Huynh Trưởng Không Có Khả Năng Hắc Hoá

Chương 1: Trọng Sinh

Trình Thập Thất

20/07/2021

Edit: Dưa Gang Cảm Nắng

___________________________

Lục Y Y đã chết.

Tháng ba, hoa đào nở rộ, đáng tiếc nàng không thể ngắm nhìn.

Nàng đã bị mù sáu năm, nhưng tình yêu của nàng đối với hoa cỏ vẫn chưa bao giờ thay đổi. Thị nữ cắt cành hoa đào đặt dưới cửa sổ, gió nhẹ thoảng qua, tỏa hương thơm ngát.

Thân thể Lục Y Y dường như đã cải thiện rất nhiều, tinh thần cũng không tồi. Hôm nay, nàng còn có hứng thú, nói với thị nữ rằng muốn đi dạo trong vườn.

“Ta nhớ rõ bên kia trồng bốn cây đào, thời điểm hoa nở, khẳng định sẽ rất đẹp……” Biểu tình của nàng vô cùng bình tĩnh, trong ánh mắt xinh đẹp vô thần mang theo chút khát khao

Đứng dưới gốc cây đào như ý muốn, nàng vẫy tay cho thị nữ lui ra, hít thở sâu vài lần mới ổn định được tâm trí.

Trong vườn hoa thơm chim hót.

Mắt nàng từ từ nhắm lại, tìm kiếm cảnh tượng hoa tươi nở rộ trong trí nhớ, bên môi hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Gió xuân se hạnh, mấy năm nay nàng thường sợ lạnh, mới đứng được chốc lát, liền thấy quần áo dày cộp trên người không chắn nổi khí lạnh. Thị nữ đỡ tay nàng, không nhanh không chậm trở về. Còn chưa ra khỏi vườn, nàng liền ngã xuống.

Không biết đã qua bao lâu, nàng dường như có chút ý thức trở lại, nhưng không thể cử động tay, không thể nói, chỉ có thể nghe thấy động tĩnh bên ngoài.

"Y Y, Y Y ..." Giọng nói quen thuộc khẽ run lên, văng vẳng bên tai nàng.

Lục Y Y ngẩn người, nhất thời không nhớ ra được đã bao lâu không nghe thấy âm thanh này. Mấy năm qua, vì lý do sức khỏe không tốt nên không còn gặp qua hắn, chuyện cũ phủ bụi cũng in vào sâu ký ức.

Có lẽ vì là người sắp chết, quá khứ muôn hình dạng trở nên không còn quan trọng trong một khắc này. Trong đầu nàng hiện lên đều là lòng tốt mà hắn dành cho nàng. Nàng khẽ mấp máy môi: “Ca……”

Một giọt chất lỏng ấm áp bỗng rơi trên mặt nàng.

Nàng bị hắn ôm vào trong ngực, chóp mũi quanh quẩn mùi hương nhàn nhạt. Đó không phải là mùi cam tùng hương mà hắn dùng thời trẻ, mà là đàn hương, khí vị rất trọng trượng phu Kiều Trọng Sơn của nàng.

Đúng rồi, Trọng Sơn. Không biết rằng hắn có đang ở trước mặt nàng hay không.

Trước khi mất đi ý thức, Lục Y Y mơ mơ hồ hồ nghĩ, đáng tiếc nàng là người mù, Trọng Sơn là người câm. Nàng chưa từng thấy qua bộ dạng của hắn, chưa từng nghe qua thanh âm của hắn, tương lai ở trên cầu Nại Hà, cũng không biết có thể nhận ra hắn hay không…..

_____________________________________

Mưa tí tách tí tách rơi xuống.

Khi Lục Y Y tỉnh lại, nàng nghe thấy thanh âm mưa phùn rơi trên nền đá xanh. Đầu nàng là một mảnh hỗn độn, ánh sáng đã mất đi từ lâu khiến nàng không khỏi chớp mắt, nàng tưởng: Thì ra sau khi người ta chết, ngũ cảm đều sẽ được khôi phục.

(Ngũ cảm: 5 giác quan)

Nàng dời mắt, tham lam mà nhìn hết thảy. Nàng nhìn vào làn mưa bụi không ngớt, nhìn người đi đường trên đường , nhìn dưới chiếc áo khoác dầu là bờ vai gầy guộc non nớt của người thiếu niên.

“Y Y, chúng ta đã đến thành Lạc Dương, đừng sợ, huynh sẽ tìm đại phu cho muội.”Thanh âm thiếu niên mát lạnh, xen lẫn trong tiếng mưa rơi, mang theo một chút triều ý.

Trên lưng hắn có nàng, nhưng từng bước chân vẫn ổn định như cũ.



Lục Y Y có chút hoảng hốt: “Ca?”

Nàng từng nghe người ta nói, sau khi người chết, sẽ nhớ lại chuyện từ khi nhỏ đến lúc trưởng thành.

