Chương 74
Vụ Thỉ Dực
27/10/2016
Ngày thứ ba của đại hội thể dục thể thao là vào thứ bảy.
Sáng thứ bảy, Nhan Họa bị bánh bao nhỏ đè mà tỉnh dậy.
Lúc tỉnh lại, Nhan Họa có chút ngơ ngác, chớp chớp đôi mắt còn đang cay xè vì ngái ngủ, còn chưa kịp phản ứng thì em bé đang nằm trong lòng bỗng đưa tay ra nắm lấy mặt cô, vừa nắm vừa dùng giọng nói thơm mùi sữa gọi “Mẹ”, như thể đang cố gắng muốn đánh thức cô dậy.
“Duệ Duệ, đừng véo nữa, mẹ tỉnh rồi…” Nhan Họa vô lực nói.
Hôm qua là ngày thứ hai của đại hội, đồng thời cũng là ngày náo nhiệt nhất vì có rất nhiều hạng mục được tranh tài, không khí được đẩy lên cao độ. Học sinh lớp mười hai vì phải tập trung cho việc học nên không tham gia nhiều hạng mục, chỉ trong hai ngày là cơ bản đã hoàn thành hết rồi. Cho nên buổi tối các học sinh cuối cấp đã tổ chức ăn mừng trước, làm tiệc ngay tại lớp học, mọi người đến tối muộn mới về nhà, làm cho Nhan Họa đi ngủ muộn hơn bình thường hai tiếng, lúc này tỉnh dậy cảm thấy ngủ vẫn chưa đủ giấc.
Cậu nhóc gục vào người mẹ, dí sát mặt nhỏ của mình vào mặt cô, đôi mắt to tròn đáng yêu chớp chớp, dễ thương cực kỳ, khiến người ta hận không thể ôm chặt mà hôn vài cái.
Vào tháng mười hai nên thời tiết khá lạnh, nhưng cửa sổ chỉ mở một nửa nên gió lùa vào không nhiều. Nhan Họa nắm tay con trai, ấm áp dễ chịu, nhìn quần áo trên người cậu bé thì biết ngay là đã được bố sửa soạn cho rồi, sẽ không bị cảm lạnh. Nhan Họa vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con, nghe nói thân nhiệt của trẻ con cao nên cô liền ôm chặt lấy, quả thật là rất ấm áp.
“Duệ Duệ, chào buổi sáng ~”
Nhan Họa hôn lên gương mặt đỏ hồng như quả táo của con, sau đó chịu thua con trai mà ngồi dậy.
Có con nhỏ thì đừng hòng mà ngủ nướng, điều này cô đã được lĩnh hội từ khi được xuyên đến tương lai rồi.
“Được rồi được rồi, ba ba con đâu hả Duệ Duệ?” Nhan Họa bế Duệ Duệ đặt sang bên cạnh, còn mình thì buộc lại mái tóc rối tung, sau đó đặt chân xuống giường đi dép.
Cậu bé tinh thần vui vẻ nhìn mẹ mình, nghe thấy hai từ ba ba thì liền cười toe toét, sau đó nhìn ra phía ngoài cửa, ý nói là bố đang ở bên ngoài.
Nhan Họa khen cậu nhóc thông minh rồi đứng dậy đi vệ sinh cá nhân, sau đó ra tủ quần áo để tìm đồ thay.
Kể từ khi xác định lịch cố định cô xuyên không là vào thứ bảy hàng tuần, Kỳ Trạch tương lai liền điều chỉnh lại thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mình, thậm chí còn có phần quan tâm đến cô, sau mỗi lần tỉnh dậy ở đây, trên giường tuyệt đối chỉ có một mình cô, khiến cho cô hoài nghi không biết có phải tối hôm qua bọn họ ngủ riêng hay không =. =
Điều này làm cô có hơi áy náy.
Thời tiết trở lạnh nên quần áo để cô chọn cũng nhiều hơn, nhưng vì sự khác biệt giữa hai người nên quần áo trong ngăn kéo tương đối rộng. Nhưng là một cô bé nữ sinh cấp ba nên Nhan Họa cũng không có nhận xét hay đánh giá gì về trang phục, trừ đồng phục học sinh ra thì quần áo của cô đều là được mẹ mua, mua gì thì mặc nấy. Cho nên nhìn những bộ quần áo mà Nhan Họa tương lai chọn cho mình, cô không khỏi cảm thấy tương lai mình cũng khá có mắt thẩm mỹ, không hổ là mẫu phụ nữ trưởng thành trong xã hội.
Mặc quần áo xong, Nhan Họa không vội vã ra ngoài ngay mà lục lọi túi áo, lấy từ trong túi áo khoác một con ếch gấp bằng giấy.
Nhan Họa ngồi trên giường chuẩn bị mở mẩu giấy ra, nhưng con trai tương lai lại nghịch ngợm đứng sau lưng cô, cơ thể nhỏ bé dính chặt vào, tay vịn vào vai mẹ, từ đằng sau thăm dò xem cô đang làm gì, thấy tờ giấy xanh được gấp thành hình con ếch thì hai mắt liền mở to ra, tò mò muốn đưa tay ra cầm lấy.
“Duệ Duệ, cái này không chơi được đâu.” Nhan Họa nghiêm túc nói với con.
Tiểu Duệ Duệ chớp chớp mắt, thu tay về, nghiêng đầu nhìn cô, “Không?”
“Đúng, Duệ Duệ không chơi được, ngoan, chờ mẹ xem xong rồi cùng Duệ Duệ ra ngoài nhé.” Nhan Họa dỗ dành, nhanh chóng mở giấy ra xem.
Đáng tiếc, trên giấy không ghi đáp án mà cô muốn, thậm chí còn lảng tránh chuyển chủ đề khác.
Nhan Họa nhìn mấy giây, không khỏi cảm thấy có vẻ Nhan Họa tương lai dường như không muốn nói cho cô biết thông tin hiện tại của Liêu Vinh, chẳng lẽ cô ấy cho rằng nếu đã kết giao với Kỳ Trạch thì Liêu Vinh không còn có liên quan gì nữa, có một số việc không cần thiết phải biết hay sao?
Nhan Họa cũng nghĩ là không cần thiết phải tìm hiểu, chẳng qua cô chỉ tò mò thôi. Thấy trong giấy không ghi rõ ràng gì, cô chỉ đành tiếc nuối gấp lại giấy thành hình con ếch.
“Được rồi, Duệ Duệ, mẹ con mình ra ngoài thôi. Nhưng con phải đi giày đã, giày của Duệ Duệ đâu?”
“Giày giày?” Cậu nhóc đáng yêu hỏi mẹ, thấy mẹ gật đầu thì liền thăm dò nhìn xuống đất, sau đó chỉ ra chỗ hai chiếc giày bị ném mỗi chiếc một nơi, cười nói: “Duệ Duệ, giày giày ~”
“Duệ Duệ giỏi quá.” Nhan Họa vừa hôn cậu bé vừa khen ngợi.
Lúc hai mẹ con đang đi giày thì vang lên tiếng gõ cửa rất lịch sự, không cần nghĩ cũng biết là ba ba của Duệ Duệ đang đứng bên ngoài. Nếu là vợ chồng thì đương nhiên sẽ không phải gõ cửa khi muốn vào phòng, nhưng Nhan Họa chỉ là khách qua đường, còn là một cô bé nữa, cho nên không thể cứ thế mà đi vào.
Sau khi nói “mời vào”, Nhan Họa liền thấy Kỳ Trạch mặc âu phục đi tới.
Cô hỏi: “Anh phải ra ngoài à? Hôm nay không phải là thứ bảy sao?”
“Đúng vậy.” Kỳ Trạch theo thói quen nhíu mày nhìn cô, “Hôm nay ở công ty có việc nên phải làm thêm giờ, có thể anh phải rời thành phố N để đến thành phố I một chuyến, đến tối mới trở về, hôm nay phải phiền em chăm sóc cho Duệ Duệ rồi.” Anh suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Đến trưa em có thể dỗ Duệ Duệ cùng nhau ngủ, chỉ nửa ngày chắc là không sao chứ?”
Nhan Họa cảm thấy mình bị coi thường, lập tức nói: “Anh đừng xem thường em, em cũng từng giúp người thân chăm sóc trẻ con rồi, hoàn toàn không thành vấn đề. Em sẽ trông nom Duệ Duệ thật tốt!”
Người đàn ông kia hơi nhướn mày, mặc dù dáng vẻ này của cô trông cũng khá thành thục rồi, nhưng tâm hồn bên trong thì mới chỉ có 17 tuổi thôi, làm sao cũng không thể yên tâm được là cô có thể chăm nom tốt cho một đứa trẻ. Chẳng qua anh không yên tâm thì cũng chẳng còn cách nào, thời gian không còn kịp nữa, không đủ để anh đợi Nhan Họa đi ngủ rồi trở lại thành Nhan Họa 27 tuổi.
“Vậy thì làm phiền em nhé, có chuyện gì thì nhớ gọi điện cho cô Lâm. ”
Ra khỏi phòng, Nhan Họa thấy bữa sáng đã được chuẩn bị xong, Kỳ Trạch dặn dò cô một chút về vấn đề ăn uống của Duệ Duệ rồi mang theo nỗi lo lắng cầm cặp công văn bước ra cửa.
Nhan Họa vẻ mặt bất đắc dĩ, dường như cứ chuyện gì liên quan đến Duệ Duệ là lại khiến anh lo lắng như vậy, thoạt nhìn đúng là một người cha tốt.
Tiểu Duệ Duệ chạy ra sân thượng rồi cúi xuống nhìn, rất nhanh liền thấy một chiếc xe đi ra khỏi gara, liền chỉ vào nó rồi nói: “Xe xe, ba ba ~”
“Đúng rồi, xe xe của ba ba Duệ Duệ đấy.” Sau khi nhìn chiếc xe biến mất khỏi khu nhà, cô liền nắm tay con về phòng, “Được rồi, hôm nay chỉ còn hai mẹ con mình ở nhà thôi, đầu tiên đi ăn sáng nhé, Duệ Duệ đói bụng rồi đúng không?” Nhan Họa cười cúi người xuống, dùng ngón tay chọt nhẹ vào bụng con trai.
Tiểu Duệ Duệ cười khanh khách, nghĩ là mẹ đang chơi đùa với mình, lớn tiếng kêu: “Duệ Duệ, đói đói ~~”
Nhan Họa cùng con trai ngồi vào bàn ăn sáng, sau khi thu dọn lại phòng lại bắt đầu cùng chơi với con. Nhưng em bé hơn một tuổi hình như đã hiểu ra là chỉ cần đi ra ngoài cửa là sẽ được đi chơi, bèn nắm tay Nhan Họa kéo ra cửa, vỗ lên cửa mấy cái rồi quay sang chớp mắt, nũng nịu gọi mẹ.
Nhan Họa mặc dù chịu thua với sự đáng yêu của con trai tương lai, nhưng vẫn kiên định không dẫn con ra ngoài chơi. Căn bản là vì thời tiết rất lạnh, cộng thêm việc chân của cô không thể đi lại quá nhiều, càng không có khả năng bế em bé đi, cho nên tốt nhất là ở trong nhà chơi thôi.
Đáng tiếc con trai tương lai được ba cho đi học lớp khai phá trí tuệ quá sớm nên rất tinh ranh, mỗi lần sau khi bị Nhan Họa dụ dỗ trở về phòng khách, chỉ chốc lát sau là lại kéo cô ra hướng cửa. Nhan Họa thật muốn ngửa mặt lên trời thở dài, chẳng trách Kỳ Trạch lại không yên lòng, thì ra từ khi bánh bao nhỏ này càng ngày càng hiểu chuyện, cậu nhóc ngày nào cũng muốn được ra ngoài đi chơi.
“Mẹ…Đi…Hu hu…”
Cậu nhóc mắt ngập nước, tay nhỏ nắm ống quần Nhan Họa, ngón tay nhỏ chỉ ra phía cửa, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng mếu máo, như thể nếu còn không cho đi chơi thì sẽ khóc ngay được.
Nhan Họa cũng muốn khóc, Tiểu Duệ Duệ à, sao con cứ nhất định muốn ra ngoài vậy? Bên ngoài trời lạnh, cẩn thận cái mặt nhỏ của con sẽ bị đông cứng lại đó nha! Chúng ta ở trong nhà chơi không được sao?
Đang lúc Nhan Họa suýt đầu hàng trước thế tấn công bằng nước mắt của con trai tương lai thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Đúng là cứu tinh mà!
Nhan Họa nhìn Duệ Duệ ngừng khóc, đang tò mò nhìn điện thoại, bèn vội vàng bế con trở lại phòng khách rồi nghe máy.
“A Họa, mình đang ở trước cửa khu nhà cậu đây, mau xác nhận cho mình lên nhà đi. ”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói vui vẻ của Đàn Tử Quỳnh, Nhan Họa nghe vậy thì hết sức vui mừng, vội vàng đáp: “Đợi mình một chút nhé.” Sau đó dắt con trai ra ấn nút xác nhận cho khách lên nhà.
Sau khi nói chuyện xong với Đàn Tử Quỳnh, Nhan Họa đột nhiên lại thấy hơi hồi hộp. Cô ấy đến đây đương nhiên là khiến cô rất vui, nhưng liệu cô ấy có nhận ra điều gì khác thường từ cô không nhỉ? Tuy vậy trong tình huống con trai đang lèo nhèo thế này thì việc cô ấy đến chơi cũng coi như là may mắn.
Khoảng mười phút sau, Đàn Tử Quỳnh gửi xe xong rồi lên nhà.
Tiếng chuông cửa vang lên, Nhan Họa căng thẳng nuốt nước miếng, mà bánh bao nhỏ ngây thơ nhà cô đã phấn khích chạy ra, muốn xem xem là ai tới nhà của mình chơi.
Sáng thứ bảy, Nhan Họa bị bánh bao nhỏ đè mà tỉnh dậy.
Lúc tỉnh lại, Nhan Họa có chút ngơ ngác, chớp chớp đôi mắt còn đang cay xè vì ngái ngủ, còn chưa kịp phản ứng thì em bé đang nằm trong lòng bỗng đưa tay ra nắm lấy mặt cô, vừa nắm vừa dùng giọng nói thơm mùi sữa gọi “Mẹ”, như thể đang cố gắng muốn đánh thức cô dậy.
“Duệ Duệ, đừng véo nữa, mẹ tỉnh rồi…” Nhan Họa vô lực nói.
Hôm qua là ngày thứ hai của đại hội, đồng thời cũng là ngày náo nhiệt nhất vì có rất nhiều hạng mục được tranh tài, không khí được đẩy lên cao độ. Học sinh lớp mười hai vì phải tập trung cho việc học nên không tham gia nhiều hạng mục, chỉ trong hai ngày là cơ bản đã hoàn thành hết rồi. Cho nên buổi tối các học sinh cuối cấp đã tổ chức ăn mừng trước, làm tiệc ngay tại lớp học, mọi người đến tối muộn mới về nhà, làm cho Nhan Họa đi ngủ muộn hơn bình thường hai tiếng, lúc này tỉnh dậy cảm thấy ngủ vẫn chưa đủ giấc.
Cậu nhóc gục vào người mẹ, dí sát mặt nhỏ của mình vào mặt cô, đôi mắt to tròn đáng yêu chớp chớp, dễ thương cực kỳ, khiến người ta hận không thể ôm chặt mà hôn vài cái.
Vào tháng mười hai nên thời tiết khá lạnh, nhưng cửa sổ chỉ mở một nửa nên gió lùa vào không nhiều. Nhan Họa nắm tay con trai, ấm áp dễ chịu, nhìn quần áo trên người cậu bé thì biết ngay là đã được bố sửa soạn cho rồi, sẽ không bị cảm lạnh. Nhan Họa vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con, nghe nói thân nhiệt của trẻ con cao nên cô liền ôm chặt lấy, quả thật là rất ấm áp.
“Duệ Duệ, chào buổi sáng ~”
Nhan Họa hôn lên gương mặt đỏ hồng như quả táo của con, sau đó chịu thua con trai mà ngồi dậy.
Có con nhỏ thì đừng hòng mà ngủ nướng, điều này cô đã được lĩnh hội từ khi được xuyên đến tương lai rồi.
“Được rồi được rồi, ba ba con đâu hả Duệ Duệ?” Nhan Họa bế Duệ Duệ đặt sang bên cạnh, còn mình thì buộc lại mái tóc rối tung, sau đó đặt chân xuống giường đi dép.
Cậu bé tinh thần vui vẻ nhìn mẹ mình, nghe thấy hai từ ba ba thì liền cười toe toét, sau đó nhìn ra phía ngoài cửa, ý nói là bố đang ở bên ngoài.
Nhan Họa khen cậu nhóc thông minh rồi đứng dậy đi vệ sinh cá nhân, sau đó ra tủ quần áo để tìm đồ thay.
Kể từ khi xác định lịch cố định cô xuyên không là vào thứ bảy hàng tuần, Kỳ Trạch tương lai liền điều chỉnh lại thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mình, thậm chí còn có phần quan tâm đến cô, sau mỗi lần tỉnh dậy ở đây, trên giường tuyệt đối chỉ có một mình cô, khiến cho cô hoài nghi không biết có phải tối hôm qua bọn họ ngủ riêng hay không =. =
Điều này làm cô có hơi áy náy.
Thời tiết trở lạnh nên quần áo để cô chọn cũng nhiều hơn, nhưng vì sự khác biệt giữa hai người nên quần áo trong ngăn kéo tương đối rộng. Nhưng là một cô bé nữ sinh cấp ba nên Nhan Họa cũng không có nhận xét hay đánh giá gì về trang phục, trừ đồng phục học sinh ra thì quần áo của cô đều là được mẹ mua, mua gì thì mặc nấy. Cho nên nhìn những bộ quần áo mà Nhan Họa tương lai chọn cho mình, cô không khỏi cảm thấy tương lai mình cũng khá có mắt thẩm mỹ, không hổ là mẫu phụ nữ trưởng thành trong xã hội.
Mặc quần áo xong, Nhan Họa không vội vã ra ngoài ngay mà lục lọi túi áo, lấy từ trong túi áo khoác một con ếch gấp bằng giấy.
Nhan Họa ngồi trên giường chuẩn bị mở mẩu giấy ra, nhưng con trai tương lai lại nghịch ngợm đứng sau lưng cô, cơ thể nhỏ bé dính chặt vào, tay vịn vào vai mẹ, từ đằng sau thăm dò xem cô đang làm gì, thấy tờ giấy xanh được gấp thành hình con ếch thì hai mắt liền mở to ra, tò mò muốn đưa tay ra cầm lấy.
“Duệ Duệ, cái này không chơi được đâu.” Nhan Họa nghiêm túc nói với con.
Tiểu Duệ Duệ chớp chớp mắt, thu tay về, nghiêng đầu nhìn cô, “Không?”
“Đúng, Duệ Duệ không chơi được, ngoan, chờ mẹ xem xong rồi cùng Duệ Duệ ra ngoài nhé.” Nhan Họa dỗ dành, nhanh chóng mở giấy ra xem.
Đáng tiếc, trên giấy không ghi đáp án mà cô muốn, thậm chí còn lảng tránh chuyển chủ đề khác.
Nhan Họa nhìn mấy giây, không khỏi cảm thấy có vẻ Nhan Họa tương lai dường như không muốn nói cho cô biết thông tin hiện tại của Liêu Vinh, chẳng lẽ cô ấy cho rằng nếu đã kết giao với Kỳ Trạch thì Liêu Vinh không còn có liên quan gì nữa, có một số việc không cần thiết phải biết hay sao?
Nhan Họa cũng nghĩ là không cần thiết phải tìm hiểu, chẳng qua cô chỉ tò mò thôi. Thấy trong giấy không ghi rõ ràng gì, cô chỉ đành tiếc nuối gấp lại giấy thành hình con ếch.
“Được rồi, Duệ Duệ, mẹ con mình ra ngoài thôi. Nhưng con phải đi giày đã, giày của Duệ Duệ đâu?”
“Giày giày?” Cậu nhóc đáng yêu hỏi mẹ, thấy mẹ gật đầu thì liền thăm dò nhìn xuống đất, sau đó chỉ ra chỗ hai chiếc giày bị ném mỗi chiếc một nơi, cười nói: “Duệ Duệ, giày giày ~”
“Duệ Duệ giỏi quá.” Nhan Họa vừa hôn cậu bé vừa khen ngợi.
Lúc hai mẹ con đang đi giày thì vang lên tiếng gõ cửa rất lịch sự, không cần nghĩ cũng biết là ba ba của Duệ Duệ đang đứng bên ngoài. Nếu là vợ chồng thì đương nhiên sẽ không phải gõ cửa khi muốn vào phòng, nhưng Nhan Họa chỉ là khách qua đường, còn là một cô bé nữa, cho nên không thể cứ thế mà đi vào.
Sau khi nói “mời vào”, Nhan Họa liền thấy Kỳ Trạch mặc âu phục đi tới.
Cô hỏi: “Anh phải ra ngoài à? Hôm nay không phải là thứ bảy sao?”
“Đúng vậy.” Kỳ Trạch theo thói quen nhíu mày nhìn cô, “Hôm nay ở công ty có việc nên phải làm thêm giờ, có thể anh phải rời thành phố N để đến thành phố I một chuyến, đến tối mới trở về, hôm nay phải phiền em chăm sóc cho Duệ Duệ rồi.” Anh suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Đến trưa em có thể dỗ Duệ Duệ cùng nhau ngủ, chỉ nửa ngày chắc là không sao chứ?”
Nhan Họa cảm thấy mình bị coi thường, lập tức nói: “Anh đừng xem thường em, em cũng từng giúp người thân chăm sóc trẻ con rồi, hoàn toàn không thành vấn đề. Em sẽ trông nom Duệ Duệ thật tốt!”
Người đàn ông kia hơi nhướn mày, mặc dù dáng vẻ này của cô trông cũng khá thành thục rồi, nhưng tâm hồn bên trong thì mới chỉ có 17 tuổi thôi, làm sao cũng không thể yên tâm được là cô có thể chăm nom tốt cho một đứa trẻ. Chẳng qua anh không yên tâm thì cũng chẳng còn cách nào, thời gian không còn kịp nữa, không đủ để anh đợi Nhan Họa đi ngủ rồi trở lại thành Nhan Họa 27 tuổi.
“Vậy thì làm phiền em nhé, có chuyện gì thì nhớ gọi điện cho cô Lâm. ”
Ra khỏi phòng, Nhan Họa thấy bữa sáng đã được chuẩn bị xong, Kỳ Trạch dặn dò cô một chút về vấn đề ăn uống của Duệ Duệ rồi mang theo nỗi lo lắng cầm cặp công văn bước ra cửa.
Nhan Họa vẻ mặt bất đắc dĩ, dường như cứ chuyện gì liên quan đến Duệ Duệ là lại khiến anh lo lắng như vậy, thoạt nhìn đúng là một người cha tốt.
Tiểu Duệ Duệ chạy ra sân thượng rồi cúi xuống nhìn, rất nhanh liền thấy một chiếc xe đi ra khỏi gara, liền chỉ vào nó rồi nói: “Xe xe, ba ba ~”
“Đúng rồi, xe xe của ba ba Duệ Duệ đấy.” Sau khi nhìn chiếc xe biến mất khỏi khu nhà, cô liền nắm tay con về phòng, “Được rồi, hôm nay chỉ còn hai mẹ con mình ở nhà thôi, đầu tiên đi ăn sáng nhé, Duệ Duệ đói bụng rồi đúng không?” Nhan Họa cười cúi người xuống, dùng ngón tay chọt nhẹ vào bụng con trai.
Tiểu Duệ Duệ cười khanh khách, nghĩ là mẹ đang chơi đùa với mình, lớn tiếng kêu: “Duệ Duệ, đói đói ~~”
Nhan Họa cùng con trai ngồi vào bàn ăn sáng, sau khi thu dọn lại phòng lại bắt đầu cùng chơi với con. Nhưng em bé hơn một tuổi hình như đã hiểu ra là chỉ cần đi ra ngoài cửa là sẽ được đi chơi, bèn nắm tay Nhan Họa kéo ra cửa, vỗ lên cửa mấy cái rồi quay sang chớp mắt, nũng nịu gọi mẹ.
Nhan Họa mặc dù chịu thua với sự đáng yêu của con trai tương lai, nhưng vẫn kiên định không dẫn con ra ngoài chơi. Căn bản là vì thời tiết rất lạnh, cộng thêm việc chân của cô không thể đi lại quá nhiều, càng không có khả năng bế em bé đi, cho nên tốt nhất là ở trong nhà chơi thôi.
Đáng tiếc con trai tương lai được ba cho đi học lớp khai phá trí tuệ quá sớm nên rất tinh ranh, mỗi lần sau khi bị Nhan Họa dụ dỗ trở về phòng khách, chỉ chốc lát sau là lại kéo cô ra hướng cửa. Nhan Họa thật muốn ngửa mặt lên trời thở dài, chẳng trách Kỳ Trạch lại không yên lòng, thì ra từ khi bánh bao nhỏ này càng ngày càng hiểu chuyện, cậu nhóc ngày nào cũng muốn được ra ngoài đi chơi.
“Mẹ…Đi…Hu hu…”
Cậu nhóc mắt ngập nước, tay nhỏ nắm ống quần Nhan Họa, ngón tay nhỏ chỉ ra phía cửa, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng mếu máo, như thể nếu còn không cho đi chơi thì sẽ khóc ngay được.
Nhan Họa cũng muốn khóc, Tiểu Duệ Duệ à, sao con cứ nhất định muốn ra ngoài vậy? Bên ngoài trời lạnh, cẩn thận cái mặt nhỏ của con sẽ bị đông cứng lại đó nha! Chúng ta ở trong nhà chơi không được sao?
Đang lúc Nhan Họa suýt đầu hàng trước thế tấn công bằng nước mắt của con trai tương lai thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Đúng là cứu tinh mà!
Nhan Họa nhìn Duệ Duệ ngừng khóc, đang tò mò nhìn điện thoại, bèn vội vàng bế con trở lại phòng khách rồi nghe máy.
“A Họa, mình đang ở trước cửa khu nhà cậu đây, mau xác nhận cho mình lên nhà đi. ”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói vui vẻ của Đàn Tử Quỳnh, Nhan Họa nghe vậy thì hết sức vui mừng, vội vàng đáp: “Đợi mình một chút nhé.” Sau đó dắt con trai ra ấn nút xác nhận cho khách lên nhà.
Sau khi nói chuyện xong với Đàn Tử Quỳnh, Nhan Họa đột nhiên lại thấy hơi hồi hộp. Cô ấy đến đây đương nhiên là khiến cô rất vui, nhưng liệu cô ấy có nhận ra điều gì khác thường từ cô không nhỉ? Tuy vậy trong tình huống con trai đang lèo nhèo thế này thì việc cô ấy đến chơi cũng coi như là may mắn.
Khoảng mười phút sau, Đàn Tử Quỳnh gửi xe xong rồi lên nhà.
Tiếng chuông cửa vang lên, Nhan Họa căng thẳng nuốt nước miếng, mà bánh bao nhỏ ngây thơ nhà cô đã phấn khích chạy ra, muốn xem xem là ai tới nhà của mình chơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.