Chương 1
Tô Chỉ
04/01/2024
Rèm cửa của phòng ngủ kéo lại thật kín, trong phòng tối đen như mực, nhìn qua giống như đêm khuya.
Đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại dồn dập phá vỡ sự yên tĩnh.
Ôn Dư cau mày quay người lại nhưng tiếng chuông vẫn không ngừng kêu. Cô lần mò sờ soạng hai cái trên giường mới tìm thấy điện thoại. Cô muốn tắt máy nhưng lại không cẩn thận ấn vào nút nghe.
“Xin chào? Có phải cô Ôn không?”
“Cô Ôn, tôi là Amy của quầy chuyên doanh (1) HXX, khuy cài tay áo bằng đá quý đen mà cô đặt làm ở chỗ chúng tôi đã có rồi, cô có thể đến lấy bất cứ lúc nào.”
Trong phòng ngủ yên tĩnh, giọng nói của Sa rất rõ ràng.
Do Ôn Dư còn ở đảo, bị chênh lệch thời gian nên cô có chút không vui. Nhưng khuy cài tay áo mà cô chờ hơn nửa năm đã có, đúng là một tin tốt.
Hai cảm xúc lẫn lộn cũng làm dịu đi cảm giác nóng nảy khi rời giường của Ôn Dư.
Cô cầm điện thoại áp lên tai: “Tôi biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, cơn buồn ngủ đã hoàn toàn biến mất, Ôn Dư vén chăn lên xem giờ.
Năm giờ chiều.
Còn nửa tiếng đồng hồ nữa báo thức mới đánh thức cô dậy.
Buổi tối Ôn Dư có hẹn, dậy cũng dậy rồi, cô tranh thủ thời gian rời giường sớm để trang điểm.
Sáu giờ rưỡi, cô mở tấm rèm cửa nặng nề trong nhà ra.
Một dải ánh sáng rực rỡ chiếu vào cửa sổ sát sàn, cả thành phố đều bước vào sự xa hoa của màn đêm.
Sau khi xịt một ít nước hoa yêu thích gần đây, Ôn Dư lấy chìa khóa xe và đi ra ngoài.
Giang Thành chưa bao giờ thiếu xe sang tới lui, nhưng từ trước đến nay chiếc xe của cô Ôn đây luôn là cảnh tượng độc nhất vô nhị ở thành phố lớn này.
Ferrari laferrari, “Pháp Lan Hồng” vừa ngầu vừa đích thực, cả Giang Thành này chỉ có một chiếc.
Lần nào cô ra ngoài là đường phố bùng nổ lần đó.
Nửa giờ sau, Ôn Dư lái xe đến Trung tâm Lãng Gia, một tòa nhà nổi tiếng ở Giang Thành. Tối nay, ban nhạc nổi tiếng trong nước sẽ tổ chức một buổi hòa nhạc OST trên sân thượng tầng cao nhất của Lãng Gia.
Tiếng động cơ quét bụi đất từ xa đến gần, Ôn Dư điều khiển vô lăng bằng một tay, sau một khúc cua đẹp mắt, xe vững vàng dừng lại dưới lầu của Lãng Gia.
Cô từ trên xe bước xuống, ném chìa khóa cho nhân viên trông xe: “Cảm ơn.”
Nhân viên trông xe đã biết Ôn Dư từ lâu, cung kính nói: “Không có gì, cô Ôn.”
Ôn Dư có vóc dáng cao, tỷ lệ thân hình cân đối, hơn nữa trên người cô toàn đồ hàng hiệu xa xỉ, đi giữa đám đông lúc nào cũng dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác.
Nhìn thấy Ôn Dư ung dung xách túi rời đi, những người qua đường đang vây xem đi đến chụp ảnh và bàn luận.
“Người vừa rồi là đại tiểu thư của Tập đoàn Hoa Đô?”
“Là cô ấy, biển số w0214, là xe của Ôn gia.”
“Nhìn cô ấy bước đi, tôi cảm thấy như mình cũng bị kéo theo…”
“Xinh đẹp lại giàu có, người như thế a, sinh ra đã đứng ở vạch đích của chúng ta rồi.”
…
Vốn dĩ Ôn Dư không định đến buổi hòa nhạc tối nay, nhưng người bạn thân duy nhất của cô là Vưu Hân đã nhờ cô giúp cô ấy lấy thiệp mời. Tình cờ Ôn Dư quen biết với một người trong ban tổ chức, vì vậy khi cô bước vào họ đã lên tiếng chào hỏi.
Vưu Hân đến từ rất sớm và đợi ở chỗ thang máy, khi cô ấy nhìn thấy Ôn Dư thì vui vẻ vẫy tay, nói: “Ở đây!”
Nhân viên nhanh chóng bấm thang máy, thấy Ôn Dư đến gần, gật đầu nói: “Cô Ôn, mời.”
Ôn Dư gật đầu xem như đáp lại, sau khi vào trong thang máy, cô hỏi Vưu Hân: “Khi gọi điện thoại chưa nói rõ ràng, cậu muốn gặp ai?”
Vưu Hân trả lời cô: “Là một đạo diễn, họ Trần.”
Ôn Dư: “Để làm gì?”
Vưu Hân thở dài kể cho Ôn Dư nghe việc vai nữ ba mà cô ấy vất vả lắm mới giành được đã bị người khác cướp mất.