Nhìn xuống tay mình dưới lớp áo dầu rõ ràng đã nhỏ lại một vòng, Lục Y Y ngơ ngẩn, cho nên là, nàng đang nhớ tới chuyện bọn họ chạy trốn tới thành Lạc Dương năm mười tuổi sao?

Những ký ước đó hiện về ngay lập tức trong lòng nàng.

Vào mùa đông năm Long Khánh thứ mười ba, dưỡng phụ Lục Lão Tứ bị sát hại, huynh trưởng Lục Cảnh Hành tìm được đường sống trong chỗ chết, mang theo nàng trốn về phương nam. Mùa xuân năm sau, bọn họ tới thành Lạc Dương. Mà nàng vừa đến Lạc Dương liền bị bệnh, hắn cõng nàng đi tìm đại phu……

Ý thức Lục Y Y mơ hồ, cũng nhớ không nổi lúc ấy chính mình là bị sốt hay phong hàn, mí mắt trên dưới chạm vào nhau, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Suốt chặng đường nàng đều mơ mơ hồ hồ, khi lần nữa tỉnh lại, đã là trên giường. Nàng đang nằm sấp, cảm giác đau nhức ở huyệt Phong Chi và Dạ Vị Ương sau gáy rất rõ ràng, không giống như một giấc mơ.

Lục Y Y chớp chớp mắt, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng. Vừa quay đầu lại, liền nghe được một tiếng quát lạnh: “Đừng nhúc nhích, ta đang châm cứu!”

Sau đó, là một giọng nói quen thuộc: “Y Y, đừng nhúc nhích, một lúc nữa sẽ không sao.

Thanh âm này mang theo ý vị trấn an, Lục Y Y trong lòng run lên, biết là Lục Cảnh Hành thời niên thiếu.

Suy nghĩ của nàng hỗn loạn, sao lại thế này? Cảm giác không giống như là nhớ lại chuyện cũ, mà là trở về lúc còn nhỏ.

Chờ đại phu rút châm, nàng đã lấy lại tinh thần, lập tức chống cánh tay tưởng ngồi dậy. Nhưng khả năng do nằm lâu rồi, hai tay vô lực, ngã thẳng từ trên giường xuống..

Bên tai vang lên một tiếng thở dài nhẹ, nàng ngước mắt lên nhìn huynh trưởng đang cẩn thận bế bổng nàng lên.

Lục Cảnh Hành mười bốn tuổi, thân hình thon gầy, tướng mạo tuấn tú, trên mặt vương nét ngây ngô, không thấy chút hung ác nham hiểm nào. Mặt mày hắn ôn hòa, quan tâm cùng lo lắng mơ hồ có thể thấy được.

“Có thấy đỡ chút nào không? Ta đã nhờ tiểu nhị đi sắc thuốc. Chờ uống thuốc xong, muội liền sẽ tốt lên.” Lục Cảnh Hành chậm rãi đặt nàng xuống, giúp nàng chỉnh lại gối, nhẹ nhàng dịch chăn bông. Lúc này mới lại xoay người, chắp tay với đại phu, từ trong tay áo túi lấy ra một ít bạc vụn: “Đa tạ đại phu.”

Lộ Y Y nghiêng đầu không nói gì, nhìn hắn thành thục lão luyện giao tiếp với đại phu.

Tiễn đại phu đi, Lục Cảnh Hành lấy một chiếc khăn lông lạnh, đắp ở trên trán của nàng.

Khăn lông vừa tiếp xúc với da thịt, nàng liền cảm thấy mát lạnh, thật là thoải mái.

Trong lòng Lục Y Y sóng gió quay cuồng: Đây là sự thật.

Nàng vừa mừng vừa chua xót trong lòng, không nói được lời nào. chỉ ngơ ngác mà tùy hắn đùa nghịch.

Chợt nhận ra nàng có gì đó không thích hợp, hai hàng lông mày của Lục Cảnh Hành nhẹ nhăn, giọng nôn nóng: “Làm sao vậy? Khó chịu như vậy sao? Muội chờ một chút, ta đi lấy thuốc.”

“Không phải, ca, muội……” Thấy hắn xoay người muốn đi, Lục Y Y theo bản năng vươn tay nắm lấy ống tay áo hắn, “Huynh đừng đi.”

Không nói hoàn chỉnh được câu nào, nước mắt nàng bỗng từ hốc mắt chảy ra.

Đây là thời điểm bọn họ gian nan nhất, cũng là thời điểm tình cảm của bọn họ tốt nhất. Hai đứa nhỏ chỉ có thể sống nương tựa lẫn nhau, không có nơi khác để dựa vào. Đáng tiếc sau này bọn họ lại thành ra dáng vẻ kia……

Lục Cảnh Hành dừng lại, nhìn xuống bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy tay áo của hắn, nhẹ nhàng gật gật đầu: “Được, ta không đi.”



