Chương 1
Vụ Thỉ Dực
27/10/2016
Cơn mưa mùa thu ở vùng duyên hải Nam Phương kéo dài không ngớt, làm cho tháng chín nóng nực trở nên hơi se lạnh.
Đứng trong nhà gửi xe của trường học, nhìn bầu trời đang đổ mưa, cô tự hỏi liệu mình có nên phóng xe về nhà vào lúc này hay không, xung quanh các học sinh đã nhanh chóng lấy xe ra về rồi, chỉ mấy phút sau, trong nhà gửi xe chỉ còn lại vài chiếc xe đạp thường và xe điện, đương nhiên còn có cả cô đang đứng đợi cho mưa tạnh nữa.
Cô ngồi duỗi thẳng chân trên chiếc xe đạp điện nhỏ màu xanh lam pha trắng của mình, mùa thu ở Nam Phương không hề lạnh, trái lại còn hơi nóng, trên người mặc bộ đồng phục của trường Nhị Trung thành phố N, bên trái áo in ba đường màu đen chạy dọc từ bả vai xuống, bên phải ngực thêu huy hiệu của trường Nhị Trung, bên dưới là chân váy xếp ly, tôn lên cặp chân dài nhỏ nhắn của nữ sinh.
Tất cả học sinh ở thành phố N đều biết, đồng phục học sinh của trường Nhị Trung là đồng phục đẹp nhất trong tất cả các trường, con gái mặc áo sơ mi trắng bó sát và váy xếp ly đen, con trai mặc sơ mi trắng và quần tây đen, trông rất phong cách và có khí chất.
Đang thơ thẩn vừa ngồi ngắm mưa vừa nghĩ xem có nên đội mưa về nhà hay không thì bất ngờ lại có một người chạy mưa xông vào nhà gửi xe.
Là một nam sinh.
Cô theo bản năng quay sang nhìn một cái, đúng lúc bắt gặp nam sinh kia cũng quay sang nhìn mình, bốn mắt gặp nhau, nam sinh kia sững sờ một chút rồi lạnh lùng thu hồi tầm mắt, sau đó cậu ta đi đến trước một chiếc xe máy điện màu đen, lấy chìa khóa xe rồi lên xe phóng đi.
Ngồi chờ mưa nhàm chán quá, cho nên ánh mắt của cô vẫn không ngừng dõi theo bóng lưng của cậu nam sinh kia.
Cô biết cậu ta, hơn nữa còn có ấn tượng rất sâu sắc là đằng khác. Cậu ta từng học cùng lớp mười với cô, tên là Kỳ Trạch, tuy học cùng nhau một năm nhưng hai người cũng không thân lắm, số lần nói chuyện với nhau có thể đếm trên đầu ngón tay. Điều này cũng bình thường thôi, tuổi mới lớn thường không thích xã giao nhiều, nếu như không phải là học sinh cực kỳ năng động, hoặc là ngồi một nhóm bàn trên bàn dưới, thì cơ bản các học sinh trong lớp sẽ không bao giờ chủ động làm thân với nhau, một là chỉ chơi với một nhóm bạn nhỏ, hai là đến lớp rồi vùi đầu vào học.
Mà cô và cậu bạn được bầu chọn là đẹp trai nhất lớp kia lại không hề ngồi gần bàn nhau, chỗ ngồi còn cách nhau khá xa, những chuyện về cậu ta cô chỉ thường nghe được từ miệng các bạn nữ trong lớp. Đến năm lớp mười một phải chia lớp, cậu ta chọn học chuyên khoa học tự nhiên, còn cô thì học chuyên khoa học xã hội, hai khoa cách nhau xa, nên đương nhiên càng không có cơ hội nói chuyện với nhau. Thực ra là, nếu vừa rồi không tình cờ gặp cậu ta thì có lẽ cô cũng quên mất cậu ta rồi.
Cũng bởi vậy, cho nên dù đã từng là bạn cùng lớp, thì hiện tại gặp nhau cũng chỉ như người xa lạ, đến cả việc chào hỏi cũng không cần.
Nhan Họa lập tức không để tâm đến người kia nữa, tiếp tục ngồi đợi mưa ngớt, cuối cùng cô hết hy vọng nghĩ, cơn mưa này chắc phải dai dẳng đến đêm, chẳng còn cách nào khác là đành rút chìa khóa ra rồi mở máy xe.
Đang chuẩn bị phóng xe đi thì cô đột nhiên phát hiện dưới đất có một tấm thẻ học sinh, bèn cúi xuống nhặt lên.
Trong ảnh là một cậu nam sinh rất tuấn tú, mặc dù đường nét khuôn mặt vẫn hơi ngây thơ và trẻ con, nhưng nhìn chung vẫn rất đẹp trai. Bên dưới ảnh chụp là thông tin học sinh.
Lớp mười hai, ban 2, Kỳ Trạch.
Nhan Họa ngẩn người, không ngờ là mình lại nhặt được thẻ học sinh của cậu ta, chắc là vừa rồi cậu ta chạy nhanh quá nên làm rơi mất.
Suy nghĩ một chút, cô quyết định chờ thêm mười phút, nếu như cậu ta quay lại tìm thì trả lại, nếu không thì ngày mai đem đến trường trả.
Nói là chờ mười phút, đáng tiếc cô bé lại nhiệt tình quá mức ngây ngốc ngồi đợi nửa tiếng đồng hồ, mà mưa thì vẫn không có dấu hiệu ngừng lại. Cuối cùng cô đành nhún vai một cái rồi mau chóng lái xe đi về nhà.
Lúc về đến nhà thì toàn thân đã ướt như chuột lột.
Mẹ Nhan Họa đang nấu bữa tối thì thấy con gái ướt sũng đi vào, lập tức nổi giận đập vào gáy cô một cái, mắng: “Con đúng là ngốc, trời mưa mà không biết tìm chỗ trú, định nổi máu anh hùng à? Có phải là quên không mang áo mưa rồi không? Sao không gọi điện bảo bố mẹ đem đến?”
“Bố mẹ bận rộn như vậy, con không muốn làm phiền bố mẹ mà.” Nhan Họa cãi, “Với lại mưa có chút xíu thôi, con gái mẹ cực kỳ mạnh mẽ đó, dính chút mưa cũng không ốm được đâu. ”
Nghe con gái nói, ngữ điệu tuy mạnh mẽ nhưng vẫn mang theo chút dỗi hờn, người làm mẹ đã quá quen thuộc rồi, cho nên cũng không thèm để ý nữa, nhưng vẫn tức giận chỉ vào trán con gái một cái, sau đó cầm khăn sạch lau mặt cho cô, cuối cùng là đuổi cô đi tắm.
“Con gái còn nhỏ mà để ngấm mưa thế hả? Muốn lần kinh nguyệt tới bị đau bụng không? Không nghe người lớn nói thì chỉ thiệt cho con thôi. Lần sau có đau bụng thì đừng có đến trước mặt mẹ rồi kêu đau nữa nhé, mẹ không muốn quan tâm đến đứa con gái ngốc nghếch như vậy nữa đâu. . . ”
Nhan Họa không muốn nghe mẹ càm ràm, bèn nhanh chóng chạy về phòng, bỏ ba lô xuống rồi cầm quần áo vào phòng tắm.
Lúc cô tắm xong đi ra ngoài thì thấy cậu em trai tên Nhan Lãng đã trở về, đang vui vẻ chiếm lấy TV, cắm dây mạng vào rồi chơi game.
Nhan Lãng liếc nhìn cô rồi nói: “Chị, chị vừa đội mưa về đó à? Cẩn thận lại bị mẹ mắng đó.”
“Mắng rồi. ”
“Vậy ạ, đáng thương quá!”
Hai người nói chuyện được vài câu thì đến giờ cơm tối.
Nhà họ Nhan tổng cộng có bốn miệng ăn, bố, mẹ, em trai và Nhan Họa. Bố Nhan Họa là một nông dân, nhưng ông không muốn cả đời lao động ở nông thôn, cho nên từ khi còn trẻ đã dẫn vợ lên thành phố dốc sức làm ăn, tìm đủ mọi cách để kiếm tiền, tuy giờ vẫn chưa thể gọi là giàu có, nhưng dẫu sao sau mấy chục năm bươn chải cũng có chút của cải để dành, mua được một căn nhà ở thành phố, tạo điều kiện cho hai con đi học, cuộc sống cũng khá đầy đủ.
Con gái lớn Nhan Họa năm nay 17 tuổi, lớp mười hai, sang năm sẽ tham gia kỳ thi tốt nghiệp trung học; con thứ hai Nhan Lãng cũng đã học lớp 9, sang năm sẽ lên cấp ba.
Bữa tối chỉ có ba mẹ con.
“Hôm nay bố không về ạ?” Nhan Họa hỏi, “Tối bố ở lại công trường ạ?”
“Ừ, ngày mai sẽ nghiệm thu công trình, bố con phải ở lại đó.” Mẹ Nhan đáp, sau đó lại gõ vào đầu con trai một cái, “Ăn nhanh lên, không được xem TV.” Bà cầm điều khiển tắt trò chơi đi, chuyển sang kênh thời sự buổi tối.
“Đúng rồi, ăn cơm xong A Họa uống một chén trà gừng đi, không lại bị cảm lạnh. ”
“Con biết rồi ạ. . .” Nhan Họa dài giọng nói, sau đó gắp một miếng sườn lên gặm.
Nhan Lãng lén nhìn chị rồi cười, cậu biết chị không thích uống trà gừng, bởi vì cứ khi nào chị uống nó là trên mặt sẽ nổi mụn, quả thật là thể chất rất khỏe mạnh. Không biết đến lúc chị đến thời kỳ mãn kinh, uống trà gừng còn có thể mọc mụn hay không nữa, nếu có thì chứng tỏ thời thanh xuân của chị vẫn còn rất dài ~~ Thật sự làm cho người ta cười ra nước mắt!
Nhan Họa liếc nhìn em trai đang lén cười mình, chắc mẩm trong đầu nó nhất định là đang suy nghĩ điều gì đó rất tà ác, làm cô ngứa ngáy tay chân muốn sử dụng vũ lực!
Ăn cơm tối xong, mẹ Nhan bận rộn đi tới đi lui thu dọn bàn ăn, một giây cũng không được rảnh rỗi. Nhan Lãng nhân cơ hội chiếm TV đổi sang chỗ chơi game, Nhan Họa đập đầu cậu em một cái, sẵng giọng nói: “Sang năm em lên cấp ba rồi đó, sao không cố gắng học đi hả? Có muốn thi đại học nữa không? Thi rớt đại học, cẩn thận bị cả nhà cười chết đó. ”
Nhan Lãng nhún vai nói: “Chị yên tâm, lấy thành tích của em thì hoàn toàn có thể chọn lựa giữa Nhị Trung hoặc Tam Trung. ”
Ở thành phố N, Nhị Trung và Tam Trung là hai trường trung học phát triển mạnh nhất, Nhị Trung là trường trung học dành cho con nhà giàu, chỉ cần có tiền là vào được, cho nên hàng năm số lượng học sinh vào trường luôn rất đông; còn Tam Trung là trường trung học mũi nhọn của thành phố, số lượng học sinh luôn ổn định, là đối thủ cạnh tranh của trường Nhị Trung.
“Stop ngay, đừng có tự tin thế. ”
Nhan Họa không thèm để ý đến nó mà quay về phòng làm bài tập.
Tuy chỉ mới vào năm cuối cấp nhưng kiến thức đã nhiều vô kể, làm hết quyển luyện tập này đến quyển luyện tập khác, còn có đề thi thử nữa, làm mãi mà vẫn chưa hết bài.
Lúc cô làm xong bài tập thì đã là mười một rưỡi tối, mẹ Nhan đi vào thúc dục cô mau chóng đi ngủ.
Nhan Họa cất vở bài tập và đề thi vào túi xách, sau đó đi đánh răng rửa mặt, quay trở lại phòng chuẩn bị sẵn quần áo mặc ngày mai, chỉnh đồng hồ báo thức rồi đi ngủ.
*
Ánh sáng mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, làm cho người ta không thể ngủ tiếp được nữa.
Nhan Họa rất nhạy cảm với ánh sáng, buổi tối trước khi ngủ đều phải đóng rèm lại, nếu không ánh sáng đèn đường sẽ ảnh hưởng tới chất lượng giấc ngủ của cô, khiến cô ngủ không say giấc.
Không lẽ tối qua cô đã quên kéo rèm cửa sổ lại?
Nghĩ vậy, cô từ từ mở mắt, mơ mơ màng màng giơ tay muốn lấy điện thoại xem giờ, song tay cô lại động phải một thứ gì đó, xúc cảm bóng loáng, hình như là cơ thể của ai đó.
Ai bỗng dưng lại chạy lên giường cô nằm vậy?
Suy nghĩ này khiến cô giật mình mở choàng mắt, không chút đề phòng đối diện với một cặp mắt đen sâu thăm thẳm đang nhìn mình.
Đứng trong nhà gửi xe của trường học, nhìn bầu trời đang đổ mưa, cô tự hỏi liệu mình có nên phóng xe về nhà vào lúc này hay không, xung quanh các học sinh đã nhanh chóng lấy xe ra về rồi, chỉ mấy phút sau, trong nhà gửi xe chỉ còn lại vài chiếc xe đạp thường và xe điện, đương nhiên còn có cả cô đang đứng đợi cho mưa tạnh nữa.
Cô ngồi duỗi thẳng chân trên chiếc xe đạp điện nhỏ màu xanh lam pha trắng của mình, mùa thu ở Nam Phương không hề lạnh, trái lại còn hơi nóng, trên người mặc bộ đồng phục của trường Nhị Trung thành phố N, bên trái áo in ba đường màu đen chạy dọc từ bả vai xuống, bên phải ngực thêu huy hiệu của trường Nhị Trung, bên dưới là chân váy xếp ly, tôn lên cặp chân dài nhỏ nhắn của nữ sinh.
Tất cả học sinh ở thành phố N đều biết, đồng phục học sinh của trường Nhị Trung là đồng phục đẹp nhất trong tất cả các trường, con gái mặc áo sơ mi trắng bó sát và váy xếp ly đen, con trai mặc sơ mi trắng và quần tây đen, trông rất phong cách và có khí chất.
Đang thơ thẩn vừa ngồi ngắm mưa vừa nghĩ xem có nên đội mưa về nhà hay không thì bất ngờ lại có một người chạy mưa xông vào nhà gửi xe.
Là một nam sinh.
Cô theo bản năng quay sang nhìn một cái, đúng lúc bắt gặp nam sinh kia cũng quay sang nhìn mình, bốn mắt gặp nhau, nam sinh kia sững sờ một chút rồi lạnh lùng thu hồi tầm mắt, sau đó cậu ta đi đến trước một chiếc xe máy điện màu đen, lấy chìa khóa xe rồi lên xe phóng đi.
Ngồi chờ mưa nhàm chán quá, cho nên ánh mắt của cô vẫn không ngừng dõi theo bóng lưng của cậu nam sinh kia.
Cô biết cậu ta, hơn nữa còn có ấn tượng rất sâu sắc là đằng khác. Cậu ta từng học cùng lớp mười với cô, tên là Kỳ Trạch, tuy học cùng nhau một năm nhưng hai người cũng không thân lắm, số lần nói chuyện với nhau có thể đếm trên đầu ngón tay. Điều này cũng bình thường thôi, tuổi mới lớn thường không thích xã giao nhiều, nếu như không phải là học sinh cực kỳ năng động, hoặc là ngồi một nhóm bàn trên bàn dưới, thì cơ bản các học sinh trong lớp sẽ không bao giờ chủ động làm thân với nhau, một là chỉ chơi với một nhóm bạn nhỏ, hai là đến lớp rồi vùi đầu vào học.
Mà cô và cậu bạn được bầu chọn là đẹp trai nhất lớp kia lại không hề ngồi gần bàn nhau, chỗ ngồi còn cách nhau khá xa, những chuyện về cậu ta cô chỉ thường nghe được từ miệng các bạn nữ trong lớp. Đến năm lớp mười một phải chia lớp, cậu ta chọn học chuyên khoa học tự nhiên, còn cô thì học chuyên khoa học xã hội, hai khoa cách nhau xa, nên đương nhiên càng không có cơ hội nói chuyện với nhau. Thực ra là, nếu vừa rồi không tình cờ gặp cậu ta thì có lẽ cô cũng quên mất cậu ta rồi.
Cũng bởi vậy, cho nên dù đã từng là bạn cùng lớp, thì hiện tại gặp nhau cũng chỉ như người xa lạ, đến cả việc chào hỏi cũng không cần.
Nhan Họa lập tức không để tâm đến người kia nữa, tiếp tục ngồi đợi mưa ngớt, cuối cùng cô hết hy vọng nghĩ, cơn mưa này chắc phải dai dẳng đến đêm, chẳng còn cách nào khác là đành rút chìa khóa ra rồi mở máy xe.
Đang chuẩn bị phóng xe đi thì cô đột nhiên phát hiện dưới đất có một tấm thẻ học sinh, bèn cúi xuống nhặt lên.
Trong ảnh là một cậu nam sinh rất tuấn tú, mặc dù đường nét khuôn mặt vẫn hơi ngây thơ và trẻ con, nhưng nhìn chung vẫn rất đẹp trai. Bên dưới ảnh chụp là thông tin học sinh.
Lớp mười hai, ban 2, Kỳ Trạch.
Nhan Họa ngẩn người, không ngờ là mình lại nhặt được thẻ học sinh của cậu ta, chắc là vừa rồi cậu ta chạy nhanh quá nên làm rơi mất.
Suy nghĩ một chút, cô quyết định chờ thêm mười phút, nếu như cậu ta quay lại tìm thì trả lại, nếu không thì ngày mai đem đến trường trả.
Nói là chờ mười phút, đáng tiếc cô bé lại nhiệt tình quá mức ngây ngốc ngồi đợi nửa tiếng đồng hồ, mà mưa thì vẫn không có dấu hiệu ngừng lại. Cuối cùng cô đành nhún vai một cái rồi mau chóng lái xe đi về nhà.
Lúc về đến nhà thì toàn thân đã ướt như chuột lột.
Mẹ Nhan Họa đang nấu bữa tối thì thấy con gái ướt sũng đi vào, lập tức nổi giận đập vào gáy cô một cái, mắng: “Con đúng là ngốc, trời mưa mà không biết tìm chỗ trú, định nổi máu anh hùng à? Có phải là quên không mang áo mưa rồi không? Sao không gọi điện bảo bố mẹ đem đến?”
“Bố mẹ bận rộn như vậy, con không muốn làm phiền bố mẹ mà.” Nhan Họa cãi, “Với lại mưa có chút xíu thôi, con gái mẹ cực kỳ mạnh mẽ đó, dính chút mưa cũng không ốm được đâu. ”
Nghe con gái nói, ngữ điệu tuy mạnh mẽ nhưng vẫn mang theo chút dỗi hờn, người làm mẹ đã quá quen thuộc rồi, cho nên cũng không thèm để ý nữa, nhưng vẫn tức giận chỉ vào trán con gái một cái, sau đó cầm khăn sạch lau mặt cho cô, cuối cùng là đuổi cô đi tắm.
“Con gái còn nhỏ mà để ngấm mưa thế hả? Muốn lần kinh nguyệt tới bị đau bụng không? Không nghe người lớn nói thì chỉ thiệt cho con thôi. Lần sau có đau bụng thì đừng có đến trước mặt mẹ rồi kêu đau nữa nhé, mẹ không muốn quan tâm đến đứa con gái ngốc nghếch như vậy nữa đâu. . . ”
Nhan Họa không muốn nghe mẹ càm ràm, bèn nhanh chóng chạy về phòng, bỏ ba lô xuống rồi cầm quần áo vào phòng tắm.
Lúc cô tắm xong đi ra ngoài thì thấy cậu em trai tên Nhan Lãng đã trở về, đang vui vẻ chiếm lấy TV, cắm dây mạng vào rồi chơi game.
Nhan Lãng liếc nhìn cô rồi nói: “Chị, chị vừa đội mưa về đó à? Cẩn thận lại bị mẹ mắng đó.”
“Mắng rồi. ”
“Vậy ạ, đáng thương quá!”
Hai người nói chuyện được vài câu thì đến giờ cơm tối.
Nhà họ Nhan tổng cộng có bốn miệng ăn, bố, mẹ, em trai và Nhan Họa. Bố Nhan Họa là một nông dân, nhưng ông không muốn cả đời lao động ở nông thôn, cho nên từ khi còn trẻ đã dẫn vợ lên thành phố dốc sức làm ăn, tìm đủ mọi cách để kiếm tiền, tuy giờ vẫn chưa thể gọi là giàu có, nhưng dẫu sao sau mấy chục năm bươn chải cũng có chút của cải để dành, mua được một căn nhà ở thành phố, tạo điều kiện cho hai con đi học, cuộc sống cũng khá đầy đủ.
Con gái lớn Nhan Họa năm nay 17 tuổi, lớp mười hai, sang năm sẽ tham gia kỳ thi tốt nghiệp trung học; con thứ hai Nhan Lãng cũng đã học lớp 9, sang năm sẽ lên cấp ba.
Bữa tối chỉ có ba mẹ con.
“Hôm nay bố không về ạ?” Nhan Họa hỏi, “Tối bố ở lại công trường ạ?”
“Ừ, ngày mai sẽ nghiệm thu công trình, bố con phải ở lại đó.” Mẹ Nhan đáp, sau đó lại gõ vào đầu con trai một cái, “Ăn nhanh lên, không được xem TV.” Bà cầm điều khiển tắt trò chơi đi, chuyển sang kênh thời sự buổi tối.
“Đúng rồi, ăn cơm xong A Họa uống một chén trà gừng đi, không lại bị cảm lạnh. ”
“Con biết rồi ạ. . .” Nhan Họa dài giọng nói, sau đó gắp một miếng sườn lên gặm.
Nhan Lãng lén nhìn chị rồi cười, cậu biết chị không thích uống trà gừng, bởi vì cứ khi nào chị uống nó là trên mặt sẽ nổi mụn, quả thật là thể chất rất khỏe mạnh. Không biết đến lúc chị đến thời kỳ mãn kinh, uống trà gừng còn có thể mọc mụn hay không nữa, nếu có thì chứng tỏ thời thanh xuân của chị vẫn còn rất dài ~~ Thật sự làm cho người ta cười ra nước mắt!
Nhan Họa liếc nhìn em trai đang lén cười mình, chắc mẩm trong đầu nó nhất định là đang suy nghĩ điều gì đó rất tà ác, làm cô ngứa ngáy tay chân muốn sử dụng vũ lực!
Ăn cơm tối xong, mẹ Nhan bận rộn đi tới đi lui thu dọn bàn ăn, một giây cũng không được rảnh rỗi. Nhan Lãng nhân cơ hội chiếm TV đổi sang chỗ chơi game, Nhan Họa đập đầu cậu em một cái, sẵng giọng nói: “Sang năm em lên cấp ba rồi đó, sao không cố gắng học đi hả? Có muốn thi đại học nữa không? Thi rớt đại học, cẩn thận bị cả nhà cười chết đó. ”
Nhan Lãng nhún vai nói: “Chị yên tâm, lấy thành tích của em thì hoàn toàn có thể chọn lựa giữa Nhị Trung hoặc Tam Trung. ”
Ở thành phố N, Nhị Trung và Tam Trung là hai trường trung học phát triển mạnh nhất, Nhị Trung là trường trung học dành cho con nhà giàu, chỉ cần có tiền là vào được, cho nên hàng năm số lượng học sinh vào trường luôn rất đông; còn Tam Trung là trường trung học mũi nhọn của thành phố, số lượng học sinh luôn ổn định, là đối thủ cạnh tranh của trường Nhị Trung.
“Stop ngay, đừng có tự tin thế. ”
Nhan Họa không thèm để ý đến nó mà quay về phòng làm bài tập.
Tuy chỉ mới vào năm cuối cấp nhưng kiến thức đã nhiều vô kể, làm hết quyển luyện tập này đến quyển luyện tập khác, còn có đề thi thử nữa, làm mãi mà vẫn chưa hết bài.
Lúc cô làm xong bài tập thì đã là mười một rưỡi tối, mẹ Nhan đi vào thúc dục cô mau chóng đi ngủ.
Nhan Họa cất vở bài tập và đề thi vào túi xách, sau đó đi đánh răng rửa mặt, quay trở lại phòng chuẩn bị sẵn quần áo mặc ngày mai, chỉnh đồng hồ báo thức rồi đi ngủ.
*
Ánh sáng mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, làm cho người ta không thể ngủ tiếp được nữa.
Nhan Họa rất nhạy cảm với ánh sáng, buổi tối trước khi ngủ đều phải đóng rèm lại, nếu không ánh sáng đèn đường sẽ ảnh hưởng tới chất lượng giấc ngủ của cô, khiến cô ngủ không say giấc.
Không lẽ tối qua cô đã quên kéo rèm cửa sổ lại?
Nghĩ vậy, cô từ từ mở mắt, mơ mơ màng màng giơ tay muốn lấy điện thoại xem giờ, song tay cô lại động phải một thứ gì đó, xúc cảm bóng loáng, hình như là cơ thể của ai đó.
Ai bỗng dưng lại chạy lên giường cô nằm vậy?
Suy nghĩ này khiến cô giật mình mở choàng mắt, không chút đề phòng đối diện với một cặp mắt đen sâu thăm thẳm đang nhìn mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.