Chương 9
Cơn Gió Xuân
18/10/2024
"Nghĩ lại lúc trước khi nhìn thấy A Quý ăn mặc như vậy, muội còn đỏ mặt nữa cơ mà!"
Tô Phất cảm thấy vô cùng áy náy, nên vào ngày ta thành thân lại tặng thêm một món quà lớn.
Nhưng ta còn chưa kịp xem món quà đó, tiểu phu quân chưa kịp bái đường thành thân của ta đã bị người ta đánh ngất.
Người đến mặc hỉ phục đỏ thẫm thêu kim tuyến, càng tôn lên dung mạo tinh xảo như tranh vẽ.
Hắn thong thả bước đến, mỉm cười với ta.
Mang dáng vẻ yêu nghiệt khuynh thành, lời nói ra lại càng thêm dịu dàng:
"Tú Tú thật là nhẫn tâm."
14
Đối diện với ánh mắt của Giang Tuệ, ta có chút ngẩn ngơ.
Mấy năm nay ta cố ý không tìm hiểu tin tức của Giang Tuệ, nên cũng không biết hắn sống ra sao, tính tình thay đổi thế nào, có thành thân hay chưa.
Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc ta nhạy bén nhận ra Giang Tuệ hiện tại đang tức giận.
Là tức giận chưa từng có.
Nhưng dù sao hôm nay cũng là ngày đại hôn của ta, mà tiểu phu quân yếu đuối của ta còn bị người ta đánh ngất ngay trước mặt ta.
Thậm chí còn cố ý trói lại mang đến đây.
Ta nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được muốn đỡ tiểu thư sinh dậy trước.
Mặt đất lạnh, thư sinh cơ thể lại yếu ớt.
Nhưng lại bị Giang Tuệ ngăn cản.
Hắn nhìn chằm chằm ta: "Lâu ngày không gặp huynh trưởng, chẳng lẽ trong lòng Tú Tú chỉ nhớ đến tên vô dụng kia thôi sao?"
Giang Tuệ dừng một chút, lại khẽ cười khẩy: "Ánh mắt của Tú Tú càng ngày càng kém, kẻ vô dụng như vậy làm sao xứng với muội?"
Giọng điệu châm chọc cao cao tại thượng của hắn thật sự quá chói tai.
Cái tính nóng nảy được nuôi dưỡng mấy năm trời của ta rốt cuộc vẫn không nhịn được mà buông lời mỉa mai: "Năm đó huynh cũng yếu ớt, chẳng phải cũng là nhờ ta chăm sóc mới khỏe lên được nhiều sao?"
Giang Tuệ khựng lại.
Ta liền nhân lúc hắn đang ngẩn người mà dìu tiểu thư sinh kia rời đi. Giang Tuệ hiện tại thực sự rất khác thường, ta không cần thiết phải kéo thêm người khác vào chuyện này nữa.
Nhưng ngay sau đó...
"Giờ muội vì hắn mà hung dữ với ta sao?" Giọng nói lạnh nhạt, nhưng lại ẩn chứa vài phần ấm ức rõ ràng.
Hắn lại nói: "Tú Tú trong lòng có người khác, ngay cả một chút chỗ trống cũng không muốn dành cho ta."
Ta thực sự tức giận, quay đầu lại định nói lý lẽ với Giang Tuệ, nhưng không ngờ eo bị siết chặt. Sau đó, tầm nhìn trước mắt dần trở nên mơ hồ.
"Tú Tú."
Trước khi ngất đi, ta mơ hồ cảm nhận được Giang Tuệ hôn ta.
Hắn nói nhỏ: "Đừng chọc ta tức giận nữa."
Thật là khốn nạn!
Ta mở miệng định phản bác, nhưng vẫn không chịu nổi tác dụng của thuốc mà hôn mê bất tỉnh.
15
Lần nữa tỉnh lại, bên cạnh ta là một gói đồ quen thuộc.
Là gói đồ Tô Phất đưa.
Giờ đây gói đồ đã được mở ra, đồ vật bên trong rơi vương vãi khắp nơi.
Là một số món đồ chơi nhỏ do Tô Phất tự sáng tạo, còn có một số đồ trang sức nam dùng.
Ta nhíu mày, trong lòng có dự cảm chẳng lành.
"Tú Tú vẫn thích những thứ này sao?" Giọng nói mang theo ý cười vang lên.
Ta lần theo tiếng nhìn sang, nhưng ngay sau đó đồng tử co rút lại.
Giang Tuệ, người mà trong ấn tượng của ta vốn thanh phong tễ nguyệt, luôn tự kiềm chế, giữ lễ nghĩa, giờ đây chỉ mặc độc một chiếc áo trong màu trắng, cúi đầu mân mê một sợi dây chuyền màu bạc.
Sợi dây chuyền đó...
Ta không cười nổi, vừa mở miệng định nói gì đó, thì khi Giang Tuệ ngẩng đầu lên, ta mới chú ý tới trên chiếc cổ thon dài trắng nõn kia còn đeo một chiếc chuông vàng óng ánh.
Tiếng chuông vang lên khi hắn di chuyển.
Ta ngây người nhìn Giang Tuệ bước về phía mình.
Áo trong hờ hững che khuất, ta lại thấy có sợi dây xích từ xương quai xanh buông xuống, tản ra trước ngực, cuối cùng ẩn khuất xuống phía dưới.
"Giang Tuệ, huynh đang phát điên cái gì vậy!" Ta buộc bản thân quay đầu đi, giọng nói khàn đặc.
Đều tại Tô Phất!
Có lẽ là do thuốc vẫn chưa hết tác dụng, đầu óc ta bây giờ rối bời.
Chỉ cảm thấy chỗ nào cũng không ổn.
"Phát điên?"
Giang Tuệ kéo dải buộc tóc xuống.
Hắn hơi cúi đầu, cắn lấy một đầu, sau đó thong thả trói hai cổ tay mình lại.
Chuông vang lên, đuôi mắt hắn hơi nhếch lên: "Tú Tú... không cần huynh trưởng nữa sao?"
"Ta rất nhớ Tú Tú, vậy Tú Tú có từng nghĩ đến ta không?"
"Giang Tuệ!" Ta vội vàng đứng dậy ngăn cản động tác của hắn, hiếm khi mang theo vài phần tức giận: "Rốt cuộc huynh muốn làm gì?"
"Tú Tú của ta thông minh như vậy." Giang Tuệ cười với ta, lại hơi nghiêng đầu, cọ cọ vào tay ta: "Thực sự không hiểu sao?"
Thế là một suy đoán gần như hoang đường xuất hiện trong đầu ta.
Ta theo bản năng muốn rút tay về, nhưng bị Giang Tuệ nắm chặt.
Hắn nhìn ta, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, cuối cùng trở nên chấp nhất và điên cuồng: "Là ta đối xử với Tú Tú không tốt sao? Tại sao Tú Tú luôn muốn rời đi?"
Ta tức giận: "Giang Tuệ, là huynh nói chúng ta chỉ có thể là huynh muội."
"Nhưng ta hối hận rồi." Giang Tuệ lại khôi phục vẻ dịu dàng như trước.
"Tú Tú." Hắn thở dài: "Đó là chuyện ta hối hận nhất."
Tô Phất cảm thấy vô cùng áy náy, nên vào ngày ta thành thân lại tặng thêm một món quà lớn.
Nhưng ta còn chưa kịp xem món quà đó, tiểu phu quân chưa kịp bái đường thành thân của ta đã bị người ta đánh ngất.
Người đến mặc hỉ phục đỏ thẫm thêu kim tuyến, càng tôn lên dung mạo tinh xảo như tranh vẽ.
Hắn thong thả bước đến, mỉm cười với ta.
Mang dáng vẻ yêu nghiệt khuynh thành, lời nói ra lại càng thêm dịu dàng:
"Tú Tú thật là nhẫn tâm."
14
Đối diện với ánh mắt của Giang Tuệ, ta có chút ngẩn ngơ.
Mấy năm nay ta cố ý không tìm hiểu tin tức của Giang Tuệ, nên cũng không biết hắn sống ra sao, tính tình thay đổi thế nào, có thành thân hay chưa.
Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc ta nhạy bén nhận ra Giang Tuệ hiện tại đang tức giận.
Là tức giận chưa từng có.
Nhưng dù sao hôm nay cũng là ngày đại hôn của ta, mà tiểu phu quân yếu đuối của ta còn bị người ta đánh ngất ngay trước mặt ta.
Thậm chí còn cố ý trói lại mang đến đây.
Ta nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được muốn đỡ tiểu thư sinh dậy trước.
Mặt đất lạnh, thư sinh cơ thể lại yếu ớt.
Nhưng lại bị Giang Tuệ ngăn cản.
Hắn nhìn chằm chằm ta: "Lâu ngày không gặp huynh trưởng, chẳng lẽ trong lòng Tú Tú chỉ nhớ đến tên vô dụng kia thôi sao?"
Giang Tuệ dừng một chút, lại khẽ cười khẩy: "Ánh mắt của Tú Tú càng ngày càng kém, kẻ vô dụng như vậy làm sao xứng với muội?"
Giọng điệu châm chọc cao cao tại thượng của hắn thật sự quá chói tai.
Cái tính nóng nảy được nuôi dưỡng mấy năm trời của ta rốt cuộc vẫn không nhịn được mà buông lời mỉa mai: "Năm đó huynh cũng yếu ớt, chẳng phải cũng là nhờ ta chăm sóc mới khỏe lên được nhiều sao?"
Giang Tuệ khựng lại.
Ta liền nhân lúc hắn đang ngẩn người mà dìu tiểu thư sinh kia rời đi. Giang Tuệ hiện tại thực sự rất khác thường, ta không cần thiết phải kéo thêm người khác vào chuyện này nữa.
Nhưng ngay sau đó...
"Giờ muội vì hắn mà hung dữ với ta sao?" Giọng nói lạnh nhạt, nhưng lại ẩn chứa vài phần ấm ức rõ ràng.
Hắn lại nói: "Tú Tú trong lòng có người khác, ngay cả một chút chỗ trống cũng không muốn dành cho ta."
Ta thực sự tức giận, quay đầu lại định nói lý lẽ với Giang Tuệ, nhưng không ngờ eo bị siết chặt. Sau đó, tầm nhìn trước mắt dần trở nên mơ hồ.
"Tú Tú."
Trước khi ngất đi, ta mơ hồ cảm nhận được Giang Tuệ hôn ta.
Hắn nói nhỏ: "Đừng chọc ta tức giận nữa."
Thật là khốn nạn!
Ta mở miệng định phản bác, nhưng vẫn không chịu nổi tác dụng của thuốc mà hôn mê bất tỉnh.
15
Lần nữa tỉnh lại, bên cạnh ta là một gói đồ quen thuộc.
Là gói đồ Tô Phất đưa.
Giờ đây gói đồ đã được mở ra, đồ vật bên trong rơi vương vãi khắp nơi.
Là một số món đồ chơi nhỏ do Tô Phất tự sáng tạo, còn có một số đồ trang sức nam dùng.
Ta nhíu mày, trong lòng có dự cảm chẳng lành.
"Tú Tú vẫn thích những thứ này sao?" Giọng nói mang theo ý cười vang lên.
Ta lần theo tiếng nhìn sang, nhưng ngay sau đó đồng tử co rút lại.
Giang Tuệ, người mà trong ấn tượng của ta vốn thanh phong tễ nguyệt, luôn tự kiềm chế, giữ lễ nghĩa, giờ đây chỉ mặc độc một chiếc áo trong màu trắng, cúi đầu mân mê một sợi dây chuyền màu bạc.
Sợi dây chuyền đó...
Ta không cười nổi, vừa mở miệng định nói gì đó, thì khi Giang Tuệ ngẩng đầu lên, ta mới chú ý tới trên chiếc cổ thon dài trắng nõn kia còn đeo một chiếc chuông vàng óng ánh.
Tiếng chuông vang lên khi hắn di chuyển.
Ta ngây người nhìn Giang Tuệ bước về phía mình.
Áo trong hờ hững che khuất, ta lại thấy có sợi dây xích từ xương quai xanh buông xuống, tản ra trước ngực, cuối cùng ẩn khuất xuống phía dưới.
"Giang Tuệ, huynh đang phát điên cái gì vậy!" Ta buộc bản thân quay đầu đi, giọng nói khàn đặc.
Đều tại Tô Phất!
Có lẽ là do thuốc vẫn chưa hết tác dụng, đầu óc ta bây giờ rối bời.
Chỉ cảm thấy chỗ nào cũng không ổn.
"Phát điên?"
Giang Tuệ kéo dải buộc tóc xuống.
Hắn hơi cúi đầu, cắn lấy một đầu, sau đó thong thả trói hai cổ tay mình lại.
Chuông vang lên, đuôi mắt hắn hơi nhếch lên: "Tú Tú... không cần huynh trưởng nữa sao?"
"Ta rất nhớ Tú Tú, vậy Tú Tú có từng nghĩ đến ta không?"
"Giang Tuệ!" Ta vội vàng đứng dậy ngăn cản động tác của hắn, hiếm khi mang theo vài phần tức giận: "Rốt cuộc huynh muốn làm gì?"
"Tú Tú của ta thông minh như vậy." Giang Tuệ cười với ta, lại hơi nghiêng đầu, cọ cọ vào tay ta: "Thực sự không hiểu sao?"
Thế là một suy đoán gần như hoang đường xuất hiện trong đầu ta.
Ta theo bản năng muốn rút tay về, nhưng bị Giang Tuệ nắm chặt.
Hắn nhìn ta, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, cuối cùng trở nên chấp nhất và điên cuồng: "Là ta đối xử với Tú Tú không tốt sao? Tại sao Tú Tú luôn muốn rời đi?"
Ta tức giận: "Giang Tuệ, là huynh nói chúng ta chỉ có thể là huynh muội."
"Nhưng ta hối hận rồi." Giang Tuệ lại khôi phục vẻ dịu dàng như trước.
"Tú Tú." Hắn thở dài: "Đó là chuyện ta hối hận nhất."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.