Hắn để nàng tùy ý nắm tay áo rồi ngồi xuống giường, mu bàn tay phải lau nhẹ nước mắt nàng, nhỏ giọng an ủi: “Ngoan, đừng sợ, đợi chút uống thuốc là có thể tốt lên.”

Lục Y Y yên lặng nhìn hắn, mặc dù buồn ngủ nhưng vẫn không muốn nhắm mắt. Nhưng rốt cuộc nàng không thể chống lại cơn buồn ngủ, ý thức dần dần mơ hồ.

……

“Y Y, dậy đi, dậy uống thuốc.”

Lục Y Y chậm rãi mở to mắt, nhìn về phía huynh trưởng đang bưng bát thuốc.

Không thay đổi, vẫn là bộ dáng mười bốn tuổi.

“Ngoan, há miệng.” Lục Cảnh Hành biểu tình ôn hòa, không khác gì lúc trước dỗ nàng uống thuốc..

Lục Y Y ngoan ngoãn uống thuốc, lúc này nàng cơ bản đã xác định, ông trời cho nàng cơ hội làm lại từ đầu, nàng trở về khi còn nhỏ. ——Mặc dù không biết lí do tại sao.

Vừa uống thuốc, nàng vừa ngẫm nghĩ về quá khứ. Đôi mắt nàng vô tình rơi xuống gối, nàng chợt nhớ ra điều gì đó nàng đã bỏ qua.

Huynh muội bọn họ bắt đầu trốn về phía nam từ mùa đông năm ngoái, còn chưa đến thành Lạc Dương thì lộ phí đã tiêu hết. Tuy nhiên, bây giờ họ ở trong một khách điếm khang trang, hắn còn có tiền thỉnh đại phu cho nàng....

Mí mắt nàng bỗng nhiên giật giật, Một dự cảm xấu nảy lên trong lòng.

Nắm lấy tay Lục Cảnh Hành, nàng vội hỏi: “Ca, tiền xem bệnh huynh lấy đâu ra?”

Lục Cảnh Hành kinh ngạc nhìn nàng một cái, đôi mắt hắn bỗng buông xuống, đặt bát thuốc rỗng sang một bên. Sau một lúc lâu, mới nói: “Chuyện này muội không cần lo lắng, tóm lại là ta có tiền cho muội chữa bệnh"

“Ca ——” Lục Y Y tăng sức lực trên tay, bất giác bật khóc.

Lục Cảnh Hành thở dài một hơi, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay muội muội để chấn an: “Ta có đi cầm một ít đồ.”

Lục Y Y nghe vậy hít hà một hơi: Quả nhiên như thế.

Nàng hãy còn mang theo một tia may mắn, run giọng hỏi: “Huynh cầm cái gì rồi?”

“Là Ngọc Giới của ta.” Làm lơ thần sắc khiếp sợ của muội muội, Lục Cảnh Hành tiếp tục nói, “Không cần lo lắng. Một chiếc nhẫn ngọc mà thôi, đổi không ít tiền đâu. Hai ngày sau chờ muội khỏe, ta sẽ đưa muội đi mua y phục mới……”

Chiếc nhẫn ngọc kia đã bị cầm đồ rồi sao?!

Lục Y Y đột nhiên cứng lại, có lẽ là còn bệnh, bất giác cả người rét run. Những sự kiện của đời trước như ánh đèn lướt qua trước mắt nàng.

Từ nhỏ nàng đã biết Lục lão tứ không phải cha ruột nàng. —— nàng được Lục lão từ dẫn từ Dục Anh Đường trở về. Tự nhiên cũng biết Lục Cảnh Hành không phải ca ca ruột, sau này mới biết hắn cũng không phải con ruột của Lục lão tứ.

Về phần thân phận của hắn…....

Lông mi Lục Y Y khẽ run, giống như bừng tỉnh, nàng nghiêng người kéo lấy ống tay áo của Lục Cảnh Hành, mang theo tia hy vọng cuối cùng, giãy giụa nói: “Ca ca, Chúng ta đi chuộc lại chiếc nhẫn ngọc nhé?"

Nàng nhớ rõ, không lâu sau khi chiếc nhẫn ngọc bị mất liền có người tìm tới, với chiếc nhẫn ngọc xác minh thân phận của hắn, cũng hoàn toàn thay đổi vận mệnh của huynh muội họ.

Sau này, nàng đã nghĩ hơn một lần, nếu không có những việc này, hai mắt nàng sẽ không mù, hắn sẽ không nhiều lần sinh tử biến thành dáng vẻ kia, bọn họ cũng sẽ không càng lúc càng xa, cuối cùng tan vỡ.

Ông trời rủ lòng thương, cho nàng sống lại một đời, nàng không muốn bọn họ phải đi lại con đường cũ nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Huynh Trưởng Không Có Khả Năng Hắc Hoá

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook