I Know You Don't Know

Chương 43: Bài thi thứ ba

Bích nhãn hồ ly

21/05/2018

— Năm đó, anh mười sáu tuổi. Năm nay, anh mười bốn.

“Thưa các quý cô quý cậu, bài thi cuối cuộc thi Tam pháp thuật đã sắp bắt đầu!” Khi tiếng Bagman vang vọng trên khán đài nhờ pháp thuật khuếch đại âm thanh, Draco bình thản ung dung đi đến lối vào mê cung.

“Đầu tiên tiến vào mê cung là người có điểm số cao nhất hiện nay, Draco Malfoy, trường Hogwarts!” Tiếng vô tay cùng tiếng hoan hô kinh động cả đám chim trong Rừng cấm. Lúc này, khung cảnh dần dần tối lại.

Draco không coi ai ra gì mà nhìn chăm chú tầng hàng rào cao kia, gõ đũa phép có tiết tấu từng nhịp lên lòng bàn tay trái. Sau khi nghe được tiếng còi ngắn ngủi, anh không nhanh không chậm bắt đầu tiến vào.

Vừa bước vào lối đi đen kịt, lối ra phía sau không tiếng động khép lại ngăn cách tiếng ồn bên ngoài, trong mê cung yên tĩnh đến đáng sợ.

Anh có thể cảm giác được có người ở đằng sau đang nhìn chằm chằm mình.

“Rất tốt.” Anh nhẹ nhàng quay phía vốn không có người, nói: “Phải hoàn thành tốt nhiệm vụ đấy!”

Mấy ngày trước ở lúc Crouch con rời phòng làm việc, Dobby lén lút bỏ thêm chút đồ vào thuốc Đa dịch gã đang chế biến, Draco rất thuận lợi dùng lời nguyền Độc đoán khống chế gã.

Tên Moody giả này sẽ giúp Potter loại bỏ tất cả chướng ngại, sau đó trước khi gã có thể phản kháng lại lời nguyền Độc đoán, cứ để giám ngục của Fudge đưa gã đi gặp Merlin thôi.

Mà anh, cần đứng bên cúp chờ đợi Đấng Cứu Thế xuất hiện.

Draco ngựa quen đường cũ sử dụng liên tiếp vài thần chú, bùa sáng, thần chú bốn điểm, bùa hộ thân, đi về hướng tây bắc. Trên đường tình cờ gặp một con Quái tôm đuôi nổ hay một Ông kẹ giả trang giám ngục, hành trình này xem ra càng giống tiết thực hành lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám và lớp học Thần hộ mệnh. Đương nhiên, anh sẽ vẫn giống như bình thường vậy, giải quyết chúng nó một cách dễ như trở bàn tay, tự cho mình một “O” vì kết quả học tập.

Có một lần, anh nghe được tiếng con gái thét chói tai. Xem ra Fleur đã bị loại khỏi trận đấu.

“Một.” Draco nói nhẹ nhàng, tránh được một con ác linh.

Có hai lần anh đi vào ngõ cụt, còn đánh bay một con nhện tám chân khổng lồ. Anh phóng to một gương nhỏ đem theo bên người, cho nó trôi nổi giữa không trung, thông qua hình ảnh chiếu ngược trong gương mà dò xét con đường xung quanh.

Xa xa có một tia lửa đỏ bắn tới không trung.

“Vậy là, thứ hai.” Anh bước nhanh trên một con đường nhỏ vừa dài vừa thẳng, nếu thông tin Crouch con tiết lộ không sai, anh đã cách cúp rất gần, tuy nhiên trước đó, anh cần giải một câu đố của Sphinx.

Con Nhân sư giọng khàn khàn thấp giọng.

“Tại sao người ta lại ném đồng hồ ra ngoài cửa sổ?” (Why did the person throw a clock out the window?)

Draco trầm ngâm một lúc, sau đó đưa ra đáp án: “Để thấy thời gian trôi qua nhanh.” (To see time fly)

Nó nháy mắt mấy cái với anh, khẽ mỉm cười, sau đó đứng lên nhường lối đi.

Draco nắm đũa phép trước ngực, hơi cúi người ngỏ ý cảm ơn.

