Chương 159: Mang thai
Trường Câu Lạc Nguyệt
06/10/2020
Thực ra Diệp Trăn Trăn vốn cũng không thích ăn chua lắm,
chỉ thích ăn ngọt, nhưng gần đây cũng không biết làm sao, nhìn thấy đồ
ngọt nàng sẽ cảm thấy buồn nôn, ngược lại khá thích đồ chua.
Hứa Du Ninh tất nhiên là nghe theo nàng. Không những cam quýt, sẽ còn mua đủ loại mứt hoa quả chua ê răng cho nàng ăn. Ngay cả lúc này bọn họ ra khỏi Côn Minh, cũng mang theo trong người một hộp nhỏ, bên trong đều là đồ ăn vặt chua lè chua lét.
Thế nhưng thấy nàng cả ngày chỉ ăn những thứ này, ngay cả cơm cũng không thể nào ăn được, Hứa Du Ninh vẫn có chút lo lắng.
Diệp Tế Muội cũng lo lắng. Lúc này bà ngồi ở trong xe ngựa, nhìn Diệp Trăn Trăn ngồi đối diện bà vừa ăn xong một quả quýt, vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn dường như muốn ăn thêm một quả nữa, bà bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, trong lòng nhảy một cái, vội vàng nghiêng người tới hỏi: "Trăn Trăn, nguyệt sự lần trước của con tới là lúc nào?"
"A?"
Diệp Trăn Trăn đang bóc cam dừng lại động tác, có chút mờ mịt ngẩng đầu nhìn Diệp Tế Muội. Rất hiển nhiên không rõ vì sao Diệp Tế Muội lại đột nhiên hỏi nàng lời này.
Nhưng sau đó nàng liền thật nhanh nhìn Hứa Du Ninh và Nguyên Tiêu một chút.
Nguyên Tiêu còn nhỏ, căn bản không biết được chuyện này, trong tay đang cầm một khối bánh hoa hồng ăn.
Vân Nam trồng rất nhiều hoa hồng, mỗi khi đến thời điểm hoa hồng nở thì sẽ có người hái cánh hoa tươi mới xuống làm thành hoa hồng lộ, hoa hồng lộ và bánh hoa hồng đều có vị ngọt. Nguyên Tiêu gần đây mê mẩn bánh hoa hồng, thường hay quấn lấy Diệp Tế Muội muốn nàng mua cho nó. Hôm nay trước khi ra cửa còn cố ý cầm theo mấy khối mới bằng lòng đi ra ngoài.
Thế nhưng loại chuyện nguyệt sự này Nguyên Tiêu không hiểu, Hứa Du Ninh thì không thể không hiểu.
Mặc dù nói đến thành thân với Hứa Du Ninh cũng đã bốn năm tháng, nhưng mà hiện tại ở ngay trước mặt hắn bị Diệp Tế Muội hỏi cái chuyện kiểu này, Diệp Trăn Trăn vẫn cảm thấy rất thẹn thùng.
Khuôn mặt lập tức đỏ lên, cúi đầu không nói, tiếp tục bóc quýt.
Ngược lại là Hứa Du Ninh thay nàng trả lời: "Là mùng mười tháng sáu."
Khoảng thời gian này vừa rời Kinh đi đường đến Vân Nam, sau đó lại nhận Ngụy Diễn và Ngụy Lãng, lại hộ tống Hứa Du Ninh đến huyện Khúc Tĩnh nhậm chức, liên tiếp bận chuyện, ngay cả bản thân Diệp Trăn Trăn cũng quên nguyệt sự lần trước cụ thể là ngày nào, không ngờ Hứa Du Ninh vậy mà lại nhớ rõ ràng như vậy!
Lúc này Diệp Trăn Trăn thật sự là ngay cả phần cổ cũng đỏ bừng một mảnh, hận không thể xuất hiện một cái hố trên xe ngựa, nàng chui vào bên trong đi không ra nữa.
Vẫn cứ cúi thấp đầu, ánh mắt chỉ thấy quýt trong tay, không có ý tứ nhìn bất luận kẻ nào.
Mà Hứa Du Ninh trả lời xong câu hỏi của Diệp Tế Muội, trong đầu cũng bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ. Sau đó hắn chỉ cảm thấy có một tiếng sấm ghé vào lỗ tai hắn rền vang, trong đầu đều là thanh âm ong ong.
Diệp Tế Muội không có chú ý đến hắn lúc này chấn kinh như thế nào, chỉ bấm đầu ngón tay tính thời gian. Sau khi coi xong bà liền kinh ngạc nói với Diệp Trăn Trăn: "Trăn Trăn, con đây đã hai tháng không có nguyệt sự rồi. Bây giờ con lại thích ăn chua như vậy, có phải con mang bầu rồi hay không?"
Chuyện này cũng thực sự không trách Diệp Tế Muội. Thứ nhất chính bà cũng mới sinh được một đứa bé, lúc ấy ngay cả mình mang thai cũng không biết, thứ hai, mấy ngày nay liên tiếp phát sinh nhiều chuyện như vậy, quả thực bà không có để ý thấy Diệp Trăn Trăn có chỗ nào khác thường.
Còn nữa, nói đúng ra, mùng mười tháng sáu bọn họ còn đang trên đường, vừa mới đến Vân Nam đó chứ?
Diệp Tế Muội nói thẳng như thế, Diệp Trăn Trăn làm sao lại không rõ? Trong lòng run lên, tay cũng theo đó run rẩy một cái, cam quýt liền không cầm chắc, chớp mắt lăn trên mặt đất.
Nguyên Tiêu còn không biết chuyện gì xảy ra, nhìn thấy quả quýt lột được một nửa lăn đến trên mặt đất, còn hỏi Diệp Trăn Trăn: "Tỷ tỷ, quả quýt này tỷ không ăn hả?"
Diệp Trăn Trăn: . . .
Lúc này nàng giống như có chuyện quan trọng hơn ăn quýt sao?
Nàng vậy mà mang thai? Hiện tại nàng mới bao nhiêu tuổi, có thể có hài tử?
Nghĩ đi nghĩ lại, lại dọa sợ khóc lên.
Hứa Du Ninh ban đầu còn khiếp sợ, trong đầu trống rỗng, chợt nghe tiếng khóc của Diệp Trăn Trăn, hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, đưa tay khóa chặt eo của nàng, cúi đầu ân cần liên thanh hỏi: "Trăn Trăn, muội sao vậy? Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái sao?"
Diệp Tế Muội cũng giật nảy mình, vội mở miệng hỏi thăm nàng như thế nào.
Phải biết hiện tại nàng rất có thể đã mang thai, vậy thì khẳng định không thể qua loa được, hễ nơi nào có một chút không thoải mái cũng phải hỏi rõ ràng.
Diệp Trăn Trăn lại không nói lời nào, chỉ biết khóc. Cuối cùng dưới sự truy hỏi nhiều lần của Hứa Du Ninh, nàng mới thút tha thút thít nói ra nguyên nhân nàng khóc.
Chính là vì sợ hãi nên mới khóc.
Diệp Tế Muội nghe nguyên nhân này của nàng, có mấy phần cười khổ không biết làm sao.
"Sinh con là chuyện mà mỗi nữ nhân đều phải trải qua, có gì đáng sợ chứ? Với lại có vài nữ nhân không sinh được hài tử, cầu Phật xin thuốc khắp nơi, nóng lòng như thứ gì, giống như ngươi thành thân chưa tới nửa năm đã có con, phải biết đây thật ra là chuyện rất may mắn đó."
Nhưng Diệp Trăn Trăn lại không cảm thấy mình có phúc khí.
Phải biết hiện tại tính tuổi mụ của nàng cũng mới mười sáu tuổi mà thôi, cho dù biết rõ trước kia nữ nhân mười ba mười bốn tuổi sinh con cũng có, mười lăm mười sáu tuổi sinh con càng là chuyện rất bình thường, nhưng trong tiềm thức nàng vẫn cảm thấy rất sợ hãi.
Diệp Tế Muội không có biện pháp, thấy nàng bị hù khóc mãi, đành phải dùng lời nói an ủi annfg.
Mà Hứa Du Ninh thì không nói một tiếng, chỉ ôm nàng vào trong ngực, chậm rãi đưa tay vỗ lưng của nàng, trên mặt là thần sắc như có điều suy nghĩ. Diệp Tế Muội ở bên nhìn thấy, trong nội tâm liền có dự cảm không tốt.
Thế là chạng vạng tối ngày hôm đó cả đám tìm được một khách sạn, lúc dừng xe muốn xuống tới nghỉ ngơi, Diệp Tế Muội cố ý kêu Hứa Du Ninh đến một bên nói chuyện.
"Ta biết con rất thương yêu Trăn Trăn, phàm là nàng nói cái gì con cũng sẽ thuận theo. Lần này nếu nàng quả thật mang thai, dựa vào dáng vẻ sợ hãi của nàng vừa nãy, ta chỉ sợ trong lòng con sẽ cất ý nghĩ không muốn đứa bé này. Nhưng ta nói cho con biết, chuyện này con nghĩ cùng đừng nghĩ. Không nói có hài tử là chuyện vui mừng, dưới gầm trời này nữ nhân nào không muốn sinh con? Mãi không sinh ra hài tử đó mới gọi hoảng hốt sợ hãi chứ. Cho dù nàng thật sự không muốn đứa bé này, ngươi bốc thuốc để nàng phá bỏ, về sau nàng không phải vẫn sinh con như lẽ thường sao? Tóm lại là tránh không xong cửa này. Hơn nữa, ngươi cho rằng sẩy thai thì không đau sao? Nếu là vô ý đả thương chỗ quan trọng, về sau nàng muốn mang thai hài tử cũng không mang thai được, đến lúc đó hai người các ngươi có hối hận cũng vô ích."
Ban đầu Hứa Du Ninh thấy dáng vẻ sợ hãi của Diệp Trăn Trăn, nghe lời nói sợ hãi của nàng, trong nội tâm quả thực có suy nghĩ muốn bỏ đứa bé này, chờ về sau tuổi Diệp Trăn Trăn lớn hơn chút nữa lại hoài thai một đứa, nhưng mà bây giờ nghe Diệp Tế Muội nói lời này rất có đạo lý, hắn cũng có chút do dự.
Sau một lát hắn mới nói ra: "Nhưng hiện tại Trăn Trăn tuổi còn nhỏ, vả lại nàng rất sợ chuyện này, ta nghĩ vẫn là. . ."
Một câu chưa hết, đã bị Diệp Tế Muội cắt đứt: "Chờ đến sau mười tháng mang thai tuổi mụ của nàng đã mười bảy, tuổi này cũng không thể coi là nhỏ. Phải biết trước kia Hà Hoa thẩm tử trong thôn chúng ta thế mà mười bốn tuổi đã sinh hài tử, không phải cũng khỏe mạnh, không có việc gì sao? Lại nói, Trăn Trăn đây là trước kia chưa sinh hài tử, đột nhiên biết mình mang bầu, trong lòng sợ hãi cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng chờ qua hai tháng nữa, đứa bé trong bụng của nàng biết động, đến lúc đó ngươi bảo nàng không cần nàng còn muốn liều mạng với ngươi đó."
Thấy Hứa Du Ninh còn muốn lên tiếng, Diệp Tế Muội lại thuyết phục hắn: "Được rồi, ngươi là nam nhân, những chuyện này nói với ngươi ngươi cũng sẽ không hiểu. Ngày khác đến chỗ nhạc phụ ngươi, chúng ta thỉnh nhạc phụ ngươi mời một đại phu tốt tới khám cho Trăn Trăn một chút. Nếu nàng quả thật mang thai, nàng còn nhỏ thì thôi đi, nhưng ngươi cũng không thể theo nàng làm ẩu được."
Hứa Du Ninh cũng đành phải im lặng. Mà nói thật, vào lúc biết Diệp Trăn Trăn có con trong lòng của hắn thực ra cũng là rất cao hứng.
Diệp Tế Muội lại dặn dò hắn mấy câu, sau đó liền thúc giục hắn mau trở về bồi Diệp Trăn Trăn.
Trong lòng Hứa Du Ninh vẫn luôn nhớ mong Diệp Trăn Trăn, thế là chào tạm biệt Diệp Tế Muội xong, sau đó vội vàng xoay người trở về phòng.
Chờ vào phòng rồi, chỉ thấy Diệp Tế Muội đang ngồi trên ghế ở bên cửa sổ, ánh mắt ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Hứa Du Ninh thấy thế, lớn giọng gọi nàng một tiếng: "Trăn Trăn?"
Liên tiếp kêu hai tiếng, mới thấy Diệp Trăn Trăn xoay đầu lại nhìn hắn, nụ cười trên mặt vừa nhìn là biết rất miễn cưỡng.
Cũng không biết có phải vì sợ hãi hay không mà lúc này sắc mặt của nàng nhìn có chút tái nhợt.
Hứa Du Ninh vừa thấy vậy, lập tức cảm thấy trái tim tràn đầy đau đớn.
Vội vàng bước nhanh đi tới, xoay người nghiêng thân ôm cả người nàng ngồi trong ngực mình, chính hắn thì ngồi xuống cái ghế Diệp Trăn Trăn vừa ngồi.
Cúi đầu hôn lên trán của nàng một cái, Hứa Du Ninh nhẹ giọng hỏi: "Vừa rồi muội đang nghĩ cái gì vậy?"
Diệp Trăn Trăn không trả lời, ngược lại hỏi hắn: "Khi nãy nương gọi huynh qua đó nói cái gì?"
Hứa Du Ninh trầm ngâm không nói, hiển nhiên không biết phải trả lời như thế nào.
Diệp Trăn Trăn thấy vậy thì nở nụ cười.
Nàng biết Hứa Du Ninh là người nói dối mặt không đỏ tim không đập, nhưng mà hiện tại hiếm khi hắn ở trước mặt nàng còn có dáng vẻ đắn đo, chứ không phải trực tiếp nói dối nàng.
Điều này ít nhất chứng tỏ ở trong mắt hắn nàng không giống người ngoài.
Liền cười nâng tay phải lên, đưa ngón trỏ chọt trán của hắn một cái, sau đó nói: "Thì ra Hứa đại nhân nhà chúng ta cũng có thời điểm không biết nên nói dối thế nào."
Sau khi trêu ghẹo xong Hứa Du Ninh, nàng vừa cười vừa nói: "Được rồi, cho dù huynh không nói ta cũng biết nương đã nói gì với huynh. Nhất định là lo lắng tính trẻ con của muội, vì lẽ đó nên muốn bỏ đứa bé trong bụng. Lại thấy trước kia huynh luôn nghe theo muội, rất sợ huynh sẽ theo muội hồ nháo, cho nên mới cố ý gọi riêng huynh qua đó dặn dò vài câu. Có phải lời này hay không?"
"Trăn Trăn của ta thật thông minh." Hứa Du Ninh cười, cúi đầu hôn mi tâm của nàng một cái: "Chuyện gì cũng không thể gạt được muội."
Diệp Trăn Trăn mím môi cười một tiếng: "Huynh cũng đừng tâng bốc muội, muội mới không nghe huynh nói mấy lời dỗ ngon dỗ ngọt này đâu."
Nhưng thật ra nàng vẫn rất thích Hứa Du Ninh nói với nàng những lời này.
Ngẫm lại Hứa Du Ninh ở trước mặt người ngoài không nói tích chữ như vàng, nhưng cũng là người quạnh quẽ, không dễ tiếp cận, chỉ có ở trước mặt nàng một chút dáng vẻ cũng không có, nàng nói cái gì chính là cái đó, một người như vậy, nàng làm sao lại không thích?
Hơn nữa thấy nàng sợ hãi, trong lòng của hắn lại thật sự có ý nghĩ không muốn đứa bé này.
Đây chính là đứa bé đầu tiên của hắn, Diệp Trăn Trăn không tin hắn không muốn làm phụ thân.
Nói không cảm động vậy khẳng định là giả . Còn đứa bé này. . .
Vừa nãy nàng đã nghĩ qua, vì không để cho Hứa Du Ninh lo lắng, nàng dứt khoát nói hết tất cả những gì nàng suy nghĩ trong lòng.
Hứa Du Ninh tất nhiên là nghe theo nàng. Không những cam quýt, sẽ còn mua đủ loại mứt hoa quả chua ê răng cho nàng ăn. Ngay cả lúc này bọn họ ra khỏi Côn Minh, cũng mang theo trong người một hộp nhỏ, bên trong đều là đồ ăn vặt chua lè chua lét.
Thế nhưng thấy nàng cả ngày chỉ ăn những thứ này, ngay cả cơm cũng không thể nào ăn được, Hứa Du Ninh vẫn có chút lo lắng.
Diệp Tế Muội cũng lo lắng. Lúc này bà ngồi ở trong xe ngựa, nhìn Diệp Trăn Trăn ngồi đối diện bà vừa ăn xong một quả quýt, vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn dường như muốn ăn thêm một quả nữa, bà bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, trong lòng nhảy một cái, vội vàng nghiêng người tới hỏi: "Trăn Trăn, nguyệt sự lần trước của con tới là lúc nào?"
"A?"
Diệp Trăn Trăn đang bóc cam dừng lại động tác, có chút mờ mịt ngẩng đầu nhìn Diệp Tế Muội. Rất hiển nhiên không rõ vì sao Diệp Tế Muội lại đột nhiên hỏi nàng lời này.
Nhưng sau đó nàng liền thật nhanh nhìn Hứa Du Ninh và Nguyên Tiêu một chút.
Nguyên Tiêu còn nhỏ, căn bản không biết được chuyện này, trong tay đang cầm một khối bánh hoa hồng ăn.
Vân Nam trồng rất nhiều hoa hồng, mỗi khi đến thời điểm hoa hồng nở thì sẽ có người hái cánh hoa tươi mới xuống làm thành hoa hồng lộ, hoa hồng lộ và bánh hoa hồng đều có vị ngọt. Nguyên Tiêu gần đây mê mẩn bánh hoa hồng, thường hay quấn lấy Diệp Tế Muội muốn nàng mua cho nó. Hôm nay trước khi ra cửa còn cố ý cầm theo mấy khối mới bằng lòng đi ra ngoài.
Thế nhưng loại chuyện nguyệt sự này Nguyên Tiêu không hiểu, Hứa Du Ninh thì không thể không hiểu.
Mặc dù nói đến thành thân với Hứa Du Ninh cũng đã bốn năm tháng, nhưng mà hiện tại ở ngay trước mặt hắn bị Diệp Tế Muội hỏi cái chuyện kiểu này, Diệp Trăn Trăn vẫn cảm thấy rất thẹn thùng.
Khuôn mặt lập tức đỏ lên, cúi đầu không nói, tiếp tục bóc quýt.
Ngược lại là Hứa Du Ninh thay nàng trả lời: "Là mùng mười tháng sáu."
Khoảng thời gian này vừa rời Kinh đi đường đến Vân Nam, sau đó lại nhận Ngụy Diễn và Ngụy Lãng, lại hộ tống Hứa Du Ninh đến huyện Khúc Tĩnh nhậm chức, liên tiếp bận chuyện, ngay cả bản thân Diệp Trăn Trăn cũng quên nguyệt sự lần trước cụ thể là ngày nào, không ngờ Hứa Du Ninh vậy mà lại nhớ rõ ràng như vậy!
Lúc này Diệp Trăn Trăn thật sự là ngay cả phần cổ cũng đỏ bừng một mảnh, hận không thể xuất hiện một cái hố trên xe ngựa, nàng chui vào bên trong đi không ra nữa.
Vẫn cứ cúi thấp đầu, ánh mắt chỉ thấy quýt trong tay, không có ý tứ nhìn bất luận kẻ nào.
Mà Hứa Du Ninh trả lời xong câu hỏi của Diệp Tế Muội, trong đầu cũng bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ. Sau đó hắn chỉ cảm thấy có một tiếng sấm ghé vào lỗ tai hắn rền vang, trong đầu đều là thanh âm ong ong.
Diệp Tế Muội không có chú ý đến hắn lúc này chấn kinh như thế nào, chỉ bấm đầu ngón tay tính thời gian. Sau khi coi xong bà liền kinh ngạc nói với Diệp Trăn Trăn: "Trăn Trăn, con đây đã hai tháng không có nguyệt sự rồi. Bây giờ con lại thích ăn chua như vậy, có phải con mang bầu rồi hay không?"
Chuyện này cũng thực sự không trách Diệp Tế Muội. Thứ nhất chính bà cũng mới sinh được một đứa bé, lúc ấy ngay cả mình mang thai cũng không biết, thứ hai, mấy ngày nay liên tiếp phát sinh nhiều chuyện như vậy, quả thực bà không có để ý thấy Diệp Trăn Trăn có chỗ nào khác thường.
Còn nữa, nói đúng ra, mùng mười tháng sáu bọn họ còn đang trên đường, vừa mới đến Vân Nam đó chứ?
Diệp Tế Muội nói thẳng như thế, Diệp Trăn Trăn làm sao lại không rõ? Trong lòng run lên, tay cũng theo đó run rẩy một cái, cam quýt liền không cầm chắc, chớp mắt lăn trên mặt đất.
Nguyên Tiêu còn không biết chuyện gì xảy ra, nhìn thấy quả quýt lột được một nửa lăn đến trên mặt đất, còn hỏi Diệp Trăn Trăn: "Tỷ tỷ, quả quýt này tỷ không ăn hả?"
Diệp Trăn Trăn: . . .
Lúc này nàng giống như có chuyện quan trọng hơn ăn quýt sao?
Nàng vậy mà mang thai? Hiện tại nàng mới bao nhiêu tuổi, có thể có hài tử?
Nghĩ đi nghĩ lại, lại dọa sợ khóc lên.
Hứa Du Ninh ban đầu còn khiếp sợ, trong đầu trống rỗng, chợt nghe tiếng khóc của Diệp Trăn Trăn, hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, đưa tay khóa chặt eo của nàng, cúi đầu ân cần liên thanh hỏi: "Trăn Trăn, muội sao vậy? Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái sao?"
Diệp Tế Muội cũng giật nảy mình, vội mở miệng hỏi thăm nàng như thế nào.
Phải biết hiện tại nàng rất có thể đã mang thai, vậy thì khẳng định không thể qua loa được, hễ nơi nào có một chút không thoải mái cũng phải hỏi rõ ràng.
Diệp Trăn Trăn lại không nói lời nào, chỉ biết khóc. Cuối cùng dưới sự truy hỏi nhiều lần của Hứa Du Ninh, nàng mới thút tha thút thít nói ra nguyên nhân nàng khóc.
Chính là vì sợ hãi nên mới khóc.
Diệp Tế Muội nghe nguyên nhân này của nàng, có mấy phần cười khổ không biết làm sao.
"Sinh con là chuyện mà mỗi nữ nhân đều phải trải qua, có gì đáng sợ chứ? Với lại có vài nữ nhân không sinh được hài tử, cầu Phật xin thuốc khắp nơi, nóng lòng như thứ gì, giống như ngươi thành thân chưa tới nửa năm đã có con, phải biết đây thật ra là chuyện rất may mắn đó."
Nhưng Diệp Trăn Trăn lại không cảm thấy mình có phúc khí.
Phải biết hiện tại tính tuổi mụ của nàng cũng mới mười sáu tuổi mà thôi, cho dù biết rõ trước kia nữ nhân mười ba mười bốn tuổi sinh con cũng có, mười lăm mười sáu tuổi sinh con càng là chuyện rất bình thường, nhưng trong tiềm thức nàng vẫn cảm thấy rất sợ hãi.
Diệp Tế Muội không có biện pháp, thấy nàng bị hù khóc mãi, đành phải dùng lời nói an ủi annfg.
Mà Hứa Du Ninh thì không nói một tiếng, chỉ ôm nàng vào trong ngực, chậm rãi đưa tay vỗ lưng của nàng, trên mặt là thần sắc như có điều suy nghĩ. Diệp Tế Muội ở bên nhìn thấy, trong nội tâm liền có dự cảm không tốt.
Thế là chạng vạng tối ngày hôm đó cả đám tìm được một khách sạn, lúc dừng xe muốn xuống tới nghỉ ngơi, Diệp Tế Muội cố ý kêu Hứa Du Ninh đến một bên nói chuyện.
"Ta biết con rất thương yêu Trăn Trăn, phàm là nàng nói cái gì con cũng sẽ thuận theo. Lần này nếu nàng quả thật mang thai, dựa vào dáng vẻ sợ hãi của nàng vừa nãy, ta chỉ sợ trong lòng con sẽ cất ý nghĩ không muốn đứa bé này. Nhưng ta nói cho con biết, chuyện này con nghĩ cùng đừng nghĩ. Không nói có hài tử là chuyện vui mừng, dưới gầm trời này nữ nhân nào không muốn sinh con? Mãi không sinh ra hài tử đó mới gọi hoảng hốt sợ hãi chứ. Cho dù nàng thật sự không muốn đứa bé này, ngươi bốc thuốc để nàng phá bỏ, về sau nàng không phải vẫn sinh con như lẽ thường sao? Tóm lại là tránh không xong cửa này. Hơn nữa, ngươi cho rằng sẩy thai thì không đau sao? Nếu là vô ý đả thương chỗ quan trọng, về sau nàng muốn mang thai hài tử cũng không mang thai được, đến lúc đó hai người các ngươi có hối hận cũng vô ích."
Ban đầu Hứa Du Ninh thấy dáng vẻ sợ hãi của Diệp Trăn Trăn, nghe lời nói sợ hãi của nàng, trong nội tâm quả thực có suy nghĩ muốn bỏ đứa bé này, chờ về sau tuổi Diệp Trăn Trăn lớn hơn chút nữa lại hoài thai một đứa, nhưng mà bây giờ nghe Diệp Tế Muội nói lời này rất có đạo lý, hắn cũng có chút do dự.
Sau một lát hắn mới nói ra: "Nhưng hiện tại Trăn Trăn tuổi còn nhỏ, vả lại nàng rất sợ chuyện này, ta nghĩ vẫn là. . ."
Một câu chưa hết, đã bị Diệp Tế Muội cắt đứt: "Chờ đến sau mười tháng mang thai tuổi mụ của nàng đã mười bảy, tuổi này cũng không thể coi là nhỏ. Phải biết trước kia Hà Hoa thẩm tử trong thôn chúng ta thế mà mười bốn tuổi đã sinh hài tử, không phải cũng khỏe mạnh, không có việc gì sao? Lại nói, Trăn Trăn đây là trước kia chưa sinh hài tử, đột nhiên biết mình mang bầu, trong lòng sợ hãi cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng chờ qua hai tháng nữa, đứa bé trong bụng của nàng biết động, đến lúc đó ngươi bảo nàng không cần nàng còn muốn liều mạng với ngươi đó."
Thấy Hứa Du Ninh còn muốn lên tiếng, Diệp Tế Muội lại thuyết phục hắn: "Được rồi, ngươi là nam nhân, những chuyện này nói với ngươi ngươi cũng sẽ không hiểu. Ngày khác đến chỗ nhạc phụ ngươi, chúng ta thỉnh nhạc phụ ngươi mời một đại phu tốt tới khám cho Trăn Trăn một chút. Nếu nàng quả thật mang thai, nàng còn nhỏ thì thôi đi, nhưng ngươi cũng không thể theo nàng làm ẩu được."
Hứa Du Ninh cũng đành phải im lặng. Mà nói thật, vào lúc biết Diệp Trăn Trăn có con trong lòng của hắn thực ra cũng là rất cao hứng.
Diệp Tế Muội lại dặn dò hắn mấy câu, sau đó liền thúc giục hắn mau trở về bồi Diệp Trăn Trăn.
Trong lòng Hứa Du Ninh vẫn luôn nhớ mong Diệp Trăn Trăn, thế là chào tạm biệt Diệp Tế Muội xong, sau đó vội vàng xoay người trở về phòng.
Chờ vào phòng rồi, chỉ thấy Diệp Tế Muội đang ngồi trên ghế ở bên cửa sổ, ánh mắt ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Hứa Du Ninh thấy thế, lớn giọng gọi nàng một tiếng: "Trăn Trăn?"
Liên tiếp kêu hai tiếng, mới thấy Diệp Trăn Trăn xoay đầu lại nhìn hắn, nụ cười trên mặt vừa nhìn là biết rất miễn cưỡng.
Cũng không biết có phải vì sợ hãi hay không mà lúc này sắc mặt của nàng nhìn có chút tái nhợt.
Hứa Du Ninh vừa thấy vậy, lập tức cảm thấy trái tim tràn đầy đau đớn.
Vội vàng bước nhanh đi tới, xoay người nghiêng thân ôm cả người nàng ngồi trong ngực mình, chính hắn thì ngồi xuống cái ghế Diệp Trăn Trăn vừa ngồi.
Cúi đầu hôn lên trán của nàng một cái, Hứa Du Ninh nhẹ giọng hỏi: "Vừa rồi muội đang nghĩ cái gì vậy?"
Diệp Trăn Trăn không trả lời, ngược lại hỏi hắn: "Khi nãy nương gọi huynh qua đó nói cái gì?"
Hứa Du Ninh trầm ngâm không nói, hiển nhiên không biết phải trả lời như thế nào.
Diệp Trăn Trăn thấy vậy thì nở nụ cười.
Nàng biết Hứa Du Ninh là người nói dối mặt không đỏ tim không đập, nhưng mà hiện tại hiếm khi hắn ở trước mặt nàng còn có dáng vẻ đắn đo, chứ không phải trực tiếp nói dối nàng.
Điều này ít nhất chứng tỏ ở trong mắt hắn nàng không giống người ngoài.
Liền cười nâng tay phải lên, đưa ngón trỏ chọt trán của hắn một cái, sau đó nói: "Thì ra Hứa đại nhân nhà chúng ta cũng có thời điểm không biết nên nói dối thế nào."
Sau khi trêu ghẹo xong Hứa Du Ninh, nàng vừa cười vừa nói: "Được rồi, cho dù huynh không nói ta cũng biết nương đã nói gì với huynh. Nhất định là lo lắng tính trẻ con của muội, vì lẽ đó nên muốn bỏ đứa bé trong bụng. Lại thấy trước kia huynh luôn nghe theo muội, rất sợ huynh sẽ theo muội hồ nháo, cho nên mới cố ý gọi riêng huynh qua đó dặn dò vài câu. Có phải lời này hay không?"
"Trăn Trăn của ta thật thông minh." Hứa Du Ninh cười, cúi đầu hôn mi tâm của nàng một cái: "Chuyện gì cũng không thể gạt được muội."
Diệp Trăn Trăn mím môi cười một tiếng: "Huynh cũng đừng tâng bốc muội, muội mới không nghe huynh nói mấy lời dỗ ngon dỗ ngọt này đâu."
Nhưng thật ra nàng vẫn rất thích Hứa Du Ninh nói với nàng những lời này.
Ngẫm lại Hứa Du Ninh ở trước mặt người ngoài không nói tích chữ như vàng, nhưng cũng là người quạnh quẽ, không dễ tiếp cận, chỉ có ở trước mặt nàng một chút dáng vẻ cũng không có, nàng nói cái gì chính là cái đó, một người như vậy, nàng làm sao lại không thích?
Hơn nữa thấy nàng sợ hãi, trong lòng của hắn lại thật sự có ý nghĩ không muốn đứa bé này.
Đây chính là đứa bé đầu tiên của hắn, Diệp Trăn Trăn không tin hắn không muốn làm phụ thân.
Nói không cảm động vậy khẳng định là giả . Còn đứa bé này. . .
Vừa nãy nàng đã nghĩ qua, vì không để cho Hứa Du Ninh lo lắng, nàng dứt khoát nói hết tất cả những gì nàng suy nghĩ trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.