Chương 23: Khách quý ít gặp.
Cách Lôi Tư Lâm
19/03/2016
Hermes kéo thân thể mệt mỏi đi phục mệnh Zeus. Đối với chuyện hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ lần này, Zeus thập phần tán thưởng. Sau một phen ca ngợi, rốt cục cũng có thể trở về nhà nghỉ ngơi.
Hermes tẩy đi lớp bụi đường trên người, một thân nhẹ nhàng khoan khoái mà mở cửa phòng ra. Vừa mới vào phòng, thình lình một bóng dáng nào đó bỗng nhào tới ôm ghì lấy mình, còn không chờ ylấy lại tinh thần, đã bị đôi môi nhiệt liệt cướp đi hô hấp.
Theo bản năng giãy dụa vài cái, sau đó cũng đành bỏ cuộc, mặc cho hơi thở quen thuộc kia xâm nhập vào miệng. Cái hôn bá đạo lại ôn nhu, mang theo một nổi nhớ sâu sắc, miệng lưỡi triền miên dần dần mở ra, Hermes cũng say sưa hôn trả, hưởng thụ cảm giác khoái cảm mềm nhẵn khi hai đầu lưỡi gia triền..
Đến khi nhớ lại cần phải hô hấp, hai đôi môi mới tách ra, Hermes ôm hắn, mỉm cười hỏi: “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
“Mấy ngày ngươi vắng mặt, chỉ cần ta có thời gian rảnh liền đợi ở trong này, ta muốn trước tiên nhìn thấy ngươi!”
Apollo cũng không ngừng hôn, mà là chuyển hướng từ phía vành tai, gò má của Hermes, lần theo chiếc cổ có đường cong duyên dáng một đường cắn mút, tiếng nói ẩn chứa nhiệt lượng trở nên khàn khàn, “Ta thật sự muốn chết a…”
“Ta không phải chỉ đi có ba ngày thôi sao…”
“Ba ngày? Tại sao ta cảm giác giống ba năm…”
Tiếng thì thầm của tình nhân cứ như làn gió xuân thổi vào lòng. Đáy lòng Hemes dâng lên một loại cảm động, ngửa đầu làm cho nụ hôn của Apollo càng sâu hơn, yết hầu phát ra một loại nỉ non mê người…
Apollo lại chịu không nổi , khẩn cấp ôm lấy y đi đến bên giường. . .
“Ân… Đừng…”
Hermes hai tay áp chế Apollo, “Ta vừa từ minh giới trở về, mệt chết đi được…”
Thân thể y còn chưa chuẩn bị tốt. . .
Tâm lý cũng vậy…
Ngọn lửa dục vọng vừa bộc phát lại bị ngăn chặn, Apollo khó chịu cứ như có mấy trăm con kiến bò qua bò lại trong lòng, nhưng nhìn ánh mắt Hermes ủ rũ như vậy, lại cảm thấy vô cùng thương tiếc, đành phải thở dài thật là dài: “Được rồi…”
Ngoan ngoãn nằm bên cạnh Hermes, nghe những kì ngộ trên hành trình đi minh phủ, cảnh đẹp được chứng kiến ở yêu lệ xá…
Nhưng kì thật Apollo cũng không có nghe lọt nhiều lắm, hắn mở to mắt nhìn gương mặt nghiêng của Hermes, tựa như một con sói bụng đói kêu vang nhìn con thỏ ngoan miệng trước mặt lại bỏ vào miệng được…
“Ngươi biết không, nguyên lai ở trên đời này còn có tên cuồng ngạo hơn cả ngươi…”
Apollo cười lạnh một tiếng: “Ngươi là nói minh vương Hades?”
“Đúng vậy a, ngươi gặp qua hắn?”
“Ân, chuyện tốt của mấy trăm năm trước, là một tên làm cho người ta chán ghét!”
“Ân…”
Apollo lòng như lửa đốt. Hermes mỗi lần phát ra tiếng hô hấp đều đều, cứ tựa như tiếng thủ thỉ nhỏ nhẹ bên tai. Mùi hương khoan khoái nhẹ nhàng sau khi tắm rửa như tản mát sưởi ấm thân thể tuyệt vời. . .
Tất cả những chuyện này đều trêu chọc làm hắn khó khống chế bản thân, quyết định không làm bộ làm chính nhân quân tử!
“Hermes, chỉ một lần thôi… Cho ta làm một lần được không?”
Không có phản ứng, Hermes nhắm mắt lại, vẻ mặt bình tĩnh hô hấp trầm ổn…
“Hermes… ?”
Ai, đã ngủ rồi sao?
Apollo buồn bực nằm trở lại, nhưng vô luận như thế nào cũng ngủ không được, hắn chưa thử qua chuyện nằm bên cạnh một mỹ thiếu niên mà cái gì cũng không làm lần nào, huống chi là người mà mình thương?
Hơn nữa hắn đã cấm dục rất lâu, hơn nữa giường của Hermes lại là một người ngủ vô cùng nhỏ hẹp, muốn tránh cũng tránh không khỏi…
Cảm giác nhiệt lượng phía dưới sắp sửa tự bạo, không có biện pháp, Apollo đành nhìn vào người vợ đang ngủ say, âm thầm đưa tay xuống dưới…
Trước mắt đột nhiên xuất hiện rất nhiều những biểu tình y có thể biểu lộ, y ở dưới thân mình khó nhịn rên rỉ, thân thể bị mình vuốt ve mà ửng hồng, hai mắt quyến rũ gợn sóng dục, thân thể mềm dẻo trong sự lay động kịch liệt như chào đón dục cự…
Trong cảnh tượng tốt đẹp này, tay Apollo không ngừng luật động, gia tốc ma sát rất nhanh làm cho chất lỏng trắng nóng tích tụ đã lâu bắn ra…
“Ân…”
Hơi thở hổn hển của Apollo hơi giảm bớt, đáng thương người vợ trong lúc ngủ mơ lại hoàn toàn không hay biết.
Liên tiếp phát tiết ba lần, cơn tức mới đè ép xuống được.
Apollo đưa tay chống đầu, nghiêng người kinh ngạc nhìn Hermes đang nằm bên cạnh, bên trong vẻ tuấn mĩ lại lộ ra một loại anh khí quật cường, thông minh lanh lợi lại ẩn chứa sự giảo hoạt của trẻ nhỏ, trong lúc ngủ say lại càng giống một hài tử, tản mát ra hơi thở sạch sẽ lại trong suốt…
“Tiểu đông tây (vật nhỏ) này ngươi thật biết tra tấn người, khi nào mới có thể là của ta…”
Cứ như vậy bất tri bất giác thời gian cứ trôi qua, trong yên tĩnh đột nhiên có người nhẹ nhàng gõ cửa: “Chủ nhân, đã đến thời điểm lên trời.”
Không thể tận mắt thấy hắn tỉnh lại, Apollo cảm thấy thực ảo não.
Nhưng tuần tra là thiên chức của hắn, hắn lại không thể không đi.
Nhanh chân lẹ tay lẹ làng xuống giường, e sợ làm cho tình nhân bừng tỉnh khỏi cơn mộng.
Trước khi đi, nhìn gương mặt lộ ra vẻ tuấn duật thanh tú, nhịn không được hôn nhẹ lên trán y.
Khi Hermes tỉnh ngủ, đã đến giữa ngày.
Thoải mái mà duỗi người, trở mình, tay vừa sờ sờ, người bên cạnh đã không còn, chỉ còn lưu lại một dấu ấn mờ nhạt in trên đệm, chứng minh hắn thật sự đã tới.
Hermes nhìn qua cửa sổ nhìn thấy ánh sáng vàng óng in trên mặt đất, biết người yêu cần cù của y lại lên trời, một tia mỉm cười thản nhiên nở trên môi.
Rời giường rửa mặt chải đầu, mặc quần áo ăn cơm, rồi sau đó thói quen đi đến lô thần diện báo cáo.
Zeus thoạt nhìn tâm tình không tồi, bảo Hermes bồi hắn đi bộ nơi nơi.
Hermes khóe miệng run rẩy, y biết Zeus “Đi bộ” là có ý gì, không biết cô nương nhà ai lại gặp tai ương đây…
Không có biện pháp, hắn là lão Đại, mình dù có muôn vàn không muốn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mà đi theo phía sau.
Vì thế hai người đi vân dã hạc bàn mà phiêu du trên núi Olympia, làn gió đưa tới những tiếng cười vui vẻ của một nữ hài tử, làm cho Zeus cúi đầu nhìn thử.
Nơi này là sườn nam của núi Olympia, nữ thần ngũ cốc Demeter* sống tại nơi đây, nàng quản lí sinh mệnh của tất cả các thực vật trên trời dưới đất, hoa cỏ lá cây đều nảy mầm dưới bàn tay nàng.
Nơi này cách thế gian rất gần, thuận tiện giúp nàng quan sát tình trạng ngũ cốc của thế gian.
Chuỗi tiếng cười như chuông bạc này, chính là từ nàng Demeter và con gái nàng, Persephone*. Lúc này hai người đang truy đuổi trong sơn cốc rực rỡ, nhìn qua càng giống hai tỷ muội xinh đẹp như hoa.
“Ai nha nha, đây không phải là lão tình nhận Demeter của ta đây sao? Không ngờ nhiều năm như vậy rồi, mà vẫn thanh xuân tịnh lệ như vậy. Đứa con gái của ta và nàng cũng lớn như vậyrồi , nàng gọi là cái gì…”
“Persephone.”
Hermes âm thầm tức giận mà trả lời hắn.
“Ân, đúng, Persephone! Tên này là năm đó ta đặt cho nó.”
Zeus cười ha hả nói, “Chúng ta lên tiếng gọi các nàng đi.”
Hai thần liền bay xuống, Demeter nhìn thấy Hermes cũng là chuyện bình thường, đứa nhỏ này thường xuyên lui tới đây, đối với mẹ con các nàng vô cùng hòa khí.
Kinh ngạc chính là hôm nay Zeus cũng tới. Người đàn ông phụ lòng này một trăm tám mươi năm cũng không đến một lần, ngẫm lại còn tức.
“Cơn gió nào đem vị vua tôn kính của chúng ta thổi đến đây?”
“Ha ha, Demeter, đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không? Ai yêu, tiểu Persephone của ta đã muốn cao như vậy rồi sao, thật sự xinh đẹp giống mẫu thân ngươi nha.”
“Làm phiền ngài lo lắng , nhưng ta thật gánh không nổi. Persephone, đây là người phụ vương trăm năm chưa từng gặp mặt của ngươi đó, kêu một tiếng đi.”
“Phụ vương.”
Persephong ngượng ngùng tránh sau lưng Demeter kêu lên một tiếng. Tiểu cô nương này cũng đã hai trăm tuổi, bề ngoài giống một cô gái nhân gian mười lăm mười sáu, gương mặt nhỏ nhắn hồng hào giống như một nụ hoa chờ ngày nở rộ, trở thành một tiểu mĩ nhân mềm mại ướt át.
“Ngoan, ngoan…”
Zeus hòa ái nở nụ cười, lộ ra vẻ hiền lành hiếm có, trên người lấy ra một cái vòng cổ đưa cho Persephone, “Xem, đây là dùng tinh trần của bầu trời làm thành vòng cổ bảo thạch, thích không? Tặng cho con gái đã lâu không gặp mặt làm lễ vật đó.”
Persephone hai tay tiếp nhận lễ vật của phụ thân, nở nụ cười ngọt ngào: “Cám ơn phụ vương.”
“Hảo hài tử, cùng Hermes ca ca qua bên kia chơi đùa đi, phụ vương có chuyện muốn nói với mẫu thân ngươi.”
“Đến, Persephone, ta đến dạy ngươi thổi sáo, ngươi dạy ca ca bện vòng hoa đi.”
Hermes đương nhiên thức thời, nhanh nhẹn đem “Tiểu bóng đèn”* mang đi .
“Ân, tốt.”
Persephone đã quen thuộc với Hermes, liền không cần nghĩ ngợi đi theo sát hắn.
Hermes thỉnh thoảng lại quay lại nhìn hai người ở xa xa, cũng không biết Zeus nói cái gì với Demeter, nữ thần vừa mới còn phụng phịu, dần dần cười rộ lên, Zeus ôm hông của nàng, hai người liền hướng phía sau thần điện ngũ cốc mà đi…
Hermes không thể không bội phục, Zeus không hổ là tình trường cao thủ a!
Cứ như vậy, mặt trời dần dần đi xuống, buổi chiều đã đến, Hermes cùng muội muội Persephone, một người bắt đầu thổi cây sáo nhỏ mang bên người, Persephone thì im lặng bện vòng hoa, giống như giấc mộng bện vòng hoa của những cô gái bình thường.
“Xem, làm được rồi!”
“Không tồi, thật xinh đẹp.”
“Vốn là muốn đưa cho mẫu thân, nhưng mà phụ vương đến liền chiếm mẹ đi rồi.”
“Ha ha, nói không chừng rất nhanh sẽ có đệ đệ muội muội cùng muội chơi.”
“Ai, phụ vương rất phong lưu, hiếm lắm mới đến một lần, vừa rồi muội gần như không nhận racha. Phu quân tương lai của muội nha, sẽ không trăng hoa như vậy!”
“Nga? Vậy muội muốn dạng gì?”
“Bất luận địa vị cao thấp, cũng chỉ yêu một mình ta! Tựa như Apollo ca ca, vì người trong lòng mà không cần tất cả những tình nhân khác nha…”
“Nha đầu chết tiệt kia, gần đây muội càng ngày càng hư, ngay cả ca cũng dám giễu cợt!”
“Hì hì, có người đỏ mặt nha… Không đùa ca, muội đến bên kia hái hoa đây.”
“Này, đừng chạy xa!”
Hermes lắc lắc đầu, tiếp tục thổi cây sáo nhỏ của hắn, nhạc khúc du dương theo gió đi khắp cả sơn cốc.
“A ————” một tiếng thét chói tai đánh gảy tiếng sáo, Hermes vừa nghe liền biết là tiếng của Persephone truyền đến, bỏ sáo nhỏ xuống bay nhanh hướng nàng bên kia.
Hermes vừa thấy, một con chó ba đầu đang hướng nàng mà sủa, vội vàng chạy qua che chắn trước mặt Persephone.
“Xerber? !”
Tuy rằng thân hình so với khi gác cửa địa ngục rút nhỏ đi thập bội nhưng Hermes liếc mắt một cái liền nhận ra là nó, “Ngươi tại sao lại ở chỗ này? !”
“Hermes ca ca, thiên giới tại sao lại có loại quái vật này?”
“Đừng sợ, có ca ở đây, nó không dám làm gì muội đâu!”
Quả nhiên, Xerber nhìn thấy Hermes, ngay lập tức ngừng sủa. Cứ như nhìn thấy lão bằng hữu, đi tới cọ cọ đùi y, thè chiếc lưỡi dài ra mong chờ nhìn y.
“Đi đi, hôm nay ta không mang theo xương!”
Hermes một bên đá đá nó, một bên còn đang nghi hoặc. Chỉ thấy bóng dáng một người cao lớn đột nhiên bao trùm.
“Xerber!”
Nghe được chủ nhân thấp giọng quát, chó ngao ba đầu buông Hermes ra, trở về bên người chủ nhân.
Hermes ngẩng đầu nhìn gương mặt người vừa tới, lần này cằm cũng không thu lại, kinh ngạc đến ngay cả cách xưng hô đúng đắn cũng quên: “Ha, Hades…”
Hades lạnh lùng quét nhìn hai tên tiểu bối một cái, ánh mắt kia vẫn lạnh như lưỡi đao băng giá, nhìn hai người bọn họ đứng ngốc như tượng đá.
Ánh mắt Hades cuối cùng dừng lại trên người Hermes: “Đi nói cho chủ tử nhà ngươi, ta đến lôi thần điện chờ hắn.”
Nói xong liền giống một ngọn núi lớn màu đen, cất bước trầm ổn lại có khí thế hướng lôi thần điện mà đi.
Chờ Hades đi đến một đoạn, Hermes mới phục hồi tri giác. Giống như tỉnh lại sau khi bị bóng đè, chạy như bay hướng tới cốc thần điện.
Không để ý thị nữ ngăn trở, một đường chạy đến phía sau phòng ngủ, quả nhiên bên trong truyền đến tiếng động của từng trận hoan ái, “Ba ba ba” liền đập mạnh vào cánh cửa : “Zeus Zeus!”
“Làm cái gì đó Xú tiểu tử!”
Zeus bị cắt ngang cực kì khó chịu, “Hera đến thì giúp ta chống đỡ!”
“Không phải Hera, là Hades!”
“Hades đến đây cũng giống luôn! Trời sập xuống cũng phải chờ ta làm xong xuôi việc này!”
Vừa dứt lời, trong phòng liền binh binh bang bang truyền đến tiếng vang dồn dập, cánh cửa thoát một cái đã mở ra, Zeus có mặc quần đứng trước mặt Hermes.
“Ai?! Ngươi vừa nói ai tới ? !”
“Minh vương Hades! Hắn nói hắn đến lôi thần điện chờ ngươi!”
______________
Thần ngũ cốc Demeter: là chị gái của Zeus, phụ trách về nông nghiệp, mùa màn, thiên nhiên và sự sung túc. Là 1 trong 12 vị thần tối cao trên đỉnh Olympia.
Persephone: là con gái duy nhất của Demeter và Zeus, một nữ thần xinh đẹp và ngây thơ. Theo truyền thuyết sau này nàng sẽ là vợ của Hades, . Do nàng mà sau này có sự xuất hiện của bốn mùa.
Tiểu bóng đèn: = kì đà cản mũi loại nhỏ đó
Hermes tẩy đi lớp bụi đường trên người, một thân nhẹ nhàng khoan khoái mà mở cửa phòng ra. Vừa mới vào phòng, thình lình một bóng dáng nào đó bỗng nhào tới ôm ghì lấy mình, còn không chờ ylấy lại tinh thần, đã bị đôi môi nhiệt liệt cướp đi hô hấp.
Theo bản năng giãy dụa vài cái, sau đó cũng đành bỏ cuộc, mặc cho hơi thở quen thuộc kia xâm nhập vào miệng. Cái hôn bá đạo lại ôn nhu, mang theo một nổi nhớ sâu sắc, miệng lưỡi triền miên dần dần mở ra, Hermes cũng say sưa hôn trả, hưởng thụ cảm giác khoái cảm mềm nhẵn khi hai đầu lưỡi gia triền..
Đến khi nhớ lại cần phải hô hấp, hai đôi môi mới tách ra, Hermes ôm hắn, mỉm cười hỏi: “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
“Mấy ngày ngươi vắng mặt, chỉ cần ta có thời gian rảnh liền đợi ở trong này, ta muốn trước tiên nhìn thấy ngươi!”
Apollo cũng không ngừng hôn, mà là chuyển hướng từ phía vành tai, gò má của Hermes, lần theo chiếc cổ có đường cong duyên dáng một đường cắn mút, tiếng nói ẩn chứa nhiệt lượng trở nên khàn khàn, “Ta thật sự muốn chết a…”
“Ta không phải chỉ đi có ba ngày thôi sao…”
“Ba ngày? Tại sao ta cảm giác giống ba năm…”
Tiếng thì thầm của tình nhân cứ như làn gió xuân thổi vào lòng. Đáy lòng Hemes dâng lên một loại cảm động, ngửa đầu làm cho nụ hôn của Apollo càng sâu hơn, yết hầu phát ra một loại nỉ non mê người…
Apollo lại chịu không nổi , khẩn cấp ôm lấy y đi đến bên giường. . .
“Ân… Đừng…”
Hermes hai tay áp chế Apollo, “Ta vừa từ minh giới trở về, mệt chết đi được…”
Thân thể y còn chưa chuẩn bị tốt. . .
Tâm lý cũng vậy…
Ngọn lửa dục vọng vừa bộc phát lại bị ngăn chặn, Apollo khó chịu cứ như có mấy trăm con kiến bò qua bò lại trong lòng, nhưng nhìn ánh mắt Hermes ủ rũ như vậy, lại cảm thấy vô cùng thương tiếc, đành phải thở dài thật là dài: “Được rồi…”
Ngoan ngoãn nằm bên cạnh Hermes, nghe những kì ngộ trên hành trình đi minh phủ, cảnh đẹp được chứng kiến ở yêu lệ xá…
Nhưng kì thật Apollo cũng không có nghe lọt nhiều lắm, hắn mở to mắt nhìn gương mặt nghiêng của Hermes, tựa như một con sói bụng đói kêu vang nhìn con thỏ ngoan miệng trước mặt lại bỏ vào miệng được…
“Ngươi biết không, nguyên lai ở trên đời này còn có tên cuồng ngạo hơn cả ngươi…”
Apollo cười lạnh một tiếng: “Ngươi là nói minh vương Hades?”
“Đúng vậy a, ngươi gặp qua hắn?”
“Ân, chuyện tốt của mấy trăm năm trước, là một tên làm cho người ta chán ghét!”
“Ân…”
Apollo lòng như lửa đốt. Hermes mỗi lần phát ra tiếng hô hấp đều đều, cứ tựa như tiếng thủ thỉ nhỏ nhẹ bên tai. Mùi hương khoan khoái nhẹ nhàng sau khi tắm rửa như tản mát sưởi ấm thân thể tuyệt vời. . .
Tất cả những chuyện này đều trêu chọc làm hắn khó khống chế bản thân, quyết định không làm bộ làm chính nhân quân tử!
“Hermes, chỉ một lần thôi… Cho ta làm một lần được không?”
Không có phản ứng, Hermes nhắm mắt lại, vẻ mặt bình tĩnh hô hấp trầm ổn…
“Hermes… ?”
Ai, đã ngủ rồi sao?
Apollo buồn bực nằm trở lại, nhưng vô luận như thế nào cũng ngủ không được, hắn chưa thử qua chuyện nằm bên cạnh một mỹ thiếu niên mà cái gì cũng không làm lần nào, huống chi là người mà mình thương?
Hơn nữa hắn đã cấm dục rất lâu, hơn nữa giường của Hermes lại là một người ngủ vô cùng nhỏ hẹp, muốn tránh cũng tránh không khỏi…
Cảm giác nhiệt lượng phía dưới sắp sửa tự bạo, không có biện pháp, Apollo đành nhìn vào người vợ đang ngủ say, âm thầm đưa tay xuống dưới…
Trước mắt đột nhiên xuất hiện rất nhiều những biểu tình y có thể biểu lộ, y ở dưới thân mình khó nhịn rên rỉ, thân thể bị mình vuốt ve mà ửng hồng, hai mắt quyến rũ gợn sóng dục, thân thể mềm dẻo trong sự lay động kịch liệt như chào đón dục cự…
Trong cảnh tượng tốt đẹp này, tay Apollo không ngừng luật động, gia tốc ma sát rất nhanh làm cho chất lỏng trắng nóng tích tụ đã lâu bắn ra…
“Ân…”
Hơi thở hổn hển của Apollo hơi giảm bớt, đáng thương người vợ trong lúc ngủ mơ lại hoàn toàn không hay biết.
Liên tiếp phát tiết ba lần, cơn tức mới đè ép xuống được.
Apollo đưa tay chống đầu, nghiêng người kinh ngạc nhìn Hermes đang nằm bên cạnh, bên trong vẻ tuấn mĩ lại lộ ra một loại anh khí quật cường, thông minh lanh lợi lại ẩn chứa sự giảo hoạt của trẻ nhỏ, trong lúc ngủ say lại càng giống một hài tử, tản mát ra hơi thở sạch sẽ lại trong suốt…
“Tiểu đông tây (vật nhỏ) này ngươi thật biết tra tấn người, khi nào mới có thể là của ta…”
Cứ như vậy bất tri bất giác thời gian cứ trôi qua, trong yên tĩnh đột nhiên có người nhẹ nhàng gõ cửa: “Chủ nhân, đã đến thời điểm lên trời.”
Không thể tận mắt thấy hắn tỉnh lại, Apollo cảm thấy thực ảo não.
Nhưng tuần tra là thiên chức của hắn, hắn lại không thể không đi.
Nhanh chân lẹ tay lẹ làng xuống giường, e sợ làm cho tình nhân bừng tỉnh khỏi cơn mộng.
Trước khi đi, nhìn gương mặt lộ ra vẻ tuấn duật thanh tú, nhịn không được hôn nhẹ lên trán y.
Khi Hermes tỉnh ngủ, đã đến giữa ngày.
Thoải mái mà duỗi người, trở mình, tay vừa sờ sờ, người bên cạnh đã không còn, chỉ còn lưu lại một dấu ấn mờ nhạt in trên đệm, chứng minh hắn thật sự đã tới.
Hermes nhìn qua cửa sổ nhìn thấy ánh sáng vàng óng in trên mặt đất, biết người yêu cần cù của y lại lên trời, một tia mỉm cười thản nhiên nở trên môi.
Rời giường rửa mặt chải đầu, mặc quần áo ăn cơm, rồi sau đó thói quen đi đến lô thần diện báo cáo.
Zeus thoạt nhìn tâm tình không tồi, bảo Hermes bồi hắn đi bộ nơi nơi.
Hermes khóe miệng run rẩy, y biết Zeus “Đi bộ” là có ý gì, không biết cô nương nhà ai lại gặp tai ương đây…
Không có biện pháp, hắn là lão Đại, mình dù có muôn vàn không muốn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mà đi theo phía sau.
Vì thế hai người đi vân dã hạc bàn mà phiêu du trên núi Olympia, làn gió đưa tới những tiếng cười vui vẻ của một nữ hài tử, làm cho Zeus cúi đầu nhìn thử.
Nơi này là sườn nam của núi Olympia, nữ thần ngũ cốc Demeter* sống tại nơi đây, nàng quản lí sinh mệnh của tất cả các thực vật trên trời dưới đất, hoa cỏ lá cây đều nảy mầm dưới bàn tay nàng.
Nơi này cách thế gian rất gần, thuận tiện giúp nàng quan sát tình trạng ngũ cốc của thế gian.
Chuỗi tiếng cười như chuông bạc này, chính là từ nàng Demeter và con gái nàng, Persephone*. Lúc này hai người đang truy đuổi trong sơn cốc rực rỡ, nhìn qua càng giống hai tỷ muội xinh đẹp như hoa.
“Ai nha nha, đây không phải là lão tình nhận Demeter của ta đây sao? Không ngờ nhiều năm như vậy rồi, mà vẫn thanh xuân tịnh lệ như vậy. Đứa con gái của ta và nàng cũng lớn như vậyrồi , nàng gọi là cái gì…”
“Persephone.”
Hermes âm thầm tức giận mà trả lời hắn.
“Ân, đúng, Persephone! Tên này là năm đó ta đặt cho nó.”
Zeus cười ha hả nói, “Chúng ta lên tiếng gọi các nàng đi.”
Hai thần liền bay xuống, Demeter nhìn thấy Hermes cũng là chuyện bình thường, đứa nhỏ này thường xuyên lui tới đây, đối với mẹ con các nàng vô cùng hòa khí.
Kinh ngạc chính là hôm nay Zeus cũng tới. Người đàn ông phụ lòng này một trăm tám mươi năm cũng không đến một lần, ngẫm lại còn tức.
“Cơn gió nào đem vị vua tôn kính của chúng ta thổi đến đây?”
“Ha ha, Demeter, đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không? Ai yêu, tiểu Persephone của ta đã muốn cao như vậy rồi sao, thật sự xinh đẹp giống mẫu thân ngươi nha.”
“Làm phiền ngài lo lắng , nhưng ta thật gánh không nổi. Persephone, đây là người phụ vương trăm năm chưa từng gặp mặt của ngươi đó, kêu một tiếng đi.”
“Phụ vương.”
Persephong ngượng ngùng tránh sau lưng Demeter kêu lên một tiếng. Tiểu cô nương này cũng đã hai trăm tuổi, bề ngoài giống một cô gái nhân gian mười lăm mười sáu, gương mặt nhỏ nhắn hồng hào giống như một nụ hoa chờ ngày nở rộ, trở thành một tiểu mĩ nhân mềm mại ướt át.
“Ngoan, ngoan…”
Zeus hòa ái nở nụ cười, lộ ra vẻ hiền lành hiếm có, trên người lấy ra một cái vòng cổ đưa cho Persephone, “Xem, đây là dùng tinh trần của bầu trời làm thành vòng cổ bảo thạch, thích không? Tặng cho con gái đã lâu không gặp mặt làm lễ vật đó.”
Persephone hai tay tiếp nhận lễ vật của phụ thân, nở nụ cười ngọt ngào: “Cám ơn phụ vương.”
“Hảo hài tử, cùng Hermes ca ca qua bên kia chơi đùa đi, phụ vương có chuyện muốn nói với mẫu thân ngươi.”
“Đến, Persephone, ta đến dạy ngươi thổi sáo, ngươi dạy ca ca bện vòng hoa đi.”
Hermes đương nhiên thức thời, nhanh nhẹn đem “Tiểu bóng đèn”* mang đi .
“Ân, tốt.”
Persephone đã quen thuộc với Hermes, liền không cần nghĩ ngợi đi theo sát hắn.
Hermes thỉnh thoảng lại quay lại nhìn hai người ở xa xa, cũng không biết Zeus nói cái gì với Demeter, nữ thần vừa mới còn phụng phịu, dần dần cười rộ lên, Zeus ôm hông của nàng, hai người liền hướng phía sau thần điện ngũ cốc mà đi…
Hermes không thể không bội phục, Zeus không hổ là tình trường cao thủ a!
Cứ như vậy, mặt trời dần dần đi xuống, buổi chiều đã đến, Hermes cùng muội muội Persephone, một người bắt đầu thổi cây sáo nhỏ mang bên người, Persephone thì im lặng bện vòng hoa, giống như giấc mộng bện vòng hoa của những cô gái bình thường.
“Xem, làm được rồi!”
“Không tồi, thật xinh đẹp.”
“Vốn là muốn đưa cho mẫu thân, nhưng mà phụ vương đến liền chiếm mẹ đi rồi.”
“Ha ha, nói không chừng rất nhanh sẽ có đệ đệ muội muội cùng muội chơi.”
“Ai, phụ vương rất phong lưu, hiếm lắm mới đến một lần, vừa rồi muội gần như không nhận racha. Phu quân tương lai của muội nha, sẽ không trăng hoa như vậy!”
“Nga? Vậy muội muốn dạng gì?”
