Chương 1: Chương 1
Chanh Tử Vũ
30/09/2016
Là hạnh phúc thì gia đình nào cũng vậy, riêng có bất hạnh, thì chẳng gia đình nào giống nhau.
Gia đình tôi đã từng là một gia đình hạnh phúc. Dù không giàu có, cuộc sống hết sức bình dị, một ngôi nhà nhỏ cỡ 60 mét vuông gồm 2 phòng ngủ, một phòng của ba mẹ, một phòng cho tôi. Tuy rằng chật chội, nhưng lại thực ấm áp.
Tôi từng rất thỏa nguyện về một mái ấm như thế.
Cho đến năm lên mười một tuổi, ba gặp gỡ phụ nữ bên ngoài. Người phụ nữ đó là tình đầu, người mà sau này ba vẫn không thể quên. Bọn họ chia tay vốn vì bị ngăn cản, sau đó người phụ nữ ấy li hôn, một mình mang theo con trai sống một cuộc sống cơ cực, sau cùng gặp lại ba tôi.
Nhìn thấy nước mắt yếu đuối của người phụ nữ ấy, ba tôi dao động, thế rồi nói li hôn với mẹ.
Mẹ không chấp nhận.
Mẹ tôi là một người có vẻ người nhu hòa nhưng thực chất bên trong rất cứng rắn. Mẹ cùng ba kết hôn, thế nhưng chưa từng biết đến bạn gái trước kia của ba, cùng ba ở một chỗ ngần ấy năm, vẫn cứ ngỡ bản thân hạnh phúc.
Đêm hôm đó lần thứ ba ba kiên quyết đòi li hôn, mẹ tôi đã nhảy lầu tự vẫn. Tôi không tận mắt trông thấy mẹ khi ấy, nhưng nghe những người hàng xóm quanh đó kể, mẹ vẫn mở mắt, trân trân nhìn bầu trời, chết cũng không nhắm mắt.
Lúc mất đi mẹ, tôi vẫn luôn bình tĩnh, thế nhưng cảm giác được hạnh phúc của mình như bị dập nát. Thế giới như hoàn toàn sụp đổ, tất cả bầu trời mang màu xám ngắt.
Ở lễ tang tôi không khóc, mà ba cũng vậy, yên tĩnh đến dị thường.
Mẹ đi chưa tròn hai tháng, ba kết hôn. Người phụ nữ đó, mối tình đầu của ba- dì Mạnh, dọn tới sống trong ngôi nhà 60 mét vuông nho nhỏ của chúng tôi, cùng với đứa con trai lớn hơn tôi hai tuổi.
Dì không xinh đẹp, nhưng trong mắt tôi, dì có dáng người thon thả, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh tế. Thế nhưng kém xa so với người mẹ ôn nhu, lúc nào cũng mỉm cười của tôi.
Tôi không cùng dì chào hỏi, mà dì khi bước vào căn nhà này cũng chẳng để ý đến tôi. Ba tôi lúc đó đứng một bên, vẻ mặt xấu hổ mà cười.
Theo sau là con trai của người đó, may mà đứa trẻ đó cùng mẹ mình cũng có nét không giống, khí chất một trời một vực. Đứa trẻ ấy có đôi mắt đen láy, cái mũi cao, khuôn mặt rất anh tuấn. Nhìn đến tôi, chẳng hiểu sao đôi mắt đen ấy sững lại một chút, tiện đó lễ phép nở nụ cười.
Anh cười cũng rất đẹp, rất ôn nhu, chỉ là làn da có hơi trắng bệch, thoạt nhìn như không khỏe mạnh cho lắm.
“Xin chào. Em là Tiểu Diễn sao?” Anh vươn tay tới.
Tôi không động, cũng không đáp lại. Ba bước tới cạnh tôi, xoa đầu, kì thật là tạo áp lực hơn cho tôi mà thôi. “Tiểu Diễn, mau gọi anh đi.”
“Anh.” Tôi ngoan ngoãn bước về phía cánh tay người con trai xa lạ đó.
Từ ngày mẹ mất, trải qua mấy tháng biến cố, tôi đã hiểu ba tôi đã bạc tình, đã lạnh nhạt với mẹ nhường nào. Tình cảm với người phụ nữ kia cũng không tốt, khoảng thời gian đó khi người tôi gọi là dì Mạnh đó tới, tôi đã vô lực phản kháng rồi.
Đúng vậy, tôi vì mẹ mình kêu oan uổng cũng không có sức. Liền đó phải tiếp nhận cuộc sống có thêm người phụ nữ này, cùng với một người anh trai, tạo thành một gia đình mới.
Cũng vì trong quãng thời gian đen tối sau khi mẹ mất, tôi bị ba đánh đến sợ. Tôi nhận ra rằng mạng sống của mình với mẹ tôi, căn bản chẳng thể so sánh với người phụ nữ kia, cho nên tôi im lặng.
Dẫu sao đây cũng là cái gia đình mà ba chọn, ba yêu ai thì đem người đó tới chung sống, khiến tôi có thêm một người dì, cả một người anh, không hề gì.
Anh nghe tôi gọi liền mỉm cười ngượng ngùng. “Tiểu Diễn, trông em tốt quá.”
Tôi cười, nói: “Đúng vậy. Giống mẹ.”
Tôi nói xong câu đó, biểu tình của ba và dì Mạnh đều không được tự nhiên.
Chính là tôi cố ý khiến cho họ lộ ra vẻ không được tự nhiên. Nhưng họ làm sao mà nói được gì chứ? Bởi vì tôi nói cũng chẳng có gì sai cả, con lớn lên giống mẹ là chuyện thường tình, ba cũng chẳng đánh tôi được, dù sao tôi nói cũng rất tử tế.
Ba ho khan vài tiếng, bảo: “Tiểu Diễn, trong nhà chỉ có hai phòng ngủ, giường của con cũng lớn nên sau này anh trai sẽ ở cùng phòng với con. Con có người ngủ cạnh, đêm cũng không sợ gặp ác mộng.”
“Em ngủ hay gặp ác mộng sao?”
Dì Mạnh lập tức hỏi ba tôi: “Tiểu Viễn thân thể không tốt, nửa đêm thường bị đau dạ dày, thường phải ăn gì đó hoặc uống nước ấm, để nó ngủ cùng người khác cũng không yên tâm.”
“Nhưng nửa đêm anh muốn ăn hay uống gì đó, không phải sẽ ảnh hưởng đến cháu sao? “
“Tiểu Diễn! Không xen vào người lớn nói chuyện.” Ba tôi trắng mắt liếc tôi một cái, lại quay sang cười hiền với người phụ nữ kia. “Tiểu Diễn bình thường ngủ rất ngoan, ngủ cũng sâu nên sẽ không ảnh hưởng đến Tiểu Viễn đâu. Hơn nữa nhà cũng chỉ có hai phòng, không có chỗ nào khác có thể ngủ được”
“Không sao. Con ngủ sofa phòng khách.” Tôi phẩy tay, chê tôi ngủ làm ảnh hưởng đến người khác sao? Tôi còn chưa nói gì đâu! Cũng không phải anh ruột, ai muốn cùng con của người đã hại chết mẹ tôi ngủ chung?
“Nếu như vậy…” Dì Mạnh có vẻ mừng rỡ, thế nhưng chưa nói hết con trai dì đã xen vào. “Không nên không nên! Sao có thể như vậy được? Tiểu Diễn không thể ngủ sofa, có ngủ thì con sẽ ngủ sofa.”
Sau đó liền bị mẹ mắng: “Đứa nhỏ này! Con nhìn con xem! Con như vậy thì nhượng gì được cho ai? Thân thể như vậy ngủ phòng khách làm sao được? Bị cảm lạnh thì ai lo?”
