Chương 5: Tiêu Tử Thiên - Cảm giác quen thuộc
Tiểu hồ ly Manh Manh
12/04/2021
Tiểu Vũ nhìn cô giáo giảng qua nhàm chán , cô trực tiếp xin cô giáo bài tập để làm . Không biết cô làm bao nhiêu bài nhưng khi có tiếng trống , Tiểu Vũ liền xách cặp đi .
Cô vừa đứng dậy liền cảm thấy có ai đó đang giữ tay mình . Quay đầu , là chàng trai đã ngủ trong giờ học . Tiểu Vũ nhìn chàng trai thật kĩ . Trong giờ cô không để ý mà giờ thấy đẹp trai quá chừng . Bất quá , sao cô lại cảm thấy quen thuộc vậy nhỉ ?
" Ý gì ? "
" ... "
" Không nói tôi hiện tại liền đi . "
Chàng trai đẹp như thần như thánh kia nói
" Tôi là Tiêu Tử Thiên . Cô tên là Hoàng Tiểu Vũ à ? "
Cô nhìn ánh mắt không giấu nổi khinh bỉ
" Giữ bạn học ở lại để hỏi tên trong khi cả giờ lại chỉ ngủ với ngủ , đúng là tên điên khùng "
Rồi cô đi thẳng khỏi lớp không thèm quay lại . Lục cặp , cô lấy điện thoại gọi cho em gái của cô - Hoàng Tiểu Oánh . Sau ba giây , điện thoại đã kết nối được với bên kia . Một giọng nói dễ thương vang lên nhưng chất chứa không ít giả tạo
" Chị à , gọi em có chuyện gì thế ? "
" À , chị gọi để báo em biết chị sẽ dọn ra ngoài ở một thời gian , em chuyển lời giúp cha mẹ nhé "
Rồi cô tiếp tục gọi vào một số
" A , Anh "
Có một giọng nữ trong trẻo như tiếng suối cất lên
" Chị Vũ "
" Ừ , chị có việc muốn em giúp "
" Dạ . Chị cứ nói . "
Tiểu Vũ ngập ngưng một lát rồi nói
" Là ... chị thành người vô gia cư rồi . Em cho chị đến nhà em được không ? "
Người được gọi là Anh nói không giấu nổi vui mừng
" Được ạ . Chị muốn ở bao lâu cũng được "
" Cảm ơn em nhìu "
" Chị đến nhà em luôn nha "
" ... "
Hai người lại nói chuyện một lúc thì điện thoại Tiểu Vũ hết pin . Cô trực tiếp nhét vào cặp rồi bắt taxi đi đến nhà của cô bé tên Anh .
-----------------------------------
Tại biệt thự của Tiêu Tử Thiên
Bên trong biệt thự , có một căn phòng rộng 5m dưới lòng đất . Nhưng điều đáng chú ý chính là nó chỉ đựng toàn súng và đạn .
Tử Thiên càm một khẩu súng trong số đó . Anh bật chốt an toàn , nhắm thẳng vào cái bia trước mặt mà bắn . Bên cạnh là một người thanh niên khoảng 20 tuổi đang bấm gì đó vào máy tính . Những tiếng ' cạch cạch ' vọng ra từ máy tính cùng âm thanh của khẩu súng vang lên . Đột nhiên , người thanh niẻn ngẩng đầu nhìn anh , vẻ mặt ngạc nhiên
" Không thể tra ra "
" Cái gì ? "
Anh cũng ngạc nhiên không kém nhưng trong ngạc nhiên còn xen lẫn hiếu kì , thích thú như tìm được món đồ chơi mới
" Em không những khác người mà còn rất thú vị đấy , bảo bối à . "
Chàng thanh nhiên rùng mình , nhìn ảnh của Tiểu Vũ với ánh mắt tội nghiệp nghĩ ' cô gái trẻ à , cô nên cầu nguyện cho mình bình an vì bị Thiên chú ý đi '
--------------------------
Tiểu Vũ xuống xe vừa trả tiền cho tài xế xong thì hắt xì hơi ' ai đang nhắc mình vậy ta '
Cô nhìn lên căn biệt thự đối diện . Tiểu Vũ không biết quyết định của mình có đúng hay không nhưng cô chắc chắn sẽ không hối hận vì quyết định của mình dù sau này có xảy ra chuyện gì đi nữa .
Cô - Hoàng Tiểu Vũ sẽ luôn hướng về tương lai . Và có một điều cô không biết , từ khi cô ở âen cuộc đời của cô đã sang một trang mới .
Cô vừa đứng dậy liền cảm thấy có ai đó đang giữ tay mình . Quay đầu , là chàng trai đã ngủ trong giờ học . Tiểu Vũ nhìn chàng trai thật kĩ . Trong giờ cô không để ý mà giờ thấy đẹp trai quá chừng . Bất quá , sao cô lại cảm thấy quen thuộc vậy nhỉ ?
" Ý gì ? "
" ... "
" Không nói tôi hiện tại liền đi . "
Chàng trai đẹp như thần như thánh kia nói
" Tôi là Tiêu Tử Thiên . Cô tên là Hoàng Tiểu Vũ à ? "
Cô nhìn ánh mắt không giấu nổi khinh bỉ
" Giữ bạn học ở lại để hỏi tên trong khi cả giờ lại chỉ ngủ với ngủ , đúng là tên điên khùng "
Rồi cô đi thẳng khỏi lớp không thèm quay lại . Lục cặp , cô lấy điện thoại gọi cho em gái của cô - Hoàng Tiểu Oánh . Sau ba giây , điện thoại đã kết nối được với bên kia . Một giọng nói dễ thương vang lên nhưng chất chứa không ít giả tạo
" Chị à , gọi em có chuyện gì thế ? "
" À , chị gọi để báo em biết chị sẽ dọn ra ngoài ở một thời gian , em chuyển lời giúp cha mẹ nhé "
Rồi cô tiếp tục gọi vào một số
" A , Anh "
Có một giọng nữ trong trẻo như tiếng suối cất lên
" Chị Vũ "
" Ừ , chị có việc muốn em giúp "
" Dạ . Chị cứ nói . "
Tiểu Vũ ngập ngưng một lát rồi nói
" Là ... chị thành người vô gia cư rồi . Em cho chị đến nhà em được không ? "
Người được gọi là Anh nói không giấu nổi vui mừng
" Được ạ . Chị muốn ở bao lâu cũng được "
" Cảm ơn em nhìu "
" Chị đến nhà em luôn nha "
" ... "
Hai người lại nói chuyện một lúc thì điện thoại Tiểu Vũ hết pin . Cô trực tiếp nhét vào cặp rồi bắt taxi đi đến nhà của cô bé tên Anh .
-----------------------------------
Tại biệt thự của Tiêu Tử Thiên
Bên trong biệt thự , có một căn phòng rộng 5m dưới lòng đất . Nhưng điều đáng chú ý chính là nó chỉ đựng toàn súng và đạn .
Tử Thiên càm một khẩu súng trong số đó . Anh bật chốt an toàn , nhắm thẳng vào cái bia trước mặt mà bắn . Bên cạnh là một người thanh niên khoảng 20 tuổi đang bấm gì đó vào máy tính . Những tiếng ' cạch cạch ' vọng ra từ máy tính cùng âm thanh của khẩu súng vang lên . Đột nhiên , người thanh niẻn ngẩng đầu nhìn anh , vẻ mặt ngạc nhiên
" Không thể tra ra "
" Cái gì ? "
Anh cũng ngạc nhiên không kém nhưng trong ngạc nhiên còn xen lẫn hiếu kì , thích thú như tìm được món đồ chơi mới
" Em không những khác người mà còn rất thú vị đấy , bảo bối à . "
Chàng thanh nhiên rùng mình , nhìn ảnh của Tiểu Vũ với ánh mắt tội nghiệp nghĩ ' cô gái trẻ à , cô nên cầu nguyện cho mình bình an vì bị Thiên chú ý đi '
--------------------------
Tiểu Vũ xuống xe vừa trả tiền cho tài xế xong thì hắt xì hơi ' ai đang nhắc mình vậy ta '
Cô nhìn lên căn biệt thự đối diện . Tiểu Vũ không biết quyết định của mình có đúng hay không nhưng cô chắc chắn sẽ không hối hận vì quyết định của mình dù sau này có xảy ra chuyện gì đi nữa .
Cô - Hoàng Tiểu Vũ sẽ luôn hướng về tương lai . Và có một điều cô không biết , từ khi cô ở âen cuộc đời của cô đã sang một trang mới .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.