“Bất luận địa vị cao thấp, cũng chỉ yêu một mình ta! Tựa như Apollo ca ca, vì người trong lòng mà không cần tất cả những tình nhân khác nha…”
“Nha đầu chết tiệt kia, gần đây muội càng ngày càng hư, ngay cả ca cũng dám giễu cợt!”
“Hì hì, có người đỏ mặt nha… Không đùa ca, muội đến bên kia hái hoa đây.”
“Này, đừng chạy xa!”
Hermes lắc lắc đầu, tiếp tục thổi cây sáo nhỏ của hắn, nhạc khúc du dương theo gió đi khắp cả sơn cốc.
“A ————” một tiếng thét chói tai đánh gảy tiếng sáo, Hermes vừa nghe liền biết là tiếng của Persephone truyền đến, bỏ sáo nhỏ xuống bay nhanh hướng nàng bên kia.
Hermes vừa thấy, một con chó ba đầu đang hướng nàng mà sủa, vội vàng chạy qua che chắn trước mặt Persephone.
“Xerber? !”
Tuy rằng thân hình so với khi gác cửa địa ngục rút nhỏ đi thập bội nhưng Hermes liếc mắt một cái liền nhận ra là nó, “Ngươi tại sao lại ở chỗ này? !”
“Hermes ca ca, thiên giới tại sao lại có loại quái vật này?”
“Đừng sợ, có ca ở đây, nó không dám làm gì muội đâu!”
Quả nhiên, Xerber nhìn thấy Hermes, ngay lập tức ngừng sủa. Cứ như nhìn thấy lão bằng hữu, đi tới cọ cọ đùi y, thè chiếc lưỡi dài ra mong chờ nhìn y.
“Đi đi, hôm nay ta không mang theo xương!”
Hermes một bên đá đá nó, một bên còn đang nghi hoặc. Chỉ thấy bóng dáng một người cao lớn đột nhiên bao trùm.
“Xerber!”
Nghe được chủ nhân thấp giọng quát, chó ngao ba đầu buông Hermes ra, trở về bên người chủ nhân.
Hermes ngẩng đầu nhìn gương mặt người vừa tới, lần này cằm cũng không thu lại, kinh ngạc đến ngay cả cách xưng hô đúng đắn cũng quên: “Ha, Hades…”
Hades lạnh lùng quét nhìn hai tên tiểu bối một cái, ánh mắt kia vẫn lạnh như lưỡi đao băng giá, nhìn hai người bọn họ đứng ngốc như tượng đá.
Ánh mắt Hades cuối cùng dừng lại trên người Hermes: “Đi nói cho chủ tử nhà ngươi, ta đến lôi thần điện chờ hắn.”
Nói xong liền giống một ngọn núi lớn màu đen, cất bước trầm ổn lại có khí thế hướng lôi thần điện mà đi.
Chờ Hades đi đến một đoạn, Hermes mới phục hồi tri giác. Giống như tỉnh lại sau khi bị bóng đè, chạy như bay hướng tới cốc thần điện.
Không để ý thị nữ ngăn trở, một đường chạy đến phía sau phòng ngủ, quả nhiên bên trong truyền đến tiếng động của từng trận hoan ái, “Ba ba ba” liền đập mạnh vào cánh cửa : “Zeus Zeus!”
“Làm cái gì đó Xú tiểu tử!”
Zeus bị cắt ngang cực kì khó chịu, “Hera đến thì giúp ta chống đỡ!”
“Không phải Hera, là Hades!”
“Hades đến đây cũng giống luôn! Trời sập xuống cũng phải chờ ta làm xong xuôi việc này!”
Vừa dứt lời, trong phòng liền binh binh bang bang truyền đến tiếng vang dồn dập, cánh cửa thoát một cái đã mở ra, Zeus có mặc quần đứng trước mặt Hermes.
“Ai?! Ngươi vừa nói ai tới ? !”
“Minh vương Hades! Hắn nói hắn đến lôi thần điện chờ ngươi!”
______________
Thần ngũ cốc Demeter: là chị gái của Zeus, phụ trách về nông nghiệp, mùa màn, thiên nhiên và sự sung túc. Là 1 trong 12 vị thần tối cao trên đỉnh Olympia.
Persephone: là con gái duy nhất của Demeter và Zeus, một nữ thần xinh đẹp và ngây thơ. Theo truyền thuyết sau này nàng sẽ là vợ của Hades, . Do nàng mà sau này có sự xuất hiện của bốn mùa.
Tiểu bóng đèn: = kì đà cản mũi loại nhỏ đó
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.