Chương 95: Trừng phạt, rời đi
Sandalaphon
25/11/2020
Andrew cùng với Tiamat được Semis tiếp đãi tại ngôi nhà, các món vô cùng bình thường nhưng Andrew cùng Tiamat cũng không chê bai mà rất khách
khí dùng bữa, phải biết Babylon hiện tai có ăn no người dân bình thường
cũng là vấn đề nhưng Semis vẫn thiết đãi chu đáo, đầy các món trên bàn
ăn.
Cả hai dùng bữa xong thì lại tiếp tục cùng chơi đùa với Semimarmis, Andrew dùng thần lực ngưng tụ ra một bộ cờ vua cùng cả hai bắt đầu chơi, lúc trước cảm thấy buồn chán nên Andrew trực tiếp lấy một số bộ bài hay cờ hiện đại trực tiếp tạo ra, cho dù ở Ba Tư cũng thỉnh thoảng có thần linh buồn chán lại lấy ra.
'Ta khuyên ngươi nên rời đi, ta biết cả hai là người tốt nhưng chắc chắn Onnes sẽ quay lại trả thù. Nếu ngươi có vấn đề, Semiramis sẽ thương tâm." Semis nghiêm túc nói, hắn có thể thấy cả hai thật lòng thích lấy Semiramis nên nhắc nhở. Mặc dù nói như thế trước mặt nữ nhi của mình có vấn đề nhưng đây là điều cần thiết.
"Không cần thiết, nếu đến ta trực tiếp làm chết hắn." Andrew một mặt không vấn đề tiếp tục chơi cờ, cho dù hắn không thể thừa nhận sự thông mình của Semiramis, chỉ chơi 1-2 ván lập tức không thua gì các tay cờ vua kì cựu, cho dù Andrew cũng phải vất vả. Tiamat cũng vô cùng hiếu kì và vui vẻ với trò chơi thú vị này, đôi mắt như ngọc bích chú tâm vào các nước cờ.
"Coi như ngươi có thực lực chỉ sợ kinh động với Quốc Vương sau đó....." Semis trực tiếp nói hết lời nhưng chỉ thấy Andrew vô cùng bình thản như không để trong lòng chỉ có thể than khổ thở dài một hơi.
Ban đêm Thành Babylon
Người dân lúc này chưa đến hết buổi tối lại đón kín hết tất cả các cửa, cứ như một cơn bão táp sắp tiến qua. Một lát sau, từng đoàn lính bắt đầu tập trung sau đó dần dần tạo thành vòng vây vây kín ngôi nhà của Semiramis.
"Không biết sống chết! Bất quá tới vẫn rất nhanh, ngươi đã không nhịn được động thủ sao?" Andrew nhiều hứng thú nhìn bên cạnh Onnes, đã thấy một vài tên pháp sư cùng một vài chiến sĩ cường tráng đứng bên cạnh. Quả thật rất biết tiếc mệnh, cho nên kéo thêm người đến.
Bất quá trước mặt chân chính thần linh thì tất cả chỉ là rác rưởi một dạng.
"Người trẻ tuổi, biết điều cầu xuống xin tha ta có thể tha cho ngươi một mạng." Một tên lưng còng lão giả trong đó bước ra nói.
" Các ngươi thực sự cho rằng ăn chắc ta? Giọng nói có vẻ tự tin đến thế sao?" Andrew nhiều hứng thú nhìn xem bọn họ, thực lực ngay cả Bán Thần cực hạn chưa thực sự vượt qua lại dám nói năng ngông cuồng đến thế.
"Đừng khinh thường Andrew, bọn họ là lá chắn cuối cùng của Babylon, mỗi người bọn họ đã từng đơn độc đối đầu mấy con ma thú." Semis thấy được những gương mặt kia biến sắc la lớn.
Khó trách Semis có thể biết, phải nói cả Babylon ai cũng biết đến bọn họ, có thể nói là lá chắn cũng là tai họa tượng trưng, trừ Hoàng đế và các tướng quân ra bọn họ làm việc không có chút kiêng nể.
