Hy Vọng

Chương 12: Đồng ý...

Long Tiểu Vũ

11/04/2017

Edit:Hồng Hớn Hở.

Beta: Quảng Hằng



Thời gian trôi qua trời cũng đã gần sáng, Đinh Đồng vẫn ôm gối tựa vào cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, ánh trăng lạnh lùng chiếu vào trên mặt cô, cô không một chút biểu tình, chính là đôi mắt đầy mê hoặc cùng coi thường.

Cô điều chỉnh tâm tình bình thường đưa ra quyết định, đi đến đầu giường cầm lấy điện thoại gọi đi. Kỳ thật lúc trước cô không biết Cù Nhiên đưa cô số điện thoại này là có lý do gì, mà cũng không muốn lấy, nhưng đối phương đầu tiên cho cô biết một tin tức, mục đích minh xác, đem cái cớ của cô bóp chết từ lúc còn trong nôi.

Trong phòng họp thương vụ xa hoa, điện thoại Cù Nhiên đột ngột vang lên, anh lấy ra nhìn thoáng qua liền để điện thoại lên trên đùi đẹp, trên mặt còn mang theo một loại cảm giác giống như có chút vui sướng vô thắng lợi. Hùng Cường mờ mịt hỏi những người khác:“Anh ta sao lại có cử chỉ điên rồ này? Cả đêm tinh thần không yên, hiện tại một tiếng nhạc chuông điện thoại lại khiến cho anh vui vẻ !”

Mỹ nhân rúc vào bên người anh hướng sát vào anh thì thầm cái gì đó, anh thoải mái cười to, cũng không có tâm tư tiếp tục để ý đến đề tài ban nãy, ôm chầm vai cô gái rồi cắn cắn.

Nơi hành lang cuối ban công, nửa thân trên Cù Nhiên dựa vào cột đá trắng, tay phải giơ điện thoại không tiếng động lại mỉm cười. Đối diện tiếng nhạc như suối phun, ngọn đèn chiếu không ngừng biến hóa cột nước ánh lên tràn đầy màu sắc, mang theo giai điệu êm tai trong bóng đêm như vút bay lên.

Cù Nhiên vẫn là nhịn không được cười lên tiếng,“Tính tiếp tục không hé răng như vậy?”

“...... Vậy sao anh không nói lời nào?” Giọng của đối phương có chút chần chờ.

“Không phải nói về nhà liền điện thoại cho tôi, sao đến bây giờ mới gọi tới?” Anh đem tình cảm này của mình đánh một ván cờ, từ lúc tạm biệt đến bây giờ vài giờ, anh nhắn cho cô một tin tức rồi cho cô số điện thoại sau đó liền yên lặng chờ điện thoại của cô, nếu cô không gọi, như vậy có lẽ anh sẽ để cho bản thân buông tha cô, nhưng đối với chuyện cảm tình anh cũng liền vô phương ......

“Lời anh nói lúc trước là thật sao?”

“Câu nào? Em nhắc nhở tôi một chút, tôi hình như nói với em rất nhiều!” Anh trêu chọc hỏi.

Đinh Đồng thẹn quá thành giận, đã nghĩ đem điện thoại cắt đứt, đối phương lại giống như dự đoán được ý tưởng của cô, vội vàng ra tiếng ngăn lại,“Ai ai ai, đừng cúp máy mà, tôi nói là được thôi!”

“Có đồng ý ở chúng với anh hay không?” Hỏi ra những lời này ngữ khí của anh rõ ràng là muốn cô đồng ý thật sự không ít.

“Câu nói lúc trước! Tôi nói, là câu trước câu anh hỏi ‘Ở chung’ ấy......”

“Tôi cảm thấy thích em .” Cù Nhiên dựa theo yêu cầu của cô lại nói với cô một cách chắc chắn.

“......”

“Uy?”

“Được, tôi đồng ý với anh!”

Sự tình đột nhiên trở nên quanh co, việc ngoài ý muốn này kinh hỉ này ngược lại làm cho Cù Nhiên có chút không thể tin được,“A? Em đồng ý rồi?”

“Ừm, đồng ý rồi.”

Một tiếng của cô “Ừ”, nghe vào trong tai Cù Nhiên ngọt như đường, làm cho anh thoải mái hơn so với bất cứ cái gì,“Ngày mai anh sẽ đến đón em, đưa em đến ở cùng anh.” Anh một khắc cũng chờ không được chỉ muốn đem cô bắt đến bên người hung hăng ôn nhu tiến vào trong thân thể.



“Cái này không được, tôi còn phải chăm sóc cục cưng.” Đây không phải là cô viện lý do, mà tình huống thực tế là xác thực không cho phép.

Cù Nhiên khẽ cau mày,“Mang theo thằng bé tới đây, anh không ngại.”

Đinh Đồng cười lắc lắc đầu, không phải là vấn đề anh ngại hay không, mà là tôi để ý. Đứa nhỏ tuy rằng còn nhỏ, nhưng vốn dĩ là tình huống gia đình đặc biệt cũng đã làm cho thằng bé đối với sự đời cảm thấy hoang mang, càng không biết sợ hãi cùng khó hiểu từ lần trước ở nhà trẻ cùng người khác đánh nhau sau đó liền hiển lộ một cách rõ ràng, cô làm sao lại có thể làm cho thằng bé lâm vào hoàn cảnh bất an.

“Chỉ cần cục cưng ở bên người tôi một ngày, tôi cũng không đồng ý đi nơi khác. Nếu anh cảm thấy không thể chấp nhận, như vậy đêm nay xem như tôi chưa gọi cho anh.” Cô tận lực nói bằng giọng khách sáo, dù sao có thể ở trong loại tình huống này đồng ý tiếp nhận đứa con riêng của đối phương, đó thật sự là tốt thật, hay có ý riêng gì ?

Cù Nhiên rõ ràng có chút phát hỏa, nhưng cố gắng đè nén,“Đinh Đồng!! Em như vậy đâu có thể xem là đồng ý ?”

“Vậy......” Vậy cứ xem như ban nãy tôi không nói gì đi!

Lời nói Đinh Đồng mới nói ra một chữ đã bị đối phương hung hăng cắt đứt.

“Được rồi được rồi, anh hứa với em, kiếp trước anh mắc nợ em mà!”

“Ba” một tiếng, điện thoại bị ngắt. Cô cầm di động nhìn chằm chằm màn hình một lúc thật lâu, nghĩ đến vẻ mặt buồn bực của Cù Nhiên, cuối cùng “Phốc xuy” Một tiếng bật cười.

Nhưng làm cho cô không nghĩ tới , ngày hôm sau, Bành Tấn Hoa thế nhưng đưa ra ý kiến cùng cô đi đón cục cưng.

Trong xe, Bành Tấn Hoa gọn gàng dứt khoát cho cô thấy ý của anh,“Tiểu Đông, anh muốn đem cục cưng giữ lại bên người một thời gian.”

Đinh Đồng ở bên cạnh có chút trở tay không kịp,“A?”

Anh giải thích nói:“Cục cưng sắp tới là bốn tuổi, anh muốn cùng thằng bé bổ sung tình cảm, cuối năm một ít việc trọng yếu có thể sắp xếp trước tiên, Tề Thiên sẽ đi phụ trách.”

“Nhưng mà......” Đinh Đồng có chút nghẹn lời, muốn nói gì nhưng lại hiểu được những câu có lý trong lời nói đại ca, cô có lý do gì không cho bọn họ cha con thân cận đâu?

Người luôn đối xử với người khác lạnh nhạt như Bành Tấn Hoa, nhưng lúc này lại nhìn cô nhoẻn miệng cười,“Trong khoảng thời gian này em cũng đang rảnh, có việc gì cần làm, thì nên thừa dịp trong khoảng thời gian này làm đi, hoặc là ra ngoài giải sầu, mấy năm nay phải chăm sóc cục cưng em cũng không được thoải mái phải không?”

“Anh cả nói đi đâu vậy? Chăm sóc cục cưng vốn chính là nghĩa vụ của em.” Cô cúi thấp đầu,“Nếu là vì như lời nói vừa rồi của anh, anh thật sự không cần phải tiếp nhận cục cưng, em không hề thấy cục cưng là cái gánh nặng linh tinh gì đó với em.”

“Em đã suy nghĩ quá nhiều rồi! Anh chỉ là muốn có trách nhiệm của anh, đã khiến thằng bé chịu thiệt thòi bốn năm, để lâu hơn anh sợ về sau anh có muốn bù đắp lại cho nó cũng không làm được.”

Trên mặt Bành Tấn Hoa rõ ràng hơn một tia bất đắc dĩ, Đinh Đồng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ dặn dò anh vài câu sau đó cùng với chị Lưu đi qua bên kia giúp anh mang đồ linh tinh của cục cưng sang.

Nhìn thấy hai người xuất hiện ở nhà trẻ, Bành Hạo vạn phần kích động, nó dắt cậu bản nhỏ bên cạnh liền lớn tiếng tuyên cáo:“Các cậu nhìn xem! Ba ba với mẹ tới đón tớ đó! Các cậu có nhìn thấy không......”

Thấy nó ồn ào như vậy, toàn bộ phụ huynh trước cửa cũng đều nhìn lại, khe khẽ nói nhỏ với người bên cạnh:

“Ai yêu, đúng là vợ chồng xứng đôi!”

“Đúng vậy, đặc biệt thằng bé được mẹ nuôi dưỡng cũng tốt lắm nhỉ!”

......



Đinh Đồng bị nhìn có chút mất tự nhiên, vội vã hướng cục cưng vẫy tay, tiểcậu nhóc kia liền nhảy một cái vọt vào trong lòng cô, cô bị thằng bé đâm xầm một cái quyết liệt thiếu chút nữa ngã về phía sau, may mắn Bành Tấn Hoa khom người đỡ lấy thắt lưng của cô, nếu không hôm nay cô mặc váy sợ là xấu mặt mất.

“Cậu?” Bành Hạo đột nhiên nhìn về người phía sau Đinh Đồng kêu lên.

Cù Nhiên hôm nay cố ý làm cho Leo buổi tối không có thời gian, giữa trưa mang cơm cũng chưa ăn, liền chạy đến đây, anh biết Đinh Đồng mỗi ngày đều tới đón Bành Hạo, muốn cho cô một ngạc nhiên, không nghĩ tới đến đây lại nhìn thấy bức tranh một nhà thân tình.

Anh cười đi đến phía sau Đinh Đồng, sờ sờ đầu cậu nhóc kia:“Thực ngoan!” Cổ tay lay động, cơ hồ sẽ đụng tới chóp mũi Đinh Đồng, cô cũng hiểu được tình cảnh này thật sự có chút quỷ dị, khí lạnh của người phía sau đã muốn hình thành vòng vây cường đại, làm cô căng cứng người một cử động nhỏ cũng không dám.

“Bành tổng, nghe đại danh đã lâu, không nghĩ tới lần đầu tiên lại gặp mặt tại đây.” Cù Nhiên lễ phép hướng Bành Tấn Hoa vươn tay.

Bành Tấn Hoa đương nhiên nhìn ra được ý tứ anh thị uy, nhưng cũng vẫn mỉm cười cùng anh bắt tay,“Không dám nhận, Cù tổng cũng là tới đón con sao?”

“Đúng vậy, em gái tôi hôm nay không rảnh, cho nên tôi tới đón cháu gái.” Nếu anh không cố ý gọi điện thoại, Cù Trà này rãnh rỗi như vậy làm sao lại không rảnh, hừ, kết quả ngược lại là một cái kết cục như thế này.

Bành Hạo vẫn không quên hướng cậu của tiểu mật đào khoe một chút,“Cậu ơi cậu, để con giới thiệu cho cậu, đây là ba ba của con!! Ba ba của con rất lợi hại đúng không? Cậu phải làm chứng cho con nha, bằng không tiểu quả đào không tin .”

Đinh Đồng dùng cái trán huých cậu nhóc kia ,“Con nói nhiều quá!”

Hai người đàn ông đều đứng nhìn nhau cười, Cù Nhiên yếu thế đi qua đón cháu gái, liền cùng bọn họ tạm biệt, còn đặc biệt hướng Đinh Đồng vẫn còn đang ngồi nói một câu:“Đinh tổng, lần sau gặp lại!”

Chờ anh hoàn toàn rời đi, Đinh Đồng mới dám ngẩng đầu liếc mắt nhìn Bành Tấn Hoa, cô đương nhiên biết cô cùng Cù Nhiên trong khoảng thời gian này có liên quan đến nhau không có khả năng có thể lừa gạt được anh cùng Tề Thiên, bất quá lúc này có cảm giác kì lạ, cô vẫn là có chút chột dạ .

Bành Tấn Hoa hiếm khi tâm tình tốt, nhìn biểu tình của cô liền bật cười thành tiếng, sau đó theo cô đến trước mặt ôm lấy con, nói:“Đi thôi! Còn ngồi đó? Chẳng lẽ chờ anh ta quay lại ôm em à?”

Đinh Đồng mặt liền đỏ một chút,“Hừ......” Đứng lên vỗ vỗ váy liền hướng phía trước mặt bước nhanh bỏ đi.

Bành Tấn Hoa bước chân lớn hơn cô, bước vài bước liền đuổi theo kịp, thời điểm tan học cửa nhà trẻ cho phép phụ huynh đổ xe, khi sắp lên xe, anh đột nhiên nhìn Đinh Đồng nói:“Được rồi, anh mang theo cục cưng trực tiếp trở về, em không cần theo chúng tôi.” Ngụ ý là cô ở đây chờ người nào đó đi ra trấn an một chút.

Đinh Đồng nhìn vẻ mặt anh vẫn đang mang ý cười, cắn môi dưới trừng mắt liếc mắt một cái,“Em ở đây làm chi! Một lát rồi đi!”

Bành Tấn Hoa liền hạ thấp người tiến đến bên tai cô, tận lực không cho con nghe được lời nói của anh,“Này...... Em cho anh một chút thời gian dụ thằng bé này được không? Có em bên cạnh anh làm sao còn có cơ hội đem nó lừa đến bên người anh!”

Nhìn bậc thang tinh xảo trước mắt, cảm thấy tức tối, đồng thời lại lấy tình hình thực tế suy nghĩ, làm cho cô không thể không đồng ý.

Nhìn xe bọn họ biến mất nơi cuối đường, Đinh Đồng ngay tại cửa nhà trẻ bước đi qua lại thong thả.

Lúc Cù Nhiên bế Lí Mẫn Mẫn đi ra, đa số các bạn nhỏ đều đã được cha mẹ rước về, so với vừa rồi cửa nhà trẻ trống trải không ít anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy Đinh Đồng cúi đầu qua lại thải mái bước đi, cái bộ dáng kia, làm cho anh cảm thấy có loại phảng phất năm tháng thiếu niên ngây thơ tìm lại được sự thuần mỹ đơn giản trong lòng chỉ có duy nhất một cô gái.

Đôi mắt đen đã giảm đi giận dỗi, cũng không để ý tới đi đến trước mặt cô, anh bá đạo một tay lấy đứa nhỏ trong tay nhét vào trong lòng cô,“Ôm con bé!”

Đinh Đồng bị hoảng sợ trong lòng thình lình có đứa bé mềm mại, vội vàng vươn tay đón lấy, cô bé con cũng đang nhìn cô sửng sốt, cô không rõ cho nên đứng tại chỗ không biết làm như thế nào cho phải.

Cù Nhiên đi được hai bước rồi quay đầu phát hiện vẻ mặt cô mờ mịt còn đứng tại chỗ bất động, khóe miệng khẽ nhếch lên chút độ cong, cau mày nói:“ Đi theo anh”

“Nga!” Đinh Đồng hướng về phía bóng anh làm cái mặt quỷ, cô nhóc trong lòng đã bị nét mặt này của cô làm cười khanh khách không ngừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hy Vọng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook