Chương 105
Vụ Thỉ Dực
27/10/2016
Kỳ Trạch vì say rượu nên mặt đỏ bừng, nhưng dù uống say nhưng anh không náo loạn giống như những người khác, chỉ yên lặng ngồi một chỗ, ánh mắt mơ màng, tóc mái dài xòa xuống che hết phần trán, làm tăng thêm vẻ gợi cảm thành thục của đàn ông.
Anh yên lặng để cho Nhan Họa lau mặt cho mình, có lúc lại mở mắt nhìn Nhan Họa một cái, xác nhận đúng là cô nên không kháng cự lại, bộ dạng rất ngoan ngoãn dễ bảo.
Lau mặt cho Kỳ Trạch xong, Nhan Họa liền đi vào bếp pha trà giải rượu cho mọi người uống, không mai dậy lại khó chịu, tiếp đó lại ra ngoài dọn dẹp phòng cho khách…
Nhan gia trừ phòng ngủ chính cho gia đình ra thì còn có hai phòng dành cho khách, vừa vặn cho hai ông cháu Kỳ Trạch mỗi người một phòng. Nhan Họa sửa sang lại sạch sẽ căn phòng, thay chăn đệm mới và những vật dụng khác, còn đang bận rộn thì Kỳ Trạch bỗng đi tới ôm cô từ phía sau.
“Này, anh làm gì thế?” Nhan Họa quay đầu nhìn, tay đang cầm chăn vừa mới lấy từ tủ quần áo.
Kỳ Trạch cúi mặt xuống gáy cô cọ tới cọ lui, mơ hồ nói: “Vẫn còn sớm, vừa cơm nước xong nên bụng vẫn no quá, chúng mình xuống dưới đi dạo một lát đi. ”
Lời đề nghị này tất nhiên rất ổn, nhưng Nhan Họa có hơi lo lắng cho anh, nói: “Anh không say à? Nếu mà say thì không được đi ra ngoài đâu, nhỡ xảy ra chuyện gì thì em làm sao mà vác nổi anh. ”
“Vừa rồi chợp mắt một lát, lại uống trà giải rượu nữa nên anh không thấy khó chịu nữa rồi, không sao đâu.” Kỳ Trạch quay người cô lại, nhân cơ hội cúi xuống hôn lên môi cô một cái, lại nhớ đây là nhà cô, cho nên không thể chiếm tiện nghi con gái nhà người ta ở đây được, nếu không cho dù bố Nhan tính tình có hiền lành thế nào đi nữa thì cũng sẽ phát hỏa mất.
“Nào, anh chờ em một lát, em trải xong chăn chiếu đã.” Nhan Họa cũng hôn lại anh một cái, hành động tự nhiên khiến cho cô cảm thấy hai người như vợ chồng già vậy.
Kỳ Trạch trong người vẫn còn men say nên cứ bám riết lấy cô như cái đuôi vậy, vừa giúp cô làm lại vừa nhân thể quấy rối một chút, thấy cô cáu giận thì cúi xuống hôn cô, vừa hôn vừa kể chuyện du học bên Đức của anh.
“…Có đôi khi anh phải đi xã giao cùng mẹ, tửu lượng cũng vì thế mà ngày càng tăng lên, mặc dù uống hơi nhiều nhưng vẫn giữ được lý trí, biết mình đang làm gì. Em yên tâm, anh sẽ không làm ra những chuyện khiến em chán ghét đâu, cho dù uống rượu vào đi chăng nữa.” Nói xong, anh lại hôn cô một cái.
Nhan Họa bị lời của anh làm cho vui vẻ, chuyện ở Đức của anh thật ra cô cũng biết khá nhiều, là Kỳ Trạch tương lai nói cho cô biết, mục đích là để tránh cho cô khỏi suy nghĩ lung tung. Kỳ Trạch rất bận rộn, thời gian nói chuyện qua điện thoại với cô còn chẳng đủ, lấy đâu ra thời gian mà đi kể cho cô nghe về công việc hàng ngày của mình, cho nên mỗi lần đến tương lai, người kia đều rất tốt bụng mà kể hết cho cô. Cũng phải công nhận rằng qua đó mà cô an tâm hơn rất nhiều, trong lòng càng thêm tin tưởng Kỳ Trạch hơn.
Sửa sang lại phòng cho khách xong, hai người liền nắm tay nhau đi ra ngoài.
Trong phòng khách, ông Kỳ đang ngồi vừa xem tv vừa nói chuyện phiếm với Nhan Lãng, bố Nhan say rượu cũng đáp lại mấy câu, ông nói gà bà nói vịt khiến cho ai nghe cũng buồn cười, mẹ Nhan thì đang lau chùi lại phòng bếp. Thấy hai người đi ra ngoài, tất cả mọi người đều nhìn, ông Kỳ cười hỏi: “Các con đi đâu đấy?”
“Con và Kỳ Trạch xuống dưới đi dạo một lát cho tiêu cơm ạ, cả nhà cứ tiếp tục trò chuyện đi. Có muốn ăn gì không để bọn con đi mua?” Nhan Họa đáp.
Nhan Lãng lập tức đáp: “Chị, thế lúc về mua ít cánh gà và hải sản nướng nhé. ”
Cách khu chung cư không xa có một chợ đêm rất náo nhiệt, bán rất nhiều đồ ăn vặt, buổi tối có khá đông người đến đây ăn đồ nướng, nghiễm nhiên trở thành khu chợ đêm nổi tiếng nhất của thành phố.
“Được, nếu có thời gian thì chị sẽ qua đó. ”
Chào cả nhà xong, hai người liền ra ngoài đi dạo.
Buổi tối nhiệt độ có phần nóng bức, tuy vậy hai người vẫn ngọt ngào nắm tay nhau đi dưới ánh đèn, như thể chỉ cần có đối phương bên cạnh là đủ, bọn họ nguyện cứ như vậy mà đi đến cuối đời, dù cho sau này có già đi, thì vẫn sẽ nắm tay đi dạo như lúc này.
Đi dạo xong, lại đến chợ đêm mua thức ăn khuya rồi cả hai mới về nhà, sau đó tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.
Kỳ Trạch tắm xong liền mặc đồ ngủ của Nhan Lãng, may đang là mùa hè nên dù quần áo có hơi ngắn so với người anh thì cũng không sao cả. Anh đi lên lầu ngồi trong phòng Nhan Họa một lát, thấy đã muộn thì mới hôn lên trán cô, nói chúc ngủ ngon rồi trở về phòng ngủ.
Ngày hôm sau, hai ông cháu Kỳ Trạch ăn sáng ở Nhan gia xong thì trở về nhà, Nhan Họa ngồi ở nhà bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai của mình.
Tốt nghiệp rồi đương nhiên phải đi kiếm việc làm nuôi sống bản thân, không thể ăn bám bố mẹ nữa. Tuy vậy bố mẹ cô rất thương cô, muốn để cô nghỉ ngơi một thời gian rồi tìm việc cũng không muộn, với lại lấy kinh nghiệm đã tích lũy nhiều năm của bố Nhan thì việc tìm cho con gái một công việc thật sự không thành vấn đề, mà với khả năng của Nhan Họa thì dù có đi cửa sau thì cũng không lo bị người ta bàn tán.
Vì bố mẹ nên sau khi trở về Nhan Họa cũng không tính sẽ đi tìm việc ngay mà sẽ nghỉ ngơi mấy ngày rồi mới nộp hồ sơ. Đương nhiên là không phải nghỉ ngơi hoàn toàn, ngày thứ ba sau khi trở về, cô liền cùng Nhan Lãng về nhà ông bà. Ở lại đó mấy ngày, hai chị em liền khuân mấy thùng hoa quả trở về, trong đó riêng quả vải đã tốn mất mấy thùng, ngoài một số ít bố Nhan mang đi tặng cho đồng nghiệp, Nhan Họa cũng khiêng một thùng tới nhà Kỳ Trạch để biếu ông Kỳ.
Nhan Họa dắt cái xe điện của mình ra, dùng dây buộc chặt cái thùng vải ra đằng sau xe, cứ thế đi tới nhà họ Kỳ ở khu Lam Vịnh. Đến dưới nhà, cô gọi điện thoại cho Kỳ Trạch để bảo anh xuống khiêng cho cô, có bạn trai nên đương nhiên việc gì nặng phải để bạn trai làm, không cần miễn cưỡng mình trở thành nữ hán tử.
Kỳ Trạch sau khi nhận được điện thoại liền vội vội vàng vàng chạy xuống, đầu tiên là ôm lấy bạn gái đã mấy ngày không gặp, lại hôn hôn mấy cái, cuối cùng mới bê thùng vải lên nhà.
“Về quê có vui không?” Kỳ Trạch vừa đi vừa hỏi cô.
Nhan Họa phẩy phẩy tay mình để làm quạt mát, trời tháng bảy quả thực là rất nóng, lái xe dưới cái nắng suốt hai mươi phút khiến cô mệt lả, mặt đỏ bừng, may là không bị rám đen. Nhan Họa trời sinh có một làn da không dễ bị bắt nắng, hồi học cấp ba hay đại học mỗi lần tập quân sự ai nấy đều đen thui hết cả, qua một mùa đông mới trắng trở lại, thế mà cô chỉ cần nửa tháng là lớp da bị cháy nắng đã biến mất, đứng trong đám bạn càng thêm nổi bật.
Kỳ Trạch vẫn còn nhớ rõ ấn tượng đầu tiên của mình về cô, đó là năm lớp mười, sau một tháng tập quân sự, chỉ duy nhất mình cô là giữ được nước da trắng trong cả đám con gái bị cháy nắng đen thui, khiến cho người ta nhìn vào mà không rời mắt được. Cả lớp có nhiều học sinh như vậy, mới vào học được một tháng mà đã để ý đến ai đó là điều rất khó, nhưng Nhan Họa người duy nhất có làn da trắng lại trở thành điểm sáng, lúc ấy ngay cả Đàm Minh Thiên cũng còn bị rám nắng giống như những người khác cơ mà.
“Đã lâu em không về quê nên thấy rất vui, đặc biệt còn đang là mùa trái cây, mấy ngày ở đó em và A Lãng đi hái hết vải rồi đến xoài, còn cả đống loại quả khác nữa, tiếc là cây nho còn chưa đủ chín, nếu không thì em đã hái một ít rồi mang tới cho anh nếm thử rồi, đằng sau nhà em có một dãy cây nho dại, hàng năm thu hoạch được rất nhiều, tuy hơi chua nhưng có thể dùng để ủ rượu, chờ bà nội em ủ rượu xong em sẽ mang một bình tới cho anh. ”
Kỳ Trạch nghe giọng nói mềm nhũn đáng yêu của cô thì trong lòng cực kỳ xúc động, chỉ cười rồi đáp lại một tiếng.
Đi vào nhà Nhan Họa mới biết là hôm nay ông Kỳ không đi ra ngoài, bèn cười híp mắt chào ông, ông Kỳ vui vẻ cười gọi cô tới uống trà, nói: “Một cô bé như cháu mà sao bê nổi cả thùng hoa quả tới đây vậy? Sao không gọi Kỳ Trạch qua đó lấy, nó là con trai nên có sức hơn. ”
Nhan Họa cười nói: “Không có gì ạ, dù sao cũng không nặng lắm, nhân tiện cháu qua đây thăm ông luôn. ”
Lời này nghe rất êm tai, ông Kỳ nghe xong thì cực kỳ cao hứng.
“Em đi rửa mặt đi, phơi nắng đỏ hết cả mặt lên rồi.” Kỳ Trạch nhìn mà xót, liền đẩy mạnh cô vào phòng vệ sinh, tự mình cầm một cái khăn sạch lau mặt cho cô.
Trong phòng có bật điều hòa nên Nhan Họa ngồi một lát là hạ nhiệt ngay, toàn thân cực kỳ thoải mái.
Sau khi trò chuyện với ông Kỳ một chút thì ông phải ra ngoài có việc, để lại Kỳ Trạch ở nhà tiếp Nhan Họa.
“Có muốn ngủ trưa một lát không?” Kỳ Trạch thấy bây giờ mới hai giờ chiều, trởi mùa hè lại dễ khiến người ta mệt mỏi nên mới hỏi cô.
