Chương 116: Tra hỏi
Trường Câu Lạc Nguyệt
27/09/2020
Mặc dù Thái Chính Nghiệp lớn lên có vẻ
ngoài ôn hòa nhưng đã làm bộ đầu nhiều năm nay nên đôi mắt lúc nhìn
người vẫn rất sắc bén.
Sau khi hỏi xong câu này, ánh mắt của ông vẫn nhìn Hứa Du Ninh chằm chằm.
Chỉ thấy vẻ khiếp sợ và kinh ngạc trên mặt của Hứa Du Ninh không giống như là giả tạo mà còn hỏi lại ông: "Lý giáo sư bị người ta sát hại?"
Diệp Trăn Trăn cũng đã gặp qua Lý giáo sư, nghe thấy vậy cũng lắp bắp kinh hãi, vội vàng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Thái Chính Nghiệp không trả lời, chỉ hỏi lại bọn họ: "Mấy người các ngươi không biết chuyện này?"
Đêm qua giáo sư phủ học bị người ta sát hại trong nhà, đây cũng coi là một chuyện lớn rất chấn động, Thái Chính Nghiệp dám đánh cược, bây giờ trong Gia Ninh phủ này đã có rất người biết được chuyện này.
Đặc biệt là đám học sinh trong phủ học. Nhưng mà Hứa Du Ninh lại không biết một chút nào. . .
Hứa Du Ninh lắc đầu: "Hôm qua Nguyên Tiêu chợt sốt cao, cả đêm người một nhà chúng ta không khỏi lo lắng. Hôm nay chúng ta cũng không có đi ra ngoài, chỉ ở trong nhà chăm sóc hắn. Cũng không biết đêm qua Lý giáo sư lại bị người ta sát hại."
Lại mang vẻ mặt bi thương hỏi tiếp: "Lý giáo sư làm người hoà nhã khiêm tốn, trong đám học sinh chúng ta danh tiếng của ông ấy vô cùng tốt. Cuối cùng là người nào có thể hung ác xuống tay sát hại ông ấy đây? Còn có thể bắt được hung thủ không?"
Mặc dù ông cũng coi như quen thuộc người một nhà Diệp Tế Muội, Hứa Du Ninh nhưng mà chuyện có liên quan đến tình tiết vụ án thì chắc chắn Thái Chính Nghiệp không thể để lộ cho bọn họ biết.
Không trả lời những câu hỏi đó, chỉ nói ra: "Bây giờ tri phủ đại nhân ra lệnh, muốn mời mấy vị học sinh ở trong phủ học ngày thường gần gũi hay đi cùng với Lý giáo sư đến tra hỏi. Chúng ta chính là vì chuyện này nên mới tới đây tìm ngươi. Bây giờ thì phải làm phiền ngươi đi theo chúng ta một chuyến."
Diệp Tế Muội nghe xong thì lo lắng, vội vàng nói: "Xin hỏi tri phủ đại nhân gọi a Ninh của chúng ta đi tra hỏi cái gì? Chẳng lẽ vẫn còn nghi ngờ vị Lý giáo sư kia là do a Ninh chúng ta sát hại hay sao? Không được, a Ninh không thể đi."
Mặc dù từ trước tới nay Diệp Tế Muội chưa từng nhìn thấy quan nhưng trước kia đã từng nghe người ta nói qua, nói phàm là tiến vào nha môn, bất kể là có tội hay vô tội đều sẽ đánh hai mươi gậy trước, sao Hứa Du Ninh có thể chịu đựng được đây?
Ngay lập tức chạy lên phía trước hai ba bước, vươn tay cầm lấy cánh tay Hứa Du Ninh, vẻ mặt đề phòng nhìn Thái Chính Nghiệp và Tôn Nguyên Trung. Rất có tư thế nếu như hai người bọn hắn thật sự dám mang Hứa Du Ninh đi thì bà sẽ liều cái mạng với hai người bọn hắn.
Trong lòng Diệp Trăn Trăn cũng rất kinh hãi. Mặc dù nàng không có kích động giống như Diệp Tế Muội nhưng cũng bước tới vươn tay khoác lên một cánh tay khác của Hứa Du Ninh.
Mấy ngày hôm trước bởi vì chuyện bà mối tới đây làm mai kia Hứa Du Ninh đã không nể mặt mũi của Tiền tri phủ, ai biết được lần này Tiền tri phủ có thể thừa cơ hội trả thù hay không nha?
Không nói đến bất cứ chuyện gì khác, riêng chuyện đánh Hứa Du Ninh một trận thì các nàng đã không thể chấp nhận được rồi.
Hứa Du Ninh bị hai mẫu nữ các nàng một trái một phải kéo cánh tay lại, trong lòng vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy xúc động.
