Chương 4
Tô Chỉ
04/01/2024
Ôn Dư giống như ngã vào vực thẳm.
Xung quanh là một mảng đen kịt, cô không thể nhìn thấy gì, thân thể không ngừng rơi xuống dưới.
Cô hơi hoảng sợ, đưa tay muốn bắt lấy cái gì đó nhưng lại không bắt được thứ gì.
Ngay lúc cô vô tri vô giác rơi xuống, một giọng nói gọi tên cô: “Tiểu Dư…”
Ôn Dư đột nhiên giống như được đánh thức, cô nỗ lực mở mắt ra, nhìn gương mặt trước mắt dần rõ ràng rồi lại thành mơ hồ.
“Tiểu Dư, mau tỉnh dậy.” Giọng nói không ngừng gọi.
Ôn Dư không nhìn rõ gương mặt đó nhưng mà lại rất biết rõ anh ấy là ai.
Cô cố gắng liều mạng gọi tên anh ấy: “Anh, anh ơi… anh đừng đi, anh…”
Nhưng hình bóng kia lại cách mình ngày càng xa.
Ôn Dư muốn nắm lấy anh ấy, nhưng đều phí công, cô giãy giụa, đột nhiên mở to mắt tỉnh lại, trên mặt tràn đầy nước mắt.
“Tỉnh dậy đi.” Có người gọi ở bên người cô.
Ôn Dư mờ mịt nhìn căn phòng trắng lạnh lẽo, suy nghĩ vẫn còn ở trong mơ.
Đã bao nhiêu năm không mơ thấy Ôn Thanh Hữu.
Anh trai cùng cha mẹ của cô, anh trai từ nhỏ đã thương yêu nâng niu cô trên lòng bàn tay.
Lúc cha mẹ ly hôn làm ồn ào mất hết mặt mũi, Ôn Dư được chia cho cha, mà anh trai Ôn Thanh Hữu thì bị mẹ đưa đi nước ngoài, từ đó trở đi không còn tin tức gì nữa.
Lúc Ôn Dư sáu tuổi đã lần đầu tiên không còn nhà.
Bây giờ hai mươi hai tuổi, lần nữa không còn nhà.
Giấc mơ vừa dịu dàng lại tàn khốc này khiến Ôn Dư không muốn nghĩ, suy nghĩ trở lại hiện tại, cô mở mắt nhìn, phát hiện người mình giống như bị giữ chặt.
Nghiêng đầu mới phát hiện mình nằm trên giường bệnh, mà đứng bên cạnh người có mấy người đứng nghiêm chỉnh ở đó.
Lúc này trí nhớ mới chậm chạp tuôn ra, Ôn Dư cuối cùng cũng đã nhớ tới nguyên nhân mình ở chỗ này.
Tối hôm qua ngay sau khi coi bói không lâu, cô bị một chiếc xe đâm phải.
Thế mà lại đi tin lời của lão già không đàng hoàng kia, vận may ở chỗ nào rồi?
Có khi chịu thua mới là đúng đấy.
Lãng phí 70 tệ của cô.
“Phải bồi thường bao nhiêu?” Bỗng nhiên một giọng đàn ông truyền vào tai.
Ôn Dư sững sờ, lúc này mới phát hiện đứng bên giường ngoài các bác sĩ còn có một người đàn ông mặc âu phục cao cấp, dáng người cao ráo.
Đợi đến khi nhìn rõ gương mặt đó, lòng Ôn Dư mạnh mẽ rơi lộp bộp.
Là anh?
Là Tưởng Vũ Hách, đại lão bị gái ngủ qua sao?
Sao lại là anh? Anh ở đây làm gì?
Ôn Dư vô thức muốn ngồi dậy, ai ngờ vừa mới nhấc chân xuống thì ngay lập tức cảm nhận một trận đau nhức thấu tim.
Bác sĩ vội ngăn cô lại: “Ài, cô đừng lộn xộn, cẳng chân cô bị bong gân nghiêm trọng, sưng lên một mảng lớn, phải dưỡng bệnh.”
Ôn Dư ngơ ngẩn, cố gắng nâng nửa người lên, còn chưa kịp nhìn chân, mắt liếc chéo qua liền thấy trên mũi mình cũng băng kín băng gạc.
Bác sĩ lại lập tức bổ sung: “Xương mũi cũng bị đè ép mà bị nứt ra, cũng phải tĩnh dưỡng.”
…?
Ôn Dư ngơ ngác nhìn mấy lần, sau đó vô lực nằm xuống.
Kiếp trước cô hủy diệt vũ trụ à, phim Hàn cũng không dám biên soạn cho người ta thê thảm đến vậy.
Trong hai mươi tư giờ, phá sản, chia tay, tai nạn xe cộ, từng cái từng cái liên tiếp không ngừng.
Một người đàn ông trung niên đứng bên người Tưởng Vũ Hách nói xin lỗi: “Tiểu thư, tai nạn tối qua trách nhiệm chủ yếu là do tôi không nhìn rõ đèn xanh, cực kỳ xin lỗi vì đã liên lụy khiến cô bị thương.”
Ôn Dư: “…”
Đã hiểu rõ.
Người này chắc hẳn là tài xế của Tưởng Vũ Hách, vì vậy nên vừa nãy Tưởng Vũ Hách mới vào thẳng vấn đề hỏi mình muốn bồi thường bao nhiêu.
Quả nhiên là người làm kinh doanh, nhanh chóng gọn gàng không nói nhảm.
Ôn Dư lại bỗng nhiên nhớ tới lời cụ già nói… “Qua tối hôm nay tất cả mọi khó khăn đều qua.”
Những lời này không cần giải thích cũng vẫn hiểu được.
Cô gặp tai nạn xe cộ, nhưng lại vì vậy có được một khoản tiền bồi thường, mà số tiền này đủ cho mình hôm nay lá rách áo ôm, nghèo rớt mùng tơi thở được một hơi.
Trả một cái giá đắt, nhưng miễn cưỡng coi như ông trời mở cho cô một cánh cửa sổ nhỏ đi.
Ôn Dư tính toán tình huống trước mắt, ngẩng đầu, lúc chuẩn bị nói với người Tưởng Vũ Hách, người đàn ông lại nói:
“Hoặc cô có thể yêu cầu thứ khác cũng được.”
Ôn Dư vừa vặn chống lại ánh mắt của anh.
Lập tức sững sờ.
… Yêu cầu khác?
Bỗng nhiên Ôn Dư phản ứng chậm lại … người đàn ông trước mặt này Vưu Hân đã từng nói qua, là siêu cấp đại lão hầu như có thể một tay che trời trong ngành giải trí.
Từ mấu chốt là cái gì?
Ngành giải trí!
Siêu cấp đại lão!
Tên Thẩm Minh Gia kia cũng luôn dốc sức muốn ký hợp đồng với công ty của anh!
Có thứ gì đó chậm rãi hình thành trong lòng Ôn Dư.
Cô đột nhiên tỉnh táo.
Cần tiền làm gì chứ? Cô muốn là có thể giẫm lên xương cốt của Thẩm Minh Gia, muốn cho hắn ta biết hậu quả khi lừa gạt mình, muốn hắn ta vì bỏ đá xuống giếng mà phải trả giá thật nhiều!
Cô muốn đảo ngược lại nhân sinh của mình!
Lòng kích động, tay run rẩy.
Cầm bùa trong tay, tôi có thiên hạ.
Hay lắm, còn may chưa vứt tấm bùa may mắn kia.
Tưởng Vũ Hách không phải là may mắn lớn nhất ông trời đưa cho mình sao? Chỉ cần có thể nắm bắt cơ hội vận dụng khôn ngoan, còn sợ không chỉnh đốn được tra nam cặn bã sao?
Ôn Dư giống như được tiêm thêm một trăm liều adrenalin, đầu óc kêu một tiếng bay lên cao.
Muốn thành công trước hết phải có dũng khí đập nồi dìm thuyền.
Nhìn Lê Mạn người ta đi, còn dám hạ thuốc, cô không chơi những thứ âm hiểm kia. Bây giờ cô là người bị hại gặp tai nạn xe cộ, phải nghĩ cách lợi dụng ưu thế này trói hai người lại với nhau mới được.
Tưởng Vũ Hách thấy Ôn Dư trực tiếp phát ngốc, nhíu nhíu mày: “Cô tên là gì, nhà ở đâu, hay là để người liên hệ cho người nhà cô trước.”
Người nhà?
Trong đầu đinh một tiếng, Ôn Dư tìm được điểm tiếp xúc rồi.
“Người nhà của tôi?” Cô như hoàn hồn nhìn Tưởng Vũ Hách, cuối cùng nói câu nói đầu tiên sau khi tỉnh lại: “Anh ơi, không phải anh ở đây à?”
Tưởng Vũ Hách: “?”
Ôn Dư cẩn thận từng ly từng tí giữ chặt tay áo anh, giọng như tiếng muỗi kêu: “Em không biết để ông ta bồi thường bao nhiêu, anh ơi, em muốn về nhà, em không thích ở bệnh viện, anh biết mà.”
Tưởng Vũ Hách: “…”
Mấy người trước giường bệnh hai mặt nhìn nhau, một lát sau bác sĩ lại kiểm tra một lần nữa cho Ôn Dư, chụp CT cả người tối qua đã làm rồi, ngoài cơ mềm ở bắp chân bị bong gân và xương mũi tổn thương ra, chỗ khác không hề bị thương.
Cuối cùng, các bác sĩ về văn phòng hội chẩn lại cho ra kết quả sau:
“Cô gái này bị thương xương mũi, cho thấy lúc rơi xuống đất não cũng bị thương nặng, tuy bây giờ phim chụp nhìn qua không có vấn đề, nhưng có một loại hội chứng căng thẳng không thể loại trừ, chính là giống kiểu bây giờ, trí nhớ và nhận thức trở nên hỗn loạn, ví dụ như đã quên mình là ai, ví dụ như cảm thấy giám đốc Tưởng đây là người thân của cô ấy, là anh trai của cô ấy.”
Tưởng Vũ Hách cau mày: “Điều trị như thế nào?”
“Bệnh này không có phương pháp điều trị tốt nào, chủ yếu là an dưỡng, chờ người đó tự khôi phục và thức tỉnh.”
“…”
Tưởng Vũ Hách cũng không có kiên nhẫn giúp cô gái không nhận ra người nào đi tìm lại trí nhớ, càng không hứng thú mang trên người thân phận anh trai.
Đi ra từ văn phòng bác sĩ, anh đang muốn gọi điện cho lão Hà tài xế nói mình đi trước, ai ngờ lão Hà đã đỡ Ôn Dư chờ ở cửa phòng làm việc rồi.
Hai người giống như âm hồn canh giữ ở cửa.
Trong lòng Tưởng Vũ Hách mắng một câu mẹ nó.
Anh bị dọa sợ.
“Anh ơi anh đi đâu?” Ôn Dư nhẹ nhàng mềm mại hỏi.
“…”
Tưởng Vũ Hách đưa mắt lạnh lùng nhìn lão Hà, lão Hà lộ vẻ mặt [tôi cũng không có cách nào] cầu xin tha thứ.
Tưởng Vũ Hách vẫn còn có cuộc họp lúc mười giờ sáng, sáng nay đi ra ngoài bị quỷ khiến tâm hồn mê muội mới đi đường vòng đến bệnh viện nhìn tình huống cô gái bị đâm này, ai có ngờ lại bị đeo bám luôn.
Bởi vì là một cô gái, còn bị thương, Tưởng Vũ Hách cuối cùng cho một chút kiên nhẫn: “Tôi đi ra ngoài một chuyến.”
Ôn Dư dạ, gật gật đầu: “Anh trai bận việc thì đi đi, không cần để ý đến em.”
Thế mà lại không có dây dưa thêm.
Tưởng Vũ Hách dừng một chút, không nói thêm gì quay người rời đi.
Giọng nói yếu ớt lại vang lên sau lưng: “Anh ơi, có phải anh đi rồi sẽ không cần em nữa?”
Chân Tưởng Vũ Hách dừng lại ngắn ngủi hai giây, nhưng không quay đầu lại.
Anh đi rồi, lão Hà khó xử dụ dỗ Ôn Dư: “Cái đó, điện thoại của tiểu thư cô đâu? chứng minh thư đâu? Tôi giúp cô liên hệ người nhà khác của cô được không?”
Ông ấy nhắc nhở một cái, Ôn Dư mới phát hiện không thấy điện thoại của mình.
Hôm qua lúc ở trên đường cái điện thoại vẫn cầm trên tay, nhất định là sau khi bị đâm liền bay ra ngoài, trời tối nên họ cũng không để ý.
Về phần CMND vẫn còn trong túi ở khách sạn.
Ôn Dư bây giờ nhất định phải đánh bài tình thân tranh thủ đồng tình, vì vậy nhất định giả vờ mất trí nhớ, nếu để anh biết tên mình và địa chỉ, thì không còn lý do gì ở lại.
Tuy bây giờ nhìn cô dường như cũng không có gì nắm chắc có thể ở lại.
Vừa nãy mấy câu mình nói nổi hết cả da gà, nhưng Tưởng Vũ Hách vẫn là nhà tư bản không có cảm giác gì, còn nói đi là đi, không có một chút lòng đồng tình nào.
“Tôi không nhớ gì cả.” Ôn Dư bất đắc dĩ lắc đầu: “Thật xin lỗi, gây phiền phức cho chú rồi.”
Lão Hà đâm phải Ôn Dư, vốn có vô hạn áy náy với cô, bây giờ nhìn cô gái nhỏ bị đâm vào đến mất hết trí nhớ quên tất cả, ngay cả mình tên gì cũng không biết.
Quá tạo nghiệp chướng rồi.
Lão Hà có một cô con gái tuổi không khác lắm, thật sự không nên gặp trường hợp này.
“Nếu không cô theo tôi trở về đi, tôi có đứa con gái có thể làm bạn cùng cô, lúc nào cô hồi phục lại đi, được không nào?”
Tuy đã đâm mình bị thương, nhưng tài xế là một người tốt, Ôn Dư cũng nhìn ra được.
Nhưng mục tiêu của cô là Tưởng Vũ Hách.
Tài xế không giúp được cô.
Ôn Dư lại nói một câu thật xin lỗi trong lòng, dồn toàn lực biến mình thành một cô nhóc đáng thương: “Bây giờ tôi chỉ nhớ anh trai, tôi cũng chỉ tin tưởng anh ấy.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vị Trí Trong Tim
2. Cậy Quân Sủng
3. Ngoan, Đừng Sợ Anh
4. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
=====================================
Lão Hà: “…”
Lão Hà không còn cách nào, chỉ có thể hết sức ở bên cạnh giường bồi Ôn Dư. Lúc truyền dịch, Ôn Dư mượn lời nhàm chán liền mượn điện thoại lão Hà. Lại nhân lúc ông ấy đi vào nhà vệ sinh nhỏ liền gọi điện đến khách sạn, nói mình có việc gấp rời khỏi Kinh Thị, hành lý trong phòng tạm thời gửi ở khách sạn, sẽ nhanh chóng đến lấy lại.
Gọi xong liền xóa ghi chép cuộc trò chuyện.
Lão Hà mua rất nhiều đồ ăn cho Ôn Dư, chăm sóc giống như con gái ruột của mình. Lúc sáu giờ tối, ông ấy nhận được một cuộc điện thoại.
“Ông chủ.” Tuy Tưởng Vũ Hách không ở đây nhưng người lão Hà không khỏi cúi xuống tràn đầy tôn kính.
Không biết Tưởng Vũ Hách nói gì đó, lão Hà liếc nhìn Ôn Dư: “Ông chủ, nhưng mà…”
Đối phương hẳn là không cho ông cơ hội nói tiếp.
Lão Hà cúp điện thoại, khó xử nhìn Ôn Dư: “Tiểu thư, tôi đi làm thủ tục xuất viện cho cô.”
Ôn Dư đoán được chuyện gì, nhưng vẫn giả vờ dáng vè ngây thơ: “Là anh trai tới đón tôi sao?”
Lão Hà im lặng hồi lâu, cúi đầu không nói gì.
Thật ra phần thắng của Ôn Dư không lớn, cô chỉ là đánh cược nhà tư bản như Tưởng Vũ Hách này 99% bên ngoài lạnh lùng duy nhất 1% lòng tốt mà thôi.