Ôn Dư và Vưu Hân là bạn học cấp ba. Điều kiện gia đình của Vưu Hân thuộc dạng bình thường, hồi cấp ba gia đình gửi Vưu Hân đến một trường trung học quý tộc ở Giang Thành học. Họ muốn con gái nhà mình sau này thành người nổi tiếng, nhưng ai mà ngờ rằng Vưu Hân luôn chuyên tâm học hành, sau ba năm đỗ vào Học viện điện ảnh Kinh Thị, nhưng bối cảnh không có cũng không ai nâng đỡ, sau khi tốt nghiệp rồi vẫn ở tuyến mười tám.
“Tôi nghe nói đạo diễn Trần là một người rất tốt và sẵn sàng cho người mới cơ hội, cho nên tôi muốn nhờ anh ấy giới thiệu tôi.” Vưu Hân lúng túng nói.
Ôn Dư mở miệng thở dốc, vốn là muốn nói cho cô bạn mình biết sự thật ngoài xã hội này— Ví dụ như trong buổi hòa nhạc tụ tập toàn những người nổi tiếng này, đừng nói là cô ấy tự tiến cử, cô ấy có thể thân cận với đạo diễn lớn hay không cũng là một vấn đề.
Nhưng khi cô quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của cô ấy, cô không đành lòng mà nuốt lời muốn nói vào trong.
Thang máy nhanh chóng đến tầng cao nhất, có người đặc biệt hướng dẫn họ đi tới sân thượng.
Ánh đèn lãng mạn của hội trường xen lẫn hương hoa thơm ngát, mọi người nâng ly đứng nói chuyện vui vẻ, nhìn ra khung cảnh lộng lẫy của thành phố khi về đêm trong làn gió đêm nhè nhẹ.
Buổi biểu diễn tối nay là để thúc đẩy giao lưu giữa giới điện ảnh và âm nhạc, vì vậy những người có mặt ở đây đều bước ra từ giới giải trí.
Vừa tìm được chỗ ngồi xuống Vưu Hân đã tiến gần Ôn Dư ngửi một cái, hỏi:
“Cậu dùng nước hoa gì vậy, mùi thơm quá.”
Ôn Dư cởi áo gió ra, lộ ra bộ váy bên trong: “Tôi tiện tay mua nó ở cửa hàng thủ công mỹ nghệ trong đợt đi Paris.”
Vưu Hân ngửa người ra sau, cố ý làm bộ dáng đánh giá người khác, híp mắt nói: “Bảo bối, cậu không vào giới giải trí thật sự đáng tiếc.”
Tối nay Ôn Dư mặc một chiếc váy ngắn chất nhung trễ vai màu đen, dưới ánh đèn đêm, chiếc váy nhung đen càng làm nổi bật những đường cong yêu kiều của cô càng thêm quyến rũ, chất liệu gỗ hơi bóng của ghế ngồi càng tôn lên làn da trắng sáng của cô, làm cho Ôn Dư tỏa sáng giữa đám đông.
Điệu thấp, nhưng vẫn tràn ngập hơi thở cao quý không thể bám víu tới.
Đúng lúc này, không biết là ai tới, đèn nháy cửa ra vào đột nhiên liên tiếp nhau không ngừng, phóng viên cùng khách khứa tầng tầng lớp lớp vây quanh người mới tới, chậm rãi đi về phía trước.
Ánh đèn hội trường nối tiếp đuổi theo vừa vặn rơi vào trung tâm đám người, ánh mắt của Ôn Dư cũng bị hấp dẫn qua đó, liếc mắt nhìn thấy một khuôn mặt bị ánh đèn xẹt qua.
Đường nét khuôn mặt rõ ràng, cao quý và lãnh đạm.
Một lúc sau khuôn mặt ấy biến mất trong bóng tối.
Ôn Dư cũng nhìn đi chỗ khác, từ trong túi lấy ra một ít kem dưỡng bôi lên tay, đáp lại lời vừa rồi của Vưu Hân: “Làm ngôi sao rất mệt mỏi, tôi không có hứng thú lộ diện.”
Vưu Hân cũng vươn tay thoa kem: “Đúng, đúng, đúng, cô Ôn được nuông chiều, có bạn trai là người nổi tiếng là đủ rồi, không cần phải tự mình ra ngoài kiếm tiền.”
Đang thoa, Vưu Hân nhìn thấy một người, vừa đứng dậy từ bên cạnh cô vừa nói: “Trợ lý của đạo diễn Trần tới rồi, tôi đi xem xét tình hình.”
Cô ấy vừa đi đã gửi cho Ôn Dư một tin nhắn: [Tôi nghe được đạo diễn Trần đang nghỉ ngơi ở nhà hàng tầng dưới, vì vậy tôi đi trước đây.]
Mặc dù Ôn Dư cảm thấy cơ hội việc tự tiến cử thành công của Vưu Hân là rất nhỏ, nhưng ở cái nơi kịch vui như giới giải trí này, cũng không có gì là tuyệt đối cả.
Cô lặng lẽ chờ đợi tin tức từ Vưu Hân.
Nhưng hết bốn màn trình diễn rồi cô ấy vẫn chưa trở lại, gọi điện cũng không có nghe máy.
Bên dưới sân thượng, tầng cao nhất của Lãng Gia chính là nhà hàng xoay tròn. Vì buổi hòa nhạc nên nhà hàng sẽ không mở cửa buôn bán với người khác vào tối nay, toàn bộ dùng để phối hợp phục vụ buổi hòa nhạc trong toàn bộ quá trình.
Ôn Dư lo lắng có thể xảy ra chuyện, cô đi xuống lầu tìm kiếm xung quanh, cuối cùng dừng lại trước cánh cửa đang khép hờ của một căn phòng.
Cô gõ cửa: “Hân Hân?”
Không ai trả lời.
Ôn Dư đẩy cửa đi vào, trong phòng không có người. Cô tiếp tục đi vào, phát hiện trong sảnh chỉ có hai chiếc ghế sô pha trống không.
Có vẻ như cô ấy không ở đây.
Cô quay người định rời đi nhưng có tiếng giày cao gót vội vã bước vào phòng. Sau đó có một tiếng rầm…
Ai đó đã nhanh chóng khóa cửa lại.
“…”
Ôn Dư sững sờ, theo bản năng trốn vào phía sau máy điều hòa không khí dọc trong sảnh.
Tiếng bước chân đi một vòng từ ngoài vào trong, chắc là xác định căn phòng an toàn, có người nói chuyện.
“Chị Mạn, chị thật sự muốn làm vậy à? Chị có biết việc này rất mạo hiểm không?”
“Dù có mạo hiểm cũng phải làm, là họ Tưởng kia bắt ép tôi. Tôi chỉ muốn lấy lại vai diễn của mình. Tôi đã kiếm bao nhiêu tiền cho anh ta? Bây giờ anh ta lại muốn qua sông phá cầu để nuôi người mới đó sao?”
Chị Mạn? Chẳng lẽ là nữ minh tinh Lê Mạn tham dự buổi hòa nhạc tối nay?
Ôn Dư hơi nghiêng đầu ra ngoài để xác nhận.
Quả nhiên.
“Nhưng nếu chị thua cược thì sao?”
“Thua?” Lê Mạn cười lạnh: “Cùng lắm là bị tát hai cái, khi đó tôi là người bị hại này sẽ kiện anh ta tội có ý định hiếp dâm, anh ta đừng nghĩ mình có thể thoát tội.”
Ôn Dư: “…” Kích thích như vậy sao?
Dừng lại một chút, Lê Mạn hình như muốn an ủi đối phương: “Yên tâm đi, thuốc mang từ nước ngoài về, thấm vào rất nhanh, sau này anh ta có muốn điều tra cũng không phát hiện được.”
Ôn Dư vẫn không kìm được tò mò, lại thò đầu ra ngoài thấy Lê Mạn đang đưa một viên thuốc nhỏ cho người thanh niên trước mặt: “Lát nữa tôi sẽ đi mời rượu anh ta, cậu làm như này…”
Hai người thấp giọng nói chuyện vài phút sau, xong rời đi ngay.
Sợ bị coi là đồng lõa, sau khi bọn họ rời đi Ôn Dư cũng không ở lại mà rời khỏi phòng ngay sau họ.
Nếu như cô đoán không sai, chắc là Lê Mạn muốn chuốc thuốc mê một người đàn ông họ Tưởng để ngủ một đêm. Khi tỉnh lại, nếu đối phương đồng ý điều kiện trao đổi với cô ta thì mọi người đều vui vẻ. Còn nếu đối phương không đồng ý thì liền tát hai cái rồi cá chết lưới rách.
Ôn Dư không ngờ rằng cô có thể gặp được phiên bản người thật của Kim Liên tại một buổi hòa nhạc, nếu không làm sao có thể xem kịch vui của giới giải trí, khắp nơi đều có niềm vui và kích thích mà cô không thể ngờ tới.
Khi trở lại sân thượng, Vưu Hân đã ngồi sẵn trên ghế.
Ôn Dư thở phào nhẹ nhõm, tiến lên một bước: “Tôi đã đi tì cậu mất nửa ngày, sao rồi, có thành công không?”
Vưu Hân chán nản: “Đừng nói đến nó nữa.”
Ôn Dư đã sớm đoán được kết quả này, xoa đầu bạn thân: “Không sao, cùng lắm thì không diễn nữa thôi, chị đây nuôi cậu.”
Vưu Hân ngẩng đầu định nói gì đó nhưng lại ủ rũ cúi xuống.
Ôn Dư biết tâm trạng của cô ấy không tốt, suy nghĩ một chút, sau đó chỉ vào Lý Mạn cách đó không xa, thần bí nói: “Đừng buồn nữa, tôi nói cho cậu nghe một chuyện kinh động, cậu có biết ngôi sao Lê Mạn không?”
Vưu Hân liếc nhìn cô tức giận nói: “Sao tôi lại không biết cô ta chứ? Cô ta vừa cướp vai diễn của tôi để đưa cho người khác đấy.”
Ôn Dư nghe vậy sửng sốt, quay đầu lại: “Cô ta cướp của cậu?”
“Lê Mạn là diễn viên chính của buổi biểu diễn đó, vì vậy cô ta muốn đưa người khác vào có khó gì đâu.”
Ôn Dư thật sự không ngờ tới những phiền não của bạn thân mình là do cô Lê này mà ra.
Nhìn qua là biết cô ta là một nhân vật lợi hại, nếu không cô ta làm sao dám múa rìu qua mắt thợ ở đây.
Ban đầu Ôn Dư không muốn tham gia vào việc khi nãy nghe được nhưng người có liên quan đến Vưu Hân đang ở phía trước, thật sự xin lỗi.
Cô ta đừng nghĩ sẽ đạt được tâm nguyện.
Ôn Dư quan sát những người đàn ông đang tiếp cận xung quanh Lê Mạn, cô hỏi Vưu Hân: “Tối nay có người đàn ông nào họ Tưởng đến không?”
Vưu Hân cau mày: “Tưởng?”
Cô ấy nhìn xung quanh, chỉ về một hướng rồi nói: “Ý cậu là chủ tịch Tưởng, Tưởng Vũ Hách sao, ở đằng kia.”
Ôn Dư lập tức nhìn theo.
Cách Lê Mạn khoảng mười mét, một người đàn ông cao khoảng 1,85 mét, dáng người rất bá đạo, vai rộng eo hẹp, chân dài đang đứng dưới sân khấu nói chuyện với mấy người nước ngoài.
Sườn mặt quen thuộc…
Ôn Dư nhớ rằng anh là người vừa được rất nhiều phóng viên vây quanh.
Cô vừa nhìn vừa hỏi Vưu Hân: “Lai lịch của Tưởng Vũ Hách này là gì?”
“Lai lịch rất lớn.” Vưu Hân vừa rồi còn ủ rũ bỗng lấy lại tinh thần: “Ông chủ của tập đoàn Á Thịnh, ông lớn của giới giải trí, tất cả những người hàng đầu của hàng đầu mà cậu biết đều thuộc về công ty của người đàn ông này. Những bộ phim lập kỷ lục phòng vé ấy, mười bộ thì chín bộ là do anh ấy đầu tư, có thể nói anh ấy là một ông chủ siêu cấp nắm giữ vận mệnh của vô số nghệ sĩ.”
Địa vị này khẳng định là quyền của anh ấy.
Ôn Dư không khỏi xúc động, so với sự tự tiến cử ngu ngốc của Vưu Hân thì cấp bậc của Lê Mạn cao hơn nhiều.
Cơ quan đã cố gắng hết sức đập nồi phá thuyền, một khi thành công thì sẽ đạt được vô số tài nguyên cùng danh tiếng.
Chỉ tiếc là cô ta không biết được cô lại xuất hiện trong kế hoạch hoàn mỹ của mình.
Ôn Dư vội vàng lấy giấy bút từ trong túi xách ra, cô vừa mới viết xong đã thấy Lê Mạn bưng hai ly rượu đi về phía Tưởng Vũ Hách.
Cô ta đi đến trước mặt người đàn ông, mỉm cười tự nhiên, không biết đang nói gì, sau đó đưa ly rượu trên tay cho anh.
Giỏi thật, vậy mà đã bắt đầu rồi sao.
“Cậu viết cái gì vậy?” Vưu Hân tò mò hỏi.
“Suỵt…”
Ôn Dư không có thời gian để giải thích cho Vưu Hân, cô gấp mảnh giấy lại rồi đi về phía người đàn ông.
Khoảng cách ngày càng gần.
Các đường nét trên khuôn mặt người đàn ông cũng trở nên rõ ràng hơn.
Trên người anh mặc một chiếc áo sơ mi đen cùng với bộ âu phục màu đen lạnh lùng, khuôn mặt trời sinh cao lãnh, đường nét tinh xảo sắc bén, khi cười ánh mắt điềm tĩnh nhưng tỏa ra khí thế mạnh mẽ bức người.
Đó là loại khí thế mà chỉ toát ra từ người cấp cao.
Bỏ qua những lời vu khống của Lê Mạn dành cho Vưu Hân, thật đáng tiếc khi một người đàn ông đẹp trai ăn được thay cơm như vậy mà bị loại rắn rết như Lê Mạn ngủ mất.
Lãng phí.
Gió đêm thổi qua, Ôn Dư hất mái tóc xoăn dài quyến rũ và dịu dàng, bước đi trên đôi giày cao gót tinh xảo, cô tùy tiện nhận lấy một ly rượu tù người phục vụ đi ngang qua, tự nhiên tạo ra va chạm khi đi ngang qua Tưởng Vũ Hách.
Trong lúc rối loạn, cô giấu tờ giấy rồi nhanh chóng nhét vào túi áo của người đàn ông.
“Ôi, thật xin lỗi.” Cô cười nhẹ nhàng giả vờ xin lỗi, sau đó rời đi như không có chuyện gì xảy ra.
Toàn bộ quá trình diễn ra tự nhiên không một chút sơ hở.
Lê Mạn căn bản không để ý tới dáng vẻ của Ôn Dư, vẫn như cũ cười hỏi: “Ông chủ Tưởng, uống một ly rượu xem như cho tôi chút mặt mũi đi?”
Tưởng Vũ Hách không trả lời cô ta ngay, dừng lại hai giây, anh xoay người lại.
Bóng người mặc chiếc váy nhung đã bị ánh sáng và bóng tối làm cho mờ đi, khó có thể nhìn rõ.
Điều duy nhất còn lại là mùi hương thoang thoảng và đặc biệt của gỗ cẩm lai trong không khí.
Nồng nhiệt và tươi sáng.
Anh cụp mắt xuống, lấy ra thứ mà người phụ nữ đã vất vả để lại từ trong túi.
Hóa ra nó là một tờ ghi chú nhỏ…
[Anh trai, thuốc, hiểu không?]
Tưởng Vũ Hách: “…?”
