Chương 46: Xin Lỗi…
Long Tiểu Vũ
17/04/2017
Cả ngày bận rộn rốt cục cũng khôi phục yên tĩnh, Đinh Đồng bế Hạo
Hạo đi tắm, Bành Tấn Hoa thì đi đến quầy bar lấy chai rượu mình
thích nhất cùng hai ly.
Hai người đàn ông ngồi trên sofa, áo khoác đều ở một bên. Bành Tấn Hoa rót rượu vang vào hai ly, sau đó nâng lên,“Chúc mừng!” rồi chính mình uống một hơi cạn sạch.
“Hôm nay tôi thiếu anh một ân tình!”
Cù Nhiên cũng uống cạn rượu trong ly, rồi tiếp tục rót thêm vào,“Không nên nói thế, tôi cũng không có làm gì, cho dù có, cũng bởi vì Đinh Đồng, cho nên, anh không thiếu tôi ân tình nào cả.”
“Anh biết bao nhiêu về quá khứ của Tiểu Đồng?” Bành Tấn Hoa hỏi.
“Không nhiều lắm, tôi biết cô ấy không muốn nhắc tới, cho nên tôi không muốn cô ấy nhớ lại.”
Bành Tấn Hoa ngửa đầu nhìn về phía sau, ánh mắt xa xa, sau một lúc sau nói:“Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Đinh Đồng, cô ấy đi theo người phụ nữ của tôi, chính là mẹ Hạo Hạo, đó là người phụ nữ tôi yêu nhất đời này......” Bành Tấn hạo thở dài, Cù Nhiên không có cắt ngang anh, chỉ lẳng lặng nghe.
“Năm năm trước, Tiểu Đồng cùng bạn bị lừa đến sòng bạc, lúc ấy sòng bạc của tôi nằm sát biên giới. Có lẽ người kia cũng không điều tra rõ thân phận của các cô ấy, cuối cùng chơi đến không có tiền trả mới biết hai cô là trẻ mồ côi. Lúc ấy hai cô ấy biết chắc chắn mình sẽ bị mang đi bán, cô bạn kia liền giãy dụa chạy trốn...... Kết quả, vừa vặn bị xe tôi tông vào mà chết. Dù sao cũng là một mạng người, tôi lại sợ phiền toái, cho nên thương lượng đối phương thả Tiểu Đồng ra......Nhưng nhân duyên đôi khi thật kì lại, không nghĩ tới sau khi thả Đinh Đồng lại gặp Thiến Nhan, vì thế, Thiến Nhan liền dẫn cô ấy trở về.”
“Ngay từ đầu Đinh Đồng không giống như bây giờ, em ấy giống như đứa bé gái, nhát gan lắm, ngay cả nhìn tôi cũng không dám. Em ấy có nói với anh vì sao chúng tôi gọi em ấy là Tiểu Đồng không? Ha ha...... Lúc ấy chúng ta nghe nhầm, thành ‘Leng keng’.” Bành Tấn Hoa thở dài, chuyện cũ chôn sâu tròng lòng, kể ra có chút thoái mái.
Cù Nhiên nghe Bành Tấn Hạo kể mà tay đã nắm chặt quyền, lông mày nhíu chặt. Cù Nhiên không dám nghĩ năm đó Đinh Đồng sống ra sao, anh nghĩ đến cô ngay cả tên mình bị gọi sai cũng không dám sửa lại cho đúng, anh có thể tưởng tượng được đó là một cô gái bất lực run rẩy đứng trước người khác, trong lòng anh thật chua xót.
“Qua vài ngày, tôi cùng Thiến Nhan đều nói đưa em ấy đi, nhưng em ấy không muốn, từ đó về sau tôi không nhắc lại. Tiểu Đồng rất hợp Thiến Nhan, em ấy có cái gì không hiểu Thiến Nhan đều dạy, Tiểu Đồng là cô nhi, Thiến Nhan...... Cũng không có người thân bên cạnh...... Cho nên hai người xem nhau như chị em.” Bành Tấn Hoa ngừng một chút.
