, Minh Đa sẽ có cơ hội ngăn quả bom tự bạo. Nếu hắn tự hi sinh và đập nát cái lõi… những đồng bào ngoài kia sẽ có cơ hội sống…
Ra là vậy, hắn đã phần nào hiểu cái “chết vì đại đạo” là gì…
Ra là vậy, hắn đã hạnh phúc khi làm như vậy, lo cho người khác, cho dân tộc và đồng bào…
Vui chứ?!
Ai nói là không vui?!
Huyết Tộc tuy còn non trẻ thật, còn yếu đuối thật, còn nhiều người nhìn hắn bằng kì thị nhưng cùng với những sự thật ấy, còn một sự thật khác hiển nhiên hơn: hắn là Huyết Tộc. Vì vậy, chiến đấu vì dân tộc và Huyết Giới là điều hắn nên làm.
“Ha, ngủ ngon nhé, đồ tương tư ~~~” Lưu Tích nhảy lên giường bên cạnh, buông lời trêu Minh Đa trước khi nhắm mắt, kết thúc một ngày điên rồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.