Chương 11: Thái Sơn Vương ( 6 )
Sở Ly
04/09/2023
Sở Dao không nhanh không chậm từ từ kéo dây áo Cố Lưu Ly xuống bầu ngực đã hiện ra được một nửa đột nhiên cô quay người đi che kín lại, chỉ tay về phía bọn người đàn đứng ngoài kia, ấp úng
“ Khoan đã,...bọn họ “
Ba người đưa mắt nhìn theo hướng tay cô ra bên ngoài, bọn người ngoài đó ngay lập tức hiểu chuyện mà quay người đi còn rời cửa vài bước, Sở Dao cũng liền tiếp tục công việc nhưng một lần nữa lại phải ngừng tay vì Cố Lưu Ly ngăn lại, cô chỉ tay về phía Mộ Khiếu Thành, dõng dạc
“ Còn anh?,...anh cũng phải quay đi đi chứ”
“ Tại sao tôi phải quay đi?, đây là nhà tôi, phòng tôi “
Cũng đâu phải là anh chưa từng thấy, lần trước cứu anh chính cô đã trực tiếp vạch ngực mình ra còn gì
Mộ Khiếu Thành nhoẻn miệng mắt có ý cười nhưng giọng lại rất lạnh, ánh mắt mạnh mẽ nhìn Cố Lưu Ly đang hầm hực tức giận nhìn mình thầm cười trong bụng, ngay đó Mạn Hương cũng nắm lấy tay Lưu ly lắc đầu ra hiệu cho cô, Cố Lưu Ly cuói cùng cũng mặc kệ Mộ Khiếu Thành cô chăm chú nhìn Sở Dao giúp mình sơ cứu vết thương, vết cắt đêm qua bị rách ra rộng hơn cón ưng mủ lên bầu ngực cô vốn mềm mại lại trắng trẻo trở thành như một miếng thịt thối.
Cố Lưu Ly nhíu mày khó chịu cô đường đường là thần y không ngờ cũng có ngày nhìn vết thương của mình một cách bất lực như vậy, sau khi được Sở Dao ân cần băng bó lại Mạn Hương giúp chỉnh sửa lại quần áo cho Lưu Ly nhưng khi nhìn lại cái váy của mình dính máu cô vô cùng khó chịu bất ngờ đứng lên rời khỏi giường, còn chưa bước được bước nào đã bị Mộ Khiếu Thành giữ tay lại, gằng giọng lên với cô
“ Em muốn đi đâu? “
“ Về nhà “
Cố Lưu Ly thản nhiên đáp lại anh trước sự kinh ngạc của mấy người xung quanh, cô đây là được nước làm càn vì vẫn chưa đến lúc Mộ Khiếu Thành giận dữ nên cô mới không biết anh thật ra đáng sợ đến mức nào.
“ Ai cho em về? “
Mộ Khiếu Thành kéo mạnh cô ngồi lại xuống giường, đôi con ngươi đỏ mở to mà nhìn lấy người phụ nữ cứng rắn trước mắt mình, Mạn Hương cùng Sở Dao đi đến cuối giường mà đứng nghiêm dõi mắt theo hai con người như nước với lửa này.
Cố Lưu Ly vùng vẫy khỏi tránh đi cái siết chặt của Mộ Khiếu Thành nhưng với một người đang bị thương như cô thì hoàn toàn không so sức được với Mộ Khiếu Thành, không dùng lực được thì cô dùng ngôn
“ Anh điên rồi à bỏ tôi ra,...anh giữ tôi lại đây làm gì?, tôi muốn về nhà “
“ Em nghĩ Hàm Viên là nơi nào?, công viên?, hay là nơi công cộng?, muốn đến là đến muốn đi là đi, dễ dàng vậy sao? “
Mộ Khiếu Thanh kéo cô nhào về phía mình, một tay siết lấy eo nhỏ giọng sát khí văng vẳng bên tai cùng hơi lạnh làm người phụ nữ rét buốt, Cố Lưu Ly khẽ rùng mình nhưng cô vẫn không ngoan ngoãn thuận theo tên đàn ông này, Mạn Hương đứng đó cũng không khỏi lo lắng, cô hiểu rõ tính khí trẻ con cùng sự bướng bỉnh của Lưu Ly, việc cô không thích cô sẽ chống đối đến cùng nếu cứ như vậy một khi cơn thịnh nộ của Mộ Khiếu Thành bùng lên chắc chắn Lưu ly sẽ có chuyện.
“ Anh dựa vào đâu mà không cho tôi đi?, bỏ tôi ra mau tên đàn ông khốn kiếp “
“ Lưu Ly, không được bất kính với Vương chủ“
Mạn Hương cũng vì quá lo mà lớn tiếng nạt lên.
Cố Lưu Ly sửng người nhìn Mạn Hương, lần đầu tiên từ lúc xem nhau là chị em thân thiết Mạn Hương lớn tiếng với cô em gái này của mình, vô tình làm Cố Lưu ly có chút không vui cô liếc mạnh Mạn Hương một cái rồi cái nhìn của cô lập tức làm Mạn Hương nhận ra sai lầm của bản thân liền cúi gầm mặt, Lưu Ly hai mắt ửng đỏ lên, cô khó hiểu nhìn tên đàn ông trước mắt, anh ta rốt cuộc là ai chứ sao Mạn Hương lại sợ anh ta đến vậy những người khác cũng không dám nhìn thẳng vào anh.
Cố Lưu Ly ngây thơ cất giọng
“ Anh là ai?, anh có quyền gì quản tôi, anh đừng quên là tôi đã cứu anh "
“ Vì là em đã cứu tôi nên tôi muốn giữ em ở đây,...tôi còn chưa lên tiếng thì không ai có thể bước chân rời khỏi Hàm Viên được,...Cố Lưu Ly em nên thức thời một chút đừng bướng bỉnh với tôi “
Mộ Khiếu Thành vừa nghiên răng vừa nói, ngọn lửa đỏ trong đôi mắt kia chính là đang muốn đốt Cố Lưu ly thành tro bụi cô cảm nhận được cái nóng chết người trong ánh mắt anh cùng cái rét giá lạnh trong giọng nói của người đàn ông. Cô đưa mắt nhìn Hạm Hương một lần nữa bọn họ ngoài việc cúi gập đầu nghe theo mệnh lệnh anh ra thì không làm được gì khác, cô nhận ra nên như lời anh nói có những lúc không nên bướng bỉnh hay cứng đầu nhất là những lúc như thế này chỉ có một mình cô không chống lại được với bọn họ cách tốt nhất là nên thức thời, tùy theo hoàn cảnh mà có cách hành xử riêng.
Cô Lưu Ly buông xuôi ta mình, cô hạ thấp tông giọng vẻ mặt cũng trở nên đau khổ
“ Nhưng tôi đói, từ sáng đến giờ tôi chưa ăn gì hết, muốn giữ tôi ở lại vậy anh mau nấu cơm cho tôi ăn “
Cố Lưu Ly cũng là người đầu tiên dám ra điều kiện với Mộ Khiếu Thành, theo như suy đoán anh sẽ trở nên tức giận với cô nhưng thực tế Mộ Khiếu Thành lại ra lệnh xuống nấu cho cô một bữa ăn thật thịnh soạn, bọn người kia chỉ có thể trơ người ra ngơ ngác không tin vào hiện thực.
Trong thời gian chờ đợi hầu nhân nấu ăn bên dưới, ở trên phòng Mộ Khiếu Thành ngồi đối diện với Cố Lưu Ly với nhiều sự nghi ngờ, thắc mắc cùng khó hiểu, anh không nhìn ra được rốt cuộc cô là một cô gái như thế nào nữa, lúc thì yếu đuối lúc lại mạnh mẽ, lúc bướng bình vô cùng chớp mắt lại rất nghe lời còn một thắc mắc to lớn là thân phận thật sự của cô là gì.
Để một mình Cố Lưu Ly nghỉ ngơi trong phòng, Mộ Khiếu Thành lệnh cho tất cả những người khác sang phòng kế bên, gương mặt hung dữ cùng thần thái lạnh lùng như tảng băng ngàn năm, Mộ Khiếu Thành nướng mạnh đôi mi lên cất giọng cao
“ Mạn Hương, nói tôi biết, cô ấy thật ra là ai? tôi nghĩ cô không có gan đâu mà nói dối tôi đúng không? "
Hạm Hương quỳ ngay trước mặt anh, đầu hơi cúi xuống dõng dạc trả lời
“ Vương chủ, Lưu Ly có thể chất đặt biệt hơn người, máu của em ấy nếu được kết hợp cùng một vài dược liệu khác nó có thể chữa được tất cả các loại bệnh trên đời nhưng nếu những dược liệu đó xung khắc với máu của em ấy nó sẽ trở thành một thứ cực độc giết người chớp nhoáng “
Nghe đến đây Mộ Khiếu Thành mới nhận ra đêm đó anh như người sắp chết sau khi uống máu cô liền trở nên mạnh khỏe như chưa từng có bệnh gì còn nhớ cô nói rằng máu của Lưu Ly có thể giúp anh trong hai tháng không phát bệnh nếu có thể kết hợp với dược liệu thích hợp có phải nó sẽ hoàn toàn trị được căn bệnh kỳ dị trong người mình.
***
“ Khoan đã,...bọn họ “
Ba người đưa mắt nhìn theo hướng tay cô ra bên ngoài, bọn người ngoài đó ngay lập tức hiểu chuyện mà quay người đi còn rời cửa vài bước, Sở Dao cũng liền tiếp tục công việc nhưng một lần nữa lại phải ngừng tay vì Cố Lưu Ly ngăn lại, cô chỉ tay về phía Mộ Khiếu Thành, dõng dạc
“ Còn anh?,...anh cũng phải quay đi đi chứ”
“ Tại sao tôi phải quay đi?, đây là nhà tôi, phòng tôi “
Cũng đâu phải là anh chưa từng thấy, lần trước cứu anh chính cô đã trực tiếp vạch ngực mình ra còn gì
Mộ Khiếu Thành nhoẻn miệng mắt có ý cười nhưng giọng lại rất lạnh, ánh mắt mạnh mẽ nhìn Cố Lưu Ly đang hầm hực tức giận nhìn mình thầm cười trong bụng, ngay đó Mạn Hương cũng nắm lấy tay Lưu ly lắc đầu ra hiệu cho cô, Cố Lưu Ly cuói cùng cũng mặc kệ Mộ Khiếu Thành cô chăm chú nhìn Sở Dao giúp mình sơ cứu vết thương, vết cắt đêm qua bị rách ra rộng hơn cón ưng mủ lên bầu ngực cô vốn mềm mại lại trắng trẻo trở thành như một miếng thịt thối.
Cố Lưu Ly nhíu mày khó chịu cô đường đường là thần y không ngờ cũng có ngày nhìn vết thương của mình một cách bất lực như vậy, sau khi được Sở Dao ân cần băng bó lại Mạn Hương giúp chỉnh sửa lại quần áo cho Lưu Ly nhưng khi nhìn lại cái váy của mình dính máu cô vô cùng khó chịu bất ngờ đứng lên rời khỏi giường, còn chưa bước được bước nào đã bị Mộ Khiếu Thành giữ tay lại, gằng giọng lên với cô
“ Em muốn đi đâu? “
“ Về nhà “
Cố Lưu Ly thản nhiên đáp lại anh trước sự kinh ngạc của mấy người xung quanh, cô đây là được nước làm càn vì vẫn chưa đến lúc Mộ Khiếu Thành giận dữ nên cô mới không biết anh thật ra đáng sợ đến mức nào.
“ Ai cho em về? “
Mộ Khiếu Thành kéo mạnh cô ngồi lại xuống giường, đôi con ngươi đỏ mở to mà nhìn lấy người phụ nữ cứng rắn trước mắt mình, Mạn Hương cùng Sở Dao đi đến cuối giường mà đứng nghiêm dõi mắt theo hai con người như nước với lửa này.
Cố Lưu Ly vùng vẫy khỏi tránh đi cái siết chặt của Mộ Khiếu Thành nhưng với một người đang bị thương như cô thì hoàn toàn không so sức được với Mộ Khiếu Thành, không dùng lực được thì cô dùng ngôn
“ Anh điên rồi à bỏ tôi ra,...anh giữ tôi lại đây làm gì?, tôi muốn về nhà “
“ Em nghĩ Hàm Viên là nơi nào?, công viên?, hay là nơi công cộng?, muốn đến là đến muốn đi là đi, dễ dàng vậy sao? “
Mộ Khiếu Thanh kéo cô nhào về phía mình, một tay siết lấy eo nhỏ giọng sát khí văng vẳng bên tai cùng hơi lạnh làm người phụ nữ rét buốt, Cố Lưu Ly khẽ rùng mình nhưng cô vẫn không ngoan ngoãn thuận theo tên đàn ông này, Mạn Hương đứng đó cũng không khỏi lo lắng, cô hiểu rõ tính khí trẻ con cùng sự bướng bỉnh của Lưu Ly, việc cô không thích cô sẽ chống đối đến cùng nếu cứ như vậy một khi cơn thịnh nộ của Mộ Khiếu Thành bùng lên chắc chắn Lưu ly sẽ có chuyện.
“ Anh dựa vào đâu mà không cho tôi đi?, bỏ tôi ra mau tên đàn ông khốn kiếp “
“ Lưu Ly, không được bất kính với Vương chủ“
Mạn Hương cũng vì quá lo mà lớn tiếng nạt lên.
Cố Lưu Ly sửng người nhìn Mạn Hương, lần đầu tiên từ lúc xem nhau là chị em thân thiết Mạn Hương lớn tiếng với cô em gái này của mình, vô tình làm Cố Lưu ly có chút không vui cô liếc mạnh Mạn Hương một cái rồi cái nhìn của cô lập tức làm Mạn Hương nhận ra sai lầm của bản thân liền cúi gầm mặt, Lưu Ly hai mắt ửng đỏ lên, cô khó hiểu nhìn tên đàn ông trước mắt, anh ta rốt cuộc là ai chứ sao Mạn Hương lại sợ anh ta đến vậy những người khác cũng không dám nhìn thẳng vào anh.
Cố Lưu Ly ngây thơ cất giọng
“ Anh là ai?, anh có quyền gì quản tôi, anh đừng quên là tôi đã cứu anh "
“ Vì là em đã cứu tôi nên tôi muốn giữ em ở đây,...tôi còn chưa lên tiếng thì không ai có thể bước chân rời khỏi Hàm Viên được,...Cố Lưu Ly em nên thức thời một chút đừng bướng bỉnh với tôi “
Mộ Khiếu Thành vừa nghiên răng vừa nói, ngọn lửa đỏ trong đôi mắt kia chính là đang muốn đốt Cố Lưu ly thành tro bụi cô cảm nhận được cái nóng chết người trong ánh mắt anh cùng cái rét giá lạnh trong giọng nói của người đàn ông. Cô đưa mắt nhìn Hạm Hương một lần nữa bọn họ ngoài việc cúi gập đầu nghe theo mệnh lệnh anh ra thì không làm được gì khác, cô nhận ra nên như lời anh nói có những lúc không nên bướng bỉnh hay cứng đầu nhất là những lúc như thế này chỉ có một mình cô không chống lại được với bọn họ cách tốt nhất là nên thức thời, tùy theo hoàn cảnh mà có cách hành xử riêng.
Cô Lưu Ly buông xuôi ta mình, cô hạ thấp tông giọng vẻ mặt cũng trở nên đau khổ
“ Nhưng tôi đói, từ sáng đến giờ tôi chưa ăn gì hết, muốn giữ tôi ở lại vậy anh mau nấu cơm cho tôi ăn “
Cố Lưu Ly cũng là người đầu tiên dám ra điều kiện với Mộ Khiếu Thành, theo như suy đoán anh sẽ trở nên tức giận với cô nhưng thực tế Mộ Khiếu Thành lại ra lệnh xuống nấu cho cô một bữa ăn thật thịnh soạn, bọn người kia chỉ có thể trơ người ra ngơ ngác không tin vào hiện thực.
Trong thời gian chờ đợi hầu nhân nấu ăn bên dưới, ở trên phòng Mộ Khiếu Thành ngồi đối diện với Cố Lưu Ly với nhiều sự nghi ngờ, thắc mắc cùng khó hiểu, anh không nhìn ra được rốt cuộc cô là một cô gái như thế nào nữa, lúc thì yếu đuối lúc lại mạnh mẽ, lúc bướng bình vô cùng chớp mắt lại rất nghe lời còn một thắc mắc to lớn là thân phận thật sự của cô là gì.
Để một mình Cố Lưu Ly nghỉ ngơi trong phòng, Mộ Khiếu Thành lệnh cho tất cả những người khác sang phòng kế bên, gương mặt hung dữ cùng thần thái lạnh lùng như tảng băng ngàn năm, Mộ Khiếu Thành nướng mạnh đôi mi lên cất giọng cao
“ Mạn Hương, nói tôi biết, cô ấy thật ra là ai? tôi nghĩ cô không có gan đâu mà nói dối tôi đúng không? "
Hạm Hương quỳ ngay trước mặt anh, đầu hơi cúi xuống dõng dạc trả lời
“ Vương chủ, Lưu Ly có thể chất đặt biệt hơn người, máu của em ấy nếu được kết hợp cùng một vài dược liệu khác nó có thể chữa được tất cả các loại bệnh trên đời nhưng nếu những dược liệu đó xung khắc với máu của em ấy nó sẽ trở thành một thứ cực độc giết người chớp nhoáng “
Nghe đến đây Mộ Khiếu Thành mới nhận ra đêm đó anh như người sắp chết sau khi uống máu cô liền trở nên mạnh khỏe như chưa từng có bệnh gì còn nhớ cô nói rằng máu của Lưu Ly có thể giúp anh trong hai tháng không phát bệnh nếu có thể kết hợp với dược liệu thích hợp có phải nó sẽ hoàn toàn trị được căn bệnh kỳ dị trong người mình.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.