Nhìn vẻ mặt lão Hà vừa nãy có thể thấy một bàn cược này cô đã thua.
Nếu Ôn Dư không đoán sai, Tưởng Vũ Hách đã sắp xếp xong chỗ ở đi.
Quả nhiên, xe của lão Hà sau khi đi từ bệnh viện ra được nửa tiếng liền dừng ở cửa một viện điều dưỡng.
Bài trí rất ấm áp, hoàn cảnh cũng rất tốt, nhìn qua chính là nơi thích hợp cho người đến dưỡng bệnh.
“Tiểu thư.” Lão Hà cẩn thận bế Ôn Dư xuống xe đặt vào xe lăn: “Cô có thể an tâm ở lại đây, chỗ này sẽ có chuyên gia chăm sóc cô.”
Đúng như dự đoán, hợp tình hợp lý.
Tưởng Vũ Hách là một người làm ăn, không phải nhà từ thiện, càng không phải kẻ ngốc, chỉ bằng một chút trò hề của mình mà cảm động giữ lại.
Ôn Dư khẽ thở dài, tuy thất vọng nhưng vẫn không từ bỏ, thể hiện dáng vẻ đầy đủ cay đắng: “Cảm ơn chú Hà, chú nói với anh trai, cháu sẽ luôn ở đây chờ anh ấy.”
Ôn Dư biết, thiên tài gọi bằng cụ mới đến.
Không phải, là quỷ cũng không đến.
Lão Hà hữu tâm vô lực, cuối cùng chỉ có thể ra quyết tâm giao Ôn Dư cho y tá, tự mình lái xe rời đi.
Trên đường trở về lão Hà lại nhận được điện thoại của Tưởng Vũ Hách.
“Đã sắp xếp xong xuôi rồi chứ?”
Lòng của lão Hà vẫn bị níu lại, giọng chát chát: “Sắp xếp xong rồi.”
Tưởng Vũ Hách cảm nhận được giọng điệu sa sút của ông ấy: “Sắp xếp xong còn không thỏa mãn?”
Lão Hà thật sự không muốn nói ra, đến cùng vẫn không nhịn được.
“Ông chủ, cô gái kia thật đáng thương, một người không nhớ mình tên gì, cũng không biết người nhà ở đâu, cô ấy chỉ nhận được mỗi ngài là anh trai, còn đặc biệt bướng bỉnh, lúc tôi đi cô ấy không chịu đi vào nói chờ ngài đến đón cô ấy, tôi thật sự tàn nhẫn quyết tâm mới rời đi được. Đều tại tôi mà, nhìn đường không tốt, tôi tạo nghiệt lớn…”
Tưởng Vũ Hách: “…”
Lão Hà ở nhà họ Tưởng lái xe mấy chục năm, tuy nói có quan hệ chủ tớ nhưng cuối cùng vẫn có phần tình cảm nhìn Tưởng Vũ Hách lớn lên, nếu không thì ông ấy đâm vào người khác, Tưởng Vũ Hách cũng sẽ không giúp ông lo liệu.
Hôm nay lão Hà áy náy tự trách, Tưởng Vũ Hách cũng rất giống bị đóng cho cái mác là không có lương tâm, máu lạnh.
Nói cho cùng đâm người là xe của anh, nếu lão Hà phải bị chịu trách nhiệm chính, thì anh là ông chủ ngồi trên đó cũng có trách nhiệm không kém.
Cúp điện thoại, Tưởng Vũ Hách không hiểu lòng có hơi phiền, nhất là hình ảnh cô gái tỉnh lại trên mặt tràn đầy nước mắt, vẫn luôn quay vòng ở trong đầu.
Lúc đó cô luôn miệng gọi anh trai.
Có lẽ anh trai thật sự là người cô tin tưởng nhất.
Cũng không biết nối sai dây thần kinh nào, vốn phải rẽ sang đường bên phải, Tưởng Vũ Hách không dừng lại thẳng tắp đi về phía trước.
Đó là hướng đi viện điều dưỡng.
Mười lăm phút sau, xe riêng của Tưởng Vũ Hách dừng ở cửa viện điều dưỡng ở ngoại thành.
Đến khi phanh gấp dừng hẳn lại, Tưởng Vũ Hách cũng không hiểu ý nghĩa mình chuyển hướng đi đến đây làm gì.
Làm gì? Chẳng lẽ anh thật sự muốn làm người tốt, giữ lại một cô gái hoàn toàn xa lạ?
Tưởng Vũ Hách hạ xuống một nửa cửa kính nhìn ra ngoài xe, viện điều dưỡng môi trường yên tĩnh, nhưng chín giờ tối ở cửa ra vào không có người nào đi lại nữa.
Lão Hà nói thế nào…
“Cô gái đó không chịu đi về, phông phải kiên trì chờ ngài đi đón cô ấy.”
Nhưng bây giờ cửa ra vào làm gì có người.
Cô còn không phải thỏa hiệp mà đi vào.
Cho nên nói, lo lắng của lão Hà là do suy nghĩ nhiều, con người là động vật bậc cao có thể thích ứng với từng hoàn cảnh, làm sao muộn như vậy còn ngốc mà chờ ở cửa ra vào.
Tưởng Vũ Hách không khỏi cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, anh thu hồi ánh mắt, sờ điếu thuốc ở trong túi quần, vừa châm đã nghe có người gõ cộc cộc vào cửa xe anh.
Anh vừa quay đầu lại, suýt chút nữa cắn đầu thuốc trong miệng.
Ôn Dư ngồi trên xe lăn cười híp mắt vẫy tay.
“Anh ơi, anh tới rồi!”
Xung quanh là một mảng đen kịt, cô không thể nhìn thấy gì, thân thể không ngừng rơi xuống dưới.
Cô hơi hoảng sợ, đưa tay muốn bắt lấy cái gì đó nhưng lại không bắt được thứ gì.
Ngay lúc cô vô tri vô giác rơi xuống, một giọng nói gọi tên cô: “Tiểu Dư…”
Ôn Dư đột nhiên giống như được đánh thức, cô nỗ lực mở mắt ra, nhìn gương mặt trước mắt dần rõ ràng rồi lại thành mơ hồ.
“Tiểu Dư, mau tỉnh dậy.” Giọng nói không ngừng gọi.
Ôn Dư không nhìn rõ gương mặt đó nhưng mà lại rất biết rõ anh ấy là ai.
Cô cố gắng liều mạng gọi tên anh ấy: “Anh, anh ơi… anh đừng đi, anh…”
Nhưng hình bóng kia lại cách mình ngày càng xa.
Ôn Dư muốn nắm lấy anh ấy, nhưng đều phí công, cô giãy giụa, đột nhiên mở to mắt tỉnh lại, trên mặt tràn đầy nước mắt.
“Tỉnh dậy đi.” Có người gọi ở bên người cô.
Ôn Dư mờ mịt nhìn căn phòng trắng lạnh lẽo, suy nghĩ vẫn còn ở trong mơ.
Đã bao nhiêu năm không mơ thấy Ôn Thanh Hữu.
Anh trai cùng cha mẹ của cô, anh trai từ nhỏ đã thương yêu nâng niu cô trên lòng bàn tay.
Lúc cha mẹ ly hôn làm ồn ào mất hết mặt mũi, Ôn Dư được chia cho cha, mà anh trai Ôn Thanh Hữu thì bị mẹ đưa đi nước ngoài, từ đó trở đi không còn tin tức gì nữa.
Lúc Ôn Dư sáu tuổi đã lần đầu tiên không còn nhà.
Bây giờ hai mươi hai tuổi, lần nữa không còn nhà.
Giấc mơ vừa dịu dàng lại tàn khốc này khiến Ôn Dư không muốn nghĩ, suy nghĩ trở lại hiện tại, cô mở mắt nhìn, phát hiện người mình giống như bị giữ chặt.
Nghiêng đầu mới phát hiện mình nằm trên giường bệnh, mà đứng bên cạnh người có mấy người đứng nghiêm chỉnh ở đó.
Lúc này trí nhớ mới chậm chạp tuôn ra, Ôn Dư cuối cùng cũng đã nhớ tới nguyên nhân mình ở chỗ này.
Tối hôm qua ngay sau khi coi bói không lâu, cô bị một chiếc xe đâm phải.
Thế mà lại đi tin lời của lão già không đàng hoàng kia, vận may ở chỗ nào rồi?
Có khi chịu thua mới là đúng đấy.
Lãng phí 70 tệ của cô.
“Phải bồi thường bao nhiêu?” Bỗng nhiên một giọng đàn ông truyền vào tai.
Ôn Dư sững sờ, lúc này mới phát hiện đứng bên giường ngoài các bác sĩ còn có một người đàn ông mặc âu phục cao cấp, dáng người cao ráo.
Đợi đến khi nhìn rõ gương mặt đó, lòng Ôn Dư mạnh mẽ rơi lộp bộp.
Là anh?
Là Tưởng Vũ Hách, đại lão bị gái ngủ qua sao?
Sao lại là anh? Anh ở đây làm gì?
Ôn Dư vô thức muốn ngồi dậy, ai ngờ vừa mới nhấc chân xuống thì ngay lập tức cảm nhận một trận đau nhức thấu tim.
Bác sĩ vội ngăn cô lại: “Ài, cô đừng lộn xộn, cẳng chân cô bị bong gân nghiêm trọng, sưng lên một mảng lớn, phải dưỡng bệnh.”
Ôn Dư ngơ ngẩn, cố gắng nâng nửa người lên, còn chưa kịp nhìn chân, mắt liếc chéo qua liền thấy trên mũi mình cũng băng kín băng gạc.
Bác sĩ lại lập tức bổ sung: “Xương mũi cũng bị đè ép mà bị nứt ra, cũng phải tĩnh dưỡng.”
…?
Ôn Dư ngơ ngác nhìn mấy lần, sau đó vô lực nằm xuống.
Kiếp trước cô hủy diệt vũ trụ à, phim Hàn cũng không dám biên soạn cho người ta thê thảm đến vậy.
Trong hai mươi tư giờ, phá sản, chia tay, tai nạn xe cộ, từng cái từng cái liên tiếp không ngừng.
Một người đàn ông trung niên đứng bên người Tưởng Vũ Hách nói xin lỗi: “Tiểu thư, tai nạn tối qua trách nhiệm chủ yếu là do tôi không nhìn rõ đèn xanh, cực kỳ xin lỗi vì đã liên lụy khiến cô bị thương.”
Ôn Dư: “…”
Đã hiểu rõ.
Người này chắc hẳn là tài xế của Tưởng Vũ Hách, vì vậy nên vừa nãy Tưởng Vũ Hách mới vào thẳng vấn đề hỏi mình muốn bồi thường bao nhiêu.
Quả nhiên là người làm kinh doanh, nhanh chóng gọn gàng không nói nhảm.
Ôn Dư lại bỗng nhiên nhớ tới lời cụ già nói… “Qua tối hôm nay tất cả mọi khó khăn đều qua.”
Những lời này không cần giải thích cũng vẫn hiểu được.
Cô gặp tai nạn xe cộ, nhưng lại vì vậy có được một khoản tiền bồi thường, mà số tiền này đủ cho mình hôm nay lá rách áo ôm, nghèo rớt mùng tơi thở được một hơi.
Trả một cái giá đắt, nhưng miễn cưỡng coi như ông trời mở cho cô một cánh cửa sổ nhỏ đi.
Ôn Dư tính toán tình huống trước mắt, ngẩng đầu, lúc chuẩn bị nói với người Tưởng Vũ Hách, người đàn ông lại nói:
“Hoặc cô có thể yêu cầu thứ khác cũng được.”
Ôn Dư vừa vặn chống lại ánh mắt của anh.
Lập tức sững sờ.
… Yêu cầu khác?
Bỗng nhiên Ôn Dư phản ứng chậm lại … người đàn ông trước mặt này Vưu Hân đã từng nói qua, là siêu cấp đại lão hầu như có thể một tay che trời trong ngành giải trí.
Từ mấu chốt là cái gì?
Ngành giải trí!
Siêu cấp đại lão!
Tên Thẩm Minh Gia kia cũng luôn dốc sức muốn ký hợp đồng với công ty của anh!
Có thứ gì đó chậm rãi hình thành trong lòng Ôn Dư.
Cô đột nhiên tỉnh táo.
Cần tiền làm gì chứ? Cô muốn là có thể giẫm lên xương cốt của Thẩm Minh Gia, muốn cho hắn ta biết hậu quả khi lừa gạt mình, muốn hắn ta vì bỏ đá xuống giếng mà phải trả giá thật nhiều!
Cô muốn đảo ngược lại nhân sinh của mình!
Lòng kích động, tay run rẩy.
Cầm bùa trong tay, tôi có thiên hạ.
Hay lắm, còn may chưa vứt tấm bùa may mắn kia.
Tưởng Vũ Hách không phải là may mắn lớn nhất ông trời đưa cho mình sao? Chỉ cần có thể nắm bắt cơ hội vận dụng khôn ngoan, còn sợ không chỉnh đốn được tra nam cặn bã sao?
Ôn Dư giống như được tiêm thêm một trăm liều adrenalin, đầu óc kêu một tiếng bay lên cao.
Muốn thành công trước hết phải có dũng khí đập nồi dìm thuyền.
Nhìn Lê Mạn người ta đi, còn dám hạ thuốc, cô không chơi những thứ âm hiểm kia. Bây giờ cô là người bị hại gặp tai nạn xe cộ, phải nghĩ cách lợi dụng ưu thế này trói hai người lại với nhau mới được.
Tưởng Vũ Hách thấy Ôn Dư trực tiếp phát ngốc, nhíu nhíu mày: “Cô tên là gì, nhà ở đâu, hay là để người liên hệ cho người nhà cô trước.”
Người nhà?
Trong đầu đinh một tiếng, Ôn Dư tìm được điểm tiếp xúc rồi.
“Người nhà của tôi?” Cô như hoàn hồn nhìn Tưởng Vũ Hách, cuối cùng nói câu nói đầu tiên sau khi tỉnh lại: “Anh ơi, không phải anh ở đây à?”
Tưởng Vũ Hách: “?”
Ôn Dư cẩn thận từng ly từng tí giữ chặt tay áo anh, giọng như tiếng muỗi kêu: “Em không biết để ông ta bồi thường bao nhiêu, anh ơi, em muốn về nhà, em không thích ở bệnh viện, anh biết mà.”
Tưởng Vũ Hách: “…”
Mấy người trước giường bệnh hai mặt nhìn nhau, một lát sau bác sĩ lại kiểm tra một lần nữa cho Ôn Dư, chụp CT cả người tối qua đã làm rồi, ngoài cơ mềm ở bắp chân bị bong gân và xương mũi tổn thương ra, chỗ khác không hề bị thương.
Cuối cùng, các bác sĩ về văn phòng hội chẩn lại cho ra kết quả sau:
“Cô gái này bị thương xương mũi, cho thấy lúc rơi xuống đất não cũng bị thương nặng, tuy bây giờ phim chụp nhìn qua không có vấn đề, nhưng có một loại hội chứng căng thẳng không thể loại trừ, chính là giống kiểu bây giờ, trí nhớ và nhận thức trở nên hỗn loạn, ví dụ như đã quên mình là ai, ví dụ như cảm thấy giám đốc Tưởng đây là người thân của cô ấy, là anh trai của cô ấy.”
Tưởng Vũ Hách cau mày: “Điều trị như thế nào?”
“Bệnh này không có phương pháp điều trị tốt nào, chủ yếu là an dưỡng, chờ người đó tự khôi phục và thức tỉnh.”
“…”
Tưởng Vũ Hách cũng không có kiên nhẫn giúp cô gái không nhận ra người nào đi tìm lại trí nhớ, càng không hứng thú mang trên người thân phận anh trai.
Đi ra từ văn phòng bác sĩ, anh đang muốn gọi điện cho lão Hà tài xế nói mình đi trước, ai ngờ lão Hà đã đỡ Ôn Dư chờ ở cửa phòng làm việc rồi.
Hai người giống như âm hồn canh giữ ở cửa.
Trong lòng Tưởng Vũ Hách mắng một câu mẹ nó.
Anh bị dọa sợ.
“Anh ơi anh đi đâu?” Ôn Dư nhẹ nhàng mềm mại hỏi.