Cúp cuộc thi Tam pháp thuật ngay ở hơn 100 mét phía trước.

Draco tự mình yểm Bùa tan ảo ảnh, cơ thể anh biến mất trong không khí, hòa cùng cảnh vật xung quanh.

Qua hơn một tiếng, rốt cuộc Harry Potter cũng thở hồng hộc chạy tới bên cạnh cúp. Cậu ta dựa trên hàng rào, mở to miệng thở dốc, rồi quan sát bốn phía, dường như có vẻ không tin được mình là người thứ nhất đến đích.

Draco đang ở trạng thái vô hình bình tĩnh nhìn Potter đang vô cùng chật vật. Ở lúc ngón tay Đấng Cứu Thế chạm tới cái cúp, anh cũng giơ tay của mình.

Draco bỗng cảm thấy mình bị xoáy vào cái rốn, hai chân anh rời mặt đất.

Trong tiếng gió gầm rú và cảnh quang xoay tròn, anh lại chạm đất một lần nữa.

Potter ngẩng đầu lên mờ mịt, nhìn loạn xung quanh, khi cậu phát hiện mình ở giữa một nghĩa địa, hoảng loạn rút ra đũa phép của mình.

Xung quanh âm trầm, yên tĩnh tuyệt đối.

Draco rất nhanh lặng lẽ giấu mình sau một bia mộ.

Có người ở trong bóng tối bước từng bước ra tới.

Draco có bia mộ chắn trước mặt, lén lút nhìn ra. Người kia mặc áo choàng, dùng mũ trùm che mặt, giống như đang ôm thứ gì trong lồng ngực. Anh biết, đó là Peter Pettigrew, và Chúa tể Hắc ám chưa ra hình người.

Peter dừng cách Potter khoảng sáu thước Anh (=1.8288m).

Potter bỗng gập người xuống thống khổ, tay cậu ta che trán mình thật chặt, xem ra vết sẹo này khiến cậu ta đau đến đòi mạng.

Peter dùng pháp thuật biến ra dây thừng, trói Potter thật chặt vào một bia mộ đá hoa cương.

Draco tận lực khống chế hô hấp của mình để tránh bị bại lộ. Anh lại một lần nữa tự nhủ với mình, lần này, anh sẽ không để Chúa tể Hắc ám vặn vẹo cuộc đời chính anh. Bây giờ anh xuất hiện ở đây, chính vì sửa chữa cuộc đời mình.

Giữa nghĩa địa, tiếng thở dốc hồng hộc của Peter đặc biệt rõ ràng, gã đang bận rộn chuẩn bị cái gì. Rất nhanh, một vạc to bằng đá được đẩy đến trước bia mộ cột Potter, Peter đổ vào trong một đống dung dịch gì đó.

“Nhanh lên!” Draco nghe được tiếng người chói tai ác liệt quen thuộc, anh vĩnh viễn không quên được chủ nhân âm thanh này, một kẻ đem bóng tối bao trùm lên trang viên Malfoy.

Peter rất sợ sệt gia tăng tốc độ. Lửa được đốt lên, cái vạc bắt đầu sôi trào sùng sục.

“Không…” Potter vô cùng yếu ớt lẩm bẩm. Cậu thật giống như cũng ý thức được, sẽ có chuyện đáng sợ sắp xảy ra.



Giọng Peter run rẩy niệm thần chú cổ, có vẻ đã bắt đầu thần kinh thác loạn, ở tiếng kim loại cắt chính mình, gã phát ra tiếng nức nở hoảng sợ.

Draco ép chính mình nhìn chằm chằm quan sát toàn bộ quá trình, lúc máu Potter bị nhỏ vào cái vạc, anh liền bước dón dén đến phía sau bia mộ chỗ Potter.

Thừa dịp chất lỏng trong cái vạc còn đang tung tóe ánh lửa, anh bưng kín miệng Potter.

“Nghe này, cúp có thể mang mày trở lại!” Anh nói nhỏ nhất có thể bên tai Potter.

