Chương 10
Elizabeth Chandler
22/04/2016
Sáng chủ nhật Marnie ghé qua chơi bời tán gẫu. Chúng tôi chơi ném bóng rổ ở ngõ sau và nói về buổi vũ hội tuần tới, buổi vũ hội mà cả hai chúng tôi đều không có bạn hẹn ấy.
“Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra với Daniel?” Nó hỏi.
“Tao bảo mày rồi còn gì. Tao đã quăng hắn vào thùng rác điện tử.”
“Mày không bảo với tao lý do tại sao.”
Tôi thực hiện một cú ném ưa thích từ chỗ giảm xóc trên con ngõ. “Có vẻ như hắn quên ghi lại ngày diễn ra vũ hội và đám cưới vào lịch. Giờ thì hắn đã có kế hoạch khác.”
“Hắn đúng là luôn có cách quên đi những gì người ta hi vọng hắn sẽ làm.”
“Tao biết,” Tôi nói và chuyền nẩy bóng cho Marnie. “Vấn đề là, tao đã nhìn thấy hắn đối xử với bọn trẻ nhỏ ở hội trại như thế nào. Một nửa thời gian hắn cứ chăm chăm chú mục vào những thứ của chính bản thân hắn, hắn không để tâm chút nào đến bọn nhỏ. Tao không biết vì sao tao lại từng nghĩ hắn sẽ khác đi đối với tao.”
Marnie thực hiện một cú nhảy ném bóng từ rìa một cái hố lớn. Vút, bang - xuyên qua rổ và bắn ra ngoài thùng rác. “Yêu là mù quáng.” Marnie nói, rồi mở cánh cổng vào sân nhà bà Bean để lấy lại quả bóng.
“Đó không phải là yêu. Đó là...” Tôi nhún vai.
“Sự thuận tiện?” Nó gợi ý.
“Sống ở hai thành phố khác nhau không thể nào là thuận tiện được.”
“Trừ khi mày thích khoảng cách.” Marnie thăm dò, rồi quăng quả bóng cho tôi. “Trừ khi mày cảm thấy an toàn hơn một chút nếu có khoảng cách giữa hai người.”
“Ý mày là gì?”
“Với bốn mấy dặm giữa hai người và với cái cách Daniel xử sự mọi việc thì sẽ không có nguy cơ nào mày sẽ phụ thuộc vào hắn ta, đúng không?”
Tôi không trả lời mà chỉ dập bóng đều đặn và thấp trên sân, làm những viên sỏi tung ra.
“Jane,” Marnie nói tiếp, “mày biết mày ghét chuyện người khác giúp đỡ mình thế nào còn gì. Mày biết việc phải phụ thuộc vào người khác làm mày sợ hãi. Thế nhưng với Daniel thì không có nguy cơ đó. Hắn ta hoàn toàn không đáng tin cậy chút nào.”
Tôi gật đầu và tiếp tục rê bóng, như thể đang cố gắng chọc thủng một cái lỗ trên nền bê tông vậy. “Đôi khi tao ước gì mày không hiểu tao đến thế.”
“Nhưng tao hiểu, và dù sao thì tao cũng là đứa bạn thân nhất của mày.” Nó nói, rồi bật cười và cướp lấy bóng từ tay tôi.
Chúng tôi chơi tùy tiện kiểu 1-1, và một lần nữa bóng lại rơi vào trong sân nhà bà Bean. Chúng tôi đuổi nhau chạy qua cánh cổng, xô đẩy nhau và cười vang. Tôi vớ được bóng trước, và Marnie cố gắng xoáy nó khỏi tay tôi.
“Giao bóng.” Một giọng trầm trầm vang lên. Bọn tôi ngẩng lên, Huấn luyện viên đang đứng trên cửa sau. Chí ít thì cũng là một phiên bản của Huấn luyện viên.
Thầy chưa cạo râu, và những lọn tóc sẫm ở một bên đầu - có lẽ là bên mà thầy đã nằm đè xuống khi ngủ - thì xẹp lép và nằm theo hướng trông rất buồn cười. Chiếc quần jean - cái này bó chặt hơn bất kỳ thứ gì mà thầy đã từng mặc đến lớp thể dục - thì thủng lỗ chỗ, và chiếc áo khoác mỏng thì sờn xơ xác ở cổ và ống tay. Thầy bước xuống các bậc thềm, ôm cốc cà phê như thể nó là một hệ thống nâng đỡ sự sống vậy, và lẽo đẽo theo sau là con mèo quá khổ của thầy.
“Chào Big Mama.” Tôi chào con mèo.
