Chương 5
Elizabeth Chandler
22/04/2016
Ba giờ sau, khi đã sẵn sàng để đến dự bữa tiệc của nhà Clarke, tôi trông như một người hoàn toàn khác hẳn. Stacy đã cho tôi mượn một cái váy ngắn vừa như in bằng lụa đỏ. “Nó trông sẽ rất hợp với màu mắt sẫm của em.” Stacy đã nói thế và nhìn cái váy với vẻ khao khát. Travis sẽ không để chị mặc cái váy này bởi vì anh ta cho rằng nó chọi với mái tóc của chị.
Khi mẹ nhìn thấy tôi trong chiếc váy của Stacy và đôi giày cao gót quyền lực, gương mặt mẹ trở nên lo lắng. “Hãy nhớ, con vẫn còn trong trường trung học đấy.” Mẹ nói.
“Trông giống con sắp chọn một anh luật sư già khằng hay sao?” Tôi bật cười và ôm chầm lấy mẹ. “Mẹ nhớ bật máy ghi băng khi trận đấu bắt đầu đấy.”
Ông ngoại và Marnie đã đến Camden Yards để chứng kiến lịch sử bóng chày được thiết lập. Tôi lái xe đến câu lạc bộ đồng quê nơi gia đình Clarke là hội viên, lắng nghe chương trình bình luận trước trận đấu của Orioles và thở dài liên tục. Mọi hi vọng được nấn ná lại trong xe đủ lâu để chớp được hiệp thi đấu đầu tiên đã nhanh chóng biến mất. Ngay khi tôi lái xe qua cổng của câu lạc bộ, những tay phục vụ đã bu lại quanh xe, nhất định đòi giúp tôi đậu xe vào bãi.
Câu lạc bộ lâu đời được xây dựng như một tòa lâu đài miền Nam, với một mái hiên dài cùng những cây cột trụ giăng ngang phía trước. Hai đôi nam nữ bước lên bậc thềm như thể họ biết mình đang đi đâu vậy. Tôi bước theo họ, nhưng khi đã vào trong phòng chờ thì có đến mấy lối đi có mái vòm phải lựa chọn. Một phục vụ trong bộ tux đến hỏi tên người chủ bữa tiệc mà tôi đang tìm, rồi dẫn tôi đi xuống một đợt bậc thang được trải thảm dày thịch.
Buổi tiệc được tổ chức trong một căn phòng rộng lớn, riêng biệt với hai cụm đèn treo và cửa kính mở ra một khu ban công. Tôi bước một bước vào trong lối vào, rồi dừng lại tìm kiếm ai đó quen thuộc - Stacy, mợ Susan, cậu Jake. Thậm chí là Travis - người mà tôi chỉ biết sơ sơ và ko có cảm tình gì lắm - cũng là một hình ảnh đáng hoan nghênh. Nhưng tất cả những gì tôi thấy là rất nhiều những quý bà ăn bận lộng lẫy, tóc vuốt đầy keo cùng với những quý ông tóc bạc tương xứng.
“Anh có chắc đây là tiệc của nhà Clarke không?” Tôi hỏi người phục vụ.
“Chắc chắn, thưa cô.”
Ồ, mình đoán điều duy nhất mình có thể làm là ăn, tôi nghĩ thầm rồi tiến tới một chiếc bàn dài nơi những anh chàng mặc tux khác đang phục vụ các vị khách. Một người chìa cho tôi chiếc đĩa, và tôi bắt đầu chọn. Món sushi đầy màu sắc được bày ra trên những cái khay trông như những cái nút bự chảng bên cạnh một con cá to uỵch có đôi mắt trong vắt trông cũng hạnh phúc y như tôi khi được có mặt ở đây. Tôi quá mải mê trước con cá và lỡ mất món bánh táo mini, mà đó lại là món tôi thực sự muốn ăn chứ.
Bất thình lình lùi lại, tôi va phải một người. “Xin lỗi.”
Người mà tôi va trúng nghiêng hẳn sang bên phải, như thể cố gắng nhìn qua tôi vậy. Tôi bước sang bên để anh ta có thể vượt qua.
“Jane?” Người đó hỏi bằng một giọng không thể tin được.
Tôi vội quay lại. Đây không phải là gương mặt quen thuộc mà tôi hi vọng sẽ nhìn thấy. Adam là một bức tranh của sự kinh ngạc. “Jane?” Hắn lặp lại.
“Ừ, Adam nghĩ là ai mới được chứ?” Tôi nói. “Tôi trông khác đến thế sau khi tắm sao?”
“Ừ.” Hắn trả lời thành thật. “Jane làm gì ở đây?”
“Tôi được mời.”
“Ai mời cơ?” Hắn muốn biết.
“Cô dâu.” Tôi nói. “Stacy Olstenheimer, giống như Jimmy Olstenheimer ấy. Adam làm việc ở đây à?” Tôi hỏi và quan sát bộ cánh trang trọng của hắn. Đáng lẽ tôi nên nhận ra là chiếc jacket được cắt may khác hẳn mấy người phục vụ, nhưng tôi quá bận rộn với việc nhận ra hắn trông thế nào trong bộ cánh ấy - thực sự ưa nhìn.
Một bên mép Adam nhếch lên thành nụ cười méo mó. “Không, tôi là khách mời. Travis là anh kế của tôi.”
“Nhưng họ của Adam là... ồ, ông Clarke là cha dượng của Adam.”
Hắn gật đầu.
“À... ừ, bạn trông cũng sáng láng hơn hẳn sau khi tắm đấy.” Tôi bảo hắn.
Hắn trao cho tôi một nụ cười quỷ quái.
“Vậy, tất cả những người này là đối tác làm ăn hết à?” Tôi hỏi, “không ai trong số họ sẽ thực sự có mặt ở lễ cưới sao?”
“Trừ tôi. Cha dượng tôi nghĩ tôi nên là phù rể.”
Có lẽ Adam nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt tôi.
“Jane biết đấy, cái gã đứng bên cạnh chú rể ở bệ thờ,” hắn thêm vào, “cái gã giúp chú rể giữ bình tĩnh, cầm nhẫn...”
“Dẫn phù dâu bước dọc theo lối đi.” Tôi nói.
“Đúng thế.”
“Tôi là phù dâu.”
Trong một giây hắn không phản ứng gì cả.
“Lựa chọn ban đầu của Stacy phải bỏ cuộc,” Tôi giải thích, “vì thế tôi thế thân. Tin tôi đi, tôi không xung phong trong chuyện này đâu. Tôi đã có một vé đến xem trận thắng thứ 300 của Bob Danner tối nay.”
“Nhưng chuyện gì đã xảy ra với cô em họ của Stacy, Daisy điên khùng ấy?” Hắn hỏi.
Tôi ngập ngừng. “Cô ta đã lớn.”
“Jane muốn nói Jane chính là Daisy ư?” Hắn phá lên cười.
“Cái tên đó không buồn cười đến thế.” Tôi nói, rồi bước khỏi hắn ta và lấy cho mình ít thức ăn.
“Tôi không cười cái tên.” Adam nói và bước theo sau tôi, “tôi cười vì những câu chuyện mà tôi đã nghe kể về Jane kìa.”
“Ví dụ như?” Tôi gặng hỏi, mặc dù tôi biết gia đình tôi có cả một tuyển tập những câu chuyện về Daisy.
Adam nhún vai. “Nhiều lắm. Như cái lần Jane dụ dỗ cô bé Stacy nhút nhát vào trong ngôi nhà có ma, loại nhà có lối đi vào ấy, và cuối cùng thì Jane đã không bước ra.”
“Ồ, chuyện đó hả.”
“Cái lần Jane nói với Stacy rằng Jane bị một căn bệnh nan y để Jane không phải chia đồ tráng miệng cho chị ấy và đã vô cùng thuyết phục đến mức Stacy đã bảo tất cả các bạn trong lớp của chị ấy cầu nguyện cho Jane.”
Và cả quyên góp tiền nữa, tôi nghĩ. Nhưng tôi nói to lên, “Stacy luôn có một trí tưởng tượng sống động. Hầu hết mọi cơ hội chỉ là quá khó để có thể chối từ.”
“Tôi cược thế.” Hắn đáp lại, vẫn bước theo tôi, và vẫn nhe răng cười. Tôi đoán đó là một sự tiến bộ so với thái độ chiến tranh lạnh.
Nhưng vẻ lạnh lùng cũ lại quay lại khi chúng tôi đi đến cuối dãy bàn buffet. Một người phục vụ bảo với Adam rằng ông Clarke muốn gặp hắn. Adam liếc về hướng cửa dẫn ra ban công, rồi quay lại phía tôi, đột nhiên trở nên cứng nhắc.
“Ừm, hết tiệc.” Hắn nói, tiếng cười lúc này đã hoàn toàn biến mất, thậm chí một nụ cười điệu làm gương mặt sáng sủa hơn cũng không còn.
Tôi nhìn hắn bươn bả băng qua phòng về phía cánh cửa Pháp, thắc mắc trước sự thay đổi tâm trạng đột ngột đó. Lần này không phải vì điều gì đó mà tôi nói đã làm hắn bực mình, vì thế tôi chẳng thể làm được gì cả. Tôi len trở lại vào hàng để lấy thêm hai cái bánh táo, rồi cắm đầu đi tìm gia đình tôi và nhấm nháp đồ ăn trong lúc đi.