Cù Nhiên do dự một chút, hỏi:“Đao Diên là ai?”
Bành Tấn Hoa cười, anh biết Cù Nhiên vẫn để ý, chuyện này có thể hiểu, bất quá tươi cười trên mặt cuối cùng trở nên chua sót,“Đao Diên là một trong những người tôi thật sự xem trọng!! Cậu ấy là con trai lớn của tư lệnh đặc khu: Đao Tổ Vượng. Hắn theo các ngươi này đó trong nước quan lại đệ tử, hào môn thế gia đứa nhỏ bất đồng, hắn là cái loại này chân chính hiểu biết cái gì là nhân gian khó khăn, hơn nữa theo sinh ra liền nhất định để người của hắn dân mà sống cái loại này nhân. Hắn trên người không có cái loại này dáng vẻ kệch cỡm tật, càng nhiều là trọng trách, là làm hắn như vậy thân phận mà phải kiên khiêng lên lòng chua xót khó khăn sứ mệnh.”
“Trời sinh không ai tự nguyện làm chuyện ác, nhưng có những việc bắt buộc phải làm. Đặc khu chủ yếu hoạt động trên hai việc, một là sòng bạc, hai chính là thuốc phiện. Đương nhiên Đao Diên phải tiếp nhận công việc này...... những việc này tốt nhất không nên nói. Dù sao cậu ấy cũng là mối tình đầu của Tiểu Đồng, không thể nghi ngờ Đao Diên chính là người khác phái đầu tiên đối xử tốt với em ấy. Lần đầu tiên...... Giống như trong cuộc đời mỗi người đều có rất nhiều kỷ niệm đáng giá, trong đó có mốt cái không thể vứt bỏ, nói không chừng Tiểu Đồng cũng là người đầu tiên cho cậu ấy cảm giác như vậy, hai người bọn họ, tình cảm tốt lắm...... Nhưng sau đó quân chính phủ Miến Điện tấn công, Đao Diên đã chết.” Nói đến đây, Bành Tấn Hoa đem ly rượu uống hết, cảm giác nóng rực nơi cổ họng...... Bởi vì cùng ngày đó, Thiến Nhan cũng rời khỏi thế gian, mà không hề liếc nhìn anh một cái , chỉ nói một câu......
“Từ đó trở về sau, chúng tôi rời đi đặc khu, Đinh Đồng tiếp nhận vị trí của Đao Diên, Tiểu Đồng nói muốn thay cậu ấy sống tốt. Những lời này cũng là câu duy nhất trước khi chết Đao Diên nói với em ấy. Khi đó Đinh Đồng rất phụ thuộc vào cậu ấy, có lẽ Đao Diên muốn em ấy có thể tự mình sống tốt......”
Rốt cục nói xong , Bành Tấn Hoa thở dài một hơi nhẹ nhõm, Cù Nhiên dựa vào ghế sofa, hai người bộ dạng đều có chút suy sụp, giống như vừa trải qua lễ rửa tội, rất lâu hai người cũng không nói gì với nhau.
Trên lầu truyền đến tiếng động, Đinh Đồng đứng đó, trên đầu cô trùm khăn mặt, trên người thì mặc áo tắm thật to, đang ôm Bành Hạo chưa mặc quần áo nhìn xuống. Đinh Đồng từ trên lầu nhìn xuống, thấy bộ dạng mệt mỏi của hai người, trên bàn chai rượu vang đã uống hơn một nửa, cô chớp mắt một cái, khi nãy thiếu chút nữa cô nghĩ hai người bọn họ đánh nhau nha.
“Các anh...... Uống rượu a?” Cô không biết nên dùng cái gì để hình dung nghi vấn của mình.
