Chương 100: Cho nàng vinh quang tôn quý nhất trên đời này
Tô Chỉ
04/01/2024
Vốn dĩ hôm nay là ngày thi cuối cùng, nhưng trước giờ đại Ngụy không có
người nào nộp bài trước thời gian cuối cùng bài thi, lẽ thường Tô Cẩn
Sâm nên ngủ một giấc ở biệt viện trước, chờ đến sáng ngày mai, từ từ hồi phủ mới đúng.
Bà tử vừa mới nói xong, ngược lại Chu Nguyệt dời chú ý khỏi vòng tay mã não mở miệng cười nói: "Chắc chắn biểu ca biết chúng ta đến, cho nên sớm nộp bài thi trở về."
Tô lão thái thái nghe lời này, suýt chút nữa là cười chết, Tô Cẩn Sâm tham gia kỳ thi mùa xuân, cũng là chuyện vài ngày trước, còn có thể biết Chu gia các ngươi đến lúc nào sao? Vội vội vàng vàng trở về như thế, chẳng phải là muốn gặp cái người ngồi trên xe lăn kia sao?
Mặc dù Tô Hiểu Nguyệt cũng cao hứng, nhưng trên mặt vẫn kìm nén hớn hở, chỉ nhỏ giọng hỏi bà tử kia: "Hiện tại huynh trưởng đang ở đâu, có phải là trở về phòng nghỉ ngơi trước rồi không?"
Bà tử kia chỉ cười nói: "Đại thiếu gia trở về trình viện, nô tỳ cũng đã dặn phòng bếp đưa nước nóng qua, để đại thiếu gia tắm rửa thay y phục trước, cũng nói một tiếng với A Phúc chuyện Chu lão thái thái đến đây."
Khoa cử khảo thí cũng không phải đùa giỡn, người đi vào đều muốn lột tầng da ra, cũng không hiểu sao Tô Cẩn Sâm lại phải đi thi, Tô Hiểu Nguyệt đều vô cùng thấy kỳ lạ? Có lẽ đây là sự rèn luyện trên con đường thăng cấp, nhất định phải chinh phục, hắn mới thấy được hoàn mỹ?
"Vậy ngươi xuống trước đi, bảo phòng bếp bưng một chén canh đi qua, bảo huynh trưởng ăn chút đồ rồi ngủ tiếp." Tô Hiểu Nguyệt mở miệng nói.
Chu San ở một bên lại nói: "Đại biểu ca không đến sao? Chúng ta đã đến lâu vậy, cũng nên tới gặp một lần mới đúng."
Gương mặt Chu lão phu nhân có chút khó coi, chỉ nghiêm túc nói: "Đại biểu ca con mới từ trường thi về, cũng phải nên nghỉ ngơi trước một chút, hôm nay chúng ta đến đây, chính là để bái kiến lão thái thái."
** ** **
Rất nhanh Tô Cẩn Sâm đã đến.
Tô Hiểu Nguyệt còn đang ở hạc thụy đường, sao hắn có thể không đến nhìn chứ, đương nhiên... Thuận tiện cũng có thể nhìn vị ngoại tổ mẫu còn chưa từng gặp mặt kia.
Lão thái thái đang lôi kéo Chu lão phu nhân nói chuyện, tiểu nha hoàn liền đến báo: "Bẩm lão thái thái, đại thiếu gia đến thỉnh an ngài."
Đây là đến thỉnh an bà sao? Bà không chịu nổi hắn thỉnh an.
Tô lão thái thái cười cười, gật đầu nói: "Mời hắn vào đi."
Tô Hiểu Nguyệt theo hướng nha hoàn nhìn ra bên ngoài, đã nhìn thấy Tô Cẩn Sâm mặc chiếc trường bào xanh nhạt hoa văn sẫm màu, đang quay lưng đứng ở dưới mái hiên.
Mấy ngày không gặp, lại chỉ nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng liền cảm thấy hơi nhớ nhung, hình như nhìn bóng lưng hắn hơi gầy đi?
Đột nhiên người kia liền xoay người lại, Tô Hiểu Nguyệt vội vàng cúi đầu xuống, liền thấy rèm lóe lên, Tô Cẩn Sâm đã từ ngoài cửa đi vào.
Mặc dù nhìn qua hắn có chút tiều tụy, nhưng rửa mặt xong tinh thần vẫn còn rất tốt, đôi mắt đào hoa đang quét một vòng ở trong sảnh, ánh mắt liền rơi vào trên người Tô Hiểu Nguyệt.
Tiểu cô nương cúi đầu, xoắn khăn lụa trên đầu gối, hình như là biết mình đang nhìn nàng, chỉ là không dám ngẩng đầu nhìn hắn một chút nào.
"Xin thỉnh an tổ mẫu, xin thỉnh an ngoại tổ mẫu." Tô Cẩn Sâm chắp tay về phía hai vị trưởng bối, chào hỏi Từ lão phu nhân, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh Tô Hiểu Nguyệt.
Tô Hiểu Nguyệt ngẩng đầu, thấy gương mặt hờ hững của hắn, vẻ mặt có chút vân đạm phong khinh.
"Đây là hai biểu muội của con." Chu lão phu nhân đã bắt đầu giới thiệu hai đứa cháu gái của bà ta, Chu San liếc Tô Cẩn Sâm một cái, không lạnh không nhạt hành lễ, ngược lại trên mặt Chu Nguyệt có chút e thẹn, hành lễ với Tô Cẩn Sâm.
"Hai vị biểu muội an hảo." Từ trước đến giờ tính tình Tô Cẩn Sâm rất là lạnh nhạt, loại chuyện nhận người thân này hắn cảm thấy rất vô vị, nhưng thấy dáng vẻ ăn nói cẩn thận của hắn với hai vị biểu muội, trong lòng Tô Hiểu Nguyệt rất dễ chịu.
"Ngươi mới từ trường thi ra, đã gặp qua ngoại tổ mẫu rồi, sớm về nghỉ đi." Tô lão thái thái thấy dáng vẻ không để tâm đến Tô Cẩn Sâm, cũng chỉ có thể giúp hắn xoa dịu nói: "Bây giờ nhà ngoại tổ mẫu con đã dời về kinh thành ở, muốn gặp mặt cũng dễ dàng."
Tô Cẩn Sâm thấy Tô lão thái thái muốn cho mình bậc thang đi xuống, liền cũng không khách khí, chỉ đứng lên nói: "Nếu đã như thế, thì tôn nhi xin cáo lui trước."
Nhiều người ở đây, hắn cũng không có cách nào cùng nói chuyện với Tô Hiểu Nguyệt, dù sao cũng đã thấy nàng, nỗi nhớ nhung trong lòng hắn ta cũng đã thỏa mãn, thời gian sau này vẫn còn dài.
Ngược lại Tô Hiểu Nguyệt không hiểu rõ trong hồ lô củaTô Cẩn Sâm có bán thứ thuốc gì, cứ đến như vậy, sau đó gặp một lần, cái ghế còn chưa ngồi ấm đã bỏ đi rồi sao?
Có điều nàng thấy hắn có chút uể oải, có lẽ là đã mệt rồi, liền mở miệng nói: "Huynh trưởng trở về nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối... Tối muốn ăn cái gì, ta dặn phòng bếp đưa qua."
Rốt cuộc Tô Cẩn Sâm thấy nàng cũng đã mở miệng nói chuyện, cong cánh môi lên nói: "Vậy liền cho ta chè hạt mè đi."
"Hả?" Tô Hiểu Nguyệt trợn to mắt, cảm thấy khó hiểu, rõ ràng hắn không thể ăn hạt mè, lại nói muốn ăn chè hạt mè? Đây là ý gì chứ?
Người kia cũng đã đứng lên, lui về phía sau hai bước, lại chắp tay với mấy vị trưởng bối, rồi quay người đi ra cửa.
** ** **
Tiễn Chu lão phu nhân, Từ thị lại ngồi một lúc cùng với Tô lão thái thái ở hạc thụy đường, bỗng nhiên mở miệng nói: "Lúc này Chu lão phu nhân vào kinh, hai cô nương kia đã đến tuổi còn chưa có nghị thân, lão thái thái xem... Có phải bọn họ muốn kết thân với Sâm ca không?"
Vốn dĩ Từ thị cũng không phải là kẻ ngốc, hôm nay Chu lão phu nhân còn nói rõ ràng như vậy, bà ta nghe không hiểu mới là kỳ lạ.
Tô lão thái thái chỉ nở nụ cười, khuê nữ của mình đã bị người ta nhớ đến, còn muốn sắp xếp hôn sự cho đối phương sao?
"Vậy cũng phải xem ý của Sâm ca ra sao, tuy nói hôn nhân đại sự là lệnh phụ mẫu lời của bà mai, nhưng ngươi là kế mẫu, nhất định sẽ rất khó xử, nếu trên hôn sự mà Sâm ca không vừa lòng, không chừng sau này còn oán trách ngươi, ngươi nói xem có đúng không?"
"Lão thái thái nói vậy cũng không đúng? Mắt thấy tuổi Sâm ca cũng đã lớn, nếu con còn chưa có sắp xếp, chẳng phải sẽ bị những người khác lên án sao!" Từ thị thật sự sốt ruột vì chuyện này, một khi bảng vàng được công bố, nếu Tô Cẩn Sâm mà còn chưa hứa hôn, thì đúng là không hợp lý.
"Cũng đúng... Nên lo lắng, có điều phải chờ một chút, chờ đến sau khi bảng vàng công bố, nhìn hắn thi như thế nào, rồi hứa hôn cho hắn cũng không muộn?" Lão thái thái nhìn dáng vẻ Từ thị như kiến bò trên chảo nóng, không nhịn được mà cười, lại chọc bà ta nói: "Đến lúc đó còn có thể định ra hôn sự cho Kiều Kiều, chọn ra một chàng trai tài mạo song toàn trong khoa cử."
"Đúng đúng đúng, lão thái thái nói quá đúng!" Từ thị vui mừng hớn hở nói.
** ** **
Tô Hiểu Nguyệt còn đang suy nghĩ chuyện chén chè hạt mè kia.
Chắc chắn không phải là thật sự đưa chén hạt mè qua, cũng không thể để Tô Cẩn Sâm ăn đến phát bệnh sởi? Nhưng vì vậy, lời của hắn là có ý gì đây? Tô Hiểu Nguyệt suy nghĩ đến đau cả đầu.
"Trong thừa ân hầu phủ này, ngoại trừ cô nương, thì không có ai đưa chén hạt mè cho đại công tử đâu" Vẫn là Thanh Hạnh suy nghĩ cẩn thận đạo lý trong đó, chỉ cười nói: "Chẳng lẽ đại thiếu gia muốn cô nương tự mình đem đến?"
"Huynh ấy muốn để ta đi, tại sao lại không nói thẳng chứ?" Tô Hiểu Nguyệt lẩm bẩm nói.
"Sao cô nương lại không hiểu? Trong phòng nhiều người như vậy, bây giờ đại thiếu gia cùng cô nương đã lớn rồi, cũng không thể giống khi còn bé nữa, sợ người nghe thấy được thì cảm thấy hai người không tôn trọng chứ sao."
"Hình như ngươi... Nói cũng có chút đạo lý?" Nhưng Tô Hiểu Nguyệt vẫn là không có ý định đi, hắn bảo nàng đi thì phải đi sao? Chẳng phải không có khí phách sao?
"Ngươi liền dặn dò phòng bếp làm chè hạt mè rồi đưa qua đi, ta coi như không biết!" Tô Hiểu Nguyệt suy nghĩ, vẫn là không thể đi, lỡ mà hắn lại lấy chuyện kia để áp chế nàng sao?
Hắn biết rõ với thân phận hiện tại của nàng, là tuyệt đối không thể có ý nghĩ xấu gì với hắn, còn muốn trói buộc mình như vậy, chẳng lẽ không phải là nắm bím tóc nàng, muốn nhìn nàng xấu mặt sao?