Cuối cùng hóa ra tôi tìm thấy mợ Susan và cậu Jake sau chính cái cửa Pháp đó. Cậu mợ đang đứng nhìn Stacy và Travis trên ban công khi họ đang tạo dáng và chụp ảnh. Cậu mợ tôi mặt sáng bừng đầy tình yêu thương và niềm tự hào, một vẻ mặt làm tôi nghĩ đến các sự kiện gia đình khác như cuộc biểu diễn độc tấu piano và ballet của Stacy, những bữa tiệc sinh nhật và lễ tốt nghiệp của chị. Tôi thấy mình mỉm cười với họ.
“Chị ấy trông thật xinh đẹp.” Tôi thì thào và nhập hội cùng với cậu mợ tôi.
“Daisy,” họ khẽ nói, rồi mỗi người quàng một tay quanh tôi.
Adam cũng đang đứng nhìn cảnh tượng chụp ảnh. Hắn quay lại và liếc nhìn tôi, rồi người phụ nữ bên cạnh hắn quay về phía chúng tôi. Khi tôi nhìn thấy đôi mắt xanh lục của bà ấy, tôi biết ngay đó là mẹ của Adam. Bà mỉm cười và thúc người đàn ông cao kều có mái tóc bạc đứng bên cạnh, nhưng ông ta quá chăm chú quan sát người thợ chụp ảnh và bảo anh ta phải làm thế nào.
“Đó có phải là ông Clarke?” Tôi khẽ hỏi.
Cậu mợ tôi gật đầu.
“Thế mẹ Travis thì sao, bà ấy có ở đây không?”
Mợ tôi lắc đầu. “Họ không mời bà ấy đến dự lễ cưới. Bà ấy bỏ ông Clarke khi Travis còn rất nhỏ. Đó là bà Clarke mới, bà ta cưới Avery sau khi chồng cũ qua đời, năm hay sáu năm về trước.”
Trong khi chúng tôi nói chuyện, một người đàn ông với đôi mắt tinh nghịch và đôi tai to bự tiến đến gần Adam và thì thầm điều gì đó với hắn. Adam nhe răng cười đáp lại, rồi đi theo quý ông trông như yêu tinh đó băng qua phòng. Bà Clarke nhìn con trai một lát, rồi bước qua chỗ tôi để được giới thiệu. Bà là một quý bà thân thiện với giọng nói nhỏ nhẹ. Bà gọi chồng hai lần. Sau một vài hướng dẫn nữa dành cho người thợ chụp ảnh, ông Clarke tham gia cùng chúng tôi.
“Jane Hardy,” ông ta lặp lại, và nhìn tôi như một ca kiện tụng mà ông ta đang cố gắng nhớ lại. “Sao cái tên này lại quen thuộc thế nhỉ? Cháu có học ở trường công không?”
Đó nghe có vẻ là một câu hỏi kỳ cục. “Có ạ.” Tôi trả lời. “Trung học Tilson.”
“Thật sao,” bà Clarke nói, “con trai tôi, Adam...”
Ông Clarke cắt ngang lời vợ, “Và cháu viết cho tờ báo trường. Cháu viết về đội lacrosse.”
“Đúng thế ạ.” Tôi thích được người ta nhận ra. Mợ Susan và cậu Jake rạng rỡ nhìn tôi như lúc họ nhìn Stacy.
“Đội bóng vẫn còn chơi dưới khả năng đấy chứ?” Ông Clarke hỏi.
“À, uh...”
“Điều gì đã níu chân họ lại?” Ông ta hỏi trước khi tôi kịp trả lời câu hỏi đầu tiên, “Những chiến thuật thời thượng của tay Huấn luyện viên trẻ đó? Những con chim mồi vẫn để chúng lại với mấy con vịt ngồi xổm à?”
Tôi chớp mắt. Thật kỳ cục khi nghe những câu trích dẫn của chính mình. Câu hỏi cuối cùng của ông ta đã là một trong những câu chỉ đạo hay ho nhất của tôi. ‘Khi những con chim mồi làm chúng ta không trở thành gì cả ngoài những con vịt ngồi xổm,’ tôi đã viết thế, ‘thì đã đến lúc phải quay lại với môn lacrosse cơ bản rồi.’
“Không có gì tệ hơn khi phải chứng kiến một đội bóng có đầy tài năng lại thua từng trận đấu một.” Ông Clarke tiếp tục, “Sức chiến đấu của chúng đâu rồi? Tài năng không đáng giá gì cả nếu như các vị không thể thực hành. Nếu như Adam không làm tròn vai trò của mình, nếu như nó không lãnh đạo được những người khác, thì Huấn luyện viên cần phải tìm ai đó khác có khả năng.”
Dường như đó là một điều cực kỳ khắc nghiệt mà một thành viên trong gia đình có thể nói ra - mặc dù, về bản chất, đó chính là những gì tôi đã nói.
“Cháu tò mò muốn biết ông nghĩ gì,” tôi nói với ông ta. “Ông thấy đội bóng thế nào?”
“Tôi chưa bao giờ xem chúng đấu.”
“Dạo này Avery quá bận,” bà Clarke xen vào, tay bà đặt lên cánh tay chồng. “Chúng tôi theo dõi đội bóng của Adam qua tờ báo trường.”
“Chỉ qua tờ báo thôi sao?” Tôi hỏi lại. Chỉ qua đôi mắt của tôi thôi sao?
“Khi nó còn nhỏ hơn, tôi đã tham dự tất cả những trận đấu của nó,” bà Clarke trả lời, nghe có vẻ có chút tự vệ, “nhưng giờ chúng tôi bận quá.”
“Đó là bà nói thế.”
“Và Adam thì không nói gì nhiều với chúng tôi.” Bà thêm vào.
“Không nói gì cả thì đúng hơn.” Ông Clarke săm xoi.
“Vậy là ông bà dựa vào tờ The Pipeline,” tôi kết luận. Chả trách gì Adam quá nhạy cảm về những gì tôi viết đến thế. Tận trong sâu thẳm, ai cũng đều quan tâm đến quan điểm của cha mẹ về mình. Ý tôi là, ba tôi là một kẻ đê tiện và tôi chưa gặp ông trong năm năm liền, nhưng tôi vẫn tự hỏi liệu ông có tự hào về tôi không.
Có lẽ vẫn còn vài gã con trai khác trong đội bóng mà cha mẹ họ đã không theo dõi các trận đấu mà thay vào đó chỉ đọc tờ báo trường. Mọi chuyện cuối cùng cũng đã trở nên có ý nghĩa. Nhưng tôi sẽ phải làm gì với chuyện này đây - cứ phải nhìn nhận tất cả mọi việc theo chiều hướng tích cực ư?
Tôi cảm thấy tồi tệ cho Adam, phải đối phó với một ông cha dượng ngoan cố, một ông cha dượng rõ ràng là đánh giá hắn ta qua những gì tôi đã viết. Và tôi co rúm lại khi nhớ lại vài điều mà tôi đã công khai. Tôi nổi cơn thịnh nộ với ông Clarke vì đã là một tay côn đồ già thay vì một người cha biết thông cảm.
Lần đầu tiên những câu chuyện về cưới xin trở thành một điều nhẹ nhõm. Ngay khi chủ đề được chuyển sang những chuẩn bị cuối cùng cho ngày lễ lớn này, tôi liền đặt đĩa xuống và lỉnh trốn đi. Mới được nửa đường băng qua căn phòng thì tôi đi ngang qua Adam. Hắn với tay ra chụp lấy cánh tay tôi. “Có chuyện gì không ổn à?”
“Không ổn ư? Ví dụ xem?”
“Tôi không biết.” Hắn trả lời. “Nhưng Jane có cái vẻ mặt đó.”
“Vẻ mặt nào?”
“Vẻ mặt luôn cảnh báo tôi tốt hơn hết hãy chui xuống vòi hoa sen thật nhanh ấy.”
Hai tay tôi vung lên má. Tôi có thể cảm thấy nó đang trở nên đỏ bừng bừng. Sau những gì vừa mới nghe được, tôi hẳn sẽ cảm thấy khá hơn nếu như Adam tiến hành chiến tranh lạnh với tôi, nhưng lúc này hắn nhìn tôi với vẻ tò mò, như thể hắn đang cố gắng đọc suy nghĩ của tôi vậy.
“Không có gì không ổn cả.” Tôi bảo hắn.
“Tôi không tin Jane.”
“Tôi chỉ cần chút không khí thôi.” Tôi khăng khăng.
“Okay,” Hắn nói. Tôi có thể nói là hắn không tin hẳn. “Trên đường quay vào, nhớ kiểm tra qua phòng giữ áo mũ trên tầng. Ông họ của Travis đã lén mang theo một cái TV di động đấy.”
“Thật chứ?” Tôi hỏi lại, cảm thấy sáng sủa lên đáng kể.
Adam bật cười. “Đội Os đang dẫn 3 điểm và cho đến giờ Danner mới để cho đối phương kiếm được 1 hit thôi.”
“Thật chứ?”
“Thật.” Hắn nở một nụ cười lộng lẫy cùng với một vẻ ngượng ngập đáng ngạc nhiên.
Tôi vội lao lên tầng, trái tim lỡ mất một nhịp - dĩ nhiên là vì đội Orioles rồi.
Khi mẹ nhìn thấy tôi trong chiếc váy của Stacy và đôi giày cao gót quyền lực, gương mặt mẹ trở nên lo lắng. “Hãy nhớ, con vẫn còn trong trường trung học đấy.” Mẹ nói.
“Trông giống con sắp chọn một anh luật sư già khằng hay sao?” Tôi bật cười và ôm chầm lấy mẹ. “Mẹ nhớ bật máy ghi băng khi trận đấu bắt đầu đấy.”
Ông ngoại và Marnie đã đến Camden Yards để chứng kiến lịch sử bóng chày được thiết lập. Tôi lái xe đến câu lạc bộ đồng quê nơi gia đình Clarke là hội viên, lắng nghe chương trình bình luận trước trận đấu của Orioles và thở dài liên tục. Mọi hi vọng được nấn ná lại trong xe đủ lâu để chớp được hiệp thi đấu đầu tiên đã nhanh chóng biến mất. Ngay khi tôi lái xe qua cổng của câu lạc bộ, những tay phục vụ đã bu lại quanh xe, nhất định đòi giúp tôi đậu xe vào bãi.
Câu lạc bộ lâu đời được xây dựng như một tòa lâu đài miền Nam, với một mái hiên dài cùng những cây cột trụ giăng ngang phía trước. Hai đôi nam nữ bước lên bậc thềm như thể họ biết mình đang đi đâu vậy. Tôi bước theo họ, nhưng khi đã vào trong phòng chờ thì có đến mấy lối đi có mái vòm phải lựa chọn. Một phục vụ trong bộ tux đến hỏi tên người chủ bữa tiệc mà tôi đang tìm, rồi dẫn tôi đi xuống một đợt bậc thang được trải thảm dày thịch.
Buổi tiệc được tổ chức trong một căn phòng rộng lớn, riêng biệt với hai cụm đèn treo và cửa kính mở ra một khu ban công. Tôi bước một bước vào trong lối vào, rồi dừng lại tìm kiếm ai đó quen thuộc - Stacy, mợ Susan, cậu Jake. Thậm chí là Travis - người mà tôi chỉ biết sơ sơ và ko có cảm tình gì lắm - cũng là một hình ảnh đáng hoan nghênh. Nhưng tất cả những gì tôi thấy là rất nhiều những quý bà ăn bận lộng lẫy, tóc vuốt đầy keo cùng với những quý ông tóc bạc tương xứng.
“Anh có chắc đây là tiệc của nhà Clarke không?” Tôi hỏi người phục vụ.
“Chắc chắn, thưa cô.”
Ồ, mình đoán điều duy nhất mình có thể làm là ăn, tôi nghĩ thầm rồi tiến tới một chiếc bàn dài nơi những anh chàng mặc tux khác đang phục vụ các vị khách. Một người chìa cho tôi chiếc đĩa, và tôi bắt đầu chọn. Món sushi đầy màu sắc được bày ra trên những cái khay trông như những cái nút bự chảng bên cạnh một con cá to uỵch có đôi mắt trong vắt trông cũng hạnh phúc y như tôi khi được có mặt ở đây. Tôi quá mải mê trước con cá và lỡ mất món bánh táo mini, mà đó lại là món tôi thực sự muốn ăn chứ.
Bất thình lình lùi lại, tôi va phải một người. “Xin lỗi.”
Người mà tôi va trúng nghiêng hẳn sang bên phải, như thể cố gắng nhìn qua tôi vậy. Tôi bước sang bên để anh ta có thể vượt qua.
“Jane?” Người đó hỏi bằng một giọng không thể tin được.
Tôi vội quay lại. Đây không phải là gương mặt quen thuộc mà tôi hi vọng sẽ nhìn thấy. Adam là một bức tranh của sự kinh ngạc. “Jane?” Hắn lặp lại.
“Ừ, Adam nghĩ là ai mới được chứ?” Tôi nói. “Tôi trông khác đến thế sau khi tắm sao?”
“Ừ.” Hắn trả lời thành thật. “Jane làm gì ở đây?”
“Tôi được mời.”
“Ai mời cơ?” Hắn muốn biết.
“Cô dâu.” Tôi nói. “Stacy Olstenheimer, giống như Jimmy Olstenheimer ấy. Adam làm việc ở đây à?” Tôi hỏi và quan sát bộ cánh trang trọng của hắn. Đáng lẽ tôi nên nhận ra là chiếc jacket được cắt may khác hẳn mấy người phục vụ, nhưng tôi quá bận rộn với việc nhận ra hắn trông thế nào trong bộ cánh ấy - thực sự ưa nhìn.
Một bên mép Adam nhếch lên thành nụ cười méo mó. “Không, tôi là khách mời. Travis là anh kế của tôi.”
“Nhưng họ của Adam là... ồ, ông Clarke là cha dượng của Adam.”
Hắn gật đầu.
“À... ừ, bạn trông cũng sáng láng hơn hẳn sau khi tắm đấy.” Tôi bảo hắn.
Hắn trao cho tôi một nụ cười quỷ quái.
“Vậy, tất cả những người này là đối tác làm ăn hết à?” Tôi hỏi, “không ai trong số họ sẽ thực sự có mặt ở lễ cưới sao?”
“Trừ tôi. Cha dượng tôi nghĩ tôi nên là phù rể.”
Có lẽ Adam nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt tôi.
“Jane biết đấy, cái gã đứng bên cạnh chú rể ở bệ thờ,” hắn thêm vào, “cái gã giúp chú rể giữ bình tĩnh, cầm nhẫn...”
“Dẫn phù dâu bước dọc theo lối đi.” Tôi nói.
“Đúng thế.”
“Tôi là phù dâu.”
Trong một giây hắn không phản ứng gì cả.
“Lựa chọn ban đầu của Stacy phải bỏ cuộc,” Tôi giải thích, “vì thế tôi thế thân. Tin tôi đi, tôi không xung phong trong chuyện này đâu. Tôi đã có một vé đến xem trận thắng thứ 300 của Bob Danner tối nay.”
“Nhưng chuyện gì đã xảy ra với cô em họ của Stacy, Daisy điên khùng ấy?” Hắn hỏi.
Tôi ngập ngừng. “Cô ta đã lớn.”
“Jane muốn nói Jane chính là Daisy ư?” Hắn phá lên cười.
“Cái tên đó không buồn cười đến thế.” Tôi nói, rồi bước khỏi hắn ta và lấy cho mình ít thức ăn.
“Tôi không cười cái tên.” Adam nói và bước theo sau tôi, “tôi cười vì những câu chuyện mà tôi đã nghe kể về Jane kìa.”
“Ví dụ như?” Tôi gặng hỏi, mặc dù tôi biết gia đình tôi có cả một tuyển tập những câu chuyện về Daisy.
Adam nhún vai. “Nhiều lắm. Như cái lần Jane dụ dỗ cô bé Stacy nhút nhát vào trong ngôi nhà có ma, loại nhà có lối đi vào ấy, và cuối cùng thì Jane đã không bước ra.”
“Ồ, chuyện đó hả.”
“Cái lần Jane nói với Stacy rằng Jane bị một căn bệnh nan y để Jane không phải chia đồ tráng miệng cho chị ấy và đã vô cùng thuyết phục đến mức Stacy đã bảo tất cả các bạn trong lớp của chị ấy cầu nguyện cho Jane.”
Và cả quyên góp tiền nữa, tôi nghĩ. Nhưng tôi nói to lên, “Stacy luôn có một trí tưởng tượng sống động. Hầu hết mọi cơ hội chỉ là quá khó để có thể chối từ.”
“Tôi cược thế.” Hắn đáp lại, vẫn bước theo tôi, và vẫn nhe răng cười. Tôi đoán đó là một sự tiến bộ so với thái độ chiến tranh lạnh.
Nhưng vẻ lạnh lùng cũ lại quay lại khi chúng tôi đi đến cuối dãy bàn buffet. Một người phục vụ bảo với Adam rằng ông Clarke muốn gặp hắn. Adam liếc về hướng cửa dẫn ra ban công, rồi quay lại phía tôi, đột nhiên trở nên cứng nhắc.
“Ừm, hết tiệc.” Hắn nói, tiếng cười lúc này đã hoàn toàn biến mất, thậm chí một nụ cười điệu làm gương mặt sáng sủa hơn cũng không còn.
Tôi nhìn hắn bươn bả băng qua phòng về phía cánh cửa Pháp, thắc mắc trước sự thay đổi tâm trạng đột ngột đó. Lần này không phải vì điều gì đó mà tôi nói đã làm hắn bực mình, vì thế tôi chẳng thể làm được gì cả. Tôi len trở lại vào hàng để lấy thêm hai cái bánh táo, rồi cắm đầu đi tìm gia đình tôi và nhấm nháp đồ ăn trong lúc đi.
Cuối cùng hóa ra tôi tìm thấy mợ Susan và cậu Jake sau chính cái cửa Pháp đó. Cậu mợ đang đứng nhìn Stacy và Travis trên ban công khi họ đang tạo dáng và chụp ảnh. Cậu mợ tôi mặt sáng bừng đầy tình yêu thương và niềm tự hào, một vẻ mặt làm tôi nghĩ đến các sự kiện gia đình khác như cuộc biểu diễn độc tấu piano và ballet của Stacy, những bữa tiệc sinh nhật và lễ tốt nghiệp của chị. Tôi thấy mình mỉm cười với họ.
“Chị ấy trông thật xinh đẹp.” Tôi thì thào và nhập hội cùng với cậu mợ tôi.
“Daisy,” họ khẽ nói, rồi mỗi người quàng một tay quanh tôi.
Adam cũng đang đứng nhìn cảnh tượng chụp ảnh. Hắn quay lại và liếc nhìn tôi, rồi người phụ nữ bên cạnh hắn quay về phía chúng tôi. Khi tôi nhìn thấy đôi mắt xanh lục của bà ấy, tôi biết ngay đó là mẹ của Adam. Bà mỉm cười và thúc người đàn ông cao kều có mái tóc bạc đứng bên cạnh, nhưng ông ta quá chăm chú quan sát người thợ chụp ảnh và bảo anh ta phải làm thế nào.
“Đó có phải là ông Clarke?” Tôi khẽ hỏi.
Cậu mợ tôi gật đầu.
“Thế mẹ Travis thì sao, bà ấy có ở đây không?”
Mợ tôi lắc đầu. “Họ không mời bà ấy đến dự lễ cưới. Bà ấy bỏ ông Clarke khi Travis còn rất nhỏ. Đó là bà Clarke mới, bà ta cưới Avery sau khi chồng cũ qua đời, năm hay sáu năm về trước.”
Trong khi chúng tôi nói chuyện, một người đàn ông với đôi mắt tinh nghịch và đôi tai to bự tiến đến gần Adam và thì thầm điều gì đó với hắn. Adam nhe răng cười đáp lại, rồi đi theo quý ông trông như yêu tinh đó băng qua phòng. Bà Clarke nhìn con trai một lát, rồi bước qua chỗ tôi để được giới thiệu. Bà là một quý bà thân thiện với giọng nói nhỏ nhẹ. Bà gọi chồng hai lần. Sau một vài hướng dẫn nữa dành cho người thợ chụp ảnh, ông Clarke tham gia cùng chúng tôi.
“Jane Hardy,” ông ta lặp lại, và nhìn tôi như một ca kiện tụng mà ông ta đang cố gắng nhớ lại. “Sao cái tên này lại quen thuộc thế nhỉ? Cháu có học ở trường công không?”
Đó nghe có vẻ là một câu hỏi kỳ cục. “Có ạ.” Tôi trả lời. “Trung học Tilson.”
“Thật sao,” bà Clarke nói, “con trai tôi, Adam...”
Ông Clarke cắt ngang lời vợ, “Và cháu viết cho tờ báo trường. Cháu viết về đội lacrosse.”
“Đúng thế ạ.” Tôi thích được người ta nhận ra. Mợ Susan và cậu Jake rạng rỡ nhìn tôi như lúc họ nhìn Stacy.
“Đội bóng vẫn còn chơi dưới khả năng đấy chứ?” Ông Clarke hỏi.
“À, uh...”
“Điều gì đã níu chân họ lại?” Ông ta hỏi trước khi tôi kịp trả lời câu hỏi đầu tiên, “Những chiến thuật thời thượng của tay Huấn luyện viên trẻ đó? Những con chim mồi vẫn để chúng lại với mấy con vịt ngồi xổm à?”
Tôi chớp mắt. Thật kỳ cục khi nghe những câu trích dẫn của chính mình. Câu hỏi cuối cùng của ông ta đã là một trong những câu chỉ đạo hay ho nhất của tôi. ‘Khi những con chim mồi làm chúng ta không trở thành gì cả ngoài những con vịt ngồi xổm,’ tôi đã viết thế, ‘thì đã đến lúc phải quay lại với môn lacrosse cơ bản rồi.’
“Không có gì tệ hơn khi phải chứng kiến một đội bóng có đầy tài năng lại thua từng trận đấu một.” Ông Clarke tiếp tục, “Sức chiến đấu của chúng đâu rồi? Tài năng không đáng giá gì cả nếu như các vị không thể thực hành. Nếu như Adam không làm tròn vai trò của mình, nếu như nó không lãnh đạo được những người khác, thì Huấn luyện viên cần phải tìm ai đó khác có khả năng.”