Semiramis cảm thấy khẩn trương định lại kéo lấy Andrew, nàng chưa từng thấy thực lực thần minh nên không biết thần linh là như thế nào tồn tại, nàng chỉ muốn nghe theo nội tâm không muốn Andrew bị thương, bất quá Tiamat như thấy Semiramis khẩn trương ôn nhu giữ lấy Semiramis xoa đầu:
"Yên tâm, Semiramis, thần linh, không phải phàm nhân có thể so sánh."
"Không cần nhiều lời, lập tức giết chết hắn." Một tên to con cầm theo một chiếc rìu vọt đến muốn bổ đôi Andrew nhưng chưa kịp chạm đến thì bỗng động tác mọi người xung quanh đồng loạt ngưng trệ, tất cả đều đổ mồ hôi lạnh tay run rẩy nắm vũ khí, mọi người đồng loạt đối mặt với sát khí mà Andrew phóng ra, oán khí mà chư thần bản thân Andrew đã từng giết chết.
Bọn họ cảm thấy mình như rơi vào hầm băng lạnh, lúc này bọn họ đã biết được mình đang phải đối mặt dạng gì tồn tại, tên cầm rìu lúc này đã chịu sát khí ảnh hưởng dẫn đến đại não lập tức tử vong do bị sát khí tập trung quá nhiều.
Một đóa lửa trên tay Andrew, nhìn cứ như một đám lửa bình thường nhưng giờ nó cứ như bùa đòi mạng khi dễ dàng giết chết từng người từng người một. Tất cả mọi người bị sát khí làm cho bản thân không thể cử động chỉ có thể tuyệt vọng nhìn lấy đốm lửa đó từng bước từng bước lấy mạng bọn họ.
Cuối cùng chỉ còn lại Onnei trong cơn tuyệt vọng tột cùng và hối hận dâng trào, đốm lửa lập tức thiêu rụi hắn chỉ còn để lại một đốm tro tàn, trước khi chết bọn họ đã chiếm được đáp án, họ không phải đối đầu nhân loại hay ma thú, mà là chân chính thần minh cao cao tại thượng trên bầu trời. Một ngàn quân đội cùng với cường giả của cả Babylon cứ hời hợt vậy mà chết đã chứng tỏ tất cả, minh chứng nhân loại và thần linh chung quy là khác biệt.
"Nhìn cũng đã đủ, lại không đi ra, ta lập tức thiêu chết ngươi." Andrew hướng một góc nhìn lại, lập tức một tên mang trên đầu vương quan sợ hãi trên gương mặt lập tức quỳ xuống, bên cạnh binh lính bảo hộ cũng quỳ mọt theo.
"Cầu xin thần linh buông tha Babylon thành của chúng ta, nếu muốn chugn1 ta có thể thờ phùng ngài, ngài có yêu cầu gì đều có thể chỉ xin tha cho ta cùng Babylon thành 1 lần."
Trước ánh mắt chăm chú của Andrew, tên vua cũng chỉ có thể quỳ sát, hắn khi biết đươc Onnei mang binh sĩ để giết một người nào đó nên hứng thú lập tức ra xem thử, không ngờ kết cục vô cùng buồn cười, 1000 quân nói mất lập tức mất, chỉ còn lại một nhúm tro tàn, lại đắc tội với thần linh, nếu cho hắn quay ngược thời gian hắn lập tức tát chết tên tướng quân đó đồng thời quật cả 18 đời tổ hắn mắng chửi một trận.
"Tính toán, cũng không cần thiết, thờ phụng cũng không cần." Andrew lắc đầu trong nháy mắt hết cả hứng thú bỏ vào trong nhà để lại ngơ ngác Semis ở ngoài cửa.
Quốc Vương như được đại xá tội lỗi dập đầu xuống đất sau đó cùng thị vệ lập tức rời khỏi nơi thị phi này.
Semiramis nhìn bóng dáng của Andrew nhất thời trong lòng một cỗ mơ ước sinh ra, nếu như nàng có thể trở thành Thần linh, Semiramis lẩm bẩm nghĩ đến.
Hôm sau
Mọi người nah2 Semiramis vẫn sinh hoạt như cũ chỉ là bản thân Semis nhiều hơn một chút câu nệ bất quá Andrew cũng không nói cái gì, nếu đa số thần linh khác chỉ sợ mắt đã để cao hơn đầu một bộ "ta chính là trời", đó cũng là bệnh chung của Thần linh không vào tầm mắt hay địa vị tương xứng không đáng để họ nói chuyện, Andrew cùng Tiamat có thể nói là rất tốt tính Thần linh.
"Semiramis, cùng chúng ta rời đi, thế nào?" Andrew lập tức mở lời, Andrew thực sự chịu Semiramis làm ưa thích, thông tuệ, hiền huệ, lại mang chút hiếu động tuổi trẻ tràn đầy sức sống, hơn nữa Andrew cũng chưa giúp Cupid trải qua tuổi thơ tốt bao nhiêu bây giờ nhìn thấy Semiramis không tự chủ được muốn bù đắp lại, hơn nữa Semiramis còn có thiên phú cực cao ở khoảng ma pháp, nhất là các ứng dụng về độc ma pháp.
"Ta rất muốn nhưng..." Semiramis ngập ngừng, nàng rất muốn đi nhưng còn cha nuôi của nàng, nàng không nỡ bỏ vì Semis đã dạy cho nàng rất nhiều điều lại hết lòng yêu thương chăm sóc nàng nên có chút không nỡ bỏ.
"Semiramis, không cần lo lắng cho lão già này, có lẽ con nên đi theo vị Thần linh đó sẽ có tương lại tốt hơn. Hơn nữa chỉ sợ sau ngày hôm qua, quốc vương cũng không dám làm khó ta."Semis hiền từ thương yêu xoa lấy đầu của Semiramis, Semis bản thân chỉ là người chăn cừu, cả đời cũng chưa từng kết hôn may mắn gặp được Semiramis, dốc lòng chăm sóc và dạy bảo, có thể nói tình cảm hai người không khác gì cha con với nhau, bây giờ có chút không bỏ nhưng Semis biết rõ như thế mới là điều tốt nhất cho con gái của mình.
Andrew cùng Tiamat âm thầm gật đầu, nếu Semiramis bị Semis giữ lại hắn vẫn sẽ mang đi nhưng nếu Semis đã nói như thế, tình cảm hai người gắn bó hắn cũng không để việc này thành tiếc nuối trong Semiramis.
"Rất tốt, Semis, cầm lấy." Andrew ném cho Semis một chiếc mề đay, phía trên là biểu tượng của Minh Giới nữ chủ nhân Ereshkigal.
"Khi ngươi chết xuống Minh Phủ, sẽ có người sắp xếp để ngươi có thần chức có tư cách thành Thần linh, cho nên yên tâm, sau này ngươi và Semiramis sẽ còn gặp lại." Nói xong ôm lấy Semiramis trong lồng ngực, bắt đầu rời đi, chỉ một lát sau đã biến mất khỏi tầm mắt.
Semis thật lâu chưa tỉnh hồn, nhưng rất nhanh nhận ra màn chia tay vừa rồi chỉ sợ là khảo nghiệm cho hắn, nếu bản thân níu kéo chỉ sợ không nhận được quà tặng như thế , thầm lấy chiếc mề đay đeo vào cổ của mình.
Đó cũng là một thử thách về đức tính của nhân loại mà Andrew đặt ra cho Themis, cuối cùng hắn cũng không làm Andrew thất vọng, nếu hắn níu kéo, Andrew sẽ không trao cho hắn chiếc mề đay đó.
Về sau, Themis trở thành trí giả hay tư tế giúp việc cho 2-3 đời vua Babylon đi đến điểm cao nhân sinh, sau đó xuống Minh Giới gặp Nữ thần Ereshkgal, dựa vào mề đay nhận ra người quen, sắp xếp một thần chức nhỏ và phương pháp để giúp bản thân Themis trở thành Thần linh, sau cùng Semiramis họp mặt nhưng đó là chuyện sau này.
Cả hai dùng bữa xong thì lại tiếp tục cùng chơi đùa với Semimarmis, Andrew dùng thần lực ngưng tụ ra một bộ cờ vua cùng cả hai bắt đầu chơi, lúc trước cảm thấy buồn chán nên Andrew trực tiếp lấy một số bộ bài hay cờ hiện đại trực tiếp tạo ra, cho dù ở Ba Tư cũng thỉnh thoảng có thần linh buồn chán lại lấy ra.
'Ta khuyên ngươi nên rời đi, ta biết cả hai là người tốt nhưng chắc chắn Onnes sẽ quay lại trả thù. Nếu ngươi có vấn đề, Semiramis sẽ thương tâm." Semis nghiêm túc nói, hắn có thể thấy cả hai thật lòng thích lấy Semiramis nên nhắc nhở. Mặc dù nói như thế trước mặt nữ nhi của mình có vấn đề nhưng đây là điều cần thiết.
"Không cần thiết, nếu đến ta trực tiếp làm chết hắn." Andrew một mặt không vấn đề tiếp tục chơi cờ, cho dù hắn không thể thừa nhận sự thông mình của Semiramis, chỉ chơi 1-2 ván lập tức không thua gì các tay cờ vua kì cựu, cho dù Andrew cũng phải vất vả. Tiamat cũng vô cùng hiếu kì và vui vẻ với trò chơi thú vị này, đôi mắt như ngọc bích chú tâm vào các nước cờ.
"Coi như ngươi có thực lực chỉ sợ kinh động với Quốc Vương sau đó....." Semis trực tiếp nói hết lời nhưng chỉ thấy Andrew vô cùng bình thản như không để trong lòng chỉ có thể than khổ thở dài một hơi.
Ban đêm Thành Babylon
Người dân lúc này chưa đến hết buổi tối lại đón kín hết tất cả các cửa, cứ như một cơn bão táp sắp tiến qua. Một lát sau, từng đoàn lính bắt đầu tập trung sau đó dần dần tạo thành vòng vây vây kín ngôi nhà của Semiramis.
"Không biết sống chết! Bất quá tới vẫn rất nhanh, ngươi đã không nhịn được động thủ sao?" Andrew nhiều hứng thú nhìn bên cạnh Onnes, đã thấy một vài tên pháp sư cùng một vài chiến sĩ cường tráng đứng bên cạnh. Quả thật rất biết tiếc mệnh, cho nên kéo thêm người đến.
Bất quá trước mặt chân chính thần linh thì tất cả chỉ là rác rưởi một dạng.
"Người trẻ tuổi, biết điều cầu xuống xin tha ta có thể tha cho ngươi một mạng." Một tên lưng còng lão giả trong đó bước ra nói.
" Các ngươi thực sự cho rằng ăn chắc ta? Giọng nói có vẻ tự tin đến thế sao?" Andrew nhiều hứng thú nhìn xem bọn họ, thực lực ngay cả Bán Thần cực hạn chưa thực sự vượt qua lại dám nói năng ngông cuồng đến thế.
"Đừng khinh thường Andrew, bọn họ là lá chắn cuối cùng của Babylon, mỗi người bọn họ đã từng đơn độc đối đầu mấy con ma thú." Semis thấy được những gương mặt kia biến sắc la lớn.
Khó trách Semis có thể biết, phải nói cả Babylon ai cũng biết đến bọn họ, có thể nói là lá chắn cũng là tai họa tượng trưng, trừ Hoàng đế và các tướng quân ra bọn họ làm việc không có chút kiêng nể.
Semiramis cảm thấy khẩn trương định lại kéo lấy Andrew, nàng chưa từng thấy thực lực thần minh nên không biết thần linh là như thế nào tồn tại, nàng chỉ muốn nghe theo nội tâm không muốn Andrew bị thương, bất quá Tiamat như thấy Semiramis khẩn trương ôn nhu giữ lấy Semiramis xoa đầu:
"Yên tâm, Semiramis, thần linh, không phải phàm nhân có thể so sánh."
"Không cần nhiều lời, lập tức giết chết hắn." Một tên to con cầm theo một chiếc rìu vọt đến muốn bổ đôi Andrew nhưng chưa kịp chạm đến thì bỗng động tác mọi người xung quanh đồng loạt ngưng trệ, tất cả đều đổ mồ hôi lạnh tay run rẩy nắm vũ khí, mọi người đồng loạt đối mặt với sát khí mà Andrew phóng ra, oán khí mà chư thần bản thân Andrew đã từng giết chết.
Bọn họ cảm thấy mình như rơi vào hầm băng lạnh, lúc này bọn họ đã biết được mình đang phải đối mặt dạng gì tồn tại, tên cầm rìu lúc này đã chịu sát khí ảnh hưởng dẫn đến đại não lập tức tử vong do bị sát khí tập trung quá nhiều.
Một đóa lửa trên tay Andrew, nhìn cứ như một đám lửa bình thường nhưng giờ nó cứ như bùa đòi mạng khi dễ dàng giết chết từng người từng người một. Tất cả mọi người bị sát khí làm cho bản thân không thể cử động chỉ có thể tuyệt vọng nhìn lấy đốm lửa đó từng bước từng bước lấy mạng bọn họ.
Cuối cùng chỉ còn lại Onnei trong cơn tuyệt vọng tột cùng và hối hận dâng trào, đốm lửa lập tức thiêu rụi hắn chỉ còn để lại một đốm tro tàn, trước khi chết bọn họ đã chiếm được đáp án, họ không phải đối đầu nhân loại hay ma thú, mà là chân chính thần minh cao cao tại thượng trên bầu trời. Một ngàn quân đội cùng với cường giả của cả Babylon cứ hời hợt vậy mà chết đã chứng tỏ tất cả, minh chứng nhân loại và thần linh chung quy là khác biệt.
"Nhìn cũng đã đủ, lại không đi ra, ta lập tức thiêu chết ngươi." Andrew hướng một góc nhìn lại, lập tức một tên mang trên đầu vương quan sợ hãi trên gương mặt lập tức quỳ xuống, bên cạnh binh lính bảo hộ cũng quỳ mọt theo.
"Cầu xin thần linh buông tha Babylon thành của chúng ta, nếu muốn chugn1 ta có thể thờ phùng ngài, ngài có yêu cầu gì đều có thể chỉ xin tha cho ta cùng Babylon thành 1 lần."
Trước ánh mắt chăm chú của Andrew, tên vua cũng chỉ có thể quỳ sát, hắn khi biết đươc Onnei mang binh sĩ để giết một người nào đó nên hứng thú lập tức ra xem thử, không ngờ kết cục vô cùng buồn cười, 1000 quân nói mất lập tức mất, chỉ còn lại một nhúm tro tàn, lại đắc tội với thần linh, nếu cho hắn quay ngược thời gian hắn lập tức tát chết tên tướng quân đó đồng thời quật cả 18 đời tổ hắn mắng chửi một trận.
"Tính toán, cũng không cần thiết, thờ phụng cũng không cần." Andrew lắc đầu trong nháy mắt hết cả hứng thú bỏ vào trong nhà để lại ngơ ngác Semis ở ngoài cửa.
Quốc Vương như được đại xá tội lỗi dập đầu xuống đất sau đó cùng thị vệ lập tức rời khỏi nơi thị phi này.
Semiramis nhìn bóng dáng của Andrew nhất thời trong lòng một cỗ mơ ước sinh ra, nếu như nàng có thể trở thành Thần linh, Semiramis lẩm bẩm nghĩ đến.
Hôm sau
Mọi người nah2 Semiramis vẫn sinh hoạt như cũ chỉ là bản thân Semis nhiều hơn một chút câu nệ bất quá Andrew cũng không nói cái gì, nếu đa số thần linh khác chỉ sợ mắt đã để cao hơn đầu một bộ "ta chính là trời", đó cũng là bệnh chung của Thần linh không vào tầm mắt hay địa vị tương xứng không đáng để họ nói chuyện, Andrew cùng Tiamat có thể nói là rất tốt tính Thần linh.
"Semiramis, cùng chúng ta rời đi, thế nào?" Andrew lập tức mở lời, Andrew thực sự chịu Semiramis làm ưa thích, thông tuệ, hiền huệ, lại mang chút hiếu động tuổi trẻ tràn đầy sức sống, hơn nữa Andrew cũng chưa giúp Cupid trải qua tuổi thơ tốt bao nhiêu bây giờ nhìn thấy Semiramis không tự chủ được muốn bù đắp lại, hơn nữa Semiramis còn có thiên phú cực cao ở khoảng ma pháp, nhất là các ứng dụng về độc ma pháp.
"Ta rất muốn nhưng..." Semiramis ngập ngừng, nàng rất muốn đi nhưng còn cha nuôi của nàng, nàng không nỡ bỏ vì Semis đã dạy cho nàng rất nhiều điều lại hết lòng yêu thương chăm sóc nàng nên có chút không nỡ bỏ.
"Semiramis, không cần lo lắng cho lão già này, có lẽ con nên đi theo vị Thần linh đó sẽ có tương lại tốt hơn. Hơn nữa chỉ sợ sau ngày hôm qua, quốc vương cũng không dám làm khó ta."Semis hiền từ thương yêu xoa lấy đầu của Semiramis, Semis bản thân chỉ là người chăn cừu, cả đời cũng chưa từng kết hôn may mắn gặp được Semiramis, dốc lòng chăm sóc và dạy bảo, có thể nói tình cảm hai người không khác gì cha con với nhau, bây giờ có chút không bỏ nhưng Semis biết rõ như thế mới là điều tốt nhất cho con gái của mình.
Andrew cùng Tiamat âm thầm gật đầu, nếu Semiramis bị Semis giữ lại hắn vẫn sẽ mang đi nhưng nếu Semis đã nói như thế, tình cảm hai người gắn bó hắn cũng không để việc này thành tiếc nuối trong Semiramis.
"Rất tốt, Semis, cầm lấy." Andrew ném cho Semis một chiếc mề đay, phía trên là biểu tượng của Minh Giới nữ chủ nhân Ereshkigal.
"Khi ngươi chết xuống Minh Phủ, sẽ có người sắp xếp để ngươi có thần chức có tư cách thành Thần linh, cho nên yên tâm, sau này ngươi và Semiramis sẽ còn gặp lại." Nói xong ôm lấy Semiramis trong lồng ngực, bắt đầu rời đi, chỉ một lát sau đã biến mất khỏi tầm mắt.
Semis thật lâu chưa tỉnh hồn, nhưng rất nhanh nhận ra màn chia tay vừa rồi chỉ sợ là khảo nghiệm cho hắn, nếu bản thân níu kéo chỉ sợ không nhận được quà tặng như thế , thầm lấy chiếc mề đay đeo vào cổ của mình.
Đó cũng là một thử thách về đức tính của nhân loại mà Andrew đặt ra cho Themis, cuối cùng hắn cũng không làm Andrew thất vọng, nếu hắn níu kéo, Andrew sẽ không trao cho hắn chiếc mề đay đó.
Về sau, Themis trở thành trí giả hay tư tế giúp việc cho 2-3 đời vua Babylon đi đến điểm cao nhân sinh, sau đó xuống Minh Giới gặp Nữ thần Ereshkgal, dựa vào mề đay nhận ra người quen, sắp xếp một thần chức nhỏ và phương pháp để giúp bản thân Themis trở thành Thần linh, sau cùng Semiramis họp mặt nhưng đó là chuyện sau này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.