Chương 18: Độc Vương đền tội
Độc Cô Hồng
21/05/2013
Trong rừng màn đêm phủ xuống rất nhanh, chẳng bao lâu đã không còn thấy rõ mặt người nữa.
Lương Đình Khôi men theo triền đồi đi về hướng thạch động, vừa tới khu rừng thưa phía trước động khẫu thì chợt thấy hai tên Thiên Tinh võ sĩ nhãy xổ ra chặn lại.
Đủ thấy bọn nhân chúng canh phòng rất cẩn mật.
Một tên quát hỏi :
- Ai ? Đứng lại !
Lương Đình Khôi dừng bước, bình tĩnh đáp :
- Ta đây !
Mặc dù giọng nói của chàng rất bình tĩnh nhưng trong bụng hơi run, sợ đối phương nhận ra có sự giả mạo.
Đương nhiên chàng chẳng sợ gì những tên nhãi nhép này, chỉ lo kế hoạch bị lộ không dụ được Độc Diêm La ra ngoài để tiêu diệt.
Chỉ nghe tên thứ hai hỏi :
- Đinh hương chủ phải không ?
Lương Đình Khôi yên tâm đối phương đã trúng kế, ừm một tiếng rồi nghiêm giọng nói :
- Các ngươi lập tức bẩm với Tổng Hộ pháp, Môn chủ có mật lệnh truyền đến mời Tổng Hộ pháp di giá tới đây !
- Tuân lệnh !
Cả hai tên võ sĩ cúi người đáp rồi vội vã chạy đi.
Lương Đình Khôi lùi lại chừng hai trượng đứng chờ.
Chừng sau thời gian một tuần trà, một nhân ảnh từ trong khu rừng thưa hiện ra đi thêm vài bước tới giữa khu đất trống cất giọng hỏi :
- Môn chủ có mật lệnh gì ?
Thanh âm khàn khàn như có vật gì mắc trong cổ nghe rất khó chịu.
Tuy trời tối nhưng mới nhìn qua hình dáng đặc biệt của người này, Lương Đình Khôi đã xác định được hắn chính là Độc Diêm La liền đáp :
- Môn chủ mời Tổng Hộ pháp theo ti chức có việc khẩn cấp !
Vừa nói xong chàng vội quay mình đi ngay, sợ để đối phương căn vặn dễ lộ ra những sơ hở.
Theo kế hoạch đã bàn bạc với Kim Đồng, chàng đi nhanh về hướng tên Hương chủ bị giết, thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện sau các mô đá.
Độc Diêm La cùng hai tên võ sĩ đuổi theo.
Chạy thêm một quãng nữa bỗng thấy nhân ảnh phía trước biến đâu mất.
Độc Diêm La dừng lại hỏi :
- Đinh hương chủ, ngươi ở đâu ?
Kim Đồng thò đầu ra khỏi một, tảng quái thạch trả lời :
- Ti chức ở đây !
Giọng, hắn tuy đã cố hết sức ồm ồm nhưng không được tự nhiên.
Độc Diêm La hỏi :
- Môn chủ có mật lệnh gì.
Kim Đồng đáp :
- Có tình huống khẩn cấp !
Độc Diêm La nghi hoặc hỏi :
- Ngươi là...
Rồi khoát tay ra hiệu cho hai tên võ sĩ tiến lên trước.
Thấy Kim Đồng không trả lời, Độc Diêm La lập tức sinh nghi liền tiến lên hai bước quát hỏi :
- Mau phục danh tánh !
Lương Đình Khôi lúc đó đã đến phía sau Độc Diêm La mấy bước, kiếm tuốt vỏ cầm tay phi thân đến sát sau lưng nói :
- Bẩm Tổng Hộ pháp, hắn là...
Độc Diêm La ngạc nhiên quay lại.
Lương Đình Khôi phát kiếm nhanh như chớp, sử dụng tuyệt chiêu Lôi Đình kiếm pháp, quyết tâm chỉ một kiếm kết liễu đối phương không để Độc Diêm La có cơ hội thi triển độc chất để đối phó.
Lão độc vật trúng kiếm vào ngực rú lên, cố mở to mắt nhìn Lương Đình Khôi, miệng lắp bắp hỏi :
- Ngươi... Ngươi...
Hắn không còn đủ hơi sức hoàn thành nốt câu hỏi.
Chàng điềm nhiên tra kiếm vào bao đáp :
- Tu La Kiếm Lương Đình Khôi, lớp kế thừa của võ lâm tiền bối Thần Kiếm Giang lão anh hùng !
Bấy giờ Độc Diêm La đã gục mặt xuống một tảng đá, cố gượng nhổm lên nhưng không được, hai tay bám vào gò đá nhũn dần ra rồi cuối cùng hoàn toàn vô lực, toàn thân trượt theo tảng đá được dài xuống đất.
Nhất đại độc quân lừng lẫy giang hồ, là mối kinh hoàng của võ lâm Nam Hoang đã chết như thế...
Độc Diêm La có nghe hết những lời của đối phương và có cam tâm chết như vậy không ? Chẳng ai biết được.
Lương Đình Khôi ngẫng mặt lên, trời lẩm bẩm :
- Giang sư bá ? Tiểu điệt đã đòi lại công lý cho lão nhân gia, xin hãy yên lòng nhắm mắt !
Phía trước vang lên hai tiếng rú thảm, hẳn là Kim Đồng đang giải quyết đối tượng của mình.
Với bản lĩnh của thiếu niên quỷ quái đó việc thanh toán hai tên võ sĩ của Thiên Tinh Môn không phải là vấn đề gì khó khăn.
Chỉ lát sau, một nhân ảnh nhỏ nhắn lướt tới trước mặt Lương Đình Khôi, chính là Kim Đồng.
Thiếu niên giơ ngón tay cái lên, thán phục nói :
- Lương đại ca thật siêu đẳng !
Lương Đình Khôi lắc đầu đáp :
- Không quá phức tạp như ngươi tưởng đâu ! Người đã thiên về dụng độc tất không thể tinh thông võ thuật, cũng như giỏi về y thuật thì chẳng phải thi gia vậy ! Nếu là ngươi cũng thế thôi, miễn đừng để lão ta có cơ hội dụng độc.
Chàng quay về hướng thạch động nói tiếp :
- Kim Đồng, bây giờ lão độc vật này đã trừ được, người của Thiên Tinh Môn không đáng lo nữa. Thế nhưng trước cửa thạch động vẫn còn bố trí độc chất, nếu chúng ta không vào thì hai vị tiền bối cũng không thể ra được...
Kim Đồng trầm ngâm đáp :
- Đó cũng là một vấn đề nan giải...
Rồi chợt nhìn xuống thi thể Độc Diêm La nói :
- Sao chúng ta không tìm trên người lão độc vật này xem có giải dược không ?
Lương Đình Khôi lắc đầu :
- Theo lời vị tiền bối vừa bị giết nói lại thì Độc Diêm La không bao giờ mang theo giải dược trong người, mà dù có chăng nữa hắn đã chết thì ai biết đâu là độc dược, đâu là giải dược ?
Vừa lúc ấy, chợt thấy từ phía thạch động có mấy nhân ảnh đang đi nhanh về phía hai người.
Lương Đình Khôi phát hiện trước tiên, nói :
- Kim Đồng, có người đến. Chắc là bọn tuần tra.
Kim Đồng chỉ xuống thi thể Độc Diêm La hỏi :
- Nên giải quyết hắn thế nào ? Có cần giấu đi không ?
- Ta thấy chẳng cần đâu ! Chúng ta cứ tránh đi một lát, xem tình hình thế nào rồi sẽ tính.
Kim Đồng tán thành :
- Thế cũng được !
Hai người lùi lại mấy thước nấp trong đám quái thạch.
Lát sau có ba lên hắc y nhân đến hiện trường, chúng vừa đi vừa thì thầm nói chuyện.
Một tên hỏi :
- Dương đầu mục, khi nào chúng ta mới được ra khỏi đây ?
Tên đi đầu tiên đáp :
- Ai biết được ?
Chắc hắn là Dương đầu mục.
- Ở mãi trong núi thế này, tiểu đệ thấy phát ớn ! Chỉ mấy ngày mà có tới cả trăm huynh đệ bị giết, chẳng biết chiếc hộp sắt có gì...
Tên Dương đầu mục "Suỵt" một tiếng, xẵng giọng :
- Đừng hồ ngôn ! Liệu mà giữ mồm giữ miệng nếu không thì có ngày mang vạ đấy ! Phát ớn cũng phải cố mà chịu .
Hắn nói thêm, có phần ôn tồn hơn :
- Theo ta thấy thì không còn lâu nữa đâu. Hai lão yêu bà đó bị khốn trong thạch động, không được ăn, không được uống cùng lắm chỉ vài ngày là phải mò ra chịu chết thôi !
Tên kia hỏi :
- Giả dụ họ liều phá vây thì sao ?
- Hô hô ! Phá vây ư ? Lão Triệu ngươi nói sao chứ ! Độc chất của Tổng Hộ pháp đến quỷ thần còn không chịu nổi nữa là người thường ! Chỉ cần dính vào một chút là không còn đường sống. Hai lão yêu bà đó chỉ có cách là phải đưa chiếc tráp ra...
Chợt tên thứ ba phát hiện ra tử thi của Độc Diêm La, hoảng hốt kêu lên :
- Dương đầu mục ! Cái gì...
Cả ba tên lập tức đừng lại.
Dương đầu mục lò dò tiến lên, vừa tới gần tử thi thì đứng sững lại, á lên một tiếng, mắt trân trân nhìn cái xác, miệng ú ớ không nói được thành lời.
Hai tên khác vội đâm bổ tới và cùng đứng ngây ra.
Hồi lâu mới có một tên lên tiếng :
- Đúng là Tổng Hộ pháp...
Tên thứ hai lắp bắp :
- Làm sao.. Làm sao... Tổng Hộ pháp lại bị giết ?
Dương đầu mục đánh bạo nói :
- Để ta xem...
Hắn nói xong quỳ xuống bên thi thể Độc Diêm La xem xét một lúc rồi run giọng nói :
- Bị đâm... Một kiếm đúng tim...Máu vẫn còn chảy !
Một tên võ sĩ lo lắng hỏi :
- Dương đầu mục, chúng ta phải làm gì ?
Tên họ Dương đứng lên ra lệnh :
- Phát tín hiệu khẩn cấp !
- Dạ !
Một nhân ảnh như bóng ma lướt tới trước ba tên võ sĩ.
Dương đầu mục hốt hoảng lùi một bước rút nhanh kiếm ra, quát hỏi :
- Ai ?
- Kim Đồng !
Bọn Thiên Tinh võ sĩ chẳng xa lạ gì danh hiệu của Hắc tiểu tử sát tinh này.
Tên họ Dương run giọng :
- Cái gì ? Kim...
Lời hắn tắc lại trong cổ, rú lên một tiếng rồi nhũn người ra, đổ sập xuống đất.
Hai tên còn lại hồn tiêu phách tán, vội vã quay lưng bõ chạy nhưng nào có được bao xa ?
Kim Đồng lướt theo như con ó lao tới lũ gà con, lại hai tiếng rú vang lên, hai tên võ sĩ ngã úp mặt xuống, bất động.
Lương Đình Khôi bước ra nói :
- Kim Đồng ! Bọn thuộc hạ của Thiên Tinh Môn nghe tiếng kinh động chỉ lát nữa là kéo tại đây. Chúng ta chẳng cần phải phí sức loạn sát làm gì nên tìm chỗ nào thương lượng đối sách thì hơn.
Kim Đồng gật đầu, hai người rời khỏi hiện trường ngược lên núi đến một chỗ khuất ngồi xuống.
Họ còn chưa ngồi nóng chỗ thì quả nhiên từ phía hiện trường vang lên những âm thanh láo nháo và tiếng bước chân chạy rầm rập.
Người của Thiên Tinh Môn náo loạn lên như vậy là điều dễ hiểu. Năm sáu tên Thiên Tinh võ sĩ bị giết thì không thành vấn đề, nhưng vị Tổng Hộ Pháp vô duyên vô cớ hoành thây ở đây thì chẳng phải là chuyện nhỏ.
Kim Đồng lên tiếng trước :
- Lương đại ca ! Độc Diêm La bị giết, đối với Thiên Tinh Môn là một tổn thất lớn. Tiểu đệ cho rằng tên môn chủ chó chết sẽ có thủ đoạn đối phó hết sức kịch liệt. Còn đại ca cho là thế nào ?
Lương Đình Khôi đáp :
- Ta cũng nghĩ thế.
Kim Đồng lại nói :
- Bạch Phát Tiên Bà bị vây hãm trong thạch động, đại ca muốn gặp bà ấy chẳng phải chuyện giản đơn. Phải có kế hoạch gì mới được !
Lương Đình Khôi chỉ ừm một tiếng, trong lòng cũng rất lo lắng không biết phải giải quyết biến cố này thế nào.
Chàng đã tận mắt thấy tình cảnh của Thần Kiếm Giang Phong bị trúng độc nguy hiểm ra sao, việc này không thể khinh suất được. Cho dù bản thân chàng xông vào thạch động hay Bạch Phát Tiên Bà và Vong Hồn Nữ từ trong đó liều đột phá thì cũng là hành động rất mạo hiểm có thể mất mạng.
Chợt nghe Kim Đồng nói :
- Lương đại ca, tiểu đệ có cách này...
Lương Đình Khôi vội hỏi :
- Ngươi nói xem ?
- Chúng ta cứ ngồi đợi...
- Đợi gì chứ ?
Kim Đồng giải thích :
- Thiên Tinh Môn chủ vây hãm thạch động nhằm mục đích buộc Vong Hồn Nữ giao chiếc tráp ra. Nay Độc Diêm La đã chết, thế nào hắn cũng phái cao thủ khác đến thanh lý độc chất để vào chiếm lấy...
Lương Đình Khôi ngắt lời :
- Giả dụ chúng chờ đến khi hai vị trong thạch động chết rồi mới thanh lý thì làm thế nào ?
Kim Đồng ngơ ngác nói :
- Cái đó... Cái đó...
Lường Đình Khôi hơi dịu giọng, trầm ngâm nói :
- Trong động không có đồ ăn thức uống, chỉ e Bạch Phát Tiên Bà và Vong Hồn Nữ chẳng thể duy trì được lâu... Đây quả là vấn đề phức tạp đáng phải lo nghĩ...
Đột nhiên có giọng nói phía sau tiếp lời :
- Có việc gì mà đáng phải lo nghĩ ?
Lương Đình Khôi giật mình quay lại, thấy một bóng đen đứng bất động cách chừng một trượng.
Kim Đồng thì thầm nói :
- Lương đại ca ! Đó chính là người mà đại ca muốn tìm !
Lương Đình Khôi ngưng mục quan sát một lúc rồi bỗng mừng quýnh lên. Người đứng bất động đó chính là Bạch Phát Tiên Bà, mái tóc bạc như tuyết thì khó mà nhầm lẫn được !
Quái lạ thật ! Bà ta bị hãm trong thạch động, lối ra vào duy nhất bị Độc Diêm La bố trí độc chất làm sao lại thoát ra đây được.
Nhưng nghĩ gì thì nghĩ, chàng vội đứng lên bước đến gần.
- Phương giá !
Vừa thốt ra hai tiếng, chàng chợt ngừng lại đổi cách xưng hô :
- Tiền bối phá vây ra được ư ?
Bạch Phát Tiên bà thản nhiên đáp :
- Việc đó rất đơn giản.
Lương Đình Khôi ngơ ngác hỏi :
- Rất đơn giản ư ? Chẳng phải trước động khẩu đã bị Độc Diêm La rải đầy độc chất ?
Bạch Phát Tiên Bà lắc đầu :
- Không phải thế đâu ?
- Nhưng chính miệng lão độc vật đó...
- Đó chỉ là quái chiêu của Độc Diêm La thôi. Chỉ cần suy nghĩ một chút là thấy ra vấn đề. Thực tế xung quanh động khẫu không hề có độc !
Lương Đình Khôi nghi hoặc hỏi :
- Làm sao thấy được ?
Bạch Phát Tiến Bà giảng giải :
- Thứ nhất, lão thân và Vong Hồn Nữ liên tục thay nhau giám sát nhất cử nhất động bên ngoài, căn bản không thấy hắn có hành vi dụng độc. Thứ hai, độc chất của Độc Diêm La đúng là bá đạo, hắn có thể dụng độc cách đối phương một trượng giết người, nhưng đã là chất kịch độc như vậy thì số lượng phải rất ít, không thể rải ra trong một khu vực rộng đến mấy trượng vuông như vậy được !
Bà ta dừng một lúc rồi nói tiếp :
- Thứ ba, cho dù hắn có bố trí độc trước thạch động thì cũng không thể bố trí cả ngọn cô phong này được !
Lương Đình Khôi lập tức hiểu ra. Thạch động có tới hai tầng thông nhau bằng ngách nhỏ chỉ đủ một người chui lọt ở giữa trần tầng dưới rất khó phát hiện, lại được dùng một tảng đá lấp kín. Chỉ cần dịch tảng đá đi là để dàng leo lên tầng trên, ở đây có thông đạo bí mật hướng lên sườn núi, Độc Diêm La không thể bố trí độc chất trên đó được.
Chàng nhớ lại lần trước Bạch Y Truy Hồn nói cho biết thông đạo bí mật này, nhờ thế mà phát hiện ra chiếc tráp sắt.
Mặc dù vậy, Lương Đình Khôi chỉ gật đầu nhưng không nói gì, sợ để lộ chuyện mình biết tầng thạch động phía trên, Bạch Phát Tiên Bà sẽ tra hỏi và lòi ra việc mình đã tìm được chiếc tráp.
Bạch Phát Tiên Bà chợt hỏi :
- Ngươi đã giết Độc Diêm La ?
Lương Đình Khôi gật đầu :
- Dạ ! Vãn bối chỉ may mắn mà đắc thủ vì hắn không có cơ hội dụng độc.
Bạch Phát Tiên Bà cũng gật đầu tỏ ý hài lòng :
- Giết được hắn là tốt rồi, coi như chặt nốt cánh tay còn lại của Thiên Tinh Môn chủ, cũng lại là công lao của ngươi...
Bà ta dừng một lúc rồi chợt hỏi :
- Tu La Kiếm ! Ngươi còn định ở lại trong núi nữa không ?
- Đương nhiên còn !
Bạch Phát Tiên Bà nhíu mày :
- Đương nhiên ?
Lương Đình Khôi địinh kể về chuyện Thần Kiếm Giang Phong và lời dặn của vị sư bá nhưng vì có mặt Kim Đồng nên thấy không tiện, chỉ nói :
- Có việc này vãn bối muốn thỉnh thị tiền bối...
- Việc gì ?
- Việc liên quan đến Bạch Y Truy Hồn.
Bạch Phát Tiên Bà lộ rõ vẻ lo lắng, hỏi dồn :
- Cái gì ? Ngươi nói Bạch Y Truy Hồn ? Nó làm sao ?
Hiển nhiên bà ta biết rõ Bạch Y Truy Hồn là ai.
Lương Đình Khôi nói :
- Bây giờ nên gọi là Như Ngọc cô nương. Cô ấy có biểu hiện rất khác thường, đã liên tục xuất chiêu sát thủ đối với vãn bối, nói rằng phục cừu, vãn bối không hiểu cừu oán nào.Vì thế muốn thỉnh thị tiền bối...
Bạch Phát Tiên Bà hỏi :
- Đầu đuôi thế nào ? Sao ngươi nhận ra nó ?
- Vãn bối đã có nghi ngờ, trong khi đối phó với cô ta đã bóc được chiếc mặt nạ. Mặc dù vậy cô ấy nhất định không nhận mình là Như Ngọc.
- Hiện nó ở đâu ?
Lương Đình Khôi liền kể vắn tắt chuyện xảy ra trong ngôi lều của lão thợ săn họ Phương.
Bạch Phát Tiên Bà nghe xong kinh dị nói :
- Có chuyện đó sao ? Chẳng lẽ nó bị đối phương dùng tà thuật hãm hại làm mê thất bổn tính ?
Bấy giờ Kim Đồng cũng đã đến gần, níu tay chàng nói :
- Lương đại ca ! Chuyện trọng đại như thế vì sao đại ca không thèm nói với tiểu đệ một tiếng ?
Lương Đình Khôi quay lại hỏi :
- Vì sao ta phải nói với ngươi chứ ?
Chàng nhìn xoáy vào mắt Kim Đồng, nổi ngờ vực lại càng tăng.
Nếu hắn không phải là Mỹ Linh thì tại sao phải lo lắng và quan tâm đến sự an nguy của Như Ngọc như thế ?
Kim Đồng chỉ trầm mặc, không đáp.
Bạch Phát Tiên Bà hỏi, giọng rất kích động :
- Tu La Kiếm ! Lão thợ săn tự nhận là họ Phương đó hình dáng thế nào ?
- Lão ta chừa một bộ râu dê, mặt trắng trẻo chừng năm mươi tuổi, ánh mắt rất sắc, vãn bối cho rằng người đó phải có nội lực thâm hậu .
- Ngươi còn nhận ra có điều gì khả nghi nữa không ?
Lương Đình Khôi ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời :
- Còn điều này nữa... Lão ta sử dụng một thanh bảo đao, cả vỏ lẫn chuôi đều nạm ngọc và chạm khắc rất công phu, hoàn toàn không phải là loại dao săn.
Bạch Phát Tiên Bà thốt lên :
- Bảo đao ?
Bà ta kích động đến nổi run lên, lẩm bẩm :
- Chẳng lẽ đúng là hắn ? Chuyện đó... Không thể được ! Hắn đã chết lâu rồi mà...
Lương Đình Khôi vội hỏi :
- Tiền bối, hắn là ai vậy ?
Bạch Phát Tiên Bà không trả lời, hỏi tiếp :
- Ngươi nói rằng hắn họ Phương, đúng không ?
- Chính phải !
- Còn nữ nhân kia ?
- Đó là một thiếu phụ còn trẻ, mới ngoài ba mươi tuổi, da rất trắng, dung mạo khá đẹp không giống thiếu phụ ở nông thôn.
Kim Đồng bỗng chen lời :
- Tiểu đệ biết ngôi lều đó. Trước đây do hai người thợ săn độ tuổi trung niên ở làng Đông Hoài thuộc phủ Thượng Thanh cách đây chừng mười lăm dặm phía Đông Nam tới trú ngụ để săn bắn. Nhất định là người của Thiên Tinh Môn đã sát hại họ để chiếm cứ rồi. Như vậy đủ khẳng định là Như Ngọc tỷ tỷ đã bị đối phương khống chế...
Hắn dừng một lát. Lại nói thêm :
- Trong Thiên Tinh Môn đã có lão độc vật Độc Diêm La thì việc dùng dược chất để làm mất thần trí của người ta là hoàn toàn có khả năng.
Bạch Phát Tiên Bà vội nói :
- Lão thân phải tới ngay đó xem !
Lương Đình Khôi đề nghị :
- Vãn bối sẽ cùng đi với tiền bối...
Bạch Phát Tiên Bà lắc đầu :
- Không được ! Ngươi phải ở lại đây !
- Nhưng...
Chàng hết sức lo lắng cho Như Ngọc, rất muốn tham gia vào việc giải cứu nàng nhưng chưa biết thuyết phục Bạch Phát Tiên Bà bằng cách nào, còn phản kháng ra mặt thì không thể được.
Bạch Phát Tiên Bà gấp giọng nói :
- Tu La Kiếm ! Vong Hồn Nữ hiện đang ở trong thạch động, cần phải có người giúp đở. Độc Diêm La tuy đã chết nhưng sớm muộn gì chúng cũng sẽ phái cao thủ khác tới đây, thậm chí còn dốc hết toàn lực và thi hành mọi thủ đoạn. Thiên Tinh Môn chủ đã to rõ sự quyết tâm đoạt cho bằng được chiếc tráp sắt, không đời nào hắn chịu bỏ qua Vong Hồn Nữ đâu !
Dứt lời phóng mình biến mất.
Lương Đình Khôi tuy lòng không muốn nhưng nhận thấy lời của Bạch Phát Tiên Bà rất đúng nên chỉ đành đứng nhìn theo.
Kim Đồng vội nói :
- Lương đại ca ! Tiểu đệ cũng tới đó xem...
Rồi không chờ Lương Đình Khôi kịp phản ứng, hắn phi thân chạy biến vào màn đêm.
Lương Đình Khôi đứng ngẩn ra nhìn theo phía hai người vừa đi khuất, lòng đầy lo lắng.
Như vậy lúc này đã có thể khẳng định Như ngọc là do đối phương dùng tà môn ám toán mà mê thất thần trí chứ không phải nàng có địch ý với chàng.
Nghĩ thế, trong lòng chàng lại trào dâng niềm thương da diết.
Nhưng tại sao lúc hóa trang thành Bạch Y Truy Hồn, chẳng bao giờ nàng chịu biểu lộ xa xôi với chàng cả ?
Nhớ lại mấy lần nàng đề nghị giữa hai người nên giữ tình bằng hữu ! Lương Đình Khôi chợt nảy lên cảm xúc ngọt ngào...
Giữa nam và nữ tình bằng hữu thì có khác gì tình ái ?
Có lẻ nàng có nhiệm vụ gì rất quan trọng mà không thể tiết lộ.
Tự nhiên Lương Đình Khôi liên hệ đến những hành động của Bạch Phát Tiên Bà từ khi chàng gặp lần đầu tiên ở trong núi tới nay và những lời của Thần Kiếm Giang Phong, một bức tranh tàn cảnh do từng chi tiết liên hệ lại với nhau bắt đầu thành hình rõ nét...
Có thể coi đây là một công án.
Bắt đầu là câu chuyện về Huyết Thư mà chính Bạch Y Truy Hồn hay đúng hơn là Như Ngọc đã nói ra.
Thần Kiếm Giang Phong tình cờ lấy được Huyết Thư, sau đó Huyết Thư bị mất và quan hệ giữa Giang sư bá với sư phụ bị gián đoạn, mà vừa rồi Giang sư bá nhận rằng do sự hiểu lầm.
Như vậy người lấy trộm Huyết Thư là Thiên Tinh Môn chủ, và chính sư phụ bị hàm oan.
Nhưng tại sao hai chục năm trôi qua,Thiên Tinh Môn chủ vẫn chưa luyện thành Lôi Đình kiếm pháp ?
Giải thích cho câu hỏi này là việc dễ dàng, bởi vì Thiên Tinh Môn chủ không lấy luôn cả chiếc hộp sắt nên không thể giải thích được những câu kiếm quyết ghi trong Huyết Thư.
Lúc đầu vì không hiểu được ý nghĩa của Huyết Thư vì nó được viết bằng cổ ngữ mà đương kim võ lâm không nhiều người biết, mãi đến khi Thiên Tinh Môn chủ bức bách Thái Cực Lão Nhân giải nghĩa được khẫu quyết ghi trên Huyết Thư, hắn mới biết rằng lời giải nghĩa khẫu quyết được ghi trên chiếc tráp sắt đựng Huyết Thư và nhận ra sai lầm to lớn của mình là khi lấy cắp Huyết Thư, hắn đã không lấy luôn chiếc tráp.
Vậy thì chiếc tráp sắt đó do ai cất giữ ?
Đương nhiên là vẫn ở trong tay Thần Kiếm Giang Phong, chỉ là bên trong không phải Huyết Thư thật mà bị Thiên Tinh Môn chủ thay bằng thứ giả và chính Thần Kiếm Giang Phong tưởng rằng người đánh tráo là sư phụ nên mới có chuyện hiểu lầm.
Từ đó mà sinh ra chuyện oái oăm : Một người giữ khẫu quyết chiêu kiếm thần kỳ nhưng không có chìa khóa để mở nó tức là lời giải thích, trái lại người kia giữ lời giải thích lại không biết gì về khẩu quyết, vì thế mà cả song phương đều cất giữ một nửa phần bảo vật nên hoàn toàn vô dụng !
Nhưng tại sao đến bây giờ mới xảy ra tranh đoạt chiếc tráp ?
Điều này cũng không khó giải thích.
Huyết Thư viết bằng cổ tự, Thiên Tinh Môn chủ không hiểu nhưng chẳng thể khinh suất đưa cho bất cứ ai đọc nó.
Mãi gần đây hắn mới ép buộc Thái Cực Lão Nhân giải nghĩa giúp, do đó mới biết lời giải thích Huyết Thư nằm trên chiếc tráp đựng nó, vì thế đã tìm đến Thần Kiếm Giang Phong tìm mọi cách cướp đoạt.
Có lẻ mãi đến lúc này Giang sư bá mới tỉnh ngộ ra thủ phạm đánh tráo Huyết Thư không phải là sư phụ, sự hiểu lầm giữa song phương chấm dứt, Giang sư bá tung chiếc hộp sắt ra và bám sát nó để bắt tận tay kẻ thật sự cần đến chiếc hộp sắt, và đó cũng chính là thủ phạm đã đánh tráo Huyết Thư năm xưa.
Hành động đó là duy nhất đúng đắn, mặc dù tin tức về Huyết Thư xuất hiện sẽ nảy sinh ra cuộc tranh đoạt nhưng chỉ có kẻ đánh tráo Huyết Thư năm xưa mới không cần đến Huyết Thư mà chỉ cần chiếc tráp không.
Bằng biện pháp thông minh này, đã có thể loại trừ những người không phải là thủ phạm, cụ thể vừa rồi là Vong Hồn Nữ và Hắc Hổ Bang vì họ cho rằng chỉ vật trong tráp tức Huyết Thư mới là quan trọng.
Nhờ đó mà bây giờ đã xác định được thủ phạm là Thiên Tinh Môn chủ, vì thủ hạ của hắn để dàng để mất Huyết Thư vào tay Hắc Hổ Bang mà quyết tâm truy cướp cho bằng được chiếc tráp.
Đối với Lương Đình Khôi việc tung ra chiếc tráp để xác định hung thủ là không cần thiết vì chàng đã biết rõ người giữ pho Huyết Thư thật chính là Thiên Tinh môn chủ .
Nhưng có lẽ hiện tại trên toàn võ lâm mới chỉ có ba người biết được bí mật này là bản thân hắn, Thái Cực Lão Nhân và Lương Đình Khôi mà thôi !
Hiển nhiên sư phụ cũng biết chuyện này nên phái chàng tới đây để phối hợp với Giang sư bá hành động truy tìm hung thủ . Tiếc rằng Giang sư bá bây giờ đã bị giết.
Có một điều nghi vấn là Bạch Phát Tiên Bà ngày xưa giữ vai trò gì trong chuyện Huyết Thư. Tại sao Thần Kiếm Giang sư bá lại nói rằng Bạch Phát Tiên, Bà cũng là người bị hại ? Như vậy Bạch Phát Tiên Bà phải là người gần gũi với sư phụ và Thần Kiếm Giang sư bá ?
Rất có khả năng !
Có lẽ vì thế mà trước đây Bạch Phát Tiên Bà biết chàng là truyền nhân của Phi Long Kiếm Triệu Quảng Hàm đã thay đổi thái độ trở thành thù ghét, chắc khi đó vẫn còn nghi ngờ sư phụ là kẻ phản lại bằng hữu đã đánh tráo Huyết Thư, mãi đến gần đây mới thay đổi thái độ, cũng như Thần Kiếm Giang Phong đã nhận rõ đó là sự hiểu lầm.
Lương Đình Khôi chợt nhớ lại lời của Bạch Y Truy Hồn tức Như Ngọc : nơi nào Huyết Thư xuất hiện là có thể tìm thấy Bạch Phát Tiên Bà và Như Ngọc.
Câu đó hoàn toàn đúng !
Bạch Phát Tiên Bà cùng đồ đệ bám sát Huyết Thư và chiếc tráp không phải để tranh đoạt nó mà với mục đích xác định thủ phạm !
Đến lúc này thì Lương Đình Khôi đã gần như hiểu ra toàn bộ vấn đề.
Từ đó cũng có thể khẳng định Kim Đồng chính là Mỹ Linh, sư muội của Như Ngọc, cũng với mục đích như sư phụ và sư tỷ của cô ta !
Nghĩ tới đó, Lương Đình Khôi chợt đỏ mặt lên, nghĩ thầm :
- Vị cô nương quỷ quái này thật liều lĩnh. Có lần hẹn mình cùng ngủ lại trong thạch động, chẳng những thế còn định... Cởi y phục ra để chứng minh mình không phải là nữ nhân ! Nếu như lúc đó mình cứ để cô ta...
Chàng không nghĩ tiếp nữa, mỉm cười một mình.
Bây giờ đã có sư phụ và sư muội quan tâm, chắc Như Ngọc không còn đáng lo nữa.
Nghĩ đoạn, chàng đi về phía thạch động. Nhiệm vụ của chàng lúc này là bảo vệ cho Vong Hồn Nữ.
Sau khi mất cả ái đồ lẫn nhi tử độc nhất, Vong Hồn Nữ lòng đầy thống khổ, quyết ý vĩnh tuyệt giang hồ.
Nào ngờ do chuyện Huyết Thư mà nảy sinh biến cố, bà ta đã giáo lại Huyết Thư nhưng Thiên Tinh Môn chủ cho rằng bà ta vẩn còn cất giấu chiếc tráp nên không chịu để yên.
Xét cho cùng thì cũng do Lương Đình Khôi nên Vong Hồn Nữ mới phải chịu vạ lây vì chiếc tráp hiện ở trong người chàng.
Bởi thế ngoài sự cảm thông đối với phụ nhân bất hạnh ấy, chàng còn có nghĩa vụ bảo vệ bà ta.
Từ đó Lương Đình Khôi nhớ đến cái chết bi thảm của Hồng Tố Tố, trong lòng trào lên nổi đau xót và tiếc thương, càng căm hận Thiên Tinh Môn chủ.
Chính hắn là thủ phạm đã gây nên cái chết của nàng và hàng trăm người khác. Nếu hắn không dùng mọi thủ đoạn để tranh đoạt Huyết Thư và chiếc tráp thì Tố Tố đã không gặp phải cảnh ngộ bi thương như thế, cả Như Ngọc cũng không bị ám toán mà hiện giờ không biết tình cảnh thế nào...
Đêm về khuya, không gian thức tĩnh như chết.
Đi ngang qua chỗ Độc Diêm La và mấy tên Thiên Tinh võ sĩ bị giết, Lương Đình Khôi không thấy thi thể chúng đâu cả chắc rằng đồng bọn đã mang đi rồi.
Tới gần thạch động, Lương Đình Khôi cảm thấy yên ắng khác thường, lòng ngạc nhiên thầm nghĩ :
- Người của Thiên Tinh Môn đã rút hết rồi sao ? Hay chúng tiến hành âm mưu nào khác ?
Chàng không dám khinh suất, rút kiếm cầm tay, thận trọng xuyên qua khu rừng thưa tiến đến khoảng đất trống trước động khẫu.
Vẫn không thấy nhân ảnh nào, cũng không nghe một tiếng động nhỏ. Đống than củi trước động đã được dọn sạch, chẳng biết Bạch Phát Tiên Bà phán đoán rằng Độc Diêm La không bố độc trước cửa động có đúng không ?
Giá như có thể tìm được một con chuột hoặc loại động vật nào đó để thử nghiệm thì hay, nhưng đêm tối thế này làm sao tìm được chúng.
Lương Đình Khôi chọn phương pháp an toàn nhất là đi theo lối của Bạch Phát Tiên Bà vừa ra.
Chàng nghĩ rằng có khả năng Vong Hồn Nữ ở tầng trên của thạch động, mà cho dù bà ta ở tầng dưới cũng không đáng ngại vì hai tầng có thể thông thương, chỉ cần dịch phiến đá là có thể nhãy xuống tầng dưới.
Quyết định xong, Lương Đình Khôi leo lên sườn núi.
Đã hai lần vào đây nên mặc dù đêm tối chàng vẫn dễ dàng tìm được động khẫu.
Qua khỏi thông đạo tối như hũ nút, chợt nghe từ bên dưới vang lên tiếng quát hỏi.
- Ai ?
Thanh âm của Vong Hồn Nữ.
Lương Đình Khôi đã chuẩn bị trước, trả lời ngay :
- Tu La Kiếm !
Giọng Vong Hồn Nữ dịu đi :
- Ngươi đến vừa đúng lúc. Xuống đi !
Lương Đình Khôi đã thông thuộc địa hình, tới đến mép động. Chàng sờ soạng xác định vì trí động rồi hơi nhoài người về phía trước buông mình rơi xuống.
Đứng một lúc cho quen với bóng tối,Lương Đình Khôi phát hiện thấy Vong Hồn Nữ ngồi bên cạnh lỗ thông xuống tầng dưới, tường đá dịch hẳn ra, như thế có thể quan sát rõ cả khu vực trước động khẫu bên dưới.
Bà ta cất giọng hỏi :
- Tu La Kiếm, bên ngoài phát sinh chuyện gì vậy ?
Lương Đình Khôi đáp :
- Vãn bối giám sát hành động của bọn Thiên Tinh Môn.
Vong Hồn Nữ "à" một tiếng, nói :
- Tốt lắm ! Có phải chúng rút cả rồi không ?
Lương Đình Khôi gật đầu :
- Chính phải !
- Trong này ta cũng thấy. Bọn bao vây đã tản đi hết, chỉ là không biết chúng rút thật hay có âm mưu gì.
Lương Đình Khôi được Bạch Phát Tiên Bà phái ở lại bảo vệ Vong Hồn Nữ, chàng có ý định bàn chuyện với bà ta nhưng bây giờ lại quên mất không biết nên nói về vấn đề gì.
Vong Hồn Nữ lại hỏi :
- Sao Bạch Phát thư thư không thấy trở lại ?
Lương Đình Khôi đáp :
- Cao túc của Bạch Phát Tiên Bà là Lê cô nương hình như bị đối phương khống chế làm mê thất thần trí nên bà ấy đã đi xem xét tình hình, sai vãn bối vào đây cùng tiền bối đối phó với người của Thiên Tinh Môn.
Vong Hồn Nữ kinh hãi kêu lên :
- Thế nào ? Như Ngọc bị làm mê thất thần trí ư ?
- Vâng !
- Có phải người của Thiên Tinh Môn làm việc đó không ?
- Có khả năng đúng như vậy.Nhưng vãn bối còn chưa thể khẳng định, chờ Bạch Phát Tiên Bà thẩm tra lại mới biết rõ.
Vong Hồn Nữ hừ một tiếng, đôi mắt lóe lên tia hàn quang đầy thù hận, nghiến răng nói :
- Tên Thiên Tinh Môn chủ đó thật độc ác ! Chỉ vì chiếc tráp sắt mà hại không biết bao nhiêu người. Tố Tố chết cũng vì hắn ? Đến cả lão thân muốn thoái ẩn cũng không được còn liên lụy đến Tố Mai đại thư nữa !
Tố Mai đại thư chỉ Bùi Tố Mai, tên thật của Bạch Phát Tiên Bà, Vong Hồn Nữ gọi như thế chứng tỏ tình bằng hữu của họ đã nối lại thắm thiết như xưa.
Lương Đình Khôi suy nghĩ xem mình có nên nói ra bí mật mình đã nhặt được chiếc tráp sắt hay không ?
