Chương 83
Vụ Thỉ Dực
27/10/2016
Nhìn thấy có chuyện, người bạn tốt như cô thế nào cũng phải đến xem sao, Nhan Họa bèn lập tức bế con trai tương lai lúc này vẫn đang phồng miệng ăn khoai, áy náy cười nói với Liêu Vinh: “Đàn Tử có chuyện, em đi trước xem bạn ấy thế nào. ”
Sau đó không đợi Liêu Vinh phản ứng lại mà bỏ chạy luôn, căn bản là không dám nhìn biểu hiện của anh, bất kể anh có thất vọng hay hối hận thì cũng không liên quan gì đến một vị khách qua đường mười năm trước là cô hết.
Nhan Họa chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt và giọng nói lúc vừa rồi của Liêu Vinh là trong lòng lại cảm thấy mất tự nhiên. Đại khái bởi vì hiện giờ cô đang là bạn gái của Kỳ Trạch rồi, Liêu Vinh đối với cô mà nói thì cũng chỉ là một cậu con trai cùng lớp thôi, không có ý nghĩa gì khác hết. Chẳng qua trong thế giới tương lai thì Liêu Vinh và Nhan Họa lại từng có một thời gian yêu đương, cho nên nghĩ thế nào cũng thấy không được tự nhiên.
Nhất thời, Nhan Họa có cảm giác hình như cô bị Kỳ Trạch tương lai gài bẫy rồi. Bởi vì cô không biết chuyện gì hết, cho nên anh mới muốn cô tham dự buổi họp mặt này, để cho dù Liêu Vinh có nói gì với cô thì cô cũng không bị ảnh hưởng hay mềm lòng, ngược lại còn khiến cô hơi ghét Liêu Vinh một chút.
Đúng là một tên cáo già mà!
Nhan Họa bế con trai chen đến chỗ quầy bar, xung quanh có rất nhiều người đang đứng xem, cô vừa đưa tay mở đường vừa nói “Xin nhường đường”…, những người kia thấy cô thì còn rất chủ động xích ra cho cô đi. Tuy vậy cô còn chưa chen được vào bên trong thì lại bị người ta tóm lấy tay.
“Em định bế cả Duệ Duệ đi vào đó đấy à?” Kỳ Trạch cau mày rồi đưa tay ôm lấy Duệ Duệ, nói: “Đàn Tử uống rượu say, em qua đó khuyên cô ấy chút đi. ”
Nhan Họa gật đầu, có anh trông con trai thì cô cũng yên tâm hơn, lập tức vội vàng chen vào trong.
Lúc này trước quầy rượu, Đàn Tử Quỳnh một chân giẫm lên thành ghế, một tay kéo cổ áo của bartender lôi lại gần, tay còn lại cầm bình lắc, dáng vẻ như nữ lưu manh vậy, miệng còn gào khóc thảm thiết.
“…Chị đây cứ muốn uống rượu đấy, sao lại không cho uống hả? Cho chị đây một ly Bloody Mary, nghe rõ chưa hả? Tôi không say, tôi vẫn biết là mình đang làm gì mà, tôi muốn uống rượu…”
Nhan Họa không ngờ cô gái đang gào thét kia lại là bạn thân của cô, trong sáu năm quen biết, cô chưa bao giờ thấy cô ấy uống rượu say cả, đương nhiên nguyên nhân là do các cô chưa từng có cơ hội để uống say, cho nên cô thật sự không ngờ dáng vẻ say rượu của Đàn Tử Quỳnh lại như thế này.
Trần Minh Hà, Đàm Minh Thiên đang ở bên cạnh kéo cô ra, khuyên cô buông tha cho người phục vụ đáng thương kia, đồng thời cũng nói lời xin lỗi với anh ta. Đáng tiếc người say rượu căn bản không nghe vào tai lời người khác nói, sức lực cũng gia tăng không ngờ, mấy cô gái mảnh mai đi giày cao gót, ăn mặc thời trang không thể cản được cô.
“Đàn Tử!” Nhan Họa lên tiếng gọi.
Đàn Tử Quỳnh nghe tiếng cô thì liền buông người phục vụ kia ra, mắt lờ đờ quay sang nhìn cô, trông thấy Nhan Họa thì liền nói: “A Họa đấy à…Sao cậu lại tới đây? Không ở nhà chăm sóc Duệ Duệ sao? Cậu đừng tùy tiện lại gần mấy người đàn ông, cẩn thận tên Kỳ Trạch nhỏ mọn lại tức giận đấy…”
Nghe thấy lời cô nói, mọi người lại rối rít nhìn xem Kỳ Trạch đâu, thấy anh đang đứng cạnh Âu Dương Cảnh, tay bế con trai. Thần sắc anh vô cùng lạnh nhạt, như thể không nghe thấy lời Đàn Tử Quỳnh nói, hờ hững với những ánh mắt chế nhạo của đám đàn ông xung quanh.
Nhan Họa vội đi tới kéo tay cô, cùng Đàm Minh Thiên, Trần Minh Hà một trái một phải đỡ lấy, thuận tiện cầm lấy đồ trong tay cô, nói: “Kỳ Trạch cũng ở đây mà, trời ạ, cậu đừng uống nữa, trông bộ dạng cậu khó coi lắm đó. ”
Đàn Tử Quỳnh rất nghe lời bạn tốt, lập tức chu miệng nói: “Hức, là đám khốn kiếp kia cứ chuốc rượu mình, nhất định là có ý đồ xấu…”
Nghe vậy, ánh mắt của mọi người đều đồng loạt nhìn về đám đàn ông xung quanh, thấy ánh mắt nghi ngờ của mấy cô gái, mấy người đàn ông vừa nãy uống rượu với Đàn Tử Quỳnh cảm thấy rất oan uổng, vội vàng thanh minh: “Không liên quan đến chúng mình mà, là Đàn Tử muốn uống đấy chứ.” Bọn họ thật sự không có ý định chuốc say cô rồi sàm sỡ đâu.
Nhan Họa lúc trước cũng thấy Đàn Tử Quỳnh ngồi uống với bọn họ nên cũng không trách gì, lại cùng Trần Minh Hà đỡ Đàn Tử Quỳnh ngồi xuống ghế salon để cô nghỉ ngơi một chút, sau đó đi tìm phục vụ để lấy trà giải rượu.
Đàn Tử Quỳnh ngồi phịch xuống ghế salon, dáng ngồi không giữ ý chút nào, may là bây giờ đang mùa đông nên quần áo tương đối nhiều, không sợ sẽ bị hở hang. Bộ dạng cô say khướt, hai má đỏ bừng, không biết là đã uống bao nhiêu rượu.
“Trước đây mình cũng từng gặp dáng vẻ này của cậu ấy rồi, thật sự là có hơi sợ, quả đúng là nữ trung hào kiệt.” Trần Minh Hà chậc lưỡi nói, “Không ngờ bước ra xã hội cậu ấy lại trở nên mạnh mẽ như vậy, bình thường hẳn là cũng đi xã giao rất nhiều đây. ”
Nhan Họa không biết trong tương lai Đàn Tử Quỳnh sẽ trở nên thế nào nên cũng không nói gì, đưa tay vén tóc ra sau tai cho bạn, Đàm Minh Thiên cũng chỉ cau mày không nói, lấy một cái khăn ướt lau mặt cho Đàn Tử Quỳnh.
Lúc này, Kỳ Trạch và Âu Dương Cảnh cùng bế con đi tới, cố gắng duy trì khoảng cách với con ma men kia. Nhan Họa chú ý lúc Đàn Tử Quỳnh uống say cũng chỉ có các cô gái đi tới kéo cô ra, có lẽ là sợ cô bị đàn ông sàm sỡ, mà hành động của Kỳ Trạch và Âu Dương Cảnh cũng thể hiện ý nghĩ muốn giữ khoảng cách với phụ nữ trước mặt vợ mình.
Không thể không nói, mấy cô gái thấy vậy đều vô cùng hâm mộ Nhan Họa và Đàm Minh Thiên, hai người đàn ông của họ đúng là rất tự giác mà.
“Có cần anh gọi người đến đón cô ấy không?” Kỳ Trạch nhướn mày nói, anh cực kỳ không thích thấy phụ nữ uống rượu say, thật không có chút hình tượng nào, vẫn là A Họa nhà anh tốt, lần nào cũng chỉ nhấp vài ngụm thôi chứ chưa từng say bao giờ.
“Gọi ai? Trình Dương à?” Âu Dương Cảnh hỏi.
Đàm Minh Thiên lập tức trừng mắt nhìn chồng, “Đương nhiên là gọi cho bạn trai Đàn Tử rồi, anh đừng có lôi Trình Dương vào đây. ”
Âu Dương Cảnh bị vợ lườm thì chỉ biết ngốc nghếch gãi đầu, lấy lòng cười với cô một cái.
Đột nhiên Đàn Tử Quỳnh đưa tay che miệng, Đàm Minh Thiên thấy vậy liền cực nhanh đưa thùng rác tới trước mặt cô, sau đó Đàn Tử Quỳnh lập tức ói lên ói xuống.
Hai người đàn ông đều đồng loạt thể hiện sự ghét bỏ, vì không phải là vợ mình nên gặp cảnh này đương nhiên là thấy ghê rồi. Ngược lại, Đàm Minh Thiên và Nhan Họa trong lòng chỉ tràn ngập sự lo lắng.
Đợi cô nôn xong, Nhan Họa lại đưa nước tới để cô súc miệng.
“Chắc hôm nay chúng ta phải đưa cậu ấy về rồi.” Kỳ Trạch nói.
Âu Dương Cảnh bĩu môi, “Nhà cậu ấy cách nhà chúng ta xa quá, còn phải vòng vèo một đoạn dài, không bằng bảo Bàn Tử đưa cậu ấy về đi. ”
Kỳ Trạch nhìn Nhan Họa, đoán chừng cô sẽ không đồng ý nên anh cũng không lên tiếng.
Đàn Tử Quỳnh nôn xong lại nằm co quắp trên ghế salon, sờ soạng tìm túi của mình, miệng nói: “Túi của tôi đâu…”
Đàm Minh Thiên đưa túi xách cho cô, lại thấy cô lục tìm di động, mắt lơ mơ tìm số điện thoại, sau đó ồn ào nói: “Không cần các cậu đưa mình về…” Lại đưa di động áp vào tai, kêu to: “Em đang ở quán rượu…Hức, họp lớp, anh tới đây đón, đón…em…Hức, đương nhiên là uống say rồi, nếu không thì em gọi anh tới đón làm gì…Hức…Cái gì, anh bận sao? Nói dối, hôm nay là mùng 2 tết, cả nước đều được nghỉ, anh còn dám nói là bận…Hức…Công việc quan trọng hơn hay bạn gái quan trọng hơn hả? Nếu anh còn như vậy…Thì chia tay đi…Chia…Hức…Tay…”
Mọi người thấy vậy đều lắc đầu, quả nhiên là say đến hồ đồ rồi, ngay cả lời chia tay như thế cũng nói được.
Nhan Họa có phần lo lắng, coi như là họp lớp, mọi người gặp nhau vui thì vui nhưng cũng không đến mức uống nhiều vậy chứ? Theo bản năng cô quay sang nhìn Kỳ Trạch, anh chỉ xua tay với cô, Âu Dương Cảnh và Đàm Minh Thiên đứng bên cạnh cũng không nói gì.
Đột nhiên, Đàn Tử Quỳnh không cẩn thận làm rơi di động, Nhan Họa giúp cô nhặt lại, nói: “Đàn Tử, sao cậu uống nhiều vậy, có hại cho sức khỏe lắm đó…”
Đàn Tử Quỳnh nghe thấy giọng bạn thì liền híp mắt nhìn Nhan Họa, đưa tay khoác lên vai cô, cười khúc khích nói: “A Họa, trong lòng mình không vui…Tối qua mình nằm mơ, mơ thấy Lộ Thần Chi…A Họa, mình buồn lắm, chuyện đã qua lâu vậy rồi mà sao mình vẫn chưa thể quên được…” Sau đó cô ôm chặt cổ Nhan Họa rồi khóc òa lên.
Nhan Họa sợ đến ngây người, đây là tình huống gì vậy?
Đàm Minh Thiên nhướn mày thở dài, ngồi xuống bên cạnh Âu Dương Cảnh, ôm lấy con trai đang tò mò nhìn Đàn Tử Quỳnh khóc, khẽ xoa đầu con, nghe thấy những lời của Đàn Tử Quỳnh, trong lòng cô cũng thấy chua xót.
Âu Dương Cảnh nghe xong cũng kinh ngạc, liền ghé vào tai Đàm Minh Thiên nói nhỏ: “Đàn Tử vẫn chưa quên chuyện kia sao?”
Đàm Minh Thiên gật đầu nói: “Anh thấy chưa, sau này đừng nhắc đến người kia trước mặt cậu ấy nữa. ”
“Ừ. ”
Lộ Thần Chi là ai vậy?
Nhan Họa hai mắt mờ mịt, ngơ ngác ôm lấy Đàn Tử Quỳnh, để mặc cô ghé vào người mình mà khóc, hồi lâu sau mới nói: “Đàn Tử, đừng khóc nữa, chuyện cũng đã qua rồi…”
“Hức…Chưa qua đâu, mình vẫn cảm thấy như nó vừa mới xảy ra ngày hôm qua thôi…Mình thật sự đau lắm…Hức…” Khóc một lúc rồi lại nôn ra.
Một lúc lâu sau, Đàn Tử Quỳnh mới dừng lại, kiệt sức co quắp nằm ngủ trên ghế.
Tô Trọng Tuấn đi tới, nhíu mày nói: “Đàn Tử sao vậy? Mình thấy như có gì đó không đúng lắm.” Không chỉ có anh thấy vậy mà dường như rất nhiều người khác cũng cảm thấy thế.
Đàm Minh Thiên cười nói: “Không có gì đâu, cậu ấy chỉ là uống nhiều quá thôi, rồi nhớ lại một ít chuyện, tâm trạng không được ổn định lắm. ”
Nghe xong, Tô Trọng Tuấn liền hiểu ra, lại hỏi: “Hay là đưa cậu ấy về nhà trước đi. Có gọi ai tới đón chưa?”
“Cậu ấy gọi cho bạn trai rồi, từ công ty cậu ta đi tới đây chắc cũng mất nửa tiếng.” Đàm Minh Thiên đáp.
Tô Trọng Tuấn thở dài, gọi người đưa trà và điểm tâm ngọt tới, sau đó nhờ phục vụ dọn dẹp chỗ bẩn rồi vội vàng rời đi.
Tô Trọng Tuấn chỉ đi một lát đã quay lại, còn kéo theo cả Chu Dịch và Trình Dương tới nữa. Thấy hai người kia, tất cả mọi người đều giật mình, sau nghe Chu Dịch nói thì mới biết thì ra bọn họ cũng đang đi hát karaoke với đồng nghiệp ở gần đây, trước đó có gọi điện cho Tô Trọng Tuấn nên biết được ở đây tổ chức họp lớp, thuận tiện sang góp vui một chút.
“Đàn Tử sao vậy?” Trình Dương hỏi, thấy cô gái ngày thường rất hoạt bát vui vẻ lúc này lại co rúc nằm trên ghế, thật không quen mắt chút nào.
“Uống say chứ sao.” Đàm Minh Thiên nói, “Đã gọi bạn trai cậu ấy tới rồi. ”
“Thế à, vậy thì được rồi, không cần chúng mình đến đón nữa.” Trình Dương nói.
Chu Dịch lại nói, “Không được, cứ đi cùng nhau đi, Đàn Tử dù sao cũng say thế kia rồi.” Hiển nhiên anh rất không tin tưởng bạn trai của cô, “Các cậu yên tâm, bọn mình sẽ đích thân đưa cậu ấy về nhà an toàn. ”
Bạn trai của Đàn Tử Quỳnh đến rất đúng lúc, Nhan Họa âm thầm quan sát, nhận thấy đây là một cậu con trai rất nhanh nhẹn, sau mới biết bọn họ chỉ coi bạn trai cô giống một đứa nhóc thôi, vì anh ta kém bọn họ một tuổi mà.
“Xin lỗi, tôi sẽ đưa cô ấy về, làm phiền mọi người rồi.” Người đàn ông kia mỉm cười nói rồi đi tới cõng Đàn Tử Quỳnh.
“Phiền gì mà phiền chứ? Chúng tôi đã là bạn bè lâu năm rồi mà.” Chu Dịch không mấy vui vẻ nói, “Cậu cẩn thận một chút, đừng để cô ấy bị ngã. ”
Sau khi chào hỏi mọi người, mấy người kia liền rời đi rất nhanh, những cô gái khác thấy vậy liền xúm vào bàn tán về bạn trai của Đàn Tử Quỳnh, còn nắm tay Nhan Họa hỏi thăm xem cậu ta là người ở đâu, làm nghề gì, thu nhập thế nào, người nhà ra sao…Nhan Họa nào có biết nhiều như vậy, chỉ đành lấy lời của Đàn Tử Quỳnh ra để đáp qua loa.
Sau khi Đàn Tử Quỳnh đi, không khí không còn được náo nhiệt như trước nữa, có người lại lấy cớ có việc rồi ra về. Thấy thế, Kỳ Trạch cũng nhân cơ hội đứng dậy đưa Nhan Họa đi, Âu Dương Cảnh cũng bắt chước theo.
Chào tạm biệt Đàm Minh Thiên và Âu Dương Cảnh, Nhan Họa bế Tiểu Duệ Duệ ngồi vào xe, vội vàng hỏi luôn: “Lộ Thần Chi là ai thế ạ?”
Kỳ Trạch hai tay đặt trên tay lái, qua kính chiếu hậu nhìn dáng vẻ của cô, đáp: “Anh cũng không rõ lắm, nghe nói là bạn trai thời đại học của Đàn Tử, nhưng sau này đã mất vì tai nạn giao thông rồi. ”
Nhan Họa thoáng chốc liền yên lặng.
Cô đột nhiên cảm thấy, có khi biết nhiều chuyện tương lai quá cũng không phải là tốt, bởi vì cuộc đời không phải ai cũng thuận buồm xuôi gió, không phải ai cũng lớn lên trong yên bình, mà cuộc đời luôn có vui có buồn, có ngọt có đắng, có cười có khóc, đó mới thực sự là thế giới của những người trưởng thành.
Sau đó không đợi Liêu Vinh phản ứng lại mà bỏ chạy luôn, căn bản là không dám nhìn biểu hiện của anh, bất kể anh có thất vọng hay hối hận thì cũng không liên quan gì đến một vị khách qua đường mười năm trước là cô hết.
Nhan Họa chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt và giọng nói lúc vừa rồi của Liêu Vinh là trong lòng lại cảm thấy mất tự nhiên. Đại khái bởi vì hiện giờ cô đang là bạn gái của Kỳ Trạch rồi, Liêu Vinh đối với cô mà nói thì cũng chỉ là một cậu con trai cùng lớp thôi, không có ý nghĩa gì khác hết. Chẳng qua trong thế giới tương lai thì Liêu Vinh và Nhan Họa lại từng có một thời gian yêu đương, cho nên nghĩ thế nào cũng thấy không được tự nhiên.
Nhất thời, Nhan Họa có cảm giác hình như cô bị Kỳ Trạch tương lai gài bẫy rồi. Bởi vì cô không biết chuyện gì hết, cho nên anh mới muốn cô tham dự buổi họp mặt này, để cho dù Liêu Vinh có nói gì với cô thì cô cũng không bị ảnh hưởng hay mềm lòng, ngược lại còn khiến cô hơi ghét Liêu Vinh một chút.
Đúng là một tên cáo già mà!
Nhan Họa bế con trai chen đến chỗ quầy bar, xung quanh có rất nhiều người đang đứng xem, cô vừa đưa tay mở đường vừa nói “Xin nhường đường”…, những người kia thấy cô thì còn rất chủ động xích ra cho cô đi. Tuy vậy cô còn chưa chen được vào bên trong thì lại bị người ta tóm lấy tay.
“Em định bế cả Duệ Duệ đi vào đó đấy à?” Kỳ Trạch cau mày rồi đưa tay ôm lấy Duệ Duệ, nói: “Đàn Tử uống rượu say, em qua đó khuyên cô ấy chút đi. ”
Nhan Họa gật đầu, có anh trông con trai thì cô cũng yên tâm hơn, lập tức vội vàng chen vào trong.
Lúc này trước quầy rượu, Đàn Tử Quỳnh một chân giẫm lên thành ghế, một tay kéo cổ áo của bartender lôi lại gần, tay còn lại cầm bình lắc, dáng vẻ như nữ lưu manh vậy, miệng còn gào khóc thảm thiết.
“…Chị đây cứ muốn uống rượu đấy, sao lại không cho uống hả? Cho chị đây một ly Bloody Mary, nghe rõ chưa hả? Tôi không say, tôi vẫn biết là mình đang làm gì mà, tôi muốn uống rượu…”
Nhan Họa không ngờ cô gái đang gào thét kia lại là bạn thân của cô, trong sáu năm quen biết, cô chưa bao giờ thấy cô ấy uống rượu say cả, đương nhiên nguyên nhân là do các cô chưa từng có cơ hội để uống say, cho nên cô thật sự không ngờ dáng vẻ say rượu của Đàn Tử Quỳnh lại như thế này.
Trần Minh Hà, Đàm Minh Thiên đang ở bên cạnh kéo cô ra, khuyên cô buông tha cho người phục vụ đáng thương kia, đồng thời cũng nói lời xin lỗi với anh ta. Đáng tiếc người say rượu căn bản không nghe vào tai lời người khác nói, sức lực cũng gia tăng không ngờ, mấy cô gái mảnh mai đi giày cao gót, ăn mặc thời trang không thể cản được cô.
“Đàn Tử!” Nhan Họa lên tiếng gọi.
Đàn Tử Quỳnh nghe tiếng cô thì liền buông người phục vụ kia ra, mắt lờ đờ quay sang nhìn cô, trông thấy Nhan Họa thì liền nói: “A Họa đấy à…Sao cậu lại tới đây? Không ở nhà chăm sóc Duệ Duệ sao? Cậu đừng tùy tiện lại gần mấy người đàn ông, cẩn thận tên Kỳ Trạch nhỏ mọn lại tức giận đấy…”
Nghe thấy lời cô nói, mọi người lại rối rít nhìn xem Kỳ Trạch đâu, thấy anh đang đứng cạnh Âu Dương Cảnh, tay bế con trai. Thần sắc anh vô cùng lạnh nhạt, như thể không nghe thấy lời Đàn Tử Quỳnh nói, hờ hững với những ánh mắt chế nhạo của đám đàn ông xung quanh.
Nhan Họa vội đi tới kéo tay cô, cùng Đàm Minh Thiên, Trần Minh Hà một trái một phải đỡ lấy, thuận tiện cầm lấy đồ trong tay cô, nói: “Kỳ Trạch cũng ở đây mà, trời ạ, cậu đừng uống nữa, trông bộ dạng cậu khó coi lắm đó. ”
Đàn Tử Quỳnh rất nghe lời bạn tốt, lập tức chu miệng nói: “Hức, là đám khốn kiếp kia cứ chuốc rượu mình, nhất định là có ý đồ xấu…”
Nghe vậy, ánh mắt của mọi người đều đồng loạt nhìn về đám đàn ông xung quanh, thấy ánh mắt nghi ngờ của mấy cô gái, mấy người đàn ông vừa nãy uống rượu với Đàn Tử Quỳnh cảm thấy rất oan uổng, vội vàng thanh minh: “Không liên quan đến chúng mình mà, là Đàn Tử muốn uống đấy chứ.” Bọn họ thật sự không có ý định chuốc say cô rồi sàm sỡ đâu.
Nhan Họa lúc trước cũng thấy Đàn Tử Quỳnh ngồi uống với bọn họ nên cũng không trách gì, lại cùng Trần Minh Hà đỡ Đàn Tử Quỳnh ngồi xuống ghế salon để cô nghỉ ngơi một chút, sau đó đi tìm phục vụ để lấy trà giải rượu.
Đàn Tử Quỳnh ngồi phịch xuống ghế salon, dáng ngồi không giữ ý chút nào, may là bây giờ đang mùa đông nên quần áo tương đối nhiều, không sợ sẽ bị hở hang. Bộ dạng cô say khướt, hai má đỏ bừng, không biết là đã uống bao nhiêu rượu.
“Trước đây mình cũng từng gặp dáng vẻ này của cậu ấy rồi, thật sự là có hơi sợ, quả đúng là nữ trung hào kiệt.” Trần Minh Hà chậc lưỡi nói, “Không ngờ bước ra xã hội cậu ấy lại trở nên mạnh mẽ như vậy, bình thường hẳn là cũng đi xã giao rất nhiều đây. ”
Nhan Họa không biết trong tương lai Đàn Tử Quỳnh sẽ trở nên thế nào nên cũng không nói gì, đưa tay vén tóc ra sau tai cho bạn, Đàm Minh Thiên cũng chỉ cau mày không nói, lấy một cái khăn ướt lau mặt cho Đàn Tử Quỳnh.
Lúc này, Kỳ Trạch và Âu Dương Cảnh cùng bế con đi tới, cố gắng duy trì khoảng cách với con ma men kia. Nhan Họa chú ý lúc Đàn Tử Quỳnh uống say cũng chỉ có các cô gái đi tới kéo cô ra, có lẽ là sợ cô bị đàn ông sàm sỡ, mà hành động của Kỳ Trạch và Âu Dương Cảnh cũng thể hiện ý nghĩ muốn giữ khoảng cách với phụ nữ trước mặt vợ mình.
Không thể không nói, mấy cô gái thấy vậy đều vô cùng hâm mộ Nhan Họa và Đàm Minh Thiên, hai người đàn ông của họ đúng là rất tự giác mà.
“Có cần anh gọi người đến đón cô ấy không?” Kỳ Trạch nhướn mày nói, anh cực kỳ không thích thấy phụ nữ uống rượu say, thật không có chút hình tượng nào, vẫn là A Họa nhà anh tốt, lần nào cũng chỉ nhấp vài ngụm thôi chứ chưa từng say bao giờ.
“Gọi ai? Trình Dương à?” Âu Dương Cảnh hỏi.
Đàm Minh Thiên lập tức trừng mắt nhìn chồng, “Đương nhiên là gọi cho bạn trai Đàn Tử rồi, anh đừng có lôi Trình Dương vào đây. ”
Âu Dương Cảnh bị vợ lườm thì chỉ biết ngốc nghếch gãi đầu, lấy lòng cười với cô một cái.
Đột nhiên Đàn Tử Quỳnh đưa tay che miệng, Đàm Minh Thiên thấy vậy liền cực nhanh đưa thùng rác tới trước mặt cô, sau đó Đàn Tử Quỳnh lập tức ói lên ói xuống.
Hai người đàn ông đều đồng loạt thể hiện sự ghét bỏ, vì không phải là vợ mình nên gặp cảnh này đương nhiên là thấy ghê rồi. Ngược lại, Đàm Minh Thiên và Nhan Họa trong lòng chỉ tràn ngập sự lo lắng.
Đợi cô nôn xong, Nhan Họa lại đưa nước tới để cô súc miệng.
“Chắc hôm nay chúng ta phải đưa cậu ấy về rồi.” Kỳ Trạch nói.
Âu Dương Cảnh bĩu môi, “Nhà cậu ấy cách nhà chúng ta xa quá, còn phải vòng vèo một đoạn dài, không bằng bảo Bàn Tử đưa cậu ấy về đi. ”
Kỳ Trạch nhìn Nhan Họa, đoán chừng cô sẽ không đồng ý nên anh cũng không lên tiếng.
Đàn Tử Quỳnh nôn xong lại nằm co quắp trên ghế salon, sờ soạng tìm túi của mình, miệng nói: “Túi của tôi đâu…”
Đàm Minh Thiên đưa túi xách cho cô, lại thấy cô lục tìm di động, mắt lơ mơ tìm số điện thoại, sau đó ồn ào nói: “Không cần các cậu đưa mình về…” Lại đưa di động áp vào tai, kêu to: “Em đang ở quán rượu…Hức, họp lớp, anh tới đây đón, đón…em…Hức, đương nhiên là uống say rồi, nếu không thì em gọi anh tới đón làm gì…Hức…Cái gì, anh bận sao? Nói dối, hôm nay là mùng 2 tết, cả nước đều được nghỉ, anh còn dám nói là bận…Hức…Công việc quan trọng hơn hay bạn gái quan trọng hơn hả? Nếu anh còn như vậy…Thì chia tay đi…Chia…Hức…Tay…”
Mọi người thấy vậy đều lắc đầu, quả nhiên là say đến hồ đồ rồi, ngay cả lời chia tay như thế cũng nói được.
Nhan Họa có phần lo lắng, coi như là họp lớp, mọi người gặp nhau vui thì vui nhưng cũng không đến mức uống nhiều vậy chứ? Theo bản năng cô quay sang nhìn Kỳ Trạch, anh chỉ xua tay với cô, Âu Dương Cảnh và Đàm Minh Thiên đứng bên cạnh cũng không nói gì.
Đột nhiên, Đàn Tử Quỳnh không cẩn thận làm rơi di động, Nhan Họa giúp cô nhặt lại, nói: “Đàn Tử, sao cậu uống nhiều vậy, có hại cho sức khỏe lắm đó…”
Đàn Tử Quỳnh nghe thấy giọng bạn thì liền híp mắt nhìn Nhan Họa, đưa tay khoác lên vai cô, cười khúc khích nói: “A Họa, trong lòng mình không vui…Tối qua mình nằm mơ, mơ thấy Lộ Thần Chi…A Họa, mình buồn lắm, chuyện đã qua lâu vậy rồi mà sao mình vẫn chưa thể quên được…” Sau đó cô ôm chặt cổ Nhan Họa rồi khóc òa lên.
Nhan Họa sợ đến ngây người, đây là tình huống gì vậy?
Đàm Minh Thiên nhướn mày thở dài, ngồi xuống bên cạnh Âu Dương Cảnh, ôm lấy con trai đang tò mò nhìn Đàn Tử Quỳnh khóc, khẽ xoa đầu con, nghe thấy những lời của Đàn Tử Quỳnh, trong lòng cô cũng thấy chua xót.
Âu Dương Cảnh nghe xong cũng kinh ngạc, liền ghé vào tai Đàm Minh Thiên nói nhỏ: “Đàn Tử vẫn chưa quên chuyện kia sao?”
Đàm Minh Thiên gật đầu nói: “Anh thấy chưa, sau này đừng nhắc đến người kia trước mặt cậu ấy nữa. ”
“Ừ. ”
Lộ Thần Chi là ai vậy?
Nhan Họa hai mắt mờ mịt, ngơ ngác ôm lấy Đàn Tử Quỳnh, để mặc cô ghé vào người mình mà khóc, hồi lâu sau mới nói: “Đàn Tử, đừng khóc nữa, chuyện cũng đã qua rồi…”
“Hức…Chưa qua đâu, mình vẫn cảm thấy như nó vừa mới xảy ra ngày hôm qua thôi…Mình thật sự đau lắm…Hức…” Khóc một lúc rồi lại nôn ra.
Một lúc lâu sau, Đàn Tử Quỳnh mới dừng lại, kiệt sức co quắp nằm ngủ trên ghế.
Tô Trọng Tuấn đi tới, nhíu mày nói: “Đàn Tử sao vậy? Mình thấy như có gì đó không đúng lắm.” Không chỉ có anh thấy vậy mà dường như rất nhiều người khác cũng cảm thấy thế.
Đàm Minh Thiên cười nói: “Không có gì đâu, cậu ấy chỉ là uống nhiều quá thôi, rồi nhớ lại một ít chuyện, tâm trạng không được ổn định lắm. ”
Nghe xong, Tô Trọng Tuấn liền hiểu ra, lại hỏi: “Hay là đưa cậu ấy về nhà trước đi. Có gọi ai tới đón chưa?”
“Cậu ấy gọi cho bạn trai rồi, từ công ty cậu ta đi tới đây chắc cũng mất nửa tiếng.” Đàm Minh Thiên đáp.
Tô Trọng Tuấn thở dài, gọi người đưa trà và điểm tâm ngọt tới, sau đó nhờ phục vụ dọn dẹp chỗ bẩn rồi vội vàng rời đi.
Tô Trọng Tuấn chỉ đi một lát đã quay lại, còn kéo theo cả Chu Dịch và Trình Dương tới nữa. Thấy hai người kia, tất cả mọi người đều giật mình, sau nghe Chu Dịch nói thì mới biết thì ra bọn họ cũng đang đi hát karaoke với đồng nghiệp ở gần đây, trước đó có gọi điện cho Tô Trọng Tuấn nên biết được ở đây tổ chức họp lớp, thuận tiện sang góp vui một chút.
“Đàn Tử sao vậy?” Trình Dương hỏi, thấy cô gái ngày thường rất hoạt bát vui vẻ lúc này lại co rúc nằm trên ghế, thật không quen mắt chút nào.
“Uống say chứ sao.” Đàm Minh Thiên nói, “Đã gọi bạn trai cậu ấy tới rồi. ”
“Thế à, vậy thì được rồi, không cần chúng mình đến đón nữa.” Trình Dương nói.
Chu Dịch lại nói, “Không được, cứ đi cùng nhau đi, Đàn Tử dù sao cũng say thế kia rồi.” Hiển nhiên anh rất không tin tưởng bạn trai của cô, “Các cậu yên tâm, bọn mình sẽ đích thân đưa cậu ấy về nhà an toàn. ”
Bạn trai của Đàn Tử Quỳnh đến rất đúng lúc, Nhan Họa âm thầm quan sát, nhận thấy đây là một cậu con trai rất nhanh nhẹn, sau mới biết bọn họ chỉ coi bạn trai cô giống một đứa nhóc thôi, vì anh ta kém bọn họ một tuổi mà.
“Xin lỗi, tôi sẽ đưa cô ấy về, làm phiền mọi người rồi.” Người đàn ông kia mỉm cười nói rồi đi tới cõng Đàn Tử Quỳnh.
“Phiền gì mà phiền chứ? Chúng tôi đã là bạn bè lâu năm rồi mà.” Chu Dịch không mấy vui vẻ nói, “Cậu cẩn thận một chút, đừng để cô ấy bị ngã. ”
Sau khi chào hỏi mọi người, mấy người kia liền rời đi rất nhanh, những cô gái khác thấy vậy liền xúm vào bàn tán về bạn trai của Đàn Tử Quỳnh, còn nắm tay Nhan Họa hỏi thăm xem cậu ta là người ở đâu, làm nghề gì, thu nhập thế nào, người nhà ra sao…Nhan Họa nào có biết nhiều như vậy, chỉ đành lấy lời của Đàn Tử Quỳnh ra để đáp qua loa.
Sau khi Đàn Tử Quỳnh đi, không khí không còn được náo nhiệt như trước nữa, có người lại lấy cớ có việc rồi ra về. Thấy thế, Kỳ Trạch cũng nhân cơ hội đứng dậy đưa Nhan Họa đi, Âu Dương Cảnh cũng bắt chước theo.
Chào tạm biệt Đàm Minh Thiên và Âu Dương Cảnh, Nhan Họa bế Tiểu Duệ Duệ ngồi vào xe, vội vàng hỏi luôn: “Lộ Thần Chi là ai thế ạ?”
Kỳ Trạch hai tay đặt trên tay lái, qua kính chiếu hậu nhìn dáng vẻ của cô, đáp: “Anh cũng không rõ lắm, nghe nói là bạn trai thời đại học của Đàn Tử, nhưng sau này đã mất vì tai nạn giao thông rồi. ”
Nhan Họa thoáng chốc liền yên lặng.
Cô đột nhiên cảm thấy, có khi biết nhiều chuyện tương lai quá cũng không phải là tốt, bởi vì cuộc đời không phải ai cũng thuận buồm xuôi gió, không phải ai cũng lớn lên trong yên bình, mà cuộc đời luôn có vui có buồn, có ngọt có đắng, có cười có khóc, đó mới thực sự là thế giới của những người trưởng thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.