Huynh Đệ Niên Hạ

Chương 59: Chương 59

Chanh Tử Vũ

30/09/2016

“Thế nhưng…” Anh vẫn bất an như cũ. “Xin lỗi em nhiều lắm, Tiểu Diễn, thật sự xin lỗi em. Mỗi lần nhìn đến em chịu oan uổng mà chẳng làm gì được, anh rất khó chịu trong lòng…”

Tôi lắc đầu. “Em biết anh bị kẹt ở giữa rất khổ sở. Không sao đâu, dì không thích em, đánh em mắng em cũng chẳng sao cả, cũng đâu có chết được? Em cũng sẽ cố gắng không vì thế mà xảy ra chuyện gì cả, tránh để anh khó xử, được không?”

“Tiểu Diễn, em thật tốt…”

Anh nhìn tôi, rõ là muốn cười, rõ là phải cảm thấy thật hạnh phúc, thế nhưng hốc mắt lại đỏ.

“Thật sự…để em chịu khổ rồi. Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi em. Anh sau này…tương lai sau này, nhất định sẽ bù đắp cho em. Tiểu Diễn, anh nhất định sẽ bù đắp cho em tất cả.”

“Không sao mà, không khổ.”

Nói xong tôi lại cúi người xuống hôn anh.

Tôi hiểu được, so với tôi anh càng khổ sở hơn. Vì không muốn để anh thương tâm hơn nữa, tôi sẽ càng cố nhẫn nhịn dì.

Người như dì lúc này, tôi sẽ không làm gì cả, rồi thì dì cũng sẽ chết.

Dì cùng lắm thì chống đỡ được năm năm đi? Cho dù mười năm tôi vẫn sẽ chờ. Chờ dì chết, anh là của tôi, tất cả là của tôi, lúc đó dì muốn đoạt cũng không đoạt nổi.

Tôi chờ được. Tôi nguyện ý vì anh mà chờ. Tôi nhất định sẽ sống hạnh phúc cạnh anh.

Tôi thật sự…đã từng cho rằng mình có thể chờ.

Ngày ngày cứ những chuyện gà bay chó sủa dần dần trôi qua, thi thoảng có lúc tôi nghĩ đến những ngày khi trước lúc bị dì đánh đã khóc, thậm chí đòi sống đòi chết. Hiện tại vẫn là thường bị dì mắng chửi, thế nhưng tôi đã không để ý, cũng hoàn toàn không nghĩ đến trong lòng.

Mỗi ngày đều rất vui vẻ. Dù sao người chiến thắng cuối cùng cũng sẽ là tôi.

Tôi lại một lần nữa tập trung vào học hành, vốn là đang kém cỏi, thành tích của tôi chẳng bao lâu đã dẫn đầu toàn trường. Các bạn học thì kinh ngạc, còn giáo viên cũng lấy làm vui mừng, cảm thấy rằng trước kia tôi bị Lôi Nam Vũ phá hư, bây giờ Lôi Nam Vũ đi rồi mới có thể trở lại như vậy.

Mà Lôi Nam Vũ nói sau khi đi sẽ viết thư gửi về cho tôi, vậy mà chờ mãi cũng không thấy, cứ thế rồi mất liên lạc.

Như vậy mỗi ngày cũng coi như bình thản mà trôi đi.

Chính là có một ngày, sự bình thản ấy không giữ được nữa. Đang trong giờ học, giáo viên chủ nhiệm chạy đến bảo: “Kỳ Diễn, em ra đây. Nhà em xảy ra chuyện rồi.”

Tôi hoảng sợ, theo bản năng liền lo lắng không biết có phải anh lại bị làm sao rồi không, chạy ra khỏi phòng học, lại đối mặt với một tình huống chưa từng ngờ đến.



“Ba em gặp tai nạn!”

Tôi kinh ngạc.

Hết thảy đều như một lời nguyền vậy. Từ ngày mẹ mất, trong nhà xảy ra bao nhiêu chuyện, nhân quả tuần hoàn, báo ứng dù chậm thì vẫn là sẽ đến.

Quãng thời gian này ba vì bệnh tình của dì mà cật lực kiếm tiền, vì thế mà nhận lái xe cả ban đêm. Tôi nghe bọn họ nói rằng bởi vì mệt mỏi quá, lại lái đêm nên không cẩn thận nên gặp tai nạn.

Vốn nghĩ rằng sau khi dì và cả anh xuất viện, tôi sẽ một thời gian không phải ngửi đến mùi đặc trưng của bệnh viện kia. Ấy thế mà chưa được bao lâu đã lại quay lại đây.

Ba tôi bị thương khá nặng, toàn thân đều cuốn băng trắng, còn phải dùng bình oxi để thở. Nhìn đến ba nằm bất động trên giường bệnh, tôi đã rơi nước mắt. Thật kì quái đúng không? Tôi rõ ràng là đã không còn tình cảm ba con với người này, thế nhưng vẫn cứ rơi nước mắt.

Anh cũng khóc, chỉ có dì đứng đó nhìn vài lần rồi đi ra.

“Dì không ở lại với ba tôi?”

“Ở lại? Làm gì? Chữa bệnh không cần tiền sao? Tao phải đi kiếm tiền! Còn phải vay! Nhà này rốt cuộc đã làm gì a! Nhiều chuyện xảy ra như vậy!”

Thanh âm của dì lộ rõ sự tức giận, giống như ai oán số mình. Tiếng giày cao gót nện đều đều xuống sàn, sau đó biến mất ngoài hành lang.

Nhìn bóng lưng người phụ nữ ấy đi mất, tôi không rõ mình cảm thấy thế nào. Nếu hiện tại người nằm đây là anh, tôi có khả năng sẽ không động đậy nổi, đừng nói còn nhiều sức như vậy. Tôi sẽ loạn, đầu óc sẽ không có khả năng thanh tỉnh như thế, cả người chắc sẽ hỏng mất, sẽ ở đây với anh, một giây cũng không rời bàn tay anh, không nói gì đến còn nhớ ra phải oán hận.

Đây là sự khác biệt giữa người trưởng thành và thiếu niên sao?

Hay là…dì căn bản không yêu thương gì ba tôi?

Tôi đã sớm cảm thấy ba nhất định là yêu dì rất nhiều. Mối tình đâu bao giờ cũng là thứ không thể quên được, nếu không ba đã không vì dì mà làm nhiều điều đáng hận như vậy với mẹ con tôi.

Thế mà người dì yêu, chỉ có bản thân mình và anh.

Dì mau chóng tìm đến ba tôi như vậy, cấp tốc sống chung như vậy, tuy rằng ba cũng chẳng phải giàu có, ít nhất vẫn có công việc đàng hoàng, lại có thể chăm sóc tốt cho hai mẹ con dì. Chỉ thế mà thôi.

Cho nên tôi mới bị coi là cái gai trong mắt dì. Không phải vì tình yêu với ba, chỉ là vì sự tồn tại của tôi khiến cho mẹ con dì chiếm không trọn.

Mà bây giờ ba nằm đó, nên không còn giá trị gì với dì nữa sao?



Ngược lại, anh lại có tình cảm thật với ba. Điều này cũng dễ hiểu, ít nhất là trước khi anh công khai nói thích tôi trước mặt ba, ba vẫn luôn coi anh như con ruột, còn tôi mới giống một đứa con dì ghẻ. Anh không có một người ba hoàn hảo, cũng sớm coi ba tôi là ba ruột của mình, cũng đã sớm gọi tiếng “ba” ấy rồi, tình cảm là có thật.

Không như tôi, tuyệt đối không có khả năng một ngày nào đó đứng trước mặt dì gọi một tiếng “mẹ”, chết cũng không!

“Bác sĩ, bác sĩ, ba cháu có thể hồi phục chứ?” Tôi chỉ biết đứng lặng một chỗ, người hỏi là anh.

“Điều này…vẫn còn phụ thuộc vào người bệnh.”

“Xác suất có nhiều không ạ? Ba cháu nhiều khả năng sẽ không việc gì phải không?”

Bác sĩ lắc đầu. “Thật xin lỗi, gia đình sớm chuẩn bị tinh thần đi, khả năng rất thấp. Dù sao trước mắt tỉnh lại rồi mới tính được.”

Mấy ngày tiếp đó tôi đều ở viện chăm sóc ba, dì bảo đi kiếm tiền cũng mất tung mất tích, chỉ còn anh ở đây với tôi. Chính mình không rõ thế nào, mấy ngày này đều vô thức ngồi ngẩn người cả ngày, sức khỏe anh không tốt, vẫn phải để anh phải chăm sóc cả tôi.

Ba hôn mê năm ngày, đêm ngày thứ năm tỉnh.

“Thật tốt quá! Tỉnh rồi!”

Anh vội chạy đi tìm bác sĩ, tôi giật mình một cái như vừa từ cơn mê tỉnh lại. Tôi nhìn ba, ba từ từ mở mắt, thế nhưng thần sắc thật lạ, cứ như là chưa tỉnh.

“Ba!” Tôi kêu lên.

Ba đưa ánh mắt về phía tôi, đôi môi bỗng run rẩy, từ yết hầu khó khăn thoát ra vài câu chữ.

“Tiểu Diễn…mấy năm nay…là ba… Xin lỗi con, xin lỗi cả mẹ con…”

Tôi hơi sửng sốt, nhíu mày.

Lời sám hối đó, ba năm sau khi mẹ mất, lần đầu tiên tôi nghe.

Ba tỉnh dậy từ ác mộng nên như vậy sao? Ba cũng biết xin lỗi mẹ con tôi sao?

Lúc này tôi nên thế nào đây? Tôi không khỏi cảm thấy mơ hồ. Chẳng lẽ nói, “Ba, con hiểu, không sao đâu” sao?

Không. Không thể.

-Hết chương 59-

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Huynh Đệ Niên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook