Chương 115: Đón vào cung
Tô Chỉ
12/01/2024
Tiêu Cẩn Sâm nhận lấy chiếc khăn tay mà Tô Hiểu Nguyệt đưa tới, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: "Mặc kệ bọn họ đi."
Tô Hiểu Nguyệt thấy dáng vẻ này của hắn, trong lòng lại có chút lo lắng, thân thế của Tô Cẩn Sâm luôn là thứ uy hiếp hắn, bên trong nguyên văn có người vì nhắc đến thân phận con riêng của hắn, mà bị chê bao và đưa vào tù.
Tuy hắn là con trai duy nhất của Thụy vương, nhưng rốt cuộc thân thế vẫn rất mờ ám.
Đối với Tiêu Cẩn Sâm mà nói thì Chu gia ngoài là nhà bên ngoài, nhưng cũng... Là sự ô nhục của hắn. Mà bây giờ hắn đối Chu gia cũng coi như là tôn trọng và chu đáo, tất cả là vì Chu thị đã mất kia.
"Huynh trưởng hạ thánh chỉ gì cho Chu gia thế?" Tô Hiểu Nguyệt có chút tò mò hỏi: "Hôm nay Chu lão phu nhân đã đến Hầu phủ chúng ta, nghe nói có thánh chỉ đến, liền vội vội vàng vàng hồi phủ."
"Bà ta đến nhà muội?" Bỗng nhiên vẻ mặt Tiêu Cẩn Sâm trở nên rất khó coi, quay đầu hỏi Tô Hiểu Nguyệt: "Bà ta đến làm gì thế?"
Trước đó hắn vừa mới ngồi vững vị trí thái tử này, Chu lão phu nhân liền dẫn hai vị tôn nữ của mình đến gặp mặt, Tiêu Cẩn Sâm lấy lý do công việc bận rộn, mời bọn họ trở về, không ngờ đến vậy mà hôm nay bà ta đến Hầu phủ.
Bọn họ đang có tính toán gì, sao Tiêu Cẩn Sâm có thể không biết chứ, nhưng phải dùng trăm phương ngàn kế như vậy, thật sự làm cho người ta thấy rất chán ghét.
"Muội cũng không biết." Tô Hiểu Nguyệt nhớ đến Chu lão phu nhân cùng với Từ lão phu nhân ầm ĩ với nhau một trận, trong lòng đã cảm thấy buồn cười, đều là người đã có tuổi, lớn vậy mà còn cãi nhau, nói ra cũng không sợ bị người cười rớt hàm.
"Đang định nói đến chuyện chính, thì nghe nói trong cung truyền thánh chỉ đến." Tô Hiểu Nguyệt lại nhớ đến đôi biểu tỷ kia ở Chu gia, nhíu mày hỏi Tiêu Cẩn Sâm: "Có phải sau khi huynh trưởng lập thái tử phi xing, lại muốn lập trắc phi rồi?"
Lá gan của nàng thật sự là càng lúc càng lớn, còn dám chọc ghẹo đến mình, nhưng Tiêu Cẩn Sâm vẫn không nỡ tức giận với nàng, chỉ đành giả vờ nghiêm túc, lạnh lùng nói: "Muội biết rõ quá nhỉ?"
Tô Hiểu Nguyệt bĩu môi, nàng cũng đâu có muốn biết, nhưng trong nguyên văn nàng đã viết như vậy, Tiêu Cẩn Sâm vì trấn an Chu gia, đem Chu Nguyệt vào cung, sắc phong làm Thục phi.
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Tô Hiểu Nguyệt hỏi ngược lại.
Hình như Tiêu Cẩn Sâm có thể ngửi thấy mùi giấm từ biểu cảm của nàng, nhịn cười, ôm nàng đặt lên đầu gối, một tay nâng cằm nàng lên, nghiêm túc nói: "Cô chỉ có hai vị biểu muội đó, đương nhiên phải có trách nhiệm với họ."
Chịu trách nhiệm chính là... Đưa vào hậu cung để làm linh vật sao?
Suýt chút nữa Tô Hiểu Nguyệt đã nói ra lời này, nhưng người kia lại hôn vào khóe môi nàng, tiếp tục nói: "Cô thấy tuổi bọn họ không còn nhỏ nữa, cho nên đã giúp bọn họ chọn và ban hôn sự tốt nhất."
Tân triều thay đổi, chính là thời cơ lôi kéo các nhà quý tộc, thông gia chính là phương pháp tốt nhất.
Chỉ là Tiêu Cẩn Sâm không nghĩ tới, Chu gia... Lại còn kháng chỉ.
Bỗng nhiên đôi mắt vừa rồi đầy dịu dàng kia liền trở nên lạnh lùng, Tiêu Cẩn Sâm cười lạnh một tiếng, hờ hững nói: "Thì ra ngay cả thế tử Anh quốc công và con trai trưởng của Khang Định Hầu, Chu gia cũng không thèm nhìn tới."
Anh quốc công, Khang Định Hầu đều là nhà quý tộc lâu đời, e rằng đã đến trước mặt Tiêu Cẩn Sâm cầu xin, lúc này mới có phần hạ chỉ ban hôn này.
Tiêu Cẩn Sâm cũng không đối xử tệ với hai vị biểu muội này.
Nói một câu khó nghe, bọn họ ở Lĩnh Nam chờ đợi nhiều năm như vậy, so với các khuê tú ở kinh thành, quả thực có sự chênh lệch rất là lớn, gần như không thể gả vào một nhà quyền quý như vậy.
Bây giờ một người là phu nhân thế tử, một người còn lại là chính thất của thiếu gia con vợ cả Hầu phủ, đó đều là những ân huệ lớn.
Nhưng vậy mà Chu lão thái còn kháng chỉ? Ngay cả Tô Hiểu Nguyệt cũng cảm thấy, có lẽ đầu óc của bà ta bị hỏng rồi.
"Chu gia là quan lại thanh lưu, chắc là... Không muốn leo lên quyền quý, thế nên muốn chọn cho hai vị biểu tỷ... Một nhà quan lại trong sạch thanh liêm?" Tô Hiểu Nguyệt đang cố tìm một bậc thang cho Chu lão phu nhân đi xuống.
Tiêu Cẩn Sâm nhìn cái miệng nhỏ lanh lợi của nàng lúc mở lúc đóng, vươn tay chống lấy trán, cặp mắt hoa anh đào nheo lại nhìn nàng, nói: "Kiều Kiều, muội thật sự không hiểu... Hay là giả vờ không hiểu?"
Hắn chỉ muốn nhìn nàng ăn dấm mà thôi...
Tô Hiểu Nguyệt nhíu mày lại, mím môi không nói gì.
Tiêu Cẩn Sâm ôm lấy eo của nàng, lại muốn áp sát, Tô Hiểu Nguyệt duỗi hai tay ra muốn đẩy hắn, cuối cùng... Hai cánh tay đều bị hắn giữ chặt lại.
——
Tô Hiểu Nguyệt nhìn đôi tay nhỏ của mình đã ngâm vào trong nước thật lâu, rốt cuộc đôi mắt trừng trừng kia cũng chớp mắt một cái.
Sau đó nàng mở miệng nói: "Huynh hãy bỏ thêm chút hương vào lư hương Toan Nghê..."
Mùi thạch nam quá là nồng.
Vẻ mặt Tiêu Cẩn Sâm không hề thay đổi, mở nắp ra, rắc một ít hương liệu vào trong lư hương, đi tới nhìn đôi tay nhỏ kia của nàng.
Đôi bàn tay nhỏ này, lòng bàn tay mềm mại, đầu ngón tay nhỏ nhắn, quả nhiên thoải mái hơn tay mình rất nhiều.