“…”
Tưởng Vũ Hách đưa mắt lạnh lùng nhìn lão Hà, lão Hà lộ vẻ mặt [tôi cũng không có cách nào] cầu xin tha thứ.
Tưởng Vũ Hách vẫn còn có cuộc họp lúc mười giờ sáng, sáng nay đi ra ngoài bị quỷ khiến tâm hồn mê muội mới đi đường vòng đến bệnh viện nhìn tình huống cô gái bị đâm này, ai có ngờ lại bị đeo bám luôn.
Bởi vì là một cô gái, còn bị thương, Tưởng Vũ Hách cuối cùng cho một chút kiên nhẫn: “Tôi đi ra ngoài một chuyến.”
Ôn Dư dạ, gật gật đầu: “Anh trai bận việc thì đi đi, không cần để ý đến em.”
Thế mà lại không có dây dưa thêm.
Tưởng Vũ Hách dừng một chút, không nói thêm gì quay người rời đi.
Giọng nói yếu ớt lại vang lên sau lưng: “Anh ơi, có phải anh đi rồi sẽ không cần em nữa?”
Chân Tưởng Vũ Hách dừng lại ngắn ngủi hai giây, nhưng không quay đầu lại.
Anh đi rồi, lão Hà khó xử dụ dỗ Ôn Dư: “Cái đó, điện thoại của tiểu thư cô đâu? chứng minh thư đâu? Tôi giúp cô liên hệ người nhà khác của cô được không?”
Ông ấy nhắc nhở một cái, Ôn Dư mới phát hiện không thấy điện thoại của mình.
Hôm qua lúc ở trên đường cái điện thoại vẫn cầm trên tay, nhất định là sau khi bị đâm liền bay ra ngoài, trời tối nên họ cũng không để ý.
Về phần CMND vẫn còn trong túi ở khách sạn.
Ôn Dư bây giờ nhất định phải đánh bài tình thân tranh thủ đồng tình, vì vậy nhất định giả vờ mất trí nhớ, nếu để anh biết tên mình và địa chỉ, thì không còn lý do gì ở lại.
Tuy bây giờ nhìn cô dường như cũng không có gì nắm chắc có thể ở lại.
Vừa nãy mấy câu mình nói nổi hết cả da gà, nhưng Tưởng Vũ Hách vẫn là nhà tư bản không có cảm giác gì, còn nói đi là đi, không có một chút lòng đồng tình nào.
“Tôi không nhớ gì cả.” Ôn Dư bất đắc dĩ lắc đầu: “Thật xin lỗi, gây phiền phức cho chú rồi.”
Lão Hà đâm phải Ôn Dư, vốn có vô hạn áy náy với cô, bây giờ nhìn cô gái nhỏ bị đâm vào đến mất hết trí nhớ quên tất cả, ngay cả mình tên gì cũng không biết.
Quá tạo nghiệp chướng rồi.
Lão Hà có một cô con gái tuổi không khác lắm, thật sự không nên gặp trường hợp này.
“Nếu không cô theo tôi trở về đi, tôi có đứa con gái có thể làm bạn cùng cô, lúc nào cô hồi phục lại đi, được không nào?”
Tuy đã đâm mình bị thương, nhưng tài xế là một người tốt, Ôn Dư cũng nhìn ra được.
Nhưng mục tiêu của cô là Tưởng Vũ Hách.
Tài xế không giúp được cô.
Ôn Dư lại nói một câu thật xin lỗi trong lòng, dồn toàn lực biến mình thành một cô nhóc đáng thương: “Bây giờ tôi chỉ nhớ anh trai, tôi cũng chỉ tin tưởng anh ấy.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vị Trí Trong Tim
2. Cậy Quân Sủng
3. Ngoan, Đừng Sợ Anh
4. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
=====================================
Lão Hà: “…”
Lão Hà không còn cách nào, chỉ có thể hết sức ở bên cạnh giường bồi Ôn Dư. Lúc truyền dịch, Ôn Dư mượn lời nhàm chán liền mượn điện thoại lão Hà. Lại nhân lúc ông ấy đi vào nhà vệ sinh nhỏ liền gọi điện đến khách sạn, nói mình có việc gấp rời khỏi Kinh Thị, hành lý trong phòng tạm thời gửi ở khách sạn, sẽ nhanh chóng đến lấy lại.
Gọi xong liền xóa ghi chép cuộc trò chuyện.
Lão Hà mua rất nhiều đồ ăn cho Ôn Dư, chăm sóc giống như con gái ruột của mình. Lúc sáu giờ tối, ông ấy nhận được một cuộc điện thoại.
“Ông chủ.” Tuy Tưởng Vũ Hách không ở đây nhưng người lão Hà không khỏi cúi xuống tràn đầy tôn kính.
Không biết Tưởng Vũ Hách nói gì đó, lão Hà liếc nhìn Ôn Dư: “Ông chủ, nhưng mà…”
Đối phương hẳn là không cho ông cơ hội nói tiếp.
Lão Hà cúp điện thoại, khó xử nhìn Ôn Dư: “Tiểu thư, tôi đi làm thủ tục xuất viện cho cô.”
Ôn Dư đoán được chuyện gì, nhưng vẫn giả vờ dáng vè ngây thơ: “Là anh trai tới đón tôi sao?”
Lão Hà im lặng hồi lâu, cúi đầu không nói gì.
Thật ra phần thắng của Ôn Dư không lớn, cô chỉ là đánh cược nhà tư bản như Tưởng Vũ Hách này 99% bên ngoài lạnh lùng duy nhất 1% lòng tốt mà thôi.
Nhìn vẻ mặt lão Hà vừa nãy có thể thấy một bàn cược này cô đã thua.
Nếu Ôn Dư không đoán sai, Tưởng Vũ Hách đã sắp xếp xong chỗ ở đi.
Quả nhiên, xe của lão Hà sau khi đi từ bệnh viện ra được nửa tiếng liền dừng ở cửa một viện điều dưỡng.
Bài trí rất ấm áp, hoàn cảnh cũng rất tốt, nhìn qua chính là nơi thích hợp cho người đến dưỡng bệnh.
“Tiểu thư.” Lão Hà cẩn thận bế Ôn Dư xuống xe đặt vào xe lăn: “Cô có thể an tâm ở lại đây, chỗ này sẽ có chuyên gia chăm sóc cô.”
Đúng như dự đoán, hợp tình hợp lý.
Tưởng Vũ Hách là một người làm ăn, không phải nhà từ thiện, càng không phải kẻ ngốc, chỉ bằng một chút trò hề của mình mà cảm động giữ lại.
Ôn Dư khẽ thở dài, tuy thất vọng nhưng vẫn không từ bỏ, thể hiện dáng vẻ đầy đủ cay đắng: “Cảm ơn chú Hà, chú nói với anh trai, cháu sẽ luôn ở đây chờ anh ấy.”
Ôn Dư biết, thiên tài gọi bằng cụ mới đến.
Không phải, là quỷ cũng không đến.
Lão Hà hữu tâm vô lực, cuối cùng chỉ có thể ra quyết tâm giao Ôn Dư cho y tá, tự mình lái xe rời đi.
Trên đường trở về lão Hà lại nhận được điện thoại của Tưởng Vũ Hách.
“Đã sắp xếp xong xuôi rồi chứ?”
Lòng của lão Hà vẫn bị níu lại, giọng chát chát: “Sắp xếp xong rồi.”
Tưởng Vũ Hách cảm nhận được giọng điệu sa sút của ông ấy: “Sắp xếp xong còn không thỏa mãn?”
Lão Hà thật sự không muốn nói ra, đến cùng vẫn không nhịn được.
“Ông chủ, cô gái kia thật đáng thương, một người không nhớ mình tên gì, cũng không biết người nhà ở đâu, cô ấy chỉ nhận được mỗi ngài là anh trai, còn đặc biệt bướng bỉnh, lúc tôi đi cô ấy không chịu đi vào nói chờ ngài đến đón cô ấy, tôi thật sự tàn nhẫn quyết tâm mới rời đi được. Đều tại tôi mà, nhìn đường không tốt, tôi tạo nghiệt lớn…”
Tưởng Vũ Hách: “…”
Lão Hà ở nhà họ Tưởng lái xe mấy chục năm, tuy nói có quan hệ chủ tớ nhưng cuối cùng vẫn có phần tình cảm nhìn Tưởng Vũ Hách lớn lên, nếu không thì ông ấy đâm vào người khác, Tưởng Vũ Hách cũng sẽ không giúp ông lo liệu.
Hôm nay lão Hà áy náy tự trách, Tưởng Vũ Hách cũng rất giống bị đóng cho cái mác là không có lương tâm, máu lạnh.
Nói cho cùng đâm người là xe của anh, nếu lão Hà phải bị chịu trách nhiệm chính, thì anh là ông chủ ngồi trên đó cũng có trách nhiệm không kém.
Cúp điện thoại, Tưởng Vũ Hách không hiểu lòng có hơi phiền, nhất là hình ảnh cô gái tỉnh lại trên mặt tràn đầy nước mắt, vẫn luôn quay vòng ở trong đầu.
Lúc đó cô luôn miệng gọi anh trai.
Có lẽ anh trai thật sự là người cô tin tưởng nhất.
Cũng không biết nối sai dây thần kinh nào, vốn phải rẽ sang đường bên phải, Tưởng Vũ Hách không dừng lại thẳng tắp đi về phía trước.
Đó là hướng đi viện điều dưỡng.
Mười lăm phút sau, xe riêng của Tưởng Vũ Hách dừng ở cửa viện điều dưỡng ở ngoại thành.
Đến khi phanh gấp dừng hẳn lại, Tưởng Vũ Hách cũng không hiểu ý nghĩa mình chuyển hướng đi đến đây làm gì.
Làm gì? Chẳng lẽ anh thật sự muốn làm người tốt, giữ lại một cô gái hoàn toàn xa lạ?
Tưởng Vũ Hách hạ xuống một nửa cửa kính nhìn ra ngoài xe, viện điều dưỡng môi trường yên tĩnh, nhưng chín giờ tối ở cửa ra vào không có người nào đi lại nữa.
Lão Hà nói thế nào…
“Cô gái đó không chịu đi về, phông phải kiên trì chờ ngài đi đón cô ấy.”
Nhưng bây giờ cửa ra vào làm gì có người.
Cô còn không phải thỏa hiệp mà đi vào.
Cho nên nói, lo lắng của lão Hà là do suy nghĩ nhiều, con người là động vật bậc cao có thể thích ứng với từng hoàn cảnh, làm sao muộn như vậy còn ngốc mà chờ ở cửa ra vào.
Tưởng Vũ Hách không khỏi cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, anh thu hồi ánh mắt, sờ điếu thuốc ở trong túi quần, vừa châm đã nghe có người gõ cộc cộc vào cửa xe anh.
Anh vừa quay đầu lại, suýt chút nữa cắn đầu thuốc trong miệng.
Ôn Dư ngồi trên xe lăn cười híp mắt vẫy tay.
“Anh ơi, anh tới rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.