Chú thích:
(1) Quầy chuyên danh: quầy chuyên bán một loại hàng hoá trong cửa hàng.
Đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại dồn dập phá vỡ sự yên tĩnh.
Ôn Dư cau mày quay người lại nhưng tiếng chuông vẫn không ngừng kêu. Cô lần mò sờ soạng hai cái trên giường mới tìm thấy điện thoại. Cô muốn tắt máy nhưng lại không cẩn thận ấn vào nút nghe.
“Xin chào? Có phải cô Ôn không?”
“Cô Ôn, tôi là Amy của quầy chuyên doanh (1) HXX, khuy cài tay áo bằng đá quý đen mà cô đặt làm ở chỗ chúng tôi đã có rồi, cô có thể đến lấy bất cứ lúc nào.”
Trong phòng ngủ yên tĩnh, giọng nói của Sa rất rõ ràng.
Do Ôn Dư còn ở đảo, bị chênh lệch thời gian nên cô có chút không vui. Nhưng khuy cài tay áo mà cô chờ hơn nửa năm đã có, đúng là một tin tốt.
Hai cảm xúc lẫn lộn cũng làm dịu đi cảm giác nóng nảy khi rời giường của Ôn Dư.
Cô cầm điện thoại áp lên tai: “Tôi biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, cơn buồn ngủ đã hoàn toàn biến mất, Ôn Dư vén chăn lên xem giờ.
Năm giờ chiều.
Còn nửa tiếng đồng hồ nữa báo thức mới đánh thức cô dậy.
Buổi tối Ôn Dư có hẹn, dậy cũng dậy rồi, cô tranh thủ thời gian rời giường sớm để trang điểm.
Sáu giờ rưỡi, cô mở tấm rèm cửa nặng nề trong nhà ra.
Một dải ánh sáng rực rỡ chiếu vào cửa sổ sát sàn, cả thành phố đều bước vào sự xa hoa của màn đêm.
Sau khi xịt một ít nước hoa yêu thích gần đây, Ôn Dư lấy chìa khóa xe và đi ra ngoài.
Giang Thành chưa bao giờ thiếu xe sang tới lui, nhưng từ trước đến nay chiếc xe của cô Ôn đây luôn là cảnh tượng độc nhất vô nhị ở thành phố lớn này.
Ferrari laferrari, “Pháp Lan Hồng” vừa ngầu vừa đích thực, cả Giang Thành này chỉ có một chiếc.
Lần nào cô ra ngoài là đường phố bùng nổ lần đó.
Nửa giờ sau, Ôn Dư lái xe đến Trung tâm Lãng Gia, một tòa nhà nổi tiếng ở Giang Thành. Tối nay, ban nhạc nổi tiếng trong nước sẽ tổ chức một buổi hòa nhạc OST trên sân thượng tầng cao nhất của Lãng Gia.
Tiếng động cơ quét bụi đất từ xa đến gần, Ôn Dư điều khiển vô lăng bằng một tay, sau một khúc cua đẹp mắt, xe vững vàng dừng lại dưới lầu của Lãng Gia.
Cô từ trên xe bước xuống, ném chìa khóa cho nhân viên trông xe: “Cảm ơn.”
Nhân viên trông xe đã biết Ôn Dư từ lâu, cung kính nói: “Không có gì, cô Ôn.”
Ôn Dư có vóc dáng cao, tỷ lệ thân hình cân đối, hơn nữa trên người cô toàn đồ hàng hiệu xa xỉ, đi giữa đám đông lúc nào cũng dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác.
Nhìn thấy Ôn Dư ung dung xách túi rời đi, những người qua đường đang vây xem đi đến chụp ảnh và bàn luận.
“Người vừa rồi là đại tiểu thư của Tập đoàn Hoa Đô?”
“Là cô ấy, biển số w0214, là xe của Ôn gia.”
“Nhìn cô ấy bước đi, tôi cảm thấy như mình cũng bị kéo theo…”
“Xinh đẹp lại giàu có, người như thế a, sinh ra đã đứng ở vạch đích của chúng ta rồi.”
…
Vốn dĩ Ôn Dư không định đến buổi hòa nhạc tối nay, nhưng người bạn thân duy nhất của cô là Vưu Hân đã nhờ cô giúp cô ấy lấy thiệp mời. Tình cờ Ôn Dư quen biết với một người trong ban tổ chức, vì vậy khi cô bước vào họ đã lên tiếng chào hỏi.
Vưu Hân đến từ rất sớm và đợi ở chỗ thang máy, khi cô ấy nhìn thấy Ôn Dư thì vui vẻ vẫy tay, nói: “Ở đây!”
Nhân viên nhanh chóng bấm thang máy, thấy Ôn Dư đến gần, gật đầu nói: “Cô Ôn, mời.”
Ôn Dư gật đầu xem như đáp lại, sau khi vào trong thang máy, cô hỏi Vưu Hân: “Khi gọi điện thoại chưa nói rõ ràng, cậu muốn gặp ai?”
Vưu Hân trả lời cô: “Là một đạo diễn, họ Trần.”
Ôn Dư: “Để làm gì?”
Vưu Hân thở dài kể cho Ôn Dư nghe việc vai nữ ba mà cô ấy vất vả lắm mới giành được đã bị người khác cướp mất.