Chỉ quay đầu lại nhìn Diệp Tế Muội rồi lại nhìn Diệp Trăn Trăn, an ủi hai người bọn họ: "Nương, Trăn Trăn, hai người không cần phải lo lắng. Tiền tri phủ chẳng qua là theo thông lệ gọi ta đi lên công đường tra hỏi mà thôi, chờ hỏi xong rồi, chứng minh chuyện này không liên quan gì tới ta thì tự nhiên ta sẽ được thả trở về. Hai người các ngươi nhanh buông tay ra, để cho ta đi theo Thái bộ đầu và Tôn bộ khoái đến nha môn trước."
Diệp Tế Muội lại không buông tay, bàn tay cầm lấy cánh tay hắn lại còn nắm chặt hơn một chút.
"Không thả. Ta nghe người ta nói qua, chỉ cần tiến vào nha môn, bất cứ là có tội hay không có tội thì đều phải đánh hai mươi gậy để giảm uy phong trước mà thân thể này của ngươi, có thể chịu được hai mươi gậy này sao?"
Nói xong, giống như nghĩ tới điều gì đó, bà quay đầu lại nhìn Thái Chính Nghiệp và Tôn Nguyên Trung vẻ mặt kiên định nói ra: "Hai người các ngươi không được mang a Ninh đi, ta đi theo hai ngươi các người lên công đường, báo cáo với tri phủ đại nhân. Dù sao ta là nương của A Ninh, hỏi ta thì cũng giống như hỏi A Ninh."
Vốn dĩ Thái Chính Nghiệp còn đang suy nghĩ bà là vì chuyện gì mà không cho Hứa Du Ninh đi theo hắn qua nha môn, thì ra là vì chuyện này nha.
Ngay lập tức chỉ biết dở khóc dở cười.
"Diệp tẩu tử, tẩu nói cái gì vậy? Sao lại nói tiến vào nha môn, bất cứ là có tội hay không có tội thì đều phải đánh hai mươi gậy trước, những lời này tẩu nghe ai nói bậy vậy? Còn nữa, cho dù thật sự có chuyện như vậy thì cũng chỉ đối với dân chúng, thế nhưng mà đại nhi tử của tẩu là tú tài, theo lý mà nói lúc gặp quan còn có thể không cần quỳ xuống thì sao có thể dùng hình lên người hắn đây? Triều đình cũng đã thông cáo quy định rõ ràng không được phép làm như vậy nếu như tri phủ đại nhân biết rõ rồi mà còn dám phạm phải sao? Tẩu cứ yên tâm để cho hắn đi theo ta tới nha môn một chuyến đi. Chỉ cần hắn không liên quan đến chuyện Lý giáo sư bị sát hại này thì hắn sẽ trở về nhà sớm thôi. Ngược lại là tẩu, nếu như bây giờ tẩu đi theo chúng ta tới nha môn, nói không chừng sau khi đi vào thì thật sự sẽ bị đánh hai mươi gậy trước đấy. Nói tẩu gây cản trở cuộc điều tra."
Diệp Tế Muội nửa tin nửa ngờ, quay đầu lại hỏi Hứa Du Ninh: "Thật vậy sao?"
Hứa Du Ninh gật đầu mỉm cười: "Nương, người yên tâm, một lát nữa con sẽ trở lại."
Diệp Tế Muội suy nghĩ một chút rồi quay đầu lại nhìn Thái Chính Nghiệp và Tôn Nguyên Trung nói ra: "Thái bộ đầu, Tôn bộ khoái, trước kia tiểu phụ nhân ta đối với hai người cậu cháu các ngươi cũng là cung kính khách khí đi? Một lát nữa ở trên công đường, xin hai người cậu cháu các ngươi trông nom a Ninh nhà chúng ta."
Thái Chính Nghiệp và Tôn Nguyên Trung đều gật đầu, mỉm cười nói: "Tẩu cứ yên tâm đi. Chỉ là theo thông lệ đi lên công đường tra hỏi một chút mà thôi, tẩu thật sự không cần phải lo lắng vậy đâu."
Vừa rồi hai người bọn họ cũng nghe thấy được, đêm qua Nguyên Tiêu sinh bệnh, Hứa Du Ninh ngoại trừ đi ra ngoài mời đại phu thì lúc khác đều ở nhà chăm sóc cho Nguyên Tiêu, nào có thời gian để gây án đây?
Hơn nữa hắn cũng không có động cơ gây án, có lẽ chuyện Lý giáo sư bị sát hại này không có liên quan gì đến Hứa Du Ninh, chờ một lát nữa tới nha môn, hỏi qua vài câu, chứng minh chuyện này không có liên quan gì với hắn thì tự nhiên hắn có thể ngay lập tức trở về nhà.
Lúc này Diệp Tế Muội mới buông cánh tay Hứa Du Ninh ra.
Diệp Trăn Trăn vẫn còn chưa buông, đang ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt đen tuyền tràn đầy bất an.
Hứa Du Ninh nhìn thấy, trong lòng không khỏi mềm nhũn.
Nhịn không được đưa tay sờ nhẹ lên đầu nàng, an ủi nàng: "Đệ yên tâm, ca ca không có chuyện gì, một lát nữa sẽ trở lại."
Trong lòng Diệp Trăn Trăn vẫn có mấy phần lo lắng Tiền tri phủ sẽ công báo tư thù nhưng cũng không dám nói ra làm cho Diệp Tế Muội và Hứa Du Ninh lo lắng cho nên nàng nhíu mày lại, vẻ mặt lo lắng gật nhẹ đầu, ừm một tiếng.
Hình dáng chân mày của nàng sinh ra rất đẹp, mảnh nhỏ uốn lượn, giống như lá liễu. Lúc này hơi nhíu lại một chút, Hứa Du Ninh thấy vậy lại nhịn không được muốn đưa tay lên vuốt phẳng lại cho nàng.
Nhưng mà Diệp Tế Muội, còn có Thái Chính Nghiệp và Tôn Nguyên Trung đều đang ở đây, hắn cũng chỉ có thể đè ý nghĩ trong lòng này xuống, vẻ mặt trịnh trọng dặn dò nàng: "Muội và nương đều không cần phải đi mời vị Phùng đại phu kia, ngõ Hồ Lô kia cách nha môn không xa, đợi chút nữa ta sẽ đi qua mời hắn tới. Muội và nương ở lại trong nhà trông coi Nguyên Tiêu, không được đi ra ngoài nửa bước."
Hắn không muốn nói ra lý do ở trong lòng của hắn cho người ngoài biết, chẳng qua những người khác cho rằng hắn như vậy cũng rất là bình thường.
Dù sao đêm qua Lý giáo sư vừa mới bị người ta sát hại, ai biết đến cùng người sát hại ông ấy là kẻ xấu nào? Nếu như bây giờ cái kẻ xấu này còn đang ở Gia Ninh phủ thì sao? Tự nhiên là chờ ở trong nhà, không nên đi ra ngoài là an toàn hơn một chút.
Diệp Trăn Trăn đáp ứng từng cái một, sau đó mới buông cánh tay Hứa Du Ninh ra, nhìn hắn đi theo sau lưng Thái Chính Nghiệp và Tôn Nguyên Trung ra ngoài.
Chỗ chóp mũi lại có mấy phần chua xót. Lo lắng bị Diệp Tế Muội nhìn thấy, vội vàng cố kìm nén lại.
Mà cho dù Hứa Du Ninh đã ra khỏi cửa thì trong lòng cũng vẫn đang nhớ mong người trong nhà.
Khi đi đến gần nha môn thì hắn mở miệng hỏi xin Thái Chính Nghiệp và Tôn Nguyên Trung: "Thái bộ đầu và Tôn bộ khoái có thể tạo điều kiện để cho ta đi vào bên trong ngõ Hồ Lô mời Phùng đại phu đi xem bệnh cho xá đệ ta trước được không?"
Thái Chính Nghiệp do dự một chút rồi nói với Tôn Nguyên Trung: "Bây giờ ngươi đi vào ngõ Hồ Lô mời Phùng đại phu, bảo hắn ngay lập tức đi xem bệnh cho Nguyên Tiêu một chút."
Chuyến đi của bọn hắn này đi từ quán cơm nhỏ đến nhà Hứa Du Ninh, ở bên trong đã chậm trễ mất rất nhiều thời gian rồi. Nếu như lại để cho hắn đi vòng vào ngõ Hồ Lô, chỉ sợ lúc tới nơi quá chậm trễ thì sẽ bị Tiền tri phủ trách phạt. Nhưng mà vừa rồi bọn hắn cũng nhìn thấy bộ dạng sinh bệnh của Nguyên Tiêu, lại có quen biết với nhau vì vậy Thái Chính Nghiệp nói với Tôn Nguyên Trung đi mời Phùng đại phu qua xem bệnh cho Nguyên Tiêu.
Tôn Nguyên Trung là bộ khoái, đi qua mời Phùng đại phu thì chắc chắn Phùng đại phu không dám thất lễ, ngay lập tức sẽ đi qua, cũng chắc chắn sẽ dụng tâm xem bệnh cho Nguyên Tiêu.
Hứa Du Ninh cám ơn Thái Chính Nghiệp và Tôn Nguyên Trung. Sau đó hắn đi theo Thái Chính Nghiệp đến nha môn còn Tôn Nguyên Trung thì tự mình đi vào ngõ Hồ Lô.
Khi đi vào bên trong nha môn, chỉ thấy Diệp Tinh Hoa và các học sinh khác đều đã có mặt, đang ở dưới công đường, trả lời câu hỏi của Tiền tri phủ.
Hỏi tới hỏi lui thật ra cũng không có hỏi ra được cái gì. Bởi vì thứ nhất tất cả mọi người đều không có động cơ gây án, thứ hai giờ hợi đêm qua bọn hắn đều đang ở trong nhà, thứ ba đêm qua cũng không có bất cứ ai nhìn thấy bọn hắn xuất hiện ở trong nhà Lý giáo sư.
Chính là Tiền tri phủ muốn dùng hình tra hỏi cũng không thể. Đều có công danh tú tài trên người hơn nữa còn đều là học sinh trong phủ học, có thể nói tất cả những người này đều là người nổi bật nhất trong tỉnh, triều đình quy định rõ ràng trong thông cáo là không thể tùy tiện dùng hình tra khảo với những người này tra tấn.
Lúc này thì nhìn thấy Thái Chính Nghiệp mang theo Hứa Du Ninh tiến vào đại đường.
Tiền tri phủ xét hỏi nửa ngày trời nhưng vẫn như cũ không có tra ra được cái gì, trong lòng đã sớm gấp gáp. Hơn nữa vốn vì chuyện chủ động cho người đi qua làm mai nhưng lại bị Hứa Du Ninh từ chối nên trong lòng rất bất mãn với Hứa Du Ninh. Vì thế là lúc này thấy hai người bọn hắn đi vào thì vỗ kinh mộc đường trong tay một cái, quát hỏi Thái Chính Nghiệp: "Sao đi gọi một người tới đây tra hỏi mà mất nhiều thời gian như vậy? Có phải là hắn sợ tội muốn bỏ trốn nên bị các ngươi bắt được có đúng không?"
Đôi chân mày dài của Hứa Du Ninh khẽ nhíu lại. Sau đó cúi người chắp tay hành lễ với Tiền tri phủ, không kiêu ngạo không siểm nịnh mở miệng nói ra: "Lời nói này của Tiền đại nhân không thỏa đáng. Học sinh cũng không phạm phải bất cứ chuyện gì, sao đại nhân lại có thể há miệng nói học sinh bỏ trốn đây? Xin hỏi đại nhân, học sinh sợ tội gì?"
Tiền tri phủ không ngờ miệng lưỡi của Hứa Du Ninh lại sắc bén như vậy, trong chốc lát cũng không trả lời được.
Chỉ đem cơn giận trút hết lên trên người Thái Chính Nghiệp, lại vỗ mạnh kinh đường mộc một cái , tiếp tục quát hỏi.
Thái Chính Nghiệp đã sớm quỳ xuống đất. Sau đó đem chuyện hắn đi qua quán cơm nhỏ ra sao, phát hiện quán cơm nhỏ đóng cửa không mở rồi lại đi một đường hỏi thăm Hứa Du Ninh đang ở đâu như thế nào, lúc đến chỗ ở mới tìm được Hứa Du Ninh nói ra hết một lần.
Sau cùng còn nói ra: "Trên đường đi tiểu nhân cũng không có nửa khắc trì hoãn, sau khi tìm được Hứa học tử cũng ngay lập tức mời hắn đi theo tiểu nhân tới nha môn, kính xin đại nhân minh xét."
Tiền tri phủ hừ một tiếng, phất tay không kiên nhẫn cho hắn lui ra.
Lúc này Thái Chính Nghiệp mới đứng dậy, khoanh tay lui sang một bên.
Tiền tri phủ nhìn về phía Hứa Du Ninh. Dáng người Hứa Du Ninh đứng thẳng tắp, thái độ ung dung nhìn thẳng vào mắt hắn.
Tiền tri phủ nghĩ thầm, người này thật đúng là cục xương khó gặm. Nhưng cho dù khó gặm hơn nữa thì hôm nay hắn cũng không tin không có cách nào khác chỉnh đốn hắn.
Lại hỏi tiếp: "Chuyện đêm qua Lý giáo sư bị người ta sát hại trong nhà ngươi cũng đã biết đi?"
Hứa Du Ninh trả lời: "Trước đó học sinh cũng không biết chuyện này, là trước đó Thái bộ đầu đến nhà học sinh thì học sinh mới biết được chuyện này."
Tiền tri phủ liền hỏi lại: " Đêm qua Lý giáo sư bị người ta sát hại trong nhà, một chuyện lớn chấn động như vậy có thể nói trong Gia Ninh phủ này ngay đến quán nhỏ buôn bán đồ ăn bên đường cũng đã biết thì sao lại có đạo lý ngươi thân là học sinh của hắn thì vẫn còn chưa biết? Chắc chắn là ngươi đang nói dối. Chính là vì trong lòng ngươi có quỷ, không dám thừa nhận cho nên mới sẽ cố ý nói là không biết."
Sau khi hỏi xong câu này, ánh mắt của ông vẫn nhìn Hứa Du Ninh chằm chằm.
Chỉ thấy vẻ khiếp sợ và kinh ngạc trên mặt của Hứa Du Ninh không giống như là giả tạo mà còn hỏi lại ông: "Lý giáo sư bị người ta sát hại?"
Diệp Trăn Trăn cũng đã gặp qua Lý giáo sư, nghe thấy vậy cũng lắp bắp kinh hãi, vội vàng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Thái Chính Nghiệp không trả lời, chỉ hỏi lại bọn họ: "Mấy người các ngươi không biết chuyện này?"
Đêm qua giáo sư phủ học bị người ta sát hại trong nhà, đây cũng coi là một chuyện lớn rất chấn động, Thái Chính Nghiệp dám đánh cược, bây giờ trong Gia Ninh phủ này đã có rất người biết được chuyện này.
Đặc biệt là đám học sinh trong phủ học. Nhưng mà Hứa Du Ninh lại không biết một chút nào. . .
Hứa Du Ninh lắc đầu: "Hôm qua Nguyên Tiêu chợt sốt cao, cả đêm người một nhà chúng ta không khỏi lo lắng. Hôm nay chúng ta cũng không có đi ra ngoài, chỉ ở trong nhà chăm sóc hắn. Cũng không biết đêm qua Lý giáo sư lại bị người ta sát hại."
Lại mang vẻ mặt bi thương hỏi tiếp: "Lý giáo sư làm người hoà nhã khiêm tốn, trong đám học sinh chúng ta danh tiếng của ông ấy vô cùng tốt. Cuối cùng là người nào có thể hung ác xuống tay sát hại ông ấy đây? Còn có thể bắt được hung thủ không?"
Mặc dù ông cũng coi như quen thuộc người một nhà Diệp Tế Muội, Hứa Du Ninh nhưng mà chuyện có liên quan đến tình tiết vụ án thì chắc chắn Thái Chính Nghiệp không thể để lộ cho bọn họ biết.
Không trả lời những câu hỏi đó, chỉ nói ra: "Bây giờ tri phủ đại nhân ra lệnh, muốn mời mấy vị học sinh ở trong phủ học ngày thường gần gũi hay đi cùng với Lý giáo sư đến tra hỏi. Chúng ta chính là vì chuyện này nên mới tới đây tìm ngươi. Bây giờ thì phải làm phiền ngươi đi theo chúng ta một chuyến."
Diệp Tế Muội nghe xong thì lo lắng, vội vàng nói: "Xin hỏi tri phủ đại nhân gọi a Ninh của chúng ta đi tra hỏi cái gì? Chẳng lẽ vẫn còn nghi ngờ vị Lý giáo sư kia là do a Ninh chúng ta sát hại hay sao? Không được, a Ninh không thể đi."
Mặc dù từ trước tới nay Diệp Tế Muội chưa từng nhìn thấy quan nhưng trước kia đã từng nghe người ta nói qua, nói phàm là tiến vào nha môn, bất kể là có tội hay vô tội đều sẽ đánh hai mươi gậy trước, sao Hứa Du Ninh có thể chịu đựng được đây?
Ngay lập tức chạy lên phía trước hai ba bước, vươn tay cầm lấy cánh tay Hứa Du Ninh, vẻ mặt đề phòng nhìn Thái Chính Nghiệp và Tôn Nguyên Trung. Rất có tư thế nếu như hai người bọn hắn thật sự dám mang Hứa Du Ninh đi thì bà sẽ liều cái mạng với hai người bọn hắn.
Trong lòng Diệp Trăn Trăn cũng rất kinh hãi. Mặc dù nàng không có kích động giống như Diệp Tế Muội nhưng cũng bước tới vươn tay khoác lên một cánh tay khác của Hứa Du Ninh.
Mấy ngày hôm trước bởi vì chuyện bà mối tới đây làm mai kia Hứa Du Ninh đã không nể mặt mũi của Tiền tri phủ, ai biết được lần này Tiền tri phủ có thể thừa cơ hội trả thù hay không nha?
Không nói đến bất cứ chuyện gì khác, riêng chuyện đánh Hứa Du Ninh một trận thì các nàng đã không thể chấp nhận được rồi.
Hứa Du Ninh bị hai mẫu nữ các nàng một trái một phải kéo cánh tay lại, trong lòng vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy xúc động.
Chỉ quay đầu lại nhìn Diệp Tế Muội rồi lại nhìn Diệp Trăn Trăn, an ủi hai người bọn họ: "Nương, Trăn Trăn, hai người không cần phải lo lắng. Tiền tri phủ chẳng qua là theo thông lệ gọi ta đi lên công đường tra hỏi mà thôi, chờ hỏi xong rồi, chứng minh chuyện này không liên quan gì tới ta thì tự nhiên ta sẽ được thả trở về. Hai người các ngươi nhanh buông tay ra, để cho ta đi theo Thái bộ đầu và Tôn bộ khoái đến nha môn trước."
Diệp Tế Muội lại không buông tay, bàn tay cầm lấy cánh tay hắn lại còn nắm chặt hơn một chút.
"Không thả. Ta nghe người ta nói qua, chỉ cần tiến vào nha môn, bất cứ là có tội hay không có tội thì đều phải đánh hai mươi gậy để giảm uy phong trước mà thân thể này của ngươi, có thể chịu được hai mươi gậy này sao?"
Nói xong, giống như nghĩ tới điều gì đó, bà quay đầu lại nhìn Thái Chính Nghiệp và Tôn Nguyên Trung vẻ mặt kiên định nói ra: "Hai người các ngươi không được mang a Ninh đi, ta đi theo hai ngươi các người lên công đường, báo cáo với tri phủ đại nhân. Dù sao ta là nương của A Ninh, hỏi ta thì cũng giống như hỏi A Ninh."
Vốn dĩ Thái Chính Nghiệp còn đang suy nghĩ bà là vì chuyện gì mà không cho Hứa Du Ninh đi theo hắn qua nha môn, thì ra là vì chuyện này nha.
Ngay lập tức chỉ biết dở khóc dở cười.
"Diệp tẩu tử, tẩu nói cái gì vậy? Sao lại nói tiến vào nha môn, bất cứ là có tội hay không có tội thì đều phải đánh hai mươi gậy trước, những lời này tẩu nghe ai nói bậy vậy? Còn nữa, cho dù thật sự có chuyện như vậy thì cũng chỉ đối với dân chúng, thế nhưng mà đại nhi tử của tẩu là tú tài, theo lý mà nói lúc gặp quan còn có thể không cần quỳ xuống thì sao có thể dùng hình lên người hắn đây? Triều đình cũng đã thông cáo quy định rõ ràng không được phép làm như vậy nếu như tri phủ đại nhân biết rõ rồi mà còn dám phạm phải sao? Tẩu cứ yên tâm để cho hắn đi theo ta tới nha môn một chuyến đi. Chỉ cần hắn không liên quan đến chuyện Lý giáo sư bị sát hại này thì hắn sẽ trở về nhà sớm thôi. Ngược lại là tẩu, nếu như bây giờ tẩu đi theo chúng ta tới nha môn, nói không chừng sau khi đi vào thì thật sự sẽ bị đánh hai mươi gậy trước đấy. Nói tẩu gây cản trở cuộc điều tra."
Diệp Tế Muội nửa tin nửa ngờ, quay đầu lại hỏi Hứa Du Ninh: "Thật vậy sao?"
Hứa Du Ninh gật đầu mỉm cười: "Nương, người yên tâm, một lát nữa con sẽ trở lại."
Diệp Tế Muội suy nghĩ một chút rồi quay đầu lại nhìn Thái Chính Nghiệp và Tôn Nguyên Trung nói ra: "Thái bộ đầu, Tôn bộ khoái, trước kia tiểu phụ nhân ta đối với hai người cậu cháu các ngươi cũng là cung kính khách khí đi? Một lát nữa ở trên công đường, xin hai người cậu cháu các ngươi trông nom a Ninh nhà chúng ta."
Thái Chính Nghiệp và Tôn Nguyên Trung đều gật đầu, mỉm cười nói: "Tẩu cứ yên tâm đi. Chỉ là theo thông lệ đi lên công đường tra hỏi một chút mà thôi, tẩu thật sự không cần phải lo lắng vậy đâu."
Vừa rồi hai người bọn họ cũng nghe thấy được, đêm qua Nguyên Tiêu sinh bệnh, Hứa Du Ninh ngoại trừ đi ra ngoài mời đại phu thì lúc khác đều ở nhà chăm sóc cho Nguyên Tiêu, nào có thời gian để gây án đây?
Hơn nữa hắn cũng không có động cơ gây án, có lẽ chuyện Lý giáo sư bị sát hại này không có liên quan gì đến Hứa Du Ninh, chờ một lát nữa tới nha môn, hỏi qua vài câu, chứng minh chuyện này không có liên quan gì với hắn thì tự nhiên hắn có thể ngay lập tức trở về nhà.
Lúc này Diệp Tế Muội mới buông cánh tay Hứa Du Ninh ra.
Diệp Trăn Trăn vẫn còn chưa buông, đang ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt đen tuyền tràn đầy bất an.
Hứa Du Ninh nhìn thấy, trong lòng không khỏi mềm nhũn.
Nhịn không được đưa tay sờ nhẹ lên đầu nàng, an ủi nàng: "Đệ yên tâm, ca ca không có chuyện gì, một lát nữa sẽ trở lại."
Trong lòng Diệp Trăn Trăn vẫn có mấy phần lo lắng Tiền tri phủ sẽ công báo tư thù nhưng cũng không dám nói ra làm cho Diệp Tế Muội và Hứa Du Ninh lo lắng cho nên nàng nhíu mày lại, vẻ mặt lo lắng gật nhẹ đầu, ừm một tiếng.
Hình dáng chân mày của nàng sinh ra rất đẹp, mảnh nhỏ uốn lượn, giống như lá liễu. Lúc này hơi nhíu lại một chút, Hứa Du Ninh thấy vậy lại nhịn không được muốn đưa tay lên vuốt phẳng lại cho nàng.
Nhưng mà Diệp Tế Muội, còn có Thái Chính Nghiệp và Tôn Nguyên Trung đều đang ở đây, hắn cũng chỉ có thể đè ý nghĩ trong lòng này xuống, vẻ mặt trịnh trọng dặn dò nàng: "Muội và nương đều không cần phải đi mời vị Phùng đại phu kia, ngõ Hồ Lô kia cách nha môn không xa, đợi chút nữa ta sẽ đi qua mời hắn tới. Muội và nương ở lại trong nhà trông coi Nguyên Tiêu, không được đi ra ngoài nửa bước."
Hắn không muốn nói ra lý do ở trong lòng của hắn cho người ngoài biết, chẳng qua những người khác cho rằng hắn như vậy cũng rất là bình thường.
Dù sao đêm qua Lý giáo sư vừa mới bị người ta sát hại, ai biết đến cùng người sát hại ông ấy là kẻ xấu nào? Nếu như bây giờ cái kẻ xấu này còn đang ở Gia Ninh phủ thì sao? Tự nhiên là chờ ở trong nhà, không nên đi ra ngoài là an toàn hơn một chút.
Diệp Trăn Trăn đáp ứng từng cái một, sau đó mới buông cánh tay Hứa Du Ninh ra, nhìn hắn đi theo sau lưng Thái Chính Nghiệp và Tôn Nguyên Trung ra ngoài.
Chỗ chóp mũi lại có mấy phần chua xót. Lo lắng bị Diệp Tế Muội nhìn thấy, vội vàng cố kìm nén lại.
Mà cho dù Hứa Du Ninh đã ra khỏi cửa thì trong lòng cũng vẫn đang nhớ mong người trong nhà.
Khi đi đến gần nha môn thì hắn mở miệng hỏi xin Thái Chính Nghiệp và Tôn Nguyên Trung: "Thái bộ đầu và Tôn bộ khoái có thể tạo điều kiện để cho ta đi vào bên trong ngõ Hồ Lô mời Phùng đại phu đi xem bệnh cho xá đệ ta trước được không?"
Thái Chính Nghiệp do dự một chút rồi nói với Tôn Nguyên Trung: "Bây giờ ngươi đi vào ngõ Hồ Lô mời Phùng đại phu, bảo hắn ngay lập tức đi xem bệnh cho Nguyên Tiêu một chút."
Chuyến đi của bọn hắn này đi từ quán cơm nhỏ đến nhà Hứa Du Ninh, ở bên trong đã chậm trễ mất rất nhiều thời gian rồi. Nếu như lại để cho hắn đi vòng vào ngõ Hồ Lô, chỉ sợ lúc tới nơi quá chậm trễ thì sẽ bị Tiền tri phủ trách phạt. Nhưng mà vừa rồi bọn hắn cũng nhìn thấy bộ dạng sinh bệnh của Nguyên Tiêu, lại có quen biết với nhau vì vậy Thái Chính Nghiệp nói với Tôn Nguyên Trung đi mời Phùng đại phu qua xem bệnh cho Nguyên Tiêu.
Tôn Nguyên Trung là bộ khoái, đi qua mời Phùng đại phu thì chắc chắn Phùng đại phu không dám thất lễ, ngay lập tức sẽ đi qua, cũng chắc chắn sẽ dụng tâm xem bệnh cho Nguyên Tiêu.
Hứa Du Ninh cám ơn Thái Chính Nghiệp và Tôn Nguyên Trung. Sau đó hắn đi theo Thái Chính Nghiệp đến nha môn còn Tôn Nguyên Trung thì tự mình đi vào ngõ Hồ Lô.
Khi đi vào bên trong nha môn, chỉ thấy Diệp Tinh Hoa và các học sinh khác đều đã có mặt, đang ở dưới công đường, trả lời câu hỏi của Tiền tri phủ.
Hỏi tới hỏi lui thật ra cũng không có hỏi ra được cái gì. Bởi vì thứ nhất tất cả mọi người đều không có động cơ gây án, thứ hai giờ hợi đêm qua bọn hắn đều đang ở trong nhà, thứ ba đêm qua cũng không có bất cứ ai nhìn thấy bọn hắn xuất hiện ở trong nhà Lý giáo sư.
Chính là Tiền tri phủ muốn dùng hình tra hỏi cũng không thể. Đều có công danh tú tài trên người hơn nữa còn đều là học sinh trong phủ học, có thể nói tất cả những người này đều là người nổi bật nhất trong tỉnh, triều đình quy định rõ ràng trong thông cáo là không thể tùy tiện dùng hình tra khảo với những người này tra tấn.
Lúc này thì nhìn thấy Thái Chính Nghiệp mang theo Hứa Du Ninh tiến vào đại đường.
Tiền tri phủ xét hỏi nửa ngày trời nhưng vẫn như cũ không có tra ra được cái gì, trong lòng đã sớm gấp gáp. Hơn nữa vốn vì chuyện chủ động cho người đi qua làm mai nhưng lại bị Hứa Du Ninh từ chối nên trong lòng rất bất mãn với Hứa Du Ninh. Vì thế là lúc này thấy hai người bọn hắn đi vào thì vỗ kinh mộc đường trong tay một cái, quát hỏi Thái Chính Nghiệp: "Sao đi gọi một người tới đây tra hỏi mà mất nhiều thời gian như vậy? Có phải là hắn sợ tội muốn bỏ trốn nên bị các ngươi bắt được có đúng không?"
Đôi chân mày dài của Hứa Du Ninh khẽ nhíu lại. Sau đó cúi người chắp tay hành lễ với Tiền tri phủ, không kiêu ngạo không siểm nịnh mở miệng nói ra: "Lời nói này của Tiền đại nhân không thỏa đáng. Học sinh cũng không phạm phải bất cứ chuyện gì, sao đại nhân lại có thể há miệng nói học sinh bỏ trốn đây? Xin hỏi đại nhân, học sinh sợ tội gì?"
Tiền tri phủ không ngờ miệng lưỡi của Hứa Du Ninh lại sắc bén như vậy, trong chốc lát cũng không trả lời được.
Chỉ đem cơn giận trút hết lên trên người Thái Chính Nghiệp, lại vỗ mạnh kinh đường mộc một cái , tiếp tục quát hỏi.
Thái Chính Nghiệp đã sớm quỳ xuống đất. Sau đó đem chuyện hắn đi qua quán cơm nhỏ ra sao, phát hiện quán cơm nhỏ đóng cửa không mở rồi lại đi một đường hỏi thăm Hứa Du Ninh đang ở đâu như thế nào, lúc đến chỗ ở mới tìm được Hứa Du Ninh nói ra hết một lần.
Sau cùng còn nói ra: "Trên đường đi tiểu nhân cũng không có nửa khắc trì hoãn, sau khi tìm được Hứa học tử cũng ngay lập tức mời hắn đi theo tiểu nhân tới nha môn, kính xin đại nhân minh xét."
Tiền tri phủ hừ một tiếng, phất tay không kiên nhẫn cho hắn lui ra.
Lúc này Thái Chính Nghiệp mới đứng dậy, khoanh tay lui sang một bên.
Tiền tri phủ nhìn về phía Hứa Du Ninh. Dáng người Hứa Du Ninh đứng thẳng tắp, thái độ ung dung nhìn thẳng vào mắt hắn.
Tiền tri phủ nghĩ thầm, người này thật đúng là cục xương khó gặm. Nhưng cho dù khó gặm hơn nữa thì hôm nay hắn cũng không tin không có cách nào khác chỉnh đốn hắn.
Lại hỏi tiếp: "Chuyện đêm qua Lý giáo sư bị người ta sát hại trong nhà ngươi cũng đã biết đi?"
Hứa Du Ninh trả lời: "Trước đó học sinh cũng không biết chuyện này, là trước đó Thái bộ đầu đến nhà học sinh thì học sinh mới biết được chuyện này."
Tiền tri phủ liền hỏi lại: " Đêm qua Lý giáo sư bị người ta sát hại trong nhà, một chuyện lớn chấn động như vậy có thể nói trong Gia Ninh phủ này ngay đến quán nhỏ buôn bán đồ ăn bên đường cũng đã biết thì sao lại có đạo lý ngươi thân là học sinh của hắn thì vẫn còn chưa biết? Chắc chắn là ngươi đang nói dối. Chính là vì trong lòng ngươi có quỷ, không dám thừa nhận cho nên mới sẽ cố ý nói là không biết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.