“Được rồi, được rồi. Không nên thảo luận việc ngủ phòng khách a.” Ba vội đến hòa giải. “Ngủ cùng nhau đi. Giường Tiểu Diễn lớn mà, ngủ cùng có sao đâu? Ngủ chung, ngủ chung. Hai anh em cùng ngủ. Thói quen sinh hoạt cùng nhau trao đổi là được rồi. Nhiều thêm cái chăn, cái gối có gì đâu.”
“Vậy…” Anh lên tiếng. “Nếu Tiểu Diễn không để ý…”
Trong lòng tôi lúc ấy cảm thán, hỏi han gì nữa a? Ngẫm cũng biết làm sao tôi có thể không để ý? Anh nếu thấy tôi không để ý, thì tôi hẳn là một đứa lật mặt với chính người mẹ của mình. Nghĩ tôi khua chiêng gõ trống nhiệt tình đưa mẹ đi sao?
Chỉ là, lời này tôi chẳng thể nói ra. Cười lạnh một tiếng, tôi vẫn lễ phép nói: “Sẽ không để ý, dù sao anh cũng là anh trai.”
Nghe tôi nói thế, hắn nở nụ cười an tâm, nhìn dáng vẻ dường như rất vui.
Cứ như vậy, tuy rằng lúc đó chưa từng nghĩ đến, tôi cứ như vậy, trước tình huống gặp mặt bất hạnh này, gặp được người quan trọng nhất cuộc đời mình.
Nhà tôi không giàu, nhưng cuộc sống đầy đủ. Thế rồi một ngày sự bình yên bị đập phá, giông bão nổi lên. Cho dù hết thảy đi qua, ngôi nhà khôi phục lại vẻ bình yên của nó, nhưng là với tôi đó chỉ là cái vỏ, bên trong đã vỡ nát cả rồi. Huống chi từ khi mẹ đi, ngôi nhà này cũng như mẹ khi đó đi mà không nhắm mắt, như bị nguyền rủa, bắt đầu xảy đến nhiều chuyện.
-Hết chương 1-
Gia đình tôi đã từng là một gia đình hạnh phúc. Dù không giàu có, cuộc sống hết sức bình dị, một ngôi nhà nhỏ cỡ 60 mét vuông gồm 2 phòng ngủ, một phòng của ba mẹ, một phòng cho tôi. Tuy rằng chật chội, nhưng lại thực ấm áp.
Tôi từng rất thỏa nguyện về một mái ấm như thế.
Cho đến năm lên mười một tuổi, ba gặp gỡ phụ nữ bên ngoài. Người phụ nữ đó là tình đầu, người mà sau này ba vẫn không thể quên. Bọn họ chia tay vốn vì bị ngăn cản, sau đó người phụ nữ ấy li hôn, một mình mang theo con trai sống một cuộc sống cơ cực, sau cùng gặp lại ba tôi.
Nhìn thấy nước mắt yếu đuối của người phụ nữ ấy, ba tôi dao động, thế rồi nói li hôn với mẹ.
Mẹ không chấp nhận.
Mẹ tôi là một người có vẻ người nhu hòa nhưng thực chất bên trong rất cứng rắn. Mẹ cùng ba kết hôn, thế nhưng chưa từng biết đến bạn gái trước kia của ba, cùng ba ở một chỗ ngần ấy năm, vẫn cứ ngỡ bản thân hạnh phúc.
Đêm hôm đó lần thứ ba ba kiên quyết đòi li hôn, mẹ tôi đã nhảy lầu tự vẫn. Tôi không tận mắt trông thấy mẹ khi ấy, nhưng nghe những người hàng xóm quanh đó kể, mẹ vẫn mở mắt, trân trân nhìn bầu trời, chết cũng không nhắm mắt.
Lúc mất đi mẹ, tôi vẫn luôn bình tĩnh, thế nhưng cảm giác được hạnh phúc của mình như bị dập nát. Thế giới như hoàn toàn sụp đổ, tất cả bầu trời mang màu xám ngắt.
Ở lễ tang tôi không khóc, mà ba cũng vậy, yên tĩnh đến dị thường.
Mẹ đi chưa tròn hai tháng, ba kết hôn. Người phụ nữ đó, mối tình đầu của ba- dì Mạnh, dọn tới sống trong ngôi nhà 60 mét vuông nho nhỏ của chúng tôi, cùng với đứa con trai lớn hơn tôi hai tuổi.
Dì không xinh đẹp, nhưng trong mắt tôi, dì có dáng người thon thả, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh tế. Thế nhưng kém xa so với người mẹ ôn nhu, lúc nào cũng mỉm cười của tôi.
Tôi không cùng dì chào hỏi, mà dì khi bước vào căn nhà này cũng chẳng để ý đến tôi. Ba tôi lúc đó đứng một bên, vẻ mặt xấu hổ mà cười.
Theo sau là con trai của người đó, may mà đứa trẻ đó cùng mẹ mình cũng có nét không giống, khí chất một trời một vực. Đứa trẻ ấy có đôi mắt đen láy, cái mũi cao, khuôn mặt rất anh tuấn. Nhìn đến tôi, chẳng hiểu sao đôi mắt đen ấy sững lại một chút, tiện đó lễ phép nở nụ cười.
Anh cười cũng rất đẹp, rất ôn nhu, chỉ là làn da có hơi trắng bệch, thoạt nhìn như không khỏe mạnh cho lắm.
“Xin chào. Em là Tiểu Diễn sao?” Anh vươn tay tới.
Tôi không động, cũng không đáp lại. Ba bước tới cạnh tôi, xoa đầu, kì thật là tạo áp lực hơn cho tôi mà thôi. “Tiểu Diễn, mau gọi anh đi.”
“Anh.” Tôi ngoan ngoãn bước về phía cánh tay người con trai xa lạ đó.
Từ ngày mẹ mất, trải qua mấy tháng biến cố, tôi đã hiểu ba tôi đã bạc tình, đã lạnh nhạt với mẹ nhường nào. Tình cảm với người phụ nữ kia cũng không tốt, khoảng thời gian đó khi người tôi gọi là dì Mạnh đó tới, tôi đã vô lực phản kháng rồi.
Đúng vậy, tôi vì mẹ mình kêu oan uổng cũng không có sức. Liền đó phải tiếp nhận cuộc sống có thêm người phụ nữ này, cùng với một người anh trai, tạo thành một gia đình mới.
Cũng vì trong quãng thời gian đen tối sau khi mẹ mất, tôi bị ba đánh đến sợ. Tôi nhận ra rằng mạng sống của mình với mẹ tôi, căn bản chẳng thể so sánh với người phụ nữ kia, cho nên tôi im lặng.
Dẫu sao đây cũng là cái gia đình mà ba chọn, ba yêu ai thì đem người đó tới chung sống, khiến tôi có thêm một người dì, cả một người anh, không hề gì.
Anh nghe tôi gọi liền mỉm cười ngượng ngùng. “Tiểu Diễn, trông em tốt quá.”
Tôi cười, nói: “Đúng vậy. Giống mẹ.”
Tôi nói xong câu đó, biểu tình của ba và dì Mạnh đều không được tự nhiên.
Chính là tôi cố ý khiến cho họ lộ ra vẻ không được tự nhiên. Nhưng họ làm sao mà nói được gì chứ? Bởi vì tôi nói cũng chẳng có gì sai cả, con lớn lên giống mẹ là chuyện thường tình, ba cũng chẳng đánh tôi được, dù sao tôi nói cũng rất tử tế.
Ba ho khan vài tiếng, bảo: “Tiểu Diễn, trong nhà chỉ có hai phòng ngủ, giường của con cũng lớn nên sau này anh trai sẽ ở cùng phòng với con. Con có người ngủ cạnh, đêm cũng không sợ gặp ác mộng.”
“Em ngủ hay gặp ác mộng sao?”
Dì Mạnh lập tức hỏi ba tôi: “Tiểu Viễn thân thể không tốt, nửa đêm thường bị đau dạ dày, thường phải ăn gì đó hoặc uống nước ấm, để nó ngủ cùng người khác cũng không yên tâm.”
“Nhưng nửa đêm anh muốn ăn hay uống gì đó, không phải sẽ ảnh hưởng đến cháu sao? “
“Tiểu Diễn! Không xen vào người lớn nói chuyện.” Ba tôi trắng mắt liếc tôi một cái, lại quay sang cười hiền với người phụ nữ kia. “Tiểu Diễn bình thường ngủ rất ngoan, ngủ cũng sâu nên sẽ không ảnh hưởng đến Tiểu Viễn đâu. Hơn nữa nhà cũng chỉ có hai phòng, không có chỗ nào khác có thể ngủ được”
“Không sao. Con ngủ sofa phòng khách.” Tôi phẩy tay, chê tôi ngủ làm ảnh hưởng đến người khác sao? Tôi còn chưa nói gì đâu! Cũng không phải anh ruột, ai muốn cùng con của người đã hại chết mẹ tôi ngủ chung?
“Nếu như vậy…” Dì Mạnh có vẻ mừng rỡ, thế nhưng chưa nói hết con trai dì đã xen vào. “Không nên không nên! Sao có thể như vậy được? Tiểu Diễn không thể ngủ sofa, có ngủ thì con sẽ ngủ sofa.”
Sau đó liền bị mẹ mắng: “Đứa nhỏ này! Con nhìn con xem! Con như vậy thì nhượng gì được cho ai? Thân thể như vậy ngủ phòng khách làm sao được? Bị cảm lạnh thì ai lo?”
“Được rồi, được rồi. Không nên thảo luận việc ngủ phòng khách a.” Ba vội đến hòa giải. “Ngủ cùng nhau đi. Giường Tiểu Diễn lớn mà, ngủ cùng có sao đâu? Ngủ chung, ngủ chung. Hai anh em cùng ngủ. Thói quen sinh hoạt cùng nhau trao đổi là được rồi. Nhiều thêm cái chăn, cái gối có gì đâu.”
“Vậy…” Anh lên tiếng. “Nếu Tiểu Diễn không để ý…”
Trong lòng tôi lúc ấy cảm thán, hỏi han gì nữa a? Ngẫm cũng biết làm sao tôi có thể không để ý? Anh nếu thấy tôi không để ý, thì tôi hẳn là một đứa lật mặt với chính người mẹ của mình. Nghĩ tôi khua chiêng gõ trống nhiệt tình đưa mẹ đi sao?
Chỉ là, lời này tôi chẳng thể nói ra. Cười lạnh một tiếng, tôi vẫn lễ phép nói: “Sẽ không để ý, dù sao anh cũng là anh trai.”
Nghe tôi nói thế, hắn nở nụ cười an tâm, nhìn dáng vẻ dường như rất vui.
Cứ như vậy, tuy rằng lúc đó chưa từng nghĩ đến, tôi cứ như vậy, trước tình huống gặp mặt bất hạnh này, gặp được người quan trọng nhất cuộc đời mình.
Nhà tôi không giàu, nhưng cuộc sống đầy đủ. Thế rồi một ngày sự bình yên bị đập phá, giông bão nổi lên. Cho dù hết thảy đi qua, ngôi nhà khôi phục lại vẻ bình yên của nó, nhưng là với tôi đó chỉ là cái vỏ, bên trong đã vỡ nát cả rồi. Huống chi từ khi mẹ đi, ngôi nhà này cũng như mẹ khi đó đi mà không nhắm mắt, như bị nguyền rủa, bắt đầu xảy đến nhiều chuyện.
-Hết chương 1-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.