Quyển 2 - Chương 41: Đoạn kết
Tinh Dã Anh
06/01/2016
Tên tội phạm truy nã đã bị bắt giữ, tiếp theo nên làm gì đây? Đương nhiên là áp giải hắn về kinh thành rồi.
Tề Thiên Sanh bị dì Đường tam túm lên cỗ xe ngựa hoàng gia, lòng cứ ấm ức tức tối không thôi.
“Đường đậu hũ”.
“Sao?”
“Rốt cuộc nàng thích ta ở điểm nào vậy?”
“Ơ hay? Chuyện này chẳng phải nên để nữ nhân hỏi ư?”
“… Ta muốn hỏi đấy, không được sao?”
“Rồi rồi rồi.” Từ sau khi con khỉ này bị sét đánh, dường như tính tình của hắn có vẻ bốc đồng hơn thì phải, “Yhif… tại chảng có rất nhiều ưu điểm”.
“Ví dụ xem?”
“Ví dụ như, ơ…”
“… Nàng đang đắn đo cái gì thế hả?” Ngay cả một ưu điểm cũng không kể ra được sao?
“Ta có xe có nhà, phụ mẫu đều đã mất, đến cái điểm tốt cơ bản như thế của một nam nhân, nàng cũng không kể ra nổi sao?”
“Tỷ phu còn chưa có chết, làm gì chàng cứ rủa mãi thế?”
“Mẹ kiếp! Ông ta mà chết được có khi cũng chết luôn rồi ấy chứ.” Nếu không để tránh hắn trở thành một tên ác bá cướp giật, ông già đó cũng leo lên bàn thờ mà ngối sớm rồi.
“Vậy thân thể có tính không? Lúc ôm chàng em thấy rất thoải mái…”
“Thế thì nàng phải khen dáng vẻ của ta nhiều vào, như vậy ta mới thấy vui được. Mà đợi đã… Cái đáp án đầy tính ham muốn thể xác kiểu này chẳng phải là lời cửa miệng của cánh nam nhân sao?”
“Cũng tại chàng cứ muốn hỏi cái câu nữ nhân hay hỏi ấy, nen em chỉ cs thể hco chàng đáp án nam nhân hay nói nhất thôi.”
“… Mà này, lúc về nàng nhớ tạt ngang qua hiệu thuốc cạnh cổng thành nhé, vào đó mà tán dóc với ông chủ tiệm một lúc.”
“Tán dóc? Chàng bảo em vào đó nói gì với ổng?”
“Thì nàng cứ vào đó nói với ông ấy rằng, chẳng biết cái thứ ở đũng quần tiểu gia nhà tôi có phải để trang trí hay không, chứ tôi thấy nó được việc ra phết!”
Thị Kiếm và Phụng Tiên ngồi trên cỗ xe ngựa đung đưa xóc long sòng sọc kia mà đần mặt nhìn nhau.
Thế tử gia ơi, Cửu thiên tuế ơi, quả nhiên ngài vẫn còn để bụng chuyện đấy mà!
“Phụng Tiên, cậu có biết vì sao Tề Thiên ddaij thánh oách như vậy mà cũng bị đè suốt năm trăm năm không? Đó là vì Phật tổ muốn để ngài ấy đã gặp gỡ Đường Tam Tạng đó. Thật là lãng mạn quá!”
“Cậu thôi đi, hai nhân vật đó đều là giống đực hết cơ mà.”
“Nhưng chẳng phải hai người trong kia là một đực một cái đó sao?”
“Phụt, ý của cậu là, không lâu sau, chúng ta có thể nghe được dì Đường tam đọc chú Kim cô với Thế tử gia sao?”
“Phương trượng sư phụ có nói, đấy là thiên cơ, không thể tiết lộ, không thể tiết lộ…”
“Thị Kiếm, nói thật đi, có phải cậu rất muốn xuất gia làm hòa thượng không?”
“Phải đấy, thế còn cậu?”
“Tôi chả quan tâm liệu con khỉ kia có trở thành kẻ bị vợ quản gắt gao hay không! Giờ tôi chỉ muốn sớm về nhà để ôm Tiểu Thúy của tôi thôi!”
HẾT
Tề Thiên Sanh bị dì Đường tam túm lên cỗ xe ngựa hoàng gia, lòng cứ ấm ức tức tối không thôi.
“Đường đậu hũ”.
“Sao?”
“Rốt cuộc nàng thích ta ở điểm nào vậy?”
“Ơ hay? Chuyện này chẳng phải nên để nữ nhân hỏi ư?”
“… Ta muốn hỏi đấy, không được sao?”
“Rồi rồi rồi.” Từ sau khi con khỉ này bị sét đánh, dường như tính tình của hắn có vẻ bốc đồng hơn thì phải, “Yhif… tại chảng có rất nhiều ưu điểm”.
“Ví dụ xem?”
“Ví dụ như, ơ…”
“… Nàng đang đắn đo cái gì thế hả?” Ngay cả một ưu điểm cũng không kể ra được sao?
“Ta có xe có nhà, phụ mẫu đều đã mất, đến cái điểm tốt cơ bản như thế của một nam nhân, nàng cũng không kể ra nổi sao?”
“Tỷ phu còn chưa có chết, làm gì chàng cứ rủa mãi thế?”
“Mẹ kiếp! Ông ta mà chết được có khi cũng chết luôn rồi ấy chứ.” Nếu không để tránh hắn trở thành một tên ác bá cướp giật, ông già đó cũng leo lên bàn thờ mà ngối sớm rồi.
“Vậy thân thể có tính không? Lúc ôm chàng em thấy rất thoải mái…”
“Thế thì nàng phải khen dáng vẻ của ta nhiều vào, như vậy ta mới thấy vui được. Mà đợi đã… Cái đáp án đầy tính ham muốn thể xác kiểu này chẳng phải là lời cửa miệng của cánh nam nhân sao?”
“Cũng tại chàng cứ muốn hỏi cái câu nữ nhân hay hỏi ấy, nen em chỉ cs thể hco chàng đáp án nam nhân hay nói nhất thôi.”
“… Mà này, lúc về nàng nhớ tạt ngang qua hiệu thuốc cạnh cổng thành nhé, vào đó mà tán dóc với ông chủ tiệm một lúc.”
“Tán dóc? Chàng bảo em vào đó nói gì với ổng?”
“Thì nàng cứ vào đó nói với ông ấy rằng, chẳng biết cái thứ ở đũng quần tiểu gia nhà tôi có phải để trang trí hay không, chứ tôi thấy nó được việc ra phết!”
Thị Kiếm và Phụng Tiên ngồi trên cỗ xe ngựa đung đưa xóc long sòng sọc kia mà đần mặt nhìn nhau.
Thế tử gia ơi, Cửu thiên tuế ơi, quả nhiên ngài vẫn còn để bụng chuyện đấy mà!
“Phụng Tiên, cậu có biết vì sao Tề Thiên ddaij thánh oách như vậy mà cũng bị đè suốt năm trăm năm không? Đó là vì Phật tổ muốn để ngài ấy đã gặp gỡ Đường Tam Tạng đó. Thật là lãng mạn quá!”
“Cậu thôi đi, hai nhân vật đó đều là giống đực hết cơ mà.”
“Nhưng chẳng phải hai người trong kia là một đực một cái đó sao?”
“Phụt, ý của cậu là, không lâu sau, chúng ta có thể nghe được dì Đường tam đọc chú Kim cô với Thế tử gia sao?”
“Phương trượng sư phụ có nói, đấy là thiên cơ, không thể tiết lộ, không thể tiết lộ…”
“Thị Kiếm, nói thật đi, có phải cậu rất muốn xuất gia làm hòa thượng không?”
“Phải đấy, thế còn cậu?”
“Tôi chả quan tâm liệu con khỉ kia có trở thành kẻ bị vợ quản gắt gao hay không! Giờ tôi chỉ muốn sớm về nhà để ôm Tiểu Thúy của tôi thôi!”
HẾT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.