Nhan Họa gật đầu, sáng hôm nay cô dậy sớm, ăn sáng xong thì cùng em trai trở về thành phố luôn, cho nên lúc này cô có hơi mệt vì thiếu ngủ. Thời tiết bây giờ lại nóng bức, ông Kỳ không cho cô phơi nắng về nhà vì sợ cô ốm, còn nói cô hôm nay cứ ở lại đây ăn tối, cho nên cô không thể về nhà luôn được.
Kỳ Trạch dẫn cô vào phòng mình nghỉ ngơi, bạn gái của mình, sao mình có thể để cô ngủ ở phòng khách chứ. Nghĩ đến việc cô nằm trên giường mình, Kỳ Trạch lại không kìm được mà suy nghĩ miên man.
Nhan Họa đã vào phòng của Kỳ Trạch rất nhiều lần rồi, nhưng chưa từng ngủ ở đây bao giờ. Nhưng bởi vì hai gia đình đã ngầm đồng ý hôn sự của hai người nên cô cảm thấy mình có nằm trên giường anh cũng không có vấn đề gì.
Nhan Họa đi vào thì thấy laptop của anh đang mở, nhìn vào thì thấy là trang thị trường chứng khoán, Nhan Họa suy nghĩ một chút rồi quay sang gợi ý cho anh mua vào mấy loại cổ phiếu, thấy anh kinh ngạc thì lặng lẽ quay ra chỗ khác.
Kỳ Trạch hai tay chống xuống, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt có phần thâm sâu, anh vuốt ve mặt cô, nhẹ nhàng nói: “Có đôi khi anh cảm thấy rất lạ, vì em nói gì cũng đúng, bất luận là mua xổ số hay cổ phiếu, chỉ cần nói đâu là trúng đó, số em may thật đấy.” Hỏi cô thì cô lại nói là không biết, chuyện này đúng là kỳ lạ.
“Ơ…” Nhan Họa khẽ đảo mắt, sau đó vòng tay ôm cổ anh, cười nói: “Em có khả năng tiên tri đấy, anh có tin không?”
Kỳ Trạch nghe vậy thì bật cười, hôn lên mi mắt cô rồi nói: “Có tin hay không thì cũng vậy thôi, dù sao em cũng là của anh! Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau. Được rồi, em ngủ đi, chờ em tỉnh lại rồi chúng mình đi mua thức ăn. ”
Nhan Họa thấy thần sắc của anh vô cùng tự nhiên, liền khẽ nở nụ cười.
Anh yên lặng để cho Nhan Họa lau mặt cho mình, có lúc lại mở mắt nhìn Nhan Họa một cái, xác nhận đúng là cô nên không kháng cự lại, bộ dạng rất ngoan ngoãn dễ bảo.
Lau mặt cho Kỳ Trạch xong, Nhan Họa liền đi vào bếp pha trà giải rượu cho mọi người uống, không mai dậy lại khó chịu, tiếp đó lại ra ngoài dọn dẹp phòng cho khách…
Nhan gia trừ phòng ngủ chính cho gia đình ra thì còn có hai phòng dành cho khách, vừa vặn cho hai ông cháu Kỳ Trạch mỗi người một phòng. Nhan Họa sửa sang lại sạch sẽ căn phòng, thay chăn đệm mới và những vật dụng khác, còn đang bận rộn thì Kỳ Trạch bỗng đi tới ôm cô từ phía sau.
“Này, anh làm gì thế?” Nhan Họa quay đầu nhìn, tay đang cầm chăn vừa mới lấy từ tủ quần áo.
Kỳ Trạch cúi mặt xuống gáy cô cọ tới cọ lui, mơ hồ nói: “Vẫn còn sớm, vừa cơm nước xong nên bụng vẫn no quá, chúng mình xuống dưới đi dạo một lát đi. ”
Lời đề nghị này tất nhiên rất ổn, nhưng Nhan Họa có hơi lo lắng cho anh, nói: “Anh không say à? Nếu mà say thì không được đi ra ngoài đâu, nhỡ xảy ra chuyện gì thì em làm sao mà vác nổi anh. ”
“Vừa rồi chợp mắt một lát, lại uống trà giải rượu nữa nên anh không thấy khó chịu nữa rồi, không sao đâu.” Kỳ Trạch quay người cô lại, nhân cơ hội cúi xuống hôn lên môi cô một cái, lại nhớ đây là nhà cô, cho nên không thể chiếm tiện nghi con gái nhà người ta ở đây được, nếu không cho dù bố Nhan tính tình có hiền lành thế nào đi nữa thì cũng sẽ phát hỏa mất.
“Nào, anh chờ em một lát, em trải xong chăn chiếu đã.” Nhan Họa cũng hôn lại anh một cái, hành động tự nhiên khiến cho cô cảm thấy hai người như vợ chồng già vậy.
Kỳ Trạch trong người vẫn còn men say nên cứ bám riết lấy cô như cái đuôi vậy, vừa giúp cô làm lại vừa nhân thể quấy rối một chút, thấy cô cáu giận thì cúi xuống hôn cô, vừa hôn vừa kể chuyện du học bên Đức của anh.
“…Có đôi khi anh phải đi xã giao cùng mẹ, tửu lượng cũng vì thế mà ngày càng tăng lên, mặc dù uống hơi nhiều nhưng vẫn giữ được lý trí, biết mình đang làm gì. Em yên tâm, anh sẽ không làm ra những chuyện khiến em chán ghét đâu, cho dù uống rượu vào đi chăng nữa.” Nói xong, anh lại hôn cô một cái.
Nhan Họa bị lời của anh làm cho vui vẻ, chuyện ở Đức của anh thật ra cô cũng biết khá nhiều, là Kỳ Trạch tương lai nói cho cô biết, mục đích là để tránh cho cô khỏi suy nghĩ lung tung. Kỳ Trạch rất bận rộn, thời gian nói chuyện qua điện thoại với cô còn chẳng đủ, lấy đâu ra thời gian mà đi kể cho cô nghe về công việc hàng ngày của mình, cho nên mỗi lần đến tương lai, người kia đều rất tốt bụng mà kể hết cho cô. Cũng phải công nhận rằng qua đó mà cô an tâm hơn rất nhiều, trong lòng càng thêm tin tưởng Kỳ Trạch hơn.
Sửa sang lại phòng cho khách xong, hai người liền nắm tay nhau đi ra ngoài.
Trong phòng khách, ông Kỳ đang ngồi vừa xem tv vừa nói chuyện phiếm với Nhan Lãng, bố Nhan say rượu cũng đáp lại mấy câu, ông nói gà bà nói vịt khiến cho ai nghe cũng buồn cười, mẹ Nhan thì đang lau chùi lại phòng bếp. Thấy hai người đi ra ngoài, tất cả mọi người đều nhìn, ông Kỳ cười hỏi: “Các con đi đâu đấy?”
“Con và Kỳ Trạch xuống dưới đi dạo một lát cho tiêu cơm ạ, cả nhà cứ tiếp tục trò chuyện đi. Có muốn ăn gì không để bọn con đi mua?” Nhan Họa đáp.
Nhan Lãng lập tức đáp: “Chị, thế lúc về mua ít cánh gà và hải sản nướng nhé. ”
Cách khu chung cư không xa có một chợ đêm rất náo nhiệt, bán rất nhiều đồ ăn vặt, buổi tối có khá đông người đến đây ăn đồ nướng, nghiễm nhiên trở thành khu chợ đêm nổi tiếng nhất của thành phố.
“Được, nếu có thời gian thì chị sẽ qua đó. ”
Chào cả nhà xong, hai người liền ra ngoài đi dạo.
Buổi tối nhiệt độ có phần nóng bức, tuy vậy hai người vẫn ngọt ngào nắm tay nhau đi dưới ánh đèn, như thể chỉ cần có đối phương bên cạnh là đủ, bọn họ nguyện cứ như vậy mà đi đến cuối đời, dù cho sau này có già đi, thì vẫn sẽ nắm tay đi dạo như lúc này.
Đi dạo xong, lại đến chợ đêm mua thức ăn khuya rồi cả hai mới về nhà, sau đó tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.
Kỳ Trạch tắm xong liền mặc đồ ngủ của Nhan Lãng, may đang là mùa hè nên dù quần áo có hơi ngắn so với người anh thì cũng không sao cả. Anh đi lên lầu ngồi trong phòng Nhan Họa một lát, thấy đã muộn thì mới hôn lên trán cô, nói chúc ngủ ngon rồi trở về phòng ngủ.
Ngày hôm sau, hai ông cháu Kỳ Trạch ăn sáng ở Nhan gia xong thì trở về nhà, Nhan Họa ngồi ở nhà bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai của mình.
Tốt nghiệp rồi đương nhiên phải đi kiếm việc làm nuôi sống bản thân, không thể ăn bám bố mẹ nữa. Tuy vậy bố mẹ cô rất thương cô, muốn để cô nghỉ ngơi một thời gian rồi tìm việc cũng không muộn, với lại lấy kinh nghiệm đã tích lũy nhiều năm của bố Nhan thì việc tìm cho con gái một công việc thật sự không thành vấn đề, mà với khả năng của Nhan Họa thì dù có đi cửa sau thì cũng không lo bị người ta bàn tán.
Vì bố mẹ nên sau khi trở về Nhan Họa cũng không tính sẽ đi tìm việc ngay mà sẽ nghỉ ngơi mấy ngày rồi mới nộp hồ sơ. Đương nhiên là không phải nghỉ ngơi hoàn toàn, ngày thứ ba sau khi trở về, cô liền cùng Nhan Lãng về nhà ông bà. Ở lại đó mấy ngày, hai chị em liền khuân mấy thùng hoa quả trở về, trong đó riêng quả vải đã tốn mất mấy thùng, ngoài một số ít bố Nhan mang đi tặng cho đồng nghiệp, Nhan Họa cũng khiêng một thùng tới nhà Kỳ Trạch để biếu ông Kỳ.
Nhan Họa dắt cái xe điện của mình ra, dùng dây buộc chặt cái thùng vải ra đằng sau xe, cứ thế đi tới nhà họ Kỳ ở khu Lam Vịnh. Đến dưới nhà, cô gọi điện thoại cho Kỳ Trạch để bảo anh xuống khiêng cho cô, có bạn trai nên đương nhiên việc gì nặng phải để bạn trai làm, không cần miễn cưỡng mình trở thành nữ hán tử.
Kỳ Trạch sau khi nhận được điện thoại liền vội vội vàng vàng chạy xuống, đầu tiên là ôm lấy bạn gái đã mấy ngày không gặp, lại hôn hôn mấy cái, cuối cùng mới bê thùng vải lên nhà.
“Về quê có vui không?” Kỳ Trạch vừa đi vừa hỏi cô.
Nhan Họa phẩy phẩy tay mình để làm quạt mát, trời tháng bảy quả thực là rất nóng, lái xe dưới cái nắng suốt hai mươi phút khiến cô mệt lả, mặt đỏ bừng, may là không bị rám đen. Nhan Họa trời sinh có một làn da không dễ bị bắt nắng, hồi học cấp ba hay đại học mỗi lần tập quân sự ai nấy đều đen thui hết cả, qua một mùa đông mới trắng trở lại, thế mà cô chỉ cần nửa tháng là lớp da bị cháy nắng đã biến mất, đứng trong đám bạn càng thêm nổi bật.
Kỳ Trạch vẫn còn nhớ rõ ấn tượng đầu tiên của mình về cô, đó là năm lớp mười, sau một tháng tập quân sự, chỉ duy nhất mình cô là giữ được nước da trắng trong cả đám con gái bị cháy nắng đen thui, khiến cho người ta nhìn vào mà không rời mắt được. Cả lớp có nhiều học sinh như vậy, mới vào học được một tháng mà đã để ý đến ai đó là điều rất khó, nhưng Nhan Họa người duy nhất có làn da trắng lại trở thành điểm sáng, lúc ấy ngay cả Đàm Minh Thiên cũng còn bị rám nắng giống như những người khác cơ mà.
“Đã lâu em không về quê nên thấy rất vui, đặc biệt còn đang là mùa trái cây, mấy ngày ở đó em và A Lãng đi hái hết vải rồi đến xoài, còn cả đống loại quả khác nữa, tiếc là cây nho còn chưa đủ chín, nếu không thì em đã hái một ít rồi mang tới cho anh nếm thử rồi, đằng sau nhà em có một dãy cây nho dại, hàng năm thu hoạch được rất nhiều, tuy hơi chua nhưng có thể dùng để ủ rượu, chờ bà nội em ủ rượu xong em sẽ mang một bình tới cho anh. ”
Kỳ Trạch nghe giọng nói mềm nhũn đáng yêu của cô thì trong lòng cực kỳ xúc động, chỉ cười rồi đáp lại một tiếng.
Đi vào nhà Nhan Họa mới biết là hôm nay ông Kỳ không đi ra ngoài, bèn cười híp mắt chào ông, ông Kỳ vui vẻ cười gọi cô tới uống trà, nói: “Một cô bé như cháu mà sao bê nổi cả thùng hoa quả tới đây vậy? Sao không gọi Kỳ Trạch qua đó lấy, nó là con trai nên có sức hơn. ”
Nhan Họa cười nói: “Không có gì ạ, dù sao cũng không nặng lắm, nhân tiện cháu qua đây thăm ông luôn. ”
Lời này nghe rất êm tai, ông Kỳ nghe xong thì cực kỳ cao hứng.
“Em đi rửa mặt đi, phơi nắng đỏ hết cả mặt lên rồi.” Kỳ Trạch nhìn mà xót, liền đẩy mạnh cô vào phòng vệ sinh, tự mình cầm một cái khăn sạch lau mặt cho cô.
Trong phòng có bật điều hòa nên Nhan Họa ngồi một lát là hạ nhiệt ngay, toàn thân cực kỳ thoải mái.
Sau khi trò chuyện với ông Kỳ một chút thì ông phải ra ngoài có việc, để lại Kỳ Trạch ở nhà tiếp Nhan Họa.
“Có muốn ngủ trưa một lát không?” Kỳ Trạch thấy bây giờ mới hai giờ chiều, trởi mùa hè lại dễ khiến người ta mệt mỏi nên mới hỏi cô.
Nhan Họa gật đầu, sáng hôm nay cô dậy sớm, ăn sáng xong thì cùng em trai trở về thành phố luôn, cho nên lúc này cô có hơi mệt vì thiếu ngủ. Thời tiết bây giờ lại nóng bức, ông Kỳ không cho cô phơi nắng về nhà vì sợ cô ốm, còn nói cô hôm nay cứ ở lại đây ăn tối, cho nên cô không thể về nhà luôn được.
Kỳ Trạch dẫn cô vào phòng mình nghỉ ngơi, bạn gái của mình, sao mình có thể để cô ngủ ở phòng khách chứ. Nghĩ đến việc cô nằm trên giường mình, Kỳ Trạch lại không kìm được mà suy nghĩ miên man.
Nhan Họa đã vào phòng của Kỳ Trạch rất nhiều lần rồi, nhưng chưa từng ngủ ở đây bao giờ. Nhưng bởi vì hai gia đình đã ngầm đồng ý hôn sự của hai người nên cô cảm thấy mình có nằm trên giường anh cũng không có vấn đề gì.
Nhan Họa đi vào thì thấy laptop của anh đang mở, nhìn vào thì thấy là trang thị trường chứng khoán, Nhan Họa suy nghĩ một chút rồi quay sang gợi ý cho anh mua vào mấy loại cổ phiếu, thấy anh kinh ngạc thì lặng lẽ quay ra chỗ khác.
Kỳ Trạch hai tay chống xuống, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt có phần thâm sâu, anh vuốt ve mặt cô, nhẹ nhàng nói: “Có đôi khi anh cảm thấy rất lạ, vì em nói gì cũng đúng, bất luận là mua xổ số hay cổ phiếu, chỉ cần nói đâu là trúng đó, số em may thật đấy.” Hỏi cô thì cô lại nói là không biết, chuyện này đúng là kỳ lạ.
“Ơ…” Nhan Họa khẽ đảo mắt, sau đó vòng tay ôm cổ anh, cười nói: “Em có khả năng tiên tri đấy, anh có tin không?”
Kỳ Trạch nghe vậy thì bật cười, hôn lên mi mắt cô rồi nói: “Có tin hay không thì cũng vậy thôi, dù sao em cũng là của anh! Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau. Được rồi, em ngủ đi, chờ em tỉnh lại rồi chúng mình đi mua thức ăn. ”
Nhan Họa thấy thần sắc của anh vô cùng tự nhiên, liền khẽ nở nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.