Potter rất kinh ngạc vùng vẫy một hồi, nhưng cậu ta vẫn tính nhanh trí, lập tức làm vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra hướng mắt về trên cái vạc, chỉ là khẽ gật đầu, khó nhận ra đến nỗi tay Draco vẫn đặt trên mặt cậu ta mới cảm giác được.

Draco liền thu tay về, trốn sau bia mộ.

Tiếng sùng sục đã biến mất, chất giọng chói tai ác liệt vang lên.

“Vậy là, hắn sống lại.” Draco nói nặng trĩu trong lòng.

Tiếng hít thở của Potter rõ ràng mạnh hơn.

Một con rắn lớn trườn ra từ bụi cỏ, uốn lượn qua chân Draco, vòng quanh bia mộ đi ra.

Trái tim Draco bỗng nhảy lên thình thịch vì căng thẳng, Bùa tan ảo ảnh dường như không thể đánh lừa cảm quan nhạy bén của động vật, mà Chúa tể Hắc ám vừa vặn là hậu duệ Slytherin có thể nghe hiểu xà ngữ.

Anh nắm chặt đũa phép trong tay, còn chưa tới thời điểm anh nên ra trận…

May mắn chính là, tiếng Peter gào khóc thu hút sự chú ý của Chúa tể Hắc ám, hắn không để ý Peter cầu xin mà lấy máu gã triệu hồi Tử thần Thực tử: “Lúc cảm giác được nó, có bao nhiêu người có can đảm trở về? Lại có bao nhiêu kẻ sẽ ngu xuẩn mà không đến?”

Khi hắn ôn lại lịch sử gia đình của mình cùng Potter, con rắn to kia còn đang loanh quanh cạnh bia mộ chỗ Draco và Potter.

Trong không khí đột nhiên phát ra những tiếng áo choàng xột xoạt trên mặt đất.

“Gia đình chân chính của ta đã trở về…”

Đằng sau bia mộ, sau cây tuyết tùng, một tên lại một tên phù thủy mặc áo choàng che mặt độn thổ đến. Đám người cẩn thận dè dặt quỳ rạp xuống cách Chúa tể Hắc ám mấy mét, sau đó bò đến cạnh hắn, hôn đuôi áo choàng của hắn.

“Chủ nhân… Chủ nhân…” Có người không dám tin tưởng mà kêu thấp giọng.

Con ngươi Draco bỗng co lại kịch liệt, đó là giọng của cha anh, anh không kiềm chế được lại giật giật cánh tay trái của mình.

Chúa tể Hắc ám dùng Lời nguyền Tra tấn (Crucio) trừng phạt vài tên Tử thần Thực tử, lại khen ngợi Peter vẫn một mực gào khóc, tiếng gào nức nở đáng ghét cuối cùng cũng biến mất.

“A ha, Lucius, người bạn xảo quyệt của ta.” Chúa tể Hắc ám trầm giọng kể ra một vài hành động của ông.

Lucius nhanh chóng tỏ sự thành khẩn: “Chủ nhân, chỉ cần ngài có bất kì tín hiệu gì, chỉ cần…”

Chúa tể Hắc ám nói lười biếng: “Đúng vậy đúng vậy, ta biết mà. Lucius… Ngươi đã làm ta thất vọng… Ta hi vọng Malfoy sau này có thể càng trung thành vì ta hành động.”

“Đương nhiên, chủ nhân, đương nhiên…… Cảm tạ ngài đã khoan dung…..”

Loại thái độ khiêm nhường cầu xin lấy lòng này khiến lòng Draco chua xót, anh đương nhiên biết rõ, cha bây giờ vì cả nhà, không thể không mang theo khuôn mặt giả.

Chúa tể Hắc ám khốn cùng hơn mười năm dường như không muốn kết liễu Potter nhanh như vậy — lại như kiếp trước Draco thấy trong rất nhiều bài phỏng vấn, Chúa tể Hắc ám muốn dằn vặt Potter, còn muốn chơi kiểu mèo vờn chuột.

Harry Potter không hổ là một Gryffindor, cũng có thể do kẻ thù cũ gặp lại nên mắt đặc biệt long lên, cậu ta kiên cường chống lại Lời nguyền Độc đoán của Chúa tể Hắc ám. Khi đũa phép của cậu ta và Chúa tể Hắc ám cùng chỉ về nhau, cậu ta nhanh nhẹn triệu hồi cúp đào tẩu.

Chúa tể Hắc ám phát cuồng kêu gào, vì nhụt chí, hắn còn dùng Crucio tra tấn Tử thần Thực tử xung quanh.

Đám Tử thần Thực tử mặc áo choàng đen cho dù chịu đựng hết sức thống khổ cũng không dám kêu to ra tiếng, sợ làm Chúa tể Hắc ám nổi giận lần nữa.

Trong nghĩa địa vài bia mộ cũng bị thần chú bay loạn đánh trúng, nát tươm.

“Các ngươi là đống rác rưởi vô năng!” Chúa tể Hắc ám đương nhiên không thể thừa nhận do mình sai lầm để Potter thừa cơ đào tẩu.

Con rắn to kia cũng quấy rối phát ra tiếng xì xì quái dị.

Chúa tể Hắc ám đột nhiên yên tĩnh lại, hắn nói lạnh lùng: “Người bạn nhỏ ở nơi đó, tại sao không ra đây?”

Một giây sau, một thần chú bắn về bia mộ Draco trốn, đánh tan nó.

Draco thu hồi Bùa tan ảo ảnh, đồng thời quỳ một chân trên đất.

Tử thần Thực tử xung quanh bốn phía lập tức chỉ đũa phép vào anh.

“Không—” Lucius khàn giọng hô!

Chúa tể Hắc ám phất tay một ra hiệu Tử thần Thực tử không được tự ý hành động. Draco đặt đũa phép của mình trên mặt đất, hai tay rời đi đũa phép tỏ ý anh không định phản kháng.

Chúa tể Hắc ám bước đi từ từ thong thả đến trước mặt anh.

Cúi đầu, Draco nỗ lực không đi nhìn khuôn mặt dữ tợn kia, khuôn mặt mang đến những cơn ác mộng.

— Năm ấy, anh mười sáu tuổi.



Cái lúc Dấu hiệu xấu xí kia được khắc lên tay anh, anh căm hận cả chính cha của mình.

Tại sao năm đó lại muốn dựa dẫm vào tên ma quỷ đáng sợ này! Tại sao nhiều năm sau vẫn đem con trai của mình dính vào!

Nỗi đau đớn do bị thiêu trên thân thể xa xa không bằng sự dằn vặt tinh thần chịu đựng.

Anh muốn khóc, anh muốn chạy trốn, anh nghĩ… Chết!

Nhưng là anh không thể.

Không thể khóc, không thể trốn, cũng không thể chết!

Anh phải sống sót, anh muốn bù đắp những thiếu sót của cha, anh muốn mẹ dừng gào khóc, anh muốn kéo dài vinh quan gia tộc Malfoy.

“Rất tốt, một… Tử thần Thực tử.. Mới.” Tên ác quỷ mọc ra ngũ quan của rắn trên mặt nói mê hoặc: “Hoan nghênh, hoan nghênh! Draco, vì khích lệ ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ càng tốt hơn. Ta cho phép ngươi đi thăm Lucius.”

Run rẩy quỳ cảm tạ Chúa tể Hắc ám, đi ra phòng sách nhà Malfoy đã bị hắn chiếm dụng, mẹ cố gắng giữ bình tĩnh rời đi cùng anh — toà trang viên anh lớn lên từ bé hiện lại không có nam chủ nhân.

Anh có thể cảm giác được mẹ đang run rẩy.

Sau khi trở lại phòng của anh, mẹ đã rơi nước mắt đầy mặt: “Thật xin lỗi, Draco của mẹ…”

Anh lúng túng nghiêng đầu qua chỗ khác, không muốn nói gì cả.

Mẹ đi hai bước về phía anh, lại dừng lại, dùng giọng khàn khàn cố nén tiếng khóc nói nhẹ nhàng: “Con cẩn thận nghỉ ngơi nhé…”

Cửa phòng được phép lại trong im lặng, anh khóc không thành tiếng.

_____________________

“Xem này, đây là ai nào?” Voldemort nói bằng giọng phù phiếm: “Cứ như ta nhìn thấy Lucius hồi trẻ ấy.”

