Chương 8: Kiếp trước (6)
Hazyyy
01/08/2023
Nghe tiếng xe về Thái Liên vội chạy xuống, nhìn thấy Nhã Vy trên người toàn băng gạc mà bật khóc đi tới muốn nắm tay cô nhưng cô lại rút tay lại. Thái Liên hụt hẫng hỏi cô:
- Mẹ…mẹ không cố ý làm như vậy, con đừng giận mẹ nữa được không con?
Nhã Vy nén nước mát bình tĩnh đáp:
- Con không giận mẹ gì cả, nhưng có lẽ con sẽ không đối xử với mẹ như trước được nữa. Con xin lỗi.
Nói xong cô khập khiễng đi lên phòng, Thái Liên thờ thẫn ngồi đó khóc lớn. Minh Vũ vào nhà thấy vậy thì tới ôm bà nói:
- Lần này bà đã sai thật rồi, con bé sẽ rất khó quên chuyện này.
Thái Liên lại càng khóc lớn hơn nữa, Minh Vũ dìu bà lên phòng để nghỉ ngơi nhưng bà làm sao nghỉ ngơi được khi Tiểu Vy không tha thứ cho bà. Để chuộc lỗi, Thái Liên đã dậy thật sớm nấu nhiều món ngon cho Nhã Vy. Nhưng lúc xuống nhà cô lại xách theo rất nhiều vali, thấy vậy bà sợ hãi chạy lại hỏi:
- Con tính đi đâu vậy Tiểu Vy, mẹ nấu nhiều thức ăn con mau lại ăn đi
Nhã Vy lấy lại bình tĩnh nói với bà:
- Con muốn dọn ra ngoài sống, sống ở đây rất bất tiện với công việc của con. Con đã xin bà và bà đã đồng ý rồi ạ! Con đang đợi cha mẹ để xin luôn đây ạ!
Minh Vũ vừa xuống lầu thấy cô như thế thắc mắc:
- Con đi đâu vậy, bị thương thế kia còn không ở nhà? Suốt ngày để cha mẹ phải lo lắng.
Nhã Vy khó khăn kéo vali xuống dưới lầu, nhìn cha mẹ nói:
- Con quyết định sẽ dọn ra ngoài sống, nó sẽ thuận tiện với công việc của con hơn.
Nói rồi cô chào cha mẹ rồi kéo vali ra ngoài nhưng mẹ cô tới nắm tay cô lại giọng nài nỉ:
- Mẹ xin con đừng đi, con muốn gì mẹ cũng sẽ đồng ý, mẹ không muốn mất con một lần nữa đâu
Nhã Vy gạt nhẹ tay bà ra nhỏ giọng:
- Con chỉ là dọn ra ngoài sống, con sẽ về thăm cha mẹ thường xuyên.
Minh Vũ nghe vậy tức giận:
- Bà để cho nó đi, lôi kéo làm gì chứ?
- Còn mày rốt cuộc cũng không bỏ cái nghề kia, hôm qua tao còn thấy có lỗi với mày nhưng giờ thì không. Mày có giỏi đi được thì đi luôn đừng có bước vào Trang gia nữa bước.
Chưa nói hết câu thì bà nội cùng bà Mạc bước vào, bà nội nói:
- Tôi xem coi ai dám cấm con bé?
- Là tôi cho con bé dọn ra ngoài để có không gian riêng.
Minh Vũ nghe vậy liền đáp trả:
- Mẹ chiều nó nên nó sinh hư, nó còn không để ý lời nói của cha mẹ nó.
- Mẹ xem nó làm cho Thái Liên khóc rất nhiều mà không thèm để ý, nó đúng là vô ơn.
Bà nội nhờ bà Mạc dìu bà ngồi xuống ghế rồi dõng dạc:
- Tôi không thấy con bé làm sai chỗ nào, không phải do anh chị đã ép buộc con bé đến mức này sao?
- Tương lai cơ nghiệp của Trang gia sẽ giao cho Tiểu Vy, lão Trang trước khi lâm chung đã nói nếu tìm được con bé thì cả gia sản sẽ là của con bé còn nếu không tìm được thì sẽ tặng cho các cô nhi viện.
Mọi người đều rất ngạc nhiên trước lời nói của bà, Thái Liên vội nói:
- Sao có thể như vậy được, Minh Vũ và Minh Ngọc cũng là con cháu của mẹ mà?
Minh Vũ tiếp lời:
- Đúng vậy, con đã chèo chống công ty với cả Tiểu Ngọc cũng phải có phần chứ, con không ý.
Nhã Vy thấy mọi người tranh cãi thì cắt ngang:
- Con không cần những thứ đó, trước giờ không có thì con vẫn lớn lên như bây giờ. Những thứ đó vốn chẳng có lợi ích gì đến con.
Bà nội gật đầu:
- Được rồi, Tiểu Vy con không cần phải quan tâm đến việc này. Bà sẽ định đoạt, những thuộc về con thì giờ con theo cô Mạc ra ngoài, bà có nhờ Đình Quân đến giúp con.
Nghe vậy Nhã Vy cũng gật đầu chào mọi người rồi ra ngoài, Đình Quân dợi ở ngoài khá lâu. Thấy cô và mẹ ra liền giúp hai người cất vali rồi đỡ cô lên xe. Xe chạy một lúc rồi anh hỏi:
- Cô đang sống ở đâu vậy, để tôi giúp cô chuyển đồ.
Nhã Vy nhẹ nhàng đáp:
- Trước đây tôi sống ở căn hộ ở khu Bích Đình, anh chở tôi đến đó đi. Cảm ơn anh và cô đã giúp đỡ tôi nhiều như vậy.
Bà Mạc cười nắm tay cô nói:
- Có gì đâu mà phải cảm ơn, nếu cô mà là cha mẹ con cô sẽ không để con chịu thiệt thòi như vậy.
Nhã Vy thật sự rất yêu quý bà Mạc, cô không hiểu tại sao bà có thể đối xử với cô như vậy. Đến nhà, Đình Quân giúp cô chuyển đồ lên rồi cũng tạm biệt ra về. Trên đường về bà Mạc nói:
- Tiểu Quân à, con đối xử với con bé tốt vào. Mẹ thấy tội con bé quá, còn nhỏ mà phải đối mặt với nhiều chuyện như vậy.
Đình Quân không trả lời mà tiếp tục lái xe. Nhã Vy điện cho Nguyệt Kỳ đến ở cùng với mình. Nguyệt Kỳ vừa đến thì thấy Nhã Vy thương tích đầy mình, cô hoảng hốt:
- Bảo bối của mình à, cậu bị sao đây? Thân hình trắng trẻo giờ đây lại có nhiều vêt thương như vậy?
Nhã Vy cười nói:
- Chỉ là tai nạn thôi, không có gì nghiêm trọng đâu. Cậu không cần lo lắng.
- Mẹ…mẹ không cố ý làm như vậy, con đừng giận mẹ nữa được không con?
Nhã Vy nén nước mát bình tĩnh đáp:
- Con không giận mẹ gì cả, nhưng có lẽ con sẽ không đối xử với mẹ như trước được nữa. Con xin lỗi.
Nói xong cô khập khiễng đi lên phòng, Thái Liên thờ thẫn ngồi đó khóc lớn. Minh Vũ vào nhà thấy vậy thì tới ôm bà nói:
- Lần này bà đã sai thật rồi, con bé sẽ rất khó quên chuyện này.
Thái Liên lại càng khóc lớn hơn nữa, Minh Vũ dìu bà lên phòng để nghỉ ngơi nhưng bà làm sao nghỉ ngơi được khi Tiểu Vy không tha thứ cho bà. Để chuộc lỗi, Thái Liên đã dậy thật sớm nấu nhiều món ngon cho Nhã Vy. Nhưng lúc xuống nhà cô lại xách theo rất nhiều vali, thấy vậy bà sợ hãi chạy lại hỏi:
- Con tính đi đâu vậy Tiểu Vy, mẹ nấu nhiều thức ăn con mau lại ăn đi
Nhã Vy lấy lại bình tĩnh nói với bà:
- Con muốn dọn ra ngoài sống, sống ở đây rất bất tiện với công việc của con. Con đã xin bà và bà đã đồng ý rồi ạ! Con đang đợi cha mẹ để xin luôn đây ạ!
Minh Vũ vừa xuống lầu thấy cô như thế thắc mắc:
- Con đi đâu vậy, bị thương thế kia còn không ở nhà? Suốt ngày để cha mẹ phải lo lắng.
Nhã Vy khó khăn kéo vali xuống dưới lầu, nhìn cha mẹ nói:
- Con quyết định sẽ dọn ra ngoài sống, nó sẽ thuận tiện với công việc của con hơn.
Nói rồi cô chào cha mẹ rồi kéo vali ra ngoài nhưng mẹ cô tới nắm tay cô lại giọng nài nỉ:
- Mẹ xin con đừng đi, con muốn gì mẹ cũng sẽ đồng ý, mẹ không muốn mất con một lần nữa đâu
Nhã Vy gạt nhẹ tay bà ra nhỏ giọng:
- Con chỉ là dọn ra ngoài sống, con sẽ về thăm cha mẹ thường xuyên.
Minh Vũ nghe vậy tức giận:
- Bà để cho nó đi, lôi kéo làm gì chứ?
- Còn mày rốt cuộc cũng không bỏ cái nghề kia, hôm qua tao còn thấy có lỗi với mày nhưng giờ thì không. Mày có giỏi đi được thì đi luôn đừng có bước vào Trang gia nữa bước.
Chưa nói hết câu thì bà nội cùng bà Mạc bước vào, bà nội nói:
- Tôi xem coi ai dám cấm con bé?
- Là tôi cho con bé dọn ra ngoài để có không gian riêng.
Minh Vũ nghe vậy liền đáp trả:
- Mẹ chiều nó nên nó sinh hư, nó còn không để ý lời nói của cha mẹ nó.
- Mẹ xem nó làm cho Thái Liên khóc rất nhiều mà không thèm để ý, nó đúng là vô ơn.
Bà nội nhờ bà Mạc dìu bà ngồi xuống ghế rồi dõng dạc:
- Tôi không thấy con bé làm sai chỗ nào, không phải do anh chị đã ép buộc con bé đến mức này sao?
- Tương lai cơ nghiệp của Trang gia sẽ giao cho Tiểu Vy, lão Trang trước khi lâm chung đã nói nếu tìm được con bé thì cả gia sản sẽ là của con bé còn nếu không tìm được thì sẽ tặng cho các cô nhi viện.
Mọi người đều rất ngạc nhiên trước lời nói của bà, Thái Liên vội nói:
- Sao có thể như vậy được, Minh Vũ và Minh Ngọc cũng là con cháu của mẹ mà?
Minh Vũ tiếp lời:
- Đúng vậy, con đã chèo chống công ty với cả Tiểu Ngọc cũng phải có phần chứ, con không ý.
Nhã Vy thấy mọi người tranh cãi thì cắt ngang:
- Con không cần những thứ đó, trước giờ không có thì con vẫn lớn lên như bây giờ. Những thứ đó vốn chẳng có lợi ích gì đến con.
Bà nội gật đầu:
- Được rồi, Tiểu Vy con không cần phải quan tâm đến việc này. Bà sẽ định đoạt, những thuộc về con thì giờ con theo cô Mạc ra ngoài, bà có nhờ Đình Quân đến giúp con.
Nghe vậy Nhã Vy cũng gật đầu chào mọi người rồi ra ngoài, Đình Quân dợi ở ngoài khá lâu. Thấy cô và mẹ ra liền giúp hai người cất vali rồi đỡ cô lên xe. Xe chạy một lúc rồi anh hỏi:
- Cô đang sống ở đâu vậy, để tôi giúp cô chuyển đồ.
Nhã Vy nhẹ nhàng đáp:
- Trước đây tôi sống ở căn hộ ở khu Bích Đình, anh chở tôi đến đó đi. Cảm ơn anh và cô đã giúp đỡ tôi nhiều như vậy.
Bà Mạc cười nắm tay cô nói:
- Có gì đâu mà phải cảm ơn, nếu cô mà là cha mẹ con cô sẽ không để con chịu thiệt thòi như vậy.
Nhã Vy thật sự rất yêu quý bà Mạc, cô không hiểu tại sao bà có thể đối xử với cô như vậy. Đến nhà, Đình Quân giúp cô chuyển đồ lên rồi cũng tạm biệt ra về. Trên đường về bà Mạc nói:
- Tiểu Quân à, con đối xử với con bé tốt vào. Mẹ thấy tội con bé quá, còn nhỏ mà phải đối mặt với nhiều chuyện như vậy.
Đình Quân không trả lời mà tiếp tục lái xe. Nhã Vy điện cho Nguyệt Kỳ đến ở cùng với mình. Nguyệt Kỳ vừa đến thì thấy Nhã Vy thương tích đầy mình, cô hoảng hốt:
- Bảo bối của mình à, cậu bị sao đây? Thân hình trắng trẻo giờ đây lại có nhiều vêt thương như vậy?
Nhã Vy cười nói:
- Chỉ là tai nạn thôi, không có gì nghiêm trọng đâu. Cậu không cần lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.