Ôn Dư và Vưu Hân là bạn học cấp ba. Điều kiện gia đình của Vưu Hân thuộc dạng bình thường, hồi cấp ba gia đình gửi Vưu Hân đến một trường trung học quý tộc ở Giang Thành học. Họ muốn con gái nhà mình sau này thành người nổi tiếng, nhưng ai mà ngờ rằng Vưu Hân luôn chuyên tâm học hành, sau ba năm đỗ vào Học viện điện ảnh Kinh Thị, nhưng bối cảnh không có cũng không ai nâng đỡ, sau khi tốt nghiệp rồi vẫn ở tuyến mười tám.
“Tôi nghe nói đạo diễn Trần là một người rất tốt và sẵn sàng cho người mới cơ hội, cho nên tôi muốn nhờ anh ấy giới thiệu tôi.” Vưu Hân lúng túng nói.
Ôn Dư mở miệng thở dốc, vốn là muốn nói cho cô bạn mình biết sự thật ngoài xã hội này— Ví dụ như trong buổi hòa nhạc tụ tập toàn những người nổi tiếng này, đừng nói là cô ấy tự tiến cử, cô ấy có thể thân cận với đạo diễn lớn hay không cũng là một vấn đề.
Nhưng khi cô quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của cô ấy, cô không đành lòng mà nuốt lời muốn nói vào trong.
Thang máy nhanh chóng đến tầng cao nhất, có người đặc biệt hướng dẫn họ đi tới sân thượng.
Ánh đèn lãng mạn của hội trường xen lẫn hương hoa thơm ngát, mọi người nâng ly đứng nói chuyện vui vẻ, nhìn ra khung cảnh lộng lẫy của thành phố khi về đêm trong làn gió đêm nhè nhẹ.
Buổi biểu diễn tối nay là để thúc đẩy giao lưu giữa giới điện ảnh và âm nhạc, vì vậy những người có mặt ở đây đều bước ra từ giới giải trí.
Vừa tìm được chỗ ngồi xuống Vưu Hân đã tiến gần Ôn Dư ngửi một cái, hỏi:
“Cậu dùng nước hoa gì vậy, mùi thơm quá.”
Ôn Dư cởi áo gió ra, lộ ra bộ váy bên trong: “Tôi tiện tay mua nó ở cửa hàng thủ công mỹ nghệ trong đợt đi Paris.”
Vưu Hân ngửa người ra sau, cố ý làm bộ dáng đánh giá người khác, híp mắt nói: “Bảo bối, cậu không vào giới giải trí thật sự đáng tiếc.”
Tối nay Ôn Dư mặc một chiếc váy ngắn chất nhung trễ vai màu đen, dưới ánh đèn đêm, chiếc váy nhung đen càng làm nổi bật những đường cong yêu kiều của cô càng thêm quyến rũ, chất liệu gỗ hơi bóng của ghế ngồi càng tôn lên làn da trắng sáng của cô, làm cho Ôn Dư tỏa sáng giữa đám đông.
Điệu thấp, nhưng vẫn tràn ngập hơi thở cao quý không thể bám víu tới.
Đúng lúc này, không biết là ai tới, đèn nháy cửa ra vào đột nhiên liên tiếp nhau không ngừng, phóng viên cùng khách khứa tầng tầng lớp lớp vây quanh người mới tới, chậm rãi đi về phía trước.
Ánh đèn hội trường nối tiếp đuổi theo vừa vặn rơi vào trung tâm đám người, ánh mắt của Ôn Dư cũng bị hấp dẫn qua đó, liếc mắt nhìn thấy một khuôn mặt bị ánh đèn xẹt qua.
Đường nét khuôn mặt rõ ràng, cao quý và lãnh đạm.
Một lúc sau khuôn mặt ấy biến mất trong bóng tối.
Ôn Dư cũng nhìn đi chỗ khác, từ trong túi lấy ra một ít kem dưỡng bôi lên tay, đáp lại lời vừa rồi của Vưu Hân: “Làm ngôi sao rất mệt mỏi, tôi không có hứng thú lộ diện.”
Vưu Hân cũng vươn tay thoa kem: “Đúng, đúng, đúng, cô Ôn được nuông chiều, có bạn trai là người nổi tiếng là đủ rồi, không cần phải tự mình ra ngoài kiếm tiền.”
Đang thoa, Vưu Hân nhìn thấy một người, vừa đứng dậy từ bên cạnh cô vừa nói: “Trợ lý của đạo diễn Trần tới rồi, tôi đi xem xét tình hình.”
Cô ấy vừa đi đã gửi cho Ôn Dư một tin nhắn: [Tôi nghe được đạo diễn Trần đang nghỉ ngơi ở nhà hàng tầng dưới, vì vậy tôi đi trước đây.]
Mặc dù Ôn Dư cảm thấy cơ hội việc tự tiến cử thành công của Vưu Hân là rất nhỏ, nhưng ở cái nơi kịch vui như giới giải trí này, cũng không có gì là tuyệt đối cả.
Cô lặng lẽ chờ đợi tin tức từ Vưu Hân.
Nhưng hết bốn màn trình diễn rồi cô ấy vẫn chưa trở lại, gọi điện cũng không có nghe máy.
Bên dưới sân thượng, tầng cao nhất của Lãng Gia chính là nhà hàng xoay tròn. Vì buổi hòa nhạc nên nhà hàng sẽ không mở cửa buôn bán với người khác vào tối nay, toàn bộ dùng để phối hợp phục vụ buổi hòa nhạc trong toàn bộ quá trình.
Ôn Dư lo lắng có thể xảy ra chuyện, cô đi xuống lầu tìm kiếm xung quanh, cuối cùng dừng lại trước cánh cửa đang khép hờ của một căn phòng.
Cô gõ cửa: “Hân Hân?”
Không ai trả lời.
Ôn Dư đẩy cửa đi vào, trong phòng không có người. Cô tiếp tục đi vào, phát hiện trong sảnh chỉ có hai chiếc ghế sô pha trống không.
Có vẻ như cô ấy không ở đây.
Cô quay người định rời đi nhưng có tiếng giày cao gót vội vã bước vào phòng. Sau đó có một tiếng rầm…
Ai đó đã nhanh chóng khóa cửa lại.
“…”
Ôn Dư sững sờ, theo bản năng trốn vào phía sau máy điều hòa không khí dọc trong sảnh.
Tiếng bước chân đi một vòng từ ngoài vào trong, chắc là xác định căn phòng an toàn, có người nói chuyện.
“Chị Mạn, chị thật sự muốn làm vậy à? Chị có biết việc này rất mạo hiểm không?”
“Dù có mạo hiểm cũng phải làm, là họ Tưởng kia bắt ép tôi. Tôi chỉ muốn lấy lại vai diễn của mình. Tôi đã kiếm bao nhiêu tiền cho anh ta? Bây giờ anh ta lại muốn qua sông phá cầu để nuôi người mới đó sao?”
Chị Mạn? Chẳng lẽ là nữ minh tinh Lê Mạn tham dự buổi hòa nhạc tối nay?
Ôn Dư hơi nghiêng đầu ra ngoài để xác nhận.
Quả nhiên.
“Nhưng nếu chị thua cược thì sao?”
“Thua?” Lê Mạn cười lạnh: “Cùng lắm là bị tát hai cái, khi đó tôi là người bị hại này sẽ kiện anh ta tội có ý định hiếp dâm, anh ta đừng nghĩ mình có thể thoát tội.”
Ôn Dư: “…” Kích thích như vậy sao?
Dừng lại một chút, Lê Mạn hình như muốn an ủi đối phương: “Yên tâm đi, thuốc mang từ nước ngoài về, thấm vào rất nhanh, sau này anh ta có muốn điều tra cũng không phát hiện được.”
Ôn Dư vẫn không kìm được tò mò, lại thò đầu ra ngoài thấy Lê Mạn đang đưa một viên thuốc nhỏ cho người thanh niên trước mặt: “Lát nữa tôi sẽ đi mời rượu anh ta, cậu làm như này…”
Hai người thấp giọng nói chuyện vài phút sau, xong rời đi ngay.
Sợ bị coi là đồng lõa, sau khi bọn họ rời đi Ôn Dư cũng không ở lại mà rời khỏi phòng ngay sau họ.
Nếu như cô đoán không sai, chắc là Lê Mạn muốn chuốc thuốc mê một người đàn ông họ Tưởng để ngủ một đêm. Khi tỉnh lại, nếu đối phương đồng ý điều kiện trao đổi với cô ta thì mọi người đều vui vẻ. Còn nếu đối phương không đồng ý thì liền tát hai cái rồi cá chết lưới rách.
Ôn Dư không ngờ rằng cô có thể gặp được phiên bản người thật của Kim Liên tại một buổi hòa nhạc, nếu không làm sao có thể xem kịch vui của giới giải trí, khắp nơi đều có niềm vui và kích thích mà cô không thể ngờ tới.
Khi trở lại sân thượng, Vưu Hân đã ngồi sẵn trên ghế.
Ôn Dư thở phào nhẹ nhõm, tiến lên một bước: “Tôi đã đi tì cậu mất nửa ngày, sao rồi, có thành công không?”
Vưu Hân chán nản: “Đừng nói đến nó nữa.”
Ôn Dư đã sớm đoán được kết quả này, xoa đầu bạn thân: “Không sao, cùng lắm thì không diễn nữa thôi, chị đây nuôi cậu.”
Vưu Hân ngẩng đầu định nói gì đó nhưng lại ủ rũ cúi xuống.
Ôn Dư biết tâm trạng của cô ấy không tốt, suy nghĩ một chút, sau đó chỉ vào Lý Mạn cách đó không xa, thần bí nói: “Đừng buồn nữa, tôi nói cho cậu nghe một chuyện kinh động, cậu có biết ngôi sao Lê Mạn không?”
Vưu Hân liếc nhìn cô tức giận nói: “Sao tôi lại không biết cô ta chứ? Cô ta vừa cướp vai diễn của tôi để đưa cho người khác đấy.”
Ôn Dư nghe vậy sửng sốt, quay đầu lại: “Cô ta cướp của cậu?”
“Lê Mạn là diễn viên chính của buổi biểu diễn đó, vì vậy cô ta muốn đưa người khác vào có khó gì đâu.”
Ôn Dư thật sự không ngờ tới những phiền não của bạn thân mình là do cô Lê này mà ra.
Nhìn qua là biết cô ta là một nhân vật lợi hại, nếu không cô ta làm sao dám múa rìu qua mắt thợ ở đây.
Ban đầu Ôn Dư không muốn tham gia vào việc khi nãy nghe được nhưng người có liên quan đến Vưu Hân đang ở phía trước, thật sự xin lỗi.
Cô ta đừng nghĩ sẽ đạt được tâm nguyện.
Ôn Dư quan sát những người đàn ông đang tiếp cận xung quanh Lê Mạn, cô hỏi Vưu Hân: “Tối nay có người đàn ông nào họ Tưởng đến không?”
Vưu Hân cau mày: “Tưởng?”
Cô ấy nhìn xung quanh, chỉ về một hướng rồi nói: “Ý cậu là chủ tịch Tưởng, Tưởng Vũ Hách sao, ở đằng kia.”
Ôn Dư lập tức nhìn theo.
Cách Lê Mạn khoảng mười mét, một người đàn ông cao khoảng 1,85 mét, dáng người rất bá đạo, vai rộng eo hẹp, chân dài đang đứng dưới sân khấu nói chuyện với mấy người nước ngoài.
Sườn mặt quen thuộc…
Ôn Dư nhớ rằng anh là người vừa được rất nhiều phóng viên vây quanh.
Cô vừa nhìn vừa hỏi Vưu Hân: “Lai lịch của Tưởng Vũ Hách này là gì?”
“Lai lịch rất lớn.” Vưu Hân vừa rồi còn ủ rũ bỗng lấy lại tinh thần: “Ông chủ của tập đoàn Á Thịnh, ông lớn của giới giải trí, tất cả những người hàng đầu của hàng đầu mà cậu biết đều thuộc về công ty của người đàn ông này. Những bộ phim lập kỷ lục phòng vé ấy, mười bộ thì chín bộ là do anh ấy đầu tư, có thể nói anh ấy là một ông chủ siêu cấp nắm giữ vận mệnh của vô số nghệ sĩ.”
Địa vị này khẳng định là quyền của anh ấy.
Ôn Dư không khỏi xúc động, so với sự tự tiến cử ngu ngốc của Vưu Hân thì cấp bậc của Lê Mạn cao hơn nhiều.
Cơ quan đã cố gắng hết sức đập nồi phá thuyền, một khi thành công thì sẽ đạt được vô số tài nguyên cùng danh tiếng.
Chỉ tiếc là cô ta không biết được cô lại xuất hiện trong kế hoạch hoàn mỹ của mình.
Ôn Dư vội vàng lấy giấy bút từ trong túi xách ra, cô vừa mới viết xong đã thấy Lê Mạn bưng hai ly rượu đi về phía Tưởng Vũ Hách.
Cô ta đi đến trước mặt người đàn ông, mỉm cười tự nhiên, không biết đang nói gì, sau đó đưa ly rượu trên tay cho anh.
Giỏi thật, vậy mà đã bắt đầu rồi sao.
“Cậu viết cái gì vậy?” Vưu Hân tò mò hỏi.
“Suỵt…”
Ôn Dư không có thời gian để giải thích cho Vưu Hân, cô gấp mảnh giấy lại rồi đi về phía người đàn ông.
Khoảng cách ngày càng gần.
Các đường nét trên khuôn mặt người đàn ông cũng trở nên rõ ràng hơn.
Trên người anh mặc một chiếc áo sơ mi đen cùng với bộ âu phục màu đen lạnh lùng, khuôn mặt trời sinh cao lãnh, đường nét tinh xảo sắc bén, khi cười ánh mắt điềm tĩnh nhưng tỏa ra khí thế mạnh mẽ bức người.
Đó là loại khí thế mà chỉ toát ra từ người cấp cao.
Bỏ qua những lời vu khống của Lê Mạn dành cho Vưu Hân, thật đáng tiếc khi một người đàn ông đẹp trai ăn được thay cơm như vậy mà bị loại rắn rết như Lê Mạn ngủ mất.
Lãng phí.
Gió đêm thổi qua, Ôn Dư hất mái tóc xoăn dài quyến rũ và dịu dàng, bước đi trên đôi giày cao gót tinh xảo, cô tùy tiện nhận lấy một ly rượu tù người phục vụ đi ngang qua, tự nhiên tạo ra va chạm khi đi ngang qua Tưởng Vũ Hách.
Trong lúc rối loạn, cô giấu tờ giấy rồi nhanh chóng nhét vào túi áo của người đàn ông.
“Ôi, thật xin lỗi.” Cô cười nhẹ nhàng giả vờ xin lỗi, sau đó rời đi như không có chuyện gì xảy ra.
Toàn bộ quá trình diễn ra tự nhiên không một chút sơ hở.
Lê Mạn căn bản không để ý tới dáng vẻ của Ôn Dư, vẫn như cũ cười hỏi: “Ông chủ Tưởng, uống một ly rượu xem như cho tôi chút mặt mũi đi?”
Tưởng Vũ Hách không trả lời cô ta ngay, dừng lại hai giây, anh xoay người lại.
Bóng người mặc chiếc váy nhung đã bị ánh sáng và bóng tối làm cho mờ đi, khó có thể nhìn rõ.
Điều duy nhất còn lại là mùi hương thoang thoảng và đặc biệt của gỗ cẩm lai trong không khí.
Nồng nhiệt và tươi sáng.
Anh cụp mắt xuống, lấy ra thứ mà người phụ nữ đã vất vả để lại từ trong túi.
Hóa ra nó là một tờ ghi chú nhỏ…
[Anh trai, thuốc, hiểu không?]
Tưởng Vũ Hách: “…?”
Chú thích:
(1) Quầy chuyên danh: quầy chuyên bán một loại hàng hoá trong cửa hàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.