Chương 68: Trốn thoát (2)
HuyenNamida
17/09/2017
"Ô em gái, tỉnh rồi sao?" người đàn ông nhìn bằng ánh mắt dâm đãng như
đang muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức, Hiểu Thiên cố nén thứ cảm
xúc ghê tởm đang xuất hiện trong lồng ngực mình mà điềm tĩnh mỉm cười.
"Chẳng phải là anh khiến tôi tỉnh sao?" Cô nói: "Nói đi, các anh là ai?"
Người đàn ông vẫn nhìn cô đau đáu, hai mắt hắn vụt qua tia lóe sáng khiến Hiểu Thiên có cảm giác không lành.
"Là ai sao? Còn ai được nữa, bọn anh chính là người đàn ông của em tối nay đấy. Hahaha..." người đàn ông vừa cười vừa liếc mắt với kẻ đang ngồi trước ghế lái, cả bọn cùng nổi lên một trận cười lạnh gáy.
"Người đàn ông của tôi tối nay?" Hiểu Thiên nhếch miệng: "Đang đùa à?"
BỘP....
Một cú đấm thẳng vào mặt tên trước mặt, hắn đưa tay ôm lấy mũi, nhíu chặt mày, còn chưa kịp hét lên lên vì đau thì lại nhận thẳng thêm một cú đá bằng chân với sức lực cực lớn ở hạ bộ giữa hai chân.
"Á...." Hắn hét lớn, cúi gập người lại.
Hai tên còn lại thấy cảnh này thì lập tức hoảng hốt, tên cầm vô lăng vội vàng lái xe tạt vào lề đường, tên kia vươn người xuống đưa tay ra muốn bắt lấy cô.
Nhưng tay hắn chưa kịp vươn xuống dưới thì đã bị một bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo bắt lấy cổ tay, vặn trái. Hắn chỉ kịp hét lớn một tiếng, rồi nghe "choang" - cửa kính ô tô vỡ ra.
Hiểu Thiên cắn răng nhịn đau vì mảnh thủy tinh cắm vào cánh tay, sau đó thân thể nhỏ nhắn nhanh chóng nhảy ra bên ngoài.
Cả người cô vừa tiếp đất, cô đứng nhìn quanh chọn một hướng chạy, đứng lên để chạy.
BỘP!
Lưng Hiểu Thiên bị đè xuống dí sát với mặt đất, trên đó là một đôi giày da cũ của người đàn ông ngồi phía trước mà cô vừa vặn tay.
Đau! Nhưng cô không thể chú tâm tới tiểu tiết, vì quan trọng hơn là cô phải thoát khỏi đây.
Gồng mình, trên trán cô cơ hồ đã nổi lên gân xanh, mồ hôi và bụi quyện vào nhau, thấm ướt những sợi tóc đen nhánh dính bết vào dương mặt khả ái.
Nghiến răng thật lực, Hiểu Thiên nâng người cao so với mặt đất dù chân của người kia vẫn đang dùng sức đè cô xuống.
"Chát!"
"Muốn trốn hả ranh con? Đâu cố dễ." Lúc này, người đàn ông cầm lái đang đứng trước mặt cô, ngồi xổm xuống, vành mắt hắn đỏ lừ vì những sợi tơ máu nhìn khuôn mặt của cô đang nghiêng sang một bên, đỏ ửng năm hằn ngón tay sưng tấy. Hắn vươn tay, nắm lấy tóc cô, giật mạnh ra sau, ép cô nhìn đối diện với hắn.
"Tao chẳng cần biết mày là ai, nhưng thiếu gia bảo giết mày thì tao sẽ giết mày. Ranh con, mày nghĩ có thể chạy khỏi Tam Tử bọn tao? Cho dù là Vô Sát ở đây thì cũng chưa chắc đã có thể thoát được khỏi tay bọn này, huống chi mày chỉ là một con bé miệng còn hôi sữa."
Tam Tử?
Miệng cô cong lên chế giễu.
Hóa ra là hắn. Tên khốn!BỤP! một cú móc tay từ dưới lên, đấm thẳng vào quai hàm của tên trước mặt.
Xoay chân, đá móc, bay người, tiếng gió xé, tiếng hét và cả tiếng bước chân vội vã.
Một cô gái với thân hình mỏng manh đang chạy phía trước, ôm lấy cánh tay bên phải với dòng máu đỏ đang rỉ xuống cánh tay trắng như ngà của cô. Tóc tai đã rối tung, miệng cô thở gấp, cô cứ thế chạy về phía trước mà không biết sẽ đi tới đâu.
Phía đằng sau, ba người đàn ông với tình trạng cũng thảm hại không kém đang đuổi theo.
Tiếng thở gấp tràn ngập trong không khí, mùi máu tanh nồng lẫn vào gió, bay đi khắp mọi nơi. Gió mang theo sự lạnh giá cuốn đi một vài chiếc lá vàng, những cánh hoa cũng theo đà mà rơi xuống, xoay vài vòng trên không trung rồi nhẹ nhàng chạm đất. Một bàn chân đạp lên, không chút lưu tình mà dẫm nát, để lại một dấu hoa dính chặt vào mặt đường, tan tác.
Bước chân dừng lại.
Hai mắt Hiểu Thiên mang theo hoang mang nhìn về phía trước rồi lại quay đầu nhìn về đằng sau.
Bọn chúng đã đuổi tới sát nơi rồi. Nhưng đi tiếp là vực. Vực thẳm ngun ngút không thấy đáy với cái tên "Valley Die".
Valley Die, cái tên vừa nghe thôi cũng đã hiểu nó mang ý nghĩa gì. Nó chính là biểu tượng của cái chết vĩnh cửu tại New York, một khi rơi xuống mà không có đầy đủ bảo hộ và dụng cụ cần thiết thì vô phương sống sót, đó là những gì người ta nói về Valley Die. Dù cô chưa từng tới đây, nhưng không có nghĩa rằng cô chỉ hy vọng đó là tin đồn, bởi nếu là tin đồn thì hắc đạo cũng sẽ không đặt một lớp bảo vệ xung quanh để mọi người bình thường có thể không nhìn thấy mà không bước tới nơi này.
Có điều, cô lại đi tới đây, hàng rào bảo vệ kia hẳn là đã bị hắn phá để chuẩn bị cho cái chết của cô.
Hắn cẩn thận đến mức nghĩ rằng Tam Tử có thể giết được cô mà vẫn giăng sẵn bẫy này. Thật không hổ danh...
"Sao vậy? Không chạy tiếp sao?" Một tên cười khẩy, nhấc chân chầm chậm bước lên phía trước, ý định muốn tiếp cận Hiểu Thiên.
Dù sao nhảy xuống cũng chỉ có chết, nhưng đã được lệnh là giết, nên hắn nhất định phải làm tròn nhiệm vụ đã nhận. "Sống thấy người, chết thấy xác" như vậy mới có thể an tâm.
Một bước...
Hai bước...
Hiểu Thiên cắn môi, chân vô thức bước về phía sau!
Một mình cô không thể thay đổi vòng quay của vận mệnh, nhưng cô sẽ không để vận mệnh của mình bị định đoạt bởi kẻ khác.
Vút...
Cả người Hiểu Thiên ngã xuống, thân hình thanh mảnh theo đà rơi xuống vực sâu. Gió thổi tung làn tóc dài của cô bay lên, mềm mại uốn lượn như những sợi tơ lụa, mồ hôi, những tia máu cũng bay lên không trung, trước mắt cô, sau đó nhanh chóng mất hút, chỉ còn lại sự lạnh lẽo, sương mù và âm thanh ù ù tràn đầy trong đại não.
Bên tai cô là tiếng gió, trên mặt cô là sương lạnh, trong đầu cô là một mảnh hỗn độn. Âm thanh xung quanh thưa dần, mất hẳn. Cô chìm vào vô thức khi vẫn còn đang rơi tự do trên không trung.
Một giọt chất lỏng bên khoé mắt rơi ra, bay lên cao, rồi lại như vương vấn mà rơi xuống má cô, dù trong vô thức nhưng cô vẫn cảm nhận được sự giá buốt, lạnh đến thấu tâm can!
"Chẳng phải là anh khiến tôi tỉnh sao?" Cô nói: "Nói đi, các anh là ai?"
Người đàn ông vẫn nhìn cô đau đáu, hai mắt hắn vụt qua tia lóe sáng khiến Hiểu Thiên có cảm giác không lành.
"Là ai sao? Còn ai được nữa, bọn anh chính là người đàn ông của em tối nay đấy. Hahaha..." người đàn ông vừa cười vừa liếc mắt với kẻ đang ngồi trước ghế lái, cả bọn cùng nổi lên một trận cười lạnh gáy.
"Người đàn ông của tôi tối nay?" Hiểu Thiên nhếch miệng: "Đang đùa à?"
BỘP....
Một cú đấm thẳng vào mặt tên trước mặt, hắn đưa tay ôm lấy mũi, nhíu chặt mày, còn chưa kịp hét lên lên vì đau thì lại nhận thẳng thêm một cú đá bằng chân với sức lực cực lớn ở hạ bộ giữa hai chân.
"Á...." Hắn hét lớn, cúi gập người lại.
Hai tên còn lại thấy cảnh này thì lập tức hoảng hốt, tên cầm vô lăng vội vàng lái xe tạt vào lề đường, tên kia vươn người xuống đưa tay ra muốn bắt lấy cô.
Nhưng tay hắn chưa kịp vươn xuống dưới thì đã bị một bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo bắt lấy cổ tay, vặn trái. Hắn chỉ kịp hét lớn một tiếng, rồi nghe "choang" - cửa kính ô tô vỡ ra.
Hiểu Thiên cắn răng nhịn đau vì mảnh thủy tinh cắm vào cánh tay, sau đó thân thể nhỏ nhắn nhanh chóng nhảy ra bên ngoài.
Cả người cô vừa tiếp đất, cô đứng nhìn quanh chọn một hướng chạy, đứng lên để chạy.
BỘP!
Lưng Hiểu Thiên bị đè xuống dí sát với mặt đất, trên đó là một đôi giày da cũ của người đàn ông ngồi phía trước mà cô vừa vặn tay.
Đau! Nhưng cô không thể chú tâm tới tiểu tiết, vì quan trọng hơn là cô phải thoát khỏi đây.
Gồng mình, trên trán cô cơ hồ đã nổi lên gân xanh, mồ hôi và bụi quyện vào nhau, thấm ướt những sợi tóc đen nhánh dính bết vào dương mặt khả ái.
Nghiến răng thật lực, Hiểu Thiên nâng người cao so với mặt đất dù chân của người kia vẫn đang dùng sức đè cô xuống.
"Chát!"
"Muốn trốn hả ranh con? Đâu cố dễ." Lúc này, người đàn ông cầm lái đang đứng trước mặt cô, ngồi xổm xuống, vành mắt hắn đỏ lừ vì những sợi tơ máu nhìn khuôn mặt của cô đang nghiêng sang một bên, đỏ ửng năm hằn ngón tay sưng tấy. Hắn vươn tay, nắm lấy tóc cô, giật mạnh ra sau, ép cô nhìn đối diện với hắn.
"Tao chẳng cần biết mày là ai, nhưng thiếu gia bảo giết mày thì tao sẽ giết mày. Ranh con, mày nghĩ có thể chạy khỏi Tam Tử bọn tao? Cho dù là Vô Sát ở đây thì cũng chưa chắc đã có thể thoát được khỏi tay bọn này, huống chi mày chỉ là một con bé miệng còn hôi sữa."
Tam Tử?
Miệng cô cong lên chế giễu.
Hóa ra là hắn. Tên khốn!BỤP! một cú móc tay từ dưới lên, đấm thẳng vào quai hàm của tên trước mặt.
Xoay chân, đá móc, bay người, tiếng gió xé, tiếng hét và cả tiếng bước chân vội vã.