"Cô nương sao thế? Đại thiếu gia mới thi xong, đương nhiên là muốn ăn chút đồ ngon, bồi bổ thân thể?" Thanh Hạnh cũng cảm thấy có chút kỳ quái, quan hệ của hai người họ vẫn luôn thân thiết, sao bây giờ ngược lại lạnh nhạt rồi?
"Ta cũng không phải đầu bếp, muốn ăn gì thì cứ dặn dò phòng bếp là được." Tô Hiểu Nguyệt nhíu mày thầm nghĩ: "Vừa rồi ngươi nói cũng có đạo lý, bây giờ chúng ta đều lớn rồi, không thể giống như trước nữa, hơn nữa... Ngươi cũng thấy hai vị biểu tỷ kia hôm nay đến đây, nói không chừng một trong hai người họ là tẩu tử tương lai?"
Vị Chu lão phu nhân kia dẫn hai cô nương chưa gả vào kinh, đồ ngốc cũng là biết đến làm gì.
"Hình như là vậy, vậy nô tỳ sẽ đến dặn phòng bếp, làm chút đồ ăn ngon đưa đến cho đại thiếu gia."
** ** **
Tô Cẩn Sâm không có chờ đợi Tô Hiểu Nguyệt.
Thực ra trong lòng của hắn cũng sớm đoán trước, nha đầu kia từ tết nguyên kia, liền giống một con ốc sên núp trong vỏ, chỉ cần hắn ép nàng một chút, nàng liền cong người giấu mình đi.
Nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại cực yêu thích bộ dạng xấu hổ của nàng, thích cào tâm cào phổi, nhìn dáng vẻ cuống cuồng giơ móng vuốt ra, hắn cũng nhịn không được muốn nói cho nàng, chính là nàng không chịu nói, hắn cũng sẽ ăn tươi nuốt sống nàng.
Nhưng rốt cuộc là chưa đến lúc.
Hắn phải chờ tới ngày đó, cho nàng vinh quang tôn quý nhất trên đời này, để nàng trở thành đối tượng hâm mộ của các khuê tú trong kinh thành. Sau đó hắn muốn đòi lại những trêu chọc, khiêu khích nhỏ, từ nàng về hết.
Tô Cẩn Sâm nhìn bà tử phòng bếp đem đồ ăn để đầy bàn, chỉ cong môi cười cười.
Bà tử vừa mới nói xong, ngược lại Chu Nguyệt dời chú ý khỏi vòng tay mã não mở miệng cười nói: "Chắc chắn biểu ca biết chúng ta đến, cho nên sớm nộp bài thi trở về."
Tô lão thái thái nghe lời này, suýt chút nữa là cười chết, Tô Cẩn Sâm tham gia kỳ thi mùa xuân, cũng là chuyện vài ngày trước, còn có thể biết Chu gia các ngươi đến lúc nào sao? Vội vội vàng vàng trở về như thế, chẳng phải là muốn gặp cái người ngồi trên xe lăn kia sao?
Mặc dù Tô Hiểu Nguyệt cũng cao hứng, nhưng trên mặt vẫn kìm nén hớn hở, chỉ nhỏ giọng hỏi bà tử kia: "Hiện tại huynh trưởng đang ở đâu, có phải là trở về phòng nghỉ ngơi trước rồi không?"
Bà tử kia chỉ cười nói: "Đại thiếu gia trở về trình viện, nô tỳ cũng đã dặn phòng bếp đưa nước nóng qua, để đại thiếu gia tắm rửa thay y phục trước, cũng nói một tiếng với A Phúc chuyện Chu lão thái thái đến đây."
Khoa cử khảo thí cũng không phải đùa giỡn, người đi vào đều muốn lột tầng da ra, cũng không hiểu sao Tô Cẩn Sâm lại phải đi thi, Tô Hiểu Nguyệt đều vô cùng thấy kỳ lạ? Có lẽ đây là sự rèn luyện trên con đường thăng cấp, nhất định phải chinh phục, hắn mới thấy được hoàn mỹ?
"Vậy ngươi xuống trước đi, bảo phòng bếp bưng một chén canh đi qua, bảo huynh trưởng ăn chút đồ rồi ngủ tiếp." Tô Hiểu Nguyệt mở miệng nói.
Chu San ở một bên lại nói: "Đại biểu ca không đến sao? Chúng ta đã đến lâu vậy, cũng nên tới gặp một lần mới đúng."
Gương mặt Chu lão phu nhân có chút khó coi, chỉ nghiêm túc nói: "Đại biểu ca con mới từ trường thi về, cũng phải nên nghỉ ngơi trước một chút, hôm nay chúng ta đến đây, chính là để bái kiến lão thái thái."
** ** **
Rất nhanh Tô Cẩn Sâm đã đến.
Tô Hiểu Nguyệt còn đang ở hạc thụy đường, sao hắn có thể không đến nhìn chứ, đương nhiên... Thuận tiện cũng có thể nhìn vị ngoại tổ mẫu còn chưa từng gặp mặt kia.
Lão thái thái đang lôi kéo Chu lão phu nhân nói chuyện, tiểu nha hoàn liền đến báo: "Bẩm lão thái thái, đại thiếu gia đến thỉnh an ngài."
Đây là đến thỉnh an bà sao? Bà không chịu nổi hắn thỉnh an.
Tô lão thái thái cười cười, gật đầu nói: "Mời hắn vào đi."
Tô Hiểu Nguyệt theo hướng nha hoàn nhìn ra bên ngoài, đã nhìn thấy Tô Cẩn Sâm mặc chiếc trường bào xanh nhạt hoa văn sẫm màu, đang quay lưng đứng ở dưới mái hiên.
Mấy ngày không gặp, lại chỉ nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng liền cảm thấy hơi nhớ nhung, hình như nhìn bóng lưng hắn hơi gầy đi?
Đột nhiên người kia liền xoay người lại, Tô Hiểu Nguyệt vội vàng cúi đầu xuống, liền thấy rèm lóe lên, Tô Cẩn Sâm đã từ ngoài cửa đi vào.
Mặc dù nhìn qua hắn có chút tiều tụy, nhưng rửa mặt xong tinh thần vẫn còn rất tốt, đôi mắt đào hoa đang quét một vòng ở trong sảnh, ánh mắt liền rơi vào trên người Tô Hiểu Nguyệt.
Tiểu cô nương cúi đầu, xoắn khăn lụa trên đầu gối, hình như là biết mình đang nhìn nàng, chỉ là không dám ngẩng đầu nhìn hắn một chút nào.
"Xin thỉnh an tổ mẫu, xin thỉnh an ngoại tổ mẫu." Tô Cẩn Sâm chắp tay về phía hai vị trưởng bối, chào hỏi Từ lão phu nhân, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh Tô Hiểu Nguyệt.
Tô Hiểu Nguyệt ngẩng đầu, thấy gương mặt hờ hững của hắn, vẻ mặt có chút vân đạm phong khinh.
"Đây là hai biểu muội của con." Chu lão phu nhân đã bắt đầu giới thiệu hai đứa cháu gái của bà ta, Chu San liếc Tô Cẩn Sâm một cái, không lạnh không nhạt hành lễ, ngược lại trên mặt Chu Nguyệt có chút e thẹn, hành lễ với Tô Cẩn Sâm.
"Hai vị biểu muội an hảo." Từ trước đến giờ tính tình Tô Cẩn Sâm rất là lạnh nhạt, loại chuyện nhận người thân này hắn cảm thấy rất vô vị, nhưng thấy dáng vẻ ăn nói cẩn thận của hắn với hai vị biểu muội, trong lòng Tô Hiểu Nguyệt rất dễ chịu.
"Ngươi mới từ trường thi ra, đã gặp qua ngoại tổ mẫu rồi, sớm về nghỉ đi." Tô lão thái thái thấy dáng vẻ không để tâm đến Tô Cẩn Sâm, cũng chỉ có thể giúp hắn xoa dịu nói: "Bây giờ nhà ngoại tổ mẫu con đã dời về kinh thành ở, muốn gặp mặt cũng dễ dàng."
Tô Cẩn Sâm thấy Tô lão thái thái muốn cho mình bậc thang đi xuống, liền cũng không khách khí, chỉ đứng lên nói: "Nếu đã như thế, thì tôn nhi xin cáo lui trước."
Nhiều người ở đây, hắn cũng không có cách nào cùng nói chuyện với Tô Hiểu Nguyệt, dù sao cũng đã thấy nàng, nỗi nhớ nhung trong lòng hắn ta cũng đã thỏa mãn, thời gian sau này vẫn còn dài.
Ngược lại Tô Hiểu Nguyệt không hiểu rõ trong hồ lô củaTô Cẩn Sâm có bán thứ thuốc gì, cứ đến như vậy, sau đó gặp một lần, cái ghế còn chưa ngồi ấm đã bỏ đi rồi sao?
Có điều nàng thấy hắn có chút uể oải, có lẽ là đã mệt rồi, liền mở miệng nói: "Huynh trưởng trở về nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối... Tối muốn ăn cái gì, ta dặn phòng bếp đưa qua."
Rốt cuộc Tô Cẩn Sâm thấy nàng cũng đã mở miệng nói chuyện, cong cánh môi lên nói: "Vậy liền cho ta chè hạt mè đi."
"Hả?" Tô Hiểu Nguyệt trợn to mắt, cảm thấy khó hiểu, rõ ràng hắn không thể ăn hạt mè, lại nói muốn ăn chè hạt mè? Đây là ý gì chứ?
Người kia cũng đã đứng lên, lui về phía sau hai bước, lại chắp tay với mấy vị trưởng bối, rồi quay người đi ra cửa.
** ** **
Tiễn Chu lão phu nhân, Từ thị lại ngồi một lúc cùng với Tô lão thái thái ở hạc thụy đường, bỗng nhiên mở miệng nói: "Lúc này Chu lão phu nhân vào kinh, hai cô nương kia đã đến tuổi còn chưa có nghị thân, lão thái thái xem... Có phải bọn họ muốn kết thân với Sâm ca không?"
Vốn dĩ Từ thị cũng không phải là kẻ ngốc, hôm nay Chu lão phu nhân còn nói rõ ràng như vậy, bà ta nghe không hiểu mới là kỳ lạ.
Tô lão thái thái chỉ nở nụ cười, khuê nữ của mình đã bị người ta nhớ đến, còn muốn sắp xếp hôn sự cho đối phương sao?
"Vậy cũng phải xem ý của Sâm ca ra sao, tuy nói hôn nhân đại sự là lệnh phụ mẫu lời của bà mai, nhưng ngươi là kế mẫu, nhất định sẽ rất khó xử, nếu trên hôn sự mà Sâm ca không vừa lòng, không chừng sau này còn oán trách ngươi, ngươi nói xem có đúng không?"
"Lão thái thái nói vậy cũng không đúng? Mắt thấy tuổi Sâm ca cũng đã lớn, nếu con còn chưa có sắp xếp, chẳng phải sẽ bị những người khác lên án sao!" Từ thị thật sự sốt ruột vì chuyện này, một khi bảng vàng được công bố, nếu Tô Cẩn Sâm mà còn chưa hứa hôn, thì đúng là không hợp lý.
"Cũng đúng... Nên lo lắng, có điều phải chờ một chút, chờ đến sau khi bảng vàng công bố, nhìn hắn thi như thế nào, rồi hứa hôn cho hắn cũng không muộn?" Lão thái thái nhìn dáng vẻ Từ thị như kiến bò trên chảo nóng, không nhịn được mà cười, lại chọc bà ta nói: "Đến lúc đó còn có thể định ra hôn sự cho Kiều Kiều, chọn ra một chàng trai tài mạo song toàn trong khoa cử."
"Đúng đúng đúng, lão thái thái nói quá đúng!" Từ thị vui mừng hớn hở nói.
** ** **
Tô Hiểu Nguyệt còn đang suy nghĩ chuyện chén chè hạt mè kia.
Chắc chắn không phải là thật sự đưa chén hạt mè qua, cũng không thể để Tô Cẩn Sâm ăn đến phát bệnh sởi? Nhưng vì vậy, lời của hắn là có ý gì đây? Tô Hiểu Nguyệt suy nghĩ đến đau cả đầu.
"Trong thừa ân hầu phủ này, ngoại trừ cô nương, thì không có ai đưa chén hạt mè cho đại công tử đâu" Vẫn là Thanh Hạnh suy nghĩ cẩn thận đạo lý trong đó, chỉ cười nói: "Chẳng lẽ đại thiếu gia muốn cô nương tự mình đem đến?"
"Huynh ấy muốn để ta đi, tại sao lại không nói thẳng chứ?" Tô Hiểu Nguyệt lẩm bẩm nói.
"Sao cô nương lại không hiểu? Trong phòng nhiều người như vậy, bây giờ đại thiếu gia cùng cô nương đã lớn rồi, cũng không thể giống khi còn bé nữa, sợ người nghe thấy được thì cảm thấy hai người không tôn trọng chứ sao."
"Hình như ngươi... Nói cũng có chút đạo lý?" Nhưng Tô Hiểu Nguyệt vẫn là không có ý định đi, hắn bảo nàng đi thì phải đi sao? Chẳng phải không có khí phách sao?
"Ngươi liền dặn dò phòng bếp làm chè hạt mè rồi đưa qua đi, ta coi như không biết!" Tô Hiểu Nguyệt suy nghĩ, vẫn là không thể đi, lỡ mà hắn lại lấy chuyện kia để áp chế nàng sao?
Hắn biết rõ với thân phận hiện tại của nàng, là tuyệt đối không thể có ý nghĩ xấu gì với hắn, còn muốn trói buộc mình như vậy, chẳng lẽ không phải là nắm bím tóc nàng, muốn nhìn nàng xấu mặt sao?
"Cô nương sao thế? Đại thiếu gia mới thi xong, đương nhiên là muốn ăn chút đồ ngon, bồi bổ thân thể?" Thanh Hạnh cũng cảm thấy có chút kỳ quái, quan hệ của hai người họ vẫn luôn thân thiết, sao bây giờ ngược lại lạnh nhạt rồi?
"Ta cũng không phải đầu bếp, muốn ăn gì thì cứ dặn dò phòng bếp là được." Tô Hiểu Nguyệt nhíu mày thầm nghĩ: "Vừa rồi ngươi nói cũng có đạo lý, bây giờ chúng ta đều lớn rồi, không thể giống như trước nữa, hơn nữa... Ngươi cũng thấy hai vị biểu tỷ kia hôm nay đến đây, nói không chừng một trong hai người họ là tẩu tử tương lai?"
Vị Chu lão phu nhân kia dẫn hai cô nương chưa gả vào kinh, đồ ngốc cũng là biết đến làm gì.
"Hình như là vậy, vậy nô tỳ sẽ đến dặn phòng bếp, làm chút đồ ăn ngon đưa đến cho đại thiếu gia."
** ** **
Tô Cẩn Sâm không có chờ đợi Tô Hiểu Nguyệt.
Thực ra trong lòng của hắn cũng sớm đoán trước, nha đầu kia từ tết nguyên kia, liền giống một con ốc sên núp trong vỏ, chỉ cần hắn ép nàng một chút, nàng liền cong người giấu mình đi.
Nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại cực yêu thích bộ dạng xấu hổ của nàng, thích cào tâm cào phổi, nhìn dáng vẻ cuống cuồng giơ móng vuốt ra, hắn cũng nhịn không được muốn nói cho nàng, chính là nàng không chịu nói, hắn cũng sẽ ăn tươi nuốt sống nàng.
Nhưng rốt cuộc là chưa đến lúc.
Hắn phải chờ tới ngày đó, cho nàng vinh quang tôn quý nhất trên đời này, để nàng trở thành đối tượng hâm mộ của các khuê tú trong kinh thành. Sau đó hắn muốn đòi lại những trêu chọc, khiêu khích nhỏ, từ nàng về hết.
Tô Cẩn Sâm nhìn bà tử phòng bếp đem đồ ăn để đầy bàn, chỉ cong môi cười cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.