Nếu tiết lộ việc này thì tất nhiên phải hoàn trả lại tráp cho Vong Hồn Nữ vì chính bà ta đã đoạt lấy từ tay lão Đại của Thiên Nam Tam Ác. Và như thế rất có khả năng sẽ bị Thiên Tinh Môn chủ đoạt mất.
Lương Đình Khôi quyết không cam chịu để chuyện đó xảy ra.
Thiên Tinh Môn chủ bây giờ đã lộ mặt là thủ phạm chiếm đoạt Huyết Thư của Thần Kiếm Giang Phong, làm sư phụ phải bị hàm oan. Bây giờ có lý nào để mất nốt chiếc tráp về tay hắn ? Hơn nữa Vong Hồn Nữ cũng do giết Đại Ác mà đoạt lấy chứ không phải là chủ hợp thức của chiếc tráp, vì thế không cần trả lại.
Theo tên Hương chủ họ Ngô của Thiên Tinh Môn thì nguyên chủ của Huyết Thư là thần Kiếm Giang Phong.
Hồi chiều trước khi đoạn khí, Giang sư bá đã tỏ ý mong muốn Lương Đình Khôi lấy được Huyết Thư và chiếc tráp.
Sau khi chàng nói rằng mình đã may mắn có được hai bảo vật này và đã luyện thành Lôi Đình kiếm pháp, Giang sư bá nói rằng lão phu có thể nhắm mắt được rồi và tỏ ra mãn ý. Như vậy bản thân chàng giữ chiếc tráp là hợp lệ, còn Huyết Thư thì không kể bởi vì đó chỉ là mảnh lụa mà thôi, Thái Cực Lão Nhân chép lại theo trí nhớ chứ không phải nguyên vật cũ và chính Thái Cực Lão Nhân tiền bối tự nguyện tặng cho chàng.
Lương Đình Khôi quyết định mình sẽ giữ hai vật này và trình bày lại với sư phụ, nếu thần Kiếm Giang sư bá có nhi tử hoặc truyền nhân thì tìm họ giao lại, đó là cách giải quyết hợp tình hợp lý nhất.
Nghĩ thế, chàng quyết định giấu kín bí mật về chiếc tráp.
Chợt nhớ ra một chuyện. Chàng liền hỏi :
- Tiền bối có biết lai lịch Thiên Tinh Môn chủ không ?
Vong Hồn Nữ, không cần suy nghĩ, trả lời ngay :
- Không biết !
- Vãn bối định đề xuất một việc...
- Việc gì ?
Lương Đình Khôi thành khẩn nói :
- Nếu tiền bối đã quyết tâm thoái xuất giang hồ thì bây giờ có thể hành động, thừa cơ người của Thiên Tinh môn còn chưa trở lại rời khỏi vùng núi này đi. Mọi việc ở đây sẽ do vãn bối khu xử.
Đôi mắt Vong Hồn Nữ chợt ánh lên. Bà ta trầm mặc một lúc rồi chậm rãi lắc đầu nói :
- Không được.Hiện tại lão thân không thể làm như thế nữa ! Chờ sự việc này giải quyết xong, ta mới có thể thoái xuất giang hồ, buông tay phó mặc việc đời !
Lương Đình Khôi ngạc nhiên nói :
- Tiền bối cần giải quyết việc gì ?
Vong Hồn Nữ không đáp, đăm đăm nhìn vào bóng tối, dường như nghĩ chuyện gì rất lung, chẳng biết vì không nghe câu hỏi của Lương Đình Khôi hay không muốn trả lời.
Lương Đình Khôi đương nhiên không thể truy vấn. Chàng tiến lại gần Vong Hồn Nữ nhìn qua lỗ hổng nhìn xuống bên dưới thạch động, chỉ thấy xung quanh động khẫu cũng tối om, tĩnh mịch, không có tình huống gì khác lạ.
Trong động lặng đi khá lâu.
Cuối cùng Vong Hồn Nữ chủ động lên tiếng trước :
- Tu La Kiếm ! Có chuyện này ta nghĩ mãi, và bây giờ muốn nói với ngươi.
Tới đó bà ta lặng đi một lúc.
Lương Đình Khôi dự cảm rằng có chuyện gì đó rất quan trọng đang diễn ra, sốt ruột hỏi :
- Tiền bối ! Chuyện gì vậy ?
Vong Hồn Nữ trầm ngâm nói :
- Việc này có thể coi là một vụ công án lớn của võ lâm. Lão thân bây giờ đã biết thêm một số việc, nhất là hiểu rõ ngươi là người thế nào nên quyết định nói hết cho ngươi biết. Bởi vì vụ công án này liên quan đến lệnh sư.
Lương Đình Khôi chợt thấy trong lòng căng thẳng hẳn lên.
Vừa rồi, căn cứ vào những tình tiết mà chàng đã phác họa ra một bức tranh toàn cảnh về vụ công án, còn sắp tới chàng sẽ được biết những chứng cứ xác thực.
Chàng chỉ ngạc nhiên một điều là làm sao cả Vong Hồn Nữ cũng biết về vụ công án này ? Chẳng lẽ bà ta có liên quan và cũng là một trong những người bị hại ?
Liền nói :
- Vãn bối xin lắng nghe.
Vong Hồn Nữ lẳng lặng nhìn vào bóng tối một lúc rồi trầm giọng kể :
- Câu chuyện xảy ra đã hơn hai mươi năm trước. Hồi đó có một vị kiếm khách trẻ tuổi có danh hiệu là Thần Kiếm Giang Phong tình cờ được một chiếc tráp sắt đựng Huyết Thư là bảo vật của võ lâm ở khu cổ mộ trên núi Bắc Mang Sơn.
Lương Đình Khôi ngắt lời :
- Vãn bối biết vị Thần Kiếm Giang Phong đó.
Vong Hồn Nữ ngạc nhiên hỏi :
- Làm sao ngươi biết ?
Lương Đình Khôi do dự một lát rồi trả lời :
- Việc này... Tiền bối cứ kể chuyện đó trước đã sau đó vãn bối sẽ xin phụng cáo.
- Thế cũng được.
Vong Hồn Nữ hắng giọng kể tiếp :
- Sau khi nhặt được bảo vật không lâu, Thần Kiếm Giang Phong có công chuyện phải đi xa nên đưa chiếc tráp cho một vị bằng hữu chí cốt bảo quản, vị đó là lệnh sư, Phi Long Kiếm Triệu Quảng Hàm.
Lương Đình Khôi là một tiếng. Quả nhiên chàng suy đoán không sai.
- Rồi sao thế nào ?
- Sau đó... Khi Thần Kiếm Giang Phong trở về, lệnh sư trải vật cho bằng hữu. Thần Kiếm Giang Phong phát hiện ra tuy chiếc tráp vẫn còn nguyên, nhưng Huyết Thư trong tráp không còn nguyên như trước mà đã bị đánh tráo bằng vật giả.
Lương Đình Khôi đã biết việc này, chỉ hỏi :
- Có phải Thần Kiếm Giang sư bá hoài nghi gia sư làm việc đó ?
Vong Hồn Nữ gật đầu :
- Phải. Lúc đầu thì như vậy, chính vì thế mà tình bằng hữu của hai người từ đó bị đoạn giao.
Lương Đình Khôi công phẫn nói :
- Gia sư há làm chuyện thấp hèn phản lại bằng hữu như thế ?
Vong Hồn Nữ nói :
- Ngươi cứ bình tĩnh nghe lão thân kể tiếp. Vụ công án phát sinh đã hai mươi mấy năm. Huyết Thư là một tấm lụa viết bằng máu, trong đó ký tải một chiêu kiếm pháp bá đạo võ lâm nhưng viết bằng cổ tự nên rất ít người hiểu được, mãi đến gần đây Giang Phong mới phát hiện được rằng chìa khóa để hiểu được khẫu quyết viết ở Huyết Thư lại nằm ngay trên chiếc tráp không đó, đồng thời hiểu ra ngày xưa mình đã nghi oan cho chí hữư là Phi Long Kiếm Triệu Quảng Hàm, rất hối hận chỉ vì chuyện đó mà làm hại nhiều người chính khí...
...Điều cốt yếu là ở đây.
Lương Đình Khôi liền hỏi :
- Tiền bối nói, nhiều người chính khí là những ai vậy ?
Vong Hồn Nữ xua tay nói :
- Việc đó ngươi đừng hỏi, cứ nghe lão thân nói nốt đã !
Bà ta dừng một lúc mói kể tiếp :
- Giang Phong quyết định phải bằng mọi giá tra tìm cho bằng được thủ phạm đã đánh tráo Huyết Thư để trả lại thanh danh cho những người bị hàm oan và bày tỏ lòng hối hận của mình, bèn tìm đến Bùi Tố Mai thư thư...
Sau khi bàn bạc, hai người thống nhất một biện pháp là cố ý cho chiếc tráp cùng Huyết Thư tái hiện nhằm mục đích thu hút kẻ ngày xưa đã đánh cắp Huyết Thư, nhất định sau khi tìm cách đọc được Huyết Thư hắn biết ngay tác dụng của chiếc tráp và ra sức tranh đoạt nó.
Ngay cả chỗ này, Lương Đình Khôi suy đoán cũng không sai. Sau khi tung chiếc tráp và Huyết Thư ra, sư đồ Bạch Phát Tiên Bà đã bám theo để phát hiện thủ phạm, và cuối cùng đã xác định đúng là Thiên Tinh Môn chủ, chỉ không biết Bạch Phát Tiên Bà có quan hệ thế nào với Thần Kiếm Giang Phong và sư phụ mà thôi.
Chàng buột miệng hỏi :
- Có phải thủ phạm đánh tráo Huyết Thư là Thiên Tinh Môn chủ không ?
Vong Hồn Nữ gật đầu :
- Không sai ! Bây giờ thì có thể khẳng định chính là Thiên Tinh Môn chủ, vì thủ hạ của hắn dễ dàng nhượng Huyết Thư cho Hắc Hổ bang mà tìm mọi biện pháp để đoạt cho bằng được chiếc tráp.
Lương Đình Khôi lại hỏi :
- Ngay cả tiền bối cũng không biết công dụng của chiếc tráp hay sao ?
- Chính vì không biết nên lão thân mới vứt nó đi, ngay cả khi giao Huyết Thư cho ngươi, ta cũng chưa biết nó là giả, mãi đến chiều nay mới nghe Tố Mai thư thư nói.
Lương Đình Khôi nghiến răng nói :
- Vì Thiên Tinh Môn chủ mà gia sư bị hàm oan, vãn bối phải có trách nhiệm tham gia giải quyết vụ công án này !
Vong Hồn Nữ lắc đầu nói :
- Chẳng cần đâu ! Tố Mai thư thư sẽ toàn quyền giải quyết việc đó. Lão thân còn ở lại đây chinh vì để giúp Bùi thư thư một tay.
Lương Đình Khôi muốn tìm hiểu mối quan hệ giữa Bạch Phát Tiên Bà với Thần Kiếm Giang Phong và sư phụ nên cố tình hỏi :
- Vì sao lại do Bùi tiền bối toàn quyền giải quyết ? Theo vãn bối hiểu thì việc chỉ liên quan đến gia sư và Thần Kiếm Giang sư bá thôi mà ?
Vong Hồn Nữ cố tình thoái thác :
- Cái đó sau này ngươi sẽ biết.
Lương Đình Khôi cố nài nỉ :
- Sao tiền bối không cho vãn bối biết ngay bây giờ có được không ?
- Không thể được !
- Vì sao ?
- Đương nhiên là phải có nguyên nhân. Ngươi chớ hỏi nhiều, đằng nào thì cũng chỉ nay mai là biết thôi !
Bà ta dừng một lúc rồi nói :
- Chuyện của ta đã kể xong. Bây giờ ngươi nói xem vì sao lại biết Thần Kiếm Giang Phong ?
Lương Đình Khôi nói :
- Thần Kiếm Giang tiền bối đã bị giết hại rồi !
Vong Hồn Nữ kinh dị đứng bật lên hỏi :
- Cái gì ? Thần Kiếm Giang Phong bị giết hại rồi sao ? Lúc nào chứ ?
Lương Đình Khôi trầm giọng đáp :
- Giang sư bá mới bị giết lúc chập tối nay, ở trong một thạch động cách đây không xa, chính vãn bối đã sơ táng cho sư bá.
Vong Hồn Nữ mắt phát hàn quang hỏi :
- Giang Phong bị hại như thế nào ?
- Bị Độc Diêm La hạ độc.
- Độc Diêm La ?
Vong Hồn Nữ nghiến răng nói :
- Lão thân thề sẽ phanh thây lão độc vật đó thành trăm mảnh.
Lương Đình Khôi lắc đầu.
- Không cần nữa. Hắn đã đền tội dưới kiếm của vãn bối rồi.
- Thế nào ? Ngươi đã giết được Độc Diêm La rồi ư ?
- Dạ ! Có lẽ vì Độc Diêm La bị giết nên Thiên Tinh Môn chủ mới ra lệnh
rút người của chúng bao vây ngoài động khẫu về. Nhưng vãn bối đoán rằng chúng sẽ huy động thêm cao thủ trở lại đây và rất có khả năng cả Thiên Tinh Môn chủ sẽ đích thân đến.