Cù Nhiên ngửa đầu nhìn cô cười, nhìn anh có vẻ hơi say. Bành Tấn Hoa nói:“Đêm nay anh ở lại đây đi, tôi làm cho người ta dọn dẹp một phòng khách cho anh. Tiểu Đồng em ngủ với Hạo Hạo......”
Đinh Đồng cũng tính như vậy, chính là không nghĩ tới Cù Nhiên vẫn còn ở đây.“Ách...... Cái kia...... Kia......”
Cù Nhiên nhìn kĩ Đinh Đồng,“Kia cái gì, em không lạnh sao, nhanh vào phòng đi.”
Lúc này cô mới cúi đầu nhìn chính mình, tuy rằng không lộ, bên trong cô cũng có mặc nội y, nhưng thật sự không lịch sự cho lắm, cô không biết có nên để hai người bọn họ tiếp tục ở lại phòng khách hay không, trái phải đều khó xử.
“Mẹ, con mệt!” Đứa nhỏ trong người hướng cô cọ cọ, ngáp một cái. Vừa rồi ở trong phòng tắm cô giúp cục cưng rửa sạch miệng vết thương, trong đó có dính vài thứ miếng thủy tinh nhỏ, cục cưng kêu to vì đau.
Cô bế mông nhỏ của cục cưng nâng lên,“Anh hai, em mang cục cưng đi ngủ trước.” Cô nhìn Cù Nhiên, không biết nên nói cái gì cho phải,
“Anh nên nghĩ ngơi sớm”.
Thời điểm trước kia Đinh Đồng ngẫu nhiên cũng có mang Hạo Hạo đến bên này ngủ lại, cho nên ở đây có một phòng cố định phòng của cô, bên trong cũng có vài bộ quần áo của cô, cô thay áo ngủ rồi đến trên giường ôm cục cưng, la hét cục cưng nên ngủ sớm.
“Mẹ.....” Giọng nói nho nhỏ lộ vẻ ủy khuất,“Mẹ là mẹ của con đúng không?”
Đinh Đồng lập tức véo mũi con trai,“Đương nhiên...... Cục cưng đừng nghe người xấu nói, ông ta nói bậy đó!”
Bành Hạo nâng mặt nhìn cô, trên gương mặt tròn trĩnh đầy thịt còn có thể nhìn ra mấy vết xanh tím,“Mẹ, mẹ cùng ba ở một chỗ đi được không? Con không cần ở cùng ba mà không có mẹ, ở cùng mẹ thì không có ba.”Hạo Hạo nhích người hôn Đinh Đồng một chút, giống như hối lộ cô,“Mẹ, được không? Mẹ đáp ứng con được không?”
“Này......” Đinh đồng không biết phải trả lời thế nào, chuyện này là không có khả năng, như không thể trực tiếp từ chối cục cưng.“Cục cưng, hiện tại con còn nhỏ nên không hiểu, sau này mẹ nói con biết được không?”
“Không được!! Mẹ, có phải bởi vì cậu của Tiểu Mật Đào mà mẹ với ba không thể ở cùng một chỗ hay không?” Vẻ mặt ai oán của bạn nhỏ Bành Hạo.
Đinh Đồng chỉ có thể phủ định cách nói của cục cưng cho có lệ, cô biết giải thích cho cục cưng sao đây? Căn bản là không mở miệng được a, cho nên cái gì cô cũng không nói. May mắn là hôm nay cục cưng thật sự mệt mỏi, nên nằm trong lòng cô chốc lát liền ngủ.
Bành Tấn Hoa nhìn thời gian, người giúp việc nói cho anh phòng khách đã dọn dẹp xong,“Sớm một chút nghỉ ngơi đi!”
Hai người đều đứng lên, nãy giờ bọn họ uống hơn nửa bình rượu, cũng may bọn họ thường ra ngoài xã giao, bấy nhiêu rượi đó cũng không đáng kể, tuy nhiên vừa đứng lên có chút nghiêng ngả.