“Đó là con mèo mà thầy đã nhốt trong ngăn kéo bàn đấy à?” Marnie hỏi khi chúng tôi cùng quỳ xuống để nựng nó.
Huấn luyện viên gật đầu rồi cũng cúi xuống cạnh chúng tôi. “Nó thích được gãi ở chỗ này nhất.” Thầy nói trong khi các ngón tay vô cùng nhẹ nhàng chạy quanh phía sau tai của con mèo. “Và dưới cằm nữa - phải không bé yêu.” Thầy rủ rỉ.
Big Mama nằm lăn ra.
“Ồ, đúng rồi, mày thích thế này.” Huấn luyện viên nói, giọng thầy rất dịu dàng. “Mày thích được gãi cái bụng xinh xắn này.”
Marnie liếc sang tôi, môi bậm chặt, cố gắng không phá ra cười. Tôi tự hỏi không biết có phải chính Huấn luyện viên đã chọn cái bảng tên hình trái tim đang treo lủng lẳng trên chiếc dây cổ của con mèo hay không.
Chúng tôi để Big Mama ngửi ngửi chúng tôi, rồi chơi đùa với bụng và cằm của nó khi nó duỗi người dài ra một cách thoải mái trên nền bê tông nóng. Huấn luyện viên đứng dậy. “Mày có bạn mới rồi,” thầy nói với con mèo, nghe có vẻ hài lòng, rồi hướng về phía garage của bà Bean, rồi lại xuất hiện trở lại sau vài phút với một cái cời và một túi hạt cỏ.
“Thầy cần bọn em giúp không?” Tôi hỏi.
“Cảm ơn, nhưng không cần đâu.” Thầy nói. “Đây là một phần trong cái thỏa thuận thuê phòng - tôi gần như không phải trả tí tiền thuê nào. Hơn nữa, tôi thích công việc này.”
Khi thầy bắt đầu cào, con mèo nhổm đứng dậy và nhảy lên đỉnh cái hàng rào cọc để nhìn. “Giám sát viên của tôi đấy.” Thầy mỉm cười bảo với bọn tôi, rồi quay lại làm việc, mồm khe khẽ huýt sáo.
Marnie và tôi quay trở lại khu ngõ và chơi một vòng ngựa gỗ. Chúng tôi mới chỉ vừa bắt đầu trận thứ hai thì một chiếc xe hơi rẽ vào khu ngõ. Tay tài xế đang lượn trái rồi lại phải, điên cuồng tránh những cái ổ voi. Tôi không biết đó là ai - không ai trong khu ngõ của chúng tôi có một con Mercedes, và hình ảnh phản chiếu của cây cối và bầu trời lên cửa kính râm làm chúng tôi không nhìn được vào bên trong xe. Marnie và tôi vội chạy về phía hàng rào, nhưng tài xế đã dừng lại và đỗ xe chính giữa ngõ. Một cánh cửa mở ra.
“Travis!” Tôi kêu lên.
“Coi chừng cửa xe. Đừng va nó vào hàng rào đấy.” Anh ta nói khi Stacy và Adam bước ra từ phía bên kia.
“Này Daisy,” Stacy kêu lên phấn khích. “Bọn chị vừa mới chọn giày cho em đi trong lễ cưới và ngay lập tức ghé qua đưa nó cho em đấy.”
“Không phải là một ý tưởng hay ho gì.” Travis nhận xét. “Không có chỗ đỗ xe trên con phố này, và không có trong cả khu dân cư này.”
“Hôm nay là thứ 7, và mọi người đều ở nhà.” Tôi giải thích. “Travis, đây là bạn em, Marnie.”
“Rất vui được gặp anh.” Marnie nói. “Chào Adam.”
“Chào Marnie, Jane.” Adam nói và tiến về phía bọn tôi. Hắn đưa tôi một hộp giày. “Tôi mừng khi không phải là người phải tập tễnh lòng vòng trên cái thứ này.”
“Daisy, chị tìm được một cái túi xách tuyệt cú mèo cho em này,” Stacy nói. “Chờ cho đến khi em thấy nó.”
“Coi chừng cửa xe đấy.” Travis nhắc chị lần nữa.
Stacy lôi ra vài chiếc túi đựng đồ và bắt đầu lọc qua chúng.
“Chào Huấn luyện viên.” Adam gọi với sang.
Huấn luyện viên vẫy tay nhưng vẫn ở nguyên chỗ.
Đầu Stacy đột nhiên ngẩng phắt lên. “Hi Grizzly.” Chị nói, trông có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy thầy. “Tôi không biết là anh sống ở đây.”
“Mới chuyển đến thôi.”
Adam giới thiệu Travis với Huấn luyện viên, lúc này thầy đã bước về phía hàng rào, vẫn còn cầm cái cời và bắt tay Travis. “Chúc mừng. Chúc những điều tốt đẹp nhất trong ngày lễ lớn.”
Travis gật đầu và liếc nhìn lên ngôi nhà của bà Bean. “Nhà đẹp lắm,” anh ta nói. “Không có gì nhiều để trang hoàng.”
“Thực ra thì tôi chỉ thuê tầng 3 thôi.” Huấn luyện viên giải thích.
“Ồ.”
“Ở đó thực sự không có gì nhiều để trang hoàng.” Huấn luyện viên mỉm cười nói.
“Đây này Daisy.” Stacy nói, tay nhấc cái nắp ra khỏi một hộp đựng. “Cái túi xách này đáng để chết lắm. Em nghĩ sao?”
“Ừ, à,...” Tôi nghĩ nó trông giống hệt Stacy: được làm bằng satin màu tím, cùng tông màu với chiếc váy của tôi, rộng khoảng 6 inch và có hình trái tim. Một bông hồng to bằng satin màu tím được khâu vào chính giữa trái tim, và những cái lá màu bạc đính sequin chìa ra từ nó. Một sợi dây bện với các núm tua được đính vào cái bướu u lên của trái tim, để tôi có thể đeo cái túi lên vai.
“Tuyệt.” Tôi nói dối, cầm lấy cái túi xách từ trong hộp khoe với Marnie. Đó là cái túi cuối cùng trên đời này mà tôi chọn. Nhưng đây là lễ cưới của Stacy, tôi sẽ đeo nó nếu như chị muốn tôi làm thế. “Cảm ơn! Cảm ơn nhiều lắm.”
Tôi chớp được hình ảnh Adam đang nhìn tôi, mắt ánh lên vẻ buồn cười.
“Stacy,” Travis nói, rồi cầm lấy cái túi xách từ tay tôi. “Đây là thứ tồi tàn nhất anh từng thấy.”
Tất cả mọi người quay sang nhìn anh ta.
“Ý anh là gì?” Stacy hỏi lại, nghe có vẻ tổn thương.
“Anh vừa nói rồi đấy,” Anh ta đáp lại, “Nó giống như cái gối hồng hình trái tim với viền đăng ten mà em đã chọn để đựng nhẫn. Nó cũng giống như cách sắp xếp hoa màu xanh-và-hồng mà em đã gợi ý để trang trí bàn chủ hôn vậy.”
“Hoa màu xanh và hồng vẫn nở cùng nhau trong vườn suốt đấy thôi.” Stacy lý luận.
“Nó cũng giống như đám giấy dán tường toàn hoa là hoa mà em đã chọn để dán phòng tắm dưới tầng. Tồi tàn.”
“Đám giấy dán tường có thể là lỗi thời.” Stacy thừa nhận, “nhưng nó dễ thương. Anh biết em là loại người đa cảm rồi đấy.”
“Đa cảm là một chuyện; không có khiếu thẩm mỹ là một chuyện khác.”
Tôi cảm thấy muốn đá anh ta một phát. Tôi có thể nhìn thấy tay Adam nắm lại, giống như mỗi lần những câu hỏi của tôi làm hắn nổi giận.
Huấn luyện viên nhìn Travis chằm chằm một lát, rồi nói. “Ờ, tôi còn rất nhiều việc phải làm.” Rồi quay trở lại phía bên kia sân.
“May đấy,” Marnie thì thào với tôi từ phía sau. “Travis trông sẽ xấu xí lắm nếu có một cái cời cắm trên lưng.”
“Không có cái gì gọi là không có khiếu thẩm mỹ cả, Travis,” Stacy bảo anh ta. “Chỉ đơn giản là có rất nhiều gu thẩm mỹ khác nhau thôi.”
“À, thẩm mỹ của em chắc chắn là khác biệt rồi, khác biệt hơn thẩm mỹ của hầu hết những người bạn sẽ tham gia lễ cưới của anh.” Anh ta nói.
Tôi đã nghe đủ rồi. “Anh có muốn dùng nó không?” Tôi hỏi Travis, tay chỉ vào cái túi.
“Chắc chắn là không rồi.”
“Tốt,” Tôi đáp trả, rồi giật lấy nó từ tay anh ta, “vậy em tôi có thể dùng rồi, Stacy. Em sẽ cất nó cùng đôi giày vào trong nhà. Cảm ơn vì đã đem nó qua cho em.”
Tôi quay vào nhà cùng với hộp giày, và Marnie lặng lẽ theo sau tôi.
“Jane,” Adam gọi với theo sau tôi, “Chờ đã.”
Tôi tiếp tục bước đi.
“Tôi muốn nói chuyện với Jane,” Hắn nói.
“Tôi vừa mới bị đẩy vào một tâm trạng tồi tệ thực sự đấy.” Tôi cảnh cáo hắn khi đã đến bậc thềm cửa sau nhà tôi.
“Làm như tôi đã từng bao giờ thấy Jane trong tâm trạng vui vẻ không bằng.”
Tôi xoay người lại. Hắn nhe răng cười toe toét. Đó là một nụ cười tước vũ khí hoàn toàn. Tôi lùi lên một bậc thềm.
“Thêm một bậc nữa,” hắn nói và khẽ cười, “là Jane sẽ có thể cao hơn tôi đấy.”
Tôi đoán hắn đã nhìn ra cái mẹo của tôi khi hắn quát tháo vào mặt tôi lúc ở trên cầu thang trường học. Tôi bước xuống mặt sân. “Ở đây sẽ dễ dàng đá vào gót chân Adam hơn.”
Lại cái nụ cười tỏa nắng đó. Ánh mắt hắn làm tôi khó lòng mà xử sự cộc cằn. Thế rồi mặt hắn trở nên nghiêm túc. “Nghe này, tôi muốn nói với Jane là tôi xin lỗi vì đã cư xử như một thằng đần độn vào hôm thứ 5. Tôi đã chĩa mũi súng vào Jane, nghĩ rằng Jane biết những gì mà bên tòa báo đã làm, thậm chí còn nghĩ rằng Jane đã khích tôi vào cái bẫy đó nữa.”
Tôi liếc sang Marnie. “Ai nói cho Adam biết?”
“Kelly. Tôi cảm thấy thực sự tồi tệ về chuyện đó. Ngay cả nếu Jane có tham gia vào trong cái trò đùa đó,” Hắn tiếp tục, “thì tôi cũng nên tỏ ra mình là một người có máu hài hước hơn. Tôi xin lỗi về những gì tôi đã nói. Gần đây có vẻ như - tôi không biết nữa - như kiểu tôi cứ quan trọng hóa tất cả mọi chuyện lên vậy.”
Tôi nhìn Stacy và Travis đang chui vào trong xe với vẻ mặt cau có. Tôi tự hỏi không biết Travis có bao giờ nói lời xin lỗi hay không.
“Cũng khó để không nghiêm trọng hóa mọi chuyện,” tôi nói, “khi mà những người khác cứ kỳ vọng những điều lớn lao từ mình. Còn hơn thế nữa, khi chính bản thân kỳ vọng rất nhiều về mình.”
Tôi thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt Adam, như thể hắn không thể tưởng tượng được là tôi lại biết hắn cảm thấy thế nào. Đôi mắt xanh lục của hắn không chịu rời mắt tôi.
“Vậy, uh, Adam sẽ đeo túi xách loại nào?” Tôi hỏi, trước khi mình trở nên hoàn toàn mê mẩn.
“Loại nào đó bằng sa tanh đen với những bông hồng bằng da thuộc.”
Tôi bật cười.
“Adam!” Travis gào lên từ phía chiếc xe.
“Đến đây.” Quay sang Marnie và tôi, hắn nói. “Lần tới khi tôi giúp họ làm việc vặt, tôi sẽ vác theo một cái còi trọng tài.” Hắn chạy xuống con đường và ra khỏi cổng nhà tôi.
Marnie tựa vào lan can bậc thềm, một vẻ bẽn lẽn hiện lên trên mặt nó. “Tao thắc mắc không biết Adam đã có bạn hẹn cho buổi vũ hội chưa.”
“Sao? Mày đang định rủ hắn đấy à?”
“Tao thắc mắc không biết cậu ta đã có bạn hẹn đến lễ cưới chưa.” Nó tiếp tục.
“Kelly sẽ biết.” Tôi nói và trèo lên mấy bậc thềm vào cửa sau. “Nó biết mọi thứ.”
Marnie bắt kịp tôi. “Tại sao mày không rủ cậu ta? Ý tao là đến buổi vũ hội ấy.”
“Ừ, đúng đấy.”
“Và rồi là đến lễ cưới.” Nó nói tiếp.
“Marnie, thực tế đi nào.”
“Cho tao một lý do vì sao mày lại không nên làm thế xem.” Nó cứ khăng khăng.
“Bởi vì bọn này chỉ là... chỉ là...”
“Bạn bè à?”
Tôi kéo cửa mở ra. “Giống kẻ thù không đội trời chung hơn.”
“Ồ. Thế thì mày có mất gì đâu chứ?”
“Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra với Daniel?” Nó hỏi.
“Tao bảo mày rồi còn gì. Tao đã quăng hắn vào thùng rác điện tử.”
“Mày không bảo với tao lý do tại sao.”
Tôi thực hiện một cú ném ưa thích từ chỗ giảm xóc trên con ngõ. “Có vẻ như hắn quên ghi lại ngày diễn ra vũ hội và đám cưới vào lịch. Giờ thì hắn đã có kế hoạch khác.”
“Hắn đúng là luôn có cách quên đi những gì người ta hi vọng hắn sẽ làm.”
“Tao biết,” Tôi nói và chuyền nẩy bóng cho Marnie. “Vấn đề là, tao đã nhìn thấy hắn đối xử với bọn trẻ nhỏ ở hội trại như thế nào. Một nửa thời gian hắn cứ chăm chăm chú mục vào những thứ của chính bản thân hắn, hắn không để tâm chút nào đến bọn nhỏ. Tao không biết vì sao tao lại từng nghĩ hắn sẽ khác đi đối với tao.”
Marnie thực hiện một cú nhảy ném bóng từ rìa một cái hố lớn. Vút, bang - xuyên qua rổ và bắn ra ngoài thùng rác. “Yêu là mù quáng.” Marnie nói, rồi mở cánh cổng vào sân nhà bà Bean để lấy lại quả bóng.
“Đó không phải là yêu. Đó là...” Tôi nhún vai.
“Sự thuận tiện?” Nó gợi ý.
“Sống ở hai thành phố khác nhau không thể nào là thuận tiện được.”
“Trừ khi mày thích khoảng cách.” Marnie thăm dò, rồi quăng quả bóng cho tôi. “Trừ khi mày cảm thấy an toàn hơn một chút nếu có khoảng cách giữa hai người.”
“Ý mày là gì?”
“Với bốn mấy dặm giữa hai người và với cái cách Daniel xử sự mọi việc thì sẽ không có nguy cơ nào mày sẽ phụ thuộc vào hắn ta, đúng không?”
Tôi không trả lời mà chỉ dập bóng đều đặn và thấp trên sân, làm những viên sỏi tung ra.
“Jane,” Marnie nói tiếp, “mày biết mày ghét chuyện người khác giúp đỡ mình thế nào còn gì. Mày biết việc phải phụ thuộc vào người khác làm mày sợ hãi. Thế nhưng với Daniel thì không có nguy cơ đó. Hắn ta hoàn toàn không đáng tin cậy chút nào.”
Tôi gật đầu và tiếp tục rê bóng, như thể đang cố gắng chọc thủng một cái lỗ trên nền bê tông vậy. “Đôi khi tao ước gì mày không hiểu tao đến thế.”
“Nhưng tao hiểu, và dù sao thì tao cũng là đứa bạn thân nhất của mày.” Nó nói, rồi bật cười và cướp lấy bóng từ tay tôi.
Chúng tôi chơi tùy tiện kiểu 1-1, và một lần nữa bóng lại rơi vào trong sân nhà bà Bean. Chúng tôi đuổi nhau chạy qua cánh cổng, xô đẩy nhau và cười vang. Tôi vớ được bóng trước, và Marnie cố gắng xoáy nó khỏi tay tôi.
“Giao bóng.” Một giọng trầm trầm vang lên. Bọn tôi ngẩng lên, Huấn luyện viên đang đứng trên cửa sau. Chí ít thì cũng là một phiên bản của Huấn luyện viên.
Thầy chưa cạo râu, và những lọn tóc sẫm ở một bên đầu - có lẽ là bên mà thầy đã nằm đè xuống khi ngủ - thì xẹp lép và nằm theo hướng trông rất buồn cười. Chiếc quần jean - cái này bó chặt hơn bất kỳ thứ gì mà thầy đã từng mặc đến lớp thể dục - thì thủng lỗ chỗ, và chiếc áo khoác mỏng thì sờn xơ xác ở cổ và ống tay. Thầy bước xuống các bậc thềm, ôm cốc cà phê như thể nó là một hệ thống nâng đỡ sự sống vậy, và lẽo đẽo theo sau là con mèo quá khổ của thầy.
“Chào Big Mama.” Tôi chào con mèo.
“Đó là con mèo mà thầy đã nhốt trong ngăn kéo bàn đấy à?” Marnie hỏi khi chúng tôi cùng quỳ xuống để nựng nó.
Huấn luyện viên gật đầu rồi cũng cúi xuống cạnh chúng tôi. “Nó thích được gãi ở chỗ này nhất.” Thầy nói trong khi các ngón tay vô cùng nhẹ nhàng chạy quanh phía sau tai của con mèo. “Và dưới cằm nữa - phải không bé yêu.” Thầy rủ rỉ.
Big Mama nằm lăn ra.
“Ồ, đúng rồi, mày thích thế này.” Huấn luyện viên nói, giọng thầy rất dịu dàng. “Mày thích được gãi cái bụng xinh xắn này.”
Marnie liếc sang tôi, môi bậm chặt, cố gắng không phá ra cười. Tôi tự hỏi không biết có phải chính Huấn luyện viên đã chọn cái bảng tên hình trái tim đang treo lủng lẳng trên chiếc dây cổ của con mèo hay không.
Chúng tôi để Big Mama ngửi ngửi chúng tôi, rồi chơi đùa với bụng và cằm của nó khi nó duỗi người dài ra một cách thoải mái trên nền bê tông nóng. Huấn luyện viên đứng dậy. “Mày có bạn mới rồi,” thầy nói với con mèo, nghe có vẻ hài lòng, rồi hướng về phía garage của bà Bean, rồi lại xuất hiện trở lại sau vài phút với một cái cời và một túi hạt cỏ.
“Thầy cần bọn em giúp không?” Tôi hỏi.
“Cảm ơn, nhưng không cần đâu.” Thầy nói. “Đây là một phần trong cái thỏa thuận thuê phòng - tôi gần như không phải trả tí tiền thuê nào. Hơn nữa, tôi thích công việc này.”
Khi thầy bắt đầu cào, con mèo nhổm đứng dậy và nhảy lên đỉnh cái hàng rào cọc để nhìn. “Giám sát viên của tôi đấy.” Thầy mỉm cười bảo với bọn tôi, rồi quay lại làm việc, mồm khe khẽ huýt sáo.
Marnie và tôi quay trở lại khu ngõ và chơi một vòng ngựa gỗ. Chúng tôi mới chỉ vừa bắt đầu trận thứ hai thì một chiếc xe hơi rẽ vào khu ngõ. Tay tài xế đang lượn trái rồi lại phải, điên cuồng tránh những cái ổ voi. Tôi không biết đó là ai - không ai trong khu ngõ của chúng tôi có một con Mercedes, và hình ảnh phản chiếu của cây cối và bầu trời lên cửa kính râm làm chúng tôi không nhìn được vào bên trong xe. Marnie và tôi vội chạy về phía hàng rào, nhưng tài xế đã dừng lại và đỗ xe chính giữa ngõ. Một cánh cửa mở ra.
“Travis!” Tôi kêu lên.
“Coi chừng cửa xe. Đừng va nó vào hàng rào đấy.” Anh ta nói khi Stacy và Adam bước ra từ phía bên kia.
“Này Daisy,” Stacy kêu lên phấn khích. “Bọn chị vừa mới chọn giày cho em đi trong lễ cưới và ngay lập tức ghé qua đưa nó cho em đấy.”
“Không phải là một ý tưởng hay ho gì.” Travis nhận xét. “Không có chỗ đỗ xe trên con phố này, và không có trong cả khu dân cư này.”
“Hôm nay là thứ 7, và mọi người đều ở nhà.” Tôi giải thích. “Travis, đây là bạn em, Marnie.”
“Rất vui được gặp anh.” Marnie nói. “Chào Adam.”
“Chào Marnie, Jane.” Adam nói và tiến về phía bọn tôi. Hắn đưa tôi một hộp giày. “Tôi mừng khi không phải là người phải tập tễnh lòng vòng trên cái thứ này.”
“Daisy, chị tìm được một cái túi xách tuyệt cú mèo cho em này,” Stacy nói. “Chờ cho đến khi em thấy nó.”
“Coi chừng cửa xe đấy.” Travis nhắc chị lần nữa.
Stacy lôi ra vài chiếc túi đựng đồ và bắt đầu lọc qua chúng.
“Chào Huấn luyện viên.” Adam gọi với sang.
Huấn luyện viên vẫy tay nhưng vẫn ở nguyên chỗ.
Đầu Stacy đột nhiên ngẩng phắt lên. “Hi Grizzly.” Chị nói, trông có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy thầy. “Tôi không biết là anh sống ở đây.”
“Mới chuyển đến thôi.”
Adam giới thiệu Travis với Huấn luyện viên, lúc này thầy đã bước về phía hàng rào, vẫn còn cầm cái cời và bắt tay Travis. “Chúc mừng. Chúc những điều tốt đẹp nhất trong ngày lễ lớn.”
Travis gật đầu và liếc nhìn lên ngôi nhà của bà Bean. “Nhà đẹp lắm,” anh ta nói. “Không có gì nhiều để trang hoàng.”
“Thực ra thì tôi chỉ thuê tầng 3 thôi.” Huấn luyện viên giải thích.
“Ồ.”
“Ở đó thực sự không có gì nhiều để trang hoàng.” Huấn luyện viên mỉm cười nói.
“Đây này Daisy.” Stacy nói, tay nhấc cái nắp ra khỏi một hộp đựng. “Cái túi xách này đáng để chết lắm. Em nghĩ sao?”
“Ừ, à,...” Tôi nghĩ nó trông giống hệt Stacy: được làm bằng satin màu tím, cùng tông màu với chiếc váy của tôi, rộng khoảng 6 inch và có hình trái tim. Một bông hồng to bằng satin màu tím được khâu vào chính giữa trái tim, và những cái lá màu bạc đính sequin chìa ra từ nó. Một sợi dây bện với các núm tua được đính vào cái bướu u lên của trái tim, để tôi có thể đeo cái túi lên vai.
“Tuyệt.” Tôi nói dối, cầm lấy cái túi xách từ trong hộp khoe với Marnie. Đó là cái túi cuối cùng trên đời này mà tôi chọn. Nhưng đây là lễ cưới của Stacy, tôi sẽ đeo nó nếu như chị muốn tôi làm thế. “Cảm ơn! Cảm ơn nhiều lắm.”
Tôi chớp được hình ảnh Adam đang nhìn tôi, mắt ánh lên vẻ buồn cười.
“Stacy,” Travis nói, rồi cầm lấy cái túi xách từ tay tôi. “Đây là thứ tồi tàn nhất anh từng thấy.”
Tất cả mọi người quay sang nhìn anh ta.
“Ý anh là gì?” Stacy hỏi lại, nghe có vẻ tổn thương.
“Anh vừa nói rồi đấy,” Anh ta đáp lại, “Nó giống như cái gối hồng hình trái tim với viền đăng ten mà em đã chọn để đựng nhẫn. Nó cũng giống như cách sắp xếp hoa màu xanh-và-hồng mà em đã gợi ý để trang trí bàn chủ hôn vậy.”
“Hoa màu xanh và hồng vẫn nở cùng nhau trong vườn suốt đấy thôi.” Stacy lý luận.
“Nó cũng giống như đám giấy dán tường toàn hoa là hoa mà em đã chọn để dán phòng tắm dưới tầng. Tồi tàn.”
“Đám giấy dán tường có thể là lỗi thời.” Stacy thừa nhận, “nhưng nó dễ thương. Anh biết em là loại người đa cảm rồi đấy.”
“Đa cảm là một chuyện; không có khiếu thẩm mỹ là một chuyện khác.”
Tôi cảm thấy muốn đá anh ta một phát. Tôi có thể nhìn thấy tay Adam nắm lại, giống như mỗi lần những câu hỏi của tôi làm hắn nổi giận.
Huấn luyện viên nhìn Travis chằm chằm một lát, rồi nói. “Ờ, tôi còn rất nhiều việc phải làm.” Rồi quay trở lại phía bên kia sân.
“May đấy,” Marnie thì thào với tôi từ phía sau. “Travis trông sẽ xấu xí lắm nếu có một cái cời cắm trên lưng.”
“Không có cái gì gọi là không có khiếu thẩm mỹ cả, Travis,” Stacy bảo anh ta. “Chỉ đơn giản là có rất nhiều gu thẩm mỹ khác nhau thôi.”
“À, thẩm mỹ của em chắc chắn là khác biệt rồi, khác biệt hơn thẩm mỹ của hầu hết những người bạn sẽ tham gia lễ cưới của anh.” Anh ta nói.
Tôi đã nghe đủ rồi. “Anh có muốn dùng nó không?” Tôi hỏi Travis, tay chỉ vào cái túi.
“Chắc chắn là không rồi.”
“Tốt,” Tôi đáp trả, rồi giật lấy nó từ tay anh ta, “vậy em tôi có thể dùng rồi, Stacy. Em sẽ cất nó cùng đôi giày vào trong nhà. Cảm ơn vì đã đem nó qua cho em.”
Tôi quay vào nhà cùng với hộp giày, và Marnie lặng lẽ theo sau tôi.
“Jane,” Adam gọi với theo sau tôi, “Chờ đã.”
Tôi tiếp tục bước đi.
“Tôi muốn nói chuyện với Jane,” Hắn nói.
“Tôi vừa mới bị đẩy vào một tâm trạng tồi tệ thực sự đấy.” Tôi cảnh cáo hắn khi đã đến bậc thềm cửa sau nhà tôi.
“Làm như tôi đã từng bao giờ thấy Jane trong tâm trạng vui vẻ không bằng.”
Tôi xoay người lại. Hắn nhe răng cười toe toét. Đó là một nụ cười tước vũ khí hoàn toàn. Tôi lùi lên một bậc thềm.
“Thêm một bậc nữa,” hắn nói và khẽ cười, “là Jane sẽ có thể cao hơn tôi đấy.”
Tôi đoán hắn đã nhìn ra cái mẹo của tôi khi hắn quát tháo vào mặt tôi lúc ở trên cầu thang trường học. Tôi bước xuống mặt sân. “Ở đây sẽ dễ dàng đá vào gót chân Adam hơn.”
Lại cái nụ cười tỏa nắng đó. Ánh mắt hắn làm tôi khó lòng mà xử sự cộc cằn. Thế rồi mặt hắn trở nên nghiêm túc. “Nghe này, tôi muốn nói với Jane là tôi xin lỗi vì đã cư xử như một thằng đần độn vào hôm thứ 5. Tôi đã chĩa mũi súng vào Jane, nghĩ rằng Jane biết những gì mà bên tòa báo đã làm, thậm chí còn nghĩ rằng Jane đã khích tôi vào cái bẫy đó nữa.”
Tôi liếc sang Marnie. “Ai nói cho Adam biết?”
“Kelly. Tôi cảm thấy thực sự tồi tệ về chuyện đó. Ngay cả nếu Jane có tham gia vào trong cái trò đùa đó,” Hắn tiếp tục, “thì tôi cũng nên tỏ ra mình là một người có máu hài hước hơn. Tôi xin lỗi về những gì tôi đã nói. Gần đây có vẻ như - tôi không biết nữa - như kiểu tôi cứ quan trọng hóa tất cả mọi chuyện lên vậy.”
Tôi nhìn Stacy và Travis đang chui vào trong xe với vẻ mặt cau có. Tôi tự hỏi không biết Travis có bao giờ nói lời xin lỗi hay không.
“Cũng khó để không nghiêm trọng hóa mọi chuyện,” tôi nói, “khi mà những người khác cứ kỳ vọng những điều lớn lao từ mình. Còn hơn thế nữa, khi chính bản thân kỳ vọng rất nhiều về mình.”
Tôi thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt Adam, như thể hắn không thể tưởng tượng được là tôi lại biết hắn cảm thấy thế nào. Đôi mắt xanh lục của hắn không chịu rời mắt tôi.
“Vậy, uh, Adam sẽ đeo túi xách loại nào?” Tôi hỏi, trước khi mình trở nên hoàn toàn mê mẩn.
“Loại nào đó bằng sa tanh đen với những bông hồng bằng da thuộc.”
Tôi bật cười.
“Adam!” Travis gào lên từ phía chiếc xe.
“Đến đây.” Quay sang Marnie và tôi, hắn nói. “Lần tới khi tôi giúp họ làm việc vặt, tôi sẽ vác theo một cái còi trọng tài.” Hắn chạy xuống con đường và ra khỏi cổng nhà tôi.
Marnie tựa vào lan can bậc thềm, một vẻ bẽn lẽn hiện lên trên mặt nó. “Tao thắc mắc không biết Adam đã có bạn hẹn cho buổi vũ hội chưa.”
“Sao? Mày đang định rủ hắn đấy à?”
“Tao thắc mắc không biết cậu ta đã có bạn hẹn đến lễ cưới chưa.” Nó tiếp tục.
“Kelly sẽ biết.” Tôi nói và trèo lên mấy bậc thềm vào cửa sau. “Nó biết mọi thứ.”
Marnie bắt kịp tôi. “Tại sao mày không rủ cậu ta? Ý tao là đến buổi vũ hội ấy.”
“Ừ, đúng đấy.”
“Và rồi là đến lễ cưới.” Nó nói tiếp.
“Marnie, thực tế đi nào.”
“Cho tao một lý do vì sao mày lại không nên làm thế xem.” Nó cứ khăng khăng.
“Bởi vì bọn này chỉ là... chỉ là...”
“Bạn bè à?”
Tôi kéo cửa mở ra. “Giống kẻ thù không đội trời chung hơn.”
“Ồ. Thế thì mày có mất gì đâu chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.