Draco càng cúi thấp người, đáp lại có vẻ rất hồi hộp: “Chúa tể Hắc ám vĩ đại…. Tôi là Draco Malfoy.”

“Chủ nhân, đây là con trai tôi.” Lucius mang mặt nạ có chút hốt hoảng quỳ bò đến bên người Chúa tể Hắc ám.

“Vậy tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Hả? Một trong… quán quân cuộc thi Tam pháp thuật?” Ngữ điệu Chúa tể Hắc ám mang theo châm chọc.

“Tôi….. dọc đường đi đều dùng… dùng Bùa tan ảo ảnh, như vậy… có thể tránh bị các quán quân khác… tấn công.” Draco giải thích đứt quãng: “Tôi cùng tên kia… Potter đồng thời chạm vào cúp, nhưng là…”

“Nhưng là ai biết được cúp lại là cái khóa cảng.” Chúa tể Hắc ám thay anh nói xong câu.

“Đúng vậy, Chúa tể Hắc ám vĩ đại.”

“Lucius, ngươi có một con trai giỏi đấy.” Chúa tể Hắc ám dùng ánh mắt soi mói đánh giá Draco: “Một Slytherin ưu tú, tiền đồ vô lượng. Đáng tiếng, tuổi quá trẻ…”

Lucius liền nói vội vàng: “Nó vừa mới tròn mười bốn tuổi.”

— Đây chính là một trong những lý do vì sao Draco quyết định chủ động xuất hiện sớm trước mặt Chúa tể Hắc ám. Trước khi cha anh chưa thất bại, khi anh mới lên năm bốn, Chúa tể Hắc ám còn chưa đến mức đi Dấu hiệu một đứa trẻ con mười bốn tuổi.

Anh không muốn bị Dấu hiệu, vì mình, vì mẹ, cũng vì cha.

Anh còn nhớ ngày thứ ba sau khi bị Dấu hiệu, đi thăm cha ở Azkaban cùng mẹ.

Trong ngục giam âm u lạnh lẽo, cha mặc đồ tù ngồi ngay ngắn bên giường.

Nhìn thấy họ, cha đứng lên đi tới trước song sắt, không nói một lời.

Người một nhà ba người yên lặng đối mặt.

Trước khi đi, cha rốt cuộc mở miệng nói chuyện, giọng nói trầm thấp, nhưng lại rõ ràng từng chữ từng câu: “Draco, mười sáu năm trước cha ôm con vừa chào đời, cảm thấy như cuộc sống hạnh phúc của mình vừa mới bắt đầu.”

“Xin lỗi, con cho cha mười sáu năm hạnh phúc, mà người làm cha đây lại hại con vác trên lưng gông xiềng nặng nề…”

_______________________

“Chúa tể Hắc ám vĩ đại, xin tha thứ vì tôi vừa bí mật….” Draco biểu hiện như một thiếu niên đang cực kỳ cố gắng kiềm chế kích động: “Chỉ là trong thời gian ngắn tôi vẫn chưa thể tin được, tin ngài rốt cuộc trở về!”

“Ha?” Chúa tể Hắc ám nheo lại đôi mắt rắn nhỏ dài: “Nghe như ngươi rất hi vọng ta trở về?”

“Đúng thế.”

“Nói dối!” Chúa tể Hắc ám hét lớn một tiếng: “Thời điểm ta rời đi, ngươi vẫn chỉ là thằng nhóc chỉ có thể bú sữa mẹ mà thôi!”

Draco run rẩy ngẩng đầu lên: “Không, xin hãy tin tưởng tôi, tôi không nói dối! Từ nhỏ cha tôi đã nói cho tôi biết ngài ghê gớm cỡ nào…”

Lucius lập tức phối hợp ăn ý ép người xuống: “Xin tha thứ, chủ nhân. Tôi chỉ không hy vọng người thừa kế của mình bị lừa dối bởi những sách vở kia. Ngài vĩnh viễn là chủ nhân của chúng tôi…”

Chúa tể Hắc ám không đổi sắc nhìn hai cha con, sau đó cười dữ tợn: “Rất tốt. Lucius, ta rất hài lòng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện I Know You Don't Know

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook