Chương 24
Tô Chỉ
04/01/2024
Đầu óc trống rỗng hai giây, Vưu Hân vội vàng mở Weibo của mình.
Mới có một phút mà đã có hơn 30 lượt trả lời tin của Ôn Dư.
Cô ấy như phát điên lên, lập tức lay lay người Ôn Dư: "Cậu nghiêm túc chứ? Cậu tỉnh táo chứ? Cậu mau xóa đi! Cậu đang đánh rắn động cỏ đấy!"
Nhưng Ôn Dư làm như không nghe thấy, cũng không nhìn thấy. Có lẽ vì khi uống rượu cô uống rất nhanh và vội nên hiện tại đã say không biết trời đất.
Cô nằm trên bàn, trong tay còn cầm ly rượu mê man mà ngủ thiếp đi.
Đúng lúc này Tưởng Vũ Hách gọi điện đến. Vưu Hân nhìn thấy dòng chữ "Anh trai thân yêu" hiển thị trên màn hình thì vội vàng đẩy Ôn Dư: "Tưởng Vũ Hách gọi tới."
Ôn Dư ngơ ngác ngẩng đầu, cô xua tay rồi cúp điện thoại.
Vưu Hân giật mình: "Không trả lời?"
"Không."
Một lúc sau, điện thoại lại reo.
Ôn Dư tiếp tục cúp máy.
Vưu Hân thực sự không thể hiểu nổi hai người này.
Giằng co như vậy hơn mười lần, Ôn Dư hoàn toàn ngủ thiếp đi.
Tưởng Vũ Hách lại gọi điện thoại tới.
Cô ấy bị kẹp giữa hai người này, tâm trạng của Vưu Hân lên xuống hơn là đi tàu lượn siêu tốc.
Sau một lúc do dự, Vưu Hân vẫn bịt mũi và ấn nhận cuộc điện thoại. Cô ấy đã nghĩ xong kịch bản, giả làm bồi bàn thêm mắm thêm muối vào câu chuyện hai người.
"Xin chào, chủ nhân của chiếc điện thoại di động đang say rượu trong quán bar của chúng tôi. Nếu bạn là bạn của cô ấy, hãy nhanh chóng đến đây. Chà, đàn ông xung quanh cô ấy rất nhiều."
Tốt lắm! Không đến mười phút Tưởng Vũ Hách đã xuất hiện ở quán bar.
Đây là một quán rượu nhỏ nằm khuất trong một con hẻm nên cũng không có nhiều người ở quán. Sau khi nhìn thấy bóng dáng của anh ở ngoài cửa, Vưu Hân lập tức trốn vào góc tối ở gần đó rồi đi ra giả làm người qua đường.
Áo gió của Ôn Dư bị cởi vứt sang một bên. Cô mặc một chiếc áo len cổ tròn, sau khi uống quá nhiều cộng thêm việc xoay người đủ kiểu khiến cả bờ vai trắng như tuyết của cô bị lộ ra.
Dưới ánh đèn mơ hồ của quán rượu, làn da trắng nõn bị rượu nhuộm đỏ nhìn cực kỳ hấp dẫn.
Tưởng Vũ Hách im lặng cởi áo khoác của mình rồi khoác lên vai cô. Sau đó anh cúi xuống bế Ôn Dư lên bước ra ngoài.
Vưu Hân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trời ạ, cuộc cãi vã giữa cặp anh em giả này còn dữ dội hơn nhiều so với cuộc chia tay của các cặp đôi khác.
Suốt đường về nhà Ôn Dư ngủ rất say.
Cô rất ít khi uống rượu. Ngày xưa mặc dù đi chơi với bạn bè cũng sẽ uống vài ba ngụm nhưng hiếm khi cô pha bia, rượu vang, rượu ngoại vào làm một rồi uống như hôm nay. Ôn Dư uống tới mức say khướt, uống đến tối muộn.
Chú Hà có chút đau lòng nói: "Cháu uống nhiều như vậy làm gì, lúc đi vẫn rất bình thường mà…"
Tưởng Vũ Hách mím môi nhìn ra ngoài cửa sổ mà không nói lời nào.
Sau khi về đến nhà, thấy Ôn Dư còn đang ngủ nên Tưởng Vũ Hách định trực tiếp bế cô lên lầu hai. Nhưng cô lại bị đánh thức bởi động tác này.
Hiện tại đầu cô có chút đau, cũng không được tỉnh táo cho lắm. Khi mở mắt ra phát hiện khuôn mặt trước mắt là Tưởng Vũ Hách, cô lập tức náo loạn.
"Ai muốn anh ôm?"
"Đặt em xuống."
"Hiện tại em không muốn nói chuyện với anh!"
Ôn Dư không ngừng kháng cự. Tưởng Vũ Hách không muốn cùng cô nói nhảm nên mạnh mẽ thay đổi tư thế ôm ban đầu mà đem cô đặt ở trên vai.
Ôn Dư bị giam cầm đến không thể động đậy càng thêm khó chịu.
Trải qua mấy ngày chiến tranh lạnh cộng thêm ánh mắt khi nãy của Tang Thần, tất cả như một mồi lửa châm ngòi khiến Ôn Dư hoàn toàn nổ tung. Cô nằm trên vai Tưởng Vũ Hách, hai hàm răng cắn mạnh xuống vai anh.
Người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, dù có một lớp vải bảo vệ nhưng anh vẫn thấy đau đớn vô cùng. Tưởng Vũ Hách cau mày mở cửa rồi ném cô lên giường.
Sau đó anh kéo cổ áo xuống xem. Không hiểu cô bị sao mà như con thú nhỏ lao tới, hai hàm răng trên đó khiến anh phải giật mình.
Tưởng Vũ Hách hít sâu một hơi, anh nhìn về cô gái đang nằm trên giường: "Rốt cuộc là em muốn cái gì?"
"Phải là anh muốn cái gì mới đúng!"
Ôn Dư giận đến mức cầm cái gối trong tay ném qua: "Ba ngày không nói chuyện với em, ngay cả nhà cũng không về. Rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh muốn em đi đúng không? Nếu vậy thì anh cứ nói ra, em cũng không thèm làm phiền anh."
Tưởng Vũ Hách tránh được cái gối, nhưng không thể tránh được những thứ cô lần lượt ném tới.
Anh không thể không tiến lên nắm lấy tay cô. Rõ ràng anh có rất nhiều điều muốn nói nhưng người đàn ông lại kiềm chế không thốt ra. Cuối cùng anh chỉ khẽ thở dài: "Anh không có."
Con thú nhỏ vừa nãy còn mất bình tĩnh vì ba chữ này mà trở nên trầm mặc.
Có một tiếng nức nở yếu ớt trong không khí.
Hai người nhìn nhau chăm chú, một người cực kỳ kiên nhẫn, một người khóc nức nở như hoa lê trong mưa.
"Vậy anh muốn hút thuốc thì em giúp anh châm thuốc. Tại sao anh lại muốn người khác giúp? Cô ta giúp anh thì giúp lại còn nhìn chằm chằm vào em, khiêu khích em, cười nhạo khi em bị anh đuổi ra ngoài. Anh bắt nạt em trước mặt cô ta. Em mất mặt quá!"
Khi cô nói, tiếng khóc lại trở nên lớn hơn.
Ôn Dư cảm thấy vô cùng tủi thân. Cô chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy trong đời.
Tưởng Vũ Hách cau mày.
Trêu chọc? Nhìn chằm chằm vào cô?
Chỉ trong giây lát anh đã hiểu Ôn Dư đang nói về ai.
Lúc này, cơn say của Ôn Dư đã bước vào giai đoạn lặng lẽ lẩm bẩm một mình.
"Em không chơi nữa."
"Cho dù muốn yêu đương thì em cũng sẽ hỏi em trước. Như vậy còn chưa được sao?"
"Đừng phớt lờ em."
"Hu hu hu, buổi đêm ở một mình rất tối, em sợ!"
Tưởng Vũ Hách: "..."
Trái tim sắt đá tích tụ buồn phiền trong mấy ngày nay cuối cùng cũng đang trên bờ vực sụp đổ chỉ vì vài lời nói không biết thật giả này.
Chỗ cánh tay của Ôn Dư bị anh nắm bắt đầu nóng lên.
Mạch đập của anh dường như hoà làm một với mạch của cô khiến nó chảy nhanh hơn, mạnh hơn.
Cổ họng anh không tự chủ được nuốt xuống hai lần, Tưởng Vũ Hách đột nhiên buông tay cô ra: "Chờ em tỉnh lại rồi nói."
Anh ép mình quay người bỏ đi, nhưng vừa mở cửa ra thì có thứ gì đó đập vào lưng anh.
Ôn Dư từ phía sau ôm lấy đối phương: "Không cho phép anh đi, không, không được!"
Cô cố chấp như một đứa trẻ. Tưởng Vũ Hách bị cô đụng phải lảo đảo về phía trước hai bước. Anh vừa ngẩng đầu đã nghe được một thanh âm…
"Ôi, gần ba giờ đêm rồi, hai người cãi nhau cái gì? Cãi nhau mãi sao tôi có thể ngủ? Tôi đã ngoài năm mươi rồi, không thể…"
Dì Mười Hai mặc áo khoác, bà ấy vừa mới đi tới cửa phòng Ôn Dư đã dừng lại. Đây là lần đầu tiên bà ấy nhìn thấy tư thế một nam một nữ trên hành lang này.
Quần áo nữ xộc xệch, quần áo nam cũng xộc xệch, hình như còn có vết cắn trên vai anh.
Ngay cả dì Mười Hai vốn đã quen với các loại tình huống khác nhau cũng giật mình. Nhưng cũng chỉ hai ba giây sau bà ấy lập tức xoay người đi xuống lầu.
Dáng vẻ như thể không có gì xảy ra, cũng chẳng có ai từng đến.
Tưởng Vũ Hách: "..."
Cô giống như một con mèo con mềm yếu ôm chặt phía sau anh, hai tay bấu chặt không chịu buông.
Anh biết cô đang say, biết không nên làm vậy, biết mình phải kiềm chế bản thân.
Anh biết rằng có lẽ chỉ có mình tình nguyện làm một nhân vật buồn cười như vậy.
Dù thế nhưng Tưởng Vũ Hách vẫn thỏa hiệp.
Có vẻ như từ ngày gặp cô, anh đã thỏa hiệp. Thỏa hiệp với sự xuất hiện của cô, thỏa hiệp với những thay đổi của cô đối với chính mình, thỏa hiệp với mọi yêu cầu của cô.
Ôn Dư không nhớ mình ngủ thiếp đi lúc nào. Điểu khác biệt so với trước đây là…
Những chiếc gối đêm qua thật mềm mại, ấm áp và thoải mái. Nó khiến cô yên tâm nhắm mắt lại và có một giấc ngủ ngon.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Ôn Dư mở mắt ra, đầu óc mơ hồ mất mấy giây. Sau đó cô ngồi bật dậy rồi nhìn xung quanh.
Sao cô lại ở nhà? Không phải cô đã đi uống rượu với Vưu Hân ở quán bar sao? Sao cô có thể về được? Vưu Hân thì sao?
Ôn Dư vội vàng lần mò điện thoại, cô chui vào trong chăn gọi điện cho Vưu Hân: "Tại sao tôi lại ở nhà? Cậu đưa tôi trở về sao?"
Vưu Hân: "Tôi thậm chí không biết cậu sống ở đâu."
"..." Ôn Dư cảm thấy lạnh cả người, cô không ngừng vỗ đầu ép mình bình tĩnh lại: "Đừng nói với tôi là Tưởng Vũ Hách."
"Trừ anh ta ra còn có ai à?" Vưu Hân tặc lưỡi: "Cậu không nhớ gì sao?"
Hiện tại Ôn Dư có thể nhớ ra cái gì chứ. Ngày hôm qua cô uống say đến mức không biết bản thân nói cái gì, làm cái gì.
"Xong rồi! Chiến tranh lạnh mấy ngày nay, bây giờ tôi còn say khướt, anh ta có nghĩ tôi nghiện rượu rồi càng ghét tôi không?"
"Tạm thời để những thứ này sang một bên." Vưu Hân nói: "Tối qua cậu đã làm một chuyện kinh thiên động địa cậu có biết không?"
Ôn Dư bắt đầu luống cuống: "Tôi cũng không biết... Không… Hiện tại tôi không nhớ gì cả. Tôi đã làm gì vậy? Tôi không có giết người phóng hỏa đấy chứ?"
Cô vừa nói đến đây, dì Mười Hai đã gõ cửa: "Tiểu Ngư, cậu chủ kêu cháu xuống ăn sáng."
Ôn Dư đáp lại bà ấy rồi vội vàng cúp điện thoại: "Lát nữa tôi liên lạc với cậu sau."
Sau đó cô tắm bằng thời gian nhanh nhất có thể cho hết mùi rượu rồi chạy xuống lầu mà không cả sấy tóc.
Tưởng Vũ Hách đã ngồi ở bàn ăn, khuôn mặt anh lạnh lùng không lộ chút biểu cảm nào.
Ôn Dư chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh: "... Chào buổi sáng, anh."
Đầu cô sắp cúi xuống tận xương quai xanh, cô căn bản không dám ngẩng đầu lên để nhìn đối phương.
Không ngờ, người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn cô: "Em tỉnh rồi?"
Ôn Dư sững sờ, cô ậm ừ một cách trống rỗng.
"Vậy ăn đi." Cuộc trò chuyện rất ngắn gọn. Nhưng thậm chí chỉ một vài từ vẫn tốt hơn là không nói gì như ngày trước.
Ôn Dư có chút vui vẻ, sự bất an trong lòng chậm rãi vơi đi. Cô vừa ăn sáng vừa nói về chuyện tối hôm qua: "Ừm, cảm ơn anh tối hôm qua đưa em trở về."
Tưởng Vũ Hách nhấp một ngụm cà phê, tùy ý nói: "Ừ."
Trầm mặc một lát cô lại hỏi: "Em không có say rồi phát điên chứ?"
"Không." Người đàn ông hờ hững nhìn cô, qua hồi lâu anh mới nói: "Em chỉ nói vài câu mà thôi."
Ôn Dư cảm thấy chắc chắn cô sẽ không nói cái gì tốt đẹp.
Quả nhiên.
"Em đã nói là tôi không được tự mãn."
"..."
"Nói hôm nay tỉnh dậy sẽ rời đi."
"..."
Ôn Dư sửng sốt. Sao mà cô nói những lời đỉnh vậy.
"Không, anh... Em…"
Ôn Dư muốn giải thích với anh vài câu nhưng Tưởng Vũ Hách đã ăn xong, anh bình tĩnh lau miệng, đứng dậy đi ra cửa.
"Anh đi làm, sao em chưa đi?"
"..."
Ôn Dư không ngờ mình uống nhiều đến mức bị đuổi ra khỏi nhà.
Đáng ra mọi chuyện sẽ không như thế này nếu Vưu Hân cho cô đậu phộng.
Quên đi, Ôn Dư thầm động viên bản thân.
Có lẽ anh đã có kế hoạch này khi cố tình phớt lờ cô vài ngày trước. Bây giờ anh chỉ lợi dụng cái miệng say khướt của cô để nói ra thôi.
Bỏ đi, dưa ép sẽ không ngọt, anh em gượng ép đè đầu cưỡi cổ cũng không bền lâu.
Ôn Dư cam chịu đứng lên: "Vậy em đi thu dọn đồ đạc."
"Không cần." Tưởng Vũ Hách vẫn rất bình tĩnh: "Cầm túi đi là được."
"..."
Đúng vậy, tất cả những gì có trong căn nhà này đều do anh cho, vậy cô mang theo cái gì.
"Ừm." Ôn Dư gật đầu: "Vậy được."
Cô đứng dậy khoác túi lên vai đi theo Tưởng Vũ Hách ra ngoài rồi lại lặng lẽ lên xe.
"Vậy anh muốn đưa em đến ga xe lửa, bến xe buýt hay ga tàu điện ngầm?"
"Em muốn đi đâu?"
"Tùy ý đi…" Ôn Dư có chút cảm thấy buồn bực: "Em chỉ là một cây bèo nương theo gió. Anh bảo em đi đâu thì em sẽ đi nơi đó."
Tưởng Vũ Hách quay đầu đi, khóe miệng anh giật giật cong lên nhưng rất khó để phát hiện.
Hai mươi phút sau, xe dừng lại.
"Xuống xe."
Ôn Dư ngẩng đầu lên.
"?"
Trụ sở của Á Thịnh?
"Anh…"
Câu hỏi còn chưa dứt, người đàn ông đã chỉnh lại bộ âu phục chỉnh tề. Anh xuống xe quay sang cô: "Cãi vã muốn đến công ty mà chỉ làm ba bốn hôm đã xin nghỉ? Bắt đầu từ hôm nay em sẽ không được nghỉ phép nữa. Anh đi làm lúc mấy giờ thì em dậy lúc đó luôn."
"..."
Ôn Dư dừng lại vài giây, khi cô hiểu ra thì Tưởng Vũ Hách và một nhóm người đã vào cổng công ty.
Cô không thèm để ý đến sự hiện diện của nhiều người như vậy, trong lòng cô mừng rỡ vội vàng đẩy đám người qua một bên mà chạy đến đi cạnh Tưởng Vũ Hách, nhẹ nhàng khoác lấy cánh tay anh: "Anh à, anh đã tha thứ cho em rồi?"
Tưởng Vũ Hách nhìn phía trước nói: "Anh đã nói với em rằng đừng gọi anh là anh trong công ty, cũng đừng tỏ vẻ trẻ con với anh."
Nhưng lúc này Ôn Dư không thèm để ý những thứ khác, cô chưa từng vui vẻ như vậy, chưa từng cảm nhận được thứ vui sướng tràn ngập trong lòng như bây giờ.
Cánh tay càng ôm chặt hơn, thanh âm ngoan ngoãn: "Em mặc kệ, em cứ gọi đấy! Anh, anh, anh, anh, anh!"
Tưởng Vũ Hách mặc dù vẫn đang đi, trên mặt cũng vẫn là vẻ lạnh lùng, nhưng chỉ có anh biết khóe môi đang giương lên mang theo sự thoải mái.
Những ngày không gặp nhau khiến anh dằn vặt hơn cả Ôn Dư.
Anh muốn cô cứ ở bên mình thế này. Dù với thân phận là anh trai cũng không sao.
Mới có một phút mà đã có hơn 30 lượt trả lời tin của Ôn Dư.
Cô ấy như phát điên lên, lập tức lay lay người Ôn Dư: "Cậu nghiêm túc chứ? Cậu tỉnh táo chứ? Cậu mau xóa đi! Cậu đang đánh rắn động cỏ đấy!"
Nhưng Ôn Dư làm như không nghe thấy, cũng không nhìn thấy. Có lẽ vì khi uống rượu cô uống rất nhanh và vội nên hiện tại đã say không biết trời đất.
Cô nằm trên bàn, trong tay còn cầm ly rượu mê man mà ngủ thiếp đi.
Đúng lúc này Tưởng Vũ Hách gọi điện đến. Vưu Hân nhìn thấy dòng chữ "Anh trai thân yêu" hiển thị trên màn hình thì vội vàng đẩy Ôn Dư: "Tưởng Vũ Hách gọi tới."
Ôn Dư ngơ ngác ngẩng đầu, cô xua tay rồi cúp điện thoại.
Vưu Hân giật mình: "Không trả lời?"
"Không."
Một lúc sau, điện thoại lại reo.
Ôn Dư tiếp tục cúp máy.
Vưu Hân thực sự không thể hiểu nổi hai người này.
Giằng co như vậy hơn mười lần, Ôn Dư hoàn toàn ngủ thiếp đi.
Tưởng Vũ Hách lại gọi điện thoại tới.
Cô ấy bị kẹp giữa hai người này, tâm trạng của Vưu Hân lên xuống hơn là đi tàu lượn siêu tốc.
Sau một lúc do dự, Vưu Hân vẫn bịt mũi và ấn nhận cuộc điện thoại. Cô ấy đã nghĩ xong kịch bản, giả làm bồi bàn thêm mắm thêm muối vào câu chuyện hai người.
"Xin chào, chủ nhân của chiếc điện thoại di động đang say rượu trong quán bar của chúng tôi. Nếu bạn là bạn của cô ấy, hãy nhanh chóng đến đây. Chà, đàn ông xung quanh cô ấy rất nhiều."
Tốt lắm! Không đến mười phút Tưởng Vũ Hách đã xuất hiện ở quán bar.
Đây là một quán rượu nhỏ nằm khuất trong một con hẻm nên cũng không có nhiều người ở quán. Sau khi nhìn thấy bóng dáng của anh ở ngoài cửa, Vưu Hân lập tức trốn vào góc tối ở gần đó rồi đi ra giả làm người qua đường.
Áo gió của Ôn Dư bị cởi vứt sang một bên. Cô mặc một chiếc áo len cổ tròn, sau khi uống quá nhiều cộng thêm việc xoay người đủ kiểu khiến cả bờ vai trắng như tuyết của cô bị lộ ra.
Dưới ánh đèn mơ hồ của quán rượu, làn da trắng nõn bị rượu nhuộm đỏ nhìn cực kỳ hấp dẫn.
Tưởng Vũ Hách im lặng cởi áo khoác của mình rồi khoác lên vai cô. Sau đó anh cúi xuống bế Ôn Dư lên bước ra ngoài.
Vưu Hân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trời ạ, cuộc cãi vã giữa cặp anh em giả này còn dữ dội hơn nhiều so với cuộc chia tay của các cặp đôi khác.
Suốt đường về nhà Ôn Dư ngủ rất say.
Cô rất ít khi uống rượu. Ngày xưa mặc dù đi chơi với bạn bè cũng sẽ uống vài ba ngụm nhưng hiếm khi cô pha bia, rượu vang, rượu ngoại vào làm một rồi uống như hôm nay. Ôn Dư uống tới mức say khướt, uống đến tối muộn.
Chú Hà có chút đau lòng nói: "Cháu uống nhiều như vậy làm gì, lúc đi vẫn rất bình thường mà…"
Tưởng Vũ Hách mím môi nhìn ra ngoài cửa sổ mà không nói lời nào.
Sau khi về đến nhà, thấy Ôn Dư còn đang ngủ nên Tưởng Vũ Hách định trực tiếp bế cô lên lầu hai. Nhưng cô lại bị đánh thức bởi động tác này.
Hiện tại đầu cô có chút đau, cũng không được tỉnh táo cho lắm. Khi mở mắt ra phát hiện khuôn mặt trước mắt là Tưởng Vũ Hách, cô lập tức náo loạn.
"Ai muốn anh ôm?"
"Đặt em xuống."
"Hiện tại em không muốn nói chuyện với anh!"
Ôn Dư không ngừng kháng cự. Tưởng Vũ Hách không muốn cùng cô nói nhảm nên mạnh mẽ thay đổi tư thế ôm ban đầu mà đem cô đặt ở trên vai.
Ôn Dư bị giam cầm đến không thể động đậy càng thêm khó chịu.
Trải qua mấy ngày chiến tranh lạnh cộng thêm ánh mắt khi nãy của Tang Thần, tất cả như một mồi lửa châm ngòi khiến Ôn Dư hoàn toàn nổ tung. Cô nằm trên vai Tưởng Vũ Hách, hai hàm răng cắn mạnh xuống vai anh.
Người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, dù có một lớp vải bảo vệ nhưng anh vẫn thấy đau đớn vô cùng. Tưởng Vũ Hách cau mày mở cửa rồi ném cô lên giường.
Sau đó anh kéo cổ áo xuống xem. Không hiểu cô bị sao mà như con thú nhỏ lao tới, hai hàm răng trên đó khiến anh phải giật mình.
Tưởng Vũ Hách hít sâu một hơi, anh nhìn về cô gái đang nằm trên giường: "Rốt cuộc là em muốn cái gì?"
"Phải là anh muốn cái gì mới đúng!"
Ôn Dư giận đến mức cầm cái gối trong tay ném qua: "Ba ngày không nói chuyện với em, ngay cả nhà cũng không về. Rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh muốn em đi đúng không? Nếu vậy thì anh cứ nói ra, em cũng không thèm làm phiền anh."
Tưởng Vũ Hách tránh được cái gối, nhưng không thể tránh được những thứ cô lần lượt ném tới.
Anh không thể không tiến lên nắm lấy tay cô. Rõ ràng anh có rất nhiều điều muốn nói nhưng người đàn ông lại kiềm chế không thốt ra. Cuối cùng anh chỉ khẽ thở dài: "Anh không có."
Con thú nhỏ vừa nãy còn mất bình tĩnh vì ba chữ này mà trở nên trầm mặc.
Có một tiếng nức nở yếu ớt trong không khí.
Hai người nhìn nhau chăm chú, một người cực kỳ kiên nhẫn, một người khóc nức nở như hoa lê trong mưa.
"Vậy anh muốn hút thuốc thì em giúp anh châm thuốc. Tại sao anh lại muốn người khác giúp? Cô ta giúp anh thì giúp lại còn nhìn chằm chằm vào em, khiêu khích em, cười nhạo khi em bị anh đuổi ra ngoài. Anh bắt nạt em trước mặt cô ta. Em mất mặt quá!"
Khi cô nói, tiếng khóc lại trở nên lớn hơn.
Ôn Dư cảm thấy vô cùng tủi thân. Cô chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy trong đời.
Tưởng Vũ Hách cau mày.
Trêu chọc? Nhìn chằm chằm vào cô?
Chỉ trong giây lát anh đã hiểu Ôn Dư đang nói về ai.
Lúc này, cơn say của Ôn Dư đã bước vào giai đoạn lặng lẽ lẩm bẩm một mình.
"Em không chơi nữa."
"Cho dù muốn yêu đương thì em cũng sẽ hỏi em trước. Như vậy còn chưa được sao?"
"Đừng phớt lờ em."
"Hu hu hu, buổi đêm ở một mình rất tối, em sợ!"
Tưởng Vũ Hách: "..."
Trái tim sắt đá tích tụ buồn phiền trong mấy ngày nay cuối cùng cũng đang trên bờ vực sụp đổ chỉ vì vài lời nói không biết thật giả này.
Chỗ cánh tay của Ôn Dư bị anh nắm bắt đầu nóng lên.
Mạch đập của anh dường như hoà làm một với mạch của cô khiến nó chảy nhanh hơn, mạnh hơn.
Cổ họng anh không tự chủ được nuốt xuống hai lần, Tưởng Vũ Hách đột nhiên buông tay cô ra: "Chờ em tỉnh lại rồi nói."
Anh ép mình quay người bỏ đi, nhưng vừa mở cửa ra thì có thứ gì đó đập vào lưng anh.
Ôn Dư từ phía sau ôm lấy đối phương: "Không cho phép anh đi, không, không được!"
Cô cố chấp như một đứa trẻ. Tưởng Vũ Hách bị cô đụng phải lảo đảo về phía trước hai bước. Anh vừa ngẩng đầu đã nghe được một thanh âm…
"Ôi, gần ba giờ đêm rồi, hai người cãi nhau cái gì? Cãi nhau mãi sao tôi có thể ngủ? Tôi đã ngoài năm mươi rồi, không thể…"
Dì Mười Hai mặc áo khoác, bà ấy vừa mới đi tới cửa phòng Ôn Dư đã dừng lại. Đây là lần đầu tiên bà ấy nhìn thấy tư thế một nam một nữ trên hành lang này.
Quần áo nữ xộc xệch, quần áo nam cũng xộc xệch, hình như còn có vết cắn trên vai anh.
Ngay cả dì Mười Hai vốn đã quen với các loại tình huống khác nhau cũng giật mình. Nhưng cũng chỉ hai ba giây sau bà ấy lập tức xoay người đi xuống lầu.
Dáng vẻ như thể không có gì xảy ra, cũng chẳng có ai từng đến.
Tưởng Vũ Hách: "..."
Cô giống như một con mèo con mềm yếu ôm chặt phía sau anh, hai tay bấu chặt không chịu buông.
Anh biết cô đang say, biết không nên làm vậy, biết mình phải kiềm chế bản thân.
Anh biết rằng có lẽ chỉ có mình tình nguyện làm một nhân vật buồn cười như vậy.
Dù thế nhưng Tưởng Vũ Hách vẫn thỏa hiệp.
Có vẻ như từ ngày gặp cô, anh đã thỏa hiệp. Thỏa hiệp với sự xuất hiện của cô, thỏa hiệp với những thay đổi của cô đối với chính mình, thỏa hiệp với mọi yêu cầu của cô.
Ôn Dư không nhớ mình ngủ thiếp đi lúc nào. Điểu khác biệt so với trước đây là…
Những chiếc gối đêm qua thật mềm mại, ấm áp và thoải mái. Nó khiến cô yên tâm nhắm mắt lại và có một giấc ngủ ngon.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Ôn Dư mở mắt ra, đầu óc mơ hồ mất mấy giây. Sau đó cô ngồi bật dậy rồi nhìn xung quanh.
Sao cô lại ở nhà? Không phải cô đã đi uống rượu với Vưu Hân ở quán bar sao? Sao cô có thể về được? Vưu Hân thì sao?
Ôn Dư vội vàng lần mò điện thoại, cô chui vào trong chăn gọi điện cho Vưu Hân: "Tại sao tôi lại ở nhà? Cậu đưa tôi trở về sao?"
Vưu Hân: "Tôi thậm chí không biết cậu sống ở đâu."
"..." Ôn Dư cảm thấy lạnh cả người, cô không ngừng vỗ đầu ép mình bình tĩnh lại: "Đừng nói với tôi là Tưởng Vũ Hách."
"Trừ anh ta ra còn có ai à?" Vưu Hân tặc lưỡi: "Cậu không nhớ gì sao?"
Hiện tại Ôn Dư có thể nhớ ra cái gì chứ. Ngày hôm qua cô uống say đến mức không biết bản thân nói cái gì, làm cái gì.
"Xong rồi! Chiến tranh lạnh mấy ngày nay, bây giờ tôi còn say khướt, anh ta có nghĩ tôi nghiện rượu rồi càng ghét tôi không?"
"Tạm thời để những thứ này sang một bên." Vưu Hân nói: "Tối qua cậu đã làm một chuyện kinh thiên động địa cậu có biết không?"
Ôn Dư bắt đầu luống cuống: "Tôi cũng không biết... Không… Hiện tại tôi không nhớ gì cả. Tôi đã làm gì vậy? Tôi không có giết người phóng hỏa đấy chứ?"
Cô vừa nói đến đây, dì Mười Hai đã gõ cửa: "Tiểu Ngư, cậu chủ kêu cháu xuống ăn sáng."
Ôn Dư đáp lại bà ấy rồi vội vàng cúp điện thoại: "Lát nữa tôi liên lạc với cậu sau."
Sau đó cô tắm bằng thời gian nhanh nhất có thể cho hết mùi rượu rồi chạy xuống lầu mà không cả sấy tóc.
Tưởng Vũ Hách đã ngồi ở bàn ăn, khuôn mặt anh lạnh lùng không lộ chút biểu cảm nào.
Ôn Dư chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh: "... Chào buổi sáng, anh."
Đầu cô sắp cúi xuống tận xương quai xanh, cô căn bản không dám ngẩng đầu lên để nhìn đối phương.
Không ngờ, người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn cô: "Em tỉnh rồi?"
Ôn Dư sững sờ, cô ậm ừ một cách trống rỗng.
"Vậy ăn đi." Cuộc trò chuyện rất ngắn gọn. Nhưng thậm chí chỉ một vài từ vẫn tốt hơn là không nói gì như ngày trước.
Ôn Dư có chút vui vẻ, sự bất an trong lòng chậm rãi vơi đi. Cô vừa ăn sáng vừa nói về chuyện tối hôm qua: "Ừm, cảm ơn anh tối hôm qua đưa em trở về."
Tưởng Vũ Hách nhấp một ngụm cà phê, tùy ý nói: "Ừ."
Trầm mặc một lát cô lại hỏi: "Em không có say rồi phát điên chứ?"
"Không." Người đàn ông hờ hững nhìn cô, qua hồi lâu anh mới nói: "Em chỉ nói vài câu mà thôi."
Ôn Dư cảm thấy chắc chắn cô sẽ không nói cái gì tốt đẹp.
Quả nhiên.
"Em đã nói là tôi không được tự mãn."
"..."
"Nói hôm nay tỉnh dậy sẽ rời đi."
"..."
Ôn Dư sửng sốt. Sao mà cô nói những lời đỉnh vậy.
"Không, anh... Em…"
Ôn Dư muốn giải thích với anh vài câu nhưng Tưởng Vũ Hách đã ăn xong, anh bình tĩnh lau miệng, đứng dậy đi ra cửa.
"Anh đi làm, sao em chưa đi?"
"..."
Ôn Dư không ngờ mình uống nhiều đến mức bị đuổi ra khỏi nhà.
Đáng ra mọi chuyện sẽ không như thế này nếu Vưu Hân cho cô đậu phộng.
Quên đi, Ôn Dư thầm động viên bản thân.
Có lẽ anh đã có kế hoạch này khi cố tình phớt lờ cô vài ngày trước. Bây giờ anh chỉ lợi dụng cái miệng say khướt của cô để nói ra thôi.
Bỏ đi, dưa ép sẽ không ngọt, anh em gượng ép đè đầu cưỡi cổ cũng không bền lâu.
Ôn Dư cam chịu đứng lên: "Vậy em đi thu dọn đồ đạc."
"Không cần." Tưởng Vũ Hách vẫn rất bình tĩnh: "Cầm túi đi là được."
"..."
Đúng vậy, tất cả những gì có trong căn nhà này đều do anh cho, vậy cô mang theo cái gì.
"Ừm." Ôn Dư gật đầu: "Vậy được."
Cô đứng dậy khoác túi lên vai đi theo Tưởng Vũ Hách ra ngoài rồi lại lặng lẽ lên xe.
"Vậy anh muốn đưa em đến ga xe lửa, bến xe buýt hay ga tàu điện ngầm?"
"Em muốn đi đâu?"
"Tùy ý đi…" Ôn Dư có chút cảm thấy buồn bực: "Em chỉ là một cây bèo nương theo gió. Anh bảo em đi đâu thì em sẽ đi nơi đó."
Tưởng Vũ Hách quay đầu đi, khóe miệng anh giật giật cong lên nhưng rất khó để phát hiện.
Hai mươi phút sau, xe dừng lại.
"Xuống xe."
Ôn Dư ngẩng đầu lên.
"?"
Trụ sở của Á Thịnh?
"Anh…"
Câu hỏi còn chưa dứt, người đàn ông đã chỉnh lại bộ âu phục chỉnh tề. Anh xuống xe quay sang cô: "Cãi vã muốn đến công ty mà chỉ làm ba bốn hôm đã xin nghỉ? Bắt đầu từ hôm nay em sẽ không được nghỉ phép nữa. Anh đi làm lúc mấy giờ thì em dậy lúc đó luôn."
"..."
Ôn Dư dừng lại vài giây, khi cô hiểu ra thì Tưởng Vũ Hách và một nhóm người đã vào cổng công ty.
Cô không thèm để ý đến sự hiện diện của nhiều người như vậy, trong lòng cô mừng rỡ vội vàng đẩy đám người qua một bên mà chạy đến đi cạnh Tưởng Vũ Hách, nhẹ nhàng khoác lấy cánh tay anh: "Anh à, anh đã tha thứ cho em rồi?"
Tưởng Vũ Hách nhìn phía trước nói: "Anh đã nói với em rằng đừng gọi anh là anh trong công ty, cũng đừng tỏ vẻ trẻ con với anh."
Nhưng lúc này Ôn Dư không thèm để ý những thứ khác, cô chưa từng vui vẻ như vậy, chưa từng cảm nhận được thứ vui sướng tràn ngập trong lòng như bây giờ.
Cánh tay càng ôm chặt hơn, thanh âm ngoan ngoãn: "Em mặc kệ, em cứ gọi đấy! Anh, anh, anh, anh, anh!"
Tưởng Vũ Hách mặc dù vẫn đang đi, trên mặt cũng vẫn là vẻ lạnh lùng, nhưng chỉ có anh biết khóe môi đang giương lên mang theo sự thoải mái.
Những ngày không gặp nhau khiến anh dằn vặt hơn cả Ôn Dư.
Anh muốn cô cứ ở bên mình thế này. Dù với thân phận là anh trai cũng không sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.