Ánh mắt Vong Hồn Nữ long lên, nói :
- Hừ ! Đó chính là điều chúng ta đang cần !
Lương Đình Khôi men theo triền đồi đi về hướng thạch động, vừa tới khu rừng thưa phía trước động khẫu thì chợt thấy hai tên Thiên Tinh võ sĩ nhãy xổ ra chặn lại.
Đủ thấy bọn nhân chúng canh phòng rất cẩn mật.
Một tên quát hỏi :
- Ai ? Đứng lại !
Lương Đình Khôi dừng bước, bình tĩnh đáp :
- Ta đây !
Mặc dù giọng nói của chàng rất bình tĩnh nhưng trong bụng hơi run, sợ đối phương nhận ra có sự giả mạo.
Đương nhiên chàng chẳng sợ gì những tên nhãi nhép này, chỉ lo kế hoạch bị lộ không dụ được Độc Diêm La ra ngoài để tiêu diệt.
Chỉ nghe tên thứ hai hỏi :
- Đinh hương chủ phải không ?
Lương Đình Khôi yên tâm đối phương đã trúng kế, ừm một tiếng rồi nghiêm giọng nói :
- Các ngươi lập tức bẩm với Tổng Hộ pháp, Môn chủ có mật lệnh truyền đến mời Tổng Hộ pháp di giá tới đây !
- Tuân lệnh !
Cả hai tên võ sĩ cúi người đáp rồi vội vã chạy đi.
Lương Đình Khôi lùi lại chừng hai trượng đứng chờ.
Chừng sau thời gian một tuần trà, một nhân ảnh từ trong khu rừng thưa hiện ra đi thêm vài bước tới giữa khu đất trống cất giọng hỏi :
- Môn chủ có mật lệnh gì ?
Thanh âm khàn khàn như có vật gì mắc trong cổ nghe rất khó chịu.
Tuy trời tối nhưng mới nhìn qua hình dáng đặc biệt của người này, Lương Đình Khôi đã xác định được hắn chính là Độc Diêm La liền đáp :
- Môn chủ mời Tổng Hộ pháp theo ti chức có việc khẩn cấp !
Vừa nói xong chàng vội quay mình đi ngay, sợ để đối phương căn vặn dễ lộ ra những sơ hở.
Theo kế hoạch đã bàn bạc với Kim Đồng, chàng đi nhanh về hướng tên Hương chủ bị giết, thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện sau các mô đá.
Độc Diêm La cùng hai tên võ sĩ đuổi theo.
Chạy thêm một quãng nữa bỗng thấy nhân ảnh phía trước biến đâu mất.
Độc Diêm La dừng lại hỏi :
- Đinh hương chủ, ngươi ở đâu ?
Kim Đồng thò đầu ra khỏi một, tảng quái thạch trả lời :
- Ti chức ở đây !
Giọng, hắn tuy đã cố hết sức ồm ồm nhưng không được tự nhiên.
Độc Diêm La hỏi :
- Môn chủ có mật lệnh gì.
Kim Đồng đáp :
- Có tình huống khẩn cấp !
Độc Diêm La nghi hoặc hỏi :
- Ngươi là...
Rồi khoát tay ra hiệu cho hai tên võ sĩ tiến lên trước.
Thấy Kim Đồng không trả lời, Độc Diêm La lập tức sinh nghi liền tiến lên hai bước quát hỏi :
- Mau phục danh tánh !
Lương Đình Khôi lúc đó đã đến phía sau Độc Diêm La mấy bước, kiếm tuốt vỏ cầm tay phi thân đến sát sau lưng nói :
- Bẩm Tổng Hộ pháp, hắn là...
Độc Diêm La ngạc nhiên quay lại.
Lương Đình Khôi phát kiếm nhanh như chớp, sử dụng tuyệt chiêu Lôi Đình kiếm pháp, quyết tâm chỉ một kiếm kết liễu đối phương không để Độc Diêm La có cơ hội thi triển độc chất để đối phó.
Lão độc vật trúng kiếm vào ngực rú lên, cố mở to mắt nhìn Lương Đình Khôi, miệng lắp bắp hỏi :
- Ngươi... Ngươi...
Hắn không còn đủ hơi sức hoàn thành nốt câu hỏi.
Chàng điềm nhiên tra kiếm vào bao đáp :
- Tu La Kiếm Lương Đình Khôi, lớp kế thừa của võ lâm tiền bối Thần Kiếm Giang lão anh hùng !
Bấy giờ Độc Diêm La đã gục mặt xuống một tảng đá, cố gượng nhổm lên nhưng không được, hai tay bám vào gò đá nhũn dần ra rồi cuối cùng hoàn toàn vô lực, toàn thân trượt theo tảng đá được dài xuống đất.
Nhất đại độc quân lừng lẫy giang hồ, là mối kinh hoàng của võ lâm Nam Hoang đã chết như thế...
Độc Diêm La có nghe hết những lời của đối phương và có cam tâm chết như vậy không ? Chẳng ai biết được.
Lương Đình Khôi ngẫng mặt lên, trời lẩm bẩm :
- Giang sư bá ? Tiểu điệt đã đòi lại công lý cho lão nhân gia, xin hãy yên lòng nhắm mắt !
Phía trước vang lên hai tiếng rú thảm, hẳn là Kim Đồng đang giải quyết đối tượng của mình.
Với bản lĩnh của thiếu niên quỷ quái đó việc thanh toán hai tên võ sĩ của Thiên Tinh Môn không phải là vấn đề gì khó khăn.
Chỉ lát sau, một nhân ảnh nhỏ nhắn lướt tới trước mặt Lương Đình Khôi, chính là Kim Đồng.
Thiếu niên giơ ngón tay cái lên, thán phục nói :
- Lương đại ca thật siêu đẳng !
Lương Đình Khôi lắc đầu đáp :
- Không quá phức tạp như ngươi tưởng đâu ! Người đã thiên về dụng độc tất không thể tinh thông võ thuật, cũng như giỏi về y thuật thì chẳng phải thi gia vậy ! Nếu là ngươi cũng thế thôi, miễn đừng để lão ta có cơ hội dụng độc.
Chàng quay về hướng thạch động nói tiếp :
- Kim Đồng, bây giờ lão độc vật này đã trừ được, người của Thiên Tinh Môn không đáng lo nữa. Thế nhưng trước cửa thạch động vẫn còn bố trí độc chất, nếu chúng ta không vào thì hai vị tiền bối cũng không thể ra được...
Kim Đồng trầm ngâm đáp :
- Đó cũng là một vấn đề nan giải...
Rồi chợt nhìn xuống thi thể Độc Diêm La nói :
- Sao chúng ta không tìm trên người lão độc vật này xem có giải dược không ?
Lương Đình Khôi lắc đầu :
- Theo lời vị tiền bối vừa bị giết nói lại thì Độc Diêm La không bao giờ mang theo giải dược trong người, mà dù có chăng nữa hắn đã chết thì ai biết đâu là độc dược, đâu là giải dược ?
Vừa lúc ấy, chợt thấy từ phía thạch động có mấy nhân ảnh đang đi nhanh về phía hai người.
Lương Đình Khôi phát hiện trước tiên, nói :
- Kim Đồng, có người đến. Chắc là bọn tuần tra.
Kim Đồng chỉ xuống thi thể Độc Diêm La hỏi :
- Nên giải quyết hắn thế nào ? Có cần giấu đi không ?
- Ta thấy chẳng cần đâu ! Chúng ta cứ tránh đi một lát, xem tình hình thế nào rồi sẽ tính.
Kim Đồng tán thành :
- Thế cũng được !
Hai người lùi lại mấy thước nấp trong đám quái thạch.
Lát sau có ba lên hắc y nhân đến hiện trường, chúng vừa đi vừa thì thầm nói chuyện.
Một tên hỏi :
- Dương đầu mục, khi nào chúng ta mới được ra khỏi đây ?
Tên đi đầu tiên đáp :
- Ai biết được ?
Chắc hắn là Dương đầu mục.
- Ở mãi trong núi thế này, tiểu đệ thấy phát ớn ! Chỉ mấy ngày mà có tới cả trăm huynh đệ bị giết, chẳng biết chiếc hộp sắt có gì...
Tên Dương đầu mục "Suỵt" một tiếng, xẵng giọng :
- Đừng hồ ngôn ! Liệu mà giữ mồm giữ miệng nếu không thì có ngày mang vạ đấy ! Phát ớn cũng phải cố mà chịu .
Hắn nói thêm, có phần ôn tồn hơn :
- Theo ta thấy thì không còn lâu nữa đâu. Hai lão yêu bà đó bị khốn trong thạch động, không được ăn, không được uống cùng lắm chỉ vài ngày là phải mò ra chịu chết thôi !
Tên kia hỏi :
- Giả dụ họ liều phá vây thì sao ?
- Hô hô ! Phá vây ư ? Lão Triệu ngươi nói sao chứ ! Độc chất của Tổng Hộ pháp đến quỷ thần còn không chịu nổi nữa là người thường ! Chỉ cần dính vào một chút là không còn đường sống. Hai lão yêu bà đó chỉ có cách là phải đưa chiếc tráp ra...
Chợt tên thứ ba phát hiện ra tử thi của Độc Diêm La, hoảng hốt kêu lên :
- Dương đầu mục ! Cái gì...
Cả ba tên lập tức đừng lại.
Dương đầu mục lò dò tiến lên, vừa tới gần tử thi thì đứng sững lại, á lên một tiếng, mắt trân trân nhìn cái xác, miệng ú ớ không nói được thành lời.
Hai tên khác vội đâm bổ tới và cùng đứng ngây ra.
Hồi lâu mới có một tên lên tiếng :
- Đúng là Tổng Hộ pháp...
Tên thứ hai lắp bắp :
- Làm sao.. Làm sao... Tổng Hộ pháp lại bị giết ?
Dương đầu mục đánh bạo nói :
- Để ta xem...
Hắn nói xong quỳ xuống bên thi thể Độc Diêm La xem xét một lúc rồi run giọng nói :
- Bị đâm... Một kiếm đúng tim...Máu vẫn còn chảy !
Một tên võ sĩ lo lắng hỏi :
- Dương đầu mục, chúng ta phải làm gì ?
Tên họ Dương đứng lên ra lệnh :
- Phát tín hiệu khẩn cấp !
- Dạ !
Một nhân ảnh như bóng ma lướt tới trước ba tên võ sĩ.
Dương đầu mục hốt hoảng lùi một bước rút nhanh kiếm ra, quát hỏi :
- Ai ?
- Kim Đồng !
Bọn Thiên Tinh võ sĩ chẳng xa lạ gì danh hiệu của Hắc tiểu tử sát tinh này.
Tên họ Dương run giọng :
- Cái gì ? Kim...
Lời hắn tắc lại trong cổ, rú lên một tiếng rồi nhũn người ra, đổ sập xuống đất.
Hai tên còn lại hồn tiêu phách tán, vội vã quay lưng bõ chạy nhưng nào có được bao xa ?
Kim Đồng lướt theo như con ó lao tới lũ gà con, lại hai tiếng rú vang lên, hai tên võ sĩ ngã úp mặt xuống, bất động.
Lương Đình Khôi bước ra nói :
- Kim Đồng ! Bọn thuộc hạ của Thiên Tinh Môn nghe tiếng kinh động chỉ lát nữa là kéo tại đây. Chúng ta chẳng cần phải phí sức loạn sát làm gì nên tìm chỗ nào thương lượng đối sách thì hơn.
Kim Đồng gật đầu, hai người rời khỏi hiện trường ngược lên núi đến một chỗ khuất ngồi xuống.
Họ còn chưa ngồi nóng chỗ thì quả nhiên từ phía hiện trường vang lên những âm thanh láo nháo và tiếng bước chân chạy rầm rập.
Người của Thiên Tinh Môn náo loạn lên như vậy là điều dễ hiểu. Năm sáu tên Thiên Tinh võ sĩ bị giết thì không thành vấn đề, nhưng vị Tổng Hộ Pháp vô duyên vô cớ hoành thây ở đây thì chẳng phải là chuyện nhỏ.
Kim Đồng lên tiếng trước :
- Lương đại ca ! Độc Diêm La bị giết, đối với Thiên Tinh Môn là một tổn thất lớn. Tiểu đệ cho rằng tên môn chủ chó chết sẽ có thủ đoạn đối phó hết sức kịch liệt. Còn đại ca cho là thế nào ?
Lương Đình Khôi đáp :
- Ta cũng nghĩ thế.
Kim Đồng lại nói :
- Bạch Phát Tiên Bà bị vây hãm trong thạch động, đại ca muốn gặp bà ấy chẳng phải chuyện giản đơn. Phải có kế hoạch gì mới được !
Lương Đình Khôi chỉ ừm một tiếng, trong lòng cũng rất lo lắng không biết phải giải quyết biến cố này thế nào.
Chàng đã tận mắt thấy tình cảnh của Thần Kiếm Giang Phong bị trúng độc nguy hiểm ra sao, việc này không thể khinh suất được. Cho dù bản thân chàng xông vào thạch động hay Bạch Phát Tiên Bà và Vong Hồn Nữ từ trong đó liều đột phá thì cũng là hành động rất mạo hiểm có thể mất mạng.
Chợt nghe Kim Đồng nói :
- Lương đại ca, tiểu đệ có cách này...
Lương Đình Khôi vội hỏi :
- Ngươi nói xem ?
- Chúng ta cứ ngồi đợi...
- Đợi gì chứ ?
Kim Đồng giải thích :
- Thiên Tinh Môn chủ vây hãm thạch động nhằm mục đích buộc Vong Hồn Nữ giao chiếc tráp ra. Nay Độc Diêm La đã chết, thế nào hắn cũng phái cao thủ khác đến thanh lý độc chất để vào chiếm lấy...
Lương Đình Khôi ngắt lời :
- Giả dụ chúng chờ đến khi hai vị trong thạch động chết rồi mới thanh lý thì làm thế nào ?
Kim Đồng ngơ ngác nói :
- Cái đó... Cái đó...
Lường Đình Khôi hơi dịu giọng, trầm ngâm nói :
- Trong động không có đồ ăn thức uống, chỉ e Bạch Phát Tiên Bà và Vong Hồn Nữ chẳng thể duy trì được lâu... Đây quả là vấn đề phức tạp đáng phải lo nghĩ...
Đột nhiên có giọng nói phía sau tiếp lời :
- Có việc gì mà đáng phải lo nghĩ ?
Lương Đình Khôi giật mình quay lại, thấy một bóng đen đứng bất động cách chừng một trượng.
Kim Đồng thì thầm nói :
- Lương đại ca ! Đó chính là người mà đại ca muốn tìm !
Lương Đình Khôi ngưng mục quan sát một lúc rồi bỗng mừng quýnh lên. Người đứng bất động đó chính là Bạch Phát Tiên Bà, mái tóc bạc như tuyết thì khó mà nhầm lẫn được !
Quái lạ thật ! Bà ta bị hãm trong thạch động, lối ra vào duy nhất bị Độc Diêm La bố trí độc chất làm sao lại thoát ra đây được.
Nhưng nghĩ gì thì nghĩ, chàng vội đứng lên bước đến gần.
- Phương giá !
Vừa thốt ra hai tiếng, chàng chợt ngừng lại đổi cách xưng hô :
- Tiền bối phá vây ra được ư ?
Bạch Phát Tiên bà thản nhiên đáp :
- Việc đó rất đơn giản.
Lương Đình Khôi ngơ ngác hỏi :
- Rất đơn giản ư ? Chẳng phải trước động khẩu đã bị Độc Diêm La rải đầy độc chất ?
Bạch Phát Tiên Bà lắc đầu :
- Không phải thế đâu ?
- Nhưng chính miệng lão độc vật đó...
- Đó chỉ là quái chiêu của Độc Diêm La thôi. Chỉ cần suy nghĩ một chút là thấy ra vấn đề. Thực tế xung quanh động khẫu không hề có độc !
Lương Đình Khôi nghi hoặc hỏi :
- Làm sao thấy được ?
Bạch Phát Tiến Bà giảng giải :
- Thứ nhất, lão thân và Vong Hồn Nữ liên tục thay nhau giám sát nhất cử nhất động bên ngoài, căn bản không thấy hắn có hành vi dụng độc. Thứ hai, độc chất của Độc Diêm La đúng là bá đạo, hắn có thể dụng độc cách đối phương một trượng giết người, nhưng đã là chất kịch độc như vậy thì số lượng phải rất ít, không thể rải ra trong một khu vực rộng đến mấy trượng vuông như vậy được !
Bà ta dừng một lúc rồi nói tiếp :
- Thứ ba, cho dù hắn có bố trí độc trước thạch động thì cũng không thể bố trí cả ngọn cô phong này được !
Lương Đình Khôi lập tức hiểu ra. Thạch động có tới hai tầng thông nhau bằng ngách nhỏ chỉ đủ một người chui lọt ở giữa trần tầng dưới rất khó phát hiện, lại được dùng một tảng đá lấp kín. Chỉ cần dịch tảng đá đi là để dàng leo lên tầng trên, ở đây có thông đạo bí mật hướng lên sườn núi, Độc Diêm La không thể bố trí độc chất trên đó được.
Chàng nhớ lại lần trước Bạch Y Truy Hồn nói cho biết thông đạo bí mật này, nhờ thế mà phát hiện ra chiếc tráp sắt.
Mặc dù vậy, Lương Đình Khôi chỉ gật đầu nhưng không nói gì, sợ để lộ chuyện mình biết tầng thạch động phía trên, Bạch Phát Tiên Bà sẽ tra hỏi và lòi ra việc mình đã tìm được chiếc tráp.
Bạch Phát Tiên Bà chợt hỏi :
- Ngươi đã giết Độc Diêm La ?
Lương Đình Khôi gật đầu :
- Dạ ! Vãn bối chỉ may mắn mà đắc thủ vì hắn không có cơ hội dụng độc.
Bạch Phát Tiên Bà cũng gật đầu tỏ ý hài lòng :
- Giết được hắn là tốt rồi, coi như chặt nốt cánh tay còn lại của Thiên Tinh Môn chủ, cũng lại là công lao của ngươi...
Bà ta dừng một lúc rồi chợt hỏi :
- Tu La Kiếm ! Ngươi còn định ở lại trong núi nữa không ?
- Đương nhiên còn !
Bạch Phát Tiên Bà nhíu mày :
- Đương nhiên ?
Lương Đình Khôi địinh kể về chuyện Thần Kiếm Giang Phong và lời dặn của vị sư bá nhưng vì có mặt Kim Đồng nên thấy không tiện, chỉ nói :
- Có việc này vãn bối muốn thỉnh thị tiền bối...
- Việc gì ?
- Việc liên quan đến Bạch Y Truy Hồn.
Bạch Phát Tiên Bà lộ rõ vẻ lo lắng, hỏi dồn :
- Cái gì ? Ngươi nói Bạch Y Truy Hồn ? Nó làm sao ?
Hiển nhiên bà ta biết rõ Bạch Y Truy Hồn là ai.
Lương Đình Khôi nói :
- Bây giờ nên gọi là Như Ngọc cô nương. Cô ấy có biểu hiện rất khác thường, đã liên tục xuất chiêu sát thủ đối với vãn bối, nói rằng phục cừu, vãn bối không hiểu cừu oán nào.Vì thế muốn thỉnh thị tiền bối...
Bạch Phát Tiên Bà hỏi :
- Đầu đuôi thế nào ? Sao ngươi nhận ra nó ?
- Vãn bối đã có nghi ngờ, trong khi đối phó với cô ta đã bóc được chiếc mặt nạ. Mặc dù vậy cô ấy nhất định không nhận mình là Như Ngọc.
- Hiện nó ở đâu ?
Lương Đình Khôi liền kể vắn tắt chuyện xảy ra trong ngôi lều của lão thợ săn họ Phương.
Bạch Phát Tiên Bà nghe xong kinh dị nói :
- Có chuyện đó sao ? Chẳng lẽ nó bị đối phương dùng tà thuật hãm hại làm mê thất bổn tính ?
Bấy giờ Kim Đồng cũng đã đến gần, níu tay chàng nói :
- Lương đại ca ! Chuyện trọng đại như thế vì sao đại ca không thèm nói với tiểu đệ một tiếng ?
Lương Đình Khôi quay lại hỏi :
- Vì sao ta phải nói với ngươi chứ ?
Chàng nhìn xoáy vào mắt Kim Đồng, nổi ngờ vực lại càng tăng.
Nếu hắn không phải là Mỹ Linh thì tại sao phải lo lắng và quan tâm đến sự an nguy của Như Ngọc như thế ?
Kim Đồng chỉ trầm mặc, không đáp.
Bạch Phát Tiên Bà hỏi, giọng rất kích động :
- Tu La Kiếm ! Lão thợ săn tự nhận là họ Phương đó hình dáng thế nào ?
- Lão ta chừa một bộ râu dê, mặt trắng trẻo chừng năm mươi tuổi, ánh mắt rất sắc, vãn bối cho rằng người đó phải có nội lực thâm hậu .
- Ngươi còn nhận ra có điều gì khả nghi nữa không ?
Lương Đình Khôi ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời :
- Còn điều này nữa... Lão ta sử dụng một thanh bảo đao, cả vỏ lẫn chuôi đều nạm ngọc và chạm khắc rất công phu, hoàn toàn không phải là loại dao săn.
Bạch Phát Tiên Bà thốt lên :
- Bảo đao ?
Bà ta kích động đến nổi run lên, lẩm bẩm :
- Chẳng lẽ đúng là hắn ? Chuyện đó... Không thể được ! Hắn đã chết lâu rồi mà...
Lương Đình Khôi vội hỏi :
- Tiền bối, hắn là ai vậy ?
Bạch Phát Tiên Bà không trả lời, hỏi tiếp :
- Ngươi nói rằng hắn họ Phương, đúng không ?
- Chính phải !
- Còn nữ nhân kia ?
- Đó là một thiếu phụ còn trẻ, mới ngoài ba mươi tuổi, da rất trắng, dung mạo khá đẹp không giống thiếu phụ ở nông thôn.
Kim Đồng bỗng chen lời :
- Tiểu đệ biết ngôi lều đó. Trước đây do hai người thợ săn độ tuổi trung niên ở làng Đông Hoài thuộc phủ Thượng Thanh cách đây chừng mười lăm dặm phía Đông Nam tới trú ngụ để săn bắn. Nhất định là người của Thiên Tinh Môn đã sát hại họ để chiếm cứ rồi. Như vậy đủ khẳng định là Như Ngọc tỷ tỷ đã bị đối phương khống chế...
Hắn dừng một lát. Lại nói thêm :
- Trong Thiên Tinh Môn đã có lão độc vật Độc Diêm La thì việc dùng dược chất để làm mất thần trí của người ta là hoàn toàn có khả năng.
Bạch Phát Tiên Bà vội nói :
- Lão thân phải tới ngay đó xem !
Lương Đình Khôi đề nghị :
- Vãn bối sẽ cùng đi với tiền bối...
Bạch Phát Tiên Bà lắc đầu :
- Không được ! Ngươi phải ở lại đây !
- Nhưng...
Chàng hết sức lo lắng cho Như Ngọc, rất muốn tham gia vào việc giải cứu nàng nhưng chưa biết thuyết phục Bạch Phát Tiên Bà bằng cách nào, còn phản kháng ra mặt thì không thể được.
Bạch Phát Tiên Bà gấp giọng nói :
- Tu La Kiếm ! Vong Hồn Nữ hiện đang ở trong thạch động, cần phải có người giúp đở. Độc Diêm La tuy đã chết nhưng sớm muộn gì chúng cũng sẽ phái cao thủ khác tới đây, thậm chí còn dốc hết toàn lực và thi hành mọi thủ đoạn. Thiên Tinh Môn chủ đã to rõ sự quyết tâm đoạt cho bằng được chiếc tráp sắt, không đời nào hắn chịu bỏ qua Vong Hồn Nữ đâu !
Dứt lời phóng mình biến mất.
Lương Đình Khôi tuy lòng không muốn nhưng nhận thấy lời của Bạch Phát Tiên Bà rất đúng nên chỉ đành đứng nhìn theo.
Kim Đồng vội nói :
- Lương đại ca ! Tiểu đệ cũng tới đó xem...
Rồi không chờ Lương Đình Khôi kịp phản ứng, hắn phi thân chạy biến vào màn đêm.
Lương Đình Khôi đứng ngẩn ra nhìn theo phía hai người vừa đi khuất, lòng đầy lo lắng.
Như vậy lúc này đã có thể khẳng định Như ngọc là do đối phương dùng tà môn ám toán mà mê thất thần trí chứ không phải nàng có địch ý với chàng.
Nghĩ thế, trong lòng chàng lại trào dâng niềm thương da diết.
Nhưng tại sao lúc hóa trang thành Bạch Y Truy Hồn, chẳng bao giờ nàng chịu biểu lộ xa xôi với chàng cả ?
Nhớ lại mấy lần nàng đề nghị giữa hai người nên giữ tình bằng hữu ! Lương Đình Khôi chợt nảy lên cảm xúc ngọt ngào...
Giữa nam và nữ tình bằng hữu thì có khác gì tình ái ?
Có lẻ nàng có nhiệm vụ gì rất quan trọng mà không thể tiết lộ.
Tự nhiên Lương Đình Khôi liên hệ đến những hành động của Bạch Phát Tiên Bà từ khi chàng gặp lần đầu tiên ở trong núi tới nay và những lời của Thần Kiếm Giang Phong, một bức tranh tàn cảnh do từng chi tiết liên hệ lại với nhau bắt đầu thành hình rõ nét...
Có thể coi đây là một công án.
Bắt đầu là câu chuyện về Huyết Thư mà chính Bạch Y Truy Hồn hay đúng hơn là Như Ngọc đã nói ra.
Thần Kiếm Giang Phong tình cờ lấy được Huyết Thư, sau đó Huyết Thư bị mất và quan hệ giữa Giang sư bá với sư phụ bị gián đoạn, mà vừa rồi Giang sư bá nhận rằng do sự hiểu lầm.
Như vậy người lấy trộm Huyết Thư là Thiên Tinh Môn chủ, và chính sư phụ bị hàm oan.
Nhưng tại sao hai chục năm trôi qua,Thiên Tinh Môn chủ vẫn chưa luyện thành Lôi Đình kiếm pháp ?
Giải thích cho câu hỏi này là việc dễ dàng, bởi vì Thiên Tinh Môn chủ không lấy luôn cả chiếc hộp sắt nên không thể giải thích được những câu kiếm quyết ghi trong Huyết Thư.
Lúc đầu vì không hiểu được ý nghĩa của Huyết Thư vì nó được viết bằng cổ ngữ mà đương kim võ lâm không nhiều người biết, mãi đến khi Thiên Tinh Môn chủ bức bách Thái Cực Lão Nhân giải nghĩa được khẫu quyết ghi trên Huyết Thư, hắn mới biết rằng lời giải nghĩa khẫu quyết được ghi trên chiếc tráp sắt đựng Huyết Thư và nhận ra sai lầm to lớn của mình là khi lấy cắp Huyết Thư, hắn đã không lấy luôn chiếc tráp.
Vậy thì chiếc tráp sắt đó do ai cất giữ ?
Đương nhiên là vẫn ở trong tay Thần Kiếm Giang Phong, chỉ là bên trong không phải Huyết Thư thật mà bị Thiên Tinh Môn chủ thay bằng thứ giả và chính Thần Kiếm Giang Phong tưởng rằng người đánh tráo là sư phụ nên mới có chuyện hiểu lầm.
Từ đó mà sinh ra chuyện oái oăm : Một người giữ khẫu quyết chiêu kiếm thần kỳ nhưng không có chìa khóa để mở nó tức là lời giải thích, trái lại người kia giữ lời giải thích lại không biết gì về khẩu quyết, vì thế mà cả song phương đều cất giữ một nửa phần bảo vật nên hoàn toàn vô dụng !
Nhưng tại sao đến bây giờ mới xảy ra tranh đoạt chiếc tráp ?
Điều này cũng không khó giải thích.
Huyết Thư viết bằng cổ tự, Thiên Tinh Môn chủ không hiểu nhưng chẳng thể khinh suất đưa cho bất cứ ai đọc nó.
Mãi gần đây hắn mới ép buộc Thái Cực Lão Nhân giải nghĩa giúp, do đó mới biết lời giải thích Huyết Thư nằm trên chiếc tráp đựng nó, vì thế đã tìm đến Thần Kiếm Giang Phong tìm mọi cách cướp đoạt.
Có lẻ mãi đến lúc này Giang sư bá mới tỉnh ngộ ra thủ phạm đánh tráo Huyết Thư không phải là sư phụ, sự hiểu lầm giữa song phương chấm dứt, Giang sư bá tung chiếc hộp sắt ra và bám sát nó để bắt tận tay kẻ thật sự cần đến chiếc hộp sắt, và đó cũng chính là thủ phạm đã đánh tráo Huyết Thư năm xưa.
Hành động đó là duy nhất đúng đắn, mặc dù tin tức về Huyết Thư xuất hiện sẽ nảy sinh ra cuộc tranh đoạt nhưng chỉ có kẻ đánh tráo Huyết Thư năm xưa mới không cần đến Huyết Thư mà chỉ cần chiếc tráp không.
Bằng biện pháp thông minh này, đã có thể loại trừ những người không phải là thủ phạm, cụ thể vừa rồi là Vong Hồn Nữ và Hắc Hổ Bang vì họ cho rằng chỉ vật trong tráp tức Huyết Thư mới là quan trọng.
Nhờ đó mà bây giờ đã xác định được thủ phạm là Thiên Tinh Môn chủ, vì thủ hạ của hắn để dàng để mất Huyết Thư vào tay Hắc Hổ Bang mà quyết tâm truy cướp cho bằng được chiếc tráp.
Đối với Lương Đình Khôi việc tung ra chiếc tráp để xác định hung thủ là không cần thiết vì chàng đã biết rõ người giữ pho Huyết Thư thật chính là Thiên Tinh môn chủ .
Nhưng có lẽ hiện tại trên toàn võ lâm mới chỉ có ba người biết được bí mật này là bản thân hắn, Thái Cực Lão Nhân và Lương Đình Khôi mà thôi !
Hiển nhiên sư phụ cũng biết chuyện này nên phái chàng tới đây để phối hợp với Giang sư bá hành động truy tìm hung thủ . Tiếc rằng Giang sư bá bây giờ đã bị giết.
Có một điều nghi vấn là Bạch Phát Tiên Bà ngày xưa giữ vai trò gì trong chuyện Huyết Thư. Tại sao Thần Kiếm Giang sư bá lại nói rằng Bạch Phát Tiên, Bà cũng là người bị hại ? Như vậy Bạch Phát Tiên Bà phải là người gần gũi với sư phụ và Thần Kiếm Giang sư bá ?
Rất có khả năng !
Có lẽ vì thế mà trước đây Bạch Phát Tiên Bà biết chàng là truyền nhân của Phi Long Kiếm Triệu Quảng Hàm đã thay đổi thái độ trở thành thù ghét, chắc khi đó vẫn còn nghi ngờ sư phụ là kẻ phản lại bằng hữu đã đánh tráo Huyết Thư, mãi đến gần đây mới thay đổi thái độ, cũng như Thần Kiếm Giang Phong đã nhận rõ đó là sự hiểu lầm.
Lương Đình Khôi chợt nhớ lại lời của Bạch Y Truy Hồn tức Như Ngọc : nơi nào Huyết Thư xuất hiện là có thể tìm thấy Bạch Phát Tiên Bà và Như Ngọc.
Câu đó hoàn toàn đúng !
Bạch Phát Tiên Bà cùng đồ đệ bám sát Huyết Thư và chiếc tráp không phải để tranh đoạt nó mà với mục đích xác định thủ phạm !
Đến lúc này thì Lương Đình Khôi đã gần như hiểu ra toàn bộ vấn đề.
Từ đó cũng có thể khẳng định Kim Đồng chính là Mỹ Linh, sư muội của Như Ngọc, cũng với mục đích như sư phụ và sư tỷ của cô ta !
Nghĩ tới đó, Lương Đình Khôi chợt đỏ mặt lên, nghĩ thầm :
- Vị cô nương quỷ quái này thật liều lĩnh. Có lần hẹn mình cùng ngủ lại trong thạch động, chẳng những thế còn định... Cởi y phục ra để chứng minh mình không phải là nữ nhân ! Nếu như lúc đó mình cứ để cô ta...
Chàng không nghĩ tiếp nữa, mỉm cười một mình.
Bây giờ đã có sư phụ và sư muội quan tâm, chắc Như Ngọc không còn đáng lo nữa.
Nghĩ đoạn, chàng đi về phía thạch động. Nhiệm vụ của chàng lúc này là bảo vệ cho Vong Hồn Nữ.
Sau khi mất cả ái đồ lẫn nhi tử độc nhất, Vong Hồn Nữ lòng đầy thống khổ, quyết ý vĩnh tuyệt giang hồ.
Nào ngờ do chuyện Huyết Thư mà nảy sinh biến cố, bà ta đã giáo lại Huyết Thư nhưng Thiên Tinh Môn chủ cho rằng bà ta vẩn còn cất giấu chiếc tráp nên không chịu để yên.
Xét cho cùng thì cũng do Lương Đình Khôi nên Vong Hồn Nữ mới phải chịu vạ lây vì chiếc tráp hiện ở trong người chàng.
Bởi thế ngoài sự cảm thông đối với phụ nhân bất hạnh ấy, chàng còn có nghĩa vụ bảo vệ bà ta.
Từ đó Lương Đình Khôi nhớ đến cái chết bi thảm của Hồng Tố Tố, trong lòng trào lên nổi đau xót và tiếc thương, càng căm hận Thiên Tinh Môn chủ.
Chính hắn là thủ phạm đã gây nên cái chết của nàng và hàng trăm người khác. Nếu hắn không dùng mọi thủ đoạn để tranh đoạt Huyết Thư và chiếc tráp thì Tố Tố đã không gặp phải cảnh ngộ bi thương như thế, cả Như Ngọc cũng không bị ám toán mà hiện giờ không biết tình cảnh thế nào...
Đêm về khuya, không gian thức tĩnh như chết.
Đi ngang qua chỗ Độc Diêm La và mấy tên Thiên Tinh võ sĩ bị giết, Lương Đình Khôi không thấy thi thể chúng đâu cả chắc rằng đồng bọn đã mang đi rồi.
Tới gần thạch động, Lương Đình Khôi cảm thấy yên ắng khác thường, lòng ngạc nhiên thầm nghĩ :
- Người của Thiên Tinh Môn đã rút hết rồi sao ? Hay chúng tiến hành âm mưu nào khác ?
Chàng không dám khinh suất, rút kiếm cầm tay, thận trọng xuyên qua khu rừng thưa tiến đến khoảng đất trống trước động khẫu.
Vẫn không thấy nhân ảnh nào, cũng không nghe một tiếng động nhỏ. Đống than củi trước động đã được dọn sạch, chẳng biết Bạch Phát Tiên Bà phán đoán rằng Độc Diêm La không bố độc trước cửa động có đúng không ?
Giá như có thể tìm được một con chuột hoặc loại động vật nào đó để thử nghiệm thì hay, nhưng đêm tối thế này làm sao tìm được chúng.
Lương Đình Khôi chọn phương pháp an toàn nhất là đi theo lối của Bạch Phát Tiên Bà vừa ra.
Chàng nghĩ rằng có khả năng Vong Hồn Nữ ở tầng trên của thạch động, mà cho dù bà ta ở tầng dưới cũng không đáng ngại vì hai tầng có thể thông thương, chỉ cần dịch phiến đá là có thể nhãy xuống tầng dưới.
Quyết định xong, Lương Đình Khôi leo lên sườn núi.
Đã hai lần vào đây nên mặc dù đêm tối chàng vẫn dễ dàng tìm được động khẫu.
Qua khỏi thông đạo tối như hũ nút, chợt nghe từ bên dưới vang lên tiếng quát hỏi.
- Ai ?
Thanh âm của Vong Hồn Nữ.
Lương Đình Khôi đã chuẩn bị trước, trả lời ngay :
- Tu La Kiếm !
Giọng Vong Hồn Nữ dịu đi :
- Ngươi đến vừa đúng lúc. Xuống đi !
Lương Đình Khôi đã thông thuộc địa hình, tới đến mép động. Chàng sờ soạng xác định vì trí động rồi hơi nhoài người về phía trước buông mình rơi xuống.
Đứng một lúc cho quen với bóng tối,Lương Đình Khôi phát hiện thấy Vong Hồn Nữ ngồi bên cạnh lỗ thông xuống tầng dưới, tường đá dịch hẳn ra, như thế có thể quan sát rõ cả khu vực trước động khẫu bên dưới.
Bà ta cất giọng hỏi :
- Tu La Kiếm, bên ngoài phát sinh chuyện gì vậy ?
Lương Đình Khôi đáp :
- Vãn bối giám sát hành động của bọn Thiên Tinh Môn.
Vong Hồn Nữ "à" một tiếng, nói :
- Tốt lắm ! Có phải chúng rút cả rồi không ?
Lương Đình Khôi gật đầu :
- Chính phải !
- Trong này ta cũng thấy. Bọn bao vây đã tản đi hết, chỉ là không biết chúng rút thật hay có âm mưu gì.
Lương Đình Khôi được Bạch Phát Tiên Bà phái ở lại bảo vệ Vong Hồn Nữ, chàng có ý định bàn chuyện với bà ta nhưng bây giờ lại quên mất không biết nên nói về vấn đề gì.
Vong Hồn Nữ lại hỏi :
- Sao Bạch Phát thư thư không thấy trở lại ?
Lương Đình Khôi đáp :
- Cao túc của Bạch Phát Tiên Bà là Lê cô nương hình như bị đối phương khống chế làm mê thất thần trí nên bà ấy đã đi xem xét tình hình, sai vãn bối vào đây cùng tiền bối đối phó với người của Thiên Tinh Môn.
Vong Hồn Nữ kinh hãi kêu lên :
- Thế nào ? Như Ngọc bị làm mê thất thần trí ư ?
- Vâng !
- Có phải người của Thiên Tinh Môn làm việc đó không ?
- Có khả năng đúng như vậy.Nhưng vãn bối còn chưa thể khẳng định, chờ Bạch Phát Tiên Bà thẩm tra lại mới biết rõ.
Vong Hồn Nữ hừ một tiếng, đôi mắt lóe lên tia hàn quang đầy thù hận, nghiến răng nói :
- Tên Thiên Tinh Môn chủ đó thật độc ác ! Chỉ vì chiếc tráp sắt mà hại không biết bao nhiêu người. Tố Tố chết cũng vì hắn ? Đến cả lão thân muốn thoái ẩn cũng không được còn liên lụy đến Tố Mai đại thư nữa !
Tố Mai đại thư chỉ Bùi Tố Mai, tên thật của Bạch Phát Tiên Bà, Vong Hồn Nữ gọi như thế chứng tỏ tình bằng hữu của họ đã nối lại thắm thiết như xưa.
Lương Đình Khôi suy nghĩ xem mình có nên nói ra bí mật mình đã nhặt được chiếc tráp sắt hay không ?
Nếu tiết lộ việc này thì tất nhiên phải hoàn trả lại tráp cho Vong Hồn Nữ vì chính bà ta đã đoạt lấy từ tay lão Đại của Thiên Nam Tam Ác. Và như thế rất có khả năng sẽ bị Thiên Tinh Môn chủ đoạt mất.
Lương Đình Khôi quyết không cam chịu để chuyện đó xảy ra.
Thiên Tinh Môn chủ bây giờ đã lộ mặt là thủ phạm chiếm đoạt Huyết Thư của Thần Kiếm Giang Phong, làm sư phụ phải bị hàm oan. Bây giờ có lý nào để mất nốt chiếc tráp về tay hắn ? Hơn nữa Vong Hồn Nữ cũng do giết Đại Ác mà đoạt lấy chứ không phải là chủ hợp thức của chiếc tráp, vì thế không cần trả lại.
Theo tên Hương chủ họ Ngô của Thiên Tinh Môn thì nguyên chủ của Huyết Thư là thần Kiếm Giang Phong.
Hồi chiều trước khi đoạn khí, Giang sư bá đã tỏ ý mong muốn Lương Đình Khôi lấy được Huyết Thư và chiếc tráp.
Sau khi chàng nói rằng mình đã may mắn có được hai bảo vật này và đã luyện thành Lôi Đình kiếm pháp, Giang sư bá nói rằng lão phu có thể nhắm mắt được rồi và tỏ ra mãn ý. Như vậy bản thân chàng giữ chiếc tráp là hợp lệ, còn Huyết Thư thì không kể bởi vì đó chỉ là mảnh lụa mà thôi, Thái Cực Lão Nhân chép lại theo trí nhớ chứ không phải nguyên vật cũ và chính Thái Cực Lão Nhân tiền bối tự nguyện tặng cho chàng.
Lương Đình Khôi quyết định mình sẽ giữ hai vật này và trình bày lại với sư phụ, nếu thần Kiếm Giang sư bá có nhi tử hoặc truyền nhân thì tìm họ giao lại, đó là cách giải quyết hợp tình hợp lý nhất.
Nghĩ thế, chàng quyết định giấu kín bí mật về chiếc tráp.
Chợt nhớ ra một chuyện. Chàng liền hỏi :
- Tiền bối có biết lai lịch Thiên Tinh Môn chủ không ?
Vong Hồn Nữ, không cần suy nghĩ, trả lời ngay :
- Không biết !
- Vãn bối định đề xuất một việc...
- Việc gì ?
Lương Đình Khôi thành khẩn nói :
- Nếu tiền bối đã quyết tâm thoái xuất giang hồ thì bây giờ có thể hành động, thừa cơ người của Thiên Tinh môn còn chưa trở lại rời khỏi vùng núi này đi. Mọi việc ở đây sẽ do vãn bối khu xử.
Đôi mắt Vong Hồn Nữ chợt ánh lên. Bà ta trầm mặc một lúc rồi chậm rãi lắc đầu nói :
- Không được.Hiện tại lão thân không thể làm như thế nữa ! Chờ sự việc này giải quyết xong, ta mới có thể thoái xuất giang hồ, buông tay phó mặc việc đời !
Lương Đình Khôi ngạc nhiên nói :
- Tiền bối cần giải quyết việc gì ?
Vong Hồn Nữ không đáp, đăm đăm nhìn vào bóng tối, dường như nghĩ chuyện gì rất lung, chẳng biết vì không nghe câu hỏi của Lương Đình Khôi hay không muốn trả lời.
Lương Đình Khôi đương nhiên không thể truy vấn. Chàng tiến lại gần Vong Hồn Nữ nhìn qua lỗ hổng nhìn xuống bên dưới thạch động, chỉ thấy xung quanh động khẫu cũng tối om, tĩnh mịch, không có tình huống gì khác lạ.
Trong động lặng đi khá lâu.
Cuối cùng Vong Hồn Nữ chủ động lên tiếng trước :
- Tu La Kiếm ! Có chuyện này ta nghĩ mãi, và bây giờ muốn nói với ngươi.
Tới đó bà ta lặng đi một lúc.
Lương Đình Khôi dự cảm rằng có chuyện gì đó rất quan trọng đang diễn ra, sốt ruột hỏi :
- Tiền bối ! Chuyện gì vậy ?
Vong Hồn Nữ trầm ngâm nói :
- Việc này có thể coi là một vụ công án lớn của võ lâm. Lão thân bây giờ đã biết thêm một số việc, nhất là hiểu rõ ngươi là người thế nào nên quyết định nói hết cho ngươi biết. Bởi vì vụ công án này liên quan đến lệnh sư.
Lương Đình Khôi chợt thấy trong lòng căng thẳng hẳn lên.
Vừa rồi, căn cứ vào những tình tiết mà chàng đã phác họa ra một bức tranh toàn cảnh về vụ công án, còn sắp tới chàng sẽ được biết những chứng cứ xác thực.
Chàng chỉ ngạc nhiên một điều là làm sao cả Vong Hồn Nữ cũng biết về vụ công án này ? Chẳng lẽ bà ta có liên quan và cũng là một trong những người bị hại ?
Liền nói :
- Vãn bối xin lắng nghe.
Vong Hồn Nữ lẳng lặng nhìn vào bóng tối một lúc rồi trầm giọng kể :
- Câu chuyện xảy ra đã hơn hai mươi năm trước. Hồi đó có một vị kiếm khách trẻ tuổi có danh hiệu là Thần Kiếm Giang Phong tình cờ được một chiếc tráp sắt đựng Huyết Thư là bảo vật của võ lâm ở khu cổ mộ trên núi Bắc Mang Sơn.
Lương Đình Khôi ngắt lời :
- Vãn bối biết vị Thần Kiếm Giang Phong đó.
Vong Hồn Nữ ngạc nhiên hỏi :
- Làm sao ngươi biết ?
Lương Đình Khôi do dự một lát rồi trả lời :
- Việc này... Tiền bối cứ kể chuyện đó trước đã sau đó vãn bối sẽ xin phụng cáo.
- Thế cũng được.
Vong Hồn Nữ hắng giọng kể tiếp :
- Sau khi nhặt được bảo vật không lâu, Thần Kiếm Giang Phong có công chuyện phải đi xa nên đưa chiếc tráp cho một vị bằng hữu chí cốt bảo quản, vị đó là lệnh sư, Phi Long Kiếm Triệu Quảng Hàm.
Lương Đình Khôi là một tiếng. Quả nhiên chàng suy đoán không sai.
- Rồi sao thế nào ?
- Sau đó... Khi Thần Kiếm Giang Phong trở về, lệnh sư trải vật cho bằng hữu. Thần Kiếm Giang Phong phát hiện ra tuy chiếc tráp vẫn còn nguyên, nhưng Huyết Thư trong tráp không còn nguyên như trước mà đã bị đánh tráo bằng vật giả.
Lương Đình Khôi đã biết việc này, chỉ hỏi :
- Có phải Thần Kiếm Giang sư bá hoài nghi gia sư làm việc đó ?
Vong Hồn Nữ gật đầu :
- Phải. Lúc đầu thì như vậy, chính vì thế mà tình bằng hữu của hai người từ đó bị đoạn giao.
Lương Đình Khôi công phẫn nói :
- Gia sư há làm chuyện thấp hèn phản lại bằng hữu như thế ?
Vong Hồn Nữ nói :
- Ngươi cứ bình tĩnh nghe lão thân kể tiếp. Vụ công án phát sinh đã hai mươi mấy năm. Huyết Thư là một tấm lụa viết bằng máu, trong đó ký tải một chiêu kiếm pháp bá đạo võ lâm nhưng viết bằng cổ tự nên rất ít người hiểu được, mãi đến gần đây Giang Phong mới phát hiện được rằng chìa khóa để hiểu được khẫu quyết viết ở Huyết Thư lại nằm ngay trên chiếc tráp không đó, đồng thời hiểu ra ngày xưa mình đã nghi oan cho chí hữư là Phi Long Kiếm Triệu Quảng Hàm, rất hối hận chỉ vì chuyện đó mà làm hại nhiều người chính khí...
...Điều cốt yếu là ở đây.
Lương Đình Khôi liền hỏi :
- Tiền bối nói, nhiều người chính khí là những ai vậy ?
Vong Hồn Nữ xua tay nói :
- Việc đó ngươi đừng hỏi, cứ nghe lão thân nói nốt đã !
Bà ta dừng một lúc mói kể tiếp :
- Giang Phong quyết định phải bằng mọi giá tra tìm cho bằng được thủ phạm đã đánh tráo Huyết Thư để trả lại thanh danh cho những người bị hàm oan và bày tỏ lòng hối hận của mình, bèn tìm đến Bùi Tố Mai thư thư...
Sau khi bàn bạc, hai người thống nhất một biện pháp là cố ý cho chiếc tráp cùng Huyết Thư tái hiện nhằm mục đích thu hút kẻ ngày xưa đã đánh cắp Huyết Thư, nhất định sau khi tìm cách đọc được Huyết Thư hắn biết ngay tác dụng của chiếc tráp và ra sức tranh đoạt nó.
Ngay cả chỗ này, Lương Đình Khôi suy đoán cũng không sai. Sau khi tung chiếc tráp và Huyết Thư ra, sư đồ Bạch Phát Tiên Bà đã bám theo để phát hiện thủ phạm, và cuối cùng đã xác định đúng là Thiên Tinh Môn chủ, chỉ không biết Bạch Phát Tiên Bà có quan hệ thế nào với Thần Kiếm Giang Phong và sư phụ mà thôi.
Chàng buột miệng hỏi :
- Có phải thủ phạm đánh tráo Huyết Thư là Thiên Tinh Môn chủ không ?
Vong Hồn Nữ gật đầu :
- Không sai ! Bây giờ thì có thể khẳng định chính là Thiên Tinh Môn chủ, vì thủ hạ của hắn dễ dàng nhượng Huyết Thư cho Hắc Hổ bang mà tìm mọi biện pháp để đoạt cho bằng được chiếc tráp.
Lương Đình Khôi lại hỏi :
- Ngay cả tiền bối cũng không biết công dụng của chiếc tráp hay sao ?
- Chính vì không biết nên lão thân mới vứt nó đi, ngay cả khi giao Huyết Thư cho ngươi, ta cũng chưa biết nó là giả, mãi đến chiều nay mới nghe Tố Mai thư thư nói.
Lương Đình Khôi nghiến răng nói :
- Vì Thiên Tinh Môn chủ mà gia sư bị hàm oan, vãn bối phải có trách nhiệm tham gia giải quyết vụ công án này !
Vong Hồn Nữ lắc đầu nói :
- Chẳng cần đâu ! Tố Mai thư thư sẽ toàn quyền giải quyết việc đó. Lão thân còn ở lại đây chinh vì để giúp Bùi thư thư một tay.
Lương Đình Khôi muốn tìm hiểu mối quan hệ giữa Bạch Phát Tiên Bà với Thần Kiếm Giang Phong và sư phụ nên cố tình hỏi :
- Vì sao lại do Bùi tiền bối toàn quyền giải quyết ? Theo vãn bối hiểu thì việc chỉ liên quan đến gia sư và Thần Kiếm Giang sư bá thôi mà ?
Vong Hồn Nữ cố tình thoái thác :
- Cái đó sau này ngươi sẽ biết.
Lương Đình Khôi cố nài nỉ :
- Sao tiền bối không cho vãn bối biết ngay bây giờ có được không ?
- Không thể được !
- Vì sao ?
- Đương nhiên là phải có nguyên nhân. Ngươi chớ hỏi nhiều, đằng nào thì cũng chỉ nay mai là biết thôi !
Bà ta dừng một lúc rồi nói :
- Chuyện của ta đã kể xong. Bây giờ ngươi nói xem vì sao lại biết Thần Kiếm Giang Phong ?
Lương Đình Khôi nói :
- Thần Kiếm Giang tiền bối đã bị giết hại rồi !
Vong Hồn Nữ kinh dị đứng bật lên hỏi :
- Cái gì ? Thần Kiếm Giang Phong bị giết hại rồi sao ? Lúc nào chứ ?
Lương Đình Khôi trầm giọng đáp :
- Giang sư bá mới bị giết lúc chập tối nay, ở trong một thạch động cách đây không xa, chính vãn bối đã sơ táng cho sư bá.
Vong Hồn Nữ mắt phát hàn quang hỏi :
- Giang Phong bị hại như thế nào ?
- Bị Độc Diêm La hạ độc.
- Độc Diêm La ?
Vong Hồn Nữ nghiến răng nói :
- Lão thân thề sẽ phanh thây lão độc vật đó thành trăm mảnh.
Lương Đình Khôi lắc đầu.
- Không cần nữa. Hắn đã đền tội dưới kiếm của vãn bối rồi.
- Thế nào ? Ngươi đã giết được Độc Diêm La rồi ư ?
- Dạ ! Có lẽ vì Độc Diêm La bị giết nên Thiên Tinh Môn chủ mới ra lệnh
rút người của chúng bao vây ngoài động khẫu về. Nhưng vãn bối đoán rằng chúng sẽ huy động thêm cao thủ trở lại đây và rất có khả năng cả Thiên Tinh Môn chủ sẽ đích thân đến.
Ánh mắt Vong Hồn Nữ long lên, nói :
- Hừ ! Đó chính là điều chúng ta đang cần !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.