Một cô gái với thân hình mỏng manh đang chạy phía trước, ôm lấy cánh tay bên phải với dòng máu đỏ đang rỉ xuống cánh tay trắng như ngà của cô. Tóc tai đã rối tung, miệng cô thở gấp, cô cứ thế chạy về phía trước mà không biết sẽ đi tới đâu.
Phía đằng sau, ba người đàn ông với tình trạng cũng thảm hại không kém đang đuổi theo.
Tiếng thở gấp tràn ngập trong không khí, mùi máu tanh nồng lẫn vào gió, bay đi khắp mọi nơi. Gió mang theo sự lạnh giá cuốn đi một vài chiếc lá vàng, những cánh hoa cũng theo đà mà rơi xuống, xoay vài vòng trên không trung rồi nhẹ nhàng chạm đất. Một bàn chân đạp lên, không chút lưu tình mà dẫm nát, để lại một dấu hoa dính chặt vào mặt đường, tan tác.
Bước chân dừng lại.
Hai mắt Hiểu Thiên mang theo hoang mang nhìn về phía trước rồi lại quay đầu nhìn về đằng sau.
Bọn chúng đã đuổi tới sát nơi rồi. Nhưng đi tiếp là vực. Vực thẳm ngun ngút không thấy đáy với cái tên "Valley Die".
Valley Die, cái tên vừa nghe thôi cũng đã hiểu nó mang ý nghĩa gì. Nó chính là biểu tượng của cái chết vĩnh cửu tại New York, một khi rơi xuống mà không có đầy đủ bảo hộ và dụng cụ cần thiết thì vô phương sống sót, đó là những gì người ta nói về Valley Die. Dù cô chưa từng tới đây, nhưng không có nghĩa rằng cô chỉ hy vọng đó là tin đồn, bởi nếu là tin đồn thì hắc đạo cũng sẽ không đặt một lớp bảo vệ xung quanh để mọi người bình thường có thể không nhìn thấy mà không bước tới nơi này.
Có điều, cô lại đi tới đây, hàng rào bảo vệ kia hẳn là đã bị hắn phá để chuẩn bị cho cái chết của cô.
Hắn cẩn thận đến mức nghĩ rằng Tam Tử có thể giết được cô mà vẫn giăng sẵn bẫy này. Thật không hổ danh...
"Sao vậy? Không chạy tiếp sao?" Một tên cười khẩy, nhấc chân chầm chậm bước lên phía trước, ý định muốn tiếp cận Hiểu Thiên.
Dù sao nhảy xuống cũng chỉ có chết, nhưng đã được lệnh là giết, nên hắn nhất định phải làm tròn nhiệm vụ đã nhận. "Sống thấy người, chết thấy xác" như vậy mới có thể an tâm.
Một bước...
Hai bước...
Hiểu Thiên cắn môi, chân vô thức bước về phía sau!
Một mình cô không thể thay đổi vòng quay của vận mệnh, nhưng cô sẽ không để vận mệnh của mình bị định đoạt bởi kẻ khác.
Vút...
Cả người Hiểu Thiên ngã xuống, thân hình thanh mảnh theo đà rơi xuống vực sâu. Gió thổi tung làn tóc dài của cô bay lên, mềm mại uốn lượn như những sợi tơ lụa, mồ hôi, những tia máu cũng bay lên không trung, trước mắt cô, sau đó nhanh chóng mất hút, chỉ còn lại sự lạnh lẽo, sương mù và âm thanh ù ù tràn đầy trong đại não.
Bên tai cô là tiếng gió, trên mặt cô là sương lạnh, trong đầu cô là một mảnh hỗn độn. Âm thanh xung quanh thưa dần, mất hẳn. Cô chìm vào vô thức khi vẫn còn đang rơi tự do trên không trung.
Một giọt chất lỏng bên khoé mắt rơi ra, bay lên cao, rồi lại như vương vấn mà rơi xuống má cô, dù trong vô thức nhưng cô vẫn cảm nhận được sự giá buốt, lạnh đến thấu tâm can!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.