Hy Vọng

Chương 41: Tưởng tốt…

Long Tiểu Vũ

12/04/2017

Beta: Nguyệt Nhi

Yến Tử cũng không yếu thế,“A? Chị dâu? Chị là người quan trọng của anh ấy? Đúng không......”

Đinh Đồng thấy anh không có biểu hiện gì, Vì thế cô vươn tay ra,“Xin chào, Đinh Đồng.”

“Gọi tôi là Yến Tử đi, bọn họ đều gọi tôi như vậy. Chậc chậc...... Đáng tiếc , người tốt như vậy, tại sao gặp Cù Nhiên, giậm chân giận dữ a, đây là......”

Ở trong quá rượu này ăn qua bữa tối, đám đàn ông ở một bên bình phẩm rượu, Đinh Đồng đối với rượu không thích, huống chi bình phẩm về rượu vang, cô lại không biết gì cả, cho nên không đi cùng bọn họ, vừa lúc Yến Tử cũng đang cực kì nhàm chán, Đinh Đồng đến chỗ cô ấy nói chuyện phiếm .

Hai người bọn cô đi dạo ở vườn hoa trong quán rượu, Yến Tử thật sự là một cô gái không thể ngồi yên, vừa ra bên ngoài thấy cái gì cũng phải sờ bên này mò bên kia, trò chuyện cùng Đinh Đồng một chút, chưa đến hai ba câu, liền đề cập tới công tác của cô ấy,“Cô không biết ánh mắt đám Boss trong công ty của tôi có cao bao nhiêu đâu nha!”Yến Tử đang đi, liền quay lại đối mặt với Đinh Đồng,“Tôi vừa mới vào công ty, bọn họ nhìn tôi không vừa mắt, dù sao tôi cũng tốt nghiệp từ trường đại học lớn nhất nhì nước, vậy mà họ xem tôi như một chân pha trà mà sai việc, tôi làm báo cáo, làm đề án, nói chung làm bất kì cái gì, bọn họ ngay cả xem cũng không thèm nhìn một cái, liền nói một câu ‘Cô làm lại đi, rất nhiều cái làm không đúng, đi theo mọi người học tập nhiều vào.’ cái gì nha, bọn họ thật là....!!”

Yến Tử lòng đầy căm tức, Đinh Đồng lại thấy nhưng không thể trách,“Bọn họ có cân nhắc của bọn họ nha! Xã hội đó mà, phần lớn tám chín phần mười xin việc đều dựa vào quan hệ cá nhân, thân thế, hoặc là vận may. Kỳ thật chúng ta nghĩ lại đi, trên đời này có mấy ai được như ước muốn đâu? Người có năng lực nhiều lắm, cho nên mọi người có tiêu chuẩn khác nhau.”

Yến Tử nghe Đinh Đồng nói có đạo lý như thế, cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng cô ấy cùng mình không lớn bao nhiêu, nhưng cô ấy chín chắn như vậy, thật không sánh bằng, cô ấy có một chút oán giận đều không có.

“Đinh Đồng, cô bao nhiêu tuổi?”

Đinh Đồng bị câu hỏi của Yến Tử làm cho sửng sốt,“Ách...... Tôi mới hai mươi lăm.”

“Á..! Cô so với tôi còn nhỏ tuổi hơn nha, sao tôi có vẻ ngây thơ hơn cô nhỉ.” Yến Tử nhìn cô cười tà hỏi,“Cô không phải cố ý nói nhỏ tuổi hơn chứ? Mà, không phải thật chứ?”

Đinh Đồng bật cười,“Vâng..vâng, tôi đã bốn mươi tuổi rồi!”

Thời điểm Đinh Đồng cùng Yến Tử trao đổi số điện thoại, Cù Nhiên kéo cô lên xe, thấy vậy Yến Tử không cam chịu, hướng Đinh Đồng thét to,“Đinh Đồng, nhớ gọi điện thoại cho tôi nha, hai chúng ta cùng đi chơi!”

“Ừm, đã biết.”

Cù Nhiên lái xe đi, lúc này đoạn đường có vẻ hơi nhiều xe nên bị kẹt. Lúc dừng xe Cù Nhiên liền kéo tay cô qua hôn, anh hỏi,“Có mệt hay không?”

Cô lắc đầu, mệt cái gì a, cô chơi rất vui vẻ.

“Em cùng Yến Tử nsao lại ở cùng một chỗ? Anh còn lo lắng tính tình cô ta không hợp với em.” Yến Tử cùng bọn anh gặp mặt vài lần, duy nhất chính là không thấy bọn họ mang theo bạn gái, có một lần Hà Cường mang theo bạn gái nhỏ tới, bị lời nói lạnh nhạt của cô ta, làm cho phát khóc.



“Như thế nào, anh nghĩ bọn em sẽ đánh nhau sao.”

“Sẽ không, Yến Tử có thể đánh thắng em sao, em rất mạnh nha!”

“Em nghĩ anh muốn cùng em đánh nhau thì có?! Hừ? Nói, có phải hay không?”

“Về nhà xem anh xử em thế nào, bây giờ anh đang lái xe không được quậy!” Hai người ngồi đàng hoàng lại, Cù Nhiên hỏi:“Đêm nay đến nhà anh? Nếu đưa em về còn phải đi nửa vòng thành phố.”

“Vâng.”Sao cũng được, nhà nào gần hơn thì đến nhà đó.

Xe không tiến vào nội thành mà đến biệt thự lưng chừng núi của anh.

Sau khi tắm rửa xong, Đinh Đồng liền cảm thấy mệt mỏi, cô đang mặc áo sơ mi của Cù Nhiêntrên người, áo anh cô mặc rộng thùng thình, chiều dài vừa tới bắp đùi, cô không biết anh ở thư phòng làm gì, Đinh Đồng cũng không đi tìm anh, sấy tóc xong liền chui vào giường, thời điểm Cù Nhiên vào phòng, cô đã ngủ.

Anh nhẹ nhàng thay cô đắp lại chăn, sau đó ôm chặt cô lòng mình, nghe tiếng hít thở của cô, anh chậm rãi vỗ về lưng cô, coi như hết đi, cho dù chuyện Lưu Lão Thất cô có tính kế với anh, cũng không quan trọng bằng việc cô đang ở bên cạnh anh,“Về sau không cần nghĩ tính kế ai cả, tất cả đều có anh rồi!”

“Ừ..?” Trong lúc ngủ mơ nang, cô nói ra một câu, anh vỗ nhẹ cô một hồi, liền chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm, Đinh Đồng tỉnh dậy trước, cô trợn mắt nhìn gương mặt phóng đại của người nào đó, khi nãy cô còn bị dọa một chút, cô nhìn Cù Nhiên ngủ thực say, cô không dám làm động tác mạnh sợ anh thức giấc. Đinh Đồng nhẹ nhàng chui ra từ trong lòng anh, giúp anh đắp lại chăn, đi chân không xuống lâu làm bữa sáng.

Đêm qua ăn ở bên ngoài, Cù Nhiên ăn rất ít, cô vốn nghĩ về nhà làm cho anh thức ăn khuya, kết quả nằm một tí liền ngủ, cái gì cũng không làm.

Mấy hôm nay, dì Cầm đều biết anh đến nhà cô, cho nên không chuẩn bị nhiều nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, cô đem đậu đen rửa sạch sau đó bỏ vào cùng với sữa đậu nành xay, lại lấy ra mấy quả trứng gà, mấy cây hành, một ít jam bông, hai ngày nay cô theo dì Cầm học nấu ăn, cũng có xem trong sách nấu ăn có hướng dẫn cách làm bữa sáng dùng bã đậu với hành thành bánh, vừa có dinh dưỡng lại không lãng phí nguyên liệu nấu ăn.

Sữa đậu nành đánh lên dùng tấm vải để loại bỏ bã đậu nành. Thái nhỏ hành cùng jam bông cho vào tô bột khuấy đều, bỏ thêm một chút gia vị hay dùng lên bề mặt đảo lên cho thấm vào bột.

Toàn bộ đều đã chuẩn bị xong, cô dọn ra bàn, tính đi lên gọi anh, đã nghe tiếng bước chân của Cù Nhiên đi xuống, cô cũng không quay đầu, vừa dọn chén đũa vừa nói:“Thức ăn còn nóng, anh mau đến ăn.”

Mới sáng sớm vừa bước xuống lầu liền thấy cô mặc áo sơmi thật to đứng bên bàn ăn, có đôi khi bởi vì cô làm động tác mạnh mà vạt áo cơ hồ kéo qua bắp đùi, lộ đôi chân dài trắng nõn, anh nhìn mà nóng cả người. Từ phía sau ôm lấy cô, tay liền theo trợt theo đùi trượt đi vào trong.

Đinh Đồng để cho anh ôm, nhưng tay thì ấn lại không cho anh hành động, Mới sáng sớm cô không muốn bị anh ép khô,“Anh còn đi làm mà, đừng quậy!”

Đã qua cuối năm, hơn nữa nhiều chuyện đều đã đi vào quỹ đạo, Cù Nhiên không bận rộn như trước nữa, anh liền dán vào tai cô nói:“Hôm nay anh sẽ không đi làm.” Ôm thân hình mềm mại thơm mát trong ngực có cảm giác thích thú, an toàn, ngay cả Đường Huyền Tông đều nói“Từ nay về sau quân vương không còn hướng đi”, huống chi anh chỉ là người đàn ông bình thường.



Đinh Đồng biết anh không nói đùa, cảm giác tay anh lại càng không thành thật , vội vàng đem suy nghĩ vài ngày trước của cô nói với anh, hy vọng có thể dời đi chú ý của anh.

“Vừa đúng lúc, chúng mình đến nhà anh.”

“Cái gì?” Cù Nhiên còn đang nhắm mắt vùi đầu vào cổ cô, lập tức ngẩng đầu lên, không thể tin nhìn nàng, anh nghĩ không phải mình nghe lầm chứ.

Đinh Đồng đẩy anh ngồi vào ghế,“Nhanh ăn đi, đêm qua em thấy anh ăn không nhiều. Nếm thử xem, lần đầu tiên em làm đó.”

Cù Nhiên cắn một miếng, xốp giòn ngon miệng, hương vị bên trong có chút mùi dầu vừng, bất quá anh không quên,“Em đừng ngắt lời, vừa rồi em nói thế nào? Đi đến nhà của anh?”

Đinh Đồng đem sữa đậu nành rốt vào ly, để trước mặt anh, chờ anh uống một ngụm mới trả lời,“Đúng vậy, ba anh để dì Cầm chăm sóc em lâu như vậy, em cũng nên nói lời cảm ơn.”

“Không quan trọng!” Cù Nhiên cúi đầu ăn, mất hứng.

“Không được, con bọn họ ở với em lâu như vậy, em cũng phải đi yêu cầu cái danh phận chứ, không phải......”

Cù Nhiên nghe thế, ngẩng đầu thật mặt, mặc kệ cô ấy cười, cô ấy giống như biết anh sẽ có phản ứng này.Anh biết cô đang đùa giỡn mình, anh đè tay cô trên mặt bàn,“Em lặp lại lần nữa.”

“Em phải đi yêu cầu bọn họ cho em danh phận, con bọn họ ở với em lâu như vậy, cũng không thể để như vậy, em bắt anh chịu trách nhiệm!!”Cô nói xong liền nhịn không được nở nụ cười, đem bộ dạng cố ý giả vờ nghiêm túc phá hủy.

“Em thật sự đã nghĩ kĩ?” Cù Nhiên thận trọng hỏi cô, giống như sợ câu nói kia là cô nói đùa.

Trên bàn ly sữa đậu nành còn lượn lờ hơi nóng, đĩa thức ăn thơm ngon, trên bàn cơm một nam một nữ ngồi đối diện, ăn mặc đơn giản bất quá nhẹ nhàng thoải mái, rất giống không khí gia đình. Nhưng ngay bây giờ tại gian phòng này, không gì tồn tại, chỉ có giờ này khắc này, hai con người, hai trái tim, chính là toàn thế giới!

Đinh Đồng trịnh trọng gật gật đầu,“Mọi chuyện em đều sẽ nổ lực cố gắng , cùng lắm thì không có kết quả, lần này em cố gắng hết sức để sau này không nuối tiếc.”

“Sẽ không , chỉ cần em nguyện ý đi từng bước về phía anh, còn lại anh sẽ chạy tới bên em.” Anh không biết Đinh Đồng nghĩ như thế nào, là vì anh sao? Anh không có làm cái gì a, thậm chí sau đó cũng không có nhắc lại về tương lai hai người, nhưng mặc kệ nói như thế nào, cô ấy có thể tiếp nhận anh không phải sao? Cô nguyện ý đi về phía anh, nguyện ý đi vào cuộc sống của anh, tuy rằng cô ấy cũng không xác định có thể làm được hay không, nhưng ít ra cô bước ra bước đầu tiên, cho nên chuyện sau này liền giao cho anh.

Đinh Đồng bị anh nhìn có chút ngượng ngùng,“Ăn nhanh lên, bằng không nguội bây giờ.” Lúc trước có lẽ cô gây cho anh nhiều thất vọng quá, cho nên bây giờ cô chỉ vì hai người mà cố gắng một chút đã làm cho anh cao hứng như thế. Cho dù miệng đầy thức ăn, Cù Nhiên vẫn nhịn không được mừng rỡ, khóe miệng giơ lên, cô giúp anh lau mảnh bánh vụn bên miệng,“Anh ăn chậm một chút! Lần đầu tiên em làm, ăn được không?”

“Ừ...... Ăn ngon......Em có tố chất làm bà chủ gia đình đó.”

Người này, thật đúng là...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hy Vọng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook