Hy Vọng

Chương 27: Chuốc lấy phiền toái

Long Tiểu Vũ

12/04/2017

Edit: Hạ Băng

Beta: Tuyết Nhi

“Anh, bác nói em đến tìm anh......”

Cù Nhiên cảm thấy mất mặt không thôi , người bà con này của anh. Em họ Hoàng Vĩ Thành của anh, là cháu trai duy nhất của dòng họ Hoàng, từ nhỏ tới lớn ăn chơi quậy phá, danh xứng với thực chính là cậu ấm.

Cù Nhiên không kiên nhẫn, liếc cậu ta một cái,“Có chuyện nói mau!”

Hoàng Vĩ Thành hi hi ha ha , tiến đến,“Anh, em gần nhất......có điểm quá tay, anh có thể cho em mượn một ít hay không?!”

Cù Nhiên khinh miệt, kéo khóe miệng,“Mượn? Xin hỏi cậu chừng nào thì không quá tay? Cậu đã trưởng thành , có thể hay không cả ngày đừng ra ngoài quậy phá nữa?” Vừa nói anh vừa điền chi phiếu đưa Hoàng Vĩ Thành,“Đây là lần cuối cùng! Chạy nhanh đi cho anh......”

“Anh, nghe anh nói , em biết anh rất tốt với em!” Hoàng Vĩ Thành nắm chi phiếu lắc lắc, chờ ra khỏi văn phòng, cậu ta liền lập mã thay đổi sắc mặt, nói thầm :“Hừ...... Có cái gì tốt chứ! Có một ngày ngươi phải khóc!” sắc mặt tiểu nhân mười phần.

Khi đã có tiền, Hoàng Vĩ Thành xoay người đi CLB Hào Đình.

“Hoàng thiếu gia như thế nào mới đến nha? Mấy anh chờ em đã lâu !” Nói chuyện là bạn của Hoàng Vĩ Thành, đều là một đám ăn chơi trác táng, bình thường chuyện tốt không làm, phàm việc gì xấu không thể không có bọn họ tham gia.

Một cậu con trai tóc dài hướng anh chỉ chỉ,“Hoàng thiếu gia,bạn gái đại học , tiểu mỹ nhân Bãi Bình của cậu không tới sao?”

“Đừng hỏi tao, ông đây rất phiền, muốn sống thì im đi, đau cả tai, ...... nửa tháng tiền tiêu của ông đều trên người cô ta.” Mấy người chiếm một vị trí khá rộng ở lầu 3 CLB.

Những người khác nghe xong, cũng chen vào trêu ghẹo,“Hoàng thiếu đến đây, chỗ này người không có tiền sẽ không đến? Cậu đừng theo chúng tôi khóc than!”

Anh lập tức giải thích:“Ai theo các theo các cậu khóc than, con mẹ nó cháu trai! Tiền này là hôm nay tao tới chỗ Cù Nhiên mà lấy, bà mẹ nó......vẻ mặt của hắn lúc ấy, thật sự mất mặt, tiền này có bao nhiêu sạch! Nhìn bộ dạng hắn ta keo kiệt......” Anh cười nhạt.

“Ha ha...... Hoàng thiếu gia,tao đây tự tôn bị thương! Tao đem tiền của hắn ta vào đây chơi bời, sau đó buổi tối đổi thành tiền xu, mấy anh em các cậu giúp ta đến “Tân vũ’, giết sạch tự cao của hắn, xem hắn về sau có dám xem thường tao không.” Nói thì nói mạnh miệng như vậy, nhưng có ai trong bọn họ dám làm.

CLB Hào Đình bên ngoài giống như khu du lịch, như trên thực tế chỉ có bọn họ cùng tầng lớp thượng lưu mới biết được, nơi này kỳ thật chính là sòng bạc! Trên tầng thượng này nhìn thì như hoạt động bí mật thật ra là công khai. Thế như người tới đây chơi ít nhiều cũng kiêng kị.

Bách gia nhạc, bài cửu, hai mươi mốt điểm, đĩa quay...... loại gì cần có đều có.

Có câu là nói như vậy : Hợp pháp đánh bạc gọi là đánh cờ, mà phi pháp đánh cờ gọi là đánh bạc.

Hợp pháp cùng phi pháp luôn tồn tại châm chọc như vậy, rõ ràng một việc biểu đạt hai hình thức mà thôi, chỉ cần cấp cho nó cái mũ hợp pháp là được. Cho nên những người tới nơi này này tự nhiên là không cần cái gì hợp pháp, mấu chốt có chỗ vui chơi, có chỗ tìm cảm giác kích thích lợi thế trong tay mà thôi.

Đại đa số đám người Hoàng Vĩ Thành giống nhau, đều có cảm giác: mừng như điên, phẫn nộ, chụp bàn, chợt cười...... Theo một vòng chấm dứt, trên tay tiền càng ngày càng ít.

“Rầm......” Cái bàn bị một lực đập xuống.

“Tao không tin còn có thể ra hai mươi sáu khẩu bài? Ông đây còn có thể thế chấp, cuối cùng đây, thế chấp mười vạn, tiếp tục...... Tao cũng không tin còn...... Mở bài!” Hoàng Vĩ Thành ngay cả thua gần mười khẩu bài, nhìn trong tay lợi thế càng ngày càng ít cậu nóng nảy chỉ thiếu lật bàn.



Âm thanh chia bài máy móc không mang theo một tia cảm tình, vẻ mặt không chút dao động

“Qui định khoảng cách mua” “Nhàn” “Trang” “Nhàn”......

“Nhàn số không”

“Trang số không”

Hai bên đều tự mở ra đều là số không.

“Nhàn tăng bài”,“Trang tăng”

Nín thở tập trung suy nghĩ, kết quả......

“Trang thắng một điểm nhàn không”

Kết quả thảm hại nhất! Hoàng Vĩ Thành cảm thấy một người một khi đen đủi, thì phải là chính mình lấy số tám bị đối phương số chín đè chết. Đối phương tăng bài một chút, mà chính mình lại thu thập ba tờ công bài làm cho nhà người ta thắng được như thế kinh ngạc vui mừng......

Thẹn quá thành giận Hoàng Vĩ Thành một cái đá văng ghế dựa, chỉ vào người chia bài ồn ào:“Ngươi mẹ nó đùa giỡn tao? Cho tao là kẻ ngốc sao? Tao nói cho mày biết, ông đây không phải dễ chọc vào đâu nha ......”

“Vị đây, mời cậu bình tĩnh một chút......”

“Bình tĩnh cái rắm, ông đây hôm nay mất gần một trăm vạn, nhưng các ngươi nói tao bình tĩnh, bình tĩnh như thế nào!”

Cãi nhau như vậy, quản lí kêu bảo vệ vào

Đến nơi này người nào không phải không có thân thế, thế nào chứa một người ở đây gương oai? Thình thịch thình thịch, bảo vệ tới không nói hai lời đem Hoàng Vĩ Thành ném ra ngoài, bản tính nuông chiều của thiếu gia làm sao có thể để người khác đối xử như vậy, đơn giản liều mạng muốn ngăn cản người khác tới chỗ anh. Trong lúc bối rối cậu không biết trong tay mình cầm cái gì, chỉ nghe có người thất thanh gọi:“Tai nạn chết người rồi!”

......

Thời điểm Cù Nhiên nghe được tin, đã 2h sáng, Hoàng Vĩ Thành đã bị đánh cho không ra bộ dáng gì, tuy rằng rất giận, dù sao cũng là cháu của mẹ anh, vô luận như thế nào cũng phải nghĩ biện pháp cứu nó.

“Đối phương đã chết sao?”Anh hỏi giống như cảnh sát thường hỏi.

“Tôi nên nói như thế nào?” Cậu thật không hài lòng với cách hỏi của anh ta.

“Đừng nói với tôi lời vô nghĩa! Hỏi cậu cái gì trả lời cái đó.”

“...... Khụ, không chết......” Bị cường thế của anh ép, cậu mới trả lời.

“Cù tổng, mời lại đây nói chuyện một chút!”người đi cùng kéo anh qua một bên,“Anh Hoàng lần này phỏng chừng gặp phiền toái không nhỏ, mấu chốt là người bị hại là thân thích của ông chủ phía sau, khẳng định họ sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, bệnh viện nói người đó bị thương đến động mạch chủ, may mắn không sâu, nếu không ngay cả cứu chữa đều không thể ......”

Anh nhíu mày,“Còn chống trả lại bọn họ ? Cảnh sát không can thiệp sao?”

“Việc này nếu cảnh sát tham gia, anh Hoàng gặp phiền toái càng nhiều, anh nghĩ đi, chuyện đánh bạc tôi trước để qua một bên, vụ cãi vã này tôi thấy từ đầu, từ cãi nhau đến động tay, đều là anh Hoàng ra tay trước! Này muốn giải quyết việc này nhất định là tai nạn thương tổn, huống hồ...... Sợ là sợ hắn vào trại tạm giam, người ở bên trong cũng không phải là hiền lành gì, bên ngoài chỉ cần một chút tin tức truyền vào, ai không nghĩ muốn giúp lão đại hung ác, tương lai đi ra có thể tiếp tục đi theo kiếm cơm mưu sinh......”



Cù Nhiên mím môi, biết anh ta nói không sai,“Vậy anh nói hiện tại nên làm cái gì?”

“Biện pháp duy nhất chỉ có thể thương lượng với người cùng cấp của người bị thương, thậm chí so còn thể phải thương lượng với người ở vị trí cao hơn, ở trong xã hội đen quan trọng nhất chính là mặt mũi. Hiện tại với loại tình huống này,bồi thường tiền không phải là biện pháp hay, đối phương cũng đã nói , nếu không cho họ lời giải thích hợp lí, tuyệt đối không buông tha anh Hoàng!”

Phiền toái!! Thằng nhỏ thối tha này, nhắm mắt cũng có thể đánh người có thân phận ! Là vận cứt chó gì đây......

“Tìm ai thích hợp?”

“......‘Thánh thiên’ Bành tổng!” Người nói chuyện có chút mất tự nhiên ho khan,“Phỏng chừng có thể hòa giải, cũng chỉ có anh ta!”

......

Nếu không quan tâm, tới mẹ anh, Cù Nhiên thật sự là không muốn lo lắng cho Hoàng Vĩ Thành, chờ ở phòng họp “Thánh thiên”, anh không kiên nhẫn đút tay vào túi quần.Cảm giác cầu cạnh người khác thật sự rất hận, nhất là đối phương với mình cũng xem như có một nửa quên biết, lại có liên quan đến nhiều người.

Cửa phòng họp bị đẩy ra, Bành Tấn Hoa một mình tiến vào.

“Làm cho Cù tổng đợi lâu, mời ngồi.” Anh dẫn đầu ngồi vào.

Cù Nhiên cúi thấp người,“Hôm nay tới là có việc có việc muốn nhờ...... mong Bành tổng giúp đỡ!”

“A?” Bành Tấn Hoa khóe mắt nhếch lên,“ Có việc gì Cù tổng cần tôi giúp đỡ ?”

Cù Nhiên ngắn gọn đem toàn bộ chuyện Hoàng Vĩ Thành nói một lần, anh không tin Bành Tấn Hoa còn không biết chuyện này, nhưng mà tại đây không thể biểu hiện cảm xúc bất mãn.

Bành Tấn Hoa sờ sờ cằm, gật đầu,“Nhưng mà, Cù tổng, việc này anh nên tìm cảnh sát nha, như thế nào tìm đến tôi?”

“Bành tổng cũng đừng cùng tôi vòng vo, chúng ta cũng không phải một hai giao dịch, về thù lao là cái gì Bành tổng cứ việc nói!”

Tốt lắm, lần này làm ăn này, Anh! Bành Tấn Hoa không có lý do không nhận.

“Ha ha, vậy anh muốn trả thù lao cái gì?”

“Chỉ cần hợp tình hợp lý, tôi lại có thể đáp ứng , thì thế nào cũng được!” Anh tin tưởng Bành Tấn Hoa sẽ không đòi hỏi quá đáng, đương nhiên cũng không dơn giản.

“Tốt lắm, Cù tổng rất sảng khoái! Tôi tự nhiên là không có gì cự tuyệt , chính là...... chuyện trả thù lao chúng ta trước đặt ở một bên.”

“Có ý tứ gì?”

Bành Tấn Hoa hai tay nắm chặt đặt ở trên bàn,“Ý tứ là việc này không phải tôi có thể quyết định , anh nhờ là một người khác, chỉ cần người kia đáp ứng giúp anh, chúng ta lại đến bàn điều kiện cụ thể.”

Cù Nhiên vừa mới bắt đầu còn tưởng rằng anh ta đang đùa, nghe anh ta nói như vậy, cũng có chút buồn bực .“Vậy ai có thể quyết định?......Hơn nữa, nếu không phải anh có thể quyết định , tôi đây vì cái gì chờ người khác đáp ứng, rồi sau đó đáp ứng điều kiện của anh?”

Bành Tấn Hoa hướng ghế dựa phía sau lưng dựa vào,“Bởi vì, người anh muốn nhờ là -- Đinh Đồng!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hy Vọng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook