Chương 2: Quá khứ (2)
LinhKyuMin
26/01/2017
Thương cha nên sẽ không đánh nhau với mấy đứa bạn khi chúng nói mẹ cậu bỏ chồng con theo trai.
Thương cha nên sẽ không mồm năm miệng mười chửi nhau cùng tụi nó khi chúng nhục mạ cậu là con hoang.
Thương cha nên sẽ làm một cậu bé ngoan, không làm cha phải phiền lòng.
Vươnng Mặc cúi đầu đột ngột trầm lặng hẳn, lặp lại lời cậu nói:
"Sắp 16 rồi? Thực sự sắp 16 rồi."
"Tất nhiên rồi. Con phải lớn thật nhanh thật nhanh, sau này có thể chăm sóc cho cha được rồi." Thấy cha buồn, Vương Nguyên nhí nhảnh lên hẳn chủ yếu là muốn chọc cha vui lên một chút cho thay đổi không khí.
Vương Mặc thấy con trai nỗ lực như vậy cũng hùa theo:
"Con lớn rồi đi cưới vợ ai chăm sóc cha đây, cha sẽ cô đơn lẻ loi đến già chết mất."
"Cha yên tâm đi, con sẽ không cưới vợ, ở với cha suốt đời luôn. Dù có cưới vợ con vẫn yêu thương cha mà."
"Lúc này con nói vậy, khi có người yêu rồi lại bỏ mặc cha già không thương tiếc, cha còn lạ gì."
"Con thề, con nói thật."
...
Ở một nơi khác trong màn đêm lạnh lẽo, chàng trai đau đớn tấu lên khúc nhạc bi thương ấp ủ trong lòng mình.
Đoạn kí ức của những tháng ngày tăm tối đeo đuổi anh đến tận bây giờ.
11 năm trước, đúng vào ngày sinh nhật 5 tuổi của anh, ngồi một mình trên chiếc bàn ăn rộng mênh mông, không có một ai, không có cha, không có mẹ. Anh buồn, anh
đã mong chờ ngày sinh nhật này lâu lắm để cả gia đình có thể cùng nhau vui vẻ vậy mà lúc này đến bóng hình của cha mẹ anh còn chưa nhìn thấy.
Chần chừ một lúc, anh quyết định đi tìm cha mẹ của mình nhưng vừa đến cửa phòng thì đã nghe thấy tiếng cha mẹ anh cãi nhau rất gay gắt.
Anh hé cửa nhìn vào bên trong thì đập vào mắt anh chính là bóng lưng mẹ anh đổ dần rồi ngã quỵ trên mặt đất. Cha anh đứng đối diện bần thần nhìn bàn tay của mình.
Anh muốn chạy đến nhưng bàn chân lại bị đóng đinh trên mặt đất khi cơ thể mẹ anh từ từ tan biến thành từng hạt bụi nhỏ bay lên
trên không trung.
Anh còn nhớ rõ lúc đó bản thân bàng hoàng như thế nào, sợ hãi ra sao, rồi căm hận chính người cha của mình đến nỗi không thể thốt ra một lời nào trong suốt một năm.
Lặng thinh đi ra khỏi căn nhà đó.
Chính vì kí ức đó còn tồn tại trong anh quá chân thực, chân thực đến nỗi, giữa những nhịp điệu dồn dập kìm nén của bản nhạc, giữa những nốt đô rê mi của phím đàn, anh lại thấy hình ảnh mẹ anh ngã xuống.
Vampire, bất tử nhưng cũng có thể đột tử.
Đột ngột mà chết, chết rồi liền hóa thành cát bụi vô thanh vô thức biến khỏi cuộc đời những người xung quanh như vậy.
Vampire có tình yêu hay không có tình yêu.
Hẳn là không có, vì nếu có, cha anh đã ra tay giết hại mẹ anh như vậy.
Vì sao trong muôn vạn người người giết mẹ anh không phải ai khác mà là cha anh.
Vì sao trong bao nhiêu ngày trong một năm lại chọn đúng ngày sinh nhật anh mà kết liễu tính mạng người quan trọng nhất của anh.
Vì sao... trong muôn vàn người... lại để anh thấy được tình cảnh ấy...
Anh phát hiện ra thế giới này chẳng còn gì đáng để tin tưởng, thứ đáng tin nhất chỉ có thể là chính bản thân mình.
...
"Cha ơi, ma cà rồng có thật không cha?" Vương Nguyên từ đâu đi tới tay cầm cuốn truyện ngây thơ hỏi Vương Mặc.
Vương Mặc giật mình hỏi: "Con hỏi cái đó làm gì? Ai nói cho con?"
Vương Nguyên thấy cha đột ngột mất bình tĩnh thì ngoan ngoãn thật thà nói: "Con đọc trong cuốn truyện này á cha. Trường con bây giờ đang có trào lưu đọc truyện ma cà rồng rồi. Các bạn nói đọc rất
kích thích rất kì thú nên giới thiệu cho con đọc. Có cả DVD phim truyền hình mà các bạn cho con nữa. Con còn để ở trên phòng chưa kịp xem."
"Thế thì ngày mai mang trả chúng hết cho cha." Vương Mạc dõng dạc tuyên bố.
"Sao thế cha? Con còn chưa xem xong mà?" Cha cậu hôm nay thật vô lí, bình thường cha cậu đều cho cậu làm việc cậu thích mà.
"Cha nói trả là trả. Con mà không trả cha không chắc sẽ không đốt chúng đâu."
"Cha quá đáng. Trả thì trả. Hức... hức..." Vương Nguyên ấm ức chạy lên phòng mình, úp mặt xuống gối khóc rưng rức. Còn nói cha thương cậu, cha chẳng thương cậu gì hết, cậu hờn, cậu muốn có mẹ.
Vương Mặc đứng bên ngoài cửa phòng nghe từng tiếng thút thít nghẹn ngào của con trai chỉ biết thở dài: "Cha chỉ muốn con sống giống như một con người. Thế giới Vampire không hợp với cậu
bé trong sáng như con. Hiểu cho cha."
Thương cha nên sẽ không mồm năm miệng mười chửi nhau cùng tụi nó khi chúng nhục mạ cậu là con hoang.
Thương cha nên sẽ làm một cậu bé ngoan, không làm cha phải phiền lòng.
Vươnng Mặc cúi đầu đột ngột trầm lặng hẳn, lặp lại lời cậu nói:
"Sắp 16 rồi? Thực sự sắp 16 rồi."
"Tất nhiên rồi. Con phải lớn thật nhanh thật nhanh, sau này có thể chăm sóc cho cha được rồi." Thấy cha buồn, Vương Nguyên nhí nhảnh lên hẳn chủ yếu là muốn chọc cha vui lên một chút cho thay đổi không khí.
Vương Mặc thấy con trai nỗ lực như vậy cũng hùa theo:
"Con lớn rồi đi cưới vợ ai chăm sóc cha đây, cha sẽ cô đơn lẻ loi đến già chết mất."
"Cha yên tâm đi, con sẽ không cưới vợ, ở với cha suốt đời luôn. Dù có cưới vợ con vẫn yêu thương cha mà."
"Lúc này con nói vậy, khi có người yêu rồi lại bỏ mặc cha già không thương tiếc, cha còn lạ gì."
"Con thề, con nói thật."
...
Ở một nơi khác trong màn đêm lạnh lẽo, chàng trai đau đớn tấu lên khúc nhạc bi thương ấp ủ trong lòng mình.
Đoạn kí ức của những tháng ngày tăm tối đeo đuổi anh đến tận bây giờ.
11 năm trước, đúng vào ngày sinh nhật 5 tuổi của anh, ngồi một mình trên chiếc bàn ăn rộng mênh mông, không có một ai, không có cha, không có mẹ. Anh buồn, anh
đã mong chờ ngày sinh nhật này lâu lắm để cả gia đình có thể cùng nhau vui vẻ vậy mà lúc này đến bóng hình của cha mẹ anh còn chưa nhìn thấy.
Chần chừ một lúc, anh quyết định đi tìm cha mẹ của mình nhưng vừa đến cửa phòng thì đã nghe thấy tiếng cha mẹ anh cãi nhau rất gay gắt.
Anh hé cửa nhìn vào bên trong thì đập vào mắt anh chính là bóng lưng mẹ anh đổ dần rồi ngã quỵ trên mặt đất. Cha anh đứng đối diện bần thần nhìn bàn tay của mình.
Anh muốn chạy đến nhưng bàn chân lại bị đóng đinh trên mặt đất khi cơ thể mẹ anh từ từ tan biến thành từng hạt bụi nhỏ bay lên
trên không trung.
Anh còn nhớ rõ lúc đó bản thân bàng hoàng như thế nào, sợ hãi ra sao, rồi căm hận chính người cha của mình đến nỗi không thể thốt ra một lời nào trong suốt một năm.
Lặng thinh đi ra khỏi căn nhà đó.
Chính vì kí ức đó còn tồn tại trong anh quá chân thực, chân thực đến nỗi, giữa những nhịp điệu dồn dập kìm nén của bản nhạc, giữa những nốt đô rê mi của phím đàn, anh lại thấy hình ảnh mẹ anh ngã xuống.
Vampire, bất tử nhưng cũng có thể đột tử.
Đột ngột mà chết, chết rồi liền hóa thành cát bụi vô thanh vô thức biến khỏi cuộc đời những người xung quanh như vậy.
Vampire có tình yêu hay không có tình yêu.
Hẳn là không có, vì nếu có, cha anh đã ra tay giết hại mẹ anh như vậy.
Vì sao trong muôn vạn người người giết mẹ anh không phải ai khác mà là cha anh.
Vì sao trong bao nhiêu ngày trong một năm lại chọn đúng ngày sinh nhật anh mà kết liễu tính mạng người quan trọng nhất của anh.
Vì sao... trong muôn vàn người... lại để anh thấy được tình cảnh ấy...
Anh phát hiện ra thế giới này chẳng còn gì đáng để tin tưởng, thứ đáng tin nhất chỉ có thể là chính bản thân mình.
...
"Cha ơi, ma cà rồng có thật không cha?" Vương Nguyên từ đâu đi tới tay cầm cuốn truyện ngây thơ hỏi Vương Mặc.
Vương Mặc giật mình hỏi: "Con hỏi cái đó làm gì? Ai nói cho con?"
Vương Nguyên thấy cha đột ngột mất bình tĩnh thì ngoan ngoãn thật thà nói: "Con đọc trong cuốn truyện này á cha. Trường con bây giờ đang có trào lưu đọc truyện ma cà rồng rồi. Các bạn nói đọc rất
kích thích rất kì thú nên giới thiệu cho con đọc. Có cả DVD phim truyền hình mà các bạn cho con nữa. Con còn để ở trên phòng chưa kịp xem."
"Thế thì ngày mai mang trả chúng hết cho cha." Vương Mạc dõng dạc tuyên bố.
"Sao thế cha? Con còn chưa xem xong mà?" Cha cậu hôm nay thật vô lí, bình thường cha cậu đều cho cậu làm việc cậu thích mà.
"Cha nói trả là trả. Con mà không trả cha không chắc sẽ không đốt chúng đâu."
"Cha quá đáng. Trả thì trả. Hức... hức..." Vương Nguyên ấm ức chạy lên phòng mình, úp mặt xuống gối khóc rưng rức. Còn nói cha thương cậu, cha chẳng thương cậu gì hết, cậu hờn, cậu muốn có mẹ.
Vương Mặc đứng bên ngoài cửa phòng nghe từng tiếng thút thít nghẹn ngào của con trai chỉ biết thở dài: "Cha chỉ muốn con sống giống như một con người. Thế giới Vampire không hợp với cậu
bé trong sáng như con. Hiểu cho cha."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.