Buổi tối hôm nay đối với Cù Nhiên cũng không bình yên, anh biết nhiều điều về quá khứ của Đinh Đồng, hiện tại việc anh muốn làm nhất chính là đi ôm Đinh Đồng một cái, nói chuyện cùng cô.
“Tôi đi xem Đồng Đồng một chút.”
Vừa mới dứt lời anh đã bị Bành Tấn Hạo giữ chặt, Bành Tấn Hoa có chút không được tự nhiên,“...... Không được! Con tôi còn ở bên trong......”
Cù Nhiên không nề hà nhìn Bành Tấn Hạo,“Anh yên tâm...... Tôi không cầm thú như vậy!”
......
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, chiếc đèn nhỏ trên tường nhẹ nhàng chiếu sáng nửa canh phòng, anh chậm rãi đến gần, ngồi ở bên giường. Cù Nhiên cúi thấp mình hôn lên mặt Đinh Đồng, độ ấm có chút hơi hơi mát. Kỳ thật từ trước đến nay anh luôn bài xích quá khứ của Đinh Đồng. Với lại thời gian gần đây, Đinh Đồng làm chuyện gì đều nghĩ cho anh, anh nghĩ rằng chính mình đã được hồi báo. Thẳng đến hôm nay khi biết rõ về quá khứ của cô , anh mới hoàn toàn tỉnh ngộ, hồi báo cái gì đều là hoang đường, so với những gì cô ấy đã trải qua thì những việc làm của anh nhỏ bé không đáng kể.
Cù Nhiên áp mặt vào mặt cô, nỉ non:“Mèo con, em chịu đựng quá nhiều như vậy...... Nhiều như vậy...... Thực xin lỗi......” Anh không biết mình là vì cái gì mà xin lỗi, chính là anh cảm thấy nên làm như vậy, có lẽ vì anh không thể ở bên cạnh khi cô ấy cần, có lẽ, hay là tình cảm của anh và cô...... Tóm lại anh chính là cảm hổ thẹn với cô.
Không biết Hạo Hạo nằm mơ thấy gì, hay hai mẹ con ôm nhau ngủ có chút nóng, chỉ thấy cục cưng đá dá hai cái liền ngủ yên. Đinh Đồng chắc cũng mệt, vì thế một chút cảm giác cũng không có, vẫn ngủ sâu như vậy.
Cù Nhiên vừa định đi ra ngoài, thằng nhỏ trên giường lại không thành thật, một tay nâng lên liền hướng cổ Đinh Đồng đánh, Cù Nhiên sợ muốn chết vội vàng nắm tay Bành Hạo lại, anh cẩn thận xem kĩ lại vết thương của Đinh Đồng.
Trời ơi, Bành Hạo cứ ngủ như vậy, Khẳng định buổi tối chắc chắn đạp trúng Đồng Đồng! Cù Nhiên lo lắng suy nghĩ, cuối cùng vẫn nằm vào chỗ trống bên cạnh, thật cẩn đem Hạo Hạo ôm vào trong lòng. động tác của anh có chút cứng ngắc, loại chuyện anh chưa từng trải qua, tuy rằng anh thường chăm sóc cháu gái mình, nhưng ôm đứa nhỏ ngủ vẫn là lần đầu.
Bành Hạo giống như muốn tỉnh, anh vội vỗ nhẹ vào lưng Hạo Hạo hai cái, cậu bé liền an phận ngủ tiếp. Anh mơ màng suy nghĩ, nếu tương lai mình có con, cũng vì sợ con đem mẹ đánh thức, thì mình phải dỗ con ngủ như vậy. Nghĩ nghĩ miệng anh bất giác kéo lên, anh quay sang nhìn Đinh Đồng còn đang ngủ say, mặt mày liền vui vẻ...... Vợ đẹp con xinh còn muốn gì nữa!!
Trong lòng suy nghĩ những điều tốt đẹp, anh tự nói với mình “ngày mai mọi chuyện đều tốt đẹp”.
Hai người đàn ông ngồi trên sofa, áo khoác đều ở một bên. Bành Tấn Hoa rót rượu vang vào hai ly, sau đó nâng lên,“Chúc mừng!” rồi chính mình uống một hơi cạn sạch.
“Hôm nay tôi thiếu anh một ân tình!”
Cù Nhiên cũng uống cạn rượu trong ly, rồi tiếp tục rót thêm vào,“Không nên nói thế, tôi cũng không có làm gì, cho dù có, cũng bởi vì Đinh Đồng, cho nên, anh không thiếu tôi ân tình nào cả.”
“Anh biết bao nhiêu về quá khứ của Tiểu Đồng?” Bành Tấn Hoa hỏi.
“Không nhiều lắm, tôi biết cô ấy không muốn nhắc tới, cho nên tôi không muốn cô ấy nhớ lại.”
Bành Tấn Hoa ngửa đầu nhìn về phía sau, ánh mắt xa xa, sau một lúc sau nói:“Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Đinh Đồng, cô ấy đi theo người phụ nữ của tôi, chính là mẹ Hạo Hạo, đó là người phụ nữ tôi yêu nhất đời này......” Bành Tấn hạo thở dài, Cù Nhiên không có cắt ngang anh, chỉ lẳng lặng nghe.
“Năm năm trước, Tiểu Đồng cùng bạn bị lừa đến sòng bạc, lúc ấy sòng bạc của tôi nằm sát biên giới. Có lẽ người kia cũng không điều tra rõ thân phận của các cô ấy, cuối cùng chơi đến không có tiền trả mới biết hai cô là trẻ mồ côi. Lúc ấy hai cô ấy biết chắc chắn mình sẽ bị mang đi bán, cô bạn kia liền giãy dụa chạy trốn...... Kết quả, vừa vặn bị xe tôi tông vào mà chết. Dù sao cũng là một mạng người, tôi lại sợ phiền toái, cho nên thương lượng đối phương thả Tiểu Đồng ra......Nhưng nhân duyên đôi khi thật kì lại, không nghĩ tới sau khi thả Đinh Đồng lại gặp Thiến Nhan, vì thế, Thiến Nhan liền dẫn cô ấy trở về.”
“Ngay từ đầu Đinh Đồng không giống như bây giờ, em ấy giống như đứa bé gái, nhát gan lắm, ngay cả nhìn tôi cũng không dám. Em ấy có nói với anh vì sao chúng tôi gọi em ấy là Tiểu Đồng không? Ha ha...... Lúc ấy chúng ta nghe nhầm, thành ‘Leng keng’.” Bành Tấn Hoa thở dài, chuyện cũ chôn sâu tròng lòng, kể ra có chút thoái mái.
Cù Nhiên nghe Bành Tấn Hạo kể mà tay đã nắm chặt quyền, lông mày nhíu chặt. Cù Nhiên không dám nghĩ năm đó Đinh Đồng sống ra sao, anh nghĩ đến cô ngay cả tên mình bị gọi sai cũng không dám sửa lại cho đúng, anh có thể tưởng tượng được đó là một cô gái bất lực run rẩy đứng trước người khác, trong lòng anh thật chua xót.
“Qua vài ngày, tôi cùng Thiến Nhan đều nói đưa em ấy đi, nhưng em ấy không muốn, từ đó về sau tôi không nhắc lại. Tiểu Đồng rất hợp Thiến Nhan, em ấy có cái gì không hiểu Thiến Nhan đều dạy, Tiểu Đồng là cô nhi, Thiến Nhan...... Cũng không có người thân bên cạnh...... Cho nên hai người xem nhau như chị em.” Bành Tấn Hoa ngừng một chút.
Cù Nhiên do dự một chút, hỏi:“Đao Diên là ai?”
Bành Tấn Hoa cười, anh biết Cù Nhiên vẫn để ý, chuyện này có thể hiểu, bất quá tươi cười trên mặt cuối cùng trở nên chua sót,“Đao Diên là một trong những người tôi thật sự xem trọng!! Cậu ấy là con trai lớn của tư lệnh đặc khu: Đao Tổ Vượng. Hắn theo các ngươi này đó trong nước quan lại đệ tử, hào môn thế gia đứa nhỏ bất đồng, hắn là cái loại này chân chính hiểu biết cái gì là nhân gian khó khăn, hơn nữa theo sinh ra liền nhất định để người của hắn dân mà sống cái loại này nhân. Hắn trên người không có cái loại này dáng vẻ kệch cỡm tật, càng nhiều là trọng trách, là làm hắn như vậy thân phận mà phải kiên khiêng lên lòng chua xót khó khăn sứ mệnh.”
“Trời sinh không ai tự nguyện làm chuyện ác, nhưng có những việc bắt buộc phải làm. Đặc khu chủ yếu hoạt động trên hai việc, một là sòng bạc, hai chính là thuốc phiện. Đương nhiên Đao Diên phải tiếp nhận công việc này...... những việc này tốt nhất không nên nói. Dù sao cậu ấy cũng là mối tình đầu của Tiểu Đồng, không thể nghi ngờ Đao Diên chính là người khác phái đầu tiên đối xử tốt với em ấy. Lần đầu tiên...... Giống như trong cuộc đời mỗi người đều có rất nhiều kỷ niệm đáng giá, trong đó có mốt cái không thể vứt bỏ, nói không chừng Tiểu Đồng cũng là người đầu tiên cho cậu ấy cảm giác như vậy, hai người bọn họ, tình cảm tốt lắm...... Nhưng sau đó quân chính phủ Miến Điện tấn công, Đao Diên đã chết.” Nói đến đây, Bành Tấn Hoa đem ly rượu uống hết, cảm giác nóng rực nơi cổ họng...... Bởi vì cùng ngày đó, Thiến Nhan cũng rời khỏi thế gian, mà không hề liếc nhìn anh một cái , chỉ nói một câu......
“Từ đó trở về sau, chúng tôi rời đi đặc khu, Đinh Đồng tiếp nhận vị trí của Đao Diên, Tiểu Đồng nói muốn thay cậu ấy sống tốt. Những lời này cũng là câu duy nhất trước khi chết Đao Diên nói với em ấy. Khi đó Đinh Đồng rất phụ thuộc vào cậu ấy, có lẽ Đao Diên muốn em ấy có thể tự mình sống tốt......”
Rốt cục nói xong , Bành Tấn Hoa thở dài một hơi nhẹ nhõm, Cù Nhiên dựa vào ghế sofa, hai người bộ dạng đều có chút suy sụp, giống như vừa trải qua lễ rửa tội, rất lâu hai người cũng không nói gì với nhau.
Trên lầu truyền đến tiếng động, Đinh Đồng đứng đó, trên đầu cô trùm khăn mặt, trên người thì mặc áo tắm thật to, đang ôm Bành Hạo chưa mặc quần áo nhìn xuống. Đinh Đồng từ trên lầu nhìn xuống, thấy bộ dạng mệt mỏi của hai người, trên bàn chai rượu vang đã uống hơn một nửa, cô chớp mắt một cái, khi nãy thiếu chút nữa cô nghĩ hai người bọn họ đánh nhau nha.
“Các anh...... Uống rượu a?” Cô không biết nên dùng cái gì để hình dung nghi vấn của mình.
Cù Nhiên ngửa đầu nhìn cô cười, nhìn anh có vẻ hơi say. Bành Tấn Hoa nói:“Đêm nay anh ở lại đây đi, tôi làm cho người ta dọn dẹp một phòng khách cho anh. Tiểu Đồng em ngủ với Hạo Hạo......”
Đinh Đồng cũng tính như vậy, chính là không nghĩ tới Cù Nhiên vẫn còn ở đây.“Ách...... Cái kia...... Kia......”
Cù Nhiên nhìn kĩ Đinh Đồng,“Kia cái gì, em không lạnh sao, nhanh vào phòng đi.”
Lúc này cô mới cúi đầu nhìn chính mình, tuy rằng không lộ, bên trong cô cũng có mặc nội y, nhưng thật sự không lịch sự cho lắm, cô không biết có nên để hai người bọn họ tiếp tục ở lại phòng khách hay không, trái phải đều khó xử.
“Mẹ, con mệt!” Đứa nhỏ trong người hướng cô cọ cọ, ngáp một cái. Vừa rồi ở trong phòng tắm cô giúp cục cưng rửa sạch miệng vết thương, trong đó có dính vài thứ miếng thủy tinh nhỏ, cục cưng kêu to vì đau.
Cô bế mông nhỏ của cục cưng nâng lên,“Anh hai, em mang cục cưng đi ngủ trước.” Cô nhìn Cù Nhiên, không biết nên nói cái gì cho phải,
“Anh nên nghĩ ngơi sớm”.
Thời điểm trước kia Đinh Đồng ngẫu nhiên cũng có mang Hạo Hạo đến bên này ngủ lại, cho nên ở đây có một phòng cố định phòng của cô, bên trong cũng có vài bộ quần áo của cô, cô thay áo ngủ rồi đến trên giường ôm cục cưng, la hét cục cưng nên ngủ sớm.
“Mẹ.....” Giọng nói nho nhỏ lộ vẻ ủy khuất,“Mẹ là mẹ của con đúng không?”
Đinh Đồng lập tức véo mũi con trai,“Đương nhiên...... Cục cưng đừng nghe người xấu nói, ông ta nói bậy đó!”
Bành Hạo nâng mặt nhìn cô, trên gương mặt tròn trĩnh đầy thịt còn có thể nhìn ra mấy vết xanh tím,“Mẹ, mẹ cùng ba ở một chỗ đi được không? Con không cần ở cùng ba mà không có mẹ, ở cùng mẹ thì không có ba.”Hạo Hạo nhích người hôn Đinh Đồng một chút, giống như hối lộ cô,“Mẹ, được không? Mẹ đáp ứng con được không?”
“Này......” Đinh đồng không biết phải trả lời thế nào, chuyện này là không có khả năng, như không thể trực tiếp từ chối cục cưng.“Cục cưng, hiện tại con còn nhỏ nên không hiểu, sau này mẹ nói con biết được không?”
“Không được!! Mẹ, có phải bởi vì cậu của Tiểu Mật Đào mà mẹ với ba không thể ở cùng một chỗ hay không?” Vẻ mặt ai oán của bạn nhỏ Bành Hạo.
Đinh Đồng chỉ có thể phủ định cách nói của cục cưng cho có lệ, cô biết giải thích cho cục cưng sao đây? Căn bản là không mở miệng được a, cho nên cái gì cô cũng không nói. May mắn là hôm nay cục cưng thật sự mệt mỏi, nên nằm trong lòng cô chốc lát liền ngủ.
Bành Tấn Hoa nhìn thời gian, người giúp việc nói cho anh phòng khách đã dọn dẹp xong,“Sớm một chút nghỉ ngơi đi!”
Hai người đều đứng lên, nãy giờ bọn họ uống hơn nửa bình rượu, cũng may bọn họ thường ra ngoài xã giao, bấy nhiêu rượi đó cũng không đáng kể, tuy nhiên vừa đứng lên có chút nghiêng ngả.
Buổi tối hôm nay đối với Cù Nhiên cũng không bình yên, anh biết nhiều điều về quá khứ của Đinh Đồng, hiện tại việc anh muốn làm nhất chính là đi ôm Đinh Đồng một cái, nói chuyện cùng cô.
“Tôi đi xem Đồng Đồng một chút.”
Vừa mới dứt lời anh đã bị Bành Tấn Hạo giữ chặt, Bành Tấn Hoa có chút không được tự nhiên,“...... Không được! Con tôi còn ở bên trong......”
Cù Nhiên không nề hà nhìn Bành Tấn Hạo,“Anh yên tâm...... Tôi không cầm thú như vậy!”
......
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, chiếc đèn nhỏ trên tường nhẹ nhàng chiếu sáng nửa canh phòng, anh chậm rãi đến gần, ngồi ở bên giường. Cù Nhiên cúi thấp mình hôn lên mặt Đinh Đồng, độ ấm có chút hơi hơi mát. Kỳ thật từ trước đến nay anh luôn bài xích quá khứ của Đinh Đồng. Với lại thời gian gần đây, Đinh Đồng làm chuyện gì đều nghĩ cho anh, anh nghĩ rằng chính mình đã được hồi báo. Thẳng đến hôm nay khi biết rõ về quá khứ của cô , anh mới hoàn toàn tỉnh ngộ, hồi báo cái gì đều là hoang đường, so với những gì cô ấy đã trải qua thì những việc làm của anh nhỏ bé không đáng kể.
Cù Nhiên áp mặt vào mặt cô, nỉ non:“Mèo con, em chịu đựng quá nhiều như vậy...... Nhiều như vậy...... Thực xin lỗi......” Anh không biết mình là vì cái gì mà xin lỗi, chính là anh cảm thấy nên làm như vậy, có lẽ vì anh không thể ở bên cạnh khi cô ấy cần, có lẽ, hay là tình cảm của anh và cô...... Tóm lại anh chính là cảm hổ thẹn với cô.
Không biết Hạo Hạo nằm mơ thấy gì, hay hai mẹ con ôm nhau ngủ có chút nóng, chỉ thấy cục cưng đá dá hai cái liền ngủ yên. Đinh Đồng chắc cũng mệt, vì thế một chút cảm giác cũng không có, vẫn ngủ sâu như vậy.
Cù Nhiên vừa định đi ra ngoài, thằng nhỏ trên giường lại không thành thật, một tay nâng lên liền hướng cổ Đinh Đồng đánh, Cù Nhiên sợ muốn chết vội vàng nắm tay Bành Hạo lại, anh cẩn thận xem kĩ lại vết thương của Đinh Đồng.
Trời ơi, Bành Hạo cứ ngủ như vậy, Khẳng định buổi tối chắc chắn đạp trúng Đồng Đồng! Cù Nhiên lo lắng suy nghĩ, cuối cùng vẫn nằm vào chỗ trống bên cạnh, thật cẩn đem Hạo Hạo ôm vào trong lòng. động tác của anh có chút cứng ngắc, loại chuyện anh chưa từng trải qua, tuy rằng anh thường chăm sóc cháu gái mình, nhưng ôm đứa nhỏ ngủ vẫn là lần đầu.
Bành Hạo giống như muốn tỉnh, anh vội vỗ nhẹ vào lưng Hạo Hạo hai cái, cậu bé liền an phận ngủ tiếp. Anh mơ màng suy nghĩ, nếu tương lai mình có con, cũng vì sợ con đem mẹ đánh thức, thì mình phải dỗ con ngủ như vậy. Nghĩ nghĩ miệng anh bất giác kéo lên, anh quay sang nhìn Đinh Đồng còn đang ngủ say, mặt mày liền vui vẻ...... Vợ đẹp con xinh còn muốn gì nữa!!
Trong lòng suy nghĩ những điều tốt đẹp, anh tự nói với mình “ngày mai mọi chuyện đều tốt đẹp”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.