Tô Hiểu Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ ăn no của hắn, cảm thấy vô cùng ủy khuất, bĩu môi nói: "Lần này huynh đã hài lòng chưa?"
Hắn chính là mặt người dạ thú, ra vẻ đạo mạo, là một ngụy quân tử tuyên dâm giữa ban ngày ban mặt!
Cả quá trình nàng đều nắm chặt mắt lại, tay của nàng hắn bị cầm, điều duy nhất nàng cảm nhận được là: Cứng rắn, nóng.
Đến cuối cùng liền trở nên dính... Dính, làm cho nàng không phải biết làm sao, hơi thở của hắn bao quanh người nàng.
"Thái tử phi hầu hạ rất tốt, trong lòng cô rất hạnh phúc." Tiêu Cẩn Sâm cố ý nói.
"Huynh..." Tô Hiểu Nguyệt cúi đầu nghiến răng, cúi đầu lau xà bông lần nữa, đưa lên hít hà.
——
Ngày hôm sau, Tiêu Cẩn Sâm đã mặc hoàng phục được giặt sạch lên đăng cơ.
Các quan ở kinh thành từ chính tứ phẩm trở lên đều phải tiến cung chúc mừng, Đại Ngụy thay đổi triều đại, mọi thứ đều phải thay đổi hết, tin tức Chu gia kháng chỉ đã lan truyền khắp kinh thành.
Phủ Anh quốc công đã danh giá một trăm năm, giàu có và quyền lực, tự đi xin ban hôn, vậy mà lại bị Chu gia từ chối thẳng thừng? Phu nhân Anh quốc công tức giận đến ngã ngửa, chưa đến mấy ngày, nay bên trên đã hạ chỉ, đem Ngũ cô nương Tấn Dương Hầu Hà gia tứ hôn với thế tử Anh quốc công.
Hà gia là nhà ngoại của Thụy Vương, mặc dù cách một tầng, nhưng rốt cuộc cũng là người của tân đế, lúc tiên đế còn tại vị đã ẩn núp nhiều năm, bây giờ cũng dần dần bộc lộ tài năng.
Tô Hiểu Nguyệt lại đi theo Tô lão thái thái đến Liêm vương phủ một chuyến.
Sau khi Trịnh thái hậu thất thế, Liêm Vương biết từ trong miệng của các thái giám là tiểu quận vương đã vùi thây, lại đón lão vương phi xuất cung, cả một nhà mới tính là thoát khỏi bàn tay của quỷ dữ.
Lão Vương phi bị Trịnh Thái hậu giam lỏng ở Vĩnh Thọ cung, cũng phải chịu nhiều đau khổ, cả người đã tiều tụy hơn nhiều.
Trước kia nhìn lão nhân gia hiền lành hòa ái, bây giờ ánh mắt lại chết lặng, giống như là đã già hơn mười mấy tuổi, gặp Tô lão thái thái chỉ buồn bã nói: "Sớm biết... Đã không nghe lời yêu nữ kia, đến kinh thành làm gì."
Đây là lần đầu tiên bà nhắc đến người kia trước mặt Tô lão thái thái, chỉ tiếc Tô lão thái thái lại không biết yêu nữ trong miệng bà chính là Thẩm Nhược Nhàn đã bị ra khỏi Hầu phủ.
Tô Hiểu lại có chút tò mò, mặc dù trong nguyên văn tiểu quận vương không chỉ vào kinh mà còn sẽ mất vì bệnh, nhưng chắc chắn trong đó đã xảy ra biến cố gì đó, mới khiến tiểu quận vương từ Thục Trung xa xôi đến kinh thành.
"Không biết yêu nữ trong miệng lão vương phi là ai thế? Vì sao nói nàng ta là yêu nữ vậy?" Tô Hiểu Nguyệt không nhịn được mà hỏi.
Đối với kịch bản trong nguyên vằn, ngoại trừ chính nàng là tác giả ra, thì chỉ có Thầm Nhược được trùng sinh mới biết một chút.
Cũng không phải là nàng không có nghi ngờ Thẩm Nhược Nhàn, nhưng khi đó là Tô lão thái thái tự mình xử lý nàng ta, nói là đưa về quê ở Sơn Tây, dù sao cũng không đến mức xảy ra sai lầm gì.
"Yêu nữ kia..." Lão Vương phi nhắc đến Thẩm Nhược Nhàn khó tránh khỏi bị kích động mấy phần, nhưng nghĩ tới người kia từng bị Hầu phủ trừng phạt, nhưng bọn họ lại không chắc chắn, trong lòng càng chắc chắn chán nản xấu hổ, chỉ lôi kéo tay Tô lão thái thái nói: "Nói đến yêu nữ kia, cũng là có liên quan sâu xa đến Hầu phủ..."
Lập tức Tô lão thái thái kinh ngạc, chỉ nghe lão Vương phi tiếp tục nói: "Nàng ta nói mình là họ hàng với Hầu phủ các ngươi, về sau phạm tội, bị đuổi ra khỏi Hầu phủ, ta thấy nàng ta đáng thương liền giữ lại..."
Còn có rất nhiều lời, lão vương phi không có muốn nói tiếp, nhưng Tô Hiểu Nguyệt lại đoán được một chút, trước kia Thẩm Nhược Nhàn biết Tiêu Cẩn Sâm có thể thuận lợi xưng đế, vậy mà còn xúi giục tiểu quận vương về kinh thành, sợ là có ý định trả thù.
Nàng ta vẫn luôn là một người lòng dạ bất chính.
"Ngươi nói là Thẩm tỷ tỷ sao? Bây giờ tỷ ấy có còn ở trong vương phủ không?" Tô Hiểu Nguyệt mở miệng hỏi.
"Trước đó đã không biết chạy đi đâu, ta cũng đã phái người đi tìm nàng, chính là không thấy tăm hơi, nàng ta chính là người đã lừa bọn ta lên kinh thành." Lời của lão vương phi cũng không khác gì những suy đoán của Tô Hiểu Nguyệt.
"Lão tỷ tỷ, ngươi... Sao ngươi có thể tin vào lời xằng bậy của nàng ta chứ!" Lúc này Tô lão thái thái đã hiểu ra, nhíu mày nói: "Lúc trước ta cũng thấy nàng ta đáng thương, giữ nàng ta ở lại Hầu phủ, đối xử nàng ta như cháu gái ruột, nhưng nàng ta... Không biết liêm sỉ, quyến rũ hết người này đến người kia, suýt chút nữa đã hủy hết toàn bộ Hầu phủ ta, lúc đó ta không còn cách nào mới trả nàng ta về quê Sơn Tây."
Tô lão thái thái tiếp tục nói: "Nàng ta là một cô nương xảo trá, ngươi cũng biết những chuyện kia của Hầu phủ chúng ta, nàng ta đã ở lâu, khó tránh khỏi sẽ biết một ít, ta bởi vì sợ nàng ta ra ngoài nói lung tung... Lúc đó mới... Moi71 hạ độc câm nàng ta."
Lão Vương phi chỉ cảm thấy phía sau lưng lạnh lẽo, trừng mắt nói: "Nói như vậy... Trước kia nàng ta biết... Vị đại thiếu gia nhà ngươi kia là..."
Tô lão thái thái khẽ gật đầu, lại nói: "Nàng ta không những biết mà còn nhiều lần quyến rũ, ta chính là không thể nhịn được nữa, mới ra tay nặng như vậy."
Lão Vương phi trợn cả mắt lên, nhớ tới những lời kia của Thẩm Nhược Nhàn, vỗ ngực khóc lóc đau khổ nói: "Là lỗi của ta! Là ta bị ma quỷ ám ảnh, trúng bẫy nàng ta, lại trúng cái bẫy của Trịnh thái hậu! Hại chết cháu ruột của ta!"
Tô Hiểu Nguyệt thấy dáng vẻ này của hắn, trong lòng lại có chút lo lắng, thân thế của Tô Cẩn Sâm luôn là thứ uy hiếp hắn, bên trong nguyên văn có người vì nhắc đến thân phận con riêng của hắn, mà bị chê bao và đưa vào tù.
Tuy hắn là con trai duy nhất của Thụy vương, nhưng rốt cuộc thân thế vẫn rất mờ ám.
Đối với Tiêu Cẩn Sâm mà nói thì Chu gia ngoài là nhà bên ngoài, nhưng cũng... Là sự ô nhục của hắn. Mà bây giờ hắn đối Chu gia cũng coi như là tôn trọng và chu đáo, tất cả là vì Chu thị đã mất kia.
"Huynh trưởng hạ thánh chỉ gì cho Chu gia thế?" Tô Hiểu Nguyệt có chút tò mò hỏi: "Hôm nay Chu lão phu nhân đã đến Hầu phủ chúng ta, nghe nói có thánh chỉ đến, liền vội vội vàng vàng hồi phủ."
"Bà ta đến nhà muội?" Bỗng nhiên vẻ mặt Tiêu Cẩn Sâm trở nên rất khó coi, quay đầu hỏi Tô Hiểu Nguyệt: "Bà ta đến làm gì thế?"
Trước đó hắn vừa mới ngồi vững vị trí thái tử này, Chu lão phu nhân liền dẫn hai vị tôn nữ của mình đến gặp mặt, Tiêu Cẩn Sâm lấy lý do công việc bận rộn, mời bọn họ trở về, không ngờ đến vậy mà hôm nay bà ta đến Hầu phủ.
Bọn họ đang có tính toán gì, sao Tiêu Cẩn Sâm có thể không biết chứ, nhưng phải dùng trăm phương ngàn kế như vậy, thật sự làm cho người ta thấy rất chán ghét.
"Muội cũng không biết." Tô Hiểu Nguyệt nhớ đến Chu lão phu nhân cùng với Từ lão phu nhân ầm ĩ với nhau một trận, trong lòng đã cảm thấy buồn cười, đều là người đã có tuổi, lớn vậy mà còn cãi nhau, nói ra cũng không sợ bị người cười rớt hàm.
"Đang định nói đến chuyện chính, thì nghe nói trong cung truyền thánh chỉ đến." Tô Hiểu Nguyệt lại nhớ đến đôi biểu tỷ kia ở Chu gia, nhíu mày hỏi Tiêu Cẩn Sâm: "Có phải sau khi huynh trưởng lập thái tử phi xing, lại muốn lập trắc phi rồi?"
Lá gan của nàng thật sự là càng lúc càng lớn, còn dám chọc ghẹo đến mình, nhưng Tiêu Cẩn Sâm vẫn không nỡ tức giận với nàng, chỉ đành giả vờ nghiêm túc, lạnh lùng nói: "Muội biết rõ quá nhỉ?"
Tô Hiểu Nguyệt bĩu môi, nàng cũng đâu có muốn biết, nhưng trong nguyên văn nàng đã viết như vậy, Tiêu Cẩn Sâm vì trấn an Chu gia, đem Chu Nguyệt vào cung, sắc phong làm Thục phi.
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Tô Hiểu Nguyệt hỏi ngược lại.
Hình như Tiêu Cẩn Sâm có thể ngửi thấy mùi giấm từ biểu cảm của nàng, nhịn cười, ôm nàng đặt lên đầu gối, một tay nâng cằm nàng lên, nghiêm túc nói: "Cô chỉ có hai vị biểu muội đó, đương nhiên phải có trách nhiệm với họ."
Chịu trách nhiệm chính là... Đưa vào hậu cung để làm linh vật sao?
Suýt chút nữa Tô Hiểu Nguyệt đã nói ra lời này, nhưng người kia lại hôn vào khóe môi nàng, tiếp tục nói: "Cô thấy tuổi bọn họ không còn nhỏ nữa, cho nên đã giúp bọn họ chọn và ban hôn sự tốt nhất."
Tân triều thay đổi, chính là thời cơ lôi kéo các nhà quý tộc, thông gia chính là phương pháp tốt nhất.
Chỉ là Tiêu Cẩn Sâm không nghĩ tới, Chu gia... Lại còn kháng chỉ.
Bỗng nhiên đôi mắt vừa rồi đầy dịu dàng kia liền trở nên lạnh lùng, Tiêu Cẩn Sâm cười lạnh một tiếng, hờ hững nói: "Thì ra ngay cả thế tử Anh quốc công và con trai trưởng của Khang Định Hầu, Chu gia cũng không thèm nhìn tới."
Anh quốc công, Khang Định Hầu đều là nhà quý tộc lâu đời, e rằng đã đến trước mặt Tiêu Cẩn Sâm cầu xin, lúc này mới có phần hạ chỉ ban hôn này.
Tiêu Cẩn Sâm cũng không đối xử tệ với hai vị biểu muội này.
Nói một câu khó nghe, bọn họ ở Lĩnh Nam chờ đợi nhiều năm như vậy, so với các khuê tú ở kinh thành, quả thực có sự chênh lệch rất là lớn, gần như không thể gả vào một nhà quyền quý như vậy.
Bây giờ một người là phu nhân thế tử, một người còn lại là chính thất của thiếu gia con vợ cả Hầu phủ, đó đều là những ân huệ lớn.
Nhưng vậy mà Chu lão thái còn kháng chỉ? Ngay cả Tô Hiểu Nguyệt cũng cảm thấy, có lẽ đầu óc của bà ta bị hỏng rồi.
"Chu gia là quan lại thanh lưu, chắc là... Không muốn leo lên quyền quý, thế nên muốn chọn cho hai vị biểu tỷ... Một nhà quan lại trong sạch thanh liêm?" Tô Hiểu Nguyệt đang cố tìm một bậc thang cho Chu lão phu nhân đi xuống.
Tiêu Cẩn Sâm nhìn cái miệng nhỏ lanh lợi của nàng lúc mở lúc đóng, vươn tay chống lấy trán, cặp mắt hoa anh đào nheo lại nhìn nàng, nói: "Kiều Kiều, muội thật sự không hiểu... Hay là giả vờ không hiểu?"
Hắn chỉ muốn nhìn nàng ăn dấm mà thôi...
Tô Hiểu Nguyệt nhíu mày lại, mím môi không nói gì.
Tiêu Cẩn Sâm ôm lấy eo của nàng, lại muốn áp sát, Tô Hiểu Nguyệt duỗi hai tay ra muốn đẩy hắn, cuối cùng... Hai cánh tay đều bị hắn giữ chặt lại.
——
Tô Hiểu Nguyệt nhìn đôi tay nhỏ của mình đã ngâm vào trong nước thật lâu, rốt cuộc đôi mắt trừng trừng kia cũng chớp mắt một cái.
Sau đó nàng mở miệng nói: "Huynh hãy bỏ thêm chút hương vào lư hương Toan Nghê..."
Mùi thạch nam quá là nồng.
Vẻ mặt Tiêu Cẩn Sâm không hề thay đổi, mở nắp ra, rắc một ít hương liệu vào trong lư hương, đi tới nhìn đôi tay nhỏ kia của nàng.
Đôi bàn tay nhỏ này, lòng bàn tay mềm mại, đầu ngón tay nhỏ nhắn, quả nhiên thoải mái hơn tay mình rất nhiều.
Tô Hiểu Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ ăn no của hắn, cảm thấy vô cùng ủy khuất, bĩu môi nói: "Lần này huynh đã hài lòng chưa?"
Hắn chính là mặt người dạ thú, ra vẻ đạo mạo, là một ngụy quân tử tuyên dâm giữa ban ngày ban mặt!
Cả quá trình nàng đều nắm chặt mắt lại, tay của nàng hắn bị cầm, điều duy nhất nàng cảm nhận được là: Cứng rắn, nóng.
Đến cuối cùng liền trở nên dính... Dính, làm cho nàng không phải biết làm sao, hơi thở của hắn bao quanh người nàng.
"Thái tử phi hầu hạ rất tốt, trong lòng cô rất hạnh phúc." Tiêu Cẩn Sâm cố ý nói.
"Huynh..." Tô Hiểu Nguyệt cúi đầu nghiến răng, cúi đầu lau xà bông lần nữa, đưa lên hít hà.
——
Ngày hôm sau, Tiêu Cẩn Sâm đã mặc hoàng phục được giặt sạch lên đăng cơ.
Các quan ở kinh thành từ chính tứ phẩm trở lên đều phải tiến cung chúc mừng, Đại Ngụy thay đổi triều đại, mọi thứ đều phải thay đổi hết, tin tức Chu gia kháng chỉ đã lan truyền khắp kinh thành.
Phủ Anh quốc công đã danh giá một trăm năm, giàu có và quyền lực, tự đi xin ban hôn, vậy mà lại bị Chu gia từ chối thẳng thừng? Phu nhân Anh quốc công tức giận đến ngã ngửa, chưa đến mấy ngày, nay bên trên đã hạ chỉ, đem Ngũ cô nương Tấn Dương Hầu Hà gia tứ hôn với thế tử Anh quốc công.
Hà gia là nhà ngoại của Thụy Vương, mặc dù cách một tầng, nhưng rốt cuộc cũng là người của tân đế, lúc tiên đế còn tại vị đã ẩn núp nhiều năm, bây giờ cũng dần dần bộc lộ tài năng.
Tô Hiểu Nguyệt lại đi theo Tô lão thái thái đến Liêm vương phủ một chuyến.
Sau khi Trịnh thái hậu thất thế, Liêm Vương biết từ trong miệng của các thái giám là tiểu quận vương đã vùi thây, lại đón lão vương phi xuất cung, cả một nhà mới tính là thoát khỏi bàn tay của quỷ dữ.
Lão Vương phi bị Trịnh Thái hậu giam lỏng ở Vĩnh Thọ cung, cũng phải chịu nhiều đau khổ, cả người đã tiều tụy hơn nhiều.
Trước kia nhìn lão nhân gia hiền lành hòa ái, bây giờ ánh mắt lại chết lặng, giống như là đã già hơn mười mấy tuổi, gặp Tô lão thái thái chỉ buồn bã nói: "Sớm biết... Đã không nghe lời yêu nữ kia, đến kinh thành làm gì."
Đây là lần đầu tiên bà nhắc đến người kia trước mặt Tô lão thái thái, chỉ tiếc Tô lão thái thái lại không biết yêu nữ trong miệng bà chính là Thẩm Nhược Nhàn đã bị ra khỏi Hầu phủ.
Tô Hiểu lại có chút tò mò, mặc dù trong nguyên văn tiểu quận vương không chỉ vào kinh mà còn sẽ mất vì bệnh, nhưng chắc chắn trong đó đã xảy ra biến cố gì đó, mới khiến tiểu quận vương từ Thục Trung xa xôi đến kinh thành.
"Không biết yêu nữ trong miệng lão vương phi là ai thế? Vì sao nói nàng ta là yêu nữ vậy?" Tô Hiểu Nguyệt không nhịn được mà hỏi.
Đối với kịch bản trong nguyên vằn, ngoại trừ chính nàng là tác giả ra, thì chỉ có Thầm Nhược được trùng sinh mới biết một chút.
Cũng không phải là nàng không có nghi ngờ Thẩm Nhược Nhàn, nhưng khi đó là Tô lão thái thái tự mình xử lý nàng ta, nói là đưa về quê ở Sơn Tây, dù sao cũng không đến mức xảy ra sai lầm gì.
"Yêu nữ kia..." Lão Vương phi nhắc đến Thẩm Nhược Nhàn khó tránh khỏi bị kích động mấy phần, nhưng nghĩ tới người kia từng bị Hầu phủ trừng phạt, nhưng bọn họ lại không chắc chắn, trong lòng càng chắc chắn chán nản xấu hổ, chỉ lôi kéo tay Tô lão thái thái nói: "Nói đến yêu nữ kia, cũng là có liên quan sâu xa đến Hầu phủ..."
Lập tức Tô lão thái thái kinh ngạc, chỉ nghe lão Vương phi tiếp tục nói: "Nàng ta nói mình là họ hàng với Hầu phủ các ngươi, về sau phạm tội, bị đuổi ra khỏi Hầu phủ, ta thấy nàng ta đáng thương liền giữ lại..."
Còn có rất nhiều lời, lão vương phi không có muốn nói tiếp, nhưng Tô Hiểu Nguyệt lại đoán được một chút, trước kia Thẩm Nhược Nhàn biết Tiêu Cẩn Sâm có thể thuận lợi xưng đế, vậy mà còn xúi giục tiểu quận vương về kinh thành, sợ là có ý định trả thù.
Nàng ta vẫn luôn là một người lòng dạ bất chính.
"Ngươi nói là Thẩm tỷ tỷ sao? Bây giờ tỷ ấy có còn ở trong vương phủ không?" Tô Hiểu Nguyệt mở miệng hỏi.
"Trước đó đã không biết chạy đi đâu, ta cũng đã phái người đi tìm nàng, chính là không thấy tăm hơi, nàng ta chính là người đã lừa bọn ta lên kinh thành." Lời của lão vương phi cũng không khác gì những suy đoán của Tô Hiểu Nguyệt.
"Lão tỷ tỷ, ngươi... Sao ngươi có thể tin vào lời xằng bậy của nàng ta chứ!" Lúc này Tô lão thái thái đã hiểu ra, nhíu mày nói: "Lúc trước ta cũng thấy nàng ta đáng thương, giữ nàng ta ở lại Hầu phủ, đối xử nàng ta như cháu gái ruột, nhưng nàng ta... Không biết liêm sỉ, quyến rũ hết người này đến người kia, suýt chút nữa đã hủy hết toàn bộ Hầu phủ ta, lúc đó ta không còn cách nào mới trả nàng ta về quê Sơn Tây."
Tô lão thái thái tiếp tục nói: "Nàng ta là một cô nương xảo trá, ngươi cũng biết những chuyện kia của Hầu phủ chúng ta, nàng ta đã ở lâu, khó tránh khỏi sẽ biết một ít, ta bởi vì sợ nàng ta ra ngoài nói lung tung... Lúc đó mới... Moi71 hạ độc câm nàng ta."
Lão Vương phi chỉ cảm thấy phía sau lưng lạnh lẽo, trừng mắt nói: "Nói như vậy... Trước kia nàng ta biết... Vị đại thiếu gia nhà ngươi kia là..."
Tô lão thái thái khẽ gật đầu, lại nói: "Nàng ta không những biết mà còn nhiều lần quyến rũ, ta chính là không thể nhịn được nữa, mới ra tay nặng như vậy."
Lão Vương phi trợn cả mắt lên, nhớ tới những lời kia của Thẩm Nhược Nhàn, vỗ ngực khóc lóc đau khổ nói: "Là lỗi của ta! Là ta bị ma quỷ ám ảnh, trúng bẫy nàng ta, lại trúng cái bẫy của Trịnh thái hậu! Hại chết cháu ruột của ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.