Dường như đó là một điều cực kỳ khắc nghiệt mà một thành viên trong gia đình có thể nói ra - mặc dù, về bản chất, đó chính là những gì tôi đã nói.
“Cháu tò mò muốn biết ông nghĩ gì,” tôi nói với ông ta. “Ông thấy đội bóng thế nào?”
“Tôi chưa bao giờ xem chúng đấu.”
“Dạo này Avery quá bận,” bà Clarke xen vào, tay bà đặt lên cánh tay chồng. “Chúng tôi theo dõi đội bóng của Adam qua tờ báo trường.”
“Chỉ qua tờ báo thôi sao?” Tôi hỏi lại. Chỉ qua đôi mắt của tôi thôi sao?
“Khi nó còn nhỏ hơn, tôi đã tham dự tất cả những trận đấu của nó,” bà Clarke trả lời, nghe có vẻ có chút tự vệ, “nhưng giờ chúng tôi bận quá.”
“Đó là bà nói thế.”
“Và Adam thì không nói gì nhiều với chúng tôi.” Bà thêm vào.
“Không nói gì cả thì đúng hơn.” Ông Clarke săm xoi.
“Vậy là ông bà dựa vào tờ The Pipeline,” tôi kết luận. Chả trách gì Adam quá nhạy cảm về những gì tôi viết đến thế. Tận trong sâu thẳm, ai cũng đều quan tâm đến quan điểm của cha mẹ về mình. Ý tôi là, ba tôi là một kẻ đê tiện và tôi chưa gặp ông trong năm năm liền, nhưng tôi vẫn tự hỏi liệu ông có tự hào về tôi không.
Có lẽ vẫn còn vài gã con trai khác trong đội bóng mà cha mẹ họ đã không theo dõi các trận đấu mà thay vào đó chỉ đọc tờ báo trường. Mọi chuyện cuối cùng cũng đã trở nên có ý nghĩa. Nhưng tôi sẽ phải làm gì với chuyện này đây - cứ phải nhìn nhận tất cả mọi việc theo chiều hướng tích cực ư?
Tôi cảm thấy tồi tệ cho Adam, phải đối phó với một ông cha dượng ngoan cố, một ông cha dượng rõ ràng là đánh giá hắn ta qua những gì tôi đã viết. Và tôi co rúm lại khi nhớ lại vài điều mà tôi đã công khai. Tôi nổi cơn thịnh nộ với ông Clarke vì đã là một tay côn đồ già thay vì một người cha biết thông cảm.
Lần đầu tiên những câu chuyện về cưới xin trở thành một điều nhẹ nhõm. Ngay khi chủ đề được chuyển sang những chuẩn bị cuối cùng cho ngày lễ lớn này, tôi liền đặt đĩa xuống và lỉnh trốn đi. Mới được nửa đường băng qua căn phòng thì tôi đi ngang qua Adam. Hắn với tay ra chụp lấy cánh tay tôi. “Có chuyện gì không ổn à?”
“Không ổn ư? Ví dụ xem?”
“Tôi không biết.” Hắn trả lời. “Nhưng Jane có cái vẻ mặt đó.”
“Vẻ mặt nào?”
“Vẻ mặt luôn cảnh báo tôi tốt hơn hết hãy chui xuống vòi hoa sen thật nhanh ấy.”
Hai tay tôi vung lên má. Tôi có thể cảm thấy nó đang trở nên đỏ bừng bừng. Sau những gì vừa mới nghe được, tôi hẳn sẽ cảm thấy khá hơn nếu như Adam tiến hành chiến tranh lạnh với tôi, nhưng lúc này hắn nhìn tôi với vẻ tò mò, như thể hắn đang cố gắng đọc suy nghĩ của tôi vậy.
“Không có gì không ổn cả.” Tôi bảo hắn.
“Tôi không tin Jane.”
“Tôi chỉ cần chút không khí thôi.” Tôi khăng khăng.
“Okay,” Hắn nói. Tôi có thể nói là hắn không tin hẳn. “Trên đường quay vào, nhớ kiểm tra qua phòng giữ áo mũ trên tầng. Ông họ của Travis đã lén mang theo một cái TV di động đấy.”
“Thật chứ?” Tôi hỏi lại, cảm thấy sáng sủa lên đáng kể.
Adam bật cười. “Đội Os đang dẫn 3 điểm và cho đến giờ Danner mới để cho đối phương kiếm được 1 hit thôi.”
“Thật chứ?”
“Thật.” Hắn nở một nụ cười lộng lẫy cùng với một vẻ ngượng ngập đáng ngạc nhiên.
Tôi vội lao lên tầng, trái tim lỡ mất một nhịp - dĩ nhiên là vì đội Orioles rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.