Hy Vọng

Chương 48: Tình…

Long Tiểu Vũ

17/04/2017

Gần nhất Cù Nhiên phát hiện Đinh Đồng có chút khác thường, luôn ngồi ngẩn người, cùng cô nói chuyện cũng không yên lòng, anh cũng không biết phải thế nào, anh nghĩ mấy ngày dì cả đến thăm phụ nữ đều mẫn cảm như vậy. Thật ra mà nói, điều làm anh càng đau đầu, chính là ba mẹ trong nhà ném vấn đề khó giải cho anh.....

Hoàng Tố Vân tận tình khuyên bảo, cầm một đống ảnh chụp ở phòng khách cho anh chọn,“Con nhìn xem! Mấy cô gái này mẹ cảm thấy rất tốt, gia thế cũng tốt, công việc tốt, có mấy người là cháu gái của bạn cũ ông ngoại con, thư hương dòng dõi nha......”

Cù Nhiên thực không kiên nhẫn, mỗi lần về nhà đều như vậy,“Mẹ!!! Mỗi cuối tuần con về cùng ba mẹ ăn cơm, có thể miễn bàn vấn đề này hay không! Con nói lại lần nữa, đừng giúp con làm những việc nầy!”

Hoàng Tố Vân vẫn không từ bỏ ý định,“Con xem này,đây là cháu gái của giáo sư trường đại học XX, chính là mới trước đây ông ngoại con còn mang con đến nhà bọn họ đó!”

“Mẹ......”

“Nhiên Nhiên!! Con nghe lời một chút! Con xem vài người nữa đi, người nào không thể so...... Không thể so Đinh Đồng xinh đẹp!”Bà quay đầu nhìn thư phòng,“Mẹ làm điểm tâm cho con nha! Đã trưởng thành rồi, sao giống đứa nhỏ tùy hứng như vậy.”

“Ba mẹ đã biết con không còn nhỏ rồi? Vậy chuyện của con để con làm chủ!” Cuối cùng anh còn bổ sung một câu,“Con không ở lại ăn cơm!” Đã biết anh lớn, bọn họ vì cái gì đều dựa vào ý của mình, bắt anh phải làm theo?

Ngoài cửa truyền đếntiếng nói líu ríu, cô bé đáng yêu không biết vì cái gì mà cười đến khanh khách, cô bé vừa vào tới cửa liền nhìn thấy Cù Nhiên, ánh mắt mừng rỡ đều cong lên,“Cậu, cậu......” Giương cánh tay bỏ chạy đi qua.

Tới thật đúng lúc, Cù Nhiên chạy nhanh qua đón cháu gái. Tiểu Mật Đào liền nhào vào lòng anh, tiếng cười thanh thúy như chuông bạc vang lên không ngừng.

“Anh, anh đừng chọc con bé, vừa rồi mới uống một bình sữa, cười như vậy lát nữa sẽ ói đó.” Cù Trà đem mấy túi đồ, từ ngoài vào nhà.

Cù Nhiên ôm cháu gái đến bên người cô,“Sao lại thế này? Một mình em đến hả? Lí Khải Văn đâu?”

Cù trà cười cười, làm bộ lơ đãng,“Anh ấy bận!”

“Hừ! Có thể bận cái gì!” Anh ngược lại hỏi cháu gái,“Mẫn Mẫn, bao lâu rồi con không gặp ba ?”

Cô bé nhỏ đếm ngón tay, lại giống như càng đếm càng loạn,“...... Ách......dạ...... Vài ngày...... Nhưng mà ba nói sinh nhật Mẫn Mẫn, ba nhất định về với con!”

Lúc này Cù Nhiên mới phát hiện bọn họ có chỗ không thích hợp, ở mặt ngoài thoạt nhìn giống như hòa thuận, nhưng trừ một số trường hợp đặc biệt, nếu không hai người bọn họ đều không đi cùng nhau. Anh vốn tưởng rằng tình cảm em gái với em rể rất tốt, với lại cuộc hôn nhân của bọn họ thuận buồng xuôi gió, không bao lâu sau thì sinh Mẫn Mẫn, chẳng lẽ bao nhiêu đó không đủ chứng minh? Tính cách Cù Trà người làm anh trai như anh hiểu rất rõ, em gái cũng không phải người phiền chán đến nỗi phải quay về nhà mẹ đẻ. Cho dù có liên quan đến Lí Khải Văn, Cù Trà cũng chưa tới nỗi có thái độ như thế này không phải sao? Ở bên ngoài có quan hệ không rõ ràng, những người như anh không phải là ít, nhưng phần lớn vẫn phân biệt được cái nào quan trọng cái nào không, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

“Anh ...... Anh đừng hỏi Mẫn Mẫn......”

Cù Nhiên đem cháu gái thả xuống, để con bé tự tìm đồ chơi, sau đó nhìn Cù Trà,“Anh không hỏi con bé, vậy em nói cho anh biết. Rốt cuộc sao lại thế này?”

“Anh đừng hỏi, không có gì......”

Cù Nhiên thở dài, vốn là một người đàn ông, mấy thứ này anh không nên hỏi đến, thật sự như thế rất nhiều chuyện, nhưng Cù Trà thì khác, đây là em gái anh, từ nhỏ đến lớn anh đều nâng trong tay.



“Đừng gạt anh, có chuyện gì nói với anh, anh là anh trai em!”

Cù Trà trầm mặc,“Kỳ thật không có gì. Có thể là cảm thấy tình cảm có chút phai nhạt! Không biết...... Có lẽ chúng em bắt đầu liền thuận theo tự nhiên, cho nên chờ tất cả mọi chuyện đều vào đúng vị trí của nó, về sau lại cảm thấy đây không phải là cảm giác mình muốn, anh ấy mệt...... em cũng hiểu được anh ấy mệt mỏi......” Cô nói có chút bất đắc dĩ, Cù Nhiên nghe mà tức giận.

“Cái gì gọi anh ấy mệt? Anh không biết trong lúc đó hai đứa bị làm sao, vì cái gì hắn có thể đem đứa nhỏ giao cho một mình em chăm sóc, còn hắn thì tiêu diêu tự tại?”

Cù Trà thấy anh trai thật sự tức giận,“Anh!!Anh đừng như vậy...... Ngay từ đầu em cũng không hiểu được, như thời gian trôi qua, ngay cả em đều cảm thấy việc này không có gì.” Cô tự giễu,“Rất kỳ quái, em ngay cả một chút thương tâm đều không có. Cẩn thận nghĩ lại, hai chúng em, giống như đều không có thứ tình cảm gọi là thề non hẹn biển, cuộc sống cứ bình thản như thế trôi qua, thậm chí...... Thậm chí còn không có nói qua từ “ Yêu”!”

Anh ngạc nhiên, không có “Yêu” Sao? Nhưng là...... Bọn họ không phải vẫn sống tốt sao? Vẫn làm cho tất cả mọi người ganh tỵ, không có bất luận kẻ nào phản đối bọn họ...... Cũng có lẽ tại mọi người nhận định hai người yêu nhau, cho nên bọn họ cũng tin tưởng như thế?, Nhưng trên thực tế thì không phải!

“Ăn cơm !”

Tiếng dì Cầm truyền đến, Cù Trà kéo ống tay áo anh, cùng nhau đi ăn cơm, trên mặt biểu tình không lo lắng sợ hãi, giống như hai anh em nói chuyện bình thường.

Bởi vì có cháu gái làm trung tâm chú ý, nên không có ai đem lực chú ý lên người anh, bữa cơm xem như ăn không tệ, trừ bỏ chuyện của em gái,haiz...... trong lòng Cù Nhiên như là lạc thượng một khối khó có thể bóc ấn ký, cứ như vậy đổ tại kia, ẩn ẩn khó chịu , lại có chút không thể nề hà......

Buổi tối về nhà, Đinh Đồng đang xem tivi. Thấy anh đã trở về, cô liếc mắt nhìn một cái,“Đã trở về.” Xem như chào hỏi, tiếp tục chuyển mắt nhìn màn hình.

Cù Nhiên đi đến ngồi bên cạnh cô, cởi áo khoác, tựa lưng vào sofa.

“Ăn cơm rồi?”

“Ừ.”

Anh bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi cô:“Sinh nhật Hạo Hạo vào tháng mấy?”

Thân mình Đinh Đồng cứng ngắc một chút, không lập tức trả lời, anh nghĩ cô không có nghe, nên đẩy đẩy cô,“Anh hỏi em đó, khi nào thì sinh nhật Hạo Hạo?”

“...... Cuối tháng sáu.”

Cù Nhiên gật gật đầu, một ngày hôm nay anh có chút mệt, cho nên anh không nghe ra trong giọng nói hơi run run của Đinh Đồng. Hôm nay nghe cháu gái nói đến sinh nhật của con bé, anh mới cảm thấy quen biết Đinh Đồng gần một năm , không thấy cô tổ chức sinh nhật cho Hạo Hạo, anh nghĩ hay là trong khoảng thời gian này? Vừa hỏi xong, quả nhiên là cuối tháng.

“Sinh nhật Hạo Hạo nên tổ chức như thế nào?” Anh nghĩ cô chắc chắn sẽ cao hứng.

Đinh Đồng nghiêm túc nói,“Hạo Hạo không tổ chức sinh nhật!”



“...... Vì cái gì không tổ chức? Đứa nhỏ nào không thích tổ chức sinh nhật?”

Cô đột nhiên đứng lên,“Đã nói không tổ chức là không tổ chức!” Nói xong liền đi về phòng.

Hôm nay Cù Nhiên về nhà bên kia căn cơm, nghĩ khi về cô không còn buồn rầu như vậy, anh vốn nghĩ mình đang làm việc tốt, kết quả cô không cho anh mặt mũi liền phát giận, lần này anh nhịn không được nữa!

Đuổi theo cô, một phen đẩy cửa phòng ngủ ra, cửa đập thật mạnh vào tường, rồi bắn ngược trở lại, anh lại dùng sức đá mạnh vào cửa một cái.

“Mấy hôm nay em làm sao vậy? Có cái gì không hài lòng, em nói rõ ràng đi, vô cớ phát hỏa cho ai xem !!”

Đinh Đồng xoay người không nhìn hắn, nâng tay lên làm tư thế thủ,“Dừng dừng dừng!!! Em không nghĩ cãi nhau...... Anh để em ở một mình được không?”

Cù Nhiên đánh một quyền vào tường, vốn là cô vô lí bỏ đi, bây giờ ngược lại thành anh chính mình là người quậy phá.

“Đinh Đồng! Mỗi ngày em suy nghĩ cái gì có thể nói cho anh biết hay không? Anh không nghĩ mình giống như...... Giống như nửa người xa lạ cùng sống với em! Cái gì em cũng không nói, anh vừa hỏi em liền trốn! Rốt cuộc em muốn thế nào?”

Cô không nói lời nào.

Anh thật sự tức lắm rồi, giọng nói rõ ràng cao hơn rất nhiều,“Em còn muốn trốn tránh anh bao lâu?Ai cũng có thời điểm không hề như ý! Nhưng ít nhất em nói cho anh biết em bị làm sao? Trong khoảng thời gian này...... Rốt cuộc em......em suy nghĩ cái gì? Lo lắng chuyện gì? Cảm giác không biết gì, con mẹ nó khó chịu không nổi!!”

Đinh Đồng cảm thấy phiền, vào cuối tháng 6, sinh nhật Hạo Hạo...... Hàng năm cô khó nhất chịu nhất, chính là mấy ngày nay, không biết là thời tiết oi bức hay sao, nói chung là cô cảm thấy thở không nổi, loại cảm giác này giống như cây đang thiếu nước, rất khó chịu...... Cô biết Cù Nhiên nói đúng, chuyện gì cô cũng không muốn nói cho anh biết, nhưng mà cô lại không nghĩ nói...... Không nghĩ nhắc lại những chuyện đã qua..... như có những chuyện cô không thể quên được, đuổi không đi, mỗi thời mỗi khắc đều nhớ rõ, nó ảnh hưởng đến cô, nhưng cô lại không dám nhắc tới, chỉ dám chôn sâu nó dưới đáy lòng...... Không có dũng khí nói với anh!

“Em không sao, anh để em yên lặng một chút, như thế là tốt, để em ở một mình.” Cuối cùng cô còn bổ sung:“Cầu anh!”

Cầu?

Cù Nhiên cái gì đều nói không, còn có thể thế nào, cô cầu anh để cô im lặng một chút...... Có chút chua sót, anh nhẹ nhàng thở dài, cũng không quay đầu liền đi ra khỏi phòng.

Một mình ngủ ở khách phòng, nửa đêm anh theo thói quen duỗi tay ôm cơ thể quen thuộc của ai đó vào lòng, như hiện tại bên người là khoảng trống, anh không ngủ được. Lăn qua lộn lại, nghĩ chính mình làm sao vậy, cùng cô cãi vã làm gì, không phải đều nói sẽ chiều theo ý cô ấy sao? Kỳ thật cô ấy đã có chút giống như người phụ nữ của anh rồi, cô ấy vô luận chuyện gì có thể nhân nhượng đều nhân nhượng, tuy rằng rất ít làm nũng, cũng rất ít tùy hứng. Nhưng biểu hiện như lần này vẫn là lần đầu tiên...... Anh như thế nào không nói nhẹ nhàng với Đồng Đồng? La hét cái gì nha!

Sáng sớm hôm sau, giống như mọi ngày Đinh Đồng chuẩn bị bữa sáng, tựa hồ hoàn toàn không đem chuyện tối hôm để trong lòng, Cù Nhiên càng thêm có chút áy náy, tự trách, anh cảm thấy tối hôm qua chính mình không nên nổi điên......Anh nghĩ mình có thể làm cho cô vui vẻ, anh không nghĩ nói cho cô, đến lúc đó làm cho cô bất ngờ, tưởng tượng bộ dạng kích động của cô, nhịn không được vui vẻ.

Đinh Đồng hỏi anh làm sao vậy, anh nói không có việc gì, ăn xong bữa sáng,anh ôm chặt cô, cứng rắn không cho cô đi. Ôm cô vào trong ngực,“Tối hôm qua...... Ách, thái độ anh không tốt, thực xin lỗi......”

Cô nghe xong, cười cười, lắc đầu,“Không có việc gì, gần nhất cảm xúc của em không tốt, bất quá em không sao, thật sự không có việc gì, chính là...... Chỉ là có chút nóng mà thôi. Cho nên, anh đừng lo lắng, qua vài ngày thì tốt......” Cô giải thích nói.

Anh nhẹ nhàng ôm vào mắt cô,“Được, em không nghĩ nói anh sẽ không hỏi!”Anh nghĩ không sao cả, qua vài ngày nữa anh có thể làm em vui vẻ